Chương 14: Chương 7-2
Diệp Lạc Vô Tâm
20/05/2020
Tỉnh dậy từ trong cơn mơ, Bạch Nhã phát hiện mình đang nằm trên giường, được đắp chăn cẩn thận. Tần Dương ngồi quỳ dưới sàn, đầu gục xuống giường
ngủ say sưa.
Nhìn khuôn mặt được ánh nắng chiếu rọi của Tần Dương, cô chẳng thể nào nghĩ được người trước mắt mình lại là chàng thiếu niên nghịch ngợm, máu me be bét hôm nào. Cô quen Tần Dương rốt cuộc từ năm nào, chính bản thân cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó cô và Tần Duyệt đang học lớp mười, còn Tần Dương học lớp bảy. Bạch Nhã và Tần Duyệt đang trên đường tan học về nhà thì nhìn thấy một đám con trai đang vây lấy Tần Dương đánh đấm túi bụi. Tần Duyệt lúc đó rất bực, tiện tay cầm ngay nửa hòn gạch xông vào đám đông. Bạch Nhã sợ đến nỗi hai chân run rẩy, đứng nguyên chỗ cũ không ngừng kêu to: "Có ai không, có ai không, mau cứu với! Mau cứu với!"
Người đi đường thấy một đứa con gái gào khóc xé gan xé phổi, nghĩ là xảy ra chuyện gì lớn, vội vã chạy đến. Thấy bỗng dưng có một đám người lớn áo tới, đám con trai biết tình hình không ổn thì hoảng hốt bỏ chạy tứ phía.
Tần Dương ôm trán ngồi dậy, máu chảy ra thấm ướt cả nửa khuôn mặt. Tần Duyệt vừa sợ vừa xót xa, cứ thế khóc ầm lên. Bạch Nhã thấy có người nói xe cấp cứu chút nữa mới đến, miệng vết thương cần cầm máu ngay mới được thì vội chạy đến hiệu thuốc đối diện bên đường mua một ít thuốc tiêu viêm và bông băng cầm máu, hỏi đơn giản cách dùng, sau đó xử lý vết thương cho Tần Dương.
Miếng băng trắng vừa đặt lên trán cậu ấy, lập tức đã thấm ướt máu tươi.
"Đau không... Đau không?" Giọng cô run rẩy.
Trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, Tần Dương bật cười nói: "Không đau, không đau chút nào."
Cô nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Thật sự không đau sao?"
"Thật mà."
Cô tin là thật, tay không còn run nữa.
Từ đó về sau, Tần Dương thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cô, trên đường cô và Tần Duyệt đi học, mỗi tối trên đường từ buổi tự học về nhà, hoặc lúc đến hiệu sách, lúc ăn kem...
Cậu giống như "cái bóng đèn" cực lớn, chiếu sáng những năm tháng thân thiết của Bạch Nhã và Tần Duyệt, nhưng cũng chính vì thế làm lỡ mất thời thành xuân đẹp nhất của cô.
Sau đó, Bạch Nhã đỗ vào một trường đại học rất xa nhà, cuối cùng cũng thoát khỏi Tần Dương, ngoài cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ, cô còn có một chút nhớ nhung. Nhưng nỗi nhớ nhỏ nhoi này nhanh chóng bị cuộc sống đầy màu sắc thời đại học làm cho phai nhạt. Cho đến khi cô dần dần quên được Tần Dương thì một hôm, Tần Dương bỗng đến trường đại học tìm cô. Hôm đó là mùa đông, thời tiết rất lạnh, vậy mà Tần Dương chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Cô bị dọa cho giật nảy mình, vội hỏi: "Sao em lại đến đây, chắc không phải là bỏ nhà đi đấy chứ?"
Cậu ấy lắc đầu, nói với cô: "Bố mẹ em ly hôn rồi, chị em muốn sống cùng bố, còn mẹ muốn đưa em đến Mỹ học cấp ba."
Cô thấy trái tim nhói đau, chẳng nói năng gì, cứ thế dẫn cậu ấy đến siêu thị ăn một bát mì nóng hổi, rồi mua cho cậu ấy một chiếc áo bông dày. Cô giúp cậu ấy cài từng chiếc khuy trên áo, khẽ nói: "Tần Dương, sau khi đi Mỹ, em phải nghe lời mẹ, đừng chạy lung tung khắp nơi nữa nhé. Em hãy cố gắng học thật tốt, chăm sóc tốt bản thân, sống thật tốt nữa. Em biết không? Nếu em sống không tốt, chị gái em sẽ đau lòng đấy... chị cũng sẽ đau lòng."
"Em biết rồi."
Trước khi đi, hình như Tần Dương còn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng không nói rõ, chỉ bảo một câu: "Chị Bạch Nhã, chị cũng sống tốt nhé!"
"Không có cậu gây phiền phức cho chị, chị chắc chắn sẽ sống tốt."
Tần Dương cười, lên xe rời đi.
Từ đó về sau, Tần Dương gần như biến mất khỏi thế giới của cô, không có bất cứ tin tức gì. Có một khoảng thời gian, cô thường nhớ đến cậu ấy, muốn biết cậu ấy sống có tốt không, nhưng cô lại không dám hỏi Tần Duyệt, sợ khiến Tần Duyệt nhớ em trai.
Trước khi rời đi, cô nhận được cuộc gọi của Tần Duyệt, hào hứng nói cho cô biết: Tần Dương đã lấy được bằng thạc sĩ ở Mỹ, về nước làm việc rồi.
Bạch Nhã thật sự rất vui, nghĩ rằng có cơ hội nhất định phải đến thăm xem Tần Dương thay đổi thế nào.
Bây giờ thì cô đã tận mắt thấy rồi. Chàng thiếu niên nghịch ngợm năm nào nay đã thay đổi trở nên thật hoàn mỹ, trái tim cô không kìm được dâng lên cảm giác dịu dàng, đột nhiên trong đầu cô thoáng xuất hiện linh cảm sáng tác. Cô lấy giấy và bút vẽ trong hành lý, vội vàng phác họa vào giấy hình ảnh cậu thiếu niên thuần khiết, tuấn tú và thiếu nữ e thẹn, xinh đẹp trong trí nhớ.
Tần Dương tỉnh dậy, thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu chếch xuống khung cửa sổ màu lưu ly, chiếu nghiêng xuống bàn làm việc màu trắng, ngón tay của Bạch Nhã đang cầm chiếc bút chì nhỏ tỉ mỉ phác thảo bức tranh. Mái tóc dài của cô được búi lên, cần cổ trắng ngần rịn đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn vẽ không biết mệt mỏi.
Dưới ngòi bút của cô, thiếu nữ với đôi tay và đôi chân dài nhanh chóng xuất hiện, mặc dù không có bút chì màu, nhưng màu chì xám trông càng có khí chất. Sau đó, từng bộ váy mang đầy không khí thanh xuân được vẽ lên.
Tần Dương không làm phiền cô, chỉ khi cô đã vẽ đến đêm, cậu mới bưng cho cô một cốc cà phe xianmo[1].
[1] Một loại cà phê tự xay, tự pha.
Cả một tuần, Bạch Nhã không rời khỏi phòng, cho đến khi cô chỉnh sửa thêm vài lần và hoàn thành bộ sưu tập thiết kế thời trang mới nhất của mình.
"Tần Dương, cậu thấy chị vẽ có đẹp không?" Bạch Nhã hít hít mũi, đứng dậy khỏi bản vẽ, nhỏ nhẹ hỏi Tần Dương.
Tần Dương cầm bản vẽ phác thảo, nghiêm túc nhìn rất lâu. "Cô gái này thật sự giống chị vài năm trước, tràn đầy sức sống."
"Vài năm trước ư?" Nghe nói vậy, Bạch Nhã đứng dậy, mỉm cười có chút bất lực. "Hồi xưa anh ấy cũng nói vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bản thiết kế của chị, anh cũng bảo chị có tài năng."
"Bạn trai của chị à?"
"Bạn trai cũ." Giọng của Bạch Nhã mang theo sự lạnh lùng, hờ hững.
