Anh Không Muốn Làm Chú Của Em Nữa
Chương 45: Đẩy Thuyền
Doãn Tư Hạ
11/01/2021
Nghĩ ngơi nguyên một buổi sáng vậy nên tinh thần của cô cũng tốt hẳn lên , không còn lờ đờ nữa . Cô chọn cho mình một chiếc váy màu vàng nhạt , búi tóc cao trang điểm nhẹ nhàng và cũng không quên đeo len mắt . Gương mặt cô chỉ cần đeo len là nhìn như con lai . Chuẩn bị xong xuôi thì cô rời đi . Hiếm khi được sang đây nên cô phải tận dụng cơ hội để đi ngắm nghía thành phố rộng lớn ở Pari này .
Cô cũng đã rủ Cindy đi cùng nhưng Cindy bảo có việc cần làm nên không đi được , vậy nên cô cũng đành đi một mình thôi . Vừa xuống sảnh của khách sạn thì nhìn thấy Lương Thành đang dứng ở quầy tiếp tân . Cô bước đến khẽ chào hỏi .
\- " Lương Tổng ? Anh cũng sang đây có việc sao ? "
\- " Khinh Vũ đấy à ? Tôi sàn đây để dự buổi đấu giá của Mr . Frago " Lương Thành nghe tiếng gọi , biết được là Khinh Vũ anh cũng niềm nở trả lời .
\- " À vâng , vậy tôi đi trước đây ! "
\- " Cô định đi dạo à ? " Lương Thành nhìn tổng thể của Khinh Vũ , lại đeo thêm máy chụp ảnh mini trên cổ anh cũng ngầm đoán được .
\- " Đúng rồi , anh có muốn đi cùng ? "
\- " Vinh hạnh , vinh hạnh " anh cười rồi đi theo Khinh Vũ .
Cả hai rất hợp ý nhau trong cách nói chuyện lẫn sở thích . Cùng nhau đi ăn uống , đi mua sắm đồ lưu niệm , dạo phố đi bộ , thử vài trò chơi mạo hiểm . Khinh Vũ cũng không ngần ngại gì mà đối đãi với Lương Thành như một người bạn thân thiết , Lương Thành thì khác anh luôn để ý đến Khinh Vũ không rời mắt . Anh cảm giác tim mình đang run động , cảm thấy rất yêu thích cô gái này cô ấy...như một chất gây nghiện vậy khiến cho người ta không thể cưỡng chế lại .
Nụ cười của Khinh Vũ dành cho Lương Thành là tình bạn bè thuần khiết , tình cảm tôn kính của cấp dưới đối với cấp trên . Còn anh thì luôn nhìn cô với anh mắt ngọt ngào say đắm , ánh mắt có ý cười . Sau vài lần gặp gỡ và nói chuyện thì Lương Thành bây giờ đã nhận định rằng anh thích cô gái này . Anh muốn theo đuổi cô ấy . Anh thầm nghĩ " Lương Nhi anh nghĩ mình yêu rồi ! "
Cả hai dạo chơi mãi đến 9h thì cũng chịu về , trước lúc về Lương Thành có ngỏ ý rằng muốn đi cùng cô trong buổi đấu giá và Khinh Vũ cũng đã đồng ý .
Về đến phòng thì cô thấy có hai chiếc hộp màu trắng sang trọng đang đặt ngay ngắn trên bàn , Cindy bảo là đồ của Khinh Vũ nên cô cũng tò mò mà mở ra xem .
Lúc này cô thấy một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp sáng lấp lánh như ánh dương đang ở bênh trong , chiếc hộp còn lại là một đôi gước pha lê tinh xảo . Nhìn thấy tờ giấy ghi chú bênh trong cô cầm lên đọc .
\- " Đây là lễ phục chú chuẩn bị cho cháu , hãy mặc nó để đi đến buổi dự hội "
Cô nhìn chiếc hộp thôi cũng thấy sang trọng , chiếc váy này chắc chắn rất đắt đây . Lẫn đôi guốc nữa waoo thật xa hoa cao quý . Cô khẽ mỉm cười cầm điện thoại gõ vài dòng tin nhắn rồi gởi cho Hạo Thần .
\- " Cảm ơn chú về lễ phục nhé và...con mèo ! "
\- " Không có gì " Hạo Thần cũng gõ gõ chữ rồi gởi lại .
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tập đoàn MLC .
Phòng Chủ Tịch .
Căn phòng cao quý sang trọng lúc trước bây giờ như trở thành một phòng dành cho thú cưng . Nào là chỗ ngủ , đồ chơi , quần áo , khay thức ăn vâng vâng đều được đặt hết ở trong phòng của anh .
Nếu ai không biết nhìn vào còn tưởng Hạo Thần là một người yêu động vật . Qua 2 ngày tiếp xúc với Đại Bạch thì Hạo Thần dần cảm thấy có thiện cảm với chú mèo này hơn , ban đầu nó rất quậy và lì nhưng lúc sau thì lại ngoan ngoãn không phá phách nữa nên anh cũng đỡ đi phần nào . Anh ngồi trên sofa nhìn con mèo đang nghịch quả bóng , anh nói .
\- " Đại Bạch ! " Anh biết đây là tên của chú mèo này nên cũng cần phải thử gọi tên chứ không thể gọi con mèo này con mèo kia được .
Đậi Bạch nghe thấy coa ngườ gọi tên , nó quay đầu nhìn Hạo Thần rồi từ từ bước đến .
\- " Meo "
Hạo Thần cảm thấy bây giờ nó khá giống chủ của nó , bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ lạnh lùng nhưng bênh trong ẩn chứa một tâm hồn trong sáng là một thiên thần nhỏ .
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Viện Trạch của Đông Phương Gia .
Đây là nhà chính của Đông Phương Gia . Đông Phương Hùng ngồi trên ghế ông trầm ngâm thưởng thức tách trà .
Gương mặt nghiêm nghị đó không giữ được bao lâu thì trở thành gương mặt nịnh nọt , ông nhảy qua ghế bênh cạnh nắm lấy tay của Dương Nghi mà thủ thỉ
\- " Ây dô bà xã , anh biết sai rồi mà . Tha lỗi cho anh đi "
\- " Tha cái gì mà tha , tôi quyết định rồi sẽ không về bênh mỹ nữa mà sẽ định cư luôn ở đây . Dù sao nhà chính cũng chẳng có ai ở , tôi sẽ về đây sống . Còn ông , ông muốn đi đâu thì đi tôi không quản nữa . "
Dương Nghi bà thật ra đã hết giận từ lâu rồi , chỉ là nhân cơ hội muốn mượn cớ để sống ở Trung quốc luôn tiện thể kiếm vợ cho Hạo Thần . Cuộc sống bênh Mỹ cũng nhàm chán , ở quê hương vẫn quen thuộc hơn .
\- " Được được , em ở đâu anh ở đó . Em đừng giận nữa anh thật sự biết sai rồi . " Đông Phương Hùng tỏ ra vẻ đáng thương để xin tha thứ .
\- " Thật sự biết sai ? " Dương Nghi hỏi lại .
\- " Ừm ừm "
\- " Vậy tạm tha cho anh ! Mà có điều em tạm thời sẽ ở nhà của Hạo Thần , em phải đôn thúc nó kiếm vợ mới được . Khi nào nó có bạn gái em sẽ chuyển về nhà chính để sống "
\- " Haizzz , con nó lớn rồi . Tự khắt sẽ có thôi em quản làm gì " Ông cười cười xoa bóp tay cho bà xã của mình .
\- " Anh cải em à ? " Dương Nghi gằng giọng hỏi với ý đe dọa .
\- " Nào có nào có , anh nào dám cải em đâu . Nhà là phải có nóc mà em là cái nóc nhà của anh mà hè hè "
\- " Lớn già đầu rồi mà nịnh thấy ớn , con nó nghe được nó cười cho dị mặt " Bà cười rồi trêu chồng của mình .
Đông Phương Hùng là vậy , ông tuy là long chủ của Hắc Đạo nhưng đối với vợ hay con của mình đều có sự ấm áp và yêu thương nên Dương Nghi mới đồng ý gã cho ông .
\- " Ba mẹ , con về rồi ! "
\- " Kiều Mỹ đấy à , sao con ít về nhà thế ? " Đông Phương Hùng nhìn con gái rựu của mình mà hỏi .
\- " Con bận mà ba ! " Cô vừa nói vừa ngồi ườn xuống chiếc ghế thở dài . Một lúc sau thì cô nói .
\- " Ba , mẹ con thấy anh hai hình như có ý với Khinh Vũ . "
\- " Sao cơ ? " Cả hai nhìn Kiều Mỹ đồng thanh .
\- " Căn nhà mà trước kia anh mua cho con đã đưa cho Khinh Vũ ở rồi nên con đã phải mua phòng mới . Thái độ của anh đối với Khinh Vũ cũng rất đặc biệt , con để ý thì thấy anh hay ngắm nhìn hình Khinh Vũ qua điện thoại đấy cả máy tính nữa . Con mượn máy tính của anh thì vô tình thấy anh lưu rất nhiều ảnh mà toàn là hình của Khinh Vũ . Ba mẹ thấy thế nào ? " Cô hỏi ý .
