Chương 34: Ngón tay của cha
Tg Tiểu Ngân Ngân
01/06/2023
Bước vào căn phòng vip do hắn thuê, vừa đóng cửa hắn đã ôm hôn cô nồng nhiệt. Châu Huệ Mẫn đẩy mạnh hắn ra, gần như dùng toàn bộ sức lực của cô để đẩy. Hán ca lùi về sau, nhưng một lần nữa cố chấp lao tới hôn cô. Lần này cô không đẩy được hắn, tay chân cô đều bị hắn kẹp chặt cưỡng chế lạ không thể dãy dụa.
"Đồ khốn... khốn nạn... buông ra... ưm... ưm... buông..."
Cô cắn hắn, cắn đến chảy máu hắn cũng không buông, mùi máu tanh xộc vào mũi cô, nước mắt cũng vì thế mà trào trực rơi xuống. Hắn thoả mãn nụ hôn xong, mới buông cô ra. Châu Huệ Mẫn thở hổn hển, cô nhìn hắn căm thù nói:"Đủ rồi chứ, nếu đủ rồi thì phiền anh để tôi đi."
"Em hận anh đến vậy sao?"
Hán ca nắm tay cô kéo lại ghế sofa, lần này cô không chống cự nữa. Hắn để cô ngồi xuống ghế, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Hắn lấy từ trong túi áo khoác ra hai chiếc hộp, hắn mở cái hộp thứ nhất ra, là một ngón tay. Châu Huệ Mẫn xanh mặt, cô lùi về sau nhìn hắn đề phòng.
"Ngón tay này là của thằng Táo, trả thù cho con của chúng ta." Hắn đặt ngón tay ở trước mặt cô bình tĩnh nói.
"Anh là đồ điên."
Châu Huệ Mẫn đứng dậy, cô phải đi khỏi chỗ này, càng sớm càng tốt. Ở đây không có Hán ca mà cô yêu, chỉ có một con ác quỷ đội lốp người mà thôi.
"Em không tò mò chiếc hộp còn lại đựng thứ gì hả?"
Cô dự cảm chẳng lành, hắn đưa cái hộp lên mở ra cho cô xem, lại là ngón tay. Cô quay lưng bỏ đi, hắn lại nói:"Không nhận ra đây là của ai sao?"
Cô nghe xong thì quay phắc lại nhìn hắn, Hán ca cười, nụ cười của hắn thật quỷ dị, hắn nói:"Của cha em đó, trừng phạt em vì không nghe lời."
"Khốn nạn, anh còn có thể khốn nạn tới mức nào nữa hả?" Châu Huệ Mẫn lao tới đánh hắn, cô nắm cổ áo hắn gào lên. Hắn không phản ứng, chỉ cười lạnh, cô tát vào mặt hắn, dùng hết sức lực hét lên:"Rốt cuộc anh muốn cái gì, anh bán tôi cho người khác rồi. Anh còn muốn cái gì nữa hả?"
"Muốn em yêu anh."
"Không đời nào, anh là ác quỷ chứ không phải con người. Anh vốn không xứng đáng có tình yêu." Cô sẽ không yêu hắn nữa, không yêu một tên máu lạnh như hắn nữa.
"Chỉ cần em dám không yêu anh. Huệ Mẫn anh sẽ hủy hoại em, hủy hoại tất cả của em. Anh không có được em, thì họ Trần kia cũng đừng mong sẽ có được em." Hắn nghiến răng nhã ra từng chữ với cô, chưa bao giờ cô thấy hắn có thái độ này cả. Là lạnh lùng, là tàn nhẫn, là quyết tâm tới cùng.
Châu Huệ Mẫn buông hắn ra, cô ngồi xuống sàn. Cô hiểu rồi, cả đời này cho dù như thế nào cô cũng không thể thoát khỏi tay hắn, mãi mãi không thể.
"Ngoan, anh cũng yêu em." Hắn đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng vuốt ve gò má cô nói.
Châu Huệ Mẫn cười khinh, cô lạnh giọng:"Cái gì là cũng, tôi chưa từng yêu anh. Làm sao tôi có thể yêu một con ác quỷ được chứ?"
"Đừng chọc giận anh." Hắn hôn cô.
Điều hắn muốn chỉ có vậy, lợi dụng, thể xác và chiếm hữu. Châu Huệ Mẫn đã bán cho hắn rồi, cho nên hắn tận dụng một cách triệt để nhất. Dùng cô để cứu anh em của hắn, dùng cô để thoả mãn dục vọng của hắn, dùng trái tim cô để yêu hắn. Hắn muốn dùng cô từ trong ra ngoài, bất cứ thứ gì đều phải có lợi cho hắn.
Châu Huệ Mẫn không chống cự nữa, mặc hắn ở trên người cô lao lực, vì cô biết có phản kháng cũng vô dụng.
Cô mở to mắt nhìn hắn, đồ khốn nạn !
Hôm nay hắn đặc biệt dùng sức, đã mấy tháng trời cô không làm chuyện đó suýt nữa là chết dưới thân của hắn. Lúc làm xong hắn đi tắm rửa, còn cô ở trên giường nằm đắp chăn nhắm mắt, cô ủy khuất, cô hận hắn, tâm trạng giống như một mớ hỗn độn vậy.
"Mặc lại quần áo, anh đưa em về."
"Tôi mệt, anh cứ về trước đi."
Hán ca lên giường, hắn ôm và hôn lên gò má của cô. Hắn dịu dàng như thuở ban đầu nói:"Ngoan, mặc lại quần áo rồi về."
"Quyền nghỉ ngơi cũng không có sao?"
"Em về trễ Trạch phu nhân sẽ lo lắng đấy."
Châu Huệ Mẫn nhìn hắn, cười lạnh:"Anh sợ bị phát hiện hả, anh mà cũng có lúc sợ hãi thế này sao?"
"Huệ Mẫn đừng bướng bỉnh, nghe lời anh."
Châu Huệ Mẫn rời giường, lúc chạm chân xuống mặt đất lạnh lẽo cô run rẩy cơ hồ không đứng vững nổi nữa. Hắn lúc nào chẳng vậy, hành cô đến nổi chết đi sống lại mới chịu ngừng. Cô mặc lại quần áo, theo hắn rời khỏi khách sạn. Trong xe cô không nói chuyện, đoạn đường cũng không quá dài đi mười phút là tới.
"Anh sẽ nhắn tin cho em sau."
Cô đẩy cửa đi xuống xe, cô không muốn nói chuyện với hắn.
"Huệ Mẫn, anh yêu em, rất yêu."
"Anh bớt nói mấy lời này lại tôi sẽ đỡ buồn nôn hơn đấy."
Cô bỏ vào nhà, hắn nhìn theo một hồi rồi mới rời đi.
Cô về tới ngay lập tức đi tắm, cố gắng kì cọ hết mùi hương của người đàn ông đó. Cô ghét hắn, hận hắn, nhưng trái tim cũng đau đớn vì hắn. Vì sao chứ, nếu hắn nhỏ nhẹ nói xin lỗi cô, cô sẽ lại yêu hắn. Vì sao phải chặt ngón tay của ba cô để uy hiếp, hắn làm như vậy làm sao cô dám lại yêu hắn đây chứ?
Lúc cô về không thấy Trạch phu nhân đâu cả, nên tắm xong, ổn định lại tinh thần cô liền đi tìm bà ấy. Người hầu nói bà ấy đang ở phòng thờ của Trạch gia, là một chỗ cô chưa từng dám đặt chân vào.
"Đồ khốn... khốn nạn... buông ra... ưm... ưm... buông..."
Cô cắn hắn, cắn đến chảy máu hắn cũng không buông, mùi máu tanh xộc vào mũi cô, nước mắt cũng vì thế mà trào trực rơi xuống. Hắn thoả mãn nụ hôn xong, mới buông cô ra. Châu Huệ Mẫn thở hổn hển, cô nhìn hắn căm thù nói:"Đủ rồi chứ, nếu đủ rồi thì phiền anh để tôi đi."
"Em hận anh đến vậy sao?"
Hán ca nắm tay cô kéo lại ghế sofa, lần này cô không chống cự nữa. Hắn để cô ngồi xuống ghế, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Hắn lấy từ trong túi áo khoác ra hai chiếc hộp, hắn mở cái hộp thứ nhất ra, là một ngón tay. Châu Huệ Mẫn xanh mặt, cô lùi về sau nhìn hắn đề phòng.
"Ngón tay này là của thằng Táo, trả thù cho con của chúng ta." Hắn đặt ngón tay ở trước mặt cô bình tĩnh nói.
"Anh là đồ điên."
Châu Huệ Mẫn đứng dậy, cô phải đi khỏi chỗ này, càng sớm càng tốt. Ở đây không có Hán ca mà cô yêu, chỉ có một con ác quỷ đội lốp người mà thôi.
"Em không tò mò chiếc hộp còn lại đựng thứ gì hả?"
Cô dự cảm chẳng lành, hắn đưa cái hộp lên mở ra cho cô xem, lại là ngón tay. Cô quay lưng bỏ đi, hắn lại nói:"Không nhận ra đây là của ai sao?"
Cô nghe xong thì quay phắc lại nhìn hắn, Hán ca cười, nụ cười của hắn thật quỷ dị, hắn nói:"Của cha em đó, trừng phạt em vì không nghe lời."
"Khốn nạn, anh còn có thể khốn nạn tới mức nào nữa hả?" Châu Huệ Mẫn lao tới đánh hắn, cô nắm cổ áo hắn gào lên. Hắn không phản ứng, chỉ cười lạnh, cô tát vào mặt hắn, dùng hết sức lực hét lên:"Rốt cuộc anh muốn cái gì, anh bán tôi cho người khác rồi. Anh còn muốn cái gì nữa hả?"
"Muốn em yêu anh."
"Không đời nào, anh là ác quỷ chứ không phải con người. Anh vốn không xứng đáng có tình yêu." Cô sẽ không yêu hắn nữa, không yêu một tên máu lạnh như hắn nữa.
"Chỉ cần em dám không yêu anh. Huệ Mẫn anh sẽ hủy hoại em, hủy hoại tất cả của em. Anh không có được em, thì họ Trần kia cũng đừng mong sẽ có được em." Hắn nghiến răng nhã ra từng chữ với cô, chưa bao giờ cô thấy hắn có thái độ này cả. Là lạnh lùng, là tàn nhẫn, là quyết tâm tới cùng.
Châu Huệ Mẫn buông hắn ra, cô ngồi xuống sàn. Cô hiểu rồi, cả đời này cho dù như thế nào cô cũng không thể thoát khỏi tay hắn, mãi mãi không thể.
"Ngoan, anh cũng yêu em." Hắn đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng vuốt ve gò má cô nói.
Châu Huệ Mẫn cười khinh, cô lạnh giọng:"Cái gì là cũng, tôi chưa từng yêu anh. Làm sao tôi có thể yêu một con ác quỷ được chứ?"
"Đừng chọc giận anh." Hắn hôn cô.
Điều hắn muốn chỉ có vậy, lợi dụng, thể xác và chiếm hữu. Châu Huệ Mẫn đã bán cho hắn rồi, cho nên hắn tận dụng một cách triệt để nhất. Dùng cô để cứu anh em của hắn, dùng cô để thoả mãn dục vọng của hắn, dùng trái tim cô để yêu hắn. Hắn muốn dùng cô từ trong ra ngoài, bất cứ thứ gì đều phải có lợi cho hắn.
Châu Huệ Mẫn không chống cự nữa, mặc hắn ở trên người cô lao lực, vì cô biết có phản kháng cũng vô dụng.
Cô mở to mắt nhìn hắn, đồ khốn nạn !
Hôm nay hắn đặc biệt dùng sức, đã mấy tháng trời cô không làm chuyện đó suýt nữa là chết dưới thân của hắn. Lúc làm xong hắn đi tắm rửa, còn cô ở trên giường nằm đắp chăn nhắm mắt, cô ủy khuất, cô hận hắn, tâm trạng giống như một mớ hỗn độn vậy.
"Mặc lại quần áo, anh đưa em về."
"Tôi mệt, anh cứ về trước đi."
Hán ca lên giường, hắn ôm và hôn lên gò má của cô. Hắn dịu dàng như thuở ban đầu nói:"Ngoan, mặc lại quần áo rồi về."
"Quyền nghỉ ngơi cũng không có sao?"
"Em về trễ Trạch phu nhân sẽ lo lắng đấy."
Châu Huệ Mẫn nhìn hắn, cười lạnh:"Anh sợ bị phát hiện hả, anh mà cũng có lúc sợ hãi thế này sao?"
"Huệ Mẫn đừng bướng bỉnh, nghe lời anh."
Châu Huệ Mẫn rời giường, lúc chạm chân xuống mặt đất lạnh lẽo cô run rẩy cơ hồ không đứng vững nổi nữa. Hắn lúc nào chẳng vậy, hành cô đến nổi chết đi sống lại mới chịu ngừng. Cô mặc lại quần áo, theo hắn rời khỏi khách sạn. Trong xe cô không nói chuyện, đoạn đường cũng không quá dài đi mười phút là tới.
"Anh sẽ nhắn tin cho em sau."
Cô đẩy cửa đi xuống xe, cô không muốn nói chuyện với hắn.
"Huệ Mẫn, anh yêu em, rất yêu."
"Anh bớt nói mấy lời này lại tôi sẽ đỡ buồn nôn hơn đấy."
Cô bỏ vào nhà, hắn nhìn theo một hồi rồi mới rời đi.
Cô về tới ngay lập tức đi tắm, cố gắng kì cọ hết mùi hương của người đàn ông đó. Cô ghét hắn, hận hắn, nhưng trái tim cũng đau đớn vì hắn. Vì sao chứ, nếu hắn nhỏ nhẹ nói xin lỗi cô, cô sẽ lại yêu hắn. Vì sao phải chặt ngón tay của ba cô để uy hiếp, hắn làm như vậy làm sao cô dám lại yêu hắn đây chứ?
Lúc cô về không thấy Trạch phu nhân đâu cả, nên tắm xong, ổn định lại tinh thần cô liền đi tìm bà ấy. Người hầu nói bà ấy đang ở phòng thờ của Trạch gia, là một chỗ cô chưa từng dám đặt chân vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.