Chương 3: Có chút thương cảm
Khongngoc00
19/10/2020
Cuối tuần cơ mà, nướng được thì Đặng Hải cứ nướng tới khét lẹt thì thôi.
Mới có 10h chứ cái gì, đêm qua cậu cày Gunny, đi phó bản kéo team đến 2h sáng. Nói chứ nếu không phải mùi thơm dậy sóng từ trong bếp như có sức mạnh vũ khí ép full 12, lực chiến siêu cấp khủng thì có mà..
Việc đầu tiên khi bước chân ra khỏi phòng ngủ, chính là bị giật mình một cái tới binh!
- Ủa? nhầm nhà hả?
Nghĩ thì tối qua có đi đâu lêu lổng đâu ta?
Cả căn phòng khách sáng choang choang, quần áo tất thúi nhét kẽ khắp nơi giờ cũng không có một cái nào hết.
Bước vài bước dài vào tới bếp, vò mái tóc tổ quạ trên đầu, Đặng Hải hết hồn:
Bánh trứng bột nếp thơm ngon cuộn trên đĩa, bên cạnh còn có một đĩa cơm rang thập cẩm, rau mùi thơm vương hai ba lát phía trên.
Phút chốc này, Đặng Hải quên luôn cả thân hình mảnh dẻ đang gọt gọt rửa rửa kia, lao vào bàn:
- Đói quá!
Duy Anh nhìn một thân màu lúa mạch rắn chắc, miệng nhồm nhoàm nhai vãi cả cơm ra ngoài, trong lòng tự dưng cũng vui vẻ mà cười theo. Ít nhất thì, người này cũng thích cơm cậu làm. Như thế sau này việc ăn uống có vẻ sẽ ổn thôi.
- Nhìn cái gì?
- Cấm có nhìn!
- Chẹp, đẹp trai quá đúng là một cái tội mà.
Duy Anh không dám nhìn nữa, còn không dám nói ra là, nhìn như thế nào người kia.. cũng có chút ngốc.
- -------------
Đặng Hải ăn no tới ợ một cái rõ to
Chời chời.
Cơm rang giòn rụm thơm ngào ngạt, lại còn có bánh trứng mềm xốp nữa chớ!
Uống thêm cốc nước cam mát thì.. ái dà! Đời như lên bốn tầng mây!
Cả một chảo cơm không nhỏ nha, mà vét hết không còn hột nào.
Ai bảo chứ? Đặng Hải cậu cao 1m87, nặng cũng cả tám chục cân. Ăn thế thì là quá đúng rồi.
Vậy nhưng ánh mắt ái ngại kia của Duy Anh là thế nào?
- Sao vậy? to con đẹp trai như tôi thì phải ăn nhiều chứ?.
Duy Anh vội nhặt chén đĩa vào bồn rửa, nhỏ giọng:
- À.. không..
Đặng Hải còn chưa kịp đứng lên đã nghe một tiếng ục ục rõ to.
Duy Anh ngại ngần vuốt vuốt bọt xà phòng trên bát, cố gắng để che đi âm thanh xấu hổ kia.
Đặng Hải một lúc mới ngẩn người:
- Chưa ăn sao?
- Dạ.. em.. không sao.. vẫn còn cơm trong nồi, một lát em ăn là được.
- !!!!
- Vậy là… tôi ăn hết 2 phần luôn á hả?
- …..
Đặng Hải ngượng muốn chết, ngần này tuổi rồi mà đi ăn tranh của đứa nhỏ gầy gò còn kém cậu mấy tuổi kia.
Đặng Hải vừa thẹn vừa giận, liền đứng dậy quát ầm ầm:
- Cậu chưa ăn thì phải nói là chưa ăn chứ!
- Mọc mồm ra cho vui hả?
Mở nồi cơm. Hiển nhiên chỉ còn chút cháy bám dính đáy nồi:
- Cậu định ăn tý cái này sao?
- Em.. chỉ tại..
