Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em
Chương 21: Chương XIV: Câu chuyện về bạn tiểu Đô
Kiều Nhất
09/01/2016
1.
Tự nhiên rất muốn nuôi chó, thương lượng với lão F, lão lườm tôi một cái rồi nói: “Nhà mình chẳng phải đã có một con rồi hay sao?”
Tôi nhịn: “Không thể nuôi thêm một con nữa hả anh?”
“Không được! Nhà mình có một con hết ăn lại nằm là đủ rồi!”
Tôi…
Tôi bám lấy không tha: “Nuôi chó tốt lắm anh à, có thể bồi dưỡng tính kiên nhẫn, chuẩn bị cho đứa con sau này của chúng ta.”
“Khỏi, anh ghét nhất là mấy con có lông.”
“Ngày xưa nhà anh cũng nuôi một con chó lông vàng còn gì.”
“Cha anh nuôi, anh không thể ngăn cản.”
“Chẳng phải anh muốn kéo em đi chạy bộ cùng à? Anh cho em nuôi chó đi, em sẽ chạy bộ với anh.”
Thương lượng suốt một tháng cuối cùng lão cũng đồng ý. Đúng lúc bạn tôi nhặt được một con Schnauzer bị bỏ rơi, tôi bèn vui vẻ ôm về nhà. Lúc mới nhặt về, nó vừa thối vừa bẩn, lão F ghét ra mặt: “Sao xấu hoắc thế?”
“Đừng nói vậy mà, chẳng qua người ta đẹp tiềm ẩn thôi.”
Tôi mang nó đi tiêm vắc-xin rồi về tắm cho nó, lão F đứng ngoài cửa nhìn chúng tôi, tôi mỉm cười nói với lão: “Ba nó, đặt tên đi.”
Lão chau mày: “Đặt bừa một cái là được… Em cẩn thận, đừng để bị cắn.”
“Tên gì bây giờ? Dollar được không? Em yêu Dollar, mong sao Dollar luôn ở bên mình.”
Chú chó nhỏ đang nằm bẹp trên nền nhà hình như cũng hiểu, cọ đầu vào tay tôi rồi ngước lên nhìn. Lão F thấy thế liền bật cười.
2.
Chân trước của tiểu Đô hơi bị khập khiễng nên lúc nó trông rất ngốc nghếch. Tôi dắt nó đi dạo, nó cứ cắm cúi đi mà chẳng thèm nhìn đằng trước nên va phải cột điện. Thằng bé choáng váng đến không nhận ra tôi, cứ lẵng nhẵng chạy theo mông người khác. Tôi dở khóc dở cười: “Sao đần thế không biết?”
Lão F cười lạnh: “Giống hệt mẹ nó…”
3.
Thỉnh thoảng tôi nổi cơn lười biếng không muốn ra khỏi nhà liền năn nỉ lão F dẫn tiểu Đô đi “giải quyết nỗi buồn”. Lão rất không thích nhưng bị tôi quấn lấy ghê quá nên đành miễn cưỡng đồng ý. Một lần tôi làm thêm về muộn, đúng lúc gặp cha con nhà này. Người nào đó bỏ tay trong túi, thong thả đi đằng trước, tiểu Đô run rẩy theo sau, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cỏ sột soạt, lão F bèn quay lại lườm nó làm thằng bé sợ đến nỗi vội vàng chạy khập khiễng theo sau. Gặp phải một con Chow Chow to vĩ đại, tôi thấy hơi lo, chắc vì bóng ma bị cắn ngày xưa nên tiểu Đô của tôi rất sợ chó to. Lão F đi được hai bước thì phát hiện tiểu Đô không đi theo mình, quay lại thì thấy tiểu Đô đang sợ đến xanh mắt ếch không dám bước đi, người và chó nhìn nhau một lúc, sau đó lão F mặt lạnh tanh quay lại bế tiểu Đô lên rồi chờ đến khi Chow Chow đi xa mới thả xuống. Lúc về, tôi trêu lão: “Thực ra anh cũng thích con em chứ gì?” Lão lườm tôi khinh bỉ: “Sao anh lại thích cái con chó ngu đần này được?”
