Chương 26: Một người anh trai quá hoàn hảo
Giai Thiên Đông Phương
29/07/2023
Hà Tiểu Vãn tức tốc trở về tứ hợp viện.
Lúc gần đến chính phòng, vượt qua đầm cá phía tây đã thấy loáng thoáng một tốp người áo đen đứng bên ngoài. Không nghi ngờ gì nữa, là vệ sỹ canh cửa.
Dì Lam và Nghệ Lâm bị ép ở bên ngoài, có người chặn họ lại, căn bản muốn vào trong cứu người thì cũng lực bất tòng tâm.
"Tiểu Vãn!"
"Hà tiểu thư."
Nhìn thấy cô chạy đến, hai người họ lập tức như nắm cọng rơm cứu mạng.
Đến lượt Hà Tiểu Vãn muốn xông vào, cô cũng bị một tên cao to chặn lại.
"Hà tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh canh chừng, không ai được phép vào trong."
Giọng nói cô gái lạnh thấu xương.
"Nếu hôm nay người bên trong xảy ra chuyện gì, người đầu tiên tôi hỏi tội sẽ là các cậu."
Sau đó dùng lực đẩy người ra, lao vào trong như một mũi tên.
Khoảnh khắc Hà Tiểu Vãn đẩy cánh cửa ra, bên trong phòng lại truyền đến tiếng roi vun vút như chẻ gió làm đôi.
Cô kinh sợ hét lên. "Chú Khanh!"
Cánh tay đã dồn lực của Cố Thường Khanh lập tức lơ lửng giữa không trung. Ông nhăn mày, ngay giây sau đã nhận ra người bước vào là ai.
Hà Tiểu Vãn không kịp nhìn sắc mặt Cố Thường Khanh, lao đến ôm người đàn ông đang quỳ dưới nền đất vào lòng.
Mi mắt Cố An Tước nặng trĩu, có lẽ bị mất sức, mỗi hơi thở trút ra đều rất nặng nề.
Hà Tiểu Vãn nhìn tấm lưng áo xẻ ngang xẻ dọc, mỗi một vết rách lại thấm đầy máu tươi, đỏ chói trên phông áo trắng, cực kỳ chói mắt.
Cố An Tước dùng một ít tỉnh táo còn sót lại nhìn cô, mấp máy làn môi mỏng tái nhợt, khóe miệng còn cố nặn ra một nụ cười.
"Tại sao lại đến đây?"
"Tiểu Vãn, con tránh ra!" Cố Thường Khanh ở phía sau lưng cô quát lớn.
Bàn tay cô run run đỡ lấy sườn mặt anh, để anh dựa vào vai mình, cứng rắn nói.
"Chú Khanh, hôm nay coi như nể mặt cháu, anh ấy chịu đủ rồi."
"Đủ? Thế nào là đủ?" Cố Thường Khanh không hề nao núng.
"Nếu chú vẫn chưa hết giận, cháu thay anh ấy chịu phạt."
"Tiểu Vãn, cháu nói linh tinh gì thế hả?"
Ánh mắt cô không hề xao động.
"Hứa hẹn cũng không chỉ có mình anh ấy. Cháu biết khi đó bọn cháu còn nhỏ suy nghĩ chưa chín chắn, dựng lên mối hôn ước không có hy vọng khiến Cố gia mất mặt."
Nghe cô nói câu này, sắc mặt Cố An Tước càng tệ hơn. Nhưng cô không để anh nói tiếp, kiên quyết muốn đưa người đi.
"Vậy nên nếu chú nể tình ông nội cháu, hãy tha cho bọn cháu một mạng."
Chiếc roi tuột khỏi lòng bàn tay, rơi xuống nền đất, Hà Tiểu Vãn lúc này cũng đã đem người rời khỏi chính phòng.
...
Thương tích trên người Cố An Tước không tính là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng cần một thời gian mới có thể hồi phục.
Lại càng không nói trên người Cố An Tước, khắp mình mẩy đều là những vết thương cũ chưa lành. Cố Thường Khanh ra tay không lưu tình như vậy, chịu trận roi gần ba tiếng đồng hồ. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã không thể trụ được lâu như thế.
Hà Tiểu Vãn trầm lặng ngồi bên ngoài chờ đợi, một lát sau đã thấy bác sỹ trở ra.
Ông ấy đưa cho cô một hộp thuốc, thuật lại cách sử dụng một cách kỹ càng.
Cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, Hà Tiểu Vãn nhẹ nhàng bước vào không một động tĩnh. Lúc cô ngồi xuống bên giường, anh đang nằm nghiêng đưa lưng về phía cô.
