Chương 6: Hơi nhớ nhớ
Khongngoc00
19/10/2020
Chiều hôm đó,
Vì rút cuộc vẫn chưa hiểu mình ngu vlin ở đâu, chỉ biết rằng hôm nay tâm trạng quá ư là vui vẻ, lâu lắm rồi chưa được phát thể hiện oách xà lách như thế, vậy nên Đặng Hải cứ vừa thong thả vừa tắm vừa huýt sáo…
Mà, còn có một thứ nữa khiến tâm trạng cậu muốn lên mây.
Bờ môi đó.. mềm hơn cả môi con gái.
Tóm lại là rất vui đi. Thế nên còn không phải thích chí đến ngủ lăn quay một giấc tới sẩm tối vẫn còn treo trên miệng chút cười.
- --------
Cháy nhà?
Nổ điện?
Hay là … thức ăn khét lẹt?
Duy Anh bị sức nóng từ trên chảo dầu làm giật mình.
Trời ạ! Miếng thịt quay đen thui thùi lùi. Lại vội vội vàng vàng nhấc khỏi, khiến cho bàn tay rát nóng một mảng kêu lên một tiếng
- A!
Đặng Hải ngủ cũng chừng sưng mắt, nghe một tiếng này lập tức tỉnh dậy chạy vọt ra ngoài..
Duy Anh đặt bàn tay đã rát hồng dưới vòi nước liên tục xả. Nhìn chiếc chảo dầu đen thui kia Đặng Hải lập tức hiểu ra, vội vàng chạy lại tủ đá bốc ra mấy cục lại thả vào chậu nước, đón lấy bàn tay Duy Anh tới dìm xuống.
- A…
- Để vào nước này mát đi.
- Có đau không? Có sao không?
Lật qua lật lại bàn tay Duy Anh dưới làn nước mát, chắc chắn không có gì nghiêm trọng rồi Đặng Hải mới thở phào:
- Mệt thì đi nghỉ đi còn nấu nướng làm gì? Định đốt cháy nhà à?
- Ăn bên ngoài vài bữa cũng có chết đâu!
- ….
Duy Anh không trả lời, chỉ hơi khẽ lắc mái tóc, đôi tay ngần ngại rút khỏi đôi tay Đặng Hải dưới nước kia:
- Em.. không sao.
Đặng Hải lúc này mới để ý rằng mình thế mà vẫn còn cầm chặt tay người ta cơ đấy. Tự dưng trên má nóng nóng. Liền quặc một câu:
- Là anh đây thử nước, ngâm nước lạnh cũng tốt cho sức khỏe chứ bộ?
- ….
Duy Anh ngâm một chút cũng đã dễ chịu hẳn, tay cũng không còn rát nữa, liền quay đi, lí nhí giọng:
- Vậy.. anh hôm nay ăn ở ngoài nhé?. Em.. em.. em về phòng.
- ….
Đặng Hải nhìn thân ảnh kia rời đi, trong lòng có cái gì đó như là ngứa ngáy khó chịu quá.
Duy Anh sau khi bước vào phòng, khép cửa lại lập tức chạm lên ngực mình.
Tại sao chứ? tim lại đập khác lạ như vậy..
Khi đôi tay dày dặn ấm nóng kia bao lấy, cái cảm giác nghẹn lại một lát giống hệt như buổi trưa nay… lúc hôn…
Đó dẫu sao thì.. cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu..dù chỉ là diễn kịch thôi.. nhưng…
Nói không có chút cảm giác nào, chắc chắn là nói dối.
Mà.. người kia lại là con trai.
Duy Anh, mày thế này có phải là… bệnh hoạn không?
Nếu như để Đặng Hải biết những suy nghĩ linh tinh này, có lẽ chắc chắn sẽ đuổi mày đi ngay.
Duy Anh càng suy nghĩ, càng luống cuống.
Trong khi đó bên ngoài kia, Đặng Hải đang gãi đầu khó hiểu lại nhận được một tin nhắn tới từ thằng Kiên.
Đặng Hải không nương tay mà bấm bấm lại như thế.
Cái thứ gì? Anh đây còn chưa..
……..!
Đặng Hải hơi hơi suy nghĩ.
Thái độ của Duy Anh rõ ràng là khác hẳn mọi ngày ấy,
Không lẽ việc mình sờ mông cậu ta thực có quá trớn sao?
Liền hỏi lại.
Hừ.
Đặng Hải chỉ nghĩ đến chuyện gương mặt đó, thân hình đó sẽ nằm trong vòng tay ai khác là tự dưng cơn ngứa ruột cũng trào lên mấy phần, liền đập đập cửa phòng Duy Anh:
- Eey, mở cửa, ra đây hỏi cái.
- ….!
Duy Anh còn đang chìm trong chút suy nghĩ, buông người dưới giường chưa kịp ngồi dậy, Đặng Hải đã hai bước ba bước mà ngồi bịch xuống ghế bên cạnh, vậy nhưng mở lời thế nào?
Thực ra thì, 99,99% lý do mấy cô trước đều chia tay cậu chính là vì Đặng Hải quá xấu miệng.
Lần này cũng không chút ngoại lệ mà phun luôn:
- Có cần phải như vậy không? Đàn ông đàn ang chỉ bị sờ mông có mấy cái mà như thế.
- …!
- Sao? Nhìn gì tôi? Hả?. Nếu cậu thấy oan ức thì bảo tôi vạch mông ra cho cậu sờ lại là được chứ gì?
- ….!!!
Người dưới giường đến vành tai cũng sắp đỏ lên, Đặng Hải vẫn là chưa thấy trả lời gì, khuôn mặt lại có chút ủy khuất kia thực muốn làm cậu không sao ngăn được ý nghĩ lúc này…
Dư vị đôi môi ấy, thực sự quá đê mê,
Đặng Hải liền như thế mà nảy ra chút ý định muốn trêu ghẹo, chồm cả người tới, áp ngực của mình lên ngực đối phương, nhỏ nhỏ giọng:
- À, hay là vì tôi hôn cậu?
- …Em.. không có…
- Dám chê tôi không biết hôn? Vậy thì.. Phải hôn lại một phát cho bõ cái công bị chê!
Chút né tránh kia của Duy Anh, chỉ càng làm cái mầm ngứa trong lòng Đặng Hải thêm trổ rễ mà thôi,
Đôi môi vừa vặn áp tới, lại vụng về mà đảo đầu lưỡi vào trong. Không có vị son môi, chỉ có vị của người bé nhỏ trong lòng, ngọt càng thêm ngọt.
Đặng Hải tham lam mà mút, tới nỗi hai cánh hoa đào đã đỏ mọng, người bên dưới thân đã thở dốc, mới bỏ ra khỏi.
Cậu em nhỏ chẳng ngoan ngoãn gì mà lập tức chào cờ, chọc lên phía đùi non của Duy Anh.
Duy Anh không hiểu cái tình huống gì, lại không phải người giỏi chống đối.. thế nên tất cả những gì có thể làm được là khẽ đẩy người trên thân ra, chạy khỏi phòng…. Trốn đi.
Cảm giác vừa giống như bị bạn bè bắt nạt, lại vừa không phải.. vì thực là có chút chờ mong trong ấy. Thế nên với một người nhu thuận như cậu, chạy trốn cứ như một loại phản xạ vậy…
Cậu không mang theo điện thoại, cũng chẳng cầm theo tiền..
Đến khi nhận ra rõ ràng từng cơn gió lạnh, cũng chỉ có thể ngồi nép bên dưới một tán cây nhỏ viền chung cư.
Cậu không rõ cảm giác của mình., vừa sợ, lại vừa thích,
Bởi vì, cậu là đàn ông, người kia.. cũng là đàn ông.
Vậy.. hôn nhau có nghĩa lý gì?
Cậu không biết nữa, mấy cái này vượt qua tầm phân tích của cậu rồi… nên… cứ run rẩy ngồi đó.