4.
Sống với nhau lâu ngày tiểu Đô không còn sợ sệt nữa. Một lần lão F ngồi trên sofa lướt web, tôi tắm xong đi ra thì thấy tiểu Đô đang nằm dưới nền nhà, gối đầu lên dép của lão F và ngủ say sưa. Lão F mắng nó: “Ngày càng to gan!” Tôi đến tủ giày lấy cho lão một đôi dép khác, không nỡ đánh thức tiểu Đô.
5.
Một lần khác, tối muộn tôi giục lão F đi tắm nhưng lão cứ lần chần mãi không đi, lúc thì chơi trò chơi, lúc thì xem bóng đá, tôi giận lắm liền nói: “Anh mà không đi thì đừng tránh em đập máy tính ra!” Lão chớp mắt nhìn tôi rồi lại nhìn tiểu Đô, sau đó nghiêm túc nói với nó: “Tao đã bảo mày đừng có làm mẹ giận rồi mà. Mẹ đang tuổi tiền mãn kinh, tao với mày phải thông cảm…”
Tôi: …
6.
Lão F đi công tác, xách hành lý ra khỏi nhà rồi lại quay về, tôi cứ nghĩ lão bỏ quên gì đó. Tiểu Đô ngoáy đuôi đi đến trước mặt lão, lão ngồi xuống, nghiêm túc dặn dò: “Lúc tao không có nhà mày phải bảo vệ mẹ đấy nhé…”
7.
Tiểu Đô hiền lắm, chưa cắn ai bao giờ. Một lần nó ăn bậy thức ăn dưới nền nhà, tôi thấy có mảnh vụn thủy tinh liền mở mồm tiểu Đô ra móc…
Lúc mới mang nó về, lão F còn lo tôi bị nó cắn, sau này lão lại lo lúc tâm trạng không tốt, tôi sẽ cắn nó.
8.
Tiểu Đô ra ngoài chơi rồi ngậm đồ mang về, tôi móc miệng nó ra xem, ồ, không ngờ lại là cánh hoa hồng.
Tôi chép miệng nói: “Xem này, con em giỏi chưa, biết tặng hoa cho mẹ!” Rồi lườm người nào đó: “Có người còn chưa bao giờ tặng người yêu một cành cỏ dại nữa kia!”
Lão bảo: “Hồi yêu nhau anh không tặng thì bây giờ càng không nhé.”
Tôi nổi giận, sai tiểu Đô cắn lão.
Lão tỏ ra hết chịu nổi: “Vợ chồng già còn tặng hoa hoét làm gì, anh tặng em thẻ lương của anh cho em thích mua gì thì mua còn gì.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi thấy cũng đúng, vẫn là ba nó thông minh.
9.
Để thuận tiện, tôi vẫn để tóc thẳng ngôi giữa, không uốn không nhuộm. Lần trước đi cắt tóc, tôi vốn chỉ định cắt ngắn hơn một chút, kết quả bị thợ cắt tóc dụ dỗ uốn tóc. Sau đó cơn ác mộng bắt đầu. Trước khi uốn phải cắt, tôi thấy anh ta cắt phăng một đoạn rất dài, liền hỏi: “Liệu có ngắn quá không?”
“Không đâu, thế này uốn xong mới đẹp.”
Lúc anh ta uốn tóc tôi, tôi lại cảm thấy có gì đó hơi là lạ, lo lắng hỏi: “Kiểu này liệu có hợp với tôi không?”
“Đây gọi là kiểu tóc xoăn rối, mốt của năm nay, mặt chị nhỏ, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Thôi được… Nghe lời chuyên gia vậy.