Duy Anh úp chiếc bát cuối cùng lên kệ, lau lau đôi tay đã nhợt nhạt.. chỉ tại, anh ăn như vậy.. em cũng không biết mở lời thế nào.
Duy Anh không nói, chỉ tận lực cúi đầu xoa xoa tay.
Đặng Hải thấy cái cử chỉ đấy, lại chợt nhớ đến cả căn phòng đã thơm thoáng, liền chột dạ, hỏi:
- Cậu dậy lúc mấy giờ?
- Dạ.. 5 giờ.
- Là cậu dọn sao?
Duy Anh ngẩng mặt lên, cố gắng giải thích:
- Em biết chưa được sạch lắm, nhưng còn chiều với mai nữa, em sẽ cố gắng dọn, anh đừng giận.. em.. em..
Đặng Hải phùng mũi, chỉ vào đôi tay Duy Anh:
- Đưa tay ra đây!
- Dạ?
Không để Duy Anh nói thêm, Đặng Hải giật lấy đôi tay, quả nhiên. Mười đầu ngón tay ngâm trong xà bông suốt mấy tiếng đều nhợt nhạt mất sắc, chỗ bị đứt sâu đã hở và nhìn như chuẩn bị loét ra.
Tim cậu chán ghét mà đập bịch một cái thật mạnh, buông mạnh đôi tay kia xuống, chỉ lên chiếc ghế:
- Ngồi yên chỗ này, cấm nhúc nhích.
- Sao ạ?
- Điếc sao?
- Dạ… không điếc…
Duy Anh còn không hiểu, rút cuộc mình làm sai ở đâu?. Cơm hôm nay cậu chiên có điểm giòn thơm, còn bánh trứng cũng đã đảo rất đều tay.
Hay vì.. nhà vẫn còn chưa thực sự sạch sẽ..
Biết Đặng Hải sẽ giận như thế thì cậu sẽ cố gắng dậy sớm hơn một chút, chỉ tại hôm qua mới đến, thực mệt.
Còn đang suy nghĩ lung tung, chẳng mấy mà đã lại nghe tiếng chạy bình bịch tiến vào phòng.
- Đây!
Đặng Hải đặt chiếc hộp xốp trước mặt Duy Anh:
- Này phở bò, tôi hay ăn ở đấy, ăn mau lên, cũng gần trưa rồi.
- Sao cơ ạ?
- Sao là sao? Chú mà ngất ra đây anh mày lại bị bố chửi cho sml ấy. Bảo ăn thì mau ăn! Lắm mồm giống y vịt.
Duy Anh cũng không nghĩ được nhiều nữa, cậu đói, vậy nên cũng không chần chừ, liền ăn.
Đặng Hải ngồi bên cạnh, bĩu môi.
Xem cái tướng ăn không chấp nhận được. Cứ thanh thanh mảnh mảnh thế mẹ nào ấy.
Kìa cổ tay, nhỏ như tay con gái, ngón tay vừa dài vừa thon.
Cái cằm đã nhỏ lại còn chả có râu.
18, 19 tuổi rồi chứ ít gì.
Hừ, lúc cậu mới vào năm nhất ấy à, chỗ nào cần mọc thì đã mọc um xùm, râu ria cũng đã gọi là có tướng có tá. Ai như cái tên này, chẳng ra làm sao.
Tò mò không dấu được, lại cái bản chất dâm dê thấm đầy người, Đặng Hải ghé mặt tới, hỏi:
- Này, ngủ với gái bao giờ chưa?
- Khụ..Khụ..
- Khụ…
Thay vì nhận được một câu trả lời cho thỏa đáng, thì Duy Anh gần như bị hóc cọng phở mà ho tới chảy cả nước mắt.
Không có tiền đồ!
