Chương 57: Cô ta nói anh là trai bao, bao nuôi tôi
Giai Thiên Đông Phương
25/08/2023
"Đừng nói Hoa kiều như cô không sợ đắc tội cháu gái Tổng thống. Có khi cháu gái Tổng thống còn phải nể mặt cô Hà tám phần."
Giám đốc bộ phận thiết kế - Khai Minh Triết, hôm nay đúng là ăn vận bảnh bao hơn thường ngày. Còn giày da bóng lộn, cà vạt chỉn chu, hoàn toàn không nhận ra người này với người đàn ông đầu còn chưa kịp chải truốt vài phút trước liệu có phải là một hay không.
Đây là đánh giá dưới góc nhìn của một nhân viên kỳ cựu, Như An.
Đến ngay cả giám đốc WY cũng phải đích thân "hạ phàm" xuống đây đón Hà Tiểu Vãn là đủ hiểu thân phận cô đối với Khai Minh Triết cao quý cỡ nào.
Hà Tiểu Vãn cũng đã xem xong, Như An nhanh nhẹn phát hiện ra sắc mặt cô không được tốt. Tiêu rồi, mấy ngày nữa là đến Paris Fashion Week, chẳng lẽ bây giờ dự án lại xảy ra vấn đề?
Khai Minh Triết khẽ cúi đầu chào hỏi cô, thuận tay làm động tác mời.
Elizabeth Trần đương nhiên không phục. Tốt xấu gì cô ta cũng là con gái cưng của Công sứ, chị em tốt là cháu gái Tổng thống đương nhiệm. Cô ta rốt cuộc là cái thá gì mà vừa đến đã khiến Khai Minh Triết cúi đầu lưng khom như thế?
Không phải người anh ta nên dè dặt đối đãi phải là cô à?
"Giám đốc Triết, từ sáng đến giờ ở đây chưa thấy anh sắp xếp cho tôi một vị trí thỏa đáng. Anh xem tôi tàng hình rồi đấy à? Cô ta rõ ràng là muốn khoe mẽ, rốt cuộc có thân phận gì mà anh lại cụp đuôi như vật thấy chủ thế hả?"
Khai Minh Triết bày bộ dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, khuôn miệng khẽ cười nhạt. "Không phải Hoa kiều của chúng ta thông minh lắm sao? Cô tự mình tìm hiểu đi!"
Hoa kiều: "..."
Ôm một bụng tức tận mấy ngày, tức tối đến nỗi hai đêm không ngủ được, sáng nào thức dậy nhìn bản thân trong gương cũng thấy một bọng mắt thâm sì, to đùng.
Hết chuyện Hà Tiểu Vãn đi làm bằng trực thăng của Đại sứ quán đến hôm diễn ra tuần lễ thời trang được ngồi ở hàng ghế đầu trong khi một người đầy quan hệ như cô ta chỉ có thể ngồi ở hàng hai, còn đen đủi tới mức bị một tên ngoại quốc châm trọc.
Khai Minh Triết nói cô tự mình tìm hiểu? Cái rắm! Tra cả ngày trời không tìm thấy!
Còn chơi trò giấu diếm thân phận, ra vẻ thần bí với cô à?
May mắn sau khi kết thúc tuần lễ thời trang, buổi dạ tiệc ngay tối hôm đó dành cho các khách mời, Elizabeth một lần nữa chạm mặt Hà Tiểu Vãn.
"Cô Hà đúng là tôn quý như thần. Đến buổi dạ tiệc hôm nay cũng có một vé khách mời."
Hà Tiểu Vãn vừa rời khỏi phòng vệ sinh thì bị vị Hoa kiều kia ngáng đường.
"Oh không đúng, một người vô danh tiểu tốt như cô đến được đây, e là đã ôm được đùi vị đại gia nào đó rồi đúng không? Tiết lộ cho tôi chút đi, rốt cuộc vị Chủ tịch nào hào phóng nhìn trúng cô thế?"
Hà Tiểu Vãn thả đôi bàn tay như ngọc dưới máy sấy, chỉ vài giây sau đã khô cong, cô khẽ xoay người, tựa lên bồn rửa mặt.