Sau bốn tiếng, thợ cắt tóc thông báo “Xong rồi đây”, tôi ngẩng lên nhìn vào gương… Phải hình dung tâm trạng lúc ấy như thế nào nhỉ? Mất hết can đảm để sống tiếp…
Tôi đăng một bức ảnh lên mạng.
Nữ thần hỏi: Bị đả kích gì vậy?
Tôi: Kiểu tóc trước đây xấu đến mức không dám ra khỏi nhà.
Nữ thần: Thế thì chắc bây giờ cậu không có dũng khí sống tiếp nhỉ?
Tôi: Để tớ được yên tĩnh một lúc đi.
Nữ thần: Để tớ giới thiệu cho cậu một nhà tạo mẫu tóc, hy vọng còn cứu chữa được.
Tôi bị đả kích khóc không ra nước mắt. Tối ngắm mình trong gương hồi lâu: “Chắc đến lúc dài ra sẽ đẹp hơn nhỉ?”
Lão F đặt quyển sách xuống, nhìn tôi: “Cũng được mà.”
“Không xấu hả anh?”
Lão xoa đầu tôi: “Không xấu, trông đáng yêu lắm.”
Tôi lập tức tràn đầy hy vọng sống tiếp, trái tim đau đớn cả ngày trời cuối cùng cũng dịu đi một chút. Ai ngờ lão nhẹ nhàng bổ sung: “Trông em bây giờ giống mẹ của tiểu Đô hơn trước.”
Tôi: …
10.
Công việc của tôi với lão F quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc cho tiểu Đô, đành gửi nó về cho mẹ và bà ngoại tôi nuôi. Một hôm mẹ gọi điện cho tôi bảo không thấy tiểu Đô đâu cả, tìm mãi vẫn chưa thấy. Tôi rất sợ hãi. Lát sau, mẹ lại gọi tới, bảo tìm thấy rồi, không ngờ nó lại chui vào phòng tôi, nằm chễm chệ trên giường tôi. Mẹ bảo: “Chắc là nó nhớ mày, trên giường có mùi của mày mà.” Làm tôi suýt khóc.
Tự nhiên rất muốn nuôi chó, thương lượng với lão F, lão lườm tôi một cái rồi nói: “Nhà mình chẳng phải đã có một con rồi hay sao?”
Tôi nhịn: “Không thể nuôi thêm một con nữa hả anh?”
“Không được! Nhà mình có một con hết ăn lại nằm là đủ rồi!”
Tôi…
Tôi bám lấy không tha: “Nuôi chó tốt lắm anh à, có thể bồi dưỡng tính kiên nhẫn, chuẩn bị cho đứa con sau này của chúng ta.”
“Khỏi, anh ghét nhất là mấy con có lông.”
“Ngày xưa nhà anh cũng nuôi một con chó lông vàng còn gì.”
“Cha anh nuôi, anh không thể ngăn cản.”
“Chẳng phải anh muốn kéo em đi chạy bộ cùng à? Anh cho em nuôi chó đi, em sẽ chạy bộ với anh.”
Thương lượng suốt một tháng cuối cùng lão cũng đồng ý. Đúng lúc bạn tôi nhặt được một con Schnauzer bị bỏ rơi, tôi bèn vui vẻ ôm về nhà. Lúc mới nhặt về, nó vừa thối vừa bẩn, lão F ghét ra mặt: “Sao xấu hoắc thế?”
“Đừng nói vậy mà, chẳng qua người ta đẹp tiềm ẩn thôi.”
Tôi mang nó đi tiêm vắc-xin rồi về tắm cho nó, lão F đứng ngoài cửa nhìn chúng tôi, tôi mỉm cười nói với lão: “Ba nó, đặt tên đi.”
Lão chau mày: “Đặt bừa một cái là được… Em cẩn thận, đừng để bị cắn.”
“Tên gì bây giờ? Dollar được không? Em yêu Dollar, mong sao Dollar luôn ở bên mình.”
