Anh Không Muốn Để Em Một Mình

Chương 6: Chương 3.2

Diệp Lạc Vô Tâm

06/12/2018

Một tiếng sau, mưa cuối cùng đã tạnh.

Trong văn phòng của Đồn cảnh sát Cô Tô, Lục Dao ôm đứa trẻ ngồi trên ghế và luôn chăm chú lắng nghe cuộc bàn luận của mấy anh cảnh sát ngồi bên cạnh. Không biết là vô tình hay cố ý, mấy anh cảnh sát đó đều đang nói về Hình Viễn, giúp Lục Dao hiểu được gần như toàn bộ con người anh. Cô không chỉ biết Hình Viễn là đồn phó đồn cảnh sát ở Cô Tô, mà còn biết anh tốt nghiệp trường cảnh sát, năng lực rất giỏi, đã phá được nhiều vụ án, nhưng do chỉ chuyên tâm vào công việc nên đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có bạn gái. Hơn nữa, anh rất giữ mình, trong mối quan hệ với các bạn nữ trẻ luôn tỏ ra rõ ràng, minh bạch…

Lúc này, Hình Viễn vừa thẩm vấn nghi phạm xong bước ra, thấy đồng nghiệp đang bàn tán về mình thì nghiêm mặt ho một tiếng, hỏi: “Lấy xong lời khai chưa?”

Mấy anh cảnh sát lập tức tản đi, ai làm việc nấy, trong đó một anh cảnh sát trẻ mím chặt môi, bưng cốc nước nóng cười hì hì bước đến chỗ Lục Dao, ánh mắt nhìn cô như nhìn động vật quý hiếm trong vườn thú.

Cô cúi đầu nhận lấy cốc nước, khẽ nhấp một ngụm, cố nén sự kinh ngạc.

Anh cảnh sát trẻ ngồi đối diện với cô, hỏi cô với giọng vô cùng thân thiết, hòa nhã: “Chúng ta ghi lời khai một chút nhé?”

Cô gật gật đầu.

Anh cảnh sát lần lượt hỏi tên, tuổi, nghề nghiệp, thành phố nơi cô đang sống, v.v… Hình Viễn ngồi nghiêng người ở bàn làm việc, im lặng lắng nghe cô trả lời. Khi anh cảnh sát hỏi về mối quan hệ giữa cô và Hình Viễn, tại sao nhìn thấy kẻ tình nghi tội phạm lại liên lạc cho Hình Viễn, cô nhất thời không nói được, ngại gùng nhìn sang bóng lưng đang yên lặng bên cạnh.

Hình Viễn quay nửa người lại, vỗ vỗ vào vai anh cảnh sát đó, hỏi: “Tối nay muốn đi tuần bên ngoài không?”

Anh cảnh sát cười hì hì, lập tức đổi câu hỏi: “Cô lục, cô đến Tô Châu làm gì vậy?”

“Tôi đi du lịch.”

“Tại sao lại chọn Tô Châu, cô thích Tô Châu ư?” Câu hỏi của anh ta hình như không liên quan đến tình tiết vụ án, nhưng Lục Dao vẫn nghiêm túc trả lời: “Thích ạ, Tô Châu là thành phố tôi thích nhất.”

“Vậy sau khi tốt nghiệp cô có nghĩ sẽ đến Tô Châu làm việc không? Mấy năm gần đây, kinh tế của Tô Châu phát triển rất tốt…”

Trước đây cô đã từng nghĩ đến vấn đề này, lúc đó cô thực sự muốn đến Tô Châu làm việc. Nhưng bây giờ, câu trả lời của cô lại thay đổi. “Không, sau khi tốt nghiệp, tôi muốn về quê làm việc, ở bên cạnh bố mẹ.”

Chàng cảnh sát trẻ liếc mắt nhìn Hình Viễn, Lục Dao cũng không kìm được nhìn sang, Hình Viễn đứng nghiêng người, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ có lông mày là khẽ nhíu lại.