Đặng Hải xếch miệng xì một tiếng, quay đi. Thế nhưng nghĩ thế nào lại ngoắc đầu lại:
- Eey, lát tôi đưa tiền tháng này cho, còn từ tháng sau tôi sẽ dặn bên kia chuyển thẳng tiền vào tài khoản của cậu. Nói sao thì nói tiền bạc phân minh ái tình sòng phẳng mới sống được. Tiền thằng nào thằng đấy tiêu.
Duy Anh với tay lấy ly nước trên bàn, cố uống cho xuôi, gượng gạo trả lời.
- Khụ.. Vâng..
Bị hỏi một câu như thế, với người như cậu mà nói, quả thực chẳng khác gì vừa xem một cảnh kinh dị.
Đặng Hải còn có hẹn buổi trưa chiến game tổ đội, thế nên chẳng quan tâm nữa, mặc đại khái một bộ đồ rồi ào ra cửa. Lại nghĩ nghĩ tới đôi bàn tay nhợt nhạt, vết cắt sâu mất sắc đó, liền bám đu người lại thò đầu vào:
- Này!
- Dạ?
- Cấm đụng vào đồ linh tinh.,. Để đó tôi về tôi chỉ đạo dọn đâu mới được dọn. Còn mà – Giơ nắm đấm – đụng linh tinh nữa –
- Vâng..
Duy Anh vội vàng khẳng định.
- Em không đụng nữa. Anh bảo sao em mới dám dọn vậy.
- Thế thì tốt!.
- Dạ.
- À, biết làm sườn xào chua ngọt không?
- Dạ biết.
- Tối đúng 6h tôi về, còn chưa có cơm – lại giơ nắm đấm xoay xoay.
- Vâng vâng!. Em sẽ làm.
- Tiền trên bàn ấy, đưa trước 5 củ, thiếu tính tiếp.
- Dạ..
- --------
Duy Anh dọn dẹp qua chén bát, tiến tới chiếc bàn khách, dưới chiếc ly quả thật có kẹp những đồng polyme 500 ngàn mới cứng.
5 triệu.
Trong đời cậu, lần được cầm nhiều tiền nhất, của vài luống rau được mùa nhất, xanh thẳm nhất, cũng chưa có cầm qua con số lớn như vậy.
Đôi tay gầy guộc vuốt nhẹ từng đồng trân quý.
Bác Đàn đã đối xử với mình quá tốt, anh Ninh còn ra tận bến xe đón mình. Đặng Hải, người đó cũng không xấu, tuy rằng nói chuyện dọa sợ tới cậu, vậy nhưng.. mình không cảm nhận được có ác ý gì nhiều..
Vậy nên,
Bà nội, bố.. mọi người hãy yên tâm. Con sẽ cố gắng, con sẽ trân trọng cơ hội này, học thật tốt, cố gắng thật nhiều.
Duy Anh soạn lại chút ít sách vở lên kệ. Dành ra một quyển khá dày, nắn nót viết lên đó từng chữ.
Sổ chi tiêu.
Từ nay, tất cả những khoản chi tiêu dù nhỏ bé nào, cậu cũng sẽ ghi chép rõ ràng và chi tiết, cuối tháng sẽ gửi lại cho Đặng Hải kiểm tra.
Duy Anh mím mím môi. Dẫu là ăn nhờ ở đậu, cậu cũng không phải là trang giấy ố vàng nhiễm bẩn. Cậu sẽ sống tốt, không vì những đồng tiền kia mà tơ hào, nếu có thể sớm tìm được một công việc làm thêm tốt, cậu chắc chắn cũng sẽ liều mạng mà làm.
Duy Anh chìm dần vào trong giấc ngủ miên man của buổi trưa đầu thu dịu nhẹ.
Ngón tay gầy guộc nhẹ nhàng ôm trong lòng tấm ảnh chụp chung duy nhất của gia đình cậu, ở đó, có cả mẹ cậu.
Mẹ, ở một nơi nào đó, nếu mẹ biết được rằng con trai của mẹ đã thi đỗ đại học, còn có thể bước chân vào giảng đường.
Mẹ, có vui không?
