Chương 11: Anh không muốn để em một mình
Diệp Lạc Vô Tâm
16/01/2019
Anh không muốn để em một mình, một mình cô đơn chìm nổi trong biển người.
Anh không muốn mình em cô độc trải qua những giây phút mưa gió.
Anh không muốn để em một mình chịu đựng sự tàn khốc của thế giới này.
Anh không muốn nước mắt đau thương đeo bám em suốt cuộc đời...
(Anh không muốn để em một mình[1])
[1] Trích lời bài hát của nhạc sĩ A Tín (Trung Quốc).
Trong xã hội hiện đại với nhịp sống vội vã và công việc bận rộn, một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt từ cả hai phía dường như thật xa vời. Có vẻ như ngày càng có nhiều bạn trẻ không thể vượt qua được mối tình đơn phương đầy khoảng cách. Nhưng có lẽ, chẳng bạn nữ nào lại không có một tình yêu đơn phương sâu đậm với ai đó, nhìn ngắm người ta từ xa, cười thầm một mình và cũng gặp nhấm nỗi xót xa một mình.
1.
Sáng sớm hôm đó, trong khi lên mạng tìm tài liệu, Tiểu Thường vô tình nhìn thấy một bức ảnh chụp ở Tây Tạng. Trong bức ảnh là bầu trời xanh rộng mênh mông, dưới mặt đất là tuyết phủ trắng xóa một vùng rộng lớn, tĩnh lặng, giống như được xuyên không trở về hàng nghìn năm trước. Khoảnh khắc nhìn thấy nơi kế thừa nền văn minh cổ đại của quốc gia, nơi núi sông như được che phủ bởi tấm màn thần bí đã có sức hút mãnh liệt với Tiểu Thường.
Chỉ vài giây suy nghĩ, Tiểu Thường sắp xếp hành lý với tốc độ nhanh như chớp, mang theo chiếc laptop yêu quý nhất của mình lên đường.
Cô chính là một cô gái như vậy, hay mộng mơ, nhiệt tình hăm hở, muốn làm gì là làm cái đó, không lên kế hoạch cụ thể, cũng không cần biết hậu quả ra sao.
Có người nói hành động của cô chính là "hưởng thụ", có người lại nói hành động đó là "điên rồ", cô chỉ cười ha ha tếu táo: "Đời người ngắn ngủi chỉ có hai trăm nghìn ngày, sao lại không để bản thân sống đơn giản, thoải mái vui vẻ chứ?"
Tiểu Thường ngồi tàu hỏa đi từ đông sang tây, mùa hè có hoa nở rực rở, mùa đông tuyết rơi trắng trời, từng mùa cứ thế trôi qua, có cảm giác cô đã đi qua cả bốn mùa để đến một thế giới thời viễn cổ. Cô mang theo laptop và máy ảnh đi từ Lhasa, thành phố của ánh sáng mặt trời, đến hồ Namtso xanh ngắt như trong tiên cảnh. Sau đó, cô còn đến thành phố Shigatse, ban ngày chụp ảnh, buổi tối viết truyện, cứ như thế đi đến thành phố Qamdo lúc nào không hay.
Một cơn mưa bão bất ngờ ập tới, chặn ngay lối đi qua rừng, chiếc xe chở khách du lịch đành phải ở lại thành phố Qamdo đang giảm nhiệt độ đột ngột. Tiểu Thường lúc này mới hiểu, Tây Tạng không chỉ có phong cảnh tự nhiên với dòng sông uốn lượn tuyệt đẹp, những ngôi chùa cổ kính nổi tiếng, mà còn có cả sự nghèo tàn, khổ cực và lạnh lẽo.
Con đường bị lấp đúng ba ngày, không có bất cứ tin tức gì, Tiểu Thường ở trong một nhà trọ gia đình quấn chăn quanh người, liên tục hắt xì hơi. Cô ôm bịch giấy ăn, bịt cái mũi đỏ au than thở: "IQ và EQ của con xin lỗi bố mẹ, xin lỗi bản thân, xin lỗi các bạn ngày ngày lướt web chờ con update chương mới! Hắc xì! Hắc...xì, hôm nay con vẫn chưa update được..."
Nhớ đến cuốn tiểu tuyết đang đăng trên mạng, cô lập tức lau nước mũi, ôm chiếc laptop yêu quý, mở trang web sáng tác tiểu thuyết màu xanh dìu dịu, đăng nhập vào trang tiểu thuyết mà cô vừa cập nhật.
Phía dưới chương tiểu thuyết cô mới cập nhật đã có thêm nhiều tin nhắn, cô tập trung tinh thần đọc đi đọc lại từng dòng tin.
"Tiểu Thường à, anh bộ đội mà chị hứa đâu rồi? Lúc nào chị mới cho xuất hiện? Mau lên chứ!"
"Mau cho ăn mặn đi chứ, mau cho anh bộ đội nhào vô đi ạ, em không chịu nổi nữa đâu!"
"Anh bộ đội sắp đến miệng rồi, lúc nào chị mới cho bọn em ăn đây?"
Phía dưới còn có một tin nhắn sặc mùi sến sẩm. "Anh bộ đội ơi, anh bộ đội đâu rồi..." Các bạn độc giả của cô đúng là than thở, trách móc không biết mệt.
Thực ra, là kẻ khống chế các "con chiên ngoan đạo", Tiêu đại tác gia hơn ai hết muốn tranh thủ thời gian khiến cho nữ chính của cô nhào vào anh chàng bộ đội đẹp trai quên chết đó lắm chứ, nhưng do ban đầu cô nhất thời kích động muốn viết về đề tài quân nhân, thế nên sau một vài giây suy nghĩ đã "đào hố". Giờ cô mới viết được hơn hai mươi nghìn chữ mà vẫn chưa có ý tưởng nào để viết tiếp, thậm chí còn không nghĩ ra được tính cách của nam chính. Cô đã tra tìm, tham khảo rất nhiều tài liệu, trong đầu hình dung ra vô số anh bộ đội, nào là bá đạo, lạnh lùng, hoang dại, xấu xa, nhưng những nhân vật nam điển hình đó không tài nào kích thích nhiệt tình sáng tác của cô. Cô muốn viết về một quân nhân bằng xương bằng thịt thực sự.