"Thật sự muốn biết à?" Giọng điệu lạnh nhạt dửng dưng. Vốn dĩ cô chẳng muốn nói lý với kiểu người như này, nhưng hình như cô càng nhượng bộ thì cô ta càng lấn tới.
"Nhìn kìa! Quả thật là có đại gia chống lưng." Cô gái Hoa kiều trước mặt cười giòn tan, vẻ mặt đắc ý giống như đã biết rõ ý đồ của cô vậy. "Sao thế? Không tiện tiết lộ vì sợ tôi cướp mất à?"
Cô ta càng nói càng hăng, trưng diện bộ dạng cao thượng. "Tôi chẳng thèm. Một người đi lên bằng thực lực như tôi không thích dùng quan hệ để trèo cao một chút nào..."
"Đi lên bằng thực lực?" Đôi mắt nai của Hà Tiểu Vãn phóng thẳng về phía cô ta, trần trụi như đang muốn đội lốt con mồi. "Show diễn hôm nay, nếu như làm theo ý cô có khi cả tập đoàn đã phải hứng chịu sự sỉ vả của dư luận rồi."
Trước thềm trình diễn bộ sưu tập của bọn họ xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Tập đoàn WY vinh dự đào tạo ra ba gương mặt sáng giá làm mẫu để sải chân trên sàn catwalk, nhưng cách đó vài tiếng một trong số ba người mẫu kia bị bong gân, đã vậy còn tập hợp muộn.
Mặc dù bong gân không nặng, sau khi gấp rút sơ cứu thì cũng miễn cưỡng có thể tiếp tục. Đó là chủ ý của vị Hoa kiều tự cho mình là đúng này. Phải biết dáng vẻ thánh mẫu khi đó của cô ta khiến cô người mẫu bị bong gân kia cảm kích cỡ nào.
Nhưng một người cầu toàn như Hà Tiểu Vãn sao có thể để bất kỳ một rủi ro xảy ra như vậy được?
Elizabeth bị khơi gợi chuyện này đương nhiên vô cùng tức tối, bất mãn nói. "Thiếu một trong ba người họ chính là không hoàn hảo. Cô có biết họ phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể đổi lại mấy phút trên sân khấu không? Tôi thấy cô rõ ràng là muốn chèn ép, tuyệt đường sống của người ta!"
"Tướng què quặt thì không thể lên chiến trường." Hà Tiểu Vãn rũ mi mắt, giọng nói lạnh như băng.
"Lên sân khấu trong tình trạng bước đi tập tễnh. Ở đó có bao nhiêu ông lớn, bao nhiêu nhà đầu tư cô có biết không? Đừng nói là chèn ép, chuyện bong gân không tính là chuyện lớn nhưng trong trường hợp này chính là vết dao trí mạng. Đạo đức nghề nghiệp, rốt cuộc cô có không?"
Không nói đến tổn thất của tập đoàn. Cứu không được cô người mẫu đó có khi lại hủy cả tương lai sự nghiệp phía trước của người ta. Vắng mặt sàn diễn này còn cơ hội ở sàn diễn khác, nếu mắc sai lầm, vậy thì cơ hội sinh tồn trong giới sẽ trở về con số không.
Đầu óc Elizabeth Trần đúng là không nghĩ tới kết quả này.
Cô ta chỉ biết rằng nếu là cơ hội đương nhiên cũng chính là thử thách. Nhưng thực tế tàn nhẫn đúng là không cho con người ta một phút giây mềm lòng nào.
Trên đường Hà Tiểu Vãn quay lại phòng ăn chính, không ngờ lại nhìn thấy Cố An Tước.
"Sao anh lại ở đây?" Hà Tiểu Vãn khựng bước chân, nên trách Nam Dương quá nhỏ bé, hay là trách cánh tay Cố An Tước đã dài đến mức với đến tận lĩnh vực này rồi?
Suy đi nghĩ lại, Hà Tiểu Vãn vẫn chưa tìm ra lý do thích hợp nhất để giải thích việc anh có mặt ở đây.
