Anh Không Thương Em Đâu Anh À!
Chương 102: Kí ức (2) (H+)
Mạn Linh Linh
18/02/2023
Vương Đề Hiền hơi ngẩn người, nhưng trước khi anh kịp nói gì đó, tay anh đã được Hiểu Phù nắm lấy, kéo đi bước vào trong một vũ trường.
Vì đột ngột thay đổi môi trường nên Vương Đề Hiền bị tiếng nhạc lớn ở trong đây làm cho hơi choáng đầu.
Đèn tối không rõ ràng mà lại còn rất đông người ở trong đây.
Có nhiều cô gái bị thu hút bởi ngoại hình tuyệt đẹp của anh, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà bọn họ cứ va vào người anh, để lại mùi nước hoa hoặc là một chút son môi lên áo anh.
Mà Vương Đề Hiền vốn chẳng phải là một người lành tính gì. Anh không hề thương hoa tiếc ngọc gì mà đẩy mạnh những cô gái đó ra khỏi người anh bằng một cách không thể nào phũ phàng hơn được nữa.
Người từ nãy đến giờ duy nhất được chạm vào người anh, nắm tay anh chỉ có Hiểu Phù mà thôi.
“Lại đây với em.”
Hiểu Phù kéo tay Vương Đề Hiền ngồi xuống một bàn rượu, gọi người bê lên năm chai rượu nặng.
Cô lấy khui bật nắp những chai rượu đó ra, rót xuống hai cốc rồi cầm một chiếc lên uống đến cạn.
Vương Đề Hiền thấy vậy thì nhíu mày, đè cánh tay đang cầm cốc rượu đó của Hiểu Phù xuống bàn.
“Em dẫn anh vào đây để làm gì vậy?”
“Để uống rượu đó.” Hiểu Phù mỉm cười, tự rót thêm cho mình một cốc nữa: “Anh uống đi. Khi uống hết chai rượu này, em sẽ nói cho anh biết chuyện đã khiến cho em buồn.”
Vương Đề Hiền nhìn cô rồi nhìn xuống cốc rượu để trên bàn, anh thoáng lưỡng lự rồi cũng cầm cốc rượu đó lên đặt kề bên miệng, ngửa cổ xuống sạch đến cạn đáy.
Hiểu Phù nhanh chóng rót thêm vào cốc cho anh, vừa cười cười khích lệ.
Những cốc rượu cứ uống sạch rồi lại được đổ đầy, chẳng mấy chốc, Vương Đề Hiền đã bị cô chuốc cho uống cạn cả một chai rượu nồng độ mạnh.
Đầu óc của anh dần trở nên mơ hồ, tầm mắt mờ nhạt bất định, hai má đỏ ửng, cảm giác toàn thân thể đều nóng đến phát sốt.
Anh bắt đầu cảm thấy ngà ngà say.
“Anh uống hết chai rượu này rồi… Em nói cho anh nghe chuyện em buồn đi…”
Lời nói của anh còn chưa dứt, đôi môi anh đã bị Hiểu Phù khoá chặt lại.
Cô rướn người đến, vòng tay quàng vào cổ anh, đôi môi ngọt mật nhẹ nhàng đè lên môi anh.
Vương Đề Hiền đờ đẫn, cả sau mang tai mà má đều cảm thấy rất nóng, như đang bốc cháy vậy.
Có một vị ngòn ngọt đọng lại trên mép miệng của anh.
Hiểu Phù rời khỏi nụ hôn ấy, đôi mắt cô ẩm ướt những đốm sáng như sao xa nhìn anh, mê đắm.
“Đây là chuyện buồn của em.”
Nói rồi, cô lại cúi người xuống, hôn lên môi anh thêm một lần nữa, mút nhẹ.
Vì trong người đang say men rượu, cộng thêm không gian tối không rõ ràng và ồn ào xung quanh, cô mới có động lực để làm một điều mà mình xưa nay đều không dám làm, càng không dám nghĩ tới.
Một tay cô che đi đôi mắt anh, sau một hồi môi lưỡi giao truyền đầy ngọt ngào, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm mà dứt tình buông anh ra.
Đây là sai trái, anh đã có bạn gái rồi, việc làm này của cô là sai trái.
Nụ hôn này sẽ là thứ chấm dứt cho tình bạn mười năm, cho mối tình đơn phương dài dằng dẵng.
Sau hôm nay, cô sẽ từ bỏ anh.
Cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của anh thêm một lần nào nữa.
Hiểu Phù cắn chặt lấy môi, cầm túi xách đứng lên rồi rời đi.
Nhưng chân cô mới chỉ vừa đứng lên trên nền đất, eo cô từ đằng sau đã bị Vương Đề Hiền ôm chặt lấy.
“Ơ… Đề, Đề Hiền?”
