Chương 5: Cho cô biết hiểm ác
Đang cập nhập
29/04/2021
Buổi tiệc phát sóng trực tiếp kênh Orange cũng coi như một buổi hoạt động ngoài trời nhỏ, nhưng bởi vì đội hình mỗi năm rất mạnh nên được mọi người chú ý đến.
Thật ra loại nghệ sĩ vừa có đề tài vừa có mức độ nổi tiếng cao như Nghiêm Khả Khả cũng không khó để có mặt trong hàng ngũ khách mời.
Nhưng bởi vì khoảng thời gian trước Nghiêm Khả Khả truyền ra scandal với hội trưởng câu lạc bộ trinh thám, dẫn tới bên ban tổ chức của Orange không muốn dẫn lửa thiêu thân, cho nên mới không gửi thư mời cho Nghiêm Khả Khả.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nhưng dù sao Đường Thu Dạ có thủ đoạn càng cao tay hơn, buổi tối diễn ra hoạt động, trưa hôm đó đã nhờ quan hệ, cưỡng ép nhét thêm Nghiêm Khả Khả được mọi người chú ý vào.
Nói đến cũng rất trùng hợp, lúc Nghiêm Khả Khả đến hội trường, vừa lúc Nghiêm Thảo đang đứng làm phỏng vấn trước khi nhập tiệc.
“Tôi vẫn chưa đủ giỏi, tôi cảm thấy tôi còn kém xa chị Khả Khả, chị ấy là một tiền bối rất đáng để học tập, cũng từng giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống thường ngày.”
Vừa mới lại gần đã nghe thấy Nghiêm Thảo chủ động nhắc đến mình, Nghiêm Khả Khả khinh thường cong môi, chỉ cảm thấy Nghiêm Thảo tính toán lâu như vậy mà đẳng cấp vẫn còn chưa tăng lên được.
Đám phóng viên giải trí kia đúng là đã cắn câu, rối rít dời đề tài chuyển chiến trường chiến đấu đến trên người Nghiêm Khả Khả.
“Cô và Nghiêm Khả Khả ở cùng một công ty sao?”
“Vậy xin hỏi cô có ý kiến gì về scandal Nghiêm Khả Khả tiếp xúc thân mật với thám tử tư không?”
“Đó chắc chắn là giả, chị Khả Khả sẽ không nắm tay nắm chân với người khác trước đám đông, còn mấy ảnh chụp kia...” Nghiêm Thảo nhịn không được mở cờ trong bụng, giống như giây tiếp theo là Nghiêm Khả Khả sẽ chết không có chỗ chôn vậy.
Trên mặt còn giả vờ giả vịt thảo mai: “Theo tôi biết, chắc là chị Khả Khả muốn nhờ thám tử tư tìm giúp...”
“Nghiêm Thảo!”
Vượt qua đám đông, Nghiêm Khả Khả lên tiếng ngắt lời Nghiêm Thảo, gương mặt xinh đẹp mang theo nét giận dữ.
Từ nhỏ đến lớn, cái cô em Nghiêm Thảo này hình như cứ luôn nhảy nhót ở điểm giới hạn của cô, chưa nếm đủ bài học hay sao?
Trong lòng phóng viên, bây giờ Nghiêm Khả Khả chính là một miếng bánh ngon, là tiền lương và công tích được tăng gấp đôi.
Cho nên ngay khoảnh khắc Nghiêm Khả Khả xuất hiện, lập tức rối rít dời chiến trường sang bên người Nghiêm Khả Khả.
Trái lại Nghiêm Thảo, trong giây lát trở nên vô cùng thê thảm.
Khác biệt như thế, cuối cùng cũng làm cảm xúc của Nghiêm Khả Khả tốt hơn một chút.
Cô bước từng bước đến gần Nghiêm Thảo, nở nụ cười xinh đẹp: “Nghiêm Thảo, khó khăn lắm mới có cơ hội được phỏng vấn, không cần phải quảng cáo thay cho tôi, cô phải học được cách tự đi một mình, tự đứng vững trước tầm mắt mọi người.”
Cũng không nổi tiếng, chỉ biết bú fame!
Nghiêm Thảo hiểu rõ ẩn ý trong đó lập tức cứng mặt, lại nghĩ đến đêm hôm qua Nghiêm Khả Khả lại phá hỏng kế hoạch của cô lần nữa, lại càng hận hơn.
“Mọi người muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi tôi, đừng làm khó Nghiêm Thảo.”