Nhưng Cố An Tước có vẻ không định giải đáp thắc mắc của cô, chỉ tiến lên trước một bước, cảm nhận hương vị thuộc về riêng cô tràn vào phạm vi của anh.
"Mãi không thấy em quay lại, đi đâu thế?" Giọng điệu tự nhiên như vậy, cứ như vài phút trước hai người đã từng xuất hiện cùng nhau vậy.
Đúng lúc này Elizabeth Trần cũng đi tới, hành lang hẹp lại xuất hiện một người đàn ông khí khái bất phàm, lúc cô ta đến gần thì vô tình nghe được mấy câu trò chuyện thân mật kia.
Chẳng lẽ người này...
Hà Tiểu Vãn liếc qua vị Hoa kiều kia, đột nhiên bước đến bên cạnh Cố An Tước, chủ động ôm lấy cánh tay anh, giọng tựa như nũng nịu.
"Người quen bắt chuyện, vui đến mức suýt nữa bị giữ lại rồi."
Người đàn ông mà Hà Tiểu Vãn dựa vào rõ ràng là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao mà ông nội cô thường nhắc tới! Chính là người dùng hai năm ở vị trí Thứ trưởng xuất sắc trở thành Bộ trưởng nhiệm kỳ tiếp theo, nghe nói lúc đó anh ta chỉ mới hai mươi bảy tuổi!
Elizabeth nhìn đến nỗi muốn lòi hai con mắt ra ngoài.
Ngay cả Cố An Tước cũng sững sờ, kích động cúi đầu nhìn lần đầu tiên Hà Tiểu Vãn chủ động với anh như vậy, khóe môi không tự chủ hiện lên một nụ cười đầy cưng chiều.
"Nói gì thế?"
Hà Tiểu Vãn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt long lanh tinh ranh như loài mèo hoang cuồng dã, dưới ánh đèn ấm áp lại quyến rũ khó tả.
Bể tình trầm luân quẩn quanh đáy mắt, như thể muốn nhấn chìm bất cứ người nào nhìn vào đó, vạn kiếp không dứt ra được.
Cô nói, giọng nói nhẹ nhàng tựa thì thầm:
"Cô ta nói anh là trai bao, bao nuôi tôi."
Giám đốc bộ phận thiết kế - Khai Minh Triết, hôm nay đúng là ăn vận bảnh bao hơn thường ngày. Còn giày da bóng lộn, cà vạt chỉn chu, hoàn toàn không nhận ra người này với người đàn ông đầu còn chưa kịp chải truốt vài phút trước liệu có phải là một hay không.
Đây là đánh giá dưới góc nhìn của một nhân viên kỳ cựu, Như An.
Đến ngay cả giám đốc WY cũng phải đích thân "hạ phàm" xuống đây đón Hà Tiểu Vãn là đủ hiểu thân phận cô đối với Khai Minh Triết cao quý cỡ nào.
Hà Tiểu Vãn cũng đã xem xong, Như An nhanh nhẹn phát hiện ra sắc mặt cô không được tốt. Tiêu rồi, mấy ngày nữa là đến Paris Fashion Week, chẳng lẽ bây giờ dự án lại xảy ra vấn đề?
Khai Minh Triết khẽ cúi đầu chào hỏi cô, thuận tay làm động tác mời.
Elizabeth Trần đương nhiên không phục. Tốt xấu gì cô ta cũng là con gái cưng của Công sứ, chị em tốt là cháu gái Tổng thống đương nhiệm. Cô ta rốt cuộc là cái thá gì mà vừa đến đã khiến Khai Minh Triết cúi đầu lưng khom như thế?
Không phải người anh ta nên dè dặt đối đãi phải là cô à?
"Giám đốc Triết, từ sáng đến giờ ở đây chưa thấy anh sắp xếp cho tôi một vị trí thỏa đáng. Anh xem tôi tàng hình rồi đấy à? Cô ta rõ ràng là muốn khoe mẽ, rốt cuộc có thân phận gì mà anh lại cụp đuôi như vật thấy chủ thế hả?"