Ôm laptop nghĩ ngợi hai tiếng đồng hồ mà Tiêu đại tác gia cũng chỉ "đẻ" được hai trăm chữ, nghĩ nhiều đến nỗi dạ dày quặn lại vì đau. Cô ủ rũ bò đến bậu cửa sổ nhìn ngó ra ngoài, cả vùng mênh mông tuyết trắng không nhìn thấy gì, ngay cả quán cơm hình dáng thế nào cũng không thấy.
"Thôi được rồi, thay vì nằm co ro trên giường than thở, cam chịu thì chi bằng mình tự tìm cơ hội, không chừng có thể tìm được hàng quán, mà cho dù không thấy thì tìm được chỗ ăn là tốt rồi, khi ăn uống no nê mới có thể tiếp tục phấn đấu được." Cô lẩm bẩm tự nhủ, sau đó lục tất cả các loại quần áo, chọn ra hai cái váy dài nhất mặc vào người, mái tóc dài hơi rối được quấn lại thành búi trên đầu, rồi cứ thế để mặc mộc lao ra khỏi nhà trọ.
2.
Qamdo tháng Tám rất lạnh, từng trận gió thổi qua buốt đến tận xương. Cô túm chặt áo quần run lập cập, tay cầm chiếc điện thoại hoàn toàn không dò thấy tín hiệu và cứ thế bước đi, cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cô cũng trông thấy ánh đèn phía xa. Cô hào hứng chạy như bay đến chỗ có ánh sáng hiu hắt ấy.
Cô không hy vọng đó là cửa hàng tạp hóa hoặc quán cơm, chỉ cần bây giờ gặp được người sống là tốt lắm rồi. Đến gần, cô kinh ngạc và mừng rỡ khi phát hiện ra có vẻ như đó là một doanh trại quân đội vì ở cửa có hai cảnh vệ mặc quân phục đang đứng gác.
Cô nhìn ngó xunh quanh, vừa hay trông thấy trên bậc thềm có một anh bộ đội mặc quân phục áo khoác màu xanh, đang đứng nghiêm trang trong gió. Tư thế của anh thẳng tắp như cây tùng xanh.
Cảm nhận đầu tiên của cô chính là anh ấy thật đẹp trai, đúng như hình tượng nam chính trong suy nghĩ của cô, cao to, oai phong, tràn đầy chính nghĩa, thần thái trang nghiêm, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của anh, nhưng những đường nét cương nghị đó đã thể hiện đầy đủ ngũ quan anh tuấn của chàng trai này.
Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, anh bộ đội soái ca cuối cùng đã phát hiện ra cô liền quay người lại, ánh mắt nghiêm nghị, chính trực đó đã hoàn toàn chinh phục cô chỉ trong một giây.
"Có việc gì cần tôi giúp không?" Giọng anh vừa trầm thấp lại kiên định, thể hiện rõ trách nhiệm và sứ mệnh của một quân nhân.
Cô hắc xì hơi, day day mũi, cố gắng suy nghĩ xem nên tìm việc gì để nhờ anh giúp. Cuối cùng, cô cũng nghĩ ra được một câu muốn hỏi nhất, liền mỉm cười với vẻ mặt vô tội: "Tôi muốn hỏi một chút, ở gần đây có cửa hàng nào không ạ, vì tôi muốn mua một cái áo thật dày."
"Trong phố thì mới có cửa hàng, nhưng cách đây rất xa." Anh nói xong liền cởi áo khoác ra, gỡ quân hàm trên vai xuống rồi đưa cho cô. Khi chiếc áo vừa nặng lại vừa ấm áp đó được đặt lên cánh tay cô thì cô mới định thần lại, nhận lấy chiếc áo. Chiếc áo cực kỳ ấm, cảm giác như cả vùng biên giới lạnh lẽo, cô quạnh này cũng trở nên ấm áp.
"Cảm ơn anh! Ngày mai mua được áo, tôi nhất định sẽ trả lại anh." Cô cười nói.
"Không có gì." Nói xong, anh cũng không nói gì thêm nữa.
Tiểu Thường nhìn xung quanh, lại nhớ đến con đường dài lê thê trở về nhà trọ, ngay lập tức cô quyết định tiếp tục nói chuyện với anh bộ đội này. Không phải cô mặt dày, mà vì mùa đông ở đây quá lạnh, đến nỗi da mặt cô cũng tê dại, không cảm nhận được độ mỏng của da nữa.
"À, tôi là Tiêu Thường, mọi người hay gọi tôi là Tiểu Thường. Tôi đến đây du lịch, không ngờ đường bị bịt lấp nên không đi được."
"Ồ."
Thấy anh ta không muốn bắt chuyện, cô đành phải chủ động hơn. "Anh tên là gì ạ? Anh là bộ đội à? Là bộ đội thường trú ở đây sao?"
"Tôi họ Trác, tên là Trác Siêu Nhiên." Anh ta chỉ vào một căn nhà cũ sáng ánh đèn. "Ba ngày trước ở đây xảy ra mưa bão, đá trên núi sạt lở làm lấp đường đi, chúng tôi được cử đến đây để dọn dẹp đá núi, nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm đến chúng tôi bất cứ lúc nào."
Cử bộ đội đến sửa đường ư, tình quân dân cá nước thật lá ấm áp! Trong cái đầu ngập tràn trí tưởng tượng của cô đột nhiên dâng trào cảm hứng, thoáng nghĩ đến một tình yêu đẹp đẽ, một cuộc gặp gỡ lãng mạn...
"Cô có sao không?" Giọng nói trong trẻo lành lạnh của Trác Siêu Nhiên vang lên kéo cô trở về thực tại.
Cô lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, bày ra khí chất nho nhã nên có của một người làm công việc sáng tác văn chương. "Không sao, không sao ạ, tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết về để tài quân nhân, nhìn anh tôi bỗng nhớ đến nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của tôi..."
Trác Siêu Nhiên nhìn cô chăm chú rồi nói: "Cô là nhà văn à?"
"Văn vẻ gì đâu, ngày ngày ngồi ở nhà nghĩ ngợi linh tinh thôi ạ." Cô lắc đầu, xua tay nói: "Tôi thuần túy chỉ là người đam mê viết lách, viết những gì mình thích rồi đăng trên mạng cho mấy bạn hợp nhau xem thôi."
"Cô viết về quân nhân à? Sao lại viết đề tài này?"
"Từ nhỏ tôi đã hâm mộ các anh bộ đội rồi, đặc biệt là những anh bộ đội gìn giữ biên cương, bảo vệ tổ quốc..." Cô liếc nhìn vẻ sương gió trên mái tóc của anh và khuôn mặt có thể miêu tả chi tiết bằng tất cả mỹ từ kia thì trong lòng thầm bồi thêm một câu: "Hơn nữa, tôi còn hâm mộ những người đẹp trai, có khí chất, khi nằm mơ tôi cũng nghĩ đến cảnh gặp được một người đàn ông như vậy."
"Ồ." Anh thờ ơ đáp lời.
"Đúng rồi, anh có thể cung cấp đề tài cho tôi được không, để tôi có thể viết cuốn tiểu thuyết của mình chân thực một chút."
"Xin lỗi, tôi không thể nói quá nhiều." Anh ấy trả lời với ý từ chối khéo. Cô cười hì hì chớp chớp mắt nhìn anh. "Nếu tôi muốn hỏi anh, anh có thể chống đẩy liên tục bao nhiêu cái, anh cũng không thể nói sao?"
"À, cái đấy không tính là nói nhiều."
"Vậy anh kết hôn chưa ạ?" Cô hỏi với chất giọng phỏng vấn đúng tiêu chuẩn.
"Chưa."
"Anh có bạn gái chưa?" Khuôn mặt tuấn tú của Trác Siêu Nhiên ngẩn ra giây lát, miệng khẽ ho một tiếng rồi cúi nhìn đồng hồ. "Ừm, đến giờ tập trung rồi, tôi phải vào đây."
"..." Thấy soái ca sắp bị cô dọa cho sợ bỏ chạy, cô quyết định tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt, nói to: "Đợi đã!"
Anh đang định đi, thấy thế thì đứng lại, đợi cô nói tiếp.
"À... tôi đang ở nhà nghỉ Cẩm Tinh, hình như cách chỗ này rất xa. Ngoài đi bộ, tôi còn có thể có cách khác để về không?"
Anh suy nghĩ giây lát rồi đáp: "Tôi bảo người đưa cô về."
Tiểu Thường lập tức cười tươi như hoa. "Cảm ơn! Cảm ơn anh! Anh đúng là một người tốt!"
Sau khi Tiểu Thường kể lại chuyện này, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. "Tiểu Thường, cậu đúng thật là, lần gặp đầu tiên mà đã hỏi thẳng thắn như thế, Trác Siêu Nhiên tính tình hiền lành, lại sống nội tâm như vậy, không bị cậu dọa cho bỏ chạy mới lạ đấy."
Tiểu Thường cũng che mặt cười. "Lúc đó tớ đâu có nghĩ được nhiều như vậy. Tớ luôn muốn viết một cuốn tiểu thuyết về đề tài quân nhân, khó khăn lắm mới gặp một anh quân nhân thật sự, đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Cho dù không "nắm chặt" được anh ấy thì ít nhất cũng phải khai thác được chút gì đó từ anh ấy để viết tiểu thuyết chứ!"
"Thế sau đó thì sao? Cậu khai thác được nhiều lắm à?"
"Nhiều lắm, rất nhiều..."
3.
Với tâm lý khai thác đề tài để viết tiểu thuyết, sáng sớm hôm sau, Tiểu Thường lại giẫm chân trên lớp tuyết dày, lặn lội đến cổng doanh trại quân đội. Cô chưa kịp mở miệng, anh cảnh vệ gác cổng vừa nhìn thấy chiếc áo khoác cô mặc trên người đã bước đến chào đúng kiểu quân đội, sau đó hỏi: "Chào cô! Xin hỏi có thể giúp gì cho cô?"
"À... tôi muốn tìm Trác Siêu Nhiên."
"Đội trưởng Trác ra ngoài..." Anh lính cảnh vệ do dự giây lát, rồi liếc nhìn chiếc áo khoác cô đang mặc trên người. "Cô đợi chút, tôi vào trong hỏi."
Không bao lâu, một anh bộ đội bước ra, nói với cô: "Đội trưởng nói là sắp quay về rồi, bảo cô ở đây đợi anh ấy."
"Vậy làm phiền anh rồi!"
Anh ta dẫn cô đi ngang qua một hành lang toàn mùi bùn đất rồi bước vào một căn phòng. Căn phòng rất sơ sài, qua cánh cửa sổ cũ kĩ nghe được cả tiếng gió thổi vù vù lạnh buốt. Gần cửa sổ có một chiếc giường đơn, trên giường đặt một chiếc chăn mỏng đã được gấp gọn gàng, trông có vẻ không ấm chút nào.
Cô vô tình nhìn thấy trên bậu cửa sổ cạnh giường có một khung ảnh, trong ảnh là hai gương mặt giống hệt Trác Siêu Nhiên, chỉ có điều khí chất không giống, một người nhìn chính trực, nụ cười ấm áp, có cảm giác đặc biệt thân thiết, còn một người nhìn phóng khoáng, có nụ cười mê hoặc lòng người.
Tiểu Thường bước lại gần tỉ mỉ quan sát, tấm ảnh này rõ ràng không phải là ảnh đã qua chỉnh sửa, vậy hai gương mặt giống nhau trong ảnh này chắc đến tám mươi phần trăm là anh em sinh đôi, người có gương mặt chính trực lạnh lẽo đó hiển nhiên là Trác Siêu Nhiên, còn người kia có nụ cười khiến cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Đội trưởng!" Người cảnh vệ lễ phép cất tiếng chào.
Tiểu Thường vội vàng đặt khung ảnh xuống, quay lại nhìn Trác Siêu Nhiên đang đứng trước mặt cô.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy Trác Siêu Nhiên trước mắt mình đều không giống hai người trong ảnh. Trông anh lúc này giống như ngọn gió trong bão tuyết giá băng, lạnh lẽo từ trong xương cốt.
"Hi!" Cô cười vẫy tay anh. "Tôi mang trả áo cho anh."
"Ừ."
"Còn nữa, tôi muốn đi mua ít đồ nhưng không biết đường đến nội thành."
Trác Siêu Nhiên không nói không rằng lấy tấm bản đồ ra, tỉ mỉ chỉ cho cô đường đi đến đó. Lúc nói, anh rất chăm chú, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng như cách xa hàng nghìn dặm.
"Cô đã hiểu chưa?" Anh hỏi. Cô mông lung nhìn tấm bản đồ, hỏi nhỏ: "Ở đây, chỗ nào là hướng nam?"
"Bên đó." Anh chỉ về hướng của cửa sổ.
"Ồ, thế hướng nào là hướng đông?" Anh đưa tay muốn chỉ về hướng của bức tường nhưng rồi dừng lại, rụt tay về, nói: "Tôi bảo người đưa cô đi nhé!"
