Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 19
NHOMUAHE
23/09/2024
"thiếu gia có tin tức rồi"
"nói"
"đang ở nhà của Trần tổng ạ"
"hửm"
Trạch Hàn hôm nay cuối cùng cũng biết được Doãn Tuyết và Tử Nguyệt ở đâu, anh đứng lên đi về phía cửa sổ khuôn mặt không thay đổi cũng không ai biết anh ta đang nghĩ gì, bóng lưng hiện lên khí thế lạnh lùng "bản lĩnh cũng không nhỏ"
"thiếu gia vậy chúng ta..."
"không cần" người mặt áo đen còn chưa nói hết câu thì bị anh chặn lại "cứ để ở đó gia tộc Trần không phải ai cũng đụng vào được"
"vâng" người áo đen cúi đầu chào rồi ra ngoài trong phòng chỉ còn mình anh, môi anh nhếch lên "khó trách tìm bao lâu như vậy vẫn không thấy"
Trạch Hàn im lặng trong đầu anh bây giờ không phải suy nghĩ có nên bắt hai cô gái kia về hay không mà là hiện lên một hình bóng khác, cô gái với nụ cười vui vẻ khuôn mặt với đôi mắt long lanh và những cử chỉ rất ngây thơ, đi vào phòng ngủ nhìn thấy cô gái đó đang nằm trong chăn chỉ ló ra cái đầu nhỏ, nhưng hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy không phải bình thường là chờ anh về mới ngủ hay sao
"cô sao hôm nay ngủ sớm vậy"
im lặng
"hôm nay gan cô to hơn rồi à"
Đáp lại anh vẫn im lặng, anh nhíu mài hôm nay cô bị sao bình thường khi anh vào phòng thì đã thấy cô trên tay cầm bịch snack vừa ăn vừa xem phim "tôi hỏi cô sao cô......"anh đi lại lật người cô định nói gì đó thì lại im lặng, trước mắt anh cô gái nằm trong chăn gương mặt thì tái nhợt mồ hôi chảy rất nhiều cô đang cố gắng nhịn xuống cơn đau.
"tôi....tôi khó chịu"
"khó chịu bị ở đâu" anh mặt dù gương mặt không biều hiện gì nhưng lời nói có chút không khống chế được
"tôi....tôi đau bụng"
"bụng, để tôi xem"
"không được tôi...."
"cô ấp úng cái gì buông ra" Trạch Hàn hất tay kéo chiếc chăn đang đắp trên người cô mắt anh mở to, máu thấm ra chiếc gra giường của anh còn dính trên chiếc quần của cô "cô bị thương ở đâu"
"tôi không có"
"còn cãi máu nhiều như vậy"
"anh ra ngoài kêu dùm tôi một nữ giúp việc nữ"
"có chuyện gì mà tôi phải tránh chứ"
Anh không làm theo cô cứ đứng nhìn cô cũng không có ý định kêu người, cô đến bây giờ đã chịu không nổi bị đau còn bị làm mất mặt như vậy
"tôi tới ngày nên mới đau bụng"
"hả ngày mà ngày gì" anh ngây người đang suy nghĩ lờ của cô
"anh.....anh"
"không nói thì cô cứ nằm đó đi" anh vừa nói vừa quay người thì góc áo bị cô nắm lại "tôi......tôi tới ngày của con gái" cô nói đến đây thì cúi đầu nhìn xuống sàn nhà cũng không dám nhìn vào gương mặt anh, nếu bây giờ cô nhìn chắc cũng bắt gặp vẻ ngại ngùng thoáng qua của anh
" ừm tôi....tôi gọi người" anh quay người bước nhanh ra ngoài. Đến khi mọi thứ đã xong thì anh quay lại phòng cô vẫn nằm trên giường cũng đã đỡ hơn lúc vừa rồi nhưng bụng thì vẫn còn hơi đau, đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy không vui tươi như ngày thường,
"còn đau không"
"anh hôm nay biết quan tâm tôi à"
"nghe cô nói như vậy chắc là ổn rồi nên mới không sợ chết"
Cô nằm trên giường mặt hơi tái nhợt đi cũng không còn sức đấu võ với anh nữa mắt nhắm lại miệng nói nhỏ "tôi đau, muốn ngủ" anh thấy cô tay còn ôm bụng thì đi qua phía bên kia giường nằm sau lưng cô choàng tay qua kẹo cô lại phía mình đặt tay lên phần bụng dưới xoa cho cô đây là cách lúc nảy anh mới lên mạng tìm, đây cũng là lần đầu tiên anh làm vậy, anh cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy.
"chuẩn bị xong chưa"
"xong rồi ạ"
"ừm đi thôi"
Thiếu Diễn hôm nay lại đi gặp ông Triệu một lần nữa lần trước xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn làm chậm trễ.
"tôi có cần thay đồ gì không" Tử Nguyệt ngồi phía trước quay ra sau hỏi anh
"cô muốn cho mọi người thấy vết sẹo của cô thì cứ việc thay" Thiếu Diễn mắt nhìn vào sấp tài liệu trên tay nói không nhanh không chậm
"ồ" cô quay lên thầm vui trong lòng kể từ lúc cô bị thương vết thương khá sâu nên đã để lại vết sẹo nhỏ nhưng cũng nhờ nó mà cô không mặc những bộ đồ khó chịu kia.
"thiếu gia tới rồi"
"ừm hôm nay không được xảy ra sai sót nào" Thiếu Diễn nói ánh mắt lạnh hướng về phía Tử Nguyệt, cô im lặng gật đầu hiểu ý trong lời nói của anh.