Cho đến khi tiếng chân chạy mạnh mẽ bước về phía này, đôi tay rắn chắc như vội vàng quơ lấy cả thân hình cậu vào lòng, mới an tâm thở:
- Ôi trời, hại chết tôi đi tìm. Cậu có biết xung quanh đây tối này lắm nghiện lắm không!
Còn chưa kịp cảm động, Đặng Hải đã thở hắt ra một hơi:
- Cũng may nhìn cậu gầy như que củi, nhìn cũng giống nghiện phết.
- ???!!!!!!!!!!
===========
Từ đó thì, không khí giữa hai người thực sự có vấn đề.
Gượng gạo vô cùng,
Duy Anh không hiểu cảm giác tim lạc nhịp khi bên cạnh người ấy, là gì, thế nên cứ ngại ngần mà trốn tránh, thời gian cậu ở trên thư viện ngày một dày lên. Sáng sớm cũng làm đồ ăn rồi mau chóng rời khỏi. Sống chung thế nhưng chẳng mấy lần chạm mặt nhiều nữa, vì khi về nhà cậu lại chui vào phòng, tận lực tránh bước ra phòng khách.
Còn Đặng Hải, cũng chẳng thể hiểu nổi, vì sao mình lại cứ sai sai mỗi khi nghĩ về việc mình đi hôn một thằng con trai. Cái hôn ở quán café đó cứ coi như là không tính đi, thế thì vì cái lý do gì mà tối hôm đó lại hôn nữa?. Lúc ấy rõ ràng Duy Anh không có giả trang, lại cũng chẳng ai ép, chỉ có tự mình bổ lên.
Vì đôi mắt hơi ướt đó?
Hay vì mấy lọn tóc lòa xòa trước trán?
Hay vì đôi môi nhỏ hay mím mím lại?
Hay tại cậu ta da trắng eo thon giống hệt con gái?
Thế thì rút cuộc cậu đây là vì cái gì kia chứ???
Lại càng không thể đem cái vấn đề quá con mẹ nó nan giải này đi hỏi hai thằng đầu trâu mặt ngựa kia được.
Chỉ sợ nếu chúng nó biết “ em gái mưa Duy Anh “ thực chất là một thằng con trai cũng có JJ lủng liểng như chúng nó, không có lẽ nó cười cho thối mặt.
Vậy nên khi chúng nó đòi tới nhà chơi hoặc ăn ké ngủ ké một hai hôm, đều bị cự tuyệt ngay khi vừa há răng.
Vậy nhưng mà,
Đi học cũng hơi nhớ nhớ,
Ăn cơm cũng hơi nhớ nhớ,
Đi tắm cũng hơi nhớ nhớ,
Và tồi tệ nhất là khi chơi game cũng hơi nhớ nhớ, khiến liên tiếp 3 ải đi giết quái thú đều không qua được,
Thằng Sang tức tới hộc máu đập phát một nguyên quyển sách dày lên đầu Đặng Hải:
- Kéo hồn về đây cho bố!
Thằng Kiên mồm cũng sắp phun lửa:
- Gru, Gru.!
Nhìn hai thằng nó nộ khí xung thiên tới đỉnh đầu thế mà Đặng Hải lại hỏi phọt ra một câu:
- Ê, hai đứa mày nghĩ thèm hôn là biểu hiện gì?
- !!!!!
Hai thằng nọ nhìn nhau choáng váng. Lao tới nào đấm nào đá:
- Giết nó!
Đặng Hải hôm nay mặc kệ để cho hai thằng bạn nháo loạn một hồi chán thì thôi, cơ mà đánh nó, nó lại nằm im cho đánh thì có gì mà thú vị, cuối cùng thì thằng Kiên cũng bĩu môi mà phán:
- Mày có thâm niên tán gái hai năm 4 cô mà còn phải hỏi?
Đặng Hải đưa tay lên chiếc cằm lún phún râu, gãi gãi:
- Mấy đứa trước, đầu tao toàn nghĩ đến làm thế nào để chịch, chịch tư thế nào là ngon nhất. Chứ lại đéo nghĩ đến hôn. Tự dưng dạo này thấy thèm thèm.