Con không biết mẹ đang ở đâu, cũng không biết, mẹ liệu có còn nhớ tới người con trai này hay không.. nhưng.. bố không trách mẹ..
Con, cũng không trách mẹ đâu.
Ước gì nhỉ.
Có một ngày kia, mẹ quay trở về bên con. Hát cho con nghe một làn quan họ, ru con say sưa ngủ.
Đã hơn mười năm rồi.
Con, rất nhớ mẹ.
========
Quán Game.
Gần 5h chiều,
Thằng Kiên huých tay sang phía Đặng Hải:
- Ôi ditme! Lại thua! Hôm nay mày dẫm phải cứt chó sao đó Hải?
Thằng bạn khác – tên Sang cũng chán nản vứt phạch cả tai nghe xuống, nhoài tới giả bộ bóp cổ Đặng Hải.
- Dume thằng Hải Dớ này! Ông bóp cổ mày chết!
Nguyễn Kiên gỡ tay nó ra:
- Thôi, Sang, mày tha cho nó đi, nó mới bị con bồ mang số báo danh 04 đá hôm qua. Chắc nay tâm trạng chua như shit mèo mới thế!
Thằng Sang vẫn không thôi kèo nhèo, vuốt vuốt trán.
- Chán quá! Vãi thật chứ. Chiến 3-3 này mà thua mẹ nó liên tiếp luôn. Lại đi đời mấy củ.
Đặng Hải không nói thêm gì, tóm lấy cái túi ba lô đeo chéo, cà phơ cà phất mà đứng phắt dậy:
- Bố về đây. Kệ mẹ chúng mày.
Hai thằng kia nhìn nhau, lại tưởng lần này thằng bạn mình bị tổn thương sâu sắc lắm. Liền gật gù tỏ ý thương cảm:
- Này, thất tình mà về nhà là dễ tự tử lắm đấy. Đi, hôm nay tao khao, đi quán Ba râu nhậu đi.
Đặng Hải chả thèm ngó lại, cứ thế ngồi lên xe, phi vèo đi. Cứ như là nghe được tiếng gọi của món sườn xào chua ngọt vậy đó.
Thực ra thì, cả buổi chiều hôm nay chơi game, không được tập trung lắm, thế nên thua sml là điều đương nhiên không phải bàn.
Thế nhưng nói về cô em số 4 kia, thì có lẽ là không phải.
Cứ nghĩ nghĩ một chút, lại cứ thấy trong lòng hơi khó chịu một chút.
Nếu mà là người khác, sẵn sàng bộp lại cậu như hai cái thằng bạn trời đánh kia, thì có lẽ chả có gì để bận tâm. Vậy nhưng tên nhóc kia lại cứ như cái bánh mềm, cắn không nỡ, đấm cũng không nỡ. Mắng mắng còn thấy ngại miệng.
Hoàn cảnh của Duy Anh, cậu đã nghe bố kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần, hi vọng cậu vì thế mà cảm động được tý, sẽ đối xử tốt với cậu bé. Thế nhưng lúc đấy cậu nửa câu cũng chả thèm để vào lỗ tai. Ngồi bấm game tành tạch.
Giờ đang chơi game cấp độ cao lại tự dưng ong ong bên tai:
“ Mẹ bỏ đi từ sớm, bố thì cụt chân, bà nội già yếu, thậm chí còn không có tiền để đi học, căn nhà xiêu vẹo, vôi vữa trát lộn xộn, cả nhà quanh năm sống nhờ cái vườn rau., rất là cực khổ. Lần đầu gặp đã thấy nó là đứa nhút nhát, dễ ngại ngùng, lại gầy yếu. Mày to như con trâu thế ăn ít cái mồm lại nhường cho người ta một tý, còn mà bố mà thấy mày bắt nạt nó, liệu hồn”
Câu nào cũng có lý cả, trừ cái câu bảo mình to như con trâu. Mình mà to như con trâu? Tại vì bố cậu thấp hơn cậu nên ghen tỵ đó thôi chứ gì. Ai bảo sinh ra cậu đẹp trai quá làm gì?