Khi bầu không khí đang trở nên gượng gạo thì một cặp vợ chồng trẻ chạy vào đồn cảnh sát, quần áo xộc xệch, người phụ nữ với gương mặt bơ phờ, đầy nước mắt vừa nhìn thấy đứa bé trong lòng cô liền lao đến giằng lấy, ôm chặt trong lòng. Vì lực lao đến khá mạnh nên Lục Dao suýt chút nữa ngã ngửa, may mà Hình Viễn đã đứng cạnh cô tự bao giờ, nắm lấy tay cô.

Đứa bé đột nhiên tỉnh giấc thấy thế ôm chặt lấy mẹ mếu máo: “Mạ, mạ.” Lục Dao kích động nắm lấy tay của Hình Viễn, nở nụ cười đẹp hơn trăng tháng Tám.

Ở gốc sân của Phù Sinh Tứ Quý có một ao sen đang nở hoa, dưới ánh trăng bàng bạc, hoa lá lay động trên mặt nước nhấp nhô, trông thì rộn ràng mà lại mang một vẻ đẹp thê lương.

Lục Dao được HÌnh Viễn đưa về tận cổng nhà, thần sắc cô khó giấu được sự mệt mỏi, tinh thần căng thẳng và những việc vừa trải qua khiến cô thực sự cảm thấy kiệt sức. Hình Viễn nhận ra điều đó nên chỉ nói “Nghĩ ngơi sớm đi nhé!” rồi quay người rời đi.

Lê đôi chân cứng đờ về phòng, Lục Dao bật điện, bước đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, chiếc xe của Hình Viễn rời đi, để lại một làn khói xanh mãi vẫn chưa tan hết, quấn quýt trong lòng cô. Cô vội vàng bước vào nhà tắm, để vòi nước nóng gột sạch bụi bẩn trên người và những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.

Tắm xong bước ra đã là hơn tám giờ tối, Lục Dao phát hiện điện thoại cô có tin nhắn mới.

“Cô ngủ chưa?”

“Chưa ạ, anh về đến nhà chưa?”

“Chưa, không khí tối nay rất trong lành, tự nhiên không muốn về nhà, muốn đi dạo một chút.”

Cô hỏi: “Anh đang đi dạo? Ở đâu vậy?”

“Dưới tầng nhà em.”

Thực ra, lúc Lục Dao nhận được tin nhắn thì đã đứng trước cửa sổ rồi. Khẽ vén rèm cửa lên, cô nhìn thấy xe của Hình Viễn đang đậu dưới nhà, bóng dáng cao lớn của anh đang dựa vào xe, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại.

Cô quan sát rất lâu, rất lâu, sau đó mới nhắn lại. “Hôm nay rất cảm ơn anh!”

“Nên cảm ơn em mới phải, em đã giúp tôi lập được công.”

Cô soạn rất nhiều tin nhắn trong điện thoại, nhưng lại lần lượt xóa hết đi. Đang định để điện thoại xuống thì cô lại nhận được tin nhắn của anh. “Ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon!”

Nhìn dòng chữ trên điện thoại, nhất thời kích động, cô nhắn lại: “Em nghỉ được một lúc rồi nên không mệt nữa, tự nhiên cũng muốn đi dạo một chút.”

“Cảnh đêm bên hồ Kim Kê rất đẹp, bây giờ cũng tạnh mưa rồi, có muốn ra ngoài đi dạo và ăn mấy đồ ăn vặt không?”

“Được ạ!”

Mười phút sau, chiếc xe hòa vào dòng xe trên con đường dài, đèn đường mờ mờ ảo ảo, trái tim cô cũng đang run rẩy. Nhìn thấy gương mặt phớt hồng của mình qua cửa kính xe, cô bắt đầu hối hận, hối hận vì bản thân quá kích động, cùng một người đàn ông chưa quen đến một ngày đi ngắm cảnh đêm như thế này. Nhưng đáng tiếc, hối hận thì cũng không kịp nữa, cô đã bị chú cảnh sát này “dụ dỗ” ra ngoài mất rồi, chi bằng cứ vui vẻ tận hưởng cảnh đẹp hiếm có này vậy.