Vết thương quá nhiều không thể che hết được, mỗi vết roi nhọn hoắt in trên đó lộ ra đều khiến cô không khỏi rùng mình.
Hà Tiểu Vãn nhẹ nhàng vươn tay ra, muốn cẩn thận xem xét vết thương, ai ngờ Cố An Tước chỉ nằm chứ không ngủ, chuẩn xác giữ tay cô lại.
"Còn đau không?" Cổ họng cô gái còn run hơn lúc nãy.
"Ai nói cho em chuyện này?" Cố An Tước không trả lời câu hỏi của cô.
Hà Tiểu Vãn nhìn anh, hàng lông mày chau lại vô cùng khó coi.
"Không ai nói, anh định không cho tôi biết?"
"Tôi đáng chịu phạt."
"Có phạt cũng là tôi phạt anh."
Đuôi mắt người đàn ông ẩn hiện ý cười. Nhưng dường như anh lại nhớ đến chuyện gì đó, nét cười vui vẻ hiếm hoi đó thoáng chốc đã vụt tắt.
"Lúc nãy em nói... đồng ý cưới tôi, là suy nghĩ chưa chín chắn?"
Hà Tiểu Vãn rút bàn tay bị anh nắm lại, cúi đầu né tránh. "Đều là chuyện quá khứ rồi."
Nhưng cô không tránh nổi, chỉ một giây sau chiếc cằm nhỏ đã bị anh giữ chặt, còn dùng sức nắm lấy.
Âm điệu Cố An Tước thấp đến cực điểm.
"Tôi chưa bao giờ coi nó là trò đùa."
"Vậy thì sao?" Gương mặt cô gái thoáng một tia mỉa mai.
"Anh nghĩ chỉ có một mình anh nghiêm túc à? Một đứa trẻ còn giỏi giữ lời hứa hơn anh."
Ánh mắt cô nhìn anh như nhìn vào bờ vực, trước mắt là đường cùng, chỉ toàn là tuyệt vọng.
"Nếu anh nói yêu tôi, thì tình yêu của anh ích kỷ quá. Tôi không nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận được."
Thân người Cố An Tước như bị điểm huyệt, cứ như vậy nhìn bóng dáng cô gái rời đi, biến mất trong tầm mắt.
Cảm giác này, bức bối không sao tả được.
Hà Tiểu Vãn vội chạy ra ngoài, nếu còn đối diện với anh, chỉ e cô không nhịn được khóc lên như một đứa trẻ mất.
...
Đến buổi chiều, Hà Tiểu Vãn quay lại chính phòng gặp Cố Thường Khanh.
Trên kỷ trà, người đàn ông quần áo thẳng thớm, không còn vẻ dữ tợn như lúc sáng nữa.
"Chú Khanh."
Nhìn thấy cô bước vào, Cố Thường Khanh khẽ nâng mắt, chậm rãi nói. "Ngồi xuống đi."
Hà Tiểu Vãn ngồi xuống phía đối diện, nhìn dáng vẻ nhu hòa của người chú, trong trí nhớ bắt đầu có sự mâu thuẫn.
Trong trí nhớ của cô, Cố Thường Khanh là người rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc, điểm này nhà họ Cố đều giống nhau, chính là kiểu người dù có đao găm vào tim cũng có thể sống nhờ biết kiềm chế, nhẫn nhịn.
Cô biết chuyện này sẽ khiến tiền bối Cố gia không thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng cô cũng không ngờ tới ông sẽ tàn nhẫn ra tay với cháu ruột như vậy.
"Anh ấy có mong muốn thành gia lập thất. Chúng ta nên ủng hộ anh ấy mới phải." Một lúc sau Hà Tiểu Vãn mới mở lời.
Cố Thường Khanh kín đáo nhìn cô, khẽ hừ mấy tiếng trong cổ họng.
"Cố gia không hề có ý gán ghép cưỡng chế hai đứa. Nhưng nếu nó suy trước tính sau, chú đã không làm đến mức này." Ngừng một lát, ông lại nói thêm.
"Mấy ngày qua, thiệt thòi cho cháu rồi."
Hà Tiểu Vãn biết bản thân đối với mối hôn sự này đã không còn dính líu gì nữa, trước mặt người chú vô cùng thân thiết, cô muốn chặt đứt mọi hậu quả về sau.
"Chú Khanh, cháu biết, từ trước đến nay cháu đối với anh ấy chỉ là một cô em gái cần được chiều chuộng, săn sóc..."
"Anh ấy cũng vậy, Cố An Tước... là một người đàn ông tốt, một người anh trai quá hoàn hảo."
Hoàn hảo đến mức cô không thể chạm đến...
Lúc gần đến chính phòng, vượt qua đầm cá phía tây đã thấy loáng thoáng một tốp người áo đen đứng bên ngoài. Không nghi ngờ gì nữa, là vệ sỹ canh cửa.
Dì Lam và Nghệ Lâm bị ép ở bên ngoài, có người chặn họ lại, căn bản muốn vào trong cứu người thì cũng lực bất tòng tâm.
"Tiểu Vãn!"
"Hà tiểu thư."
Nhìn thấy cô chạy đến, hai người họ lập tức như nắm cọng rơm cứu mạng.
Đến lượt Hà Tiểu Vãn muốn xông vào, cô cũng bị một tên cao to chặn lại.
"Hà tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh canh chừng, không ai được phép vào trong."
Giọng nói cô gái lạnh thấu xương.
"Nếu hôm nay người bên trong xảy ra chuyện gì, người đầu tiên tôi hỏi tội sẽ là các cậu."
Sau đó dùng lực đẩy người ra, lao vào trong như một mũi tên.
Khoảnh khắc Hà Tiểu Vãn đẩy cánh cửa ra, bên trong phòng lại truyền đến tiếng roi vun vút như chẻ gió làm đôi.
Cô kinh sợ hét lên. "Chú Khanh!"
Cánh tay đã dồn lực của Cố Thường Khanh lập tức lơ lửng giữa không trung. Ông nhăn mày, ngay giây sau đã nhận ra người bước vào là ai.
Hà Tiểu Vãn không kịp nhìn sắc mặt Cố Thường Khanh, lao đến ôm người đàn ông đang quỳ dưới nền đất vào lòng.
Mi mắt Cố An Tước nặng trĩu, có lẽ bị mất sức, mỗi hơi thở trút ra đều rất nặng nề.
Hà Tiểu Vãn nhìn tấm lưng áo xẻ ngang xẻ dọc, mỗi một vết rách lại thấm đầy máu tươi, đỏ chói trên phông áo trắng, cực kỳ chói mắt.
Cố An Tước dùng một ít tỉnh táo còn sót lại nhìn cô, mấp máy làn môi mỏng tái nhợt, khóe miệng còn cố nặn ra một nụ cười.
"Tại sao lại đến đây?"
"Tiểu Vãn, con tránh ra!" Cố Thường Khanh ở phía sau lưng cô quát lớn.
Bàn tay cô run run đỡ lấy sườn mặt anh, để anh dựa vào vai mình, cứng rắn nói.
"Chú Khanh, hôm nay coi như nể mặt cháu, anh ấy chịu đủ rồi."
"Đủ? Thế nào là đủ?" Cố Thường Khanh không hề nao núng.
"Nếu chú vẫn chưa hết giận, cháu thay anh ấy chịu phạt."
"Tiểu Vãn, cháu nói linh tinh gì thế hả?"
Ánh mắt cô không hề xao động.
"Hứa hẹn cũng không chỉ có mình anh ấy. Cháu biết khi đó bọn cháu còn nhỏ suy nghĩ chưa chín chắn, dựng lên mối hôn ước không có hy vọng khiến Cố gia mất mặt."
Nghe cô nói câu này, sắc mặt Cố An Tước càng tệ hơn. Nhưng cô không để anh nói tiếp, kiên quyết muốn đưa người đi.
"Vậy nên nếu chú nể tình ông nội cháu, hãy tha cho bọn cháu một mạng."
Chiếc roi tuột khỏi lòng bàn tay, rơi xuống nền đất, Hà Tiểu Vãn lúc này cũng đã đem người rời khỏi chính phòng.
...
Thương tích trên người Cố An Tước không tính là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng cần một thời gian mới có thể hồi phục.
Lại càng không nói trên người Cố An Tước, khắp mình mẩy đều là những vết thương cũ chưa lành. Cố Thường Khanh ra tay không lưu tình như vậy, chịu trận roi gần ba tiếng đồng hồ. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã không thể trụ được lâu như thế.
Hà Tiểu Vãn trầm lặng ngồi bên ngoài chờ đợi, một lát sau đã thấy bác sỹ trở ra.
Ông ấy đưa cho cô một hộp thuốc, thuật lại cách sử dụng một cách kỹ càng.
Cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, Hà Tiểu Vãn nhẹ nhàng bước vào không một động tĩnh. Lúc cô ngồi xuống bên giường, anh đang nằm nghiêng đưa lưng về phía cô.
Vết thương quá nhiều không thể che hết được, mỗi vết roi nhọn hoắt in trên đó lộ ra đều khiến cô không khỏi rùng mình.
Hà Tiểu Vãn nhẹ nhàng vươn tay ra, muốn cẩn thận xem xét vết thương, ai ngờ Cố An Tước chỉ nằm chứ không ngủ, chuẩn xác giữ tay cô lại.
"Còn đau không?" Cổ họng cô gái còn run hơn lúc nãy.
"Ai nói cho em chuyện này?" Cố An Tước không trả lời câu hỏi của cô.
Hà Tiểu Vãn nhìn anh, hàng lông mày chau lại vô cùng khó coi.
"Không ai nói, anh định không cho tôi biết?"
"Tôi đáng chịu phạt."
"Có phạt cũng là tôi phạt anh."
Đuôi mắt người đàn ông ẩn hiện ý cười. Nhưng dường như anh lại nhớ đến chuyện gì đó, nét cười vui vẻ hiếm hoi đó thoáng chốc đã vụt tắt.
"Lúc nãy em nói... đồng ý cưới tôi, là suy nghĩ chưa chín chắn?"
Hà Tiểu Vãn rút bàn tay bị anh nắm lại, cúi đầu né tránh. "Đều là chuyện quá khứ rồi."
Nhưng cô không tránh nổi, chỉ một giây sau chiếc cằm nhỏ đã bị anh giữ chặt, còn dùng sức nắm lấy.
Âm điệu Cố An Tước thấp đến cực điểm.
"Tôi chưa bao giờ coi nó là trò đùa."
"Vậy thì sao?" Gương mặt cô gái thoáng một tia mỉa mai.
"Anh nghĩ chỉ có một mình anh nghiêm túc à? Một đứa trẻ còn giỏi giữ lời hứa hơn anh."
Ánh mắt cô nhìn anh như nhìn vào bờ vực, trước mắt là đường cùng, chỉ toàn là tuyệt vọng.
"Nếu anh nói yêu tôi, thì tình yêu của anh ích kỷ quá. Tôi không nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận được."
Thân người Cố An Tước như bị điểm huyệt, cứ như vậy nhìn bóng dáng cô gái rời đi, biến mất trong tầm mắt.
Cảm giác này, bức bối không sao tả được.
Hà Tiểu Vãn vội chạy ra ngoài, nếu còn đối diện với anh, chỉ e cô không nhịn được khóc lên như một đứa trẻ mất.
...
Đến buổi chiều, Hà Tiểu Vãn quay lại chính phòng gặp Cố Thường Khanh.
Trên kỷ trà, người đàn ông quần áo thẳng thớm, không còn vẻ dữ tợn như lúc sáng nữa.
"Chú Khanh."
Nhìn thấy cô bước vào, Cố Thường Khanh khẽ nâng mắt, chậm rãi nói. "Ngồi xuống đi."
Hà Tiểu Vãn ngồi xuống phía đối diện, nhìn dáng vẻ nhu hòa của người chú, trong trí nhớ bắt đầu có sự mâu thuẫn.
Trong trí nhớ của cô, Cố Thường Khanh là người rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc, điểm này nhà họ Cố đều giống nhau, chính là kiểu người dù có đao găm vào tim cũng có thể sống nhờ biết kiềm chế, nhẫn nhịn.
Cô biết chuyện này sẽ khiến tiền bối Cố gia không thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng cô cũng không ngờ tới ông sẽ tàn nhẫn ra tay với cháu ruột như vậy.
"Anh ấy có mong muốn thành gia lập thất. Chúng ta nên ủng hộ anh ấy mới phải." Một lúc sau Hà Tiểu Vãn mới mở lời.
Cố Thường Khanh kín đáo nhìn cô, khẽ hừ mấy tiếng trong cổ họng.
"Cố gia không hề có ý gán ghép cưỡng chế hai đứa. Nhưng nếu nó suy trước tính sau, chú đã không làm đến mức này." Ngừng một lát, ông lại nói thêm.
"Mấy ngày qua, thiệt thòi cho cháu rồi."
Hà Tiểu Vãn biết bản thân đối với mối hôn sự này đã không còn dính líu gì nữa, trước mặt người chú vô cùng thân thiết, cô muốn chặt đứt mọi hậu quả về sau.
"Chú Khanh, cháu biết, từ trước đến nay cháu đối với anh ấy chỉ là một cô em gái cần được chiều chuộng, săn sóc..."
"Anh ấy cũng vậy, Cố An Tước... là một người đàn ông tốt, một người anh trai quá hoàn hảo."
Hoàn hảo đến mức cô không thể chạm đến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.