Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 10
NHOMUAHE
11/09/2024
"anh em về rồi" Thiếu Diễn vừa bước vào nhà gương mặt lạnh lùng chết chóc khi nảy điều biến mất hết, thay vào đó trở thành một người em ngoan hiền, Tử Nguyệt nhìn người đàn ông trước mắt nhíu mày trong lòng thầm nghĩ "người đàn ông này đúng là một chất độc chết người"
"về rồi à mau....." Thiếu Thành từ trong bếp cởi tạp dề ngẩng đầu lên nhìn thấy hai cô gái đứng trước mặt mình "đây là" anh nhìn hai người một người có vẻ đẹp dịu dàng ngây thơ, một người mang vẻ lạnh lùng nguy hiểm
"tù binh của em" Thiếu Diễn ngồi vắt chân lên ghế tay cầm điếu thuốc miệng nhả khói nhếch mép cười
"từ bao giờ em có hứng thú với phụ nữ vậy"
"tình cờ mới phát hiện thôi"
Hai người đàn ông ngồi trên ghế nhìn hai cô gái đứng trước mặt nhìn Thiếu Thành nhìn chầm chầm Doãn Tuyết cảm thấy cô gái này có gì đó không được bình thường sắc mặt tái nhợt, tay đang run da lúc trắng lúc tím "khoan đã, cô......"
PHỊCH
"chị, chị"
"Tử Nguyệt....đèn" Doãn Tuyết ngã xuống đất trước sự bất ngờ của ba người cô đau đớn có gắng nói với Tử Nguyệt
"làm ơn tắt đèn mau lên" Tử Nguyệt bây giờ mới để ý từ lúc vào nhà đến giờ trong nhà đang bật đèn mà Doãn Tuyết lại im lặng cố gắng chịu đựng.
"hả tại sao" Thiếu Diễn thắc mắc trước tình cảnh hiện tại rõ ràng anh chưa hề làm gì mà, chỉ có Thiếu Thành như phát hiện ra chuyện gì ra hiệu cho đám người làm tắt đèn anh vào phòng làm việc dùng đèn phát sáng ban đêm bật lên, Tử Nguyệt thấy thế định lên tiếng thì anh đã lên tiếng trước "đèn này không ảnh hưởng cô ấy"
"chị thấy sao rồi còn đau không"
"cho cô ấy uống cái này" Thiếu Thành lấy ra một lọ chất lỏng màu vàng đưa đến, Tử Nguyệt hoang mang "nếu muốn cô ấy chết cô có thể không làm theo"
Tử Nguyệt cầm lọ thuốc suy nghĩ không biết có nên làm hay không thì Thiếu Diễn bên cạnh lại lên tiếng "chỉ là sớm hay muộn chết thôi mà"
Tử Nguyệt liếc anh một cái, đưa lọ thuốc lên miệng Doãn Tuyết cho cô uống, khoảng 10 phút sau nhịp thở của cô dần ổn định nhưng da lại phát ra màu tím huỳnh quang làm mọi người kinh ngạc
"sử dụng cũng mạnh tay đấy" Thiếu Thành đứng kế bên nhìn thấy thì nhếch mép cười, ngay từ đầu anh nhìn Doãn Tuyết đã thấy cô đang trúng một loại chất độc nhưng chưa dám chắc là loại nào nhưng khi nghe Tử Nguyệt yêu cầu tắt đèn anh đã khẳng định cô gái này trúng loại độc sợ ánh sáng người trúng loại này chỉ cần bước ra sáng da trên người sẽ bắt đầu chảy máu, tim đập nhanh, khó thở nếu chậm khoảng 30 phút nếu nhanh là 5 phút sẽ chết.
"bật đèn len đi" Thiếu Thành ra lệnh
"nhưng"
"uống thuốc của tôi mà còn chết thì có lẽ thật xấu hổ" Thiếu Thành nhàn nhã ngồi xuống ghế.
"nói đi ha người rốt cuộc là ai" Thiếu Diễn im lặng nảy giờ mới lên tiếng "đừng nói dối, tôi nghĩ cô đủ thông minh để biết chuyện gì nên nói"
Tử Nguyệt nhìn hao người đàn ông trước mặt gương mặt cô vẫn lạnh lùng dường như sợ hãi cũng không có, cô suy nghĩ rồi nói mọi chuyện vì cô biết hai người trước mặt này dù bề ngoài đẹp trai nho nhã nhưng sâu bên trong là một con thú dữ. Cô chỉ nói chuyện về Doãn Tuyết khi hai người gặp nhau còn về chuyện của cô thật ra không có chuyện gì đáng nói.