Khi tạm bình ổn những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng thì chiếc xe cũng dừng lại ở tòa tháp đôi Cánh Cổng Phương Đông. Bước xuống xe, Lục Dao nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cánh cổng to lớn đâu. Cô đang nghi ngờ người nào đó dẫn đường sai, thì người ấy đã mỉm cười đưa bàn tay dài rộng đặt sau gáy cô, đỡ cô ngửa cổ nhìn lên trên. Cô nhìn thấy Cảnh Cổng Phương Đông ở bên hồ Kim Kê, rất cao, giống như một cánh cổng khổng lồ.

Họ đứng trong tư thế tình cảm như vậy rất lâu, cho đến khi có một cô bán vòng hoa đội đầu đi qua, hỏi Hình Viễn có muốn mua tặng bạn gái một vòng không. Anh không do dự rút tiền mua rồi đội lên đầu cô. Động tác của anh mau lẹ và dứt khoát, căn bản không để cho cô có cơ hội suy nghĩ, đợi đến khi suy nghĩ lại mới nhận ra - chẳng lẽ cô trở thành bạn gái anh như vậy sao?

Sau đó, họ đi dạo bộ vòng quanh hồ Kim Kê, gió hồ mát rượi, người đi bộ cũng dẫn dần nhiều hơn. Anh rất biết chăm sóc cô trong đám đông, cánh tay thỉnh thoảng đặt hờ trên vai cô, giống như một kiểu bảo vệ, cũng giống như là ngầm có ý sở hữu.

Hồ Kim Kê rất rộng, tựa như một tấm gương lớn được khảm nạm ở thành phố Tô Châu. Điểm cuối cùng của hồ là vòng quay trên mặt nước. Anh nói nếu ban ngày ở trên đó sẽ nhìn thấy toàn cảnh thành phố Tô Châu, nhưng vì nhiệt độ rất cao nên không vận hành nữa.

Họ đi mãi đi mãi, đã hơn chín giờ tối, hai người tìm một chiếc ghế dài bên hồ ngồi xuống, cảm nhận từng cơn gió lành lạnh, thoải mái đến nỗi gần như quên đi thời gian không gian.

Chính quyền Tô Châu có chính sách bảo vệ rất tốt cho những công trình kiến trúc cổ, vậy nên cho dù đã trải qua vài trăm năm, nhưng ở đây vẫn giữ nguyên được diện mạo vốn có.



Anh kể cho cô nghe rất nhiều chuyện hồi nhỏ và lý do vì sao anh lại làm cảnh sát. Anh nói mình có thể lực rất tốt, vì sáng sớm mỗi ngày anh đều chạy quanh hồ Kim Kê. Cô cười nói rằng, sức khỏe của cô rất kém, đi bộ lên xuống cầu thang thôi đã cảm thấy mệt muốn chết…

Anh cười, nói cô thật đáng yêu.

Cô cười khổ, sức khỏe của cô thực sự là không tốt mà.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, đột ngột chuyển chủ đề: “Tô Châu là một nơi rất tốt, rất dễ khiến người ta có cảm giác yên bình, nhịp sống cũng chậm, giống như chúng ta đang thoải mái ngồi trên ghế dài này vậy, rất thích hợp để sống lâu dài.”

Cô hiểu ý anh muốn nói.

Cô và anh, chỉ quen nhau một ngày, nhưng một ngày cũng đã đủ rồi.

Từ lúc anh cho cô số điện thoại, trái tim cô đập lỗi nhịp vì anh thì cô biết mình đã rung động trước người đàn ông này. Khi anh đột ngột xuất hiện trên xe buýt, đưa cốc sữa chua mát lạnh cho cô, cô đã yêu sự ấm áp, chu đáo của anh. Sau đó, cô nhìn thấy anh gọn gàng, dứt khoát bắt tội phạm, cứu được đứa bé thì cô đã triệt để chìm đắm trong thứ tình cảm này.