Thằng Sang giật nảy người:
- Ý, mà có phải là bé bên sư phạm hôm nọ không?
- Ủa vậy chứ không phải là mày thuê tới thật hả?
- ….
Đặng Hải xua xua tay lảng tránh:
- Đi uống bia đê. Hôm nay tao bao!
- Ố kê!
- Biết ngay cái thứ như mày mà cua được gái đẹp cỡ đó, thôi dẹp mẹ đi cho nhanh.
Hai thằng kia hôm nay quá là sung sướng, vừa được đánh người lại vừa được ăn uống xả láng, tội cái vẹo gì mà không say!
Bia rót ra trong mùa đông lạnh giá bên lề đường Hà Nội, cứ thế mà vơi dần vơi dần.
Cũng.. bốn tháng rồi ấy nhỉ.
Mái tóc cháy nắng đã được cắt gọn lại, để lộ ra những lọn chân tóc đen mượt.
Trong chút chuếnh choáng của men bia, Đặng Hải như thấy được cả thân hình kia như một chiếc bánh mềm nhỏ đứng dưới vòi sen, cũng thấy được đôi môi khẽ mím vươn tới.. hôn lên.
Gọi là yêu, tức là thổ lộ tới bốn lần, bốn lần đường hoàng mà “ có bạn gái “, cầm tay không biết bao nhiêu cô, mảnh dẻ có, đầy đặn có..
Nhưng lại không ai có đôi mắt ngập sương như thế, cũng không ai có những ngón tay vừa thon dài, nhưng lại điểm thêm một vài vết chai thô nhỏ…
Và, cũng chưa bao giờ lại nghĩ rằng, chỉ là hôn thôi mà đôi môi không muốn rời đi.
Duy Anh..
Duy Anh…
Nếu em là con gái, anh lập tức tán chết em,, một ngày giã nhau vài chục hiệp.
Thế cơ mà.. đời trớ trêu thay.
Anh cũng có JJ đây này.
Vì rút cuộc vẫn chưa hiểu mình ngu vlin ở đâu, chỉ biết rằng hôm nay tâm trạng quá ư là vui vẻ, lâu lắm rồi chưa được phát thể hiện oách xà lách như thế, vậy nên Đặng Hải cứ vừa thong thả vừa tắm vừa huýt sáo…
Mà, còn có một thứ nữa khiến tâm trạng cậu muốn lên mây.
Bờ môi đó.. mềm hơn cả môi con gái.
Tóm lại là rất vui đi. Thế nên còn không phải thích chí đến ngủ lăn quay một giấc tới sẩm tối vẫn còn treo trên miệng chút cười.
- --------
Cháy nhà?
Nổ điện?
Hay là … thức ăn khét lẹt?
Duy Anh bị sức nóng từ trên chảo dầu làm giật mình.
Trời ạ! Miếng thịt quay đen thui thùi lùi. Lại vội vội vàng vàng nhấc khỏi, khiến cho bàn tay rát nóng một mảng kêu lên một tiếng
- A!
Đặng Hải ngủ cũng chừng sưng mắt, nghe một tiếng này lập tức tỉnh dậy chạy vọt ra ngoài..
Duy Anh đặt bàn tay đã rát hồng dưới vòi nước liên tục xả. Nhìn chiếc chảo dầu đen thui kia Đặng Hải lập tức hiểu ra, vội vàng chạy lại tủ đá bốc ra mấy cục lại thả vào chậu nước, đón lấy bàn tay Duy Anh tới dìm xuống.
- A…
- Để vào nước này mát đi.
- Có đau không? Có sao không?
Lật qua lật lại bàn tay Duy Anh dưới làn nước mát, chắc chắn không có gì nghiêm trọng rồi Đặng Hải mới thở phào:
- Mệt thì đi nghỉ đi còn nấu nướng làm gì? Định đốt cháy nhà à?
- Ăn bên ngoài vài bữa cũng có chết đâu!
- ….