Chú chó nhỏ đang nằm bẹp trên nền nhà hình như cũng hiểu, cọ đầu vào tay tôi rồi ngước lên nhìn. Lão F thấy thế liền bật cười.
2.
Chân trước của tiểu Đô hơi bị khập khiễng nên lúc nó trông rất ngốc nghếch. Tôi dắt nó đi dạo, nó cứ cắm cúi đi mà chẳng thèm nhìn đằng trước nên va phải cột điện. Thằng bé choáng váng đến không nhận ra tôi, cứ lẵng nhẵng chạy theo mông người khác. Tôi dở khóc dở cười: “Sao đần thế không biết?”
Lão F cười lạnh: “Giống hệt mẹ nó…”
3.
Thỉnh thoảng tôi nổi cơn lười biếng không muốn ra khỏi nhà liền năn nỉ lão F dẫn tiểu Đô đi “giải quyết nỗi buồn”. Lão rất không thích nhưng bị tôi quấn lấy ghê quá nên đành miễn cưỡng đồng ý. Một lần tôi làm thêm về muộn, đúng lúc gặp cha con nhà này. Người nào đó bỏ tay trong túi, thong thả đi đằng trước, tiểu Đô run rẩy theo sau, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cỏ sột soạt, lão F bèn quay lại lườm nó làm thằng bé sợ đến nỗi vội vàng chạy khập khiễng theo sau. Gặp phải một con Chow Chow to vĩ đại, tôi thấy hơi lo, chắc vì bóng ma bị cắn ngày xưa nên tiểu Đô của tôi rất sợ chó to. Lão F đi được hai bước thì phát hiện tiểu Đô không đi theo mình, quay lại thì thấy tiểu Đô đang sợ đến xanh mắt ếch không dám bước đi, người và chó nhìn nhau một lúc, sau đó lão F mặt lạnh tanh quay lại bế tiểu Đô lên rồi chờ đến khi Chow Chow đi xa mới thả xuống. Lúc về, tôi trêu lão: “Thực ra anh cũng thích con em chứ gì?” Lão lườm tôi khinh bỉ: “Sao anh lại thích cái con chó ngu đần này được?”
4.
Sống với nhau lâu ngày tiểu Đô không còn sợ sệt nữa. Một lần lão F ngồi trên sofa lướt web, tôi tắm xong đi ra thì thấy tiểu Đô đang nằm dưới nền nhà, gối đầu lên dép của lão F và ngủ say sưa. Lão F mắng nó: “Ngày càng to gan!” Tôi đến tủ giày lấy cho lão một đôi dép khác, không nỡ đánh thức tiểu Đô.
5.
Một lần khác, tối muộn tôi giục lão F đi tắm nhưng lão cứ lần chần mãi không đi, lúc thì chơi trò chơi, lúc thì xem bóng đá, tôi giận lắm liền nói: “Anh mà không đi thì đừng tránh em đập máy tính ra!” Lão chớp mắt nhìn tôi rồi lại nhìn tiểu Đô, sau đó nghiêm túc nói với nó: “Tao đã bảo mày đừng có làm mẹ giận rồi mà. Mẹ đang tuổi tiền mãn kinh, tao với mày phải thông cảm…”
Tôi: …
6.
Lão F đi công tác, xách hành lý ra khỏi nhà rồi lại quay về, tôi cứ nghĩ lão bỏ quên gì đó. Tiểu Đô ngoáy đuôi đi đến trước mặt lão, lão ngồi xuống, nghiêm túc dặn dò: “Lúc tao không có nhà mày phải bảo vệ mẹ đấy nhé…”
7.
Tiểu Đô hiền lắm, chưa cắn ai bao giờ. Một lần nó ăn bậy thức ăn dưới nền nhà, tôi thấy có mảnh vụn thủy tinh liền mở mồm tiểu Đô ra móc…
Lúc mới mang nó về, lão F còn lo tôi bị nó cắn, sau này lão lại lo lúc tâm trạng không tốt, tôi sẽ cắn nó.