Nếu họ gặp nhau một năm trước thì có lẽ cô đã chủ động tỏ tình với anh, nói với anh rằng: “Em rất sẵn sàng sống ở Tô Châu, vì ở đây có anh.”

Nhưng bây giờ cô thực sự không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng cúi đầu, không đáp.

Nhận ra cô có ý lảng tránh chủ đề này, anh không miễn cưỡng, đứng dậy nói: “Muộn rồi, anh đưa em về nhé!”

5.

Đây là lần thứ ba Hình Viễn tiễn cô về đến Phù Sinh Tứ Quý. Lần này, tốc độ xuống xe của cô càng chậm, chỉ mỗi việc cởi dây an toàn thôi cũng mất nửa phút. Có vẻ vì mất hết kiên nhẫn để đợi, anh giơ tay giúp cô cởi dây, bàn tay to lớn vừa hay đặt lên mu bàn tay cô.

Cô khẽ run rẩy, còn tay anh vẫn để yên đó, không có ý bỏ ra, ngược lại còn nắm chặt lấy bàn tay cô đang định thu về.

Trong khoảnh khắc cô đang bất ngờ thì anh đột nhiên ôm lấy vai cô, đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu…

Nụ hôn cuồng nhiệt đột ngột rơi xuống khiến thế giới của cô ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn, chỉ còn lại là sự đón nhận với cảm giác vừa rụt rè, vừa tận hứng.

Mọi chuyện sau đó giống như cô đang ở trong một giấc mơ, tùy ý để mặc mọi chuyện nên hay không nên xảy ra thì đều đã xảy ra rồi.

Trong căn phòng Mây khói ở quán trọ Phù Sinh Tứ Quý, cô không biết anh có cảm giác thế nào, nhưng đối với cô thì không có gì phải nuối tiếc.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, hôn nhẹ lên má cô vô cùng dịu dàng.

Cô dựa sát vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, hỏi nhỏ: “Anh thích em không?”

Anh bị cô hỏi thế thì bật cười, nói: “Thích. Lục Dao, em phải tin anh, anh đối với em là nghiêm túc.”

“Vâng, em tin.”

Cho dù anh có nghiêm túc hay không, cô nguyện sẽ tin anh.

“Anh mới quen em một ngày, anh thích em ở điểm gì?”

“Anh cũng không rõ. Từ lúc em lên xe anh, anh đã cảm thấy em rất đặc biệt, khác hẳn những cô gái anh từng quen biết. Khi em nói cho anh biết tên của em, anh đã tin duyên phận của chúng ta là do Trời định.”

Cô lẩm bẩm một câu, anh nghe không rõ liền hỏi lại: “Em nói gì cơ?”

Cô chỉ cười không nói gì.

Trong bóng đêm, đôi mày anh nhíu lại. Thực ra anh đã nghe thấy cô nói, rằng “Ông Trời chẳng phải là tốt đẹp gì!”.

Sáng sớm hôm sau, Hình Viễn rời đi, anh nói phải đến đồn để sắp xếp điều tra vụ án hôm qua, thông thường những vụ bắt cóc buôn bán người đều là tội phạm có tổ chức nên anh hy vọng sẽ tóm được cả băng nhóm này.

Lục Dao cuộn người trong chăn, nhắm mắt gật gật đầu.

Anh nói: “Em ngủ một giấc đi, buổi trưa anh đến đón em đi ăn.”

Cô vẫn nhắm mắt, gật gật đầu.

Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới mở mắt ra, để giọt nước mắt nơi khóe mắt cứ thế tuôn trào.

Đứng trước cửa sổ, cô nhìn chiếc xe của Hình Viễn dần dần đi khuất trong ánh nắng sớm mai, còn cô thì mỉm cười xuay người lại, thu xếp đồ đạc rồi rời khỏi Tô Châu.

Như những gì cô từng nói, cô thích những chuyến du lịch tự do tự tại, không có bất cứ kế hoạch nào, gặp được khách sạn thích hợp thì dừng lại, thấy phong cảnh đặc biệt thì dừng chân, lúc muốn rời đi lúc nào thì rời đi…

Không phải cô không muốn lên kế hoạch, mà thế giới này có quá nhiều bất ngờ, có lên kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ thế nào thì cũng bị phá vỡ… Hình Viễn chính là điều bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của cô.