Cô nhìn bức vẽ trong tay Tần Dương, ngẩn ngơ trong giấy lát, sau đó lấy lại bản vẽ, cất vào trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Trong công ty New Sen. Trên bàn thiết kế vô cùng ngăn nắp của Hà Quân Bái, cũng giống như chính con người anh, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh là người nho nhã, khiêm tốn, là nhà thiết kế hàng đầu trong nước. Ngón tay anh đang nhẹ nhàng đo một cuộn vải lụa màu vàng đất, ánh mắt vô tình nhìn sang chỗ ghế trống đối diện, rồi bất giác khẽ nhíu mày.
"Hà tổng, đây là những bản thiết kế do bộ phận thiết kế ngày đêm vẽ ra." Trợ lý A Nhược đặt tập giấy trước mặt Hà Quân Bái.
Hà Quân Bái cầm tập giấy, lật xem từng trang, số trang càng lật lên nhiều, lông mày của anh càng nhăn tít lại, sau đó đập "bộp" một tiếng xuống bàn.
"Đang vẽ cái gì thế này? Thật sự chẳng ra làm sau cả!"
A Nhược lo lắng lấy lại tập bản vẽ, báo cáo đúng sự thực: "Bây giờ các bạn học thiết kế căn bản đều là những bạn gia đình có điều kiện, những thứ học ở trường đại học chỉ là đối phó, thế nên những người yêu thiết kế, thực sự có năng lực rất ít ạ."
Hà Quân Bái đứng dậy, quay lưng về phía A Nhược, nhìn ra thế giới lung linh phồn hoa bên ngoài.
Năm năm trước, anh đã gặp Bạch Nhã ở đây, lúc ấy, nơi đây vẫn còn là một căn phòng nhỏ hẹp, nhưng trong lòng anh chất chứa biết bao hoài bão. Giờ đây, căn phòng này đã được mua lại, ngồi trong văn phòng xa hoa, nhưng anh không tìm thấy nhiệt tình như lúc đầu nữa.
Khẽ thở dài một tiếng, anh nói: "Tìm người mới đi."
A Nhược không dám lên tiếng, rời đi không một tiếng động.
Hà Quân Bái chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, châm điếu thuốc rồi lặng lẽ hút. Anh rất ít hút thuốc, chỉ lúc nào đầu óc cực kỳ trống rỗng, anh mới hút một điếu, khi nhả ra những làn khói trắng, anh không kìm được lòng nhớ đến Bạch Nhã.
Anh và Bạch Nhã quen nhau đã năm năm, lần đầu tiên thấy cô, anh đã có cảm giác rất lạ. Anh rất khen ngợi tài năng của cô, thích năng lực của cô, cũng bị chìm đắm trong sự dịu dàng của cô. Anh đã lên kế hoạch cho tương lai của họ, cũng luôn nỗ lực để thực hiện kế hoạch ấy. Tháng trước, anh còn đến một tòa cao ốc xây dựng gần bờ sông, định mua một căn phòng có phong cảnh đẹp nhất, kết hôn và sinh con với cô. Anh không thể ngờ cô rời xa anh tuyệt tình, dứng khoát đến vậy. Có thể thấy, cô hận anh không phải là chuyện một sớm một chiều, mà đã từ lâu lắm rồi.
Anh thừa nhận, những năm qua anh đã lợi dụng tài hoa thiên phú của cô để bước lên con đường thành công. Nhưng anh thật sự yêu cô, tất cả cố gắng của anh là vì muốn gây dựng tương lai tốt đẹp hơn cho hai người. Anh đã nghĩ rằng họ cùng chung lợi ích, anh phụ trách kinh doanh, còn cô phụ trách sáng tạo, việc hợp tác của họ vô cùng ăn ý.
Anh không hề biết rằng, kiểu hợp tác này trong mắt Bạch Nhã lại hoàn toàn là lợi dụng và lừa gạt, không tạo cơ hội thành công cho cô. Thực ra công thành danh toại thì sao chứ, linh cảm sáng tác không phải vì công danh mà trào dâng được, ngược lại, khi đã có nhiều danh lợi sẽ làm cạn kiệt ý tưởng, khiến con người ta mất đi nhiệt tình sáng tác, giống như anh năm đó vậy.
Là anh sai sao? Lẽ nào là như vậy chăng?
Anh đáng lẽ nên tôn trọng cô, cho dù là vì yêu thì anh cũng không nên tước đi ước mơ của cô, đam mê theo đuổi của cô. Bây giờ anh còn có thể bù đắp không? Anh phải làm gì thì cô mới chịu tha thứ cho anh, mới trở về bên anh?
Đang mải chìm đắm trong suy tư thì cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ, A Nhược bước vào, đưa cho anh một bản thiết kế.
"Hà tổng, Lưu tổng giới thiệu một nhà thiết kế, anh xem bản thiết kế này đi ạ." Giọng của cô không giấu nổi niềm vui.
Hà Quân Bái cầm lấy và mở ra xem, ánh mắt lập tức dừng lại, gấp gáp hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Đang ở phòng họp ạ, để tôi đi gọi cô ấy."
Nói xong, A Nhược vội vàng đi đến phòng họp.
6.
Nửa tháng sau.
Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng cuối chiều hắt vào, chiếu lên gương mặt trắng ngần của Bạch Nhã.
Tần Dương mỉm cười dịu dàng, đưa cho cô một chiếc hộp tinh tế. Cô mở ra, phát hiện bên trong là chiếc váy bó sát màu đỏ tươi.
"Đây là?"
"Chị thích không?"
Cô miễn cưỡng gật đầu, mặc dù chiếc váy rất đẹp, mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý, nhưng phong cách nổi bật này không phải là kiểu cô thích.
"Chị thích là được rồi, em dẫn chị đi tham gia một cuộc họp báo thời trang."
"Là nhãn hiệu nào thế? Mấy giờ?"
"Chị không cần lo, cứ đi theo em là được."
"Vậy chị đi thay quần áo nhé?"
"Không vội, đến đó thay cũng được."
Sau khi cô ngồi lên xe của Tần Dương, cậu đã lái xe suốt năm tiếng đồng hồ mới đến nơi. Cô thay bộ váy, bước vào hội trường mới biết đây là buổi công bố sản phẩm mùa mới của Shill, vì Shill là nhãn hiệu thời trang cao cấp trong giới thời thượng, có rất nhiều quan khách cao cấp đến đây, thậm chí còn có không ít những người mẫu nổi tiếng đến từ các nước. Và không hề bất ngờ khi trong đám người ấy, cô trông thấy Hà Quân Bái.
Một tháng không gặp, anh gầy đi nhiều, nhưng cho dù trải qua biến cố gì, anh vẫn có dáng vóc bảnh bao như thế, cặp kính trí thức, nụ cười nhàn nhạt. Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh kinh ngạc nhìn cô, còn cô vội vàng lảng tránh.
Trong bóng tối, Tần Dương nắm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, thì thầm bên tai: "Đừng lo, có em ở đây!"
Nghe thấy giọng nói của Tần Dương, tâm trạng của cô ổn định hơn một chút. Cô nhanh chóng điều chỉnh nụ cười, khoác tay Tần Dương, nho nhã chào hỏi mọi người xung quanh, mặc dù bọn họ đều không biết cô.
Ánh mắt của Hà Quân Bái luôn dõi theo cô, khi anh chuẩn bị bước đến chỗ cô thì ánh đèn đột nhiên vụt tắt, chỉ để một chùm ánh sáng ở trung tâm sân khấu. Một người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm bước lên sân khấu, mỉm cười chào quan khách, bắt đầu buổi lễ. Người của công ty Shill mời Hà Quân Bái đến ngồi ở ghế dành cho khách quý gần sân khấu nhất.
Sau đó, buổi trình diễn thời trang bắt đầu. Các người mẫu mặc những bộ trang phục tràn đầy sắc xuân bước lên sàn, Bạch Nhã đờ người kinh ngạc, vì những thiết kế chủ đề thanh xuân vườn trường này giống hệt những thiết kế vài ngày trước của cô, những chi tiết xử lý trên trang phục cũng giống hệt thiết kế của cô. Bạch Nhã loạng choạng dịch lùi về phía sau một bước, nhưng Tần Dương đã nhanh chóng đỡ được.
