Anh Không Phải Soái Ca Của Em Sao Nhóc!
Chương 14
Tứ Xuyên
17/11/2019
Hoa Tuyết nói xong cô cảm thấy mình như giáo viên lớp 1 đang chỉ học
sinh không được làm điều xấu mà,thấy ai làm sai phải khuyên bảo họ như
thế là không đúng vây. Thật buồn cười.
Nhưng những lời nói đó lại thấm vào Bạch Long. Anh không nói gì mà trầm ngâm suy nghĩ. Nếu Tử Thiên làm rồi bị phát hiện ra thì cuộc sống của cậu ấy không phải tiêu tùng rồi sao. Từ sự nghiệp bạn bè gia đình và cả tương lại nữa...
Bạch Long cúp máy ngay lập tức. Hoa Tuyết nhìn cái điện thoại đã tắt mà tự cười mỉa. Rốt cuộc thì cậu cũng không khác kẻ nằm trong giường bệnh kia là mấy, nhu nhược, yếu đuối để tự hại bản thân.
***************************************************************
2 giờ sáng tại bệnh viện:
Linh Nhân ngủ quên trong phòng bệnh bỗng bật tỉnh dậy, nhìn người con trai mà cô yêu vẫn đang ngủ không biết khi nào tỉnh lại. Cô cầm điện thoại coi giờ, đã 2 giờ rồi sao. Không ngờ đã muộn vậy rồi, cô phải về thôi. Linh Nhân khẽ hôn lên trán anh rồi lặng lặng đi về.
Vốn dĩ cô không định tới đây để tự làm mình đau long nhưng cha cô lại nói những điều khiến cô đau lòng.
Linh Nhân vừa bước ra khỏi phòng người đàn ông kia bất chợt mở mắt. Anh ta tháo máy thở oxi ra, mò tay dưới gối lấy một chiếc điện thoại. Anh ta nhấn nút gọi cho một người nào đó.
- Thương Thương em tới đây đi...
Chưa kịp nói xong cánh của phong mở ra, một cô gái mặc bộ trang phục bó sát để lộ đường cong quyến rũ bước vào.
- Em tới nãy giờ rồi. Tại cô ta ở trong phòng mãi làm em không thể nào bước vào được.
- Sắp rồi...
Anh nói một câu nhỏ cô gái kia không nghe được. Cô lại gần vỗ vai anh.
- Anh nói gì???
Anh ta giật mình nhìn cô cười - Không có gì... Chuyện anh nói em làm đến đâu rồi.
- Hứ gọi em chỉ để hỏi công việc thôi à. - Cô gái tên Thương Thương quay mắt đi giận rỗi. - Anh yên tâm em làm xong rồi, mai em sẽ chuyển đến trường Linh Nhân bảo vệ cô ấy theo ý anh.
Anh ta cười khẽ khi nhìn cô giận - Thương Thương, cảm ơn em... Nếu lâu nay không có em thì...
Thương Thương quay lại nhìn anh, gương mặt vẫn hiện lên vẻ yếu đuối, dù đã tỉnh lại được nửa năm nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Mọi chuyện từ lúc anh bất bỉnh đến bây giờ đều là cô một tay sắp xếp.
- Thôi đi, ai bảo em là em họ anh chứ. Hạo Thiên Vũ, anh tính như thế nào với Tử Thiên. Em thấy anh ấy hận Linh Nhân lắm.
- Anh biết chứ... nhưng biết làm thế nào được. Cứ để nó như thế hai tháng nữa, anh cho mọi người biết mình tỉnh lại. Còn chuyện Linh Nhân đành nhờ em lo liệu vậy.
****************************************************************
Linh Nhân về tới nhà, cô mệt mỏi bước vào. Dì vẫn chưa ngủ đợi cô. nhìn gương mặt dì là biết dì vừa ở nhà Hoa Tuyết về. Chắc chắn cô bạn không chịu gặp mẹ nên dì mới lại buồn bã như vậy. Cũng đúng thôi, Hoa Tuyết ghét dì vậy mà.
Linh Nhân bước lên cầu thang không thèm quay sang chào dì mình lấy một câu. Dì linh Nhân thấy cô về định đứng lên gọi nhưng có vẻ cô không có tâm trạng nên thôi. Linh Nhân vốn như vậy đấy. từ ngày bà chuyển về căn nhà này sống chưa bao giờ thấy Linh Nhân nở được một nụ cười với mình. Cô lúc nào cũng đưa gương mặt lạnh như tiền về nhà. Chẳng bao giờ nói chuyện với bà quá 5 câu.
Căn nhà như thể vốn không có người ở vậy, không ai nói chuyện với ai. Nếu không phải có mấy cô giúp việc bà tám nói chuyện liên hồi trên trời dưới biển thì có lẽ mọi người sẽ nghĩ đây là ngôi nhà hoang không người ở.
Nhưng những lời nói đó lại thấm vào Bạch Long. Anh không nói gì mà trầm ngâm suy nghĩ. Nếu Tử Thiên làm rồi bị phát hiện ra thì cuộc sống của cậu ấy không phải tiêu tùng rồi sao. Từ sự nghiệp bạn bè gia đình và cả tương lại nữa...
Bạch Long cúp máy ngay lập tức. Hoa Tuyết nhìn cái điện thoại đã tắt mà tự cười mỉa. Rốt cuộc thì cậu cũng không khác kẻ nằm trong giường bệnh kia là mấy, nhu nhược, yếu đuối để tự hại bản thân.
***************************************************************
2 giờ sáng tại bệnh viện:
Linh Nhân ngủ quên trong phòng bệnh bỗng bật tỉnh dậy, nhìn người con trai mà cô yêu vẫn đang ngủ không biết khi nào tỉnh lại. Cô cầm điện thoại coi giờ, đã 2 giờ rồi sao. Không ngờ đã muộn vậy rồi, cô phải về thôi. Linh Nhân khẽ hôn lên trán anh rồi lặng lặng đi về.
Vốn dĩ cô không định tới đây để tự làm mình đau long nhưng cha cô lại nói những điều khiến cô đau lòng.
Linh Nhân vừa bước ra khỏi phòng người đàn ông kia bất chợt mở mắt. Anh ta tháo máy thở oxi ra, mò tay dưới gối lấy một chiếc điện thoại. Anh ta nhấn nút gọi cho một người nào đó.
- Thương Thương em tới đây đi...
Chưa kịp nói xong cánh của phong mở ra, một cô gái mặc bộ trang phục bó sát để lộ đường cong quyến rũ bước vào.
- Em tới nãy giờ rồi. Tại cô ta ở trong phòng mãi làm em không thể nào bước vào được.
- Sắp rồi...
Anh nói một câu nhỏ cô gái kia không nghe được. Cô lại gần vỗ vai anh.
- Anh nói gì???
Anh ta giật mình nhìn cô cười - Không có gì... Chuyện anh nói em làm đến đâu rồi.
- Hứ gọi em chỉ để hỏi công việc thôi à. - Cô gái tên Thương Thương quay mắt đi giận rỗi. - Anh yên tâm em làm xong rồi, mai em sẽ chuyển đến trường Linh Nhân bảo vệ cô ấy theo ý anh.
Anh ta cười khẽ khi nhìn cô giận - Thương Thương, cảm ơn em... Nếu lâu nay không có em thì...
Thương Thương quay lại nhìn anh, gương mặt vẫn hiện lên vẻ yếu đuối, dù đã tỉnh lại được nửa năm nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Mọi chuyện từ lúc anh bất bỉnh đến bây giờ đều là cô một tay sắp xếp.
- Thôi đi, ai bảo em là em họ anh chứ. Hạo Thiên Vũ, anh tính như thế nào với Tử Thiên. Em thấy anh ấy hận Linh Nhân lắm.
- Anh biết chứ... nhưng biết làm thế nào được. Cứ để nó như thế hai tháng nữa, anh cho mọi người biết mình tỉnh lại. Còn chuyện Linh Nhân đành nhờ em lo liệu vậy.
****************************************************************
Linh Nhân về tới nhà, cô mệt mỏi bước vào. Dì vẫn chưa ngủ đợi cô. nhìn gương mặt dì là biết dì vừa ở nhà Hoa Tuyết về. Chắc chắn cô bạn không chịu gặp mẹ nên dì mới lại buồn bã như vậy. Cũng đúng thôi, Hoa Tuyết ghét dì vậy mà.
Linh Nhân bước lên cầu thang không thèm quay sang chào dì mình lấy một câu. Dì linh Nhân thấy cô về định đứng lên gọi nhưng có vẻ cô không có tâm trạng nên thôi. Linh Nhân vốn như vậy đấy. từ ngày bà chuyển về căn nhà này sống chưa bao giờ thấy Linh Nhân nở được một nụ cười với mình. Cô lúc nào cũng đưa gương mặt lạnh như tiền về nhà. Chẳng bao giờ nói chuyện với bà quá 5 câu.
Căn nhà như thể vốn không có người ở vậy, không ai nói chuyện với ai. Nếu không phải có mấy cô giúp việc bà tám nói chuyện liên hồi trên trời dưới biển thì có lẽ mọi người sẽ nghĩ đây là ngôi nhà hoang không người ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.