Hôm đó, Hình Viễn làm xong việc liền vội vã lấy di động định gọi cho Lục Dao, muốn nghe giọng nói của cô, nhưng lại sợ phá vỡ giấc mơ của cô nên chỉ nhắn tin qua Weixin: “Mèo con lười biếng, ngủ dậy chưa?”

Cô không nhắn lại.

Anh kiên nhẫn đợi một tiếng, vẫn không thấy tin nhắn của cô, liền gửi lại một tin nhắn khác. “Anh đang đi đón em, em ở trong phòng đợi anh.

Cô vẫn không nhắn lại.



Anh nghĩ là cô đang ngủ, suốt dọc đường vừa cười vừa lái xe đến Phú Sinh Tứ Quý. Sau đó, anh sải những bước dài và gấp gáp đến trước cửa phòng cô, nhưng lại phát hiện cửa mở, nhân viên phục vụ đang quét dọn phòng.

Ý cười trên mặt anh bỗng cứng đờ.

Anh lập tức bấm số gọi cho cô, nhưng trong điện thoại chỉ vang lên giọng nói lịch sự và xa lạ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười tự giễu, ý cười ngày càng đậm, cũng ngày càng lạnh. Anh quay người, dứt khoát rời đi, để những ký ức anh tự cho là ngọt ngào đó bị dọn dẹp sạch sẽ, giống như cô nhân viên đang quét dọn sạch căn phòng này.

6.

Lục Dao bắt xe đến sân bay quốc tế Phố Đông, Thượng Hải. Trước khi lên máy bay, cô dọc những tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô qua Weixin. “Mèo con lười biếng, ngủ dậy chưa?”, “Anh đang đi đón em, em ở trong phòng đợi anh.”

Cô mỉm cười tắt máy, lấy thẻ sim ra rồi ném vào thùng rác.

Cho dù anh đối với cô nghiêm túc thế nào, có thể nghiêm túc trong bao lâu thì trong lòng cô, cô chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của anh mà thôi, không thể ở lại lâu được.

Sau khi trở về, cô đổi sim điện thoại khác, rồi đăng ký tài khoản Weixin mới, kết bạn lại với những người bạn cũ, sau đó, cô gửi tin nhắn cho đám bạn, nội dung chỉ có một dòng chữ: “Tớ phải vào phòng phẫu thuật rồi.”

Ca phẫu thuật của cô rất thành công, vì tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này rất cao, chỉ cần cắt bỏ một nửa dạ dày, loại bỏ tất cả bạch huyết bị tế bào ung thư xâm nhập là được. Sau khi phẫu thuật, sức khỏe của cô hồi phục rất tốt, ngày nào cô cũng vui vẻ ngắm nghía ảnh trong điện thoại.

Chỉ là thỉnh thoảng, lúc buồn chán cô lại mở danh bạ trong điện thoại ra, muốn tìm người để nói chuyện cho bớt cô độc, nhưng phát hiện ngón tay của mình luôn dừng lại ở số điện thoại của Hình Viễn.

Cô càng ngày càng nhớ đến cơn mưa phùn ở thành phố Tô Châu ngày hôm đó.

Khóe miệng cô luôn vô tình cong lên, nhưng trái tim lại chùng xuống.

Cô hạ quyết tâm xoa số điện thoại của anh trong di động, nhưng dãy số này đã in sâu trong trái tim cô rồi.

Có lúc, chúng ta biết rõ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của nhau, nhưng vẫn không kìm được nằm mơ, mơ thấy chúng ta cùng quay người lại, bước về phía nhau, rồi sau đó lại đi lướt qua nhau.

Buổi tối hôm ấy, cô không ngủ được, cũng đúng vào giờ tôi trực ca đêm, cô liền hỏi tôi: “Bác sĩ Bạc ơi, chị đã từng thích ai chưa, kiểu cực kỳ thích ấy?”