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy thái độ lạnh lùng, bàng quan của Tần Dương. Cô muốn nhìn rõ mặt cậu, muốn từ biểu cảm trên khuôn mặt đó hiểu rõ tâm tư của cậu, nhưng trước mắt cô chỉ là một màu đen, cô không nhìn rõ cái gì cả. Mấy ngày qua, những tác phẩm của cô chỉ có Tần Dương xem, người bán đứng cô đương nhiên cũng chỉ có một mình cậu ấy. Nhưng tại sao cậu ấy lại làm thế, Hà Quân Bái rốt cuộc dùng cách gì để mua chuộc cậu ấy chứ?
Không biết bao lâu sau, tiếng vỗ tay vang lên rào rào, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy chiếu rọi khắp nơi, Hà Quân Bái được mọi người kéo lên giữa sân khấu, ánh sáng chiếu thẳng vào người anh, rực rỡ chói mắt.
Bạch Nhã sững sờ nhìn Hà Quân Bái, bỗng nhiên, lồng ngực cô dội lên một cơn đau như bị lửa thiêu đốt, lan ra từng tế bào. Cô thực sự căm hận Hà Quân Bái một lần nữa cướp đi tác phẩm của cô, nhưng cô đã quen với sự phản bội của Hà Quân Bái, anh làm bất cứ việc xấu xa nào đều không nằm ngoài trí tưởng tượng của cô, có điều, cô không thể chấp nhận sự phản bội của Tần Dương. Đây là chàng trai đơn thuần, chính trực nhất trong trái tim cô, không thể làm ra cái việc xấu xa như thế, càng không nên đứng chung một hàng ngũ với Hà Quân Bái như thế.
Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, Bạch Nhã hít một hơi thật sâu, giằng lấy micro từ tay người phóng viên bên cạnh, nho nhã bước từng bước lên phía trước, hỏi: "Hà tiên sinh, tôi rất muốn biết linh cảm sáng tác bộ sưu tập này của anh là gì, anh có thể giải thích một chút không?"
Hà Quân Bái hơi sững người, nhưng lông mày vẫn hờ hững như thế, tựa như không bị ảnh hưởng chút nào. Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Vải sa tanh mỏng manh màu tím violet, hoa tường vi, màu vàng đất, cùng với loại vải thưa quấn quyện mềm mại, đây chính là ước mơ của các thiếu nữ, cũng thể hiện cho tâm nguyện nhỏ bé của các thiếu nữ. Thiếu nữ ấy có thể không xuất sắc, nhưng cô ấy lại có một sức mạnh, một sức mạnh mà chỉ cần nở hoa là có thể lấn át cả vẻ đẹp rực rỡ của hoa tường vi. Toàn bộ bộ sưu tập này lấy chất liệu lụa mỏng màu tím làm chủ đạo, được trang trí thêm tấm mạng che mặt mỏng cùng thân áo nhẹ và mỏng như cánh ve."
Đây gần như là đáp án hoàn hảo, mọi người ở dưới sân khấu đều vỗ tay khen ngợi, không hổ danh là nhà thiết kế cấp quốc tế, có thể đem linh cảm sáng tạo một bộ trang phục miêu tả sống động như thế!
Tiếng vỗ tay bên cạnh lại một lần nữa vang lên, Bạch Nhã cười khổ một cái rồi không nói gì nữa, quay người định rời đi. Khoảnh khắc cô quay người đi thì bị Tần Dương nắm chặt lấy cánh tay. Cậu nói nhỏ vào tai cô: "Đừng vội, đợi một lát sẽ có trò hay để xem."
Bạch Nhã ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng đang lên cao, ánh trăng như nước, chiếu vào căn phòng, trong mắt cô thoáng hiện nét bi thương, gần như giao hòa với ánh trăng lạnh lẽo. Cô cười lạnh, nói: "Chị mệt rồi, không muốn xem diễn trò, một mình cậu xem đi..."
Đột nhiên, màn hình huỳnh quang đối diện hội trường sáng lên, trên đó xuất hiện đoạn video ngắn. Một cô gái đang ngồi trong phòng mải miết vẽ, ánh mắt cô rất tập trung, nét vẽ lướt nhanh trên giấy, khóe mắt cô tràn đầy linh cảm. Những bản phác thảo đó được phóng to lên, mỗi chi tiết trên bản thiết kế đều hiện lên rõ ràng, trên bản thảo còn hiện rõ chữ ký của người đó - Bạch Nhã.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hà Quân Bái đang đứng trên sân khấu. Hà Quân Bái mặt trắng bệch, nhưng không hoảng loạn, anh chỉ đứng trên đó, nhìn về cô với ánh mắt tuyệt vọng. Có một vài phóng viên bước nhanh lên sân khấu, chất vấn Hà Quân Bái, mời anh đưa ra lời giải thích thỏa đáng, còn nhiều phòng viên khác vây xung quanh Bạch Nhã, hỏi cô là ai? Những thiết kế này có phải của cô không?
Tần Dương đứng chắn phía trước Bạch Nhã, thay cô trả lời tất cả câu hỏi: "Tôi có thể chứng minh, những bản thiết kế này đều là của chị Bạch Nhã, bởi vì khi chị ấy sáng tác những tác phẩm này, tôi luôn ở bên cạnh chị ấy. Tôi tận mắt chứng kiến sự ra đời của những tác phẩm này..."
Lúc này, phó tổng công ty thiết kế New Sen là Lưu Phi cầm micro bước lên sân khấu, nói với những người đang đứng phía dưới: "Tôi có thể chứng minh, những tác phẩm này chính là của Bạch Nhã, trước đây những tác phẩm mà Hà Quân Bái đạt giải thưởng đều là sáng tác của Bạch Nhã. Bạch Nhã từng là nhà thiết kế ký hợp đồng của công ty chúng tôi, rất tài năng, nhưng Hà Quân Bái chỉ coi cô ấy như quân cờ trong tay, tước đi quyền nổi tiếng của cô ấy."
Trong đám người hỗn loạn, Bạch Nhã nhìn Hà Quân Bái đang ở trước mắt. Đó là người đàn ông cô đã yêu sâu đậm suốt năm năm, cho dù cô từng hận anh, từng trách anh, từng tuyệt vọng về anh, nhưng cô chưa bao giờ muốn hủy hoại New Sen mà anh vất vả xây dựng nên, không có ai hiểu rõ hơn cô việc Hà Quân Bái đã bỏ công sức nhiều thế nào cho công ty này.
Tuy nhiên, anh đã xây cung điện sự nghiệp của mình trên vùng cát chảy, cuối cùng chỉ trong nháy mắt bị lật độ, mà người hủy hoại anh chính là Tần Dương và Lưu Phi, một chàng trai từ khi mười lăm tuổi đã thích đeo bám cô và một người mà Hà Quân Bái tín nhiệm nhất.
Khi cánh phóng viên phỏng vấn Lưu Phi, Bạch Nhã đã nhanh chóng kéo Tần Dương bước ra khỏi hội trường, trốn vào gian phòng cầu thang bộ.
"Cậu đã đưa tác phẩm của chị cho Hà Quân Bái ư?" Bạch Nhã to tiếng chất vấn Tần Dương.
"Em đưa cho Lưu Phi, chị ấy tìm người đem tác phẩm của chị đi chỉnh sửa một chút để giấu đi phong cách riêng của chị..."
"Tại sao cậu lại làm như vậy? Sao lại hại anh ấy như thế?"
Tần Dương dứt khoát đáp: "Đương nhiên là vì chị!"
"Chị ư? Từ trước đến nay, chị chưa từng nghĩ sẽ báo thù anh ấy." Cho dù thế nào, Hà Quân Bái cũng là người mà cô từng yêu, cô không muốn làm tổn thương anh, càng không muốn anh thân bại danh liệt.