8.
Tiểu Đô ra ngoài chơi rồi ngậm đồ mang về, tôi móc miệng nó ra xem, ồ, không ngờ lại là cánh hoa hồng.
Tôi chép miệng nói: “Xem này, con em giỏi chưa, biết tặng hoa cho mẹ!” Rồi lườm người nào đó: “Có người còn chưa bao giờ tặng người yêu một cành cỏ dại nữa kia!”
Lão bảo: “Hồi yêu nhau anh không tặng thì bây giờ càng không nhé.”
Tôi nổi giận, sai tiểu Đô cắn lão.
Lão tỏ ra hết chịu nổi: “Vợ chồng già còn tặng hoa hoét làm gì, anh tặng em thẻ lương của anh cho em thích mua gì thì mua còn gì.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi thấy cũng đúng, vẫn là ba nó thông minh.
9.
Để thuận tiện, tôi vẫn để tóc thẳng ngôi giữa, không uốn không nhuộm. Lần trước đi cắt tóc, tôi vốn chỉ định cắt ngắn hơn một chút, kết quả bị thợ cắt tóc dụ dỗ uốn tóc. Sau đó cơn ác mộng bắt đầu. Trước khi uốn phải cắt, tôi thấy anh ta cắt phăng một đoạn rất dài, liền hỏi: “Liệu có ngắn quá không?”
“Không đâu, thế này uốn xong mới đẹp.”
Lúc anh ta uốn tóc tôi, tôi lại cảm thấy có gì đó hơi là lạ, lo lắng hỏi: “Kiểu này liệu có hợp với tôi không?”
“Đây gọi là kiểu tóc xoăn rối, mốt của năm nay, mặt chị nhỏ, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Thôi được… Nghe lời chuyên gia vậy.
Sau bốn tiếng, thợ cắt tóc thông báo “Xong rồi đây”, tôi ngẩng lên nhìn vào gương… Phải hình dung tâm trạng lúc ấy như thế nào nhỉ? Mất hết can đảm để sống tiếp…
Tôi đăng một bức ảnh lên mạng.
Nữ thần hỏi: Bị đả kích gì vậy?
Tôi: Kiểu tóc trước đây xấu đến mức không dám ra khỏi nhà.
Nữ thần: Thế thì chắc bây giờ cậu không có dũng khí sống tiếp nhỉ?
Tôi: Để tớ được yên tĩnh một lúc đi.
Nữ thần: Để tớ giới thiệu cho cậu một nhà tạo mẫu tóc, hy vọng còn cứu chữa được.
Tôi bị đả kích khóc không ra nước mắt. Tối ngắm mình trong gương hồi lâu: “Chắc đến lúc dài ra sẽ đẹp hơn nhỉ?”
Lão F đặt quyển sách xuống, nhìn tôi: “Cũng được mà.”
“Không xấu hả anh?”
Lão xoa đầu tôi: “Không xấu, trông đáng yêu lắm.”
Tôi lập tức tràn đầy hy vọng sống tiếp, trái tim đau đớn cả ngày trời cuối cùng cũng dịu đi một chút. Ai ngờ lão nhẹ nhàng bổ sung: “Trông em bây giờ giống mẹ của tiểu Đô hơn trước.”
Tôi: …
10.
Công việc của tôi với lão F quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc cho tiểu Đô, đành gửi nó về cho mẹ và bà ngoại tôi nuôi. Một hôm mẹ gọi điện cho tôi bảo không thấy tiểu Đô đâu cả, tìm mãi vẫn chưa thấy. Tôi rất sợ hãi. Lát sau, mẹ lại gọi tới, bảo tìm thấy rồi, không ngờ nó lại chui vào phòng tôi, nằm chễm chệ trên giường tôi. Mẹ bảo: “Chắc là nó nhớ mày, trên giường có mùi của mày mà.” Làm tôi suýt khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.