\- " Đẩy thuyền " Cả hai vợ chồng này lại lần nữa đồng thanh mà hợp ý vãi ạ .
Cô cũng đã rủ Cindy đi cùng nhưng Cindy bảo có việc cần làm nên không đi được , vậy nên cô cũng đành đi một mình thôi . Vừa xuống sảnh của khách sạn thì nhìn thấy Lương Thành đang dứng ở quầy tiếp tân . Cô bước đến khẽ chào hỏi .
\- " Lương Tổng ? Anh cũng sang đây có việc sao ? "
\- " Khinh Vũ đấy à ? Tôi sàn đây để dự buổi đấu giá của Mr . Frago " Lương Thành nghe tiếng gọi , biết được là Khinh Vũ anh cũng niềm nở trả lời .
\- " À vâng , vậy tôi đi trước đây ! "
\- " Cô định đi dạo à ? " Lương Thành nhìn tổng thể của Khinh Vũ , lại đeo thêm máy chụp ảnh mini trên cổ anh cũng ngầm đoán được .
\- " Đúng rồi , anh có muốn đi cùng ? "
\- " Vinh hạnh , vinh hạnh " anh cười rồi đi theo Khinh Vũ .
Cả hai rất hợp ý nhau trong cách nói chuyện lẫn sở thích . Cùng nhau đi ăn uống , đi mua sắm đồ lưu niệm , dạo phố đi bộ , thử vài trò chơi mạo hiểm . Khinh Vũ cũng không ngần ngại gì mà đối đãi với Lương Thành như một người bạn thân thiết , Lương Thành thì khác anh luôn để ý đến Khinh Vũ không rời mắt . Anh cảm giác tim mình đang run động , cảm thấy rất yêu thích cô gái này cô ấy...như một chất gây nghiện vậy khiến cho người ta không thể cưỡng chế lại .
Nụ cười của Khinh Vũ dành cho Lương Thành là tình bạn bè thuần khiết , tình cảm tôn kính của cấp dưới đối với cấp trên . Còn anh thì luôn nhìn cô với anh mắt ngọt ngào say đắm , ánh mắt có ý cười . Sau vài lần gặp gỡ và nói chuyện thì Lương Thành bây giờ đã nhận định rằng anh thích cô gái này . Anh muốn theo đuổi cô ấy . Anh thầm nghĩ " Lương Nhi anh nghĩ mình yêu rồi ! "
Cả hai dạo chơi mãi đến 9h thì cũng chịu về , trước lúc về Lương Thành có ngỏ ý rằng muốn đi cùng cô trong buổi đấu giá và Khinh Vũ cũng đã đồng ý .
Về đến phòng thì cô thấy có hai chiếc hộp màu trắng sang trọng đang đặt ngay ngắn trên bàn , Cindy bảo là đồ của Khinh Vũ nên cô cũng tò mò mà mở ra xem .
Lúc này cô thấy một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp sáng lấp lánh như ánh dương đang ở bênh trong , chiếc hộp còn lại là một đôi gước pha lê tinh xảo . Nhìn thấy tờ giấy ghi chú bênh trong cô cầm lên đọc .
\- " Đây là lễ phục chú chuẩn bị cho cháu , hãy mặc nó để đi đến buổi dự hội "
Cô nhìn chiếc hộp thôi cũng thấy sang trọng , chiếc váy này chắc chắn rất đắt đây . Lẫn đôi guốc nữa waoo thật xa hoa cao quý . Cô khẽ mỉm cười cầm điện thoại gõ vài dòng tin nhắn rồi gởi cho Hạo Thần .
\- " Cảm ơn chú về lễ phục nhé và...con mèo ! "
\- " Không có gì " Hạo Thần cũng gõ gõ chữ rồi gởi lại .
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tập đoàn MLC .
Phòng Chủ Tịch .
Căn phòng cao quý sang trọng lúc trước bây giờ như trở thành một phòng dành cho thú cưng . Nào là chỗ ngủ , đồ chơi , quần áo , khay thức ăn vâng vâng đều được đặt hết ở trong phòng của anh .
Nếu ai không biết nhìn vào còn tưởng Hạo Thần là một người yêu động vật . Qua 2 ngày tiếp xúc với Đại Bạch thì Hạo Thần dần cảm thấy có thiện cảm với chú mèo này hơn , ban đầu nó rất quậy và lì nhưng lúc sau thì lại ngoan ngoãn không phá phách nữa nên anh cũng đỡ đi phần nào . Anh ngồi trên sofa nhìn con mèo đang nghịch quả bóng , anh nói .
\- " Đại Bạch ! " Anh biết đây là tên của chú mèo này nên cũng cần phải thử gọi tên chứ không thể gọi con mèo này con mèo kia được .
Đậi Bạch nghe thấy coa ngườ gọi tên , nó quay đầu nhìn Hạo Thần rồi từ từ bước đến .
\- " Meo "
Hạo Thần cảm thấy bây giờ nó khá giống chủ của nó , bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ lạnh lùng nhưng bênh trong ẩn chứa một tâm hồn trong sáng là một thiên thần nhỏ .
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Viện Trạch của Đông Phương Gia .
Đây là nhà chính của Đông Phương Gia . Đông Phương Hùng ngồi trên ghế ông trầm ngâm thưởng thức tách trà .
Gương mặt nghiêm nghị đó không giữ được bao lâu thì trở thành gương mặt nịnh nọt , ông nhảy qua ghế bênh cạnh nắm lấy tay của Dương Nghi mà thủ thỉ
\- " Ây dô bà xã , anh biết sai rồi mà . Tha lỗi cho anh đi "
\- " Tha cái gì mà tha , tôi quyết định rồi sẽ không về bênh mỹ nữa mà sẽ định cư luôn ở đây . Dù sao nhà chính cũng chẳng có ai ở , tôi sẽ về đây sống . Còn ông , ông muốn đi đâu thì đi tôi không quản nữa . "
Dương Nghi bà thật ra đã hết giận từ lâu rồi , chỉ là nhân cơ hội muốn mượn cớ để sống ở Trung quốc luôn tiện thể kiếm vợ cho Hạo Thần . Cuộc sống bênh Mỹ cũng nhàm chán , ở quê hương vẫn quen thuộc hơn .
\- " Được được , em ở đâu anh ở đó . Em đừng giận nữa anh thật sự biết sai rồi . " Đông Phương Hùng tỏ ra vẻ đáng thương để xin tha thứ .
\- " Thật sự biết sai ? " Dương Nghi hỏi lại .
\- " Ừm ừm "
\- " Vậy tạm tha cho anh ! Mà có điều em tạm thời sẽ ở nhà của Hạo Thần , em phải đôn thúc nó kiếm vợ mới được . Khi nào nó có bạn gái em sẽ chuyển về nhà chính để sống "
\- " Haizzz , con nó lớn rồi . Tự khắt sẽ có thôi em quản làm gì " Ông cười cười xoa bóp tay cho bà xã của mình .
\- " Anh cải em à ? " Dương Nghi gằng giọng hỏi với ý đe dọa .
\- " Nào có nào có , anh nào dám cải em đâu . Nhà là phải có nóc mà em là cái nóc nhà của anh mà hè hè "
\- " Lớn già đầu rồi mà nịnh thấy ớn , con nó nghe được nó cười cho dị mặt " Bà cười rồi trêu chồng của mình .
Đông Phương Hùng là vậy , ông tuy là long chủ của Hắc Đạo nhưng đối với vợ hay con của mình đều có sự ấm áp và yêu thương nên Dương Nghi mới đồng ý gã cho ông .
\- " Ba mẹ , con về rồi ! "
\- " Kiều Mỹ đấy à , sao con ít về nhà thế ? " Đông Phương Hùng nhìn con gái rựu của mình mà hỏi .
\- " Con bận mà ba ! " Cô vừa nói vừa ngồi ườn xuống chiếc ghế thở dài . Một lúc sau thì cô nói .
\- " Ba , mẹ con thấy anh hai hình như có ý với Khinh Vũ . "
\- " Sao cơ ? " Cả hai nhìn Kiều Mỹ đồng thanh .
\- " Căn nhà mà trước kia anh mua cho con đã đưa cho Khinh Vũ ở rồi nên con đã phải mua phòng mới . Thái độ của anh đối với Khinh Vũ cũng rất đặc biệt , con để ý thì thấy anh hay ngắm nhìn hình Khinh Vũ qua điện thoại đấy cả máy tính nữa . Con mượn máy tính của anh thì vô tình thấy anh lưu rất nhiều ảnh mà toàn là hình của Khinh Vũ . Ba mẹ thấy thế nào ? " Cô hỏi ý .
\- " Đẩy thuyền " Cả hai vợ chồng này lại lần nữa đồng thanh mà hợp ý vãi ạ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.