"Trên đời này có quá nhiều nhà thiết kế tài hoa bị mai một tài năng, chị có biết vì sao không? Vì họ không có cơ hội. Chị có biết vì sao Hà Quân bài lại thành công không? Vì anh ta biết cách tìm cơ hội, nắm lấy cơ hội... Và hôm nay, chính là cơ hội tốt nhất để chị một bước đạt đến thành công."
Nhìn vẻ mặt chân thành của Tần Dương, Bạch Nhã cuối cùng đã hiểu được mục đích của cậu ấy. Hóa ra, cậu đang muốn lấy lại cơ hội sáng tạo và thành công cho cô. Đúng vậy, là một nhà thiết kế bị người khác sao chép tác phẩm, cô chắc chắn sẽ được mọi người đồng tình và ủng hộ, những tác phẩm mà cô bị tước đoạt đó sẽ lại về bên cô.
Đúng là thành danh trong một đêm. Tần Dương quả thực đã quá lao tâm khổ tứ vì cô.
Đáng tiếc, cậu ấy và Hà Quân Bái giống nhau, đều không biết cô muốn gì. Điều cô muốn chỉ là sáng tác từ chính tâm hồn của mình, dựa vào sự cố gắng, nỗ lực của mình để có được sự công nhận của mọi người, cho dù không được như ý thì cũng không hổ thẹn với lương tâm.
Là cô quá ngây thơ ư? Có phải như vậy không?
Bạch Nhã bỗng cảm thấy rất mệt, không muốn truy cứu đúng sai nữa, âm thầm quay người rời khỏi thế giới hỗn loạn này, rời khỏi tất cả những người đã đem đến cho cô những hồi ức tốt đẹp.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, là Tần Dương gửi tin nhắn cho cô. "Em biết, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc em làm ngày hôm nay, em cũng không hy vọng được chị tha thứ. Em làm tất cả điều này cũng chỉ mong chị sống tốt hơn mà thôi."
Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Tại sao đàn ông luôn dùng cách thức mà mình cho là đúng để yêu một người phụ nữ, còn phụ nữ lại luôn dùng cách thức cho đi tất cả để yêu một người đàn ông?
7.
Sau khi rời khỏi hội trường, cô tìm đến một khách sạn rồi ngủ một giấc thật dài. Cô cứ nghĩ sau khi tỉnh dậy, Hà Quân Bái đã xử lý tốt mọi sự hỗn loạn, thế giới trở về với vẻ bình lặng vốn có. Nhưng khi cô tỉnh lại, lấy điện thoại tìm thông tin liên quan đến "Hà Quân Bái" thì mới biết đã có hàng loạt tin tức xuất hiện, chủ yếu là những bài báo đề cập đến vấn đề sao chép tác phẩm của anh.
Sự việc không phát triển theo hướng mà cô mong đợi, ngược lại, những bài báo viết về Hà Quân Bái vô cùng sắc bén, khiến giới thời trang dậy sóng, không chỉ Hà Quân Bái, một số tin xấu về những nhà thiết kế nổi tiếng cũng được dân mạng đào bới, nào là có quan hệ tình cảm với nhân viên, nào là không tạo cơ hội cho người mới đến, nào là ăn chặn lương của nhân viên...
Từ đầu đến cuối, Hà Quân Bái không có bất cứ lời giải thích nào, cứ để mặc cho sự việc phát triển theo chiều hướng không thể cứu vãn. Cô nghĩ, bây giờ chắc là anh mệt lắm, mệt đến nỗi không muốn đối mặt để phản bác, có lẽ anh cần một người để an ủi, cổ vũ, giúp anh lấy lại tinh thần.
Nhưng người này đã không thể là cô nữa rồi.
Anh là người kiêu ngạo như thế, vì cô mà thân bại danh liệt, anh sẽ không tin là cô vô tội, anh nhất định cho rằng tất cả là do cô muốn báo thù. Vậy thì cứ để cho anh nghĩ như thế đi. Dù sao bọn họ cũng không đi chung một con đường nữa rồi, con đường tương lai cũng không cần ràng buộc lẫn nhau nữa.
Bạch Nhã ở khách sạn ba ngày, trong ba ngày đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về ước mơ ban đầu của mình. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh trình diễn thời trang trên ti vi là cô đã muốn trở thành nhà thiết kế, muốn những người mẫu xinh đẹp mặc trang phục do cô thiết kế, khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, cô bước ra sân khấu nói lời cảm ơn...
Đây là ước mơ của cô, cô không nên từ bỏ.
Ngày thứ tư, Bạch Nhã nhận được một tờ giấy thông báo nhập học từ một trường thiết kế nổi tiếng của Mỹ, được tài trợ học bổng toàn phần. Cô không hề xin đi du học nước ngoài, lật xem tờ giấy thông báo vài lần, cuối cùng cô đã hiểu được tấm lòng của Tần Dương.
Cậu đã sắp xếp tất cả vì cô, cho dù biết rõ việc sắp xếp này sẽ làm tổn thương đến cô, nhưng cậu vẫn làm.
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ hy vọng cô được sống tốt hơn.
Một năm sau.
Bạch Nhã tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang trong nước, đạt được giải nhất, mặc dù là một cuộc thi nhỏ, nhưng cái tên "Bạch Nhã" vừa xuất hiện, lập tức gây sự chú ý của cánh phóng viên.
Khi nhận giải thưởng, rất nhiều phóng viên của các tạp chí nổi tiếng đều phỏng vấn cô, hỏi cô hơn một năm qua đi đâu, cô mỉm cười đáp: "Tôi đi du học."
"Du học?"
"Chính là đi rất nhiều nơi, cảm nhận nhiều nền văn hóa khác nhau, tình cảm khác nhau, để những thứ ấy hòa vào trong thiết kế của tôi..."
Lại có phóng viên hỏi: "Vậy chị có gặp Hà Quân Bái không?"
Nghe đến cái tên này, cô hơi ngẩn người. Một năm qua, cô đã từng thử lên mạng tìm tin tức của Hà Quân Bái, nhưng từ khi chuyện sao chép tác phẩm bị vỡ lở, công ty New Sen đã bị thu mua, Lưu Phi trở thành giám đốc của New Sen, Hà Quân Bái biến mất không tăm tích.
Phóng viên thấy cô không trả lời, lại hỏi lại một lần nữa.
Cô cười nhàn nhạt, đáp lại: "Tôi không gặp anh ấy."
Một năm nữa trôi qua.
Tuần lễ trình diễn thời trang ở Seattle diễn ra như kế hoạch, trong quãng thời gian này, minh tinh nhiều như mây, màn hình tinh thể lỏng ở quảng trường toàn bộ đều phát tin tức mới nhất về buổi trình diễn lần này. Có người đứng lại xem, có người thì dứt khoát tìm một chỗ ngồi tốt nhất để thưởng thức.
Lần này, Bạch Nhã có sự chuẩn bị trước khi đến, cả phòng thiết kế của cô đã thức trắng mấy đêm liền để hoàn thành bộ sưu tập tốt nhất, và cô quyết định đích thân đến tham dự.
Ánh đèn chiếu tập trung vào sân khấu hình chữ T, sáng lấp lánh như những vì sao, những người mẫu châu Âu với ngũ quan góc cạnh sải bước đầy tự tin. Còn cánh phòng viên và nhiếp ảnh đều tập trung tinh thần để chụp được khoảnh khắc Bạch Nhã xuất hiện trên sân khấu sau buổi trình diễn.
Buổi trình diễn thời trang rất thành công, sau khi kết thúc, có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng đứng sau cánh gà trò chuyện, khi Bạch Nhã thay trang phục bước ra thì gặp một chàng trai trẻ tuổi mặc com lê kẻ ca rô màu đen, rất hiển nhiên là cậu đã đứng đợi ở cửa từ rất lâu rồi.
Bạch Nhã bước đến bên cậu ta, cậu ta ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói: "Lâu rồi không gặp."
Bạch Nhã mỉm cười, chuyện cũ như thước phim điện ảnh chạy trong đầu cô, giống như chiếc đèn kéo quân khiến cô hơi hoảng.
Cậu ta nói: "Em chỉ muốn đến chúc mừng chị thôi, là thực lòng muốn chúc mừng ấy!"
"Cảm ơn!"