Khai Minh Triết bày bộ dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, khuôn miệng khẽ cười nhạt. "Không phải Hoa kiều của chúng ta thông minh lắm sao? Cô tự mình tìm hiểu đi!"
Hoa kiều: "..."
Ôm một bụng tức tận mấy ngày, tức tối đến nỗi hai đêm không ngủ được, sáng nào thức dậy nhìn bản thân trong gương cũng thấy một bọng mắt thâm sì, to đùng.
Hết chuyện Hà Tiểu Vãn đi làm bằng trực thăng của Đại sứ quán đến hôm diễn ra tuần lễ thời trang được ngồi ở hàng ghế đầu trong khi một người đầy quan hệ như cô ta chỉ có thể ngồi ở hàng hai, còn đen đủi tới mức bị một tên ngoại quốc châm trọc.
Khai Minh Triết nói cô tự mình tìm hiểu? Cái rắm! Tra cả ngày trời không tìm thấy!
Còn chơi trò giấu diếm thân phận, ra vẻ thần bí với cô à?
May mắn sau khi kết thúc tuần lễ thời trang, buổi dạ tiệc ngay tối hôm đó dành cho các khách mời, Elizabeth một lần nữa chạm mặt Hà Tiểu Vãn.
"Cô Hà đúng là tôn quý như thần. Đến buổi dạ tiệc hôm nay cũng có một vé khách mời."
Hà Tiểu Vãn vừa rời khỏi phòng vệ sinh thì bị vị Hoa kiều kia ngáng đường.
"Oh không đúng, một người vô danh tiểu tốt như cô đến được đây, e là đã ôm được đùi vị đại gia nào đó rồi đúng không? Tiết lộ cho tôi chút đi, rốt cuộc vị Chủ tịch nào hào phóng nhìn trúng cô thế?"
Hà Tiểu Vãn thả đôi bàn tay như ngọc dưới máy sấy, chỉ vài giây sau đã khô cong, cô khẽ xoay người, tựa lên bồn rửa mặt.
"Thật sự muốn biết à?" Giọng điệu lạnh nhạt dửng dưng. Vốn dĩ cô chẳng muốn nói lý với kiểu người như này, nhưng hình như cô càng nhượng bộ thì cô ta càng lấn tới.
"Nhìn kìa! Quả thật là có đại gia chống lưng." Cô gái Hoa kiều trước mặt cười giòn tan, vẻ mặt đắc ý giống như đã biết rõ ý đồ của cô vậy. "Sao thế? Không tiện tiết lộ vì sợ tôi cướp mất à?"
Cô ta càng nói càng hăng, trưng diện bộ dạng cao thượng. "Tôi chẳng thèm. Một người đi lên bằng thực lực như tôi không thích dùng quan hệ để trèo cao một chút nào..."
"Đi lên bằng thực lực?" Đôi mắt nai của Hà Tiểu Vãn phóng thẳng về phía cô ta, trần trụi như đang muốn đội lốt con mồi. "Show diễn hôm nay, nếu như làm theo ý cô có khi cả tập đoàn đã phải hứng chịu sự sỉ vả của dư luận rồi."
Trước thềm trình diễn bộ sưu tập của bọn họ xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Tập đoàn WY vinh dự đào tạo ra ba gương mặt sáng giá làm mẫu để sải chân trên sàn catwalk, nhưng cách đó vài tiếng một trong số ba người mẫu kia bị bong gân, đã vậy còn tập hợp muộn.
Mặc dù bong gân không nặng, sau khi gấp rút sơ cứu thì cũng miễn cưỡng có thể tiếp tục. Đó là chủ ý của vị Hoa kiều tự cho mình là đúng này. Phải biết dáng vẻ thánh mẫu khi đó của cô ta khiến cô người mẫu bị bong gân kia cảm kích cỡ nào.
Nhưng một người cầu toàn như Hà Tiểu Vãn sao có thể để bất kỳ một rủi ro xảy ra như vậy được?
Elizabeth bị khơi gợi chuyện này đương nhiên vô cùng tức tối, bất mãn nói. "Thiếu một trong ba người họ chính là không hoàn hảo. Cô có biết họ phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể đổi lại mấy phút trên sân khấu không? Tôi thấy cô rõ ràng là muốn chèn ép, tuyệt đường sống của người ta!"