Mới có 10h chứ cái gì, đêm qua cậu cày Gunny, đi phó bản kéo team đến 2h sáng. Nói chứ nếu không phải mùi thơm dậy sóng từ trong bếp như có sức mạnh vũ khí ép full 12, lực chiến siêu cấp khủng thì có mà..
Việc đầu tiên khi bước chân ra khỏi phòng ngủ, chính là bị giật mình một cái tới binh!
- Ủa? nhầm nhà hả?
Nghĩ thì tối qua có đi đâu lêu lổng đâu ta?
Cả căn phòng khách sáng choang choang, quần áo tất thúi nhét kẽ khắp nơi giờ cũng không có một cái nào hết.
Bước vài bước dài vào tới bếp, vò mái tóc tổ quạ trên đầu, Đặng Hải hết hồn:
Bánh trứng bột nếp thơm ngon cuộn trên đĩa, bên cạnh còn có một đĩa cơm rang thập cẩm, rau mùi thơm vương hai ba lát phía trên.
Phút chốc này, Đặng Hải quên luôn cả thân hình mảnh dẻ đang gọt gọt rửa rửa kia, lao vào bàn:
- Đói quá!
Duy Anh nhìn một thân màu lúa mạch rắn chắc, miệng nhồm nhoàm nhai vãi cả cơm ra ngoài, trong lòng tự dưng cũng vui vẻ mà cười theo. Ít nhất thì, người này cũng thích cơm cậu làm. Như thế sau này việc ăn uống có vẻ sẽ ổn thôi.
- Nhìn cái gì?
- Cấm có nhìn!
- Chẹp, đẹp trai quá đúng là một cái tội mà.
Duy Anh không dám nhìn nữa, còn không dám nói ra là, nhìn như thế nào người kia.. cũng có chút ngốc.
- -------------
Đặng Hải ăn no tới ợ một cái rõ to
Chời chời.
Cơm rang giòn rụm thơm ngào ngạt, lại còn có bánh trứng mềm xốp nữa chớ!
Uống thêm cốc nước cam mát thì.. ái dà! Đời như lên bốn tầng mây!
Cả một chảo cơm không nhỏ nha, mà vét hết không còn hột nào.
Ai bảo chứ? Đặng Hải cậu cao 1m87, nặng cũng cả tám chục cân. Ăn thế thì là quá đúng rồi.
Vậy nhưng ánh mắt ái ngại kia của Duy Anh là thế nào?
- Sao vậy? to con đẹp trai như tôi thì phải ăn nhiều chứ?.
Duy Anh vội nhặt chén đĩa vào bồn rửa, nhỏ giọng:
- À.. không..
Đặng Hải còn chưa kịp đứng lên đã nghe một tiếng ục ục rõ to.
Duy Anh ngại ngần vuốt vuốt bọt xà phòng trên bát, cố gắng để che đi âm thanh xấu hổ kia.
Đặng Hải một lúc mới ngẩn người:
- Chưa ăn sao?
- Dạ.. em.. không sao.. vẫn còn cơm trong nồi, một lát em ăn là được.
- !!!!
- Vậy là… tôi ăn hết 2 phần luôn á hả?
- …..
Đặng Hải ngượng muốn chết, ngần này tuổi rồi mà đi ăn tranh của đứa nhỏ gầy gò còn kém cậu mấy tuổi kia.
Đặng Hải vừa thẹn vừa giận, liền đứng dậy quát ầm ầm:
- Cậu chưa ăn thì phải nói là chưa ăn chứ!
- Mọc mồm ra cho vui hả?
Mở nồi cơm. Hiển nhiên chỉ còn chút cháy bám dính đáy nồi:
- Cậu định ăn tý cái này sao?
- Em.. chỉ tại..
Duy Anh úp chiếc bát cuối cùng lên kệ, lau lau đôi tay đã nhợt nhạt.. chỉ tại, anh ăn như vậy.. em cũng không biết mở lời thế nào.
Duy Anh không nói, chỉ tận lực cúi đầu xoa xoa tay.
Đặng Hải thấy cái cử chỉ đấy, lại chợt nhớ đến cả căn phòng đã thơm thoáng, liền chột dạ, hỏi:
- Cậu dậy lúc mấy giờ?
- Dạ.. 5 giờ.
- Là cậu dọn sao?
Duy Anh ngẩng mặt lên, cố gắng giải thích:
- Em biết chưa được sạch lắm, nhưng còn chiều với mai nữa, em sẽ cố gắng dọn, anh đừng giận.. em.. em..
Đặng Hải phùng mũi, chỉ vào đôi tay Duy Anh:
- Đưa tay ra đây!
- Dạ?
Không để Duy Anh nói thêm, Đặng Hải giật lấy đôi tay, quả nhiên. Mười đầu ngón tay ngâm trong xà bông suốt mấy tiếng đều nhợt nhạt mất sắc, chỗ bị đứt sâu đã hở và nhìn như chuẩn bị loét ra.
Tim cậu chán ghét mà đập bịch một cái thật mạnh, buông mạnh đôi tay kia xuống, chỉ lên chiếc ghế:
- Ngồi yên chỗ này, cấm nhúc nhích.
- Sao ạ?
- Điếc sao?
- Dạ… không điếc…
Duy Anh còn không hiểu, rút cuộc mình làm sai ở đâu?. Cơm hôm nay cậu chiên có điểm giòn thơm, còn bánh trứng cũng đã đảo rất đều tay.
Hay vì.. nhà vẫn còn chưa thực sự sạch sẽ..
Biết Đặng Hải sẽ giận như thế thì cậu sẽ cố gắng dậy sớm hơn một chút, chỉ tại hôm qua mới đến, thực mệt.
Còn đang suy nghĩ lung tung, chẳng mấy mà đã lại nghe tiếng chạy bình bịch tiến vào phòng.
- Đây!
Đặng Hải đặt chiếc hộp xốp trước mặt Duy Anh:
- Này phở bò, tôi hay ăn ở đấy, ăn mau lên, cũng gần trưa rồi.
- Sao cơ ạ?
- Sao là sao? Chú mà ngất ra đây anh mày lại bị bố chửi cho sml ấy. Bảo ăn thì mau ăn! Lắm mồm giống y vịt.
Duy Anh cũng không nghĩ được nhiều nữa, cậu đói, vậy nên cũng không chần chừ, liền ăn.
Đặng Hải ngồi bên cạnh, bĩu môi.
Xem cái tướng ăn không chấp nhận được. Cứ thanh thanh mảnh mảnh thế mẹ nào ấy.
Kìa cổ tay, nhỏ như tay con gái, ngón tay vừa dài vừa thon.
Cái cằm đã nhỏ lại còn chả có râu.
18, 19 tuổi rồi chứ ít gì.
Hừ, lúc cậu mới vào năm nhất ấy à, chỗ nào cần mọc thì đã mọc um xùm, râu ria cũng đã gọi là có tướng có tá. Ai như cái tên này, chẳng ra làm sao.
Tò mò không dấu được, lại cái bản chất dâm dê thấm đầy người, Đặng Hải ghé mặt tới, hỏi:
- Này, ngủ với gái bao giờ chưa?
- Khụ..Khụ..
- Khụ…
Thay vì nhận được một câu trả lời cho thỏa đáng, thì Duy Anh gần như bị hóc cọng phở mà ho tới chảy cả nước mắt.
Không có tiền đồ!
Đặng Hải xếch miệng xì một tiếng, quay đi. Thế nhưng nghĩ thế nào lại ngoắc đầu lại:
- Eey, lát tôi đưa tiền tháng này cho, còn từ tháng sau tôi sẽ dặn bên kia chuyển thẳng tiền vào tài khoản của cậu. Nói sao thì nói tiền bạc phân minh ái tình sòng phẳng mới sống được. Tiền thằng nào thằng đấy tiêu.
