Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Chương 14

NHOMUAHE

16/09/2024

7 giờ sáng tại căn biệt thự ven núi mùi thơm đồ ăn, thêm bóng dáng người con trai đứng trong bếp đang làm đồ ăn, dáng người tuyệt đẹp tạo nên một bức tranh tưởng tượng tuyệt hảo

"anh sớm thế, đang làm gì....." Thiếu Diễn vừa đi vừa nói nhưng chưa nói hết câu thì ngưng lại, bay vào mũi anh là mùi thơm của đồ ăn và anh cũng thấy anh của mình đang làm gì trong bếp, không phải anh chê anh của mình nấu không ngon, nhưng ngon thì ngon chứ dạ dày của mọi người cũng có giới hạn mà.

"xuống ăn sáng" Thiếu Thành không nói gì nhiều chỉ nói đúng 3 chữ rối quay ra làm tiếp

"anh hôm nay em đi gặp khách hàng nên em sẽ......"

"hửm"

"à em ăn xíu cũng được" nói gì thì nói dù cậu ra ngoài thương trường tung hoành bao nhiêu thì về nhà gặp anh mình thì con hổ cũng hóa thành con mèo thôi

"Dì Trần gọi hai người kia xuống ăn sáng"

"vâng thiếu gia"

Thiếu Thành ngồi vào bàn không nhìn ai chỉ chuyên tâm ăn, hôm nay anh nấu bữa sáng là bởi vì tối qua bố mẹ lại gọi anh giục anh cưới vợ và đã tìm được người phù hợp giúp anh sẽ về nước trong tháng tới, đang làm thuốc giải cô Doãn Tuyết khi nhận được tin anh cũng không bất ngờ cho lắm nhưng điều d9ag1 nói là khi nghỉ tới Doãn Tuyết thì tay anh lại rung và nhỏ dư một giọt thuốc, làm bao nhiêu công sức điều chế điều bỏ hết.

Ăn sáng xong Tú Nguyệt cùng Thiếu Diễn đi đến cty hôm nay là ngày hẹn gặp đối tác mà lúc trước anh nói

"chúng ta đi gặp người hôm trước anh nói sao"

"đúng nhưng cần đến một nơi trước"

Chiếc xe dừng trước một cửa hàng quần áo sang trọng, nhân viên chạy ra mở cửa mời Thiếu Diễn xuống.

"vào đi"

"sao phải đến đây không phải nói"

"im lặng, đi theo tôi"

Vào trong Tử Nguyệt còn chưa nhìn được bên trong bày trí ra sao thì một đám người đã đưa cô vào trong trang điểm làm tóc thay đồ cho cô, từ nhỏ đến lớn cô có bao giờ làm chuyện này nên cảm thấy rất lạ.

"Thiếu gia bên đối tác vừa xuống sân bay rồi"

"tôi biết rồi"

"vâng"

"là ai đây không phải Thiếu Diễn sao, lâu rồi không gặp"



Một cô gái thân hình nóng bỏng, trang điểm hơi đậm nhưng nhìn rất thu hút nhiều người đàn ông, Thiếu Diễn nhíu mài đang suy nghĩ xem đã gặp cô ta ở đâu.

"anh không em sao"

"xin lỗi cô là"

" em là Hạc Đình thứ 7 tuần trước chúng ta có gặp nhau ở buổi đấu giá" lúc gặp anh ở đó cô đã ấn tượng rất nhiều, cũng biết anh không thích phụ nữ nhưng cô vẫn cứ thích vây vào, nhưng cũng đâu phải có một mình cô tất cả các cô gái trong cái thành phố này ai mà chẳng thích bám lấy anh.

"à xin lỗi tôi lúc đó không để ý cho lắm" Thiếu Diễn vốn không thích phụ nữ lại gần mình nhưng mà cái cô gái này cứ ngồi sát vào anh làm anh cảm thấy khó chịu, định đứng lên ra ngoài thì giọng nói của Tử Nguyệt vang lên.

"tôi xong rồi"

Cô gái trong chiếc xanh da trời làn da do được chăm sóc kỹ lưỡng cũng đã sáng lên không ít, bình thường do cô mặc đồ rộng không thấy rõ đường con nhưng khi mặc bộ váy này lên ôm sát body thì đường nét nào ra đường nét đó, gương mặt trang điểm nhưng không quá sắc xảo làm hiện lên nét ngây thơ trong sáng của cô. Thiếu Diễn hơi ngây ra nhưng chợt lấy lại bình tĩnh trong phút chốc.

"ừm cũng không tệ"

"Thiếu Diễn cô gái này là" Hạc Đình nhíu mài rõ ràng cô nghe nói anh không thích phụ nữ mà sao bên cạnh lại có cô gái này.

"Hạc Đình tiểu thư tôi và cô không thân, với lại cũng không tốt khi cô gọi tôi thân mật như vậy và tôi cũng không có trách nhiệm nói cho cô biết cô ấy là ai" anh nói một tràn rồi quay người bước ra xe Tử Nguyệt cũng thấy thế đi theo sao, ngồi vào xe cô cũng không dám lên tiếng nhưng do lần đầu tiên mặc váy mà lại dài như này thì hơi bất tiện, anh và cô ngồi phía sau chiếc váy thì cứ đụng vào chân anh khiến anh nhíu mài lại cô thấy thế thì vội kéo lại phía mình nhưng biết làm sao được nó cứ đụng vào anh.

"cô làm sao"

"tôi.....tôi không cố ý nhưng nó cứ đụng vào thì tôi biết làm sao"

"phiền phức"

KÉT xe vô tình phanh nhanh làm cho cô đang ngồi chỉnh lại váy thì ngã nhào qua người anh, ngực cô đụng vào cánh tay anh, biết được tình huống trước mắt nguy hiểm cô nhanh nhẹn ngồi lại chỗ cũ ấp úng nói " tôi....tôi không cố ý.....tôi.....tôi"

"hừm nếu hôm nay không ký được hợp đồng thì cô biết rồi đó"

Anh lạnh lùng nhìn phía trước, không phải anh tức giận cô mà là anh đang khó hiểu tại sao anh lại không thấy cảm giác khó cịu khi cô đụng anh, nếu như bình thường là người phụ nữ khác chắc là xác cô ấy đã nằm bên ngoài xe rồi.

"tôi biết rồi" giọng cô ỉu xìu xuống mệt mỏi, thà cho cô đi đánh nhau còn dễ hơn là đi làm mấy cái này.

"thiếu gia tới rồi"

"ừm" anh nhìn qua cô "vào thôi"

Tử Nguyệt nhìn vào nhà hàng trước mặt trang trí nổi bật rộng lớn làm cô thấy sợ hãi, những người giàu có thường buet61 cách xài tiền



"sợ sao"

"tôi....tôi không có"

"vậy tốt, vào thôi"

Hai người đi lên tầng ba của nhà hàng, bước vào một căn phòng sang trọng có một cái bàn lớn và hai người đàn ông ngồi ở đó, một người là đã bốn mưởi tuổi với cái bụng phệ và nụ cười ghê tởm ngôi kế bên là một chàng trai chừng khoảng hai mươi mấy nét đẹp ngây thơ trong sáng nhưng nụ cười thì lại quyến rũ người đối diện vô cùng.

"Trần tổng tới rồi sao mời ngồi"

"tôi đến hơi muộn mong Triệu tổng bỏ qua"

"không sao mời ngồi" tên đàn ông bụng phệ miệng thì nói chuyện với Thiếu Diễn nhưng anh mắt thì lại nhìn cô không rời "Trần tổng người đẹp này"

"à đây là trợ lý của tôi"

"à không hổ danh là Trần tổng đến trợ lý cũng đẹp thế này, xin chào cô" hắn ta đưa tay ra chào hỏi cô cũng lịch sự nhưng hắn lại dở trò không định buông tay cô "cô gái uống cùng tôi một ly" Tử Nguyệt quay sang nhìn anh thì thấy anh đang ngồi trò chuyện cùng người con tai kia không nhìn cô, lúc đầu cô định từ chối nhưng khi nhớ lại lời anh nói khi nảy và nhớ tới Doãn Tuyết thì cô lại nhắm mắt uống lấy ly rượu đó

"hahaha cô gái tửu lượng không tồi, nào thêm một ly nữa" vừa định cầm lấy thì Thiếu Diễn đã lên tiếng "Triệu Tổng chúng ta cùng nói chuyện chú nhé"

"à được được"

Trong khi mọi người đang bàn hợp đồng thì đầu cô cứ xoay xoay ngay cả đồ ăn trước mặt còn không gấp được, bụng cô đau rát chắc là khi nảy chưa ăn mà uống rượu, cô cố gắng đứng lên nói với mọi người rồi đi ra ngoài cửa ngay khi cánh cửa đóng lại là lúc cô dựa hẳn vào tường cố vịnh vào tường đi tới nhà vệ sinh, cô muốn nôn ra cái thứ khó chịu này, nó làm cô không thoải mái.

"Trần tổng trợ lý của anh thật xinh đẹp"

"Triệu tổng quá khen"

"đây là Dữ Phong là cháu trai của tôi, nó rất thích cậu"

"cảm ơn" Thiếu Diễn nhìn chàng trai thật ra cậu ta rất đẹp nhưng hình như anh không có cảm giác với cậu ta, còn có cảm giác rất khó chịu khi cậu ta chạm vào bình thường anh không có vậy.

"Triệu tổng ông đã xem qua hợp đồng của chúng tôi"

"đã xem qua, rất vinh dự cho tôi khi hợp tác cùng Trần tổng nhưng...."

"Triệu tổng cứ nói"

"còn vài vấn đề chưa rõ hay là để trợ lý của anh gặp tôi để bàn cũng được"

Thiếu Diễn miệng cười nhưng ánh mắt sắc bén nhìn qua hai người đang ngồi trước mặt, xưa nay anh dù tàn nhẫn đến đâu nhưng làm việc rất có nguyên tắc không bao giờ dùng nhân viên của mình làm bàn đạp đó là điều cấm kỵ, hợp đồng này đối với anh cũng không quan trọng lắm nhưng nó giúp anh đi đường tắt nhanh hơn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook