Anh Không Muốn Làm Chú Của Em Nữa
Chương 2: Tai nạn - Sống lại
Doãn Tư Hạ
11/01/2021
Mọi thứ xung quanh đều náo loạn , cười đi đường ai nấy đều sợ hãi . Những chiếc đều phải dừng lại vì kẹt xe , người người đoàn đoàn đông đúc tụ tập lại một nhóm . Ai nấy đều mang 1 tâm trạng cảm xúc , người thì bậc khóc thì thương tiết người thì gọi cảnh sát gọi bệnh viện , người thì nhân lúc đấy chụp ảnh .
Dương Tiêu Dao nằm hấp hối trên đường tay chân cô đều bị cán nát , mặt thì bị chà rách bởi cạ vào mặt đường . Đầu thì chảy máu , người cô đầy rẫy vết thương . Mắt cô dần dần nhắm lại không còn nhìn thấy gì , trong đầu cô chợt ùa về những kí ức , những hạnh phúc ngọt ngào mà Trạch Minh dành cho cô . Cô tự cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc lại đi yêu một người một cách mù quán như vậy , nhưng bây giờ cô hối hận cũng không kịp nữa .
Dương Tiêu Dao à , mày bạc phận thật đấy nhưng không sao , không sao cả cuộc đời mày khổ nhiều rồi nên đầu thai sớm để được làm một người mới sống một cuộc sống mới không tốt sao . Ông trời nếu thương tôi ghì hãy cho tôi được như ý nguyện . Nước mắt cô tuôn chảy , rồi hơi thở cuối cùng cũng dập tắt .
Người con gái trong chiếc ô tô kia sau khi đâm vào cô rồi cũng vẫn không kịp thắng lại cứ chạy làm đâm vào gốc cây lớn , xe dừng lại . Đầu xe bốc khói kính hai bênh bị vỡ , 10'sau công an , và đội cứu thương đều đã đến . Họ đã cứu thoát được cô gái bênh trong xe kia nhưng chỉ mỗi cô là không còn kịp nữa .
Dương Tiêu Dao cô gái đáng thương , mất ở độ tuổi 20 . Độ tuổi vừa tròn vừa đẹp của thanh xuân , độ tuổi mà mọi cô gái đều ngây thơ chập chững bước vào đời . Trưởng thành với những tình yêu ở tuổi mới lớn được gọi là tình đầu với nụ hôn đầu tiên , nụ hôn e thẹn ngại ngùng . Tiếc thay Dương Tiêu Dao cô lại chẳng được trải qua những chuyện đẹp đẽ ấy mà phải ra đi trong hối tiếc , đau thương bởi sự phản bội khinh thường .
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại bệnh viện HiQ
Trong một phòng bệnh đầy đủ tiện nghi , một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh . Tay thì truyền nước biển , đầu thì băng bó . Một cô y tá đứng bênh cạnh dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau bàn tay cho cô gái rồi nhẹ nhàng thay thuốc . Sau khi xong việc cô y tá mang một gương mặt rầu rỉ ra khỏi đấy . Đồng nghiệp xung quanh nhìn thôi cũng đủ hiểu chuyện gì họ đi đến và trò chuyện .
\- " Vi vi cô cũng xui xẻo , vừa về đây nhận chức thì lại phải đi chăm sóc cho một vị tiểu thư "
Vi Vi nghe vậy cô cũng gật gật đầu rồi đáp
\- " Haizzz nếu là tiểu thư thì cũng không vấn đề gì nhưng đây lại là Thượng Quan Khinh Vũ , vị tiểu thư gần như là quyền lực nhất bắc kinh . Con gái của ông trùm đá quý , nhà ngoại lại kinh doanh đồ nội y nổi tiếng khắp trung quốc . Quyền lực như vậy ai mà không lo cho được "
Người kia nghe vậy liền gật đầu cảm thông
\- " Đúng vậy , nếu cô ấy có chuyện gì thì làm sao cô gánh nổi . Có khi nhà của họ sẽ biến cái bệnh viện này thành bệnh viện hoang cũng có khi . Thôi cô ráng chăm sóc cho Thượng Quan tiểu thư đi dù gì cũng hôn mê cả tuần nay rồi chắc cũng tỉnh lại sớm thôi "
\- " Ừm "
Trở lại với phòng bệnh .