Duy Anh với tay lấy ly nước trên bàn, cố uống cho xuôi, gượng gạo trả lời.
- Khụ.. Vâng..
Bị hỏi một câu như thế, với người như cậu mà nói, quả thực chẳng khác gì vừa xem một cảnh kinh dị.
Đặng Hải còn có hẹn buổi trưa chiến game tổ đội, thế nên chẳng quan tâm nữa, mặc đại khái một bộ đồ rồi ào ra cửa. Lại nghĩ nghĩ tới đôi bàn tay nhợt nhạt, vết cắt sâu mất sắc đó, liền bám đu người lại thò đầu vào:
- Này!
- Dạ?
- Cấm đụng vào đồ linh tinh.,. Để đó tôi về tôi chỉ đạo dọn đâu mới được dọn. Còn mà – Giơ nắm đấm – đụng linh tinh nữa –
- Vâng..
Duy Anh vội vàng khẳng định.
- Em không đụng nữa. Anh bảo sao em mới dám dọn vậy.
- Thế thì tốt!.
- Dạ.
- À, biết làm sườn xào chua ngọt không?
- Dạ biết.
- Tối đúng 6h tôi về, còn chưa có cơm – lại giơ nắm đấm xoay xoay.
- Vâng vâng!. Em sẽ làm.
- Tiền trên bàn ấy, đưa trước 5 củ, thiếu tính tiếp.
- Dạ..
- --------
Duy Anh dọn dẹp qua chén bát, tiến tới chiếc bàn khách, dưới chiếc ly quả thật có kẹp những đồng polyme 500 ngàn mới cứng.
5 triệu.
Trong đời cậu, lần được cầm nhiều tiền nhất, của vài luống rau được mùa nhất, xanh thẳm nhất, cũng chưa có cầm qua con số lớn như vậy.
Đôi tay gầy guộc vuốt nhẹ từng đồng trân quý.
Bác Đàn đã đối xử với mình quá tốt, anh Ninh còn ra tận bến xe đón mình. Đặng Hải, người đó cũng không xấu, tuy rằng nói chuyện dọa sợ tới cậu, vậy nhưng.. mình không cảm nhận được có ác ý gì nhiều..
Vậy nên,
Bà nội, bố.. mọi người hãy yên tâm. Con sẽ cố gắng, con sẽ trân trọng cơ hội này, học thật tốt, cố gắng thật nhiều.
Duy Anh soạn lại chút ít sách vở lên kệ. Dành ra một quyển khá dày, nắn nót viết lên đó từng chữ.
Sổ chi tiêu.
Từ nay, tất cả những khoản chi tiêu dù nhỏ bé nào, cậu cũng sẽ ghi chép rõ ràng và chi tiết, cuối tháng sẽ gửi lại cho Đặng Hải kiểm tra.
Duy Anh mím mím môi. Dẫu là ăn nhờ ở đậu, cậu cũng không phải là trang giấy ố vàng nhiễm bẩn. Cậu sẽ sống tốt, không vì những đồng tiền kia mà tơ hào, nếu có thể sớm tìm được một công việc làm thêm tốt, cậu chắc chắn cũng sẽ liều mạng mà làm.
Duy Anh chìm dần vào trong giấc ngủ miên man của buổi trưa đầu thu dịu nhẹ.
Ngón tay gầy guộc nhẹ nhàng ôm trong lòng tấm ảnh chụp chung duy nhất của gia đình cậu, ở đó, có cả mẹ cậu.
Mẹ, ở một nơi nào đó, nếu mẹ biết được rằng con trai của mẹ đã thi đỗ đại học, còn có thể bước chân vào giảng đường.
Mẹ, có vui không?
Con không biết mẹ đang ở đâu, cũng không biết, mẹ liệu có còn nhớ tới người con trai này hay không.. nhưng.. bố không trách mẹ..
Con, cũng không trách mẹ đâu.
Ước gì nhỉ.
Có một ngày kia, mẹ quay trở về bên con. Hát cho con nghe một làn quan họ, ru con say sưa ngủ.
Đã hơn mười năm rồi.
Con, rất nhớ mẹ.
========
Quán Game.
Gần 5h chiều,
Thằng Kiên huých tay sang phía Đặng Hải:
- Ôi ditme! Lại thua! Hôm nay mày dẫm phải cứt chó sao đó Hải?
Thằng bạn khác – tên Sang cũng chán nản vứt phạch cả tai nghe xuống, nhoài tới giả bộ bóp cổ Đặng Hải.
- Dume thằng Hải Dớ này! Ông bóp cổ mày chết!
Nguyễn Kiên gỡ tay nó ra:
- Thôi, Sang, mày tha cho nó đi, nó mới bị con bồ mang số báo danh 04 đá hôm qua. Chắc nay tâm trạng chua như shit mèo mới thế!
Thằng Sang vẫn không thôi kèo nhèo, vuốt vuốt trán.
- Chán quá! Vãi thật chứ. Chiến 3-3 này mà thua mẹ nó liên tiếp luôn. Lại đi đời mấy củ.
Đặng Hải không nói thêm gì, tóm lấy cái túi ba lô đeo chéo, cà phơ cà phất mà đứng phắt dậy:
- Bố về đây. Kệ mẹ chúng mày.
Hai thằng kia nhìn nhau, lại tưởng lần này thằng bạn mình bị tổn thương sâu sắc lắm. Liền gật gù tỏ ý thương cảm:
- Này, thất tình mà về nhà là dễ tự tử lắm đấy. Đi, hôm nay tao khao, đi quán Ba râu nhậu đi.
Đặng Hải chả thèm ngó lại, cứ thế ngồi lên xe, phi vèo đi. Cứ như là nghe được tiếng gọi của món sườn xào chua ngọt vậy đó.
Thực ra thì, cả buổi chiều hôm nay chơi game, không được tập trung lắm, thế nên thua sml là điều đương nhiên không phải bàn.
Thế nhưng nói về cô em số 4 kia, thì có lẽ là không phải.
Cứ nghĩ nghĩ một chút, lại cứ thấy trong lòng hơi khó chịu một chút.
Nếu mà là người khác, sẵn sàng bộp lại cậu như hai cái thằng bạn trời đánh kia, thì có lẽ chả có gì để bận tâm. Vậy nhưng tên nhóc kia lại cứ như cái bánh mềm, cắn không nỡ, đấm cũng không nỡ. Mắng mắng còn thấy ngại miệng.
Hoàn cảnh của Duy Anh, cậu đã nghe bố kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần, hi vọng cậu vì thế mà cảm động được tý, sẽ đối xử tốt với cậu bé. Thế nhưng lúc đấy cậu nửa câu cũng chả thèm để vào lỗ tai. Ngồi bấm game tành tạch.
Giờ đang chơi game cấp độ cao lại tự dưng ong ong bên tai:
“ Mẹ bỏ đi từ sớm, bố thì cụt chân, bà nội già yếu, thậm chí còn không có tiền để đi học, căn nhà xiêu vẹo, vôi vữa trát lộn xộn, cả nhà quanh năm sống nhờ cái vườn rau., rất là cực khổ. Lần đầu gặp đã thấy nó là đứa nhút nhát, dễ ngại ngùng, lại gầy yếu. Mày to như con trâu thế ăn ít cái mồm lại nhường cho người ta một tý, còn mà bố mà thấy mày bắt nạt nó, liệu hồn”
Câu nào cũng có lý cả, trừ cái câu bảo mình to như con trâu. Mình mà to như con trâu? Tại vì bố cậu thấp hơn cậu nên ghen tỵ đó thôi chứ gì. Ai bảo sinh ra cậu đẹp trai quá làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.