Cô hoang mang nhìn xuống vòng tay anh đang siết chặt lấy người mình, đôi mắt mỏ to nhìn lên khuôn mặt anh, nhìn khuôn mặt đã đỏ gay lên như máu, với đôi mắt nổi lên sự mất kiểm soát.
Anh say đến mất trí rồi…
…
“Ưm… Đề Hiền, em xin anh… Đừng, đừng làm vậy, đây là… sai… Hức ưm!”
Hiểu Phù bị Vương Đề Hiền kéo lê từ vũ trường vào trong khách sạn.
Lúc đầu cô tưởng anh kéo cô đến một nơi ít người để chất vấn, hoặc nói lời khinh bỉ, miệt thị, cô nghĩ vậy, lại không ngờ rằng, là vào trong đây.
Khi nhận ra ý định ấy của anh, Hiểu Phù đã hoảng hốt muốn giãy ra nhưng Vương Đề Hiền đã khống chế cô không cho rời đi.
Anh hiện tại đang không hề tỉnh táo chút nào. Chắc chắn khi đã khôi phục lại được ý thức, anh sẽ vô cùng hối hận!
“Dừng lại, dừng lại đi… Ư a…”
Việc đầu tiên sau khi anh lôi cô vào trong phòng khách sạn đó chính là đè cô lên trên giường, ngấu nghiến gặm cắn đôi môi cô.
Hiểu Phù cũng đang say rượu nên cơ thể mềm oặt như cọng bún, không thể đáp trả lại được một người càng say càng cuồng bạo như anh.
Cô bị anh nhắm nháp hôn môi, rồi chuyển qua rúc đầu vào sâu trong hõm cổ.
Anh vừa hôn vừa cắn rất mạnh, cô bị anh hôn đến phát run cả người, toàn thân ngứa ngáy.
Lòng bàn tay nóng bỏng của anh hết vuốt từ trên bắp đùi cô, rồi di chuyển lên, luồn tay qua lớp áp phông, nắm lấy một bên đồi núi mà ra sức nhào nặn, nắn đến biến dạng.
Hiểu Phù nhỏ giọng rên rỉ, cô vẫn còn giữ lại được một chút thanh tỉnh nên hiểu được những gì mà bọn họ đang làm, càng thêm ra sức mà cầu xin anh dừng lại.
Nhưng hình như, đối với anh, tiếng cầu xin ấy của cô như một sự mời gọi, kích thích anh mau làm cái đó.
Lập tức, Vương Đề Hiền mở khoá, kéo chân váy của cô cởi ra rồi ném văng xuống dưới sàn.
Đôi mắt anh mơ hồ nhìn xuống mảnh quần nhỏ đã ướt đẫm của cô, giọng cười lên trầm thấp.
“Em “ướt” rồi.”
Vì đột ngột thay đổi môi trường nên Vương Đề Hiền bị tiếng nhạc lớn ở trong đây làm cho hơi choáng đầu.
Đèn tối không rõ ràng mà lại còn rất đông người ở trong đây.
Có nhiều cô gái bị thu hút bởi ngoại hình tuyệt đẹp của anh, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà bọn họ cứ va vào người anh, để lại mùi nước hoa hoặc là một chút son môi lên áo anh.
Mà Vương Đề Hiền vốn chẳng phải là một người lành tính gì. Anh không hề thương hoa tiếc ngọc gì mà đẩy mạnh những cô gái đó ra khỏi người anh bằng một cách không thể nào phũ phàng hơn được nữa.
Người từ nãy đến giờ duy nhất được chạm vào người anh, nắm tay anh chỉ có Hiểu Phù mà thôi.
“Lại đây với em.”
Hiểu Phù kéo tay Vương Đề Hiền ngồi xuống một bàn rượu, gọi người bê lên năm chai rượu nặng.
Cô lấy khui bật nắp những chai rượu đó ra, rót xuống hai cốc rồi cầm một chiếc lên uống đến cạn.
Vương Đề Hiền thấy vậy thì nhíu mày, đè cánh tay đang cầm cốc rượu đó của Hiểu Phù xuống bàn.
“Em dẫn anh vào đây để làm gì vậy?”
“Để uống rượu đó.” Hiểu Phù mỉm cười, tự rót thêm cho mình một cốc nữa: “Anh uống đi. Khi uống hết chai rượu này, em sẽ nói cho anh biết chuyện đã khiến cho em buồn.”
Vương Đề Hiền nhìn cô rồi nhìn xuống cốc rượu để trên bàn, anh thoáng lưỡng lự rồi cũng cầm cốc rượu đó lên đặt kề bên miệng, ngửa cổ xuống sạch đến cạn đáy.
Hiểu Phù nhanh chóng rót thêm vào cốc cho anh, vừa cười cười khích lệ.
Những cốc rượu cứ uống sạch rồi lại được đổ đầy, chẳng mấy chốc, Vương Đề Hiền đã bị cô chuốc cho uống cạn cả một chai rượu nồng độ mạnh.