\- " Dương Tiêu Dao cô hãy mau tỉnh lại , mau tỉnh lại để trả thù giúp tôi . Mau tỉnh lại , tôi đã cho cô cuộc sống mới cô phải giúp tôi trả thù hay tỉnh lại đi "
Những câu nói như thế cứ liên tục liên tục vang lên như một lời nhắc nhở khiến cô gái nằm trên giường giường chảy đầy mồ hôi gương mặt nhăn nhó tay siết chặt . Rồi đột nhiên bật dậy cô mở to mắt thở hổn hểnh mồ hôi vẫn cứ chảy nhuề nhại ướt cả bã vai ở sau . Quay sáng dùng tay rút đi cây kim đang truyền nước biển sau đó cô chợt sựng người lại .
Đây là bàn tay của cô sao ? Sao lại thon và đẹp như vậy ? Không không phải . Cô lắc đầu phủ nhạn sau đó gượng đứng lên đi được vài bước thì ngã xuống tay chống trên bàn vô tình kéo theo bình hoa làm rớt xuống , khiến chiếc bình bị vỡ tạo nên tiếng động . Cô rụt người lại hai ôm hai đầu gối có chút bàng hoàng sợ hãi .
Vi Vi đứng bênh ngoài nghe thấy liền lật đật chạy nhanh vào trong nhìn thấy cô đã tỉnh lại vui vẻ liền kêu lên Thượng Quan tiểu thư cô tỉnh rồi thật may quá . Cô y tá tiến lại gần dùng tay định nâng cô đứng dậy nhưng ngay lạp tức bị phản bác lại .
\- " Đừng động vào tôi "
Nghe vậy cô liền thụt tay không dám cải lại rồi nói : " Vậy tiểu thư cô đợi tôi một lát tôi đi kêu bác sĩ nhé "
Nghe vậy Dương Tiêu Dao nhẹ gật đầu cho có , sau khi được sự đồng ý thì cô y tá đã nhanh chân đi khỏi .
Dương Tiêu Dao nằm hấp hối trên đường tay chân cô đều bị cán nát , mặt thì bị chà rách bởi cạ vào mặt đường . Đầu thì chảy máu , người cô đầy rẫy vết thương . Mắt cô dần dần nhắm lại không còn nhìn thấy gì , trong đầu cô chợt ùa về những kí ức , những hạnh phúc ngọt ngào mà Trạch Minh dành cho cô . Cô tự cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc lại đi yêu một người một cách mù quán như vậy , nhưng bây giờ cô hối hận cũng không kịp nữa .
Dương Tiêu Dao à , mày bạc phận thật đấy nhưng không sao , không sao cả cuộc đời mày khổ nhiều rồi nên đầu thai sớm để được làm một người mới sống một cuộc sống mới không tốt sao . Ông trời nếu thương tôi ghì hãy cho tôi được như ý nguyện . Nước mắt cô tuôn chảy , rồi hơi thở cuối cùng cũng dập tắt .
Người con gái trong chiếc ô tô kia sau khi đâm vào cô rồi cũng vẫn không kịp thắng lại cứ chạy làm đâm vào gốc cây lớn , xe dừng lại . Đầu xe bốc khói kính hai bênh bị vỡ , 10'sau công an , và đội cứu thương đều đã đến . Họ đã cứu thoát được cô gái bênh trong xe kia nhưng chỉ mỗi cô là không còn kịp nữa .
Dương Tiêu Dao cô gái đáng thương , mất ở độ tuổi 20 . Độ tuổi vừa tròn vừa đẹp của thanh xuân , độ tuổi mà mọi cô gái đều ngây thơ chập chững bước vào đời . Trưởng thành với những tình yêu ở tuổi mới lớn được gọi là tình đầu với nụ hôn đầu tiên , nụ hôn e thẹn ngại ngùng . Tiếc thay Dương Tiêu Dao cô lại chẳng được trải qua những chuyện đẹp đẽ ấy mà phải ra đi trong hối tiếc , đau thương bởi sự phản bội khinh thường .
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại bệnh viện HiQ
Trong một phòng bệnh đầy đủ tiện nghi , một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh . Tay thì truyền nước biển , đầu thì băng bó . Một cô y tá đứng bênh cạnh dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau bàn tay cho cô gái rồi nhẹ nhàng thay thuốc . Sau khi xong việc cô y tá mang một gương mặt rầu rỉ ra khỏi đấy . Đồng nghiệp xung quanh nhìn thôi cũng đủ hiểu chuyện gì họ đi đến và trò chuyện .
\- " Vi vi cô cũng xui xẻo , vừa về đây nhận chức thì lại phải đi chăm sóc cho một vị tiểu thư "
Vi Vi nghe vậy cô cũng gật gật đầu rồi đáp
\- " Haizzz nếu là tiểu thư thì cũng không vấn đề gì nhưng đây lại là Thượng Quan Khinh Vũ , vị tiểu thư gần như là quyền lực nhất bắc kinh . Con gái của ông trùm đá quý , nhà ngoại lại kinh doanh đồ nội y nổi tiếng khắp trung quốc . Quyền lực như vậy ai mà không lo cho được "
Người kia nghe vậy liền gật đầu cảm thông
\- " Đúng vậy , nếu cô ấy có chuyện gì thì làm sao cô gánh nổi . Có khi nhà của họ sẽ biến cái bệnh viện này thành bệnh viện hoang cũng có khi . Thôi cô ráng chăm sóc cho Thượng Quan tiểu thư đi dù gì cũng hôn mê cả tuần nay rồi chắc cũng tỉnh lại sớm thôi "
\- " Ừm "
Trở lại với phòng bệnh .
\- " Dương Tiêu Dao cô hãy mau tỉnh lại , mau tỉnh lại để trả thù giúp tôi . Mau tỉnh lại , tôi đã cho cô cuộc sống mới cô phải giúp tôi trả thù hay tỉnh lại đi "
Những câu nói như thế cứ liên tục liên tục vang lên như một lời nhắc nhở khiến cô gái nằm trên giường giường chảy đầy mồ hôi gương mặt nhăn nhó tay siết chặt . Rồi đột nhiên bật dậy cô mở to mắt thở hổn hểnh mồ hôi vẫn cứ chảy nhuề nhại ướt cả bã vai ở sau . Quay sáng dùng tay rút đi cây kim đang truyền nước biển sau đó cô chợt sựng người lại .
Đây là bàn tay của cô sao ? Sao lại thon và đẹp như vậy ? Không không phải . Cô lắc đầu phủ nhạn sau đó gượng đứng lên đi được vài bước thì ngã xuống tay chống trên bàn vô tình kéo theo bình hoa làm rớt xuống , khiến chiếc bình bị vỡ tạo nên tiếng động . Cô rụt người lại hai ôm hai đầu gối có chút bàng hoàng sợ hãi .
Vi Vi đứng bênh ngoài nghe thấy liền lật đật chạy nhanh vào trong nhìn thấy cô đã tỉnh lại vui vẻ liền kêu lên Thượng Quan tiểu thư cô tỉnh rồi thật may quá . Cô y tá tiến lại gần dùng tay định nâng cô đứng dậy nhưng ngay lạp tức bị phản bác lại .
\- " Đừng động vào tôi "
Nghe vậy cô liền thụt tay không dám cải lại rồi nói : " Vậy tiểu thư cô đợi tôi một lát tôi đi kêu bác sĩ nhé "
Nghe vậy Dương Tiêu Dao nhẹ gật đầu cho có , sau khi được sự đồng ý thì cô y tá đã nhanh chân đi khỏi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.