Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng...anh Yêu Em, Cô Bé Ạ !
Chương 11
Haku Nguyen
16/05/2013
“Thơm quá ! Cậu đang nấu gì thế ?”
“Canh rau cải tớ tìm thấy trong vườn á. Trong vườn của bà có nhiều loại rau quả lắm nha. Thích thật đó, cần gì thì cứ ra vườn là có ngay” Vi hớn hở “Chừng nữa mình cũng trồng một khu vườn như thế nha ?”
“Ngốc ạ ! Mình ở chung cư thì làm gì mà có chỗ để trồng” Vũ cốc nhẹ lên đầu Vi
“Ừ nhỉ ? Tớ quên mất” Vi ỉu xìu
Vũ nhìn Vi mỉm cười, trong đầu đang tính toán điều gì đó…
“À mà cậu nói cậu đi bắt cá mà, có bắt được không ?”
“Đương nhiên là được, cậu nghĩ tớ là ai nào ?” Vũ tự tin giơ giơ xô đựng đầy cá lên cho Vi xem
“Woaaa… nhiều thiệt đó, sao cậu hay thế ? Cậu chỉ mới đi có chút xíu thôi mà !”
“Haha… Đừng nhìn tớ bằng con mắt ngưỡng mộ thế chứ ! Đây là vùng quê mà, đương nhiên sông suối sẽ có rất nhiều cá rồi, chỉ cần thò tay xuống là có thể bắt được ngay, cả cậu cũng làm được đấy !”
“Thật hả ?” Mắt Vi bỗng trở nên sáng rực rỡ như đèn pha “Vậy chiều nay cậu dẫn tớ đi bắt cá nữa nhé ?”
“Dạ, em biết rồi thưa thưa chủ nhân !” Vũ bắt chước điệu bộ của một cô hầu gái làm Vi bật cười
“Ngoan !” Vi vuốt vuốt đầu Vũ
“Cha… cha… 2 cô cậu này tình cảm quá nhỉ ?”
“Bà ! Bà lại trêu chọc tụi cháu nữa rồi !” Vi đỏ mặt
“Haha… 2 vợ chồng thì phải như vậy chứ, bà có trêu chọc gì cháu đâu nào, bà chỉ thấy sao nói vậy thôi mà !” cụ Ngạn chớp chớp mắt
Mặt Vi lại càng đỏ hơn, đến cả lỗ tai cũng đỏ “Bà !! Bà ra ngoài chờ tụi cháu đi ! Tụi cháu cũng sắp xong rồi !” Vi vừa nói vừa dìu cụ Ngạn ra phòng khách
Thiên Vũ đứng trong bếp cười khúc khích…
“Cậu cười cái gì chứ ?”
“Tại cậu… haha… ai bảo cậu phản ứng thái quá làm chi ? Tụi mình là vợ chồng nên như vậy là chuyện bình thường, có gì đâu mà cậu phải xấu hổ” Thiên Vũ vẫn không ngừng cười
Ngượng quá hóa giận, Vi không thèm nói câu nào, bỏ ra ngoài vườn “Hứ… vừa phải thôi nhé ! Sức chịu đựng nào cũng phải có giới hạn chứ, cậu mà cứ ngây thơ như vậy tớ sẽ đấm vào mặt cậu thật đấy !” Vi ấm ức rủa thầm, nước mắt cứ muốn chảy ra nhưng Vi cố gắng kiềm lại để không làm cái chuyện xấu hổ như thế trước mặt Thiên Vũ một lần nữa. Đành… trút giận lên cái cây gần đó T__T
“Này ! Cậu không thấy tội nghiệp cái cây hả ? Nó sắp trụi hết lá rồi kìa !” Vũ đã đứng sau Vi hồi nào mà Vi không hề hay biết, làm Vi giật thót cả mình
“Kệ tớ ! Không liên quan tới cậu”
“Cậu đang giận à ?”
