Chương 64: Nhóc con, đừng khóc nữa
Giai Thiên Đông Phương
09/09/2023
Hà Tiểu Vãn ngồi đó kể chuyện rất lâu, nhưng mỗi lần cô dùng ánh mắt khích lệ nhìn anh, Cố An Tước vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nước mắt lại không tự chủ được chảy xuống từng hàng, nhưng lại như thể cô đang kìm nén, tiếng khóc biến thành tiếng nấc nghẹn, hại lồng ngực người đàn ông loạn như cào cào.
Hà Tiểu Vãn nghĩ đến rất nhiều tình huống cực đoan. Dù không phải lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh này, nhưng lại là lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi đến thế.
Cực kỳ hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc xe của Cố An Tước lao đến ghì xe cô, thế chỗ, cảnh chiếc xe bị đâm văng ra ngoài lật toàn bộ xe in đậm trong trí nhớ.
Cố An Tước kín đáo hé mắt ra, phát hiện cô gái vẫn đang nắm tay anh, gục xuống bên cạnh khóc không thành tiếng.
Nếu còn khóc thế này...
"Nhóc con, đừng khóc nữa..."
Thật là không đành lòng mà.
Ngay tức khắc, Hà Tiểu Vãn lập tức ngẩng cao đầu, trong giây lát ngừng hẳn lại, nuốt tiếng khóc vào trong.
"Cố An Tước." Cứ như vậy nhìn anh, dường như không dám tin vào mắt mình, mãi một lúc sau mới phản ứng lại đứng bật dậy.
Câu chữ như va vào nhau vì phấn khích. "Y tá... Phong Hi... bác sỹ... đợi em một lát... em gọi người đến..."
"Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên em làm không phải là ở cạnh tôi à?"
"Ở lại đi, tôi chỉ cần em."
"..."
Hà Tiểu Vãn bất động, nhìn bàn tay mình bị anh giữ chặt. Nghe giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai, dù giọng nói của anh khá yếu ớt nhưng lại khiến lồng ngực cô đập mạnh đến mức khó kiểm soát.
Hà Tiểu Vãn khẽ gật đầu, ngồi trở lại ghế.
"Em xin lỗi..."
"Xin lỗi vì đã bỏ tôi lại, chọn Hà Cảnh Minh sao?" Cố An Tước tự tay tháo thiết bị hỗ trợ thở ra, khóe môi nhợt nhạt cất giọng.
Hà Tiểu Vãn chột dạ ngẩng đầu, trong mắt đều là ngạc nhiên khi tâm tư bị anh nhìn thấu.
"Nếu cho em chọn lại, em vẫn sẽ chọn cậu ta thôi." Nói đến đây, Cố An Tước lại cố tình rời mắt đi chỗ khác, dáng vẻ không để tâm. "Tôi chỉ là không ngờ, tấm lòng của tôi vẫn không thể sánh được với an nguy của "anh trai" em."
"Không sao cả, dù gì tôi cũng phúc lớn mạng lớn, chẳng qua chỉ là vài vết xước, tôi chịu được."
"..." Anh nói như vậy, cô thực tình không biết nên phải làm sao.
"Nếu là tình cảnh như vậy thôi. " Hà Tiểu Vãn chớp mắt, cố gắng giảng giải nỗi khổ tâm. "Vì em tin tưởng ngài."
Cố An Tước không nói, quay mặt lại nhìn cô như chờ đợi câu trả lời.
Cô gái mím môi nói tiếp. "Không phải ngài nói bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải nhìn nhận vấn đề theo nhiều hướng sao? Lúc đó em chỉ nghĩ làm sao để vẹn cả đôi đường."
"Bởi vì người của ngài đều ở đó, nhưng anh Hai lại chỉ đơn độc một mình. Hoàn cảnh đó, em chỉ biết đặt toàn bộ niềm ở ngài, ngài an bài thế nào em cũng đều an tâm."
Hơn nữa lúc đó Cố An Tước ném cho cô một ánh mắt yên tâm, cô mới liều lĩnh đánh cược mạng sống của anh như thế.
Đúng là suýt nữa thì sẽ phải hối hận cả đời.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, lời thanh minh này của cô lại khiến anh mềm lòng.
Mấu chốt vẫn là trao cho anh tất cả, tín nhiệm và mạng sống.
"Được rồi, lau nước mắt đi." Người đàn ông không đành lòng vươn tay ra, muốn giúp cô lau nước mắt nhưng lại phát hiện bản thân bị cố định trên giường, không thể cử động.
Vì có chỗ xương bị nứt, bác sỹ đã tỉ mỉ cố định lại.
Hà Tiểu Vãn nhìn ra ý đồ của anh, tự giác đưa tay lên khóe mắt làm hành động lau chùi, lại vô tình để lộ bàn tay bị dao cắt đã được băng bó.
"Bị thương rồi?" Người đàn ông đột nhiên cao giọng.
"Không có..." Hà Tiểu Vãn lập tức rụt tay lại, né tránh bàn tay anh đang muốn túm lấy cô.
"Hà Tiểu Vãn, em thành thật cho tôi!" Cố An Tước sốt sắng đến nỗi muốn chống tay ngồi dậy. "Tại sao tay lại thế này?"
Cô còn lâu mới nói, vết thương này là Hoắc Siêu uy hiếp, hắn nói muốn giữ an toàn cho cả hai người đàn ông kia thì phải để lại máu của cô. Dù không biết lý do của hắn là gì, không rõ hắn có giữ lời hay không, chỉ biết rằng mỗi hành động của cô khi đó đều là cược, không đắn đo lấy dao rạch tay để lại cho hắn một bát máu tươi.
Đến cuối cùng, hắn vẫn lật lọng.
Gương mặt cô gái vô cùng bình tĩnh, cô nhìn anh, khẽ khàng nói. "Tai nạn xe, bị mảnh sắt đâm trúng."
...
Vài ngày sau, Cố An Tước thuận lợi xuất viện, nhưng không được phép lập tức ép bản thân vào quỹ đạo công việc như trước.
Luôn có bác sỹ riêng ở văn phòng Ngoại giao tá túc trực tiếp theo dõi.
Đợi bác sỹ hoàn thành việc kiểm tra toàn diện vào cuối ngày xong, Hạ Kiều mới bước vào.
Cố An Tước đã có thể đi lại bình thường, nhưng trên người vẫn còn vài vết thương nặng cần thời gian để chữa lành.
"Chiến dịch tranh cử sắp tới tôi giúp cậu hoãn lại rồi." Do vấn đề đi lại bằng máy bay của Cố An Tước không tiện nên Hạ Kiều đã giúp anh khoản này.
"Còn vấn đề của nhà họ Hoắc, xem ra đều bắt nguồn từ Hoắc Siêu."
Cố An Tước yên lặng không nói gì. Ngoài mặt có vẻ không mấy lạnh nhạt hay nhiệt tình với chuyện này, nhưng có lẽ trong lòng cũng sớm đã có tính toán rồi.
Dù sao trước khi nhìn thấy Hà Tiểu Vãn, Hà Cảnh Minh mới là người đầu tiên bước vào đó.
Hà Cảnh Minh trước nay luôn tỉ mỉ mọi chuyện. Hoắc Siêu tìm đến hắn đầu tiên cũng không phải ngẫu nhiên hay trùng hợp.
"Tên nhóc Hoắc Kiến Lương lần trước đâu?" Cố An Tước nâng mắt, đột nhiên nhắc đến cái tên này.
Không cần quá nhiều thời gian để Hạ Kiều nhận ra cái tên kia là ai.
Dù sao lần đó hắn bị loét dạ dày do uống cùng lúc tám chai rượu cồn, dạ dày giống như thủng mất một lỗ, thời gian nhập viện dài đến nỗi khiến Hạ Kiều buộc phải chú ý tới hắn.
Tò mò xem nguyên do khiến Cố An Tước ra tay tàn nhẫn như vậy là gì.
"Nằm viện hai tháng, xuất viện hơn một tuần trước rồi." Nhắc đến chuyện này, Hạ Kiều lập tức tò mò. "Tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu lại chuốc rượu bục ruột người ta, xong lại rảnh rỗi tìm bác sỹ tốt nhất điều trị, lão Cố, cậu lại toan tính điều gì thế?"
"Một tên nhóc mà cũng cần phải tính toán à?"
Anh sẽ hao tâm tổn sức, toan tính chuyện của thằng nhóc không biết điều đó sao?
Chỉ là hù dọa mà thôi.
Cho hắn một bài học, để hắn tự biết rõ người nào không nên đụng.
Hạ Kiều ngửa người ra ghế, vắt chân lên cao rồi cười cợt. "Lão Cố..."
"Hại người ta đau mười thì mình đau tám."
"Chuyện tình cảm không nên tính toán chi li đâu."
Lão Cố: "..."
Có thể nhiều người không nhìn ra, đặc biệt là Hà Tiểu Vãn, tên cáo già này rõ ràng cố tình để xe lật, muốn dùng khổ nhục kế để dụ dỗ con người ta mà.
Nhưng Hạ Kiều căn bản không biết đây lại là hạ sách của anh. Một kế sách bất đắc dĩ.
Ồn ào với người phụ nữ tên Dương Ân kia đã lớn đến mức không thể dùng tay che trời, dùng tiền ém xuống.
Hà Tiểu Vãn luôn xa cách với anh về điểm này. Nếu không thể để cô tình nguyện quay về bên anh, vậy thì chỉ còn cách ép buộc thôi.
Nước mắt lại không tự chủ được chảy xuống từng hàng, nhưng lại như thể cô đang kìm nén, tiếng khóc biến thành tiếng nấc nghẹn, hại lồng ngực người đàn ông loạn như cào cào.
Hà Tiểu Vãn nghĩ đến rất nhiều tình huống cực đoan. Dù không phải lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh này, nhưng lại là lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi đến thế.
Cực kỳ hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc xe của Cố An Tước lao đến ghì xe cô, thế chỗ, cảnh chiếc xe bị đâm văng ra ngoài lật toàn bộ xe in đậm trong trí nhớ.
Cố An Tước kín đáo hé mắt ra, phát hiện cô gái vẫn đang nắm tay anh, gục xuống bên cạnh khóc không thành tiếng.
Nếu còn khóc thế này...
"Nhóc con, đừng khóc nữa..."
Thật là không đành lòng mà.
Ngay tức khắc, Hà Tiểu Vãn lập tức ngẩng cao đầu, trong giây lát ngừng hẳn lại, nuốt tiếng khóc vào trong.
"Cố An Tước." Cứ như vậy nhìn anh, dường như không dám tin vào mắt mình, mãi một lúc sau mới phản ứng lại đứng bật dậy.
Câu chữ như va vào nhau vì phấn khích. "Y tá... Phong Hi... bác sỹ... đợi em một lát... em gọi người đến..."
"Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên em làm không phải là ở cạnh tôi à?"
"Ở lại đi, tôi chỉ cần em."
"..."
Hà Tiểu Vãn bất động, nhìn bàn tay mình bị anh giữ chặt. Nghe giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai, dù giọng nói của anh khá yếu ớt nhưng lại khiến lồng ngực cô đập mạnh đến mức khó kiểm soát.
Hà Tiểu Vãn khẽ gật đầu, ngồi trở lại ghế.
"Em xin lỗi..."
"Xin lỗi vì đã bỏ tôi lại, chọn Hà Cảnh Minh sao?" Cố An Tước tự tay tháo thiết bị hỗ trợ thở ra, khóe môi nhợt nhạt cất giọng.
Hà Tiểu Vãn chột dạ ngẩng đầu, trong mắt đều là ngạc nhiên khi tâm tư bị anh nhìn thấu.
"Nếu cho em chọn lại, em vẫn sẽ chọn cậu ta thôi." Nói đến đây, Cố An Tước lại cố tình rời mắt đi chỗ khác, dáng vẻ không để tâm. "Tôi chỉ là không ngờ, tấm lòng của tôi vẫn không thể sánh được với an nguy của "anh trai" em."
"Không sao cả, dù gì tôi cũng phúc lớn mạng lớn, chẳng qua chỉ là vài vết xước, tôi chịu được."
"..." Anh nói như vậy, cô thực tình không biết nên phải làm sao.
"Nếu là tình cảnh như vậy thôi. " Hà Tiểu Vãn chớp mắt, cố gắng giảng giải nỗi khổ tâm. "Vì em tin tưởng ngài."
Cố An Tước không nói, quay mặt lại nhìn cô như chờ đợi câu trả lời.
Cô gái mím môi nói tiếp. "Không phải ngài nói bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải nhìn nhận vấn đề theo nhiều hướng sao? Lúc đó em chỉ nghĩ làm sao để vẹn cả đôi đường."
"Bởi vì người của ngài đều ở đó, nhưng anh Hai lại chỉ đơn độc một mình. Hoàn cảnh đó, em chỉ biết đặt toàn bộ niềm ở ngài, ngài an bài thế nào em cũng đều an tâm."
Hơn nữa lúc đó Cố An Tước ném cho cô một ánh mắt yên tâm, cô mới liều lĩnh đánh cược mạng sống của anh như thế.
Đúng là suýt nữa thì sẽ phải hối hận cả đời.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, lời thanh minh này của cô lại khiến anh mềm lòng.
Mấu chốt vẫn là trao cho anh tất cả, tín nhiệm và mạng sống.
"Được rồi, lau nước mắt đi." Người đàn ông không đành lòng vươn tay ra, muốn giúp cô lau nước mắt nhưng lại phát hiện bản thân bị cố định trên giường, không thể cử động.
Vì có chỗ xương bị nứt, bác sỹ đã tỉ mỉ cố định lại.
Hà Tiểu Vãn nhìn ra ý đồ của anh, tự giác đưa tay lên khóe mắt làm hành động lau chùi, lại vô tình để lộ bàn tay bị dao cắt đã được băng bó.
"Bị thương rồi?" Người đàn ông đột nhiên cao giọng.
"Không có..." Hà Tiểu Vãn lập tức rụt tay lại, né tránh bàn tay anh đang muốn túm lấy cô.
"Hà Tiểu Vãn, em thành thật cho tôi!" Cố An Tước sốt sắng đến nỗi muốn chống tay ngồi dậy. "Tại sao tay lại thế này?"
Cô còn lâu mới nói, vết thương này là Hoắc Siêu uy hiếp, hắn nói muốn giữ an toàn cho cả hai người đàn ông kia thì phải để lại máu của cô. Dù không biết lý do của hắn là gì, không rõ hắn có giữ lời hay không, chỉ biết rằng mỗi hành động của cô khi đó đều là cược, không đắn đo lấy dao rạch tay để lại cho hắn một bát máu tươi.
Đến cuối cùng, hắn vẫn lật lọng.
Gương mặt cô gái vô cùng bình tĩnh, cô nhìn anh, khẽ khàng nói. "Tai nạn xe, bị mảnh sắt đâm trúng."
...
Vài ngày sau, Cố An Tước thuận lợi xuất viện, nhưng không được phép lập tức ép bản thân vào quỹ đạo công việc như trước.
Luôn có bác sỹ riêng ở văn phòng Ngoại giao tá túc trực tiếp theo dõi.
Đợi bác sỹ hoàn thành việc kiểm tra toàn diện vào cuối ngày xong, Hạ Kiều mới bước vào.
Cố An Tước đã có thể đi lại bình thường, nhưng trên người vẫn còn vài vết thương nặng cần thời gian để chữa lành.
"Chiến dịch tranh cử sắp tới tôi giúp cậu hoãn lại rồi." Do vấn đề đi lại bằng máy bay của Cố An Tước không tiện nên Hạ Kiều đã giúp anh khoản này.
"Còn vấn đề của nhà họ Hoắc, xem ra đều bắt nguồn từ Hoắc Siêu."
Cố An Tước yên lặng không nói gì. Ngoài mặt có vẻ không mấy lạnh nhạt hay nhiệt tình với chuyện này, nhưng có lẽ trong lòng cũng sớm đã có tính toán rồi.
Dù sao trước khi nhìn thấy Hà Tiểu Vãn, Hà Cảnh Minh mới là người đầu tiên bước vào đó.
Hà Cảnh Minh trước nay luôn tỉ mỉ mọi chuyện. Hoắc Siêu tìm đến hắn đầu tiên cũng không phải ngẫu nhiên hay trùng hợp.
"Tên nhóc Hoắc Kiến Lương lần trước đâu?" Cố An Tước nâng mắt, đột nhiên nhắc đến cái tên này.
Không cần quá nhiều thời gian để Hạ Kiều nhận ra cái tên kia là ai.
Dù sao lần đó hắn bị loét dạ dày do uống cùng lúc tám chai rượu cồn, dạ dày giống như thủng mất một lỗ, thời gian nhập viện dài đến nỗi khiến Hạ Kiều buộc phải chú ý tới hắn.
Tò mò xem nguyên do khiến Cố An Tước ra tay tàn nhẫn như vậy là gì.
"Nằm viện hai tháng, xuất viện hơn một tuần trước rồi." Nhắc đến chuyện này, Hạ Kiều lập tức tò mò. "Tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu lại chuốc rượu bục ruột người ta, xong lại rảnh rỗi tìm bác sỹ tốt nhất điều trị, lão Cố, cậu lại toan tính điều gì thế?"
"Một tên nhóc mà cũng cần phải tính toán à?"
Anh sẽ hao tâm tổn sức, toan tính chuyện của thằng nhóc không biết điều đó sao?
Chỉ là hù dọa mà thôi.
Cho hắn một bài học, để hắn tự biết rõ người nào không nên đụng.
Hạ Kiều ngửa người ra ghế, vắt chân lên cao rồi cười cợt. "Lão Cố..."
"Hại người ta đau mười thì mình đau tám."
"Chuyện tình cảm không nên tính toán chi li đâu."
Lão Cố: "..."
Có thể nhiều người không nhìn ra, đặc biệt là Hà Tiểu Vãn, tên cáo già này rõ ràng cố tình để xe lật, muốn dùng khổ nhục kế để dụ dỗ con người ta mà.
Nhưng Hạ Kiều căn bản không biết đây lại là hạ sách của anh. Một kế sách bất đắc dĩ.
Ồn ào với người phụ nữ tên Dương Ân kia đã lớn đến mức không thể dùng tay che trời, dùng tiền ém xuống.
Hà Tiểu Vãn luôn xa cách với anh về điểm này. Nếu không thể để cô tình nguyện quay về bên anh, vậy thì chỉ còn cách ép buộc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.