"hahaha tên Trạch Hàn này cũng biến thái quá rồi" Thiếu Diễn ngồi trên ghế cười sảng khoái hắn cứ nghĩ Trạch Hàn kia dù tính tình rất nguy hiểm nhưng không ngờ hắn lại còn có thủ đoạn này.
"cô ấy bị bao lâu rồi" Thiếu Thành nhìn người con gái nằm trên ghế rõ ràng nước da rất trắng nhưng trên da đầy vết thương, khuôn mặt nhợt nhạt.
" 1 năm"
"ra tay không nhẹ, cho dùng thuốc một năm" Thiếu Thành cầm ly rượu trên tay hứng thú cười "tôi sẽ chữa bệnh cho cô ấy nhưng" anh lại nhếch mép cười nhưng ánh mắt lần này là tai rét lạnh "sau khi giải được độc cô ấy phải là người thử thuốc cho tôi" lời anh nói ra làm cho Thiếu Diễn và Tử Nguyệt sửng sốt
"anh từ bao giờ có hứng thú với phụ nữ vậy"
"sao đồng ý không"
Tử Nguyệt nhìn chầm chầm Thiếu Thành, lời đề nghị của anh như vậy mà kêu người khác đồng ý hai người này có bị điến không
"được" giọng nói yếu ớt của Doãn Tuyết làm cho ba người quay ra nhìn cô, cô nằm trên ghế ánh mắt lờ mờ nhìn Thiếu Thành "tôi đồng ý"
"cô suy nghĩ kỹ rồi"
"ừm kỹ rồi" cô chỉ cần được ra ngoài lúc ánh nắng ấm áp được nhìn thấy trẻ con chạy vui trên đường dù chỉ là một ngày thôi cũng được, suốt một năm trong bóng tối cô dường như đã quên mất hoa lan có màu gì, ánh mặt trời ấm áp như thế nào.
"ok thành giao, bệnh của cô chỉ cần uống hai lần thuốc nữa là khỏi"
"nhưng có thể để Tử Nguyệt bên cạnh tôi không" Doãn Tuyết nhìn Tử Nguyệt bây giờ người thân của cô chỉ còn mình Tử Nguyệt cô xem như em gái mình và cũng như ân nhân của mình.
"được vừa hay tôi cần một vệ sĩ" Thiếu Diễn lên tiếng làm cho Thiếu Thành đám vệ sĩ và người hầu quay lại nhìn anh "sao vậy"
"à không có gì" Thiếu Thành đứng lên đi xuống bếp nói vọng ra "ăn cơm thôi"
Thiếu Diễn đứng lên đi vào nhà ăn vừa đi được mấy bước thì quay lại nhìn hai cô gái anh hất mặt ra lệnh "sao đứng đó đi thôi"
Tử Nguyệt nhíu mày khó hiểu, không lẽ người này kếu vào ăn chung đó chứ, từ lúc cô đi theo Trạch Hàn cũng được 3 tháng thì chỉ biết người làm và chủ nhân phải ăn riêng, cô lên tiếng hỏi "đi đâu"
"đi ăn chứ đi đâu" Thiếu Diễn từ lúc vào nhà như biến thành một người khác anh không có lạnh lùng tàn ác như người ngoài nói người đàn ông này giống như có hai tính cách.
"hai cô ngồi xuống ăn đi bên trong nhà này không phân biệt chủ tớ" Thiếu Thành vừa nói vừa dọn đồ ăn ra bàn, nhìn một bàn đồ ăn chất đầy hai cô giật mình người làm trong nhà này nhiều đến như vậy sao, nhưng khi lúc ngồi lên bàn ăn thì cô chỉ nhìn sơ qua chưa tới 10 người tính luôn cả vệ sĩ. Đồ ăn như này có ăn hết không, với lại hai người đàn ông này không sợ lúc đang ăn có người ám sát sao mà không có ai canh chừng trước cổng.
"anh hôm nay không vui sao" Thiếu Diễn ngồi ăn nhưng thầm than trong lòng không biết ông anh mình có chuyện gì rồi
"không phải em nói thèm đồ ăn anh nấu sao"
"hả hahaha" Thiếu Diễn gương mặt xanh trắng cố gắng ăn những món trên bàn. Ngay cả người làm cũng im lặng ăn nhưng mặt ai cũng căng thẳng. Tử Nguyệt và Doãn Tuyết nhìn nhau hai người có một ý nghĩ cái nhà này ai cũng quái dị.