“Không có !” Vi cố ý quay mặt đi chỗ khác
“Thôi mà ! Cho tớ xin lỗi đi ! Tớ hứa sẽ không trêu trọc cậu vậy nữa. Mình huề nhé”
“Tại sao cậu lúc nào cũng xin lỗi trong khi cậu không có lỗi vậy ? Từ nhỏ tới giờ lúc nào cậu cũng thế !” Vi cáu gắt
“Ơ… tớ…” Bất ngờ vì cậu hỏi của Vi, Thiên Vũ cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Quả thật Vũ không biết lí do vì sao Vi lại giận như vậy nhưng vì không muốn Vi không vui nên Vũ mới xin lỗi để Vi bớt giận, nào ngờ lại còn làm Vi tức giận hơn, haizzz… sao con gái phức tạp thế nhỉ ?
Thấy bộ dạng lúng túng khó xử của Thiên Vũ, Vi chợt nhận ra hình như… mình đã ngang ngược một cách quá đáng rồi thì phải…
Tỏ vẻ hối lỗi “Tớ… tớ xin lỗi” Vi lí nhí
“Không cho !”
Không tin vào câu mình vừa nghe, Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ
“Tớ không cho lỗi của tớ đâu, cậu không cần xin nữa, tớ nhất định không cho cậu đâu” Câu nói của Thiên Vũ làm Vi phải bật cười
“Giờ thì chịu cười rồi nha ! Vậy thì mình huề nhé !” Nắm bắt ngay thời cơ, Vũ liền cầu hòa
“Ừm… tớ xin lỗi”
“Đã nói là không cho mà sao cậu cứ xin hoài thế hả ? Tối nay đừng có lén lút mà trộm lỗi của tớ đó nha” Vũ làm vẻ mặt dí dỏm
“Cái cậu này… thật là…” Vi lại phì cười, thế là hòa bình đã lập lại ^^
---------------------------------------
“Chà… đúng như Thiên Vũ đã quảng cáo nhỉ ? Tài nghệ của cháu quả thật không tệ đó Nhật Vi !” Cụ Ngạn cười móm mém
“Dạ… bà quá khen rồi ! Cháu nấu ăn cũng tạm được thôi ạ !”
“Bà nói đúng đó ! Em nấu ăn ngon như vậy nên từ nay em phải nấu cho anh nhiều một chút, đừng bắt anh nấu nữa đó nha !” Vũ nheo mắt nhìn Vi
“Ơ ?” Vi hơi bất ngờ vì Thiên Vũ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, làm Vi cũng chẳng biết phản ứng như thế nào nhưng… quả thật cảm giác không tệ ^^
“Này ! Tuy bà ở vùng quê nhưng đừng tưởng bà không biết chuyện nhé. Thời đại này không còn chuyện vợ phải lo nấu nướng, giặt giũ cho chồng nữa đâu. Cả 2 phải chia sẻ với nhau để vợ bớt nặng nhọc chứ, bà nói đúng không Vi ?”
“Dạ… đúng rồi đó bà” Vi mỉm cười khoái chí
Thiên Vũ chỉ biết nhúng vai, 1 cái miệng làm sao mà cãi lại 2 cái miệng được chứ, đành chịu thua thôi.
“À mà bà này ! Lát nữa tụi cháu sẽ ra suối bắt cá, chiều nay bà không cần chờ tụi cháu về ăn cơm đâu, tụi cháu về hơi trễ nha bà”
“Được rồi ! Bà biết rồi, hai đứa cứ đi chơi thoải mái đi ! Về trễ một chút cũng được !” cụ Ngạn vừa cười vừa nháy mắt với Thiên Vũ làm Thiên Vũ có chút ngượng ngùng
----------------------------------------
“Này ! Sao lúc nãy tự nhiên cậu thay đổi cách xưng hô vậy ?” Vi không khỏi thắc mắc
“Đương nhiên rồi ! Tụi mình là vợ chồng mà, xưng hô cậu-tớ không phải rất kì lạ sao ? Mất công bà lại thắc mắc nữa, cậu cũng phải thay đổi cách xưng hô trước mặt bà đó nha”
“Ơ… không được đâu… tớ không quen…” Vi ngập ngừng
“Nếu vậy thì cậu cứ đi giải thích cho bà hiểu đi nhé !”
“Cái này… thôi được rồi… đổi thì đổi vậy !” Vi ỉu xìu
“Thế mới ngoan chứ ! Cậu đi nhanh lên, sắp tới suối rồi đó” Một nụ cười gian xảo xuất hiện trên khuôn mặt Vũ, sau đó biến mất rất nhanh, đủ để Vi không kịp nhận ra
“Ừm !”
“Canh rau cải tớ tìm thấy trong vườn á. Trong vườn của bà có nhiều loại rau quả lắm nha. Thích thật đó, cần gì thì cứ ra vườn là có ngay” Vi hớn hở “Chừng nữa mình cũng trồng một khu vườn như thế nha ?”
“Ngốc ạ ! Mình ở chung cư thì làm gì mà có chỗ để trồng” Vũ cốc nhẹ lên đầu Vi
“Ừ nhỉ ? Tớ quên mất” Vi ỉu xìu
Vũ nhìn Vi mỉm cười, trong đầu đang tính toán điều gì đó…
“À mà cậu nói cậu đi bắt cá mà, có bắt được không ?”
“Đương nhiên là được, cậu nghĩ tớ là ai nào ?” Vũ tự tin giơ giơ xô đựng đầy cá lên cho Vi xem
“Woaaa… nhiều thiệt đó, sao cậu hay thế ? Cậu chỉ mới đi có chút xíu thôi mà !”
“Haha… Đừng nhìn tớ bằng con mắt ngưỡng mộ thế chứ ! Đây là vùng quê mà, đương nhiên sông suối sẽ có rất nhiều cá rồi, chỉ cần thò tay xuống là có thể bắt được ngay, cả cậu cũng làm được đấy !”
“Thật hả ?” Mắt Vi bỗng trở nên sáng rực rỡ như đèn pha “Vậy chiều nay cậu dẫn tớ đi bắt cá nữa nhé ?”
“Dạ, em biết rồi thưa thưa chủ nhân !” Vũ bắt chước điệu bộ của một cô hầu gái làm Vi bật cười
“Ngoan !” Vi vuốt vuốt đầu Vũ
“Cha… cha… 2 cô cậu này tình cảm quá nhỉ ?”
“Bà ! Bà lại trêu chọc tụi cháu nữa rồi !” Vi đỏ mặt
“Haha… 2 vợ chồng thì phải như vậy chứ, bà có trêu chọc gì cháu đâu nào, bà chỉ thấy sao nói vậy thôi mà !” cụ Ngạn chớp chớp mắt
Mặt Vi lại càng đỏ hơn, đến cả lỗ tai cũng đỏ “Bà !! Bà ra ngoài chờ tụi cháu đi ! Tụi cháu cũng sắp xong rồi !” Vi vừa nói vừa dìu cụ Ngạn ra phòng khách
Thiên Vũ đứng trong bếp cười khúc khích…
“Cậu cười cái gì chứ ?”
“Tại cậu… haha… ai bảo cậu phản ứng thái quá làm chi ? Tụi mình là vợ chồng nên như vậy là chuyện bình thường, có gì đâu mà cậu phải xấu hổ” Thiên Vũ vẫn không ngừng cười
Ngượng quá hóa giận, Vi không thèm nói câu nào, bỏ ra ngoài vườn “Hứ… vừa phải thôi nhé ! Sức chịu đựng nào cũng phải có giới hạn chứ, cậu mà cứ ngây thơ như vậy tớ sẽ đấm vào mặt cậu thật đấy !” Vi ấm ức rủa thầm, nước mắt cứ muốn chảy ra nhưng Vi cố gắng kiềm lại để không làm cái chuyện xấu hổ như thế trước mặt Thiên Vũ một lần nữa. Đành… trút giận lên cái cây gần đó T__T
“Này ! Cậu không thấy tội nghiệp cái cây hả ? Nó sắp trụi hết lá rồi kìa !” Vũ đã đứng sau Vi hồi nào mà Vi không hề hay biết, làm Vi giật thót cả mình
“Kệ tớ ! Không liên quan tới cậu”
“Cậu đang giận à ?”
“Không có !” Vi cố ý quay mặt đi chỗ khác
“Thôi mà ! Cho tớ xin lỗi đi ! Tớ hứa sẽ không trêu trọc cậu vậy nữa. Mình huề nhé”
“Tại sao cậu lúc nào cũng xin lỗi trong khi cậu không có lỗi vậy ? Từ nhỏ tới giờ lúc nào cậu cũng thế !” Vi cáu gắt
“Ơ… tớ…” Bất ngờ vì cậu hỏi của Vi, Thiên Vũ cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Quả thật Vũ không biết lí do vì sao Vi lại giận như vậy nhưng vì không muốn Vi không vui nên Vũ mới xin lỗi để Vi bớt giận, nào ngờ lại còn làm Vi tức giận hơn, haizzz… sao con gái phức tạp thế nhỉ ?
Thấy bộ dạng lúng túng khó xử của Thiên Vũ, Vi chợt nhận ra hình như… mình đã ngang ngược một cách quá đáng rồi thì phải…
Tỏ vẻ hối lỗi “Tớ… tớ xin lỗi” Vi lí nhí
“Không cho !”
Không tin vào câu mình vừa nghe, Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ
“Tớ không cho lỗi của tớ đâu, cậu không cần xin nữa, tớ nhất định không cho cậu đâu” Câu nói của Thiên Vũ làm Vi phải bật cười
“Giờ thì chịu cười rồi nha ! Vậy thì mình huề nhé !” Nắm bắt ngay thời cơ, Vũ liền cầu hòa
“Ừm… tớ xin lỗi”
“Đã nói là không cho mà sao cậu cứ xin hoài thế hả ? Tối nay đừng có lén lút mà trộm lỗi của tớ đó nha” Vũ làm vẻ mặt dí dỏm
“Cái cậu này… thật là…” Vi lại phì cười, thế là hòa bình đã lập lại ^^
---------------------------------------
“Chà… đúng như Thiên Vũ đã quảng cáo nhỉ ? Tài nghệ của cháu quả thật không tệ đó Nhật Vi !” Cụ Ngạn cười móm mém
“Dạ… bà quá khen rồi ! Cháu nấu ăn cũng tạm được thôi ạ !”
“Bà nói đúng đó ! Em nấu ăn ngon như vậy nên từ nay em phải nấu cho anh nhiều một chút, đừng bắt anh nấu nữa đó nha !” Vũ nheo mắt nhìn Vi
“Ơ ?” Vi hơi bất ngờ vì Thiên Vũ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, làm Vi cũng chẳng biết phản ứng như thế nào nhưng… quả thật cảm giác không tệ ^^
“Này ! Tuy bà ở vùng quê nhưng đừng tưởng bà không biết chuyện nhé. Thời đại này không còn chuyện vợ phải lo nấu nướng, giặt giũ cho chồng nữa đâu. Cả 2 phải chia sẻ với nhau để vợ bớt nặng nhọc chứ, bà nói đúng không Vi ?”
“Dạ… đúng rồi đó bà” Vi mỉm cười khoái chí
Thiên Vũ chỉ biết nhúng vai, 1 cái miệng làm sao mà cãi lại 2 cái miệng được chứ, đành chịu thua thôi.
“À mà bà này ! Lát nữa tụi cháu sẽ ra suối bắt cá, chiều nay bà không cần chờ tụi cháu về ăn cơm đâu, tụi cháu về hơi trễ nha bà”
“Được rồi ! Bà biết rồi, hai đứa cứ đi chơi thoải mái đi ! Về trễ một chút cũng được !” cụ Ngạn vừa cười vừa nháy mắt với Thiên Vũ làm Thiên Vũ có chút ngượng ngùng
----------------------------------------
“Này ! Sao lúc nãy tự nhiên cậu thay đổi cách xưng hô vậy ?” Vi không khỏi thắc mắc
“Đương nhiên rồi ! Tụi mình là vợ chồng mà, xưng hô cậu-tớ không phải rất kì lạ sao ? Mất công bà lại thắc mắc nữa, cậu cũng phải thay đổi cách xưng hô trước mặt bà đó nha”
“Ơ… không được đâu… tớ không quen…” Vi ngập ngừng
“Nếu vậy thì cậu cứ đi giải thích cho bà hiểu đi nhé !”
“Cái này… thôi được rồi… đổi thì đổi vậy !” Vi ỉu xìu
“Thế mới ngoan chứ ! Cậu đi nhanh lên, sắp tới suối rồi đó” Một nụ cười gian xảo xuất hiện trên khuôn mặt Vũ, sau đó biến mất rất nhanh, đủ để Vi không kịp nhận ra
“Ừm !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.