Bên kia, Nghiêm Khả Khả quay đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói với các phóng viên, giống như đang hờn giận, lại giống như đang than phiền, nhưng lại không có ai phản đối.
Thứ nhất là từ trước đến giờ Nghiêm Khả Khả khá thân thiết với bọn họ, Nghiêm Khả Khả nói sẽ cho bọn họ có cơ hội phỏng vấn, vậy thì nhất định sẽ làm được.
Hơn nữa là, làm gì có ai sẽ đi từ chối một nữ thần biết làm nũng chứ?
Thấy không có ai để ý đến lời Nghiêm Thảo nói lúc nãy nữa, Nghiêm Khả Khả mới nói với người đang nghiến răng đứng bên cạnh: “Đi thôi, hình như tiệc tối đã bắt đầu rồi, chúng ta đi vào đi.”
Không cho Nghiêm Thảo có cơ hội từ chối, lập tức “thân thiết” nắm cánh tay mảnh khảnh của Nghiêm Thảo, lôi cô vào hội trường.
“Chị, chị làm em đau.” Nghiêm Thảo tủi thân nói, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cứ như là bị Nghiêm Khả Khả ăn hiếp vậy.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ thật sự tin rằng Nghiêm Thảo rất vô tội.
Nhưng bây giờ người đang túm cô lại không phải ai xa lạ, chính là Nghiêm Khả Khả lớn lên cùng cô.
Bạch liên gặp trà xanh, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Nghiêm Khả Khả không để ý đến, mãi đến khi tìm thấy một góc khuất không người, mới dừng lại quay người.
Cô vẫn chưa buông cánh tay Nghiêm Thảo ra, lại còn túm chặt hơn nữa.
“Nghiêm Thảo, cô có biết vì sao tôi chưa bao giờ để ý đến cô không?”
Cô lạnh mặt, không thèm che giấu vẻ trào phúng trong mắt.
Nghiêm Thảo không nói tiếng nào, Nghiêm Khả Khả cũng không để ý, dứt khoát nói cho cô ta biết đáp án: “Thứ nhất, cô không xứng để tôi phải quan tâm; thứ hai... bà và Cố Thần rất quan tâm cô, tôi cũng không muốn trở mặt với bọn họ chỉ vì cô.”
“Cô đừng có không biết điều mà thử lòng kiên nhẫn của tôi mãi.” Nghiêm Khả Khả gằn từng chữ, gương mặt lạnh tanh làm người ta nhìn thôi cũng đã sợ.
“Chị đầu tiên là cướp đi ba mẹ của tôi, sau lại cướp đi người yêu của tôi, chị làm nhiều chuyện xấu với tôi như thế, bây giờ tôi chỉ nghĩ cách lấy lại những thứ thuộc về tôi thì có gì là sai chứ?”
Rõ ràng Nghiêm Thảo cũng không thể giả vờ được nữa, chỉ là cơn đau nơi cổ tay làm khuôn mặt dịu dàng của cô ta trở nên vặn vẹo.
“Muốn lấy về những thứ thuộc về cô là không sai, sai ở chỗ cô không nên đụng vào đồ của tôi.” Nghiêm Khả Khả lại bật cười, vô cùng khinh thường.
Cô buông tay ra, cúi đầu nhìn vết đỏ trên cổ tay Nghiêm Thảo, nghiền ngẫm nói: “Nếu cô đã có hứng thú muốn chơi âm mưu với tôi đến thế, vậy không bằng tôi dạy cho cô một bài học, cho cô biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác.”
Có sao nói vậy, cũng chỉ vì Cố Thần nhìn Nghiêm Thảo bằng ánh mắt tốt đẹp hóa đầy khó hiểu.
Mấy cái trò vặt của Nghiêm Thảo nếu đặt ở bất cứ người nào khác, cô cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng như trở bàn tay.
Còn không phải là ỷ vào Cố Thần thiên vị sao, có cái gì hay ho chứ?
Trong lòng Nghiêm Khả Khả đau xót, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn.
Đương nhiên, nụ cười của cô không làm cho người ta cảm nhận được bất cứ niềm vui nào, ngược lại là cảm giác lo lắng và sợ hãi từ từ xâm chiếm ý thức của Nghiêm Thảo.
“Nghiêm Khả Khả, nếu chị dám làm gì tôi, Thần sẽ không tha cho chị!”
Nghiêm Thảo đột nhiên thấy sợ, cho dù ngay từ khi bắt đầu cô ta đã biết người chị cùng cha khác mẹ với cô ta không phải hạng người tốt lành gì.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật kín đáo, sẽ không để lại bất cứ điểm yếu nào cho người khác nắm lấy như cô đâu.” Nghiêm Khả Khả lạnh mặt, lấy một tập hồ sơ ra nhét vào tay Nghiêm Thảo.