"Mấy năm qua, chị..."
Cô đoán được cậu ta muốn nói gì, mỉm cười đáp: "Chị sống rất tốt!"
Nhìn khuôn mặt được ánh nắng chiếu rọi của Tần Dương, cô chẳng thể nào nghĩ được người trước mắt mình lại là chàng thiếu niên nghịch ngợm, máu me be bét hôm nào. Cô quen Tần Dương rốt cuộc từ năm nào, chính bản thân cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó cô và Tần Duyệt đang học lớp mười, còn Tần Dương học lớp bảy. Bạch Nhã và Tần Duyệt đang trên đường tan học về nhà thì nhìn thấy một đám con trai đang vây lấy Tần Dương đánh đấm túi bụi. Tần Duyệt lúc đó rất bực, tiện tay cầm ngay nửa hòn gạch xông vào đám đông. Bạch Nhã sợ đến nỗi hai chân run rẩy, đứng nguyên chỗ cũ không ngừng kêu to: "Có ai không, có ai không, mau cứu với! Mau cứu với!"
Người đi đường thấy một đứa con gái gào khóc xé gan xé phổi, nghĩ là xảy ra chuyện gì lớn, vội vã chạy đến. Thấy bỗng dưng có một đám người lớn áo tới, đám con trai biết tình hình không ổn thì hoảng hốt bỏ chạy tứ phía.
Tần Dương ôm trán ngồi dậy, máu chảy ra thấm ướt cả nửa khuôn mặt. Tần Duyệt vừa sợ vừa xót xa, cứ thế khóc ầm lên. Bạch Nhã thấy có người nói xe cấp cứu chút nữa mới đến, miệng vết thương cần cầm máu ngay mới được thì vội chạy đến hiệu thuốc đối diện bên đường mua một ít thuốc tiêu viêm và bông băng cầm máu, hỏi đơn giản cách dùng, sau đó xử lý vết thương cho Tần Dương.
Miếng băng trắng vừa đặt lên trán cậu ấy, lập tức đã thấm ướt máu tươi.
"Đau không... Đau không?" Giọng cô run rẩy.
Trông thấy dáng vẻ đau khổ của cô, Tần Dương bật cười nói: "Không đau, không đau chút nào."
Cô nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Thật sự không đau sao?"
"Thật mà."
Cô tin là thật, tay không còn run nữa.
Từ đó về sau, Tần Dương thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cô, trên đường cô và Tần Duyệt đi học, mỗi tối trên đường từ buổi tự học về nhà, hoặc lúc đến hiệu sách, lúc ăn kem...
Cậu giống như "cái bóng đèn" cực lớn, chiếu sáng những năm tháng thân thiết của Bạch Nhã và Tần Duyệt, nhưng cũng chính vì thế làm lỡ mất thời thành xuân đẹp nhất của cô.
Sau đó, Bạch Nhã đỗ vào một trường đại học rất xa nhà, cuối cùng cũng thoát khỏi Tần Dương, ngoài cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ, cô còn có một chút nhớ nhung. Nhưng nỗi nhớ nhỏ nhoi này nhanh chóng bị cuộc sống đầy màu sắc thời đại học làm cho phai nhạt. Cho đến khi cô dần dần quên được Tần Dương thì một hôm, Tần Dương bỗng đến trường đại học tìm cô. Hôm đó là mùa đông, thời tiết rất lạnh, vậy mà Tần Dương chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Cô bị dọa cho giật nảy mình, vội hỏi: "Sao em lại đến đây, chắc không phải là bỏ nhà đi đấy chứ?"
Cậu ấy lắc đầu, nói với cô: "Bố mẹ em ly hôn rồi, chị em muốn sống cùng bố, còn mẹ muốn đưa em đến Mỹ học cấp ba."
Cô thấy trái tim nhói đau, chẳng nói năng gì, cứ thế dẫn cậu ấy đến siêu thị ăn một bát mì nóng hổi, rồi mua cho cậu ấy một chiếc áo bông dày. Cô giúp cậu ấy cài từng chiếc khuy trên áo, khẽ nói: "Tần Dương, sau khi đi Mỹ, em phải nghe lời mẹ, đừng chạy lung tung khắp nơi nữa nhé. Em hãy cố gắng học thật tốt, chăm sóc tốt bản thân, sống thật tốt nữa. Em biết không? Nếu em sống không tốt, chị gái em sẽ đau lòng đấy... chị cũng sẽ đau lòng."
"Em biết rồi."
Trước khi đi, hình như Tần Dương còn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng không nói rõ, chỉ bảo một câu: "Chị Bạch Nhã, chị cũng sống tốt nhé!"
"Không có cậu gây phiền phức cho chị, chị chắc chắn sẽ sống tốt."
Tần Dương cười, lên xe rời đi.
Từ đó về sau, Tần Dương gần như biến mất khỏi thế giới của cô, không có bất cứ tin tức gì. Có một khoảng thời gian, cô thường nhớ đến cậu ấy, muốn biết cậu ấy sống có tốt không, nhưng cô lại không dám hỏi Tần Duyệt, sợ khiến Tần Duyệt nhớ em trai.
Trước khi rời đi, cô nhận được cuộc gọi của Tần Duyệt, hào hứng nói cho cô biết: Tần Dương đã lấy được bằng thạc sĩ ở Mỹ, về nước làm việc rồi.
Bạch Nhã thật sự rất vui, nghĩ rằng có cơ hội nhất định phải đến thăm xem Tần Dương thay đổi thế nào.
Bây giờ thì cô đã tận mắt thấy rồi. Chàng thiếu niên nghịch ngợm năm nào nay đã thay đổi trở nên thật hoàn mỹ, trái tim cô không kìm được dâng lên cảm giác dịu dàng, đột nhiên trong đầu cô thoáng xuất hiện linh cảm sáng tác. Cô lấy giấy và bút vẽ trong hành lý, vội vàng phác họa vào giấy hình ảnh cậu thiếu niên thuần khiết, tuấn tú và thiếu nữ e thẹn, xinh đẹp trong trí nhớ.
Tần Dương tỉnh dậy, thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu chếch xuống khung cửa sổ màu lưu ly, chiếu nghiêng xuống bàn làm việc màu trắng, ngón tay của Bạch Nhã đang cầm chiếc bút chì nhỏ tỉ mỉ phác thảo bức tranh. Mái tóc dài của cô được búi lên, cần cổ trắng ngần rịn đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn vẽ không biết mệt mỏi.
Dưới ngòi bút của cô, thiếu nữ với đôi tay và đôi chân dài nhanh chóng xuất hiện, mặc dù không có bút chì màu, nhưng màu chì xám trông càng có khí chất. Sau đó, từng bộ váy mang đầy không khí thanh xuân được vẽ lên.
Tần Dương không làm phiền cô, chỉ khi cô đã vẽ đến đêm, cậu mới bưng cho cô một cốc cà phe xianmo[1].
[1] Một loại cà phê tự xay, tự pha.
Cả một tuần, Bạch Nhã không rời khỏi phòng, cho đến khi cô chỉnh sửa thêm vài lần và hoàn thành bộ sưu tập thiết kế thời trang mới nhất của mình.
"Tần Dương, cậu thấy chị vẽ có đẹp không?" Bạch Nhã hít hít mũi, đứng dậy khỏi bản vẽ, nhỏ nhẹ hỏi Tần Dương.
Tần Dương cầm bản vẽ phác thảo, nghiêm túc nhìn rất lâu. "Cô gái này thật sự giống chị vài năm trước, tràn đầy sức sống."
"Vài năm trước ư?" Nghe nói vậy, Bạch Nhã đứng dậy, mỉm cười có chút bất lực. "Hồi xưa anh ấy cũng nói vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bản thiết kế của chị, anh cũng bảo chị có tài năng."
"Bạn trai của chị à?"
"Bạn trai cũ." Giọng của Bạch Nhã mang theo sự lạnh lùng, hờ hững.
