Chương 1: Chương 1
Phó Du
28/06/2018
Sau khi Dương Dương thành thạo quấn băng chân cho tôi xong, cậu ngước cặp mắt đen sâu thẳm liếc nhìn tôi một cái. Cậu vốn là một người đàn ông cực kỳ khôi ngô, ngũ quan sắc nét, dáng người hoàn mỹ, nhất là cặp mắt xếch kia, ánh nhìn ngạo nghễ, phong tình vô hạn.
Nhưng lúc này đây, ánh mắt Dương Dương lại có phần bất đắc dĩ, dường như còn hàm ẩn một tia đau lòng. Cậu thở dài một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi nói: “A Thảo, lần này cậu định lấy cớ gì? Lần trước là đỡ bà lão qua đường, không cẩn thận đụng vào cây, trước nữa là bị một con chó dữ đuổi nên ngã trặc chân, trước trước nữa…”
“Dương Dương.” Đối mặt với người đàn ông anh tuấn dài dòng này, tôi chỉ nhẹ nhàng ngắt lời: “Lần này… lần này thật sự là mình bất cẩn trượt chân.”
Tôi không nói dối, quả thực tôi trượt chân nên mới ngã từ cầu thang tầng hai xuống, không liên quan gì đến Vân Tường cả.
Từ đầu tới cuối, chẳng qua anh chỉ thở hổn hển chỉ vào bức ảnh đã bị xé thành hai nửa, gầm lên mắng mỏ tôi mà thôi. Khi vật cất chứa tình yêu và kỷ niệm trong quá khứ bị xé nát, ai cũng sẽ tê tâm liệt phế mà.
Có điều, đã lâu rồi Vân Tường không giận dữ như vậy, chuyện này khiến tôi vừa vui mừng vừa khổ sở. Vui vì anh vẫn còn phản ứng với tôi, cho dù là tức giận; khổ vì, cho dù có phản ứng, vẫn vì Lâm Nhược Ức.
Dương Dương đúng là một bác sĩ tốt, khi cậu ấy băng bó vết thương cho tôi, tôi không hề cảm thấy đau đớn. Cũng có lẽ, đã từ rất lâu rồi, tôi không còn biết đau là gì nữa. Bằng không, sao tôi lại tự ngược như thế, hết lần này tới lần khác chạy đến trước mặt người đàn ông kia, để cho anh hết lần này tới lần khác làm tổn thương tôi.
Dương Dương thở dài, không nói gì, chỉ tiễn tôi ra cửa phòng khám.
Cuối cùng, cậu mỉm cười, gương mặt dịu dàng kề sát lại. Cặp môi mỏng hơi hé mở, tựa như muốn nói gì đó với tôi, nhưng rốt cuộc cậu không nói gì hết, chỉ vỗ vỗ đầu tôi, thương cảm bảo: “A Thảo, tuần sau kiểm tra sức khỏe, cậu phải tới đấy.”
Tôi mỉm cười, gật đầu, quay đi, ba động tác liền mạch dứt khoát.
Khi ra tới cửa, chiếc Land Rover của Vân Tường đã chờ sẵn ở ven đường.
Thường nói khí chất của đàn ông phải dựa vào sự nghiệp, nhưng tôi nghĩ, Vân Tường của tôi, không cần có chiếc xe đen sì ở đằng sau kia, anh vẫn đẹp. Vân Tường đẹp lắm, mắt đen láy, mũi cao thẳng, còn cả cặp môi vì mất kiên nhẫn mà mím chặt, nhìn thế nào cũng khiến tôi cảm thấy yêu, yêu đến mức không muốn buông tay.
Đúng thế, một người đàn ông có thể dùng chữ “đẹp” để miêu tả đó, là của tôi.
Cho dù anh không muốn, nhưng anh đã cưới tôi.
Nhìn thấy tôi tủm tỉm cười đi đến, sự nhẫn nại cuối cùng của Vân Tường đã bị mài mòn hết.
“Lâm Thảo, tôi nói cho cô, đừng có chơi mấy trò nhạt nhẽo này. Chiêu trò cũ như thế, chơi ba năm, cô không thấy mệt à?” Nói xong, Vân Tường mở cửa xe, đóng lại, khởi động xe, ba động tác cũng rất liền mạch dứt khoát.
Còn tôi, nhìn theo chiếc Land Rover chạy khuất khỏi tầm mắt, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau đớn khó nén từ chân truyền lên. Tôi nghĩ, anh bỏ tôi lại cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, tôi biết được cảm giác đau đớn rồi, không phải sao?
Buổi đêm lạnh lẽo yên ắng, trên đường chỉ còn một mình tôi, một người phụ nữ ngã từ cầu thang xuống, chân bị thương, không biết là vạn hạnh hay bất hạnh?
Tôi khập khiễng đi về phía trước, tôi đoán, dựa vào tính cách của Vân Tường, chắc chắn sẽ không quay đầu. Anh chưa bao giờ biết quay đầu, tôi đã dùng ba năm để chứng minh chân lý này.
Di động reo lên trong túi xách, là tin nhắn của bạn thân Nam Ny. Tôi mở ra đọc nội dung, chỉ một câu đơn giản ngắn gọn của Nam Ny, đã đâm thẳng vào tim tôi.
“Lâm Nhược Ức về rồi.”
Màn hình di động tối dần, tôi ngửa lên nhìn bầu trời đêm, mỉm cười, trong lòng lại nghĩ thông suốt một chuyện. Hóa ra, đây là nguyên nhân đêm nay Vân Tường không thể kiềm chế được.
Hóa ra, Lâm Nhược Ức đã trở lại.
Nhưng lúc này đây, ánh mắt Dương Dương lại có phần bất đắc dĩ, dường như còn hàm ẩn một tia đau lòng. Cậu thở dài một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi nói: “A Thảo, lần này cậu định lấy cớ gì? Lần trước là đỡ bà lão qua đường, không cẩn thận đụng vào cây, trước nữa là bị một con chó dữ đuổi nên ngã trặc chân, trước trước nữa…”
“Dương Dương.” Đối mặt với người đàn ông anh tuấn dài dòng này, tôi chỉ nhẹ nhàng ngắt lời: “Lần này… lần này thật sự là mình bất cẩn trượt chân.”
Tôi không nói dối, quả thực tôi trượt chân nên mới ngã từ cầu thang tầng hai xuống, không liên quan gì đến Vân Tường cả.
Từ đầu tới cuối, chẳng qua anh chỉ thở hổn hển chỉ vào bức ảnh đã bị xé thành hai nửa, gầm lên mắng mỏ tôi mà thôi. Khi vật cất chứa tình yêu và kỷ niệm trong quá khứ bị xé nát, ai cũng sẽ tê tâm liệt phế mà.
Có điều, đã lâu rồi Vân Tường không giận dữ như vậy, chuyện này khiến tôi vừa vui mừng vừa khổ sở. Vui vì anh vẫn còn phản ứng với tôi, cho dù là tức giận; khổ vì, cho dù có phản ứng, vẫn vì Lâm Nhược Ức.
Dương Dương đúng là một bác sĩ tốt, khi cậu ấy băng bó vết thương cho tôi, tôi không hề cảm thấy đau đớn. Cũng có lẽ, đã từ rất lâu rồi, tôi không còn biết đau là gì nữa. Bằng không, sao tôi lại tự ngược như thế, hết lần này tới lần khác chạy đến trước mặt người đàn ông kia, để cho anh hết lần này tới lần khác làm tổn thương tôi.
Dương Dương thở dài, không nói gì, chỉ tiễn tôi ra cửa phòng khám.
Cuối cùng, cậu mỉm cười, gương mặt dịu dàng kề sát lại. Cặp môi mỏng hơi hé mở, tựa như muốn nói gì đó với tôi, nhưng rốt cuộc cậu không nói gì hết, chỉ vỗ vỗ đầu tôi, thương cảm bảo: “A Thảo, tuần sau kiểm tra sức khỏe, cậu phải tới đấy.”
Tôi mỉm cười, gật đầu, quay đi, ba động tác liền mạch dứt khoát.
Khi ra tới cửa, chiếc Land Rover của Vân Tường đã chờ sẵn ở ven đường.
Thường nói khí chất của đàn ông phải dựa vào sự nghiệp, nhưng tôi nghĩ, Vân Tường của tôi, không cần có chiếc xe đen sì ở đằng sau kia, anh vẫn đẹp. Vân Tường đẹp lắm, mắt đen láy, mũi cao thẳng, còn cả cặp môi vì mất kiên nhẫn mà mím chặt, nhìn thế nào cũng khiến tôi cảm thấy yêu, yêu đến mức không muốn buông tay.
Đúng thế, một người đàn ông có thể dùng chữ “đẹp” để miêu tả đó, là của tôi.
Cho dù anh không muốn, nhưng anh đã cưới tôi.
Nhìn thấy tôi tủm tỉm cười đi đến, sự nhẫn nại cuối cùng của Vân Tường đã bị mài mòn hết.
“Lâm Thảo, tôi nói cho cô, đừng có chơi mấy trò nhạt nhẽo này. Chiêu trò cũ như thế, chơi ba năm, cô không thấy mệt à?” Nói xong, Vân Tường mở cửa xe, đóng lại, khởi động xe, ba động tác cũng rất liền mạch dứt khoát.
Còn tôi, nhìn theo chiếc Land Rover chạy khuất khỏi tầm mắt, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau đớn khó nén từ chân truyền lên. Tôi nghĩ, anh bỏ tôi lại cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, tôi biết được cảm giác đau đớn rồi, không phải sao?
Buổi đêm lạnh lẽo yên ắng, trên đường chỉ còn một mình tôi, một người phụ nữ ngã từ cầu thang xuống, chân bị thương, không biết là vạn hạnh hay bất hạnh?
Tôi khập khiễng đi về phía trước, tôi đoán, dựa vào tính cách của Vân Tường, chắc chắn sẽ không quay đầu. Anh chưa bao giờ biết quay đầu, tôi đã dùng ba năm để chứng minh chân lý này.
Di động reo lên trong túi xách, là tin nhắn của bạn thân Nam Ny. Tôi mở ra đọc nội dung, chỉ một câu đơn giản ngắn gọn của Nam Ny, đã đâm thẳng vào tim tôi.
“Lâm Nhược Ức về rồi.”
Màn hình di động tối dần, tôi ngửa lên nhìn bầu trời đêm, mỉm cười, trong lòng lại nghĩ thông suốt một chuyện. Hóa ra, đây là nguyên nhân đêm nay Vân Tường không thể kiềm chế được.
Hóa ra, Lâm Nhược Ức đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.