"Tôi có thể tự tìm được, có điều, nếu như anh..."
Di động của anh đổ chuông, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, do dự trong giây lát. Cô có thể đọc được một chút chấn động trên khuôn mặt anh.
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Anh nói.
Cô gật đầu.
Anh cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ.
"Siêu Việt..." Cô nghe rõ giọng nói trong điện thoại, chỉ nghe thấy Trác Siêu Nhiên nói chuyện với người đó mấy câu ngắn gọn. "Ừ, cũng tốt... gần đây không được nghỉ phép. Tết à, không về được... Ừm, không sao, em không cần lo, tình hình không nghiêm trọng như em nghĩ đâu..."
Giọng nói của anh không lên cao hay xuống thấp, từ đầu đến cuối cứ đều đều âm điệu như thế, giống như kiểu hồi nhỏ tôi đi đọc thuộc thơ vậy.
"Em thế nào? Nghe nói Siberia lại giảm nhiệt độ... Ồ, còn phải ở đó bao lâu?... Được."
Chỉ chuyện trò mấy câu đơn giản như thế rồi Trác Siêu Nhiên cúp máy, nhìn mông lung ra núi tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ.
Cô bỗng có cảm giác mình bị rơi vào một vòng xoáy, cảnh vật xung quanh trở nên hoang vu, chỉ còn lại bóng lưng của anh giữa đất trời bao la.
Nhìn bóng lưng ấy, không hiều vì sao cô có một cảm giác rất mãnh liệt rằng trái tim anh còn thê lương hơn cả cảnh vật phủ đầy tuyết trắng ngoài kia. Cô tự nhiên trào dâng cảm giác muốn chạy đến ôm lấy con người ấy từ phía sau, chỉ đơn thuần muốn ôm người ấy một cái mà thôi...
Một lúc lâu sau, cô không thể không phá vỡ sự trầm mặc đó. "Là bạn của anh à?"
"Là em trai tôi."
"Ồ." Cô hiểu ra liền gật đầu, đưa tay chỉ về khung ảnh đặt trên bậu cửa sổ. "Em trai song sinh ạ?"
Anh nương theo hướng tay cô, nhìn vào bức ảnh. "Ừ."
"Tình cảm anh em các anh chắc thân thiết lắm?" Cô lại hỏi.
Anh trầm ngâm hồi lâu.
Ngay cả một câu nói xã giao "rất tốt" anh cũng không muốn nói, có thể thấy tình cảm giữa họ tệ đến mức nào.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tám chuyện trên mạng đã mách bảo cô, khi một người đàn ông tràn đầy phong độ cố tình né tránh câu hỏi của bạn thì có nghĩa là câu hỏi đó đã chạm đúng tử tuyệt của người ấy. Nếu bạn cứ tiếp tục hỏi, chắc chắn bạn sẽ chết rất thảm.
"À, tôi phải đi rồi."
Anh không giữ cô lại, chỉ đứng im bất động. Lúc cô rời đi, anh vẫn còn đứng thẫn thờ bên cửa sổ.
Tiểu Thường rời khỏi doanh trại quân đội, một mình cô độc đi về phía nội thành. Trời đất rộng lớn bao la, gió cát mù mịt khắp nơi càng khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trên cõi đời này. Nhìn con đường vắng vẻ phía trước, cảm giác đầu tiên của cô là trời đất thật rộng lớn, lớn đến mức cần có người ở bên cạnh thì mới không cảm thấy sợ hãi.
Đi đến ngã ba đường, Tiểu Thường ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, không biết hướng nào là hướng nam, hướng nào là hướng bắc, cúi đầu lấy điện thoại tìm tín hiệu nhưng điện thoại không hiển thị. Cô lại lấy bản đồ ra nghiên cứu nhưng vẫn không biết hướng đi. Cuối cùng cô bỏ cuộc, ném đồng xu xuống đất chọn đường rồi đi tiếp.
Con đường đá trộn lẫn cát phía sau lưng cô cuộn lên bụi đất chứng tỏ có xe sắp đi qua đây. Cô lập tức chạy ra giữa đường, chuẩn bị định "cướp" trước rồi tính sau. Đang ủ mưu "cướp xe" trong đầu thì chiếc xe Jeep sơn màu ngụy trang bỗng đỗ xịch lại bên cạnh cô.
Ơ? Chủ động như vậy sao? Chẳng lẽ có ý đồ gì ư?
Cô căng thẳng quấn chặt chiếc áo khoác đang mặc, ôm khư khư chiếc túi trong lòng, cố căng mắt nhìn vào bên trong xe.
Lúc này, cửa xe mở ra, Trác Siêu Nhiên từ trên xe bước xuống, giúp cô mở cửa xe, nói: "Lên xe đi, tôi vừa hay có việc vào nội thành, tiện đường đưa cô đến đó."
Cơn gió mạnh cuốn tung cỏ khô, anh đứng đó sừng sững bất động, tựa như một vị thần từ trên trời bay xuống khiến cô vô cùng cảm động.
Sau đó, Tiểu Thường nói với tôi: "Giây phút đó, nếu có người hỏi tớ, ai là người đáng yêu nhất trên đời, tớ chắc chắn không do dự đáp: Là anh ấy, người quân nhân đang đứng sừng sững trước mặt tớ đây."
Tôi hỏi: "Chính trong khoảnh khắc đó, cậu yêu anh ấy?"
Cô không né tránh, gật đầu nói: "Ừ, đúng vậy, chính trong khoảnh khắc đó, tớ tin anh ấy là người đàn ông tốt đáng để phụ nữ dựa dẫm cả đời."
"Hai người các cậu tính cách một lạnh một nóng lại thật xứng đôi đấy, với tính cách ôn hòa, hiền lành của Trác Siêu Nhiên chắc chắn không ngăn cản được sự nhiệt tình của cậu, bị cậu "níu chặt" ngay lập tức chứ gì?"
Tiểu Thường thở dài thườn thượt. "Cậu đánh giá tớ cao quá đấy. Cậu có biết không? Vì anh ấy, tớ đã ở vùng đất lạnh giá, thiếu dưỡng khí đó suốt ba năm..."
Tôi kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không nói nên lời.
Tôi đã từng đến Tây Tạng, cảnh ở đó rất đẹp, nhưng thời tiết cũng vô cùng khắc nghiệt. Ba năm mùa hè thì nắng như thiêu, mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt, đối với một cô gái sinh ra ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam như Tiểu Thường càng trở nên tàn khóc.