Cô nhìn bức vẽ trong tay Tần Dương, ngẩn ngơ trong giấy lát, sau đó lấy lại bản vẽ, cất vào trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Trong công ty New Sen. Trên bàn thiết kế vô cùng ngăn nắp của Hà Quân Bái, cũng giống như chính con người anh, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh là người nho nhã, khiêm tốn, là nhà thiết kế hàng đầu trong nước. Ngón tay anh đang nhẹ nhàng đo một cuộn vải lụa màu vàng đất, ánh mắt vô tình nhìn sang chỗ ghế trống đối diện, rồi bất giác khẽ nhíu mày.
"Hà tổng, đây là những bản thiết kế do bộ phận thiết kế ngày đêm vẽ ra." Trợ lý A Nhược đặt tập giấy trước mặt Hà Quân Bái.
Hà Quân Bái cầm tập giấy, lật xem từng trang, số trang càng lật lên nhiều, lông mày của anh càng nhăn tít lại, sau đó đập "bộp" một tiếng xuống bàn.
"Đang vẽ cái gì thế này? Thật sự chẳng ra làm sau cả!"
A Nhược lo lắng lấy lại tập bản vẽ, báo cáo đúng sự thực: "Bây giờ các bạn học thiết kế căn bản đều là những bạn gia đình có điều kiện, những thứ học ở trường đại học chỉ là đối phó, thế nên những người yêu thiết kế, thực sự có năng lực rất ít ạ."
Hà Quân Bái đứng dậy, quay lưng về phía A Nhược, nhìn ra thế giới lung linh phồn hoa bên ngoài.
Năm năm trước, anh đã gặp Bạch Nhã ở đây, lúc ấy, nơi đây vẫn còn là một căn phòng nhỏ hẹp, nhưng trong lòng anh chất chứa biết bao hoài bão. Giờ đây, căn phòng này đã được mua lại, ngồi trong văn phòng xa hoa, nhưng anh không tìm thấy nhiệt tình như lúc đầu nữa.
Khẽ thở dài một tiếng, anh nói: "Tìm người mới đi."
A Nhược không dám lên tiếng, rời đi không một tiếng động.
Hà Quân Bái chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, châm điếu thuốc rồi lặng lẽ hút. Anh rất ít hút thuốc, chỉ lúc nào đầu óc cực kỳ trống rỗng, anh mới hút một điếu, khi nhả ra những làn khói trắng, anh không kìm được lòng nhớ đến Bạch Nhã.
Anh và Bạch Nhã quen nhau đã năm năm, lần đầu tiên thấy cô, anh đã có cảm giác rất lạ. Anh rất khen ngợi tài năng của cô, thích năng lực của cô, cũng bị chìm đắm trong sự dịu dàng của cô. Anh đã lên kế hoạch cho tương lai của họ, cũng luôn nỗ lực để thực hiện kế hoạch ấy. Tháng trước, anh còn đến một tòa cao ốc xây dựng gần bờ sông, định mua một căn phòng có phong cảnh đẹp nhất, kết hôn và sinh con với cô. Anh không thể ngờ cô rời xa anh tuyệt tình, dứng khoát đến vậy. Có thể thấy, cô hận anh không phải là chuyện một sớm một chiều, mà đã từ lâu lắm rồi.
Anh thừa nhận, những năm qua anh đã lợi dụng tài hoa thiên phú của cô để bước lên con đường thành công. Nhưng anh thật sự yêu cô, tất cả cố gắng của anh là vì muốn gây dựng tương lai tốt đẹp hơn cho hai người. Anh đã nghĩ rằng họ cùng chung lợi ích, anh phụ trách kinh doanh, còn cô phụ trách sáng tạo, việc hợp tác của họ vô cùng ăn ý.
Anh không hề biết rằng, kiểu hợp tác này trong mắt Bạch Nhã lại hoàn toàn là lợi dụng và lừa gạt, không tạo cơ hội thành công cho cô. Thực ra công thành danh toại thì sao chứ, linh cảm sáng tác không phải vì công danh mà trào dâng được, ngược lại, khi đã có nhiều danh lợi sẽ làm cạn kiệt ý tưởng, khiến con người ta mất đi nhiệt tình sáng tác, giống như anh năm đó vậy.
Là anh sai sao? Lẽ nào là như vậy chăng?
Anh đáng lẽ nên tôn trọng cô, cho dù là vì yêu thì anh cũng không nên tước đi ước mơ của cô, đam mê theo đuổi của cô. Bây giờ anh còn có thể bù đắp không? Anh phải làm gì thì cô mới chịu tha thứ cho anh, mới trở về bên anh?
Đang mải chìm đắm trong suy tư thì cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ, A Nhược bước vào, đưa cho anh một bản thiết kế.
"Hà tổng, Lưu tổng giới thiệu một nhà thiết kế, anh xem bản thiết kế này đi ạ." Giọng của cô không giấu nổi niềm vui.
Hà Quân Bái cầm lấy và mở ra xem, ánh mắt lập tức dừng lại, gấp gáp hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Đang ở phòng họp ạ, để tôi đi gọi cô ấy."
Nói xong, A Nhược vội vàng đi đến phòng họp.
6.
Nửa tháng sau.
Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng cuối chiều hắt vào, chiếu lên gương mặt trắng ngần của Bạch Nhã.
Tần Dương mỉm cười dịu dàng, đưa cho cô một chiếc hộp tinh tế. Cô mở ra, phát hiện bên trong là chiếc váy bó sát màu đỏ tươi.
"Đây là?"
"Chị thích không?"
Cô miễn cưỡng gật đầu, mặc dù chiếc váy rất đẹp, mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý, nhưng phong cách nổi bật này không phải là kiểu cô thích.
"Chị thích là được rồi, em dẫn chị đi tham gia một cuộc họp báo thời trang."
"Là nhãn hiệu nào thế? Mấy giờ?"
"Chị không cần lo, cứ đi theo em là được."
"Vậy chị đi thay quần áo nhé?"
"Không vội, đến đó thay cũng được."
Sau khi cô ngồi lên xe của Tần Dương, cậu đã lái xe suốt năm tiếng đồng hồ mới đến nơi. Cô thay bộ váy, bước vào hội trường mới biết đây là buổi công bố sản phẩm mùa mới của Shill, vì Shill là nhãn hiệu thời trang cao cấp trong giới thời thượng, có rất nhiều quan khách cao cấp đến đây, thậm chí còn có không ít những người mẫu nổi tiếng đến từ các nước. Và không hề bất ngờ khi trong đám người ấy, cô trông thấy Hà Quân Bái.
Một tháng không gặp, anh gầy đi nhiều, nhưng cho dù trải qua biến cố gì, anh vẫn có dáng vóc bảnh bao như thế, cặp kính trí thức, nụ cười nhàn nhạt. Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh kinh ngạc nhìn cô, còn cô vội vàng lảng tránh.
Trong bóng tối, Tần Dương nắm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, thì thầm bên tai: "Đừng lo, có em ở đây!"
Nghe thấy giọng nói của Tần Dương, tâm trạng của cô ổn định hơn một chút. Cô nhanh chóng điều chỉnh nụ cười, khoác tay Tần Dương, nho nhã chào hỏi mọi người xung quanh, mặc dù bọn họ đều không biết cô.
Ánh mắt của Hà Quân Bái luôn dõi theo cô, khi anh chuẩn bị bước đến chỗ cô thì ánh đèn đột nhiên vụt tắt, chỉ để một chùm ánh sáng ở trung tâm sân khấu. Một người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm bước lên sân khấu, mỉm cười chào quan khách, bắt đầu buổi lễ. Người của công ty Shill mời Hà Quân Bái đến ngồi ở ghế dành cho khách quý gần sân khấu nhất.
Sau đó, buổi trình diễn thời trang bắt đầu. Các người mẫu mặc những bộ trang phục tràn đầy sắc xuân bước lên sàn, Bạch Nhã đờ người kinh ngạc, vì những thiết kế chủ đề thanh xuân vườn trường này giống hệt những thiết kế vài ngày trước của cô, những chi tiết xử lý trên trang phục cũng giống hệt thiết kế của cô. Bạch Nhã loạng choạng dịch lùi về phía sau một bước, nhưng Tần Dương đã nhanh chóng đỡ được.
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy thái độ lạnh lùng, bàng quan của Tần Dương. Cô muốn nhìn rõ mặt cậu, muốn từ biểu cảm trên khuôn mặt đó hiểu rõ tâm tư của cậu, nhưng trước mắt cô chỉ là một màu đen, cô không nhìn rõ cái gì cả. Mấy ngày qua, những tác phẩm của cô chỉ có Tần Dương xem, người bán đứng cô đương nhiên cũng chỉ có một mình cậu ấy. Nhưng tại sao cậu ấy lại làm thế, Hà Quân Bái rốt cuộc dùng cách gì để mua chuộc cậu ấy chứ?
Không biết bao lâu sau, tiếng vỗ tay vang lên rào rào, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy chiếu rọi khắp nơi, Hà Quân Bái được mọi người kéo lên giữa sân khấu, ánh sáng chiếu thẳng vào người anh, rực rỡ chói mắt.
Bạch Nhã sững sờ nhìn Hà Quân Bái, bỗng nhiên, lồng ngực cô dội lên một cơn đau như bị lửa thiêu đốt, lan ra từng tế bào. Cô thực sự căm hận Hà Quân Bái một lần nữa cướp đi tác phẩm của cô, nhưng cô đã quen với sự phản bội của Hà Quân Bái, anh làm bất cứ việc xấu xa nào đều không nằm ngoài trí tưởng tượng của cô, có điều, cô không thể chấp nhận sự phản bội của Tần Dương. Đây là chàng trai đơn thuần, chính trực nhất trong trái tim cô, không thể làm ra cái việc xấu xa như thế, càng không nên đứng chung một hàng ngũ với Hà Quân Bái như thế.
Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, Bạch Nhã hít một hơi thật sâu, giằng lấy micro từ tay người phóng viên bên cạnh, nho nhã bước từng bước lên phía trước, hỏi: "Hà tiên sinh, tôi rất muốn biết linh cảm sáng tác bộ sưu tập này của anh là gì, anh có thể giải thích một chút không?"
Hà Quân Bái hơi sững người, nhưng lông mày vẫn hờ hững như thế, tựa như không bị ảnh hưởng chút nào. Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Vải sa tanh mỏng manh màu tím violet, hoa tường vi, màu vàng đất, cùng với loại vải thưa quấn quyện mềm mại, đây chính là ước mơ của các thiếu nữ, cũng thể hiện cho tâm nguyện nhỏ bé của các thiếu nữ. Thiếu nữ ấy có thể không xuất sắc, nhưng cô ấy lại có một sức mạnh, một sức mạnh mà chỉ cần nở hoa là có thể lấn át cả vẻ đẹp rực rỡ của hoa tường vi. Toàn bộ bộ sưu tập này lấy chất liệu lụa mỏng màu tím làm chủ đạo, được trang trí thêm tấm mạng che mặt mỏng cùng thân áo nhẹ và mỏng như cánh ve."
Đây gần như là đáp án hoàn hảo, mọi người ở dưới sân khấu đều vỗ tay khen ngợi, không hổ danh là nhà thiết kế cấp quốc tế, có thể đem linh cảm sáng tạo một bộ trang phục miêu tả sống động như thế!
Tiếng vỗ tay bên cạnh lại một lần nữa vang lên, Bạch Nhã cười khổ một cái rồi không nói gì nữa, quay người định rời đi. Khoảnh khắc cô quay người đi thì bị Tần Dương nắm chặt lấy cánh tay. Cậu nói nhỏ vào tai cô: "Đừng vội, đợi một lát sẽ có trò hay để xem."
Bạch Nhã ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng đang lên cao, ánh trăng như nước, chiếu vào căn phòng, trong mắt cô thoáng hiện nét bi thương, gần như giao hòa với ánh trăng lạnh lẽo. Cô cười lạnh, nói: "Chị mệt rồi, không muốn xem diễn trò, một mình cậu xem đi..."
Đột nhiên, màn hình huỳnh quang đối diện hội trường sáng lên, trên đó xuất hiện đoạn video ngắn. Một cô gái đang ngồi trong phòng mải miết vẽ, ánh mắt cô rất tập trung, nét vẽ lướt nhanh trên giấy, khóe mắt cô tràn đầy linh cảm. Những bản phác thảo đó được phóng to lên, mỗi chi tiết trên bản thiết kế đều hiện lên rõ ràng, trên bản thảo còn hiện rõ chữ ký của người đó - Bạch Nhã.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hà Quân Bái đang đứng trên sân khấu. Hà Quân Bái mặt trắng bệch, nhưng không hoảng loạn, anh chỉ đứng trên đó, nhìn về cô với ánh mắt tuyệt vọng. Có một vài phóng viên bước nhanh lên sân khấu, chất vấn Hà Quân Bái, mời anh đưa ra lời giải thích thỏa đáng, còn nhiều phòng viên khác vây xung quanh Bạch Nhã, hỏi cô là ai? Những thiết kế này có phải của cô không?
Tần Dương đứng chắn phía trước Bạch Nhã, thay cô trả lời tất cả câu hỏi: "Tôi có thể chứng minh, những bản thiết kế này đều là của chị Bạch Nhã, bởi vì khi chị ấy sáng tác những tác phẩm này, tôi luôn ở bên cạnh chị ấy. Tôi tận mắt chứng kiến sự ra đời của những tác phẩm này..."
Lúc này, phó tổng công ty thiết kế New Sen là Lưu Phi cầm micro bước lên sân khấu, nói với những người đang đứng phía dưới: "Tôi có thể chứng minh, những tác phẩm này chính là của Bạch Nhã, trước đây những tác phẩm mà Hà Quân Bái đạt giải thưởng đều là sáng tác của Bạch Nhã. Bạch Nhã từng là nhà thiết kế ký hợp đồng của công ty chúng tôi, rất tài năng, nhưng Hà Quân Bái chỉ coi cô ấy như quân cờ trong tay, tước đi quyền nổi tiếng của cô ấy."
Trong đám người hỗn loạn, Bạch Nhã nhìn Hà Quân Bái đang ở trước mắt. Đó là người đàn ông cô đã yêu sâu đậm suốt năm năm, cho dù cô từng hận anh, từng trách anh, từng tuyệt vọng về anh, nhưng cô chưa bao giờ muốn hủy hoại New Sen mà anh vất vả xây dựng nên, không có ai hiểu rõ hơn cô việc Hà Quân Bái đã bỏ công sức nhiều thế nào cho công ty này.
Tuy nhiên, anh đã xây cung điện sự nghiệp của mình trên vùng cát chảy, cuối cùng chỉ trong nháy mắt bị lật độ, mà người hủy hoại anh chính là Tần Dương và Lưu Phi, một chàng trai từ khi mười lăm tuổi đã thích đeo bám cô và một người mà Hà Quân Bái tín nhiệm nhất.
Khi cánh phóng viên phỏng vấn Lưu Phi, Bạch Nhã đã nhanh chóng kéo Tần Dương bước ra khỏi hội trường, trốn vào gian phòng cầu thang bộ.
"Cậu đã đưa tác phẩm của chị cho Hà Quân Bái ư?" Bạch Nhã to tiếng chất vấn Tần Dương.
"Em đưa cho Lưu Phi, chị ấy tìm người đem tác phẩm của chị đi chỉnh sửa một chút để giấu đi phong cách riêng của chị..."
"Tại sao cậu lại làm như vậy? Sao lại hại anh ấy như thế?"
Tần Dương dứt khoát đáp: "Đương nhiên là vì chị!"
"Chị ư? Từ trước đến nay, chị chưa từng nghĩ sẽ báo thù anh ấy." Cho dù thế nào, Hà Quân Bái cũng là người mà cô từng yêu, cô không muốn làm tổn thương anh, càng không muốn anh thân bại danh liệt.
"Trên đời này có quá nhiều nhà thiết kế tài hoa bị mai một tài năng, chị có biết vì sao không? Vì họ không có cơ hội. Chị có biết vì sao Hà Quân bài lại thành công không? Vì anh ta biết cách tìm cơ hội, nắm lấy cơ hội... Và hôm nay, chính là cơ hội tốt nhất để chị một bước đạt đến thành công."