Duy Anh không trả lời, chỉ hơi khẽ lắc mái tóc, đôi tay ngần ngại rút khỏi đôi tay Đặng Hải dưới nước kia:
- Em.. không sao.
Đặng Hải lúc này mới để ý rằng mình thế mà vẫn còn cầm chặt tay người ta cơ đấy. Tự dưng trên má nóng nóng. Liền quặc một câu:
- Là anh đây thử nước, ngâm nước lạnh cũng tốt cho sức khỏe chứ bộ?
- ….
Duy Anh ngâm một chút cũng đã dễ chịu hẳn, tay cũng không còn rát nữa, liền quay đi, lí nhí giọng:
- Vậy.. anh hôm nay ăn ở ngoài nhé?. Em.. em.. em về phòng.
- ….
Đặng Hải nhìn thân ảnh kia rời đi, trong lòng có cái gì đó như là ngứa ngáy khó chịu quá.
Duy Anh sau khi bước vào phòng, khép cửa lại lập tức chạm lên ngực mình.
Tại sao chứ? tim lại đập khác lạ như vậy..
Khi đôi tay dày dặn ấm nóng kia bao lấy, cái cảm giác nghẹn lại một lát giống hệt như buổi trưa nay… lúc hôn…
Đó dẫu sao thì.. cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu..dù chỉ là diễn kịch thôi.. nhưng…
Nói không có chút cảm giác nào, chắc chắn là nói dối.
Mà.. người kia lại là con trai.
Duy Anh, mày thế này có phải là… bệnh hoạn không?
Nếu như để Đặng Hải biết những suy nghĩ linh tinh này, có lẽ chắc chắn sẽ đuổi mày đi ngay.
Duy Anh càng suy nghĩ, càng luống cuống.
Trong khi đó bên ngoài kia, Đặng Hải đang gãi đầu khó hiểu lại nhận được một tin nhắn tới từ thằng Kiên.
Đặng Hải không nương tay mà bấm bấm lại như thế.
Cái thứ gì? Anh đây còn chưa..
……..!
Đặng Hải hơi hơi suy nghĩ.
Thái độ của Duy Anh rõ ràng là khác hẳn mọi ngày ấy,
Không lẽ việc mình sờ mông cậu ta thực có quá trớn sao?
Liền hỏi lại.
Hừ.
Đặng Hải chỉ nghĩ đến chuyện gương mặt đó, thân hình đó sẽ nằm trong vòng tay ai khác là tự dưng cơn ngứa ruột cũng trào lên mấy phần, liền đập đập cửa phòng Duy Anh:
- Eey, mở cửa, ra đây hỏi cái.
- ….!
Duy Anh còn đang chìm trong chút suy nghĩ, buông người dưới giường chưa kịp ngồi dậy, Đặng Hải đã hai bước ba bước mà ngồi bịch xuống ghế bên cạnh, vậy nhưng mở lời thế nào?
Thực ra thì, 99,99% lý do mấy cô trước đều chia tay cậu chính là vì Đặng Hải quá xấu miệng.
Lần này cũng không chút ngoại lệ mà phun luôn:
- Có cần phải như vậy không? Đàn ông đàn ang chỉ bị sờ mông có mấy cái mà như thế.
- …!
- Sao? Nhìn gì tôi? Hả?. Nếu cậu thấy oan ức thì bảo tôi vạch mông ra cho cậu sờ lại là được chứ gì?
- ….!!!
Người dưới giường đến vành tai cũng sắp đỏ lên, Đặng Hải vẫn là chưa thấy trả lời gì, khuôn mặt lại có chút ủy khuất kia thực muốn làm cậu không sao ngăn được ý nghĩ lúc này…
Dư vị đôi môi ấy, thực sự quá đê mê,
Đặng Hải liền như thế mà nảy ra chút ý định muốn trêu ghẹo, chồm cả người tới, áp ngực của mình lên ngực đối phương, nhỏ nhỏ giọng:
- À, hay là vì tôi hôn cậu?
- …Em.. không có…
- Dám chê tôi không biết hôn? Vậy thì.. Phải hôn lại một phát cