Chương 38
Heo Nghiện Trà Sữa
10/10/2019
Bang Thần Long
Cô cùng thuộc hạ của mình đi đến thì liền nhìn thấy Tuyết Linh cùng Ngọc Ly bị trói ngồi trên ghế, gương mặt có vài vết thương, cô nhìn những người của bang Thần Long rồi lạnh giọng nói với họ:" Các người to gan thật dám động đến người của bang Tử Thần."
Hai tên dẫn đầu trong đám thuộc hạ nghe cô nói vậy liền kinh hãi:
" Các người là người của bang Tử Thần."
Cô lạnh lùng đáp lại:" Đúng vậy."
Bỗng nhiên, từ phía sau cô, giọng nói của một người con trai lạnh lùng cất lên:" Là do họ đụng đến người của chúng tôi trước nên chúng tôi mới bắt họ."
Theo phản xạ cô quay lại nhìn, cô đứng người hoàn toàn, Tuyết Linh và Ngọc Ly nhìn thấy người con trai đó vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngỡ ngàng, Ngọc Ly nhìn người con trai đó:" Lạc Hi? Là cậu thật sao?"
Bên ngoài có rất nhiều người đi đến là Nhạc Hào, Kiến Tu và Tử Dật đi đến cùng những người của bang Hắc Tử, ba người họ khi đến đó cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, Vũ Trạch đột nhiên đi đến nói nhỏ chuyện gì đó vào tai anh, anh liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn đám thuộc hạ của mình lên tiếng:" Mau cởi trói cho hai người họ."
Hai tên thuộc hạ nhìn thấy ánh mắt ấy liền vội vã cởi trói cho Tuyết Linh và Ngọc Ly, anh nhìn cô bằng một đôi mắt lạnh lẽo:" Hàn tiểu thư! Thuộc hạ tôi mới vừa báo chuyện này là do bên tôi gây ra tôi sẽ trừng phạt bọn họ, mọi chuyện chúng ta nên giải quyết đến đây thôi chắc hẳn Hàn tiểu thư cũng không muốn làm lớn chuyện."
Tuyết Linh nhíu mày quát lớn:
" Cung Lạc Hi! Cách nói chuyện như vậy của cậu là sao? Cái gì mà Hàn tiểu thư chứ?"
Lòng cô đau nhói, ba chữ Hàn tiểu thư anh gọi cô khiến cô rất đau lòng, tim cô đau thắt lại, lúc này cô cố kìm nước mắt nói với anh:" Chủ tịch Cung! Chuyện này cứ cho qua đi tôi cũng không muốn làm lớn chuyện rồi ảnh hưởng đến chuyện hợp tác của chúng ta."
Tuyết Linh khẽ nhíu mày hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Cậu nói vậy là sao? Cậu đã biết chuyện này rồi sao?"
Cô quay về trạng thái lạnh lùng của mình, quay người nói Tuyết Linh, Ngọc Ly, Nhạc Hào, Kiến Tu và Tử Dật:" Chúng ta đi thôi mọi chuyện đừng làm lớn chuyện nữa."
Vừa dứt lời, cô quay người lạnh lùng rời đi, đi ngang qua ảnh bàn tay cô lướt, chạm vào tay của anh, tay anh nắm chặt lại muốn níu kéo lấy bàn tay cô nhưng anh lại không thể, khi cô cùng mọi người rời đi anh quay lại dõi theo bóng lưng của cô, lòng của anh cũng rất đau đớn, anh vừa hận vừa yêu cô nhưng nỗi hận đã khiến anh không nhận ra mình rất yêu cô.
Cô cùng thuộc hạ của mình đi đến thì liền nhìn thấy Tuyết Linh cùng Ngọc Ly bị trói ngồi trên ghế, gương mặt có vài vết thương, cô nhìn những người của bang Thần Long rồi lạnh giọng nói với họ:" Các người to gan thật dám động đến người của bang Tử Thần."
Hai tên dẫn đầu trong đám thuộc hạ nghe cô nói vậy liền kinh hãi:
" Các người là người của bang Tử Thần."
Cô lạnh lùng đáp lại:" Đúng vậy."
Bỗng nhiên, từ phía sau cô, giọng nói của một người con trai lạnh lùng cất lên:" Là do họ đụng đến người của chúng tôi trước nên chúng tôi mới bắt họ."
Theo phản xạ cô quay lại nhìn, cô đứng người hoàn toàn, Tuyết Linh và Ngọc Ly nhìn thấy người con trai đó vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngỡ ngàng, Ngọc Ly nhìn người con trai đó:" Lạc Hi? Là cậu thật sao?"
Bên ngoài có rất nhiều người đi đến là Nhạc Hào, Kiến Tu và Tử Dật đi đến cùng những người của bang Hắc Tử, ba người họ khi đến đó cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, Vũ Trạch đột nhiên đi đến nói nhỏ chuyện gì đó vào tai anh, anh liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn đám thuộc hạ của mình lên tiếng:" Mau cởi trói cho hai người họ."
Hai tên thuộc hạ nhìn thấy ánh mắt ấy liền vội vã cởi trói cho Tuyết Linh và Ngọc Ly, anh nhìn cô bằng một đôi mắt lạnh lẽo:" Hàn tiểu thư! Thuộc hạ tôi mới vừa báo chuyện này là do bên tôi gây ra tôi sẽ trừng phạt bọn họ, mọi chuyện chúng ta nên giải quyết đến đây thôi chắc hẳn Hàn tiểu thư cũng không muốn làm lớn chuyện."
Tuyết Linh nhíu mày quát lớn:
" Cung Lạc Hi! Cách nói chuyện như vậy của cậu là sao? Cái gì mà Hàn tiểu thư chứ?"
Lòng cô đau nhói, ba chữ Hàn tiểu thư anh gọi cô khiến cô rất đau lòng, tim cô đau thắt lại, lúc này cô cố kìm nước mắt nói với anh:" Chủ tịch Cung! Chuyện này cứ cho qua đi tôi cũng không muốn làm lớn chuyện rồi ảnh hưởng đến chuyện hợp tác của chúng ta."
Tuyết Linh khẽ nhíu mày hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Cậu nói vậy là sao? Cậu đã biết chuyện này rồi sao?"
Cô quay về trạng thái lạnh lùng của mình, quay người nói Tuyết Linh, Ngọc Ly, Nhạc Hào, Kiến Tu và Tử Dật:" Chúng ta đi thôi mọi chuyện đừng làm lớn chuyện nữa."
Vừa dứt lời, cô quay người lạnh lùng rời đi, đi ngang qua ảnh bàn tay cô lướt, chạm vào tay của anh, tay anh nắm chặt lại muốn níu kéo lấy bàn tay cô nhưng anh lại không thể, khi cô cùng mọi người rời đi anh quay lại dõi theo bóng lưng của cô, lòng của anh cũng rất đau đớn, anh vừa hận vừa yêu cô nhưng nỗi hận đã khiến anh không nhận ra mình rất yêu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.