Nhìn vẻ mặt chân thành của Tần Dương, Bạch Nhã cuối cùng đã hiểu được mục đích của cậu ấy. Hóa ra, cậu đang muốn lấy lại cơ hội sáng tạo và thành công cho cô. Đúng vậy, là một nhà thiết kế bị người khác sao chép tác phẩm, cô chắc chắn sẽ được mọi người đồng tình và ủng hộ, những tác phẩm mà cô bị tước đoạt đó sẽ lại về bên cô.
Đúng là thành danh trong một đêm. Tần Dương quả thực đã quá lao tâm khổ tứ vì cô.
Đáng tiếc, cậu ấy và Hà Quân Bái giống nhau, đều không biết cô muốn gì. Điều cô muốn chỉ là sáng tác từ chính tâm hồn của mình, dựa vào sự cố gắng, nỗ lực của mình để có được sự công nhận của mọi người, cho dù không được như ý thì cũng không hổ thẹn với lương tâm.
Là cô quá ngây thơ ư? Có phải như vậy không?
Bạch Nhã bỗng cảm thấy rất mệt, không muốn truy cứu đúng sai nữa, âm thầm quay người rời khỏi thế giới hỗn loạn này, rời khỏi tất cả những người đã đem đến cho cô những hồi ức tốt đẹp.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, là Tần Dương gửi tin nhắn cho cô. "Em biết, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc em làm ngày hôm nay, em cũng không hy vọng được chị tha thứ. Em làm tất cả điều này cũng chỉ mong chị sống tốt hơn mà thôi."
Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Tại sao đàn ông luôn dùng cách thức mà mình cho là đúng để yêu một người phụ nữ, còn phụ nữ lại luôn dùng cách thức cho đi tất cả để yêu một người đàn ông?
7.
Sau khi rời khỏi hội trường, cô tìm đến một khách sạn rồi ngủ một giấc thật dài. Cô cứ nghĩ sau khi tỉnh dậy, Hà Quân Bái đã xử lý tốt mọi sự hỗn loạn, thế giới trở về với vẻ bình lặng vốn có. Nhưng khi cô tỉnh lại, lấy điện thoại tìm thông tin liên quan đến "Hà Quân Bái" thì mới biết đã có hàng loạt tin tức xuất hiện, chủ yếu là những bài báo đề cập đến vấn đề sao chép tác phẩm của anh.
Sự việc không phát triển theo hướng mà cô mong đợi, ngược lại, những bài báo viết về Hà Quân Bái vô cùng sắc bén, khiến giới thời trang dậy sóng, không chỉ Hà Quân Bái, một số tin xấu về những nhà thiết kế nổi tiếng cũng được dân mạng đào bới, nào là có quan hệ tình cảm với nhân viên, nào là không tạo cơ hội cho người mới đến, nào là ăn chặn lương của nhân viên...
Từ đầu đến cuối, Hà Quân Bái không có bất cứ lời giải thích nào, cứ để mặc cho sự việc phát triển theo chiều hướng không thể cứu vãn. Cô nghĩ, bây giờ chắc là anh mệt lắm, mệt đến nỗi không muốn đối mặt để phản bác, có lẽ anh cần một người để an ủi, cổ vũ, giúp anh lấy lại tinh thần.
Nhưng người này đã không thể là cô nữa rồi.
Anh là người kiêu ngạo như thế, vì cô mà thân bại danh liệt, anh sẽ không tin là cô vô tội, anh nhất định cho rằng tất cả là do cô muốn báo thù. Vậy thì cứ để cho anh nghĩ như thế đi. Dù sao bọn họ cũng không đi chung một con đường nữa rồi, con đường tương lai cũng không cần ràng buộc lẫn nhau nữa.
Bạch Nhã ở khách sạn ba ngày, trong ba ngày đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về ước mơ ban đầu của mình. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh trình diễn thời trang trên ti vi là cô đã muốn trở thành nhà thiết kế, muốn những người mẫu xinh đẹp mặc trang phục do cô thiết kế, khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, cô bước ra sân khấu nói lời cảm ơn...
Đây là ước mơ của cô, cô không nên từ bỏ.
Ngày thứ tư, Bạch Nhã nhận được một tờ giấy thông báo nhập học từ một trường thiết kế nổi tiếng của Mỹ, được tài trợ học bổng toàn phần. Cô không hề xin đi du học nước ngoài, lật xem tờ giấy thông báo vài lần, cuối cùng cô đã hiểu được tấm lòng của Tần Dương.
Cậu đã sắp xếp tất cả vì cô, cho dù biết rõ việc sắp xếp này sẽ làm tổn thương đến cô, nhưng cậu vẫn làm.
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ hy vọng cô được sống tốt hơn.
Một năm sau.
Bạch Nhã tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang trong nước, đạt được giải nhất, mặc dù là một cuộc thi nhỏ, nhưng cái tên "Bạch Nhã" vừa xuất hiện, lập tức gây sự chú ý của cánh phóng viên.
Khi nhận giải thưởng, rất nhiều phóng viên của các tạp chí nổi tiếng đều phỏng vấn cô, hỏi cô hơn một năm qua đi đâu, cô mỉm cười đáp: "Tôi đi du học."
"Du học?"
"Chính là đi rất nhiều nơi, cảm nhận nhiều nền văn hóa khác nhau, tình cảm khác nhau, để những thứ ấy hòa vào trong thiết kế của tôi..."
Lại có phóng viên hỏi: "Vậy chị có gặp Hà Quân Bái không?"
Nghe đến cái tên này, cô hơi ngẩn người. Một năm qua, cô đã từng thử lên mạng tìm tin tức của Hà Quân Bái, nhưng từ khi chuyện sao chép tác phẩm bị vỡ lở, công ty New Sen đã bị thu mua, Lưu Phi trở thành giám đốc của New Sen, Hà Quân Bái biến mất không tăm tích.
Phóng viên thấy cô không trả lời, lại hỏi lại một lần nữa.
Cô cười nhàn nhạt, đáp lại: "Tôi không gặp anh ấy."
Một năm nữa trôi qua.
Tuần lễ trình diễn thời trang ở Seattle diễn ra như kế hoạch, trong quãng thời gian này, minh tinh nhiều như mây, màn hình tinh thể lỏng ở quảng trường toàn bộ đều phát tin tức mới nhất về buổi trình diễn lần này. Có người đứng lại xem, có người thì dứt khoát tìm một chỗ ngồi tốt nhất để thưởng thức.
Lần này, Bạch Nhã có sự chuẩn bị trước khi đến, cả phòng thiết kế của cô đã thức trắng mấy đêm liền để hoàn thành bộ sưu tập tốt nhất, và cô quyết định đích thân đến tham dự.
Ánh đèn chiếu tập trung vào sân khấu hình chữ T, sáng lấp lánh như những vì sao, những người mẫu châu Âu với ngũ quan góc cạnh sải bước đầy tự tin. Còn cánh phòng viên và nhiếp ảnh đều tập trung tinh thần để chụp được khoảnh khắc Bạch Nhã xuất hiện trên sân khấu sau buổi trình diễn.
Buổi trình diễn thời trang rất thành công, sau khi kết thúc, có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng đứng sau cánh gà trò chuyện, khi Bạch Nhã thay trang phục bước ra thì gặp một chàng trai trẻ tuổi mặc com lê kẻ ca rô màu đen, rất hiển nhiên là cậu đã đứng đợi ở cửa từ rất lâu rồi.
Bạch Nhã bước đến bên cậu ta, cậu ta ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói: "Lâu rồi không gặp."
Bạch Nhã mỉm cười, chuyện cũ như thước phim điện ảnh chạy trong đầu cô, giống như chiếc đèn kéo quân khiến cô hơi hoảng.
Cậu ta nói: "Em chỉ muốn đến chúc mừng chị thôi, là thực lòng muốn chúc mừng ấy!"
"Cảm ơn!"
"Mấy năm qua, chị..."
Cô đoán được cậu ta muốn nói gì, mỉm cười đáp: "Chị sống rất tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.