Nghiêm Thảo chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt mày lập tức trắng bệch.
Trên hồ sơ viết rất rõ ràng quá trình cô thu mua một nhà báo tung tin nóng giữa Nghiêm Khả Khả và Lạc Dương, cộng với chứng cứ vô cùng xác thực.
Cô ta kinh ngạc nhìn Nghiêm Khả Khả, biết rõ là sự thật, nhưng vẫn không thể tin nổi hồ sơ này là thật hay giả.
Trong lúc làm những việc này, rõ ràng cô ta đã rất cẩn thận, sao Nghiêm Khả Khả lại có được những chứng cứ này chứ?
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, nếu không thì chuyện gì cũng sẽ có ngày sẽ bị bại lộ.”
Nghiêm Khả Khả cong môi, ra vẻ dạy dỗ Nghiêm Thảo.
Nhưng mà nhìn gương mặt của Nghiêm Thảo, lập tức chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Cô hơi dừng lại, sau đó cảnh cáo: “Sau này nếu cô còn dám lợi dụng mẹ của tôi, muốn bỏ thuốc Cố Thần, hoặc là có ý đồ xấu với anh ấy, tôi nhất định sẽ để cô mất cả chì lẫn chài.”
Khí thế bùng nổ hoàn toàn, không hề có ý nói đùa.
Nghiêm Khả Khả lạnh lùng nhìn Nghiêm Thảo, Nghiêm Thảo làm sao chịu nổi lời nói nặng như vậy, mắt hơi đỏ lên, không bao lâu đã bụm miệng bỏ chạy.
Mà lúc này Nghiêm Khả Khả mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng đã chạy đi xa, không hề cảm thấy vui vẻ khi “đánh thắng trận” gì cả.
Hoặc là nói, tất cả các cuộc chiến đấu của cô và Nghiêm Thảo, từ trước đến giờ đều là cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề, cuối cùng cũng là ôm nhau chết chùm mà thôi.
Ngay lúc Nghiêm Khả Khả đang ngẩng người, đột nhiên có một người đàn ông bước đến cạnh Nghiêm Khả Khả, nhéo giọng quái gở nói.
“Chậc chậc chậc, để tôi xem nào, là siêu sao nào đang ăn hiếp người mới thế.”
Thật ra loại nghệ sĩ vừa có đề tài vừa có mức độ nổi tiếng cao như Nghiêm Khả Khả cũng không khó để có mặt trong hàng ngũ khách mời.
Nhưng bởi vì khoảng thời gian trước Nghiêm Khả Khả truyền ra scandal với hội trưởng câu lạc bộ trinh thám, dẫn tới bên ban tổ chức của Orange không muốn dẫn lửa thiêu thân, cho nên mới không gửi thư mời cho Nghiêm Khả Khả.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nhưng dù sao Đường Thu Dạ có thủ đoạn càng cao tay hơn, buổi tối diễn ra hoạt động, trưa hôm đó đã nhờ quan hệ, cưỡng ép nhét thêm Nghiêm Khả Khả được mọi người chú ý vào.
Nói đến cũng rất trùng hợp, lúc Nghiêm Khả Khả đến hội trường, vừa lúc Nghiêm Thảo đang đứng làm phỏng vấn trước khi nhập tiệc.
“Tôi vẫn chưa đủ giỏi, tôi cảm thấy tôi còn kém xa chị Khả Khả, chị ấy là một tiền bối rất đáng để học tập, cũng từng giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống thường ngày.”
Vừa mới lại gần đã nghe thấy Nghiêm Thảo chủ động nhắc đến mình, Nghiêm Khả Khả khinh thường cong môi, chỉ cảm thấy Nghiêm Thảo tính toán lâu như vậy mà đẳng cấp vẫn còn chưa tăng lên được.
Đám phóng viên giải trí kia đúng là đã cắn câu, rối rít dời đề tài chuyển chiến trường chiến đấu đến trên người Nghiêm Khả Khả.
“Cô và Nghiêm Khả Khả ở cùng một công ty sao?”
“Vậy xin hỏi cô có ý kiến gì về scandal Nghiêm Khả Khả tiếp xúc thân mật với thám tử tư không?”
“Đó chắc chắn là giả, chị Khả Khả sẽ không nắm tay nắm chân với người khác trước đám đông, còn mấy ảnh chụp kia...” Nghiêm Thảo nhịn không được mở cờ trong bụng, giống như giây tiếp theo là Nghiêm Khả Khả sẽ chết không có chỗ chôn vậy.