"nói"
"đang ở nhà của Trần tổng ạ"
"hửm"
Trạch Hàn hôm nay cuối cùng cũng biết được Doãn Tuyết và Tử Nguyệt ở đâu, anh đứng lên đi về phía cửa sổ khuôn mặt không thay đổi cũng không ai biết anh ta đang nghĩ gì, bóng lưng hiện lên khí thế lạnh lùng "bản lĩnh cũng không nhỏ"
"thiếu gia vậy chúng ta..."
"không cần" người mặt áo đen còn chưa nói hết câu thì bị anh chặn lại "cứ để ở đó gia tộc Trần không phải ai cũng đụng vào được"
"vâng" người áo đen cúi đầu chào rồi ra ngoài trong phòng chỉ còn mình anh, môi anh nhếch lên "khó trách tìm bao lâu như vậy vẫn không thấy"
Trạch Hàn im lặng trong đầu anh bây giờ không phải suy nghĩ có nên bắt hai cô gái kia về hay không mà là hiện lên một hình bóng khác, cô gái với nụ cười vui vẻ khuôn mặt với đôi mắt long lanh và những cử chỉ rất ngây thơ, đi vào phòng ngủ nhìn thấy cô gái đó đang nằm trong chăn chỉ ló ra cái đầu nhỏ, nhưng hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy không phải bình thường là chờ anh về mới ngủ hay sao
"cô sao hôm nay ngủ sớm vậy"
im lặng
"hôm nay gan cô to hơn rồi à"
Đáp lại anh vẫn im lặng, anh nhíu mài hôm nay cô bị sao bình thường khi anh vào phòng thì đã thấy cô trên tay cầm bịch snack vừa ăn vừa xem phim "tôi hỏi cô sao cô......"anh đi lại lật người cô định nói gì đó thì lại im lặng, trước mắt anh cô gái nằm trong chăn gương mặt thì tái nhợt mồ hôi chảy rất nhiều cô đang cố gắng nhịn xuống cơn đau.
"tôi....tôi khó chịu"
"khó chịu bị ở đâu" anh mặt dù gương mặt không biều hiện gì nhưng lời nói có chút không khống chế được
"tôi....tôi đau bụng"
"bụng, để tôi xem"
"không được tôi...."
"cô ấp úng cái gì buông ra" Trạch Hàn hất tay kéo chiếc chăn đang đắp trên người cô mắt anh mở to, máu thấm ra chiếc gra giường của anh còn dính trên chiếc quần của cô "cô bị thương ở đâu"
"tôi không có"
"còn cãi máu nhiều như vậy"
"anh ra ngoài kêu dùm tôi một nữ giúp việc nữ"
"có chuyện gì mà tôi phải tránh chứ"
Anh không làm theo cô cứ đứng nhìn cô cũng không có ý định kêu người, cô đến bây giờ đã chịu không nổi bị đau còn bị làm mất mặt như vậy
"tôi tới ngày nên mới đau bụng"
"hả ngày mà ngày gì" anh ngây người đang suy nghĩ lờ của cô
"anh.....anh"
"không nói thì cô cứ nằm đó đi" anh vừa nói vừa quay người thì góc áo bị cô nắm lại "tôi......tôi tới ngày của con gái" cô nói đến đây thì cúi đầu nhìn xuống sàn nhà cũng không dám nhìn vào gương mặt anh, nếu bây giờ cô nhìn chắc cũng bắt gặp vẻ ngại ngùng thoáng qua của anh
" ừm tôi....tôi gọi người" anh quay người bước nhanh ra ngoài. Đến khi mọi thứ đã xong thì anh quay lại phòng cô vẫn nằm trên giường cũng đã đỡ hơn lúc vừa rồi nhưng bụng thì vẫn còn hơi đau, đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy không vui tươi như ngày thường,
"còn đau không"
"anh hôm nay biết quan tâm tôi à"
"nghe cô nói như vậy chắc là ổn rồi nên mới không sợ chết"
Cô nằm trên giường mặt hơi tái nhợt đi cũng không còn sức đấu võ với anh nữa mắt nhắm lại miệng nói nhỏ "tôi đau, muốn ngủ" anh thấy cô tay còn ôm bụng thì đi qua phía bên kia giường nằm sau lưng cô choàng tay qua kẹo cô lại phía mình đặt tay lên phần bụng dưới xoa cho cô đây là cách lúc nảy anh mới lên mạng tìm, đây cũng là lần đầu tiên anh làm vậy, anh cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy.
"chuẩn bị xong chưa"
"xong rồi ạ"
"ừm đi thôi"
Thiếu Diễn hôm nay lại đi gặp ông Triệu một lần nữa lần trước xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn làm chậm trễ.
"tôi có cần thay đồ gì không" Tử Nguyệt ngồi phía trước quay ra sau hỏi anh
"cô muốn cho mọi người thấy vết sẹo của cô thì cứ việc thay" Thiếu Diễn mắt nhìn vào sấp tài liệu trên tay nói không nhanh không chậm
"ồ" cô quay lên thầm vui trong lòng kể từ lúc cô bị thương vết thương khá sâu nên đã để lại vết sẹo nhỏ nhưng cũng nhờ nó mà cô không mặc những bộ đồ khó chịu kia.
"thiếu gia tới rồi"
"ừm hôm nay không được xảy ra sai sót nào" Thiếu Diễn nói ánh mắt lạnh hướng về phía Tử Nguyệt, cô im lặng gật đầu hiểu ý trong lời nói của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.