"về rồi à mau....." Thiếu Thành từ trong bếp cởi tạp dề ngẩng đầu lên nhìn thấy hai cô gái đứng trước mặt mình "đây là" anh nhìn hai người một người có vẻ đẹp dịu dàng ngây thơ, một người mang vẻ lạnh lùng nguy hiểm
"tù binh của em" Thiếu Diễn ngồi vắt chân lên ghế tay cầm điếu thuốc miệng nhả khói nhếch mép cười
"từ bao giờ em có hứng thú với phụ nữ vậy"
"tình cờ mới phát hiện thôi"
Hai người đàn ông ngồi trên ghế nhìn hai cô gái đứng trước mặt nhìn Thiếu Thành nhìn chầm chầm Doãn Tuyết cảm thấy cô gái này có gì đó không được bình thường sắc mặt tái nhợt, tay đang run da lúc trắng lúc tím "khoan đã, cô......"
PHỊCH
"chị, chị"
"Tử Nguyệt....đèn" Doãn Tuyết ngã xuống đất trước sự bất ngờ của ba người cô đau đớn có gắng nói với Tử Nguyệt
"làm ơn tắt đèn mau lên" Tử Nguyệt bây giờ mới để ý từ lúc vào nhà đến giờ trong nhà đang bật đèn mà Doãn Tuyết lại im lặng cố gắng chịu đựng.
"hả tại sao" Thiếu Diễn thắc mắc trước tình cảnh hiện tại rõ ràng anh chưa hề làm gì mà, chỉ có Thiếu Thành như phát hiện ra chuyện gì ra hiệu cho đám người làm tắt đèn anh vào phòng làm việc dùng đèn phát sáng ban đêm bật lên, Tử Nguyệt thấy thế định lên tiếng thì anh đã lên tiếng trước "đèn này không ảnh hưởng cô ấy"
"chị thấy sao rồi còn đau không"
"cho cô ấy uống cái này" Thiếu Thành lấy ra một lọ chất lỏng màu vàng đưa đến, Tử Nguyệt hoang mang "nếu muốn cô ấy chết cô có thể không làm theo"
Tử Nguyệt cầm lọ thuốc suy nghĩ không biết có nên làm hay không thì Thiếu Diễn bên cạnh lại lên tiếng "chỉ là sớm hay muộn chết thôi mà"
Tử Nguyệt liếc anh một cái, đưa lọ thuốc lên miệng Doãn Tuyết cho cô uống, khoảng 10 phút sau nhịp thở của cô dần ổn định nhưng da lại phát ra màu tím huỳnh quang làm mọi người kinh ngạc
"sử dụng cũng mạnh tay đấy" Thiếu Thành đứng kế bên nhìn thấy thì nhếch mép cười, ngay từ đầu anh nhìn Doãn Tuyết đã thấy cô đang trúng một loại chất độc nhưng chưa dám chắc là loại nào nhưng khi nghe Tử Nguyệt yêu cầu tắt đèn anh đã khẳng định cô gái này trúng loại độc sợ ánh sáng người trúng loại này chỉ cần bước ra sáng da trên người sẽ bắt đầu chảy máu, tim đập nhanh, khó thở nếu chậm khoảng 30 phút nếu nhanh là 5 phút sẽ chết.
"bật đèn len đi" Thiếu Thành ra lệnh
"nhưng"
"uống thuốc của tôi mà còn chết thì có lẽ thật xấu hổ" Thiếu Thành nhàn nhã ngồi xuống ghế.
"nói đi ha người rốt cuộc là ai" Thiếu Diễn im lặng nảy giờ mới lên tiếng "đừng nói dối, tôi nghĩ cô đủ thông minh để biết chuyện gì nên nói"
Tử Nguyệt nhìn hao người đàn ông trước mặt gương mặt cô vẫn lạnh lùng dường như sợ hãi cũng không có, cô suy nghĩ rồi nói mọi chuyện vì cô biết hai người trước mặt này dù bề ngoài đẹp trai nho nhã nhưng sâu bên trong là một con thú dữ. Cô chỉ nói chuyện về Doãn Tuyết khi hai người gặp nhau còn về chuyện của cô thật ra không có chuyện gì đáng nói.
"hahaha tên Trạch Hàn này cũng biến thái quá rồi" Thiếu Diễn ngồi trên ghế cười sảng khoái hắn cứ nghĩ Trạch Hàn kia dù tính tình rất nguy hiểm nhưng không ngờ hắn lại còn có thủ đoạn này.
"cô ấy bị bao lâu rồi" Thiếu Thành nhìn người con gái nằm trên ghế rõ ràng nước da rất trắng nhưng trên da đầy vết thương, khuôn mặt nhợt nhạt.
" 1 năm"
"ra tay không nhẹ, cho dùng thuốc một năm" Thiếu Thành cầm ly rượu trên tay hứng thú cười "tôi sẽ chữa bệnh cho cô ấy nhưng" anh lại nhếch mép cười nhưng ánh mắt lần này là tai rét lạnh "sau khi giải được độc cô ấy phải là người thử thuốc cho tôi" lời anh nói ra làm cho Thiếu Diễn và Tử Nguyệt sửng sốt
"anh từ bao giờ có hứng thú với phụ nữ vậy"
"sao đồng ý không"
Tử Nguyệt nhìn chầm chầm Thiếu Thành, lời đề nghị của anh như vậy mà kêu người khác đồng ý hai người này có bị điến không
"được" giọng nói yếu ớt của Doãn Tuyết làm cho ba người quay ra nhìn cô, cô nằm trên ghế ánh mắt lờ mờ nhìn Thiếu Thành "tôi đồng ý"
"cô suy nghĩ kỹ rồi"
"ừm kỹ rồi" cô chỉ cần được ra ngoài lúc ánh nắng ấm áp được nhìn thấy trẻ con chạy vui trên đường dù chỉ là một ngày thôi cũng được, suốt một năm trong bóng tối cô dường như đã quên mất hoa lan có màu gì, ánh mặt trời ấm áp như thế nào.
"ok thành giao, bệnh của cô chỉ cần uống hai lần thuốc nữa là khỏi"
"nhưng có thể để Tử Nguyệt bên cạnh tôi không" Doãn Tuyết nhìn Tử Nguyệt bây giờ người thân của cô chỉ còn mình Tử Nguyệt cô xem như em gái mình và cũng như ân nhân của mình.
"được vừa hay tôi cần một vệ sĩ" Thiếu Diễn lên tiếng làm cho Thiếu Thành đám vệ sĩ và người hầu quay lại nhìn anh "sao vậy"
"à không có gì" Thiếu Thành đứng lên đi xuống bếp nói vọng ra "ăn cơm thôi"
Thiếu Diễn đứng lên đi vào nhà ăn vừa đi được mấy bước thì quay lại nhìn hai cô gái anh hất mặt ra lệnh "sao đứng đó đi thôi"
Tử Nguyệt nhíu mày khó hiểu, không lẽ người này kếu vào ăn chung đó chứ, từ lúc cô đi theo Trạch Hàn cũng được 3 tháng thì chỉ biết người làm và chủ nhân phải ăn riêng, cô lên tiếng hỏi "đi đâu"
"đi ăn chứ đi đâu" Thiếu Diễn từ lúc vào nhà như biến thành một người khác anh không có lạnh lùng tàn ác như người ngoài nói người đàn ông này giống như có hai tính cách.
"hai cô ngồi xuống ăn đi bên trong nhà này không phân biệt chủ tớ" Thiếu Thành vừa nói vừa dọn đồ ăn ra bàn, nhìn một bàn đồ ăn chất đầy hai cô giật mình người làm trong nhà này nhiều đến như vậy sao, nhưng khi lúc ngồi lên bàn ăn thì cô chỉ nhìn sơ qua chưa tới 10 người tính luôn cả vệ sĩ. Đồ ăn như này có ăn hết không, với lại hai người đàn ông này không sợ lúc đang ăn có người ám sát sao mà không có ai canh chừng trước cổng.
"anh hôm nay không vui sao" Thiếu Diễn ngồi ăn nhưng thầm than trong lòng không biết ông anh mình có chuyện gì rồi
"không phải em nói thèm đồ ăn anh nấu sao"
"hả hahaha" Thiếu Diễn gương mặt xanh trắng cố gắng ăn những món trên bàn. Ngay cả người làm cũng im lặng ăn nhưng mặt ai cũng căng thẳng. Tử Nguyệt và Doãn Tuyết nhìn nhau hai người có một ý nghĩ cái nhà này ai cũng quái dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.