Anh không muốn mình em cô độc trải qua những giây phút mưa gió.
Anh không muốn để em một mình chịu đựng sự tàn khốc của thế giới này.
Anh không muốn nước mắt đau thương đeo bám em suốt cuộc đời...
(Anh không muốn để em một mình[1])
[1] Trích lời bài hát của nhạc sĩ A Tín (Trung Quốc).
Trong xã hội hiện đại với nhịp sống vội vã và công việc bận rộn, một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt từ cả hai phía dường như thật xa vời. Có vẻ như ngày càng có nhiều bạn trẻ không thể vượt qua được mối tình đơn phương đầy khoảng cách. Nhưng có lẽ, chẳng bạn nữ nào lại không có một tình yêu đơn phương sâu đậm với ai đó, nhìn ngắm người ta từ xa, cười thầm một mình và cũng gặp nhấm nỗi xót xa một mình.
1.
Sáng sớm hôm đó, trong khi lên mạng tìm tài liệu, Tiểu Thường vô tình nhìn thấy một bức ảnh chụp ở Tây Tạng. Trong bức ảnh là bầu trời xanh rộng mênh mông, dưới mặt đất là tuyết phủ trắng xóa một vùng rộng lớn, tĩnh lặng, giống như được xuyên không trở về hàng nghìn năm trước. Khoảnh khắc nhìn thấy nơi kế thừa nền văn minh cổ đại của quốc gia, nơi núi sông như được che phủ bởi tấm màn thần bí đã có sức hút mãnh liệt với Tiểu Thường.
Chỉ vài giây suy nghĩ, Tiểu Thường sắp xếp hành lý với tốc độ nhanh như chớp, mang theo chiếc laptop yêu quý nhất của mình lên đường.
Cô chính là một cô gái như vậy, hay mộng mơ, nhiệt tình hăm hở, muốn làm gì là làm cái đó, không lên kế hoạch cụ thể, cũng không cần biết hậu quả ra sao.
Có người nói hành động của cô chính là "hưởng thụ", có người lại nói hành động đó là "điên rồ", cô chỉ cười ha ha tếu táo: "Đời người ngắn ngủi chỉ có hai trăm nghìn ngày, sao lại không để bản thân sống đơn giản, thoải mái vui vẻ chứ?"
Tiểu Thường ngồi tàu hỏa đi từ đông sang tây, mùa hè có hoa nở rực rở, mùa đông tuyết rơi trắng trời, từng mùa cứ thế trôi qua, có cảm giác cô đã đi qua cả bốn mùa để đến một thế giới thời viễn cổ. Cô mang theo laptop và máy ảnh đi từ Lhasa, thành phố của ánh sáng mặt trời, đến hồ Namtso xanh ngắt như trong tiên cảnh. Sau đó, cô còn đến thành phố Shigatse, ban ngày chụp ảnh, buổi tối viết truyện, cứ như thế đi đến thành phố Qamdo lúc nào không hay.
Một cơn mưa bão bất ngờ ập tới, chặn ngay lối đi qua rừng, chiếc xe chở khách du lịch đành phải ở lại thành phố Qamdo đang giảm nhiệt độ đột ngột. Tiểu Thường lúc này mới hiểu, Tây Tạng không chỉ có phong cảnh tự nhiên với dòng sông uốn lượn tuyệt đẹp, những ngôi chùa cổ kính nổi tiếng, mà còn có cả sự nghèo tàn, khổ cực và lạnh lẽo.
Con đường bị lấp đúng ba ngày, không có bất cứ tin tức gì, Tiểu Thường ở trong một nhà trọ gia đình quấn chăn quanh người, liên tục hắt xì hơi. Cô ôm bịch giấy ăn, bịt cái mũi đỏ au than thở: "IQ và EQ của con xin lỗi bố mẹ, xin lỗi bản thân, xin lỗi các bạn ngày ngày lướt web chờ con update chương mới! Hắc xì! Hắc...xì, hôm nay con vẫn chưa update được..."
Nhớ đến cuốn tiểu tuyết đang đăng trên mạng, cô lập tức lau nước mũi, ôm chiếc laptop yêu quý, mở trang web sáng tác tiểu thuyết màu xanh dìu dịu, đăng nhập vào trang tiểu thuyết mà cô vừa cập nhật.
Phía dưới chương tiểu thuyết cô mới cập nhật đã có thêm nhiều tin nhắn, cô tập trung tinh thần đọc đi đọc lại từng dòng tin.
"Tiểu Thường à, anh bộ đội mà chị hứa đâu rồi? Lúc nào chị mới cho xuất hiện? Mau lên chứ!"
"Mau cho ăn mặn đi chứ, mau cho anh bộ đội nhào vô đi ạ, em không chịu nổi nữa đâu!"
"Anh bộ đội sắp đến miệng rồi, lúc nào chị mới cho bọn em ăn đây?"
Phía dưới còn có một tin nhắn sặc mùi sến sẩm. "Anh bộ đội ơi, anh bộ đội đâu rồi..." Các bạn độc giả của cô đúng là than thở, trách móc không biết mệt.
Thực ra, là kẻ khống chế các "con chiên ngoan đạo", Tiêu đại tác gia hơn ai hết muốn tranh thủ thời gian khiến cho nữ chính của cô nhào vào anh chàng bộ đội đẹp trai quên chết đó lắm chứ, nhưng do ban đầu cô nhất thời kích động muốn viết về đề tài quân nhân, thế nên sau một vài giây suy nghĩ đã "đào hố". Giờ cô mới viết được hơn hai mươi nghìn chữ mà vẫn chưa có ý tưởng nào để viết tiếp, thậm chí còn không nghĩ ra được tính cách của nam chính. Cô đã tra tìm, tham khảo rất nhiều tài liệu, trong đầu hình dung ra vô số anh bộ đội, nào là bá đạo, lạnh lùng, hoang dại, xấu xa, nhưng những nhân vật nam điển hình đó không tài nào kích thích nhiệt tình sáng tác của cô. Cô muốn viết về một quân nhân bằng xương bằng thịt thực sự.
Ôm laptop nghĩ ngợi hai tiếng đồng hồ mà Tiêu đại tác gia cũng chỉ "đẻ" được hai trăm chữ, nghĩ nhiều đến nỗi dạ dày quặn lại vì đau. Cô ủ rũ bò đến bậu cửa sổ nhìn ngó ra ngoài, cả vùng mênh mông tuyết trắng không nhìn thấy gì, ngay cả quán cơm hình dáng thế nào cũng không thấy.
"Thôi được rồi, thay vì nằm co ro trên giường than thở, cam chịu thì chi bằng mình tự tìm cơ hội, không chừng có thể tìm được hàng quán, mà cho dù không thấy thì tìm được chỗ ăn là tốt rồi, khi ăn uống no nê mới có thể tiếp tục phấn đấu được." Cô lẩm bẩm tự nhủ, sau đó lục tất cả các loại quần áo, chọn ra hai cái váy dài nhất mặc vào người, mái tóc dài hơi rối được quấn lại thành búi trên đầu, rồi cứ thế để mặc mộc lao ra khỏi nhà trọ.
2.
Qamdo tháng Tám rất lạnh, từng trận gió thổi qua buốt đến tận xương. Cô túm chặt áo quần run lập cập, tay cầm chiếc điện thoại hoàn toàn không dò thấy tín hiệu và cứ thế bước đi, cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cô cũng trông thấy ánh đèn phía xa. Cô hào hứng chạy như bay đến chỗ có ánh sáng hiu hắt ấy.
Cô không hy vọng đó là cửa hàng tạp hóa hoặc quán cơm, chỉ cần bây giờ gặp được người sống là tốt lắm rồi. Đến gần, cô kinh ngạc và mừng rỡ khi phát hiện ra có vẻ như đó là một doanh trại quân đội vì ở cửa có hai cảnh vệ mặc quân phục đang đứng gác.
Cô nhìn ngó xunh quanh, vừa hay trông thấy trên bậc thềm có một anh bộ đội mặc quân phục áo khoác màu xanh, đang đứng nghiêm trang trong gió. Tư thế của anh thẳng tắp như cây tùng xanh.
Cảm nhận đầu tiên của cô chính là anh ấy thật đẹp trai, đúng như hình tượng nam chính trong suy nghĩ của cô, cao to, oai phong, tràn đầy chính nghĩa, thần thái trang nghiêm, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của anh, nhưng những đường nét cương nghị đó đã thể hiện đầy đủ ngũ quan anh tuấn của chàng trai này.
Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, anh bộ đội soái ca cuối cùng đã phát hiện ra cô liền quay người lại, ánh mắt nghiêm nghị, chính trực đó đã hoàn toàn chinh phục cô chỉ trong một giây.
"Có việc gì cần tôi giúp không?" Giọng anh vừa trầm thấp lại kiên định, thể hiện rõ trách nhiệm và sứ mệnh của một quân nhân.
Cô hắc xì hơi, day day mũi, cố gắng suy nghĩ xem nên tìm việc gì để nhờ anh giúp. Cuối cùng, cô cũng nghĩ ra được một câu muốn hỏi nhất, liền mỉm cười với vẻ mặt vô tội: "Tôi muốn hỏi một chút, ở gần đây có cửa hàng nào không ạ, vì tôi muốn mua một cái áo thật dày."
"Trong phố thì mới có cửa hàng, nhưng cách đây rất xa." Anh nói xong liền cởi áo khoác ra, gỡ quân hàm trên vai xuống rồi đưa cho cô. Khi chiếc áo vừa nặng lại vừa ấm áp đó được đặt lên cánh tay cô thì cô mới định thần lại, nhận lấy chiếc áo. Chiếc áo cực kỳ ấm, cảm giác như cả vùng biên giới lạnh lẽo, cô quạnh này cũng trở nên ấm áp.
"Cảm ơn anh! Ngày mai mua được áo, tôi nhất định sẽ trả lại anh." Cô cười nói.
"Không có gì." Nói xong, anh cũng không nói gì thêm nữa.
Tiểu Thường nhìn xung quanh, lại nhớ đến con đường dài lê thê trở về nhà trọ, ngay lập tức cô quyết định tiếp tục nói chuyện với anh bộ đội này. Không phải cô mặt dày, mà vì mùa đông ở đây quá lạnh, đến nỗi da mặt cô cũng tê dại, không cảm nhận được độ mỏng của da nữa.
"À, tôi là Tiêu Thường, mọi người hay gọi tôi là Tiểu Thường. Tôi đến đây du lịch, không ngờ đường bị bịt lấp nên không đi được."
"Ồ."
Thấy anh ta không muốn bắt chuyện, cô đành phải chủ động hơn. "Anh tên là gì ạ? Anh là bộ đội à? Là bộ đội thường trú ở đây sao?"
"Tôi họ Trác, tên là Trác Siêu Nhiên." Anh ta chỉ vào một căn nhà cũ sáng ánh đèn. "Ba ngày trước ở đây xảy ra mưa bão, đá trên núi sạt lở làm lấp đường đi, chúng tôi được cử đến đây để dọn dẹp đá núi, nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm đến chúng tôi bất cứ lúc nào."
Cử bộ đội đến sửa đường ư, tình quân dân cá nước thật lá ấm áp! Trong cái đầu ngập tràn trí tưởng tượng của cô đột nhiên dâng trào cảm hứng, thoáng nghĩ đến một tình yêu đẹp đẽ, một cuộc gặp gỡ lãng mạn...
"Cô có sao không?" Giọng nói trong trẻo lành lạnh của Trác Siêu Nhiên vang lên kéo cô trở về thực tại.
Cô lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, bày ra khí chất nho nhã nên có của một người làm công việc sáng tác văn chương. "Không sao, không sao ạ, tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết về để tài quân nhân, nhìn anh tôi bỗng nhớ đến nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của tôi..."
Trác Siêu Nhiên nhìn cô chăm chú rồi nói: "Cô là nhà văn à?"
"Văn vẻ gì đâu, ngày ngày ngồi ở nhà nghĩ ngợi linh tinh thôi ạ." Cô lắc đầu, xua tay nói: "Tôi thuần túy chỉ là người đam mê viết lách, viết những gì mình thích rồi đăng trên mạng cho mấy bạn hợp nhau xem thôi."
"Cô viết về quân nhân à? Sao lại viết đề tài này?"
"Từ nhỏ tôi đã hâm mộ các anh bộ đội rồi, đặc biệt là những anh bộ đội gìn giữ biên cương, bảo vệ tổ quốc..." Cô liếc nhìn vẻ sương gió trên mái tóc của anh và khuôn mặt có thể miêu tả chi tiết bằng tất cả mỹ từ kia thì trong lòng thầm bồi thêm một câu: "Hơn nữa, tôi còn hâm mộ những người đẹp trai, có khí chất, khi nằm mơ tôi cũng nghĩ đến cảnh gặp được một người đàn ông như vậy."