Trên mặt còn giả vờ giả vịt thảo mai: “Theo tôi biết, chắc là chị Khả Khả muốn nhờ thám tử tư tìm giúp...”
“Nghiêm Thảo!”
Vượt qua đám đông, Nghiêm Khả Khả lên tiếng ngắt lời Nghiêm Thảo, gương mặt xinh đẹp mang theo nét giận dữ.
Từ nhỏ đến lớn, cái cô em Nghiêm Thảo này hình như cứ luôn nhảy nhót ở điểm giới hạn của cô, chưa nếm đủ bài học hay sao?
Trong lòng phóng viên, bây giờ Nghiêm Khả Khả chính là một miếng bánh ngon, là tiền lương và công tích được tăng gấp đôi.
Cho nên ngay khoảnh khắc Nghiêm Khả Khả xuất hiện, lập tức rối rít dời chiến trường sang bên người Nghiêm Khả Khả.
Trái lại Nghiêm Thảo, trong giây lát trở nên vô cùng thê thảm.
Khác biệt như thế, cuối cùng cũng làm cảm xúc của Nghiêm Khả Khả tốt hơn một chút.
Cô bước từng bước đến gần Nghiêm Thảo, nở nụ cười xinh đẹp: “Nghiêm Thảo, khó khăn lắm mới có cơ hội được phỏng vấn, không cần phải quảng cáo thay cho tôi, cô phải học được cách tự đi một mình, tự đứng vững trước tầm mắt mọi người.”
Cũng không nổi tiếng, chỉ biết bú fame!
Nghiêm Thảo hiểu rõ ẩn ý trong đó lập tức cứng mặt, lại nghĩ đến đêm hôm qua Nghiêm Khả Khả lại phá hỏng kế hoạch của cô lần nữa, lại càng hận hơn.
“Mọi người muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi tôi, đừng làm khó Nghiêm Thảo.”
Bên kia, Nghiêm Khả Khả quay đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói với các phóng viên, giống như đang hờn giận, lại giống như đang than phiền, nhưng lại không có ai phản đối.
Thứ nhất là từ trước đến giờ Nghiêm Khả Khả khá thân thiết với bọn họ, Nghiêm Khả Khả nói sẽ cho bọn họ có cơ hội phỏng vấn, vậy thì nhất định sẽ làm được.
Hơn nữa là, làm gì có ai sẽ đi từ chối một nữ thần biết làm nũng chứ?
Thấy không có ai để ý đến lời Nghiêm Thảo nói lúc nãy nữa, Nghiêm Khả Khả mới nói với người đang nghiến răng đứng bên cạnh: “Đi thôi, hình như tiệc tối đã bắt đầu rồi, chúng ta đi vào đi.”
Không cho Nghiêm Thảo có cơ hội từ chối, lập tức “thân thiết” nắm cánh tay mảnh khảnh của Nghiêm Thảo, lôi cô vào hội trường.
“Chị, chị làm em đau.” Nghiêm Thảo tủi thân nói, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cứ như là bị Nghiêm Khả Khả ăn hiếp vậy.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ thật sự tin rằng Nghiêm Thảo rất vô tội.
Nhưng bây giờ người đang túm cô lại không phải ai xa lạ, chính là Nghiêm Khả Khả lớn lên cùng cô.
Bạch liên gặp trà xanh, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Nghiêm Khả Khả không để ý đến, mãi đến khi tìm thấy một góc khuất không người, mới dừng lại quay người.
Cô vẫn chưa buông cánh tay Nghiêm Thảo ra, lại còn túm chặt hơn nữa.
“Nghiêm Thảo, cô có biết vì sao tôi chưa bao giờ để ý đến cô không?”
Cô lạnh mặt, không thèm che giấu vẻ trào phúng trong mắt.
Nghiêm Thảo không nói tiếng nào, Nghiêm Khả Khả cũng không để ý, dứt khoát nói cho cô ta biết đáp án: “Thứ nhất, cô không xứng để tôi phải quan tâm; thứ hai... bà và Cố Thần rất quan tâm cô, tôi cũng không muốn trở mặt với bọn họ chỉ vì cô.”
“Cô đừng có không biết điều mà thử lòng kiên nhẫn của tôi mãi.” Nghiêm Khả Khả gằn từng chữ, gương mặt lạnh tanh làm người ta nhìn thôi cũng đã sợ.
