Chương 71
Heo Nghiện Trà Sữa
11/10/2019
Hôm nay, cô thức khá sớm đi xuống ăn sáng cùng
mọi người, cô vừa nhìn thấy thức ăn liền cảm thấy buồn nôn cô chạy một
mạch thẳng vào nhà vệ sinh nôn không ngừng, mọi người lo lắng, mẹ cô
vuốt lưng cô, hỏi:" Tiểu Tuyết! Con không sao chứ? Hay là con đi đến
bệnh viện khám đi."
Thiên Tuyết lắc đầu cười nhẹ:" Con không sao đâu. Mẹ cùng mọi người không cần lo lắng cho con đâu chắc là do con dạo này hơi mệt mỏi, ăn không điều độ thôi."
Tuy cô nói vậy nhưng mọi người cũng còn rất lo lắng cho cô, Lạc Vân nhắn tin hẹn cô đi mua sắm, cô đồng ý một điều đương nhiên đó chính là Vương Khải cũng đi theo cô, đang đi mua sắm vui vẻ tim cô đột nhiên đau, cô nhăn mặt, đau đớn khụy xuống ôm ngực, Vương Khải hốt hoảng hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Cậu sao vậy? Cậu đau ở đâu?"
Lạc Vân cũng không khỏi lo lắng cho cô:" Em bị sao vậy? Em đau ở đâu?"
Bây giờ tim cô rất đau đau đến nỗi cô ngất đi. Vương Khải vội vã bế cô đưa cô đến bệnh viện thật nhanh, bên trong Cố Thịnh Triết kiểm tra, khám cho cô. Bên ngoài, Vương Khải lòng nóng, ruột gan sôi cả lên lo lắng đi qua đi lại liên tục.
Y tá đi ra, Vương Khải cùng Lạc Vân vội vã chạy vào phòng, Cố Thịnh Triết vẻ mặt tức giận hỏi anh:" Vương Khải! Tại sao vết thương ở ngực trái của em ấy lại bị tổn thương nữa vậy? Vết thương lúc trước đáng lẽ ra đã gần hồi phục nhưng tại sao bây giờ nó lại càng trở nên nghiêm trọng hơn vậy hả?"
Vương Khải ngơ ngác, chưa kịp nói gì thì nghe Lạc Vân miệng lẩm bẩm:" Chẳng lẽ là do lần trước em ấy bắt cướp giúp mình sao?"
Vương Khải trừng mắt nhìn co, trông anh rất đáng sợ hỏi cô:
" Cô vừa mới nói gì? Bắt cướp là sao?"
Lạc Vân có chút sợ hãi khi thấy anh như thế:" Là gần ba tháng trước em ấy có giúp tôi lấy lại túi xách từ tên cướp lúc đó Tiểu Tuyết bị tên cướp đạp vào ngực trái nhưng lúc đó tôi có hỏi nhưng em ấy nói không sao."
Vương Khải tức giận vô cùng, như một con thú đang rất giận dữ, đẩy Lạc Vân anh không thể kiềm chế cơn tức giận được nữa ánh mắt giận dữ, quát lớn:
" Tiểu Tuyết rốt cuộc là mắc nợ gì nhà họ Cung các người? Tại sao mỗi lần cô ấy xảy ra chuyện đều là do người nhà họ Cung các người gây ra?"
Thiên Tuyết tỉnh dậy, khẽ nhíu mày:" Có chuyện gì mà mọi người ồn ào quá vậy?"
Vương Khải vẻ mặt lập tức chuyển sang lo lắng quan tâm cô:" Tiểu Tuyết! Cậu sao rồi?"
Cô sắc mặt trắng bệch khẽ lắc đầu nói:" Tớ không sao."
Cố Thịnh Triết nhìn cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Em có biết là mình đã có thai rồi không? Cái thai đã hơn hai tháng rồi."
Lạc Vân kinh ngạc nhìn cô, Vương Khải trợn mắt, ngỡ ngàng, nghe xong tim anh như thắt lại.
Thiên Tuyết lắc đầu cười nhẹ:" Con không sao đâu. Mẹ cùng mọi người không cần lo lắng cho con đâu chắc là do con dạo này hơi mệt mỏi, ăn không điều độ thôi."
Tuy cô nói vậy nhưng mọi người cũng còn rất lo lắng cho cô, Lạc Vân nhắn tin hẹn cô đi mua sắm, cô đồng ý một điều đương nhiên đó chính là Vương Khải cũng đi theo cô, đang đi mua sắm vui vẻ tim cô đột nhiên đau, cô nhăn mặt, đau đớn khụy xuống ôm ngực, Vương Khải hốt hoảng hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Cậu sao vậy? Cậu đau ở đâu?"
Lạc Vân cũng không khỏi lo lắng cho cô:" Em bị sao vậy? Em đau ở đâu?"
Bây giờ tim cô rất đau đau đến nỗi cô ngất đi. Vương Khải vội vã bế cô đưa cô đến bệnh viện thật nhanh, bên trong Cố Thịnh Triết kiểm tra, khám cho cô. Bên ngoài, Vương Khải lòng nóng, ruột gan sôi cả lên lo lắng đi qua đi lại liên tục.
Y tá đi ra, Vương Khải cùng Lạc Vân vội vã chạy vào phòng, Cố Thịnh Triết vẻ mặt tức giận hỏi anh:" Vương Khải! Tại sao vết thương ở ngực trái của em ấy lại bị tổn thương nữa vậy? Vết thương lúc trước đáng lẽ ra đã gần hồi phục nhưng tại sao bây giờ nó lại càng trở nên nghiêm trọng hơn vậy hả?"
Vương Khải ngơ ngác, chưa kịp nói gì thì nghe Lạc Vân miệng lẩm bẩm:" Chẳng lẽ là do lần trước em ấy bắt cướp giúp mình sao?"
Vương Khải trừng mắt nhìn co, trông anh rất đáng sợ hỏi cô:
" Cô vừa mới nói gì? Bắt cướp là sao?"
Lạc Vân có chút sợ hãi khi thấy anh như thế:" Là gần ba tháng trước em ấy có giúp tôi lấy lại túi xách từ tên cướp lúc đó Tiểu Tuyết bị tên cướp đạp vào ngực trái nhưng lúc đó tôi có hỏi nhưng em ấy nói không sao."
Vương Khải tức giận vô cùng, như một con thú đang rất giận dữ, đẩy Lạc Vân anh không thể kiềm chế cơn tức giận được nữa ánh mắt giận dữ, quát lớn:
" Tiểu Tuyết rốt cuộc là mắc nợ gì nhà họ Cung các người? Tại sao mỗi lần cô ấy xảy ra chuyện đều là do người nhà họ Cung các người gây ra?"
Thiên Tuyết tỉnh dậy, khẽ nhíu mày:" Có chuyện gì mà mọi người ồn ào quá vậy?"
Vương Khải vẻ mặt lập tức chuyển sang lo lắng quan tâm cô:" Tiểu Tuyết! Cậu sao rồi?"
Cô sắc mặt trắng bệch khẽ lắc đầu nói:" Tớ không sao."
Cố Thịnh Triết nhìn cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Em có biết là mình đã có thai rồi không? Cái thai đã hơn hai tháng rồi."
Lạc Vân kinh ngạc nhìn cô, Vương Khải trợn mắt, ngỡ ngàng, nghe xong tim anh như thắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.