"Ồ." Anh thờ ơ đáp lời.
"Đúng rồi, anh có thể cung cấp đề tài cho tôi được không, để tôi có thể viết cuốn tiểu thuyết của mình chân thực một chút."
"Xin lỗi, tôi không thể nói quá nhiều." Anh ấy trả lời với ý từ chối khéo. Cô cười hì hì chớp chớp mắt nhìn anh. "Nếu tôi muốn hỏi anh, anh có thể chống đẩy liên tục bao nhiêu cái, anh cũng không thể nói sao?"
"À, cái đấy không tính là nói nhiều."
"Vậy anh kết hôn chưa ạ?" Cô hỏi với chất giọng phỏng vấn đúng tiêu chuẩn.
"Chưa."
"Anh có bạn gái chưa?" Khuôn mặt tuấn tú của Trác Siêu Nhiên ngẩn ra giây lát, miệng khẽ ho một tiếng rồi cúi nhìn đồng hồ. "Ừm, đến giờ tập trung rồi, tôi phải vào đây."
"..." Thấy soái ca sắp bị cô dọa cho sợ bỏ chạy, cô quyết định tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt, nói to: "Đợi đã!"
Anh đang định đi, thấy thế thì đứng lại, đợi cô nói tiếp.
"À... tôi đang ở nhà nghỉ Cẩm Tinh, hình như cách chỗ này rất xa. Ngoài đi bộ, tôi còn có thể có cách khác để về không?"
Anh suy nghĩ giây lát rồi đáp: "Tôi bảo người đưa cô về."
Tiểu Thường lập tức cười tươi như hoa. "Cảm ơn! Cảm ơn anh! Anh đúng là một người tốt!"
Sau khi Tiểu Thường kể lại chuyện này, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. "Tiểu Thường, cậu đúng thật là, lần gặp đầu tiên mà đã hỏi thẳng thắn như thế, Trác Siêu Nhiên tính tình hiền lành, lại sống nội tâm như vậy, không bị cậu dọa cho bỏ chạy mới lạ đấy."
Tiểu Thường cũng che mặt cười. "Lúc đó tớ đâu có nghĩ được nhiều như vậy. Tớ luôn muốn viết một cuốn tiểu thuyết về đề tài quân nhân, khó khăn lắm mới gặp một anh quân nhân thật sự, đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Cho dù không "nắm chặt" được anh ấy thì ít nhất cũng phải khai thác được chút gì đó từ anh ấy để viết tiểu thuyết chứ!"
"Thế sau đó thì sao? Cậu khai thác được nhiều lắm à?"
"Nhiều lắm, rất nhiều..."
3.
Với tâm lý khai thác đề tài để viết tiểu thuyết, sáng sớm hôm sau, Tiểu Thường lại giẫm chân trên lớp tuyết dày, lặn lội đến cổng doanh trại quân đội. Cô chưa kịp mở miệng, anh cảnh vệ gác cổng vừa nhìn thấy chiếc áo khoác cô mặc trên người đã bước đến chào đúng kiểu quân đội, sau đó hỏi: "Chào cô! Xin hỏi có thể giúp gì cho cô?"
"À... tôi muốn tìm Trác Siêu Nhiên."
"Đội trưởng Trác ra ngoài..." Anh lính cảnh vệ do dự giây lát, rồi liếc nhìn chiếc áo khoác cô đang mặc trên người. "Cô đợi chút, tôi vào trong hỏi."
Không bao lâu, một anh bộ đội bước ra, nói với cô: "Đội trưởng nói là sắp quay về rồi, bảo cô ở đây đợi anh ấy."
"Vậy làm phiền anh rồi!"
Anh ta dẫn cô đi ngang qua một hành lang toàn mùi bùn đất rồi bước vào một căn phòng. Căn phòng rất sơ sài, qua cánh cửa sổ cũ kĩ nghe được cả tiếng gió thổi vù vù lạnh buốt. Gần cửa sổ có một chiếc giường đơn, trên giường đặt một chiếc chăn mỏng đã được gấp gọn gàng, trông có vẻ không ấm chút nào.
Cô vô tình nhìn thấy trên bậu cửa sổ cạnh giường có một khung ảnh, trong ảnh là hai gương mặt giống hệt Trác Siêu Nhiên, chỉ có điều khí chất không giống, một người nhìn chính trực, nụ cười ấm áp, có cảm giác đặc biệt thân thiết, còn một người nhìn phóng khoáng, có nụ cười mê hoặc lòng người.
Tiểu Thường bước lại gần tỉ mỉ quan sát, tấm ảnh này rõ ràng không phải là ảnh đã qua chỉnh sửa, vậy hai gương mặt giống nhau trong ảnh này chắc đến tám mươi phần trăm là anh em sinh đôi, người có gương mặt chính trực lạnh lẽo đó hiển nhiên là Trác Siêu Nhiên, còn người kia có nụ cười khiến cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Đội trưởng!" Người cảnh vệ lễ phép cất tiếng chào.
Tiểu Thường vội vàng đặt khung ảnh xuống, quay lại nhìn Trác Siêu Nhiên đang đứng trước mặt cô.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy Trác Siêu Nhiên trước mắt mình đều không giống hai người trong ảnh. Trông anh lúc này giống như ngọn gió trong bão tuyết giá băng, lạnh lẽo từ trong xương cốt.
"Hi!" Cô cười vẫy tay anh. "Tôi mang trả áo cho anh."
"Ừ."
"Còn nữa, tôi muốn đi mua ít đồ nhưng không biết đường đến nội thành."
Trác Siêu Nhiên không nói không rằng lấy tấm bản đồ ra, tỉ mỉ chỉ cho cô đường đi đến đó. Lúc nói, anh rất chăm chú, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng như cách xa hàng nghìn dặm.
"Cô đã hiểu chưa?" Anh hỏi. Cô mông lung nhìn tấm bản đồ, hỏi nhỏ: "Ở đây, chỗ nào là hướng nam?"
"Bên đó." Anh chỉ về hướng của cửa sổ.
"Ồ, thế hướng nào là hướng đông?" Anh đưa tay muốn chỉ về hướng của bức tường nhưng rồi dừng lại, rụt tay về, nói: "Tôi bảo người đưa cô đi nhé!"
"Tôi có thể tự tìm được, có điều, nếu như anh..."
Di động của anh đổ chuông, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, do dự trong giây lát. Cô có thể đọc được một chút chấn động trên khuôn mặt anh.
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Anh nói.
Cô gật đầu.
Anh cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ.
"Siêu Việt..." Cô nghe rõ giọng nói trong điện thoại, chỉ nghe thấy Trác Siêu Nhiên nói chuyện với người đó mấy câu ngắn gọn. "Ừ, cũng tốt... gần đây không được nghỉ phép. Tết à, không về được... Ừm, không sao, em không cần lo, tình hình không nghiêm trọng như em nghĩ đâu..."
Giọng nói của anh không lên cao hay xuống thấp, từ đầu đến cuối cứ đều đều âm điệu như thế, giống như kiểu hồi nhỏ tôi đi đọc thuộc thơ vậy.
"Em thế nào? Nghe nói Siberia lại giảm nhiệt độ... Ồ, còn phải ở đó bao lâu?... Được."
Chỉ chuyện trò mấy câu đơn giản như thế rồi Trác Siêu Nhiên cúp máy, nhìn mông lung ra núi tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ.
Cô bỗng có cảm giác mình bị rơi vào một vòng xoáy, cảnh vật xung quanh trở nên hoang vu, chỉ còn lại bóng lưng của anh giữa đất trời bao la.
Nhìn bóng lưng ấy, không hiều vì sao cô có một cảm giác rất mãnh liệt rằng trái tim anh còn thê lương hơn cả cảnh vật phủ đầy tuyết trắng ngoài kia. Cô tự nhiên trào dâng cảm giác muốn chạy đến ôm lấy con người ấy từ phía sau, chỉ đơn thuần muốn ôm người ấy một cái mà thôi...
Một lúc lâu sau, cô không thể không phá vỡ sự trầm mặc đó. "Là bạn của anh à?"
"Là em trai tôi."
"Ồ." Cô hiểu ra liền gật đầu, đưa tay chỉ về khung ảnh đặt trên bậu cửa sổ. "Em trai song sinh ạ?"
Anh nương theo hướng tay cô, nhìn vào bức ảnh. "Ừ."
"Tình cảm anh em các anh chắc thân thiết lắm?" Cô lại hỏi.
Anh trầm ngâm hồi lâu.
Ngay cả một câu nói xã giao "rất tốt" anh cũng không muốn nói, có thể thấy tình cảm giữa họ tệ đến mức nào.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tám chuyện trên mạng đã mách bảo cô, khi một người đàn ông tràn đầy phong độ cố tình né tránh câu hỏi của bạn thì có nghĩa là câu hỏi đó đã chạm đúng tử tuyệt của người ấy. Nếu bạn cứ tiếp tục hỏi, chắc chắn bạn sẽ chết rất thảm.
"À, tôi phải đi rồi."
Anh không giữ cô lại, chỉ đứng im bất động. Lúc cô rời đi, anh vẫn còn đứng thẫn thờ bên cửa sổ.
Tiểu Thường rời khỏi doanh trại quân đội, một mình cô độc đi về phía nội thành. Trời đất rộng lớn bao la, gió cát mù mịt khắp nơi càng khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trên cõi đời này. Nhìn con đường vắng vẻ phía trước, cảm giác đầu tiên của cô là trời đất thật rộng lớn, lớn đến mức cần có người ở bên cạnh thì mới không cảm thấy sợ hãi.
Đi đến ngã ba đường, Tiểu Thường ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, không biết hướng nào là hướng nam, hướng nào là hướng bắc, cúi đầu lấy điện thoại tìm tín hiệu nhưng điện thoại không hiển thị. Cô lại lấy bản đồ ra nghiên cứu nhưng vẫn không biết hướng đi. Cuối cùng cô bỏ cuộc, ném đồng xu xuống đất chọn đường rồi đi tiếp.
Con đường đá trộn lẫn cát phía sau lưng cô cuộn lên bụi đất chứng tỏ có xe sắp đi qua đây. Cô lập tức chạy ra giữa đường, chuẩn bị định "cướp" trước rồi tính sau. Đang ủ mưu "cướp xe" trong đầu thì chiếc xe Jeep sơn màu ngụy trang bỗng đỗ xịch lại bên cạnh cô.
Ơ? Chủ động như vậy sao? Chẳng lẽ có ý đồ gì ư?
Cô căng thẳng quấn chặt chiếc áo khoác đang mặc, ôm khư khư chiếc túi trong lòng, cố căng mắt nhìn vào bên trong xe.
Lúc này, cửa xe mở ra, Trác Siêu Nhiên từ trên xe bước xuống, giúp cô mở cửa xe, nói: "Lên xe đi, tôi vừa hay có việc vào nội thành, tiện đường đưa cô đến đó."
Cơn gió mạnh cuốn tung cỏ khô, anh đứng đó sừng sững bất động, tựa như một vị thần từ trên trời bay xuống khiến cô vô cùng cảm động.
Sau đó, Tiểu Thường nói với tôi: "Giây phút đó, nếu có người hỏi tớ, ai là người đáng yêu nhất trên đời, tớ chắc chắn không do dự đáp: Là anh ấy, người quân nhân đang đứng sừng sững trước mặt tớ đây."
Tôi hỏi: "Chính trong khoảnh khắc đó, cậu yêu anh ấy?"
Cô không né tránh, gật đầu nói: "Ừ, đúng vậy, chính trong khoảnh khắc đó, tớ tin anh ấy là người đàn ông tốt đáng để phụ nữ dựa dẫm cả đời."
"Hai người các cậu tính cách một lạnh một nóng lại thật xứng đôi đấy, với tính cách ôn hòa, hiền lành của Trác Siêu Nhiên chắc chắn không ngăn cản được sự nhiệt tình của cậu, bị cậu "níu chặt" ngay lập tức chứ gì?"
Tiểu Thường thở dài thườn thượt. "Cậu đánh giá tớ cao quá đấy. Cậu có biết không? Vì anh ấy, tớ đã ở vùng đất lạnh giá, thiếu dưỡng khí đó suốt ba năm..."
Tôi kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không nói nên lời.
Tôi đã từng đến Tây Tạng, cảnh ở đó rất đẹp, nhưng thời tiết cũng vô cùng khắc nghiệt. Ba năm mùa hè thì nắng như thiêu, mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt, đối với một cô gái sinh ra ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam như Tiểu Thường càng trở nên tàn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.