Đầu óc của anh dần trở nên mơ hồ, tầm mắt mờ nhạt bất định, hai má đỏ ửng, cảm giác toàn thân thể đều nóng đến phát sốt.
Anh bắt đầu cảm thấy ngà ngà say.
“Anh uống hết chai rượu này rồi… Em nói cho anh nghe chuyện em buồn đi…”
Lời nói của anh còn chưa dứt, đôi môi anh đã bị Hiểu Phù khoá chặt lại.
Cô rướn người đến, vòng tay quàng vào cổ anh, đôi môi ngọt mật nhẹ nhàng đè lên môi anh.
Vương Đề Hiền đờ đẫn, cả sau mang tai mà má đều cảm thấy rất nóng, như đang bốc cháy vậy.
Có một vị ngòn ngọt đọng lại trên mép miệng của anh.
Hiểu Phù rời khỏi nụ hôn ấy, đôi mắt cô ẩm ướt những đốm sáng như sao xa nhìn anh, mê đắm.
“Đây là chuyện buồn của em.”
Nói rồi, cô lại cúi người xuống, hôn lên môi anh thêm một lần nữa, mút nhẹ.
Vì trong người đang say men rượu, cộng thêm không gian tối không rõ ràng và ồn ào xung quanh, cô mới có động lực để làm một điều mà mình xưa nay đều không dám làm, càng không dám nghĩ tới.
Một tay cô che đi đôi mắt anh, sau một hồi môi lưỡi giao truyền đầy ngọt ngào, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm mà dứt tình buông anh ra.
Đây là sai trái, anh đã có bạn gái rồi, việc làm này của cô là sai trái.
Nụ hôn này sẽ là thứ chấm dứt cho tình bạn mười năm, cho mối tình đơn phương dài dằng dẵng.
Sau hôm nay, cô sẽ từ bỏ anh.
Cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của anh thêm một lần nào nữa.
Hiểu Phù cắn chặt lấy môi, cầm túi xách đứng lên rồi rời đi.
Nhưng chân cô mới chỉ vừa đứng lên trên nền đất, eo cô từ đằng sau đã bị Vương Đề Hiền ôm chặt lấy.
“Ơ… Đề, Đề Hiền?”
Cô hoang mang nhìn xuống vòng tay anh đang siết chặt lấy người mình, đôi mắt mỏ to nhìn lên khuôn mặt anh, nhìn khuôn mặt đã đỏ gay lên như máu, với đôi mắt nổi lên sự mất kiểm soát.
Anh say đến mất trí rồi…
…
“Ưm… Đề Hiền, em xin anh… Đừng, đừng làm vậy, đây là… sai… Hức ưm!”
Hiểu Phù bị Vương Đề Hiền kéo lê từ vũ trường vào trong khách sạn.
Lúc đầu cô tưởng anh kéo cô đến một nơi ít người để chất vấn, hoặc nói lời khinh bỉ, miệt thị, cô nghĩ vậy, lại không ngờ rằng, là vào trong đây.
Khi nhận ra ý định ấy của anh, Hiểu Phù đã hoảng hốt muốn giãy ra nhưng Vương Đề Hiền đã khống chế cô không cho rời đi.
Anh hiện tại đang không hề tỉnh táo chút nào. Chắc chắn khi đã khôi phục lại được ý thức, anh sẽ vô cùng hối hận!
“Dừng lại, dừng lại đi… Ư a…”
Việc đầu tiên sau khi anh lôi cô vào trong phòng khách sạn đó chính là đè cô lên trên giường, ngấu nghiến gặm cắn đôi môi cô.
Hiểu Phù cũng đang say rượu nên cơ thể mềm oặt như cọng bún, không thể đáp trả lại được một người càng say càng cuồng bạo như anh.
Cô bị anh nhắm nháp hôn môi, rồi chuyển qua rúc đầu vào sâu trong hõm cổ.
Anh vừa hôn vừa cắn rất mạnh, cô bị anh hôn đến phát run cả người, toàn thân ngứa ngáy.
Lòng bàn tay nóng bỏng của anh hết vuốt từ trên bắp đùi cô, rồi di chuyển lên, luồn tay qua lớp áp phông, nắm lấy một bên đồi núi mà ra sức nhào nặn, nắn đến biến dạng.
Hiểu Phù nhỏ giọng rên rỉ, cô vẫn còn giữ lại được một chút thanh tỉnh nên hiểu được những gì mà bọn họ đang làm, càng thêm ra sức mà cầu xin anh dừng lại.
Nhưng hình như, đối với anh, tiếng cầu xin ấy của cô như một sự mời gọi, kích thích anh mau làm cái đó.
Lập tức, Vương Đề Hiền mở khoá, kéo chân váy của cô cởi ra rồi ném văng xuống dưới sàn.
Đôi mắt anh mơ hồ nhìn xuống mảnh quần nhỏ đã ướt đẫm của cô, giọng cười lên trầm thấp.
“Em “ướt” rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.