Chương 50
Heo Nghiện Trà Sữa
10/10/2019
Bóng lưng ấy quay lại khiến cô rất bất ngờ, cô thốt lên:" Cậu... Cậu út?"
Đường Tu Kiệt mỉm cười ôn nhu nhìn cô, trên tay cầm một bó hoa hồng rất lớn tiến về phía cô, vì để tỏ thành ý tình cảm chân thành của mình, anh quỳ một chân xuống tay cầm bó hoa hồng hướng về cô, lời nói mang tràn đầy sự hy vọng:
" Tiểu Tuyết! Làm bạn gái của anh có được không?"
Cô cùng Vương Khải há hốc miệng, ngỡ ngàng vô cùng cô vẫn chưa định hình được chuyện gì:" Cậu... Cậu đang làm gì vậy? Bạn gái sao?"
Đường Tu Kiệt liền nói:" Anh là cậu của Ngọc Ly chứ không phải là cậu của em, thật ra anh đã thích em từ rất lâu rồi, nhưng anh lại giấu trong lòng. Hôm nay, anh lấy hết can đảm của mình tỏ tình với em, anh muốn được chăm sóc em, bảo vệ cho em. Vì vậy, anh mong em có thể chấp nhận tình cảm này của anh."
Nghe những lời nói đó của anh những người xung quanh, những đồng nghiệp trong tập đoàn đều la hét, ngưỡng mộ còn cô thì bây giờ rất khó xử trong lòng cô chỉ luôn coi anh là một người cậu như một người thân trong gia đình chưa bao giờ cô lại nghĩ đến chuyện này, cô rất muốn từ chối nhưng lại không biết nên từ chối anh như thế nào.
Cô hít thở thật sâu, lấy hết lòng can đảm của mình rồi nói:
" Cháu... Cháu xin lỗi, cháu không thể."
Vương Khải thấy cô khó xử như vậy liền vội kéo tay cô bỏ đi, anh đưa cô lên xe rời đi. Không khí ở đó trở nên im lặng, Đường Tu Kiệt đứng im lặng rồi bật cười nụ cười ấy rất đau khổ, chua xót vô cùng anh thừa biết, biết rõ là đằng khác biết trong tim cô không hề có anh, không hề có tình cảm với anh nhưng anh lại cố chấp hoang tưởng. Mọi người ở đó nhìn thấy anh như vậy cũng cảm thấy đau lòng thay cho anh.
Vương Khải lái xe đưa cô đến một nhà hàng mà cô thích, gọi những món cô thích tuy toàn những món cô thích nhưng bây giờ cô làm gì có tâm trạng mà ăn, cô bây giờ cảm thấy rất có lỗi với Tu Kiệt. Đúng lúc Lạc Vân cũng đi đến nhà hàng ấy nhìn thấy cô, Lạc Vân vui vẻ đến ngồi cạnh cô:
" Tiểu Tuyết! Em cũng ở đây sao?"
Cô nhìn Lạc Vân mỉm cười:" Lạc Vân! Chị cũng ở đã sao? Chị ăn cùng em đi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
Lạc Vân gật đầu, tươi cười rồi chỉ sang Vương Khải hỏi:" Tiểu Tuyết! Người này là...?
" Cậu ấy là Vương Khải, bạn thân của em."
Lạc Vân gật gù mỉm cười rồi giới thiệu mình:" Chào cậu tôi tên là Cung Lạc Vân nếu cậu là bạn thân của Tiểu Tuyết chắc là cậu biết Lạc Hi chứ, tôi là chị của nó."
Nghe cô giới thiệu sắc mặt của Vương Khải biến sắc, còn mặt của Thiên Tuyết cũng thay đổi, Thiên Tuyết cố gượng cười rồi nói:" Thôi được rồi chúng ta hãy ăn thôi đồ ăn nguội hết rồi."
Đường Tu Kiệt mỉm cười ôn nhu nhìn cô, trên tay cầm một bó hoa hồng rất lớn tiến về phía cô, vì để tỏ thành ý tình cảm chân thành của mình, anh quỳ một chân xuống tay cầm bó hoa hồng hướng về cô, lời nói mang tràn đầy sự hy vọng:
" Tiểu Tuyết! Làm bạn gái của anh có được không?"
Cô cùng Vương Khải há hốc miệng, ngỡ ngàng vô cùng cô vẫn chưa định hình được chuyện gì:" Cậu... Cậu đang làm gì vậy? Bạn gái sao?"
Đường Tu Kiệt liền nói:" Anh là cậu của Ngọc Ly chứ không phải là cậu của em, thật ra anh đã thích em từ rất lâu rồi, nhưng anh lại giấu trong lòng. Hôm nay, anh lấy hết can đảm của mình tỏ tình với em, anh muốn được chăm sóc em, bảo vệ cho em. Vì vậy, anh mong em có thể chấp nhận tình cảm này của anh."
Nghe những lời nói đó của anh những người xung quanh, những đồng nghiệp trong tập đoàn đều la hét, ngưỡng mộ còn cô thì bây giờ rất khó xử trong lòng cô chỉ luôn coi anh là một người cậu như một người thân trong gia đình chưa bao giờ cô lại nghĩ đến chuyện này, cô rất muốn từ chối nhưng lại không biết nên từ chối anh như thế nào.
Cô hít thở thật sâu, lấy hết lòng can đảm của mình rồi nói:
" Cháu... Cháu xin lỗi, cháu không thể."
Vương Khải thấy cô khó xử như vậy liền vội kéo tay cô bỏ đi, anh đưa cô lên xe rời đi. Không khí ở đó trở nên im lặng, Đường Tu Kiệt đứng im lặng rồi bật cười nụ cười ấy rất đau khổ, chua xót vô cùng anh thừa biết, biết rõ là đằng khác biết trong tim cô không hề có anh, không hề có tình cảm với anh nhưng anh lại cố chấp hoang tưởng. Mọi người ở đó nhìn thấy anh như vậy cũng cảm thấy đau lòng thay cho anh.
Vương Khải lái xe đưa cô đến một nhà hàng mà cô thích, gọi những món cô thích tuy toàn những món cô thích nhưng bây giờ cô làm gì có tâm trạng mà ăn, cô bây giờ cảm thấy rất có lỗi với Tu Kiệt. Đúng lúc Lạc Vân cũng đi đến nhà hàng ấy nhìn thấy cô, Lạc Vân vui vẻ đến ngồi cạnh cô:
" Tiểu Tuyết! Em cũng ở đây sao?"
Cô nhìn Lạc Vân mỉm cười:" Lạc Vân! Chị cũng ở đã sao? Chị ăn cùng em đi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
Lạc Vân gật đầu, tươi cười rồi chỉ sang Vương Khải hỏi:" Tiểu Tuyết! Người này là...?
" Cậu ấy là Vương Khải, bạn thân của em."
Lạc Vân gật gù mỉm cười rồi giới thiệu mình:" Chào cậu tôi tên là Cung Lạc Vân nếu cậu là bạn thân của Tiểu Tuyết chắc là cậu biết Lạc Hi chứ, tôi là chị của nó."
Nghe cô giới thiệu sắc mặt của Vương Khải biến sắc, còn mặt của Thiên Tuyết cũng thay đổi, Thiên Tuyết cố gượng cười rồi nói:" Thôi được rồi chúng ta hãy ăn thôi đồ ăn nguội hết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.