"Tướng què quặt thì không thể lên chiến trường." Hà Tiểu Vãn rũ mi mắt, giọng nói lạnh như băng.
"Lên sân khấu trong tình trạng bước đi tập tễnh. Ở đó có bao nhiêu ông lớn, bao nhiêu nhà đầu tư cô có biết không? Đừng nói là chèn ép, chuyện bong gân không tính là chuyện lớn nhưng trong trường hợp này chính là vết dao trí mạng. Đạo đức nghề nghiệp, rốt cuộc cô có không?"
Không nói đến tổn thất của tập đoàn. Cứu không được cô người mẫu đó có khi lại hủy cả tương lai sự nghiệp phía trước của người ta. Vắng mặt sàn diễn này còn cơ hội ở sàn diễn khác, nếu mắc sai lầm, vậy thì cơ hội sinh tồn trong giới sẽ trở về con số không.
Đầu óc Elizabeth Trần đúng là không nghĩ tới kết quả này.
Cô ta chỉ biết rằng nếu là cơ hội đương nhiên cũng chính là thử thách. Nhưng thực tế tàn nhẫn đúng là không cho con người ta một phút giây mềm lòng nào.
Trên đường Hà Tiểu Vãn quay lại phòng ăn chính, không ngờ lại nhìn thấy Cố An Tước.
"Sao anh lại ở đây?" Hà Tiểu Vãn khựng bước chân, nên trách Nam Dương quá nhỏ bé, hay là trách cánh tay Cố An Tước đã dài đến mức với đến tận lĩnh vực này rồi?
Suy đi nghĩ lại, Hà Tiểu Vãn vẫn chưa tìm ra lý do thích hợp nhất để giải thích việc anh có mặt ở đây.
Nhưng Cố An Tước có vẻ không định giải đáp thắc mắc của cô, chỉ tiến lên trước một bước, cảm nhận hương vị thuộc về riêng cô tràn vào phạm vi của anh.
"Mãi không thấy em quay lại, đi đâu thế?" Giọng điệu tự nhiên như vậy, cứ như vài phút trước hai người đã từng xuất hiện cùng nhau vậy.
Đúng lúc này Elizabeth Trần cũng đi tới, hành lang hẹp lại xuất hiện một người đàn ông khí khái bất phàm, lúc cô ta đến gần thì vô tình nghe được mấy câu trò chuyện thân mật kia.
Chẳng lẽ người này...
Hà Tiểu Vãn liếc qua vị Hoa kiều kia, đột nhiên bước đến bên cạnh Cố An Tước, chủ động ôm lấy cánh tay anh, giọng tựa như nũng nịu.
"Người quen bắt chuyện, vui đến mức suýt nữa bị giữ lại rồi."
Người đàn ông mà Hà Tiểu Vãn dựa vào rõ ràng là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao mà ông nội cô thường nhắc tới! Chính là người dùng hai năm ở vị trí Thứ trưởng xuất sắc trở thành Bộ trưởng nhiệm kỳ tiếp theo, nghe nói lúc đó anh ta chỉ mới hai mươi bảy tuổi!
Elizabeth nhìn đến nỗi muốn lòi hai con mắt ra ngoài.
Ngay cả Cố An Tước cũng sững sờ, kích động cúi đầu nhìn lần đầu tiên Hà Tiểu Vãn chủ động với anh như vậy, khóe môi không tự chủ hiện lên một nụ cười đầy cưng chiều.
"Nói gì thế?"
Hà Tiểu Vãn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt long lanh tinh ranh như loài mèo hoang cuồng dã, dưới ánh đèn ấm áp lại quyến rũ khó tả.
Bể tình trầm luân quẩn quanh đáy mắt, như thể muốn nhấn chìm bất cứ người nào nhìn vào đó, vạn kiếp không dứt ra được.
Cô nói, giọng nói nhẹ nhàng tựa thì thầm:
"Cô ta nói anh là trai bao, bao nuôi tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.