“Chị đầu tiên là cướp đi ba mẹ của tôi, sau lại cướp đi người yêu của tôi, chị làm nhiều chuyện xấu với tôi như thế, bây giờ tôi chỉ nghĩ cách lấy lại những thứ thuộc về tôi thì có gì là sai chứ?”
Rõ ràng Nghiêm Thảo cũng không thể giả vờ được nữa, chỉ là cơn đau nơi cổ tay làm khuôn mặt dịu dàng của cô ta trở nên vặn vẹo.
“Muốn lấy về những thứ thuộc về cô là không sai, sai ở chỗ cô không nên đụng vào đồ của tôi.” Nghiêm Khả Khả lại bật cười, vô cùng khinh thường.
Cô buông tay ra, cúi đầu nhìn vết đỏ trên cổ tay Nghiêm Thảo, nghiền ngẫm nói: “Nếu cô đã có hứng thú muốn chơi âm mưu với tôi đến thế, vậy không bằng tôi dạy cho cô một bài học, cho cô biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác.”
Có sao nói vậy, cũng chỉ vì Cố Thần nhìn Nghiêm Thảo bằng ánh mắt tốt đẹp hóa đầy khó hiểu.
Mấy cái trò vặt của Nghiêm Thảo nếu đặt ở bất cứ người nào khác, cô cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng như trở bàn tay.
Còn không phải là ỷ vào Cố Thần thiên vị sao, có cái gì hay ho chứ?
Trong lòng Nghiêm Khả Khả đau xót, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn.
Đương nhiên, nụ cười của cô không làm cho người ta cảm nhận được bất cứ niềm vui nào, ngược lại là cảm giác lo lắng và sợ hãi từ từ xâm chiếm ý thức của Nghiêm Thảo.
“Nghiêm Khả Khả, nếu chị dám làm gì tôi, Thần sẽ không tha cho chị!”
Nghiêm Thảo đột nhiên thấy sợ, cho dù ngay từ khi bắt đầu cô ta đã biết người chị cùng cha khác mẹ với cô ta không phải hạng người tốt lành gì.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật kín đáo, sẽ không để lại bất cứ điểm yếu nào cho người khác nắm lấy như cô đâu.” Nghiêm Khả Khả lạnh mặt, lấy một tập hồ sơ ra nhét vào tay Nghiêm Thảo.
Nghiêm Thảo chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt mày lập tức trắng bệch.
Trên hồ sơ viết rất rõ ràng quá trình cô thu mua một nhà báo tung tin nóng giữa Nghiêm Khả Khả và Lạc Dương, cộng với chứng cứ vô cùng xác thực.
Cô ta kinh ngạc nhìn Nghiêm Khả Khả, biết rõ là sự thật, nhưng vẫn không thể tin nổi hồ sơ này là thật hay giả.
Trong lúc làm những việc này, rõ ràng cô ta đã rất cẩn thận, sao Nghiêm Khả Khả lại có được những chứng cứ này chứ?
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, nếu không thì chuyện gì cũng sẽ có ngày sẽ bị bại lộ.”
Nghiêm Khả Khả cong môi, ra vẻ dạy dỗ Nghiêm Thảo.
Nhưng mà nhìn gương mặt của Nghiêm Thảo, lập tức chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Cô hơi dừng lại, sau đó cảnh cáo: “Sau này nếu cô còn dám lợi dụng mẹ của tôi, muốn bỏ thuốc Cố Thần, hoặc là có ý đồ xấu với anh ấy, tôi nhất định sẽ để cô mất cả chì lẫn chài.”
Khí thế bùng nổ hoàn toàn, không hề có ý nói đùa.
Nghiêm Khả Khả lạnh lùng nhìn Nghiêm Thảo, Nghiêm Thảo làm sao chịu nổi lời nói nặng như vậy, mắt hơi đỏ lên, không bao lâu đã bụm miệng bỏ chạy.
Mà lúc này Nghiêm Khả Khả mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng đã chạy đi xa, không hề cảm thấy vui vẻ khi “đánh thắng trận” gì cả.
Hoặc là nói, tất cả các cuộc chiến đấu của cô và Nghiêm Thảo, từ trước đến giờ đều là cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề, cuối cùng cũng là ôm nhau chết chùm mà thôi.
Ngay lúc Nghiêm Khả Khả đang ngẩng người, đột nhiên có một người đàn ông bước đến cạnh Nghiêm Khả Khả, nhéo giọng quái gở nói.
“Chậc chậc chậc, để tôi xem nào, là siêu sao nào đang ăn hiếp người mới thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.