Tôi đáp: “Có. Cực kỳ thích.”

“Thế sau đó thì sao ạ?”

“Chị không biết. Bây giờ anh ấy ở nước ngoài, có lẽ ngày nào đó sẽ quay về…”

Cô nhìn tôi đầy kinh ngạc, dường như muốn an ủi tôi vài câu, nhưng lại không biết nói thế nào.

Tôi nói với cô: “Hôm nay có một người đàn ông mặc quân phục cảnh sát đến tìm chị, hỏi chị về bệnh tình của em. Chị nói với anh ta, tế bào ung thư của em đã hoàn toàn loại bỏ rồi, sau năm năm phẫu phuật thuật thì tỷ lệ sống đạt chín mươi phần trăm.”

Lục Dao kinh ngạc nắm lấy cánh tay tôi, hỏi: “Người đàn ông mặc quân phục cảnh sát ạ? Trông anh ấy thế nào?”

“Khoảng ba mươi tuổi, cao gần một mét tám mươi, rất đẹp trai, có khí chất. Tính cách anh ta rất ôn hòa, không giống cảnh sát lắm…”

Tôi chưa nói hết câu, Lục Dao đã lật tung chăn ra, chuẩn bị xuống giường.

Tôi vội vàng ngăn cô lại. “Anh ta đã đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Chị nói với anh ta, bây giờ đã muộn quá rồi, không được phép thăm người bệnh, bảo anh ta sáng mai hãy đến.”

Trầm mặc hồi lâu, cô bỗng cất tiếng hỏi tôi: “Năm năm sau, tỷ lệ sống của em là bao nhiêu ạ?”

Tôi nói: “Chị không biết, chuyện tương lai không có ai dự đoán trước được. Ở Trung Quốc, mỗi năm có khoảng hai trăm nghìn người chết vì mắc các bệnh, một trăm ba mươi nghìn người chết khi đang làm việc, một trăm nghìn người chết vì tai nạn giao thông, còn có những người chết vì hỏa hoạn, đuối nước… Không ai biết mình sẽ sống được bao lâu, cũng không ai vì biết mình sẽ chết mà từ bỏ cuộc sống, từ bỏ quyền mưu cầu hạnh phúc.” Ngừng một lát, tôi nói tiếp: “Nếu muốn gặp lại anh ta, sáng ngày mai em có thể xuất viện.”

“…”

Cô im lặng không đáp.

Ngày hôm sau, Lục Dao chưa làm thủ tục xuất viện, vì khi cô vừa tỉnh ngủ, mắt vẫn chưa mở ra hết thì đã nhìn thấy Hình Viễn ngồi trước giường bệnh của cô.

Cô lập tức tỉnh hẳn ngủ, ngồi bật dậy.

“Sao anh lại tìm được em?”

Anh mỉm cười đáp: “Anh là cảnh sát mà, chỉ cần anh muốn tìm thì dù là tội phạm bỏ trốn đã chết mười năm anh còn tìm ra, chẳng lẽ không tìm được em sao?”

“Nhưng…”

Chưa đợi cô nói hết, anh đã nắm lấy tay cô, chân thành và tha thiết nói: “Lục Dao, anh đối với em rất nghiêm túc. Em có thể sống một ngày thì chúng ta ở bên nhau một ngày, em có thể sống một năm thì chúng ta ở bên nhau một năm, em có thể sống mười năm thì chúng ta ở bên nhau mười năm…”

“Nhưng, anh chỉ quen em một ngày.” Lời hứa như vậy, cô cảm thấy có chút gì đó hồ đồ.

“Anh nhận định một người nào đó có tội hay không chỉ cần thẩm vấn một tiếng là đủ. Thế nên, anh nhận định một người nào đó có thể cùng anh sống trọn đời hay không, một ngày là đủ rồi.”

Anh yêu em, anh sẽ dùng tất cả năm tháng còn lại của đời mình để yêu em!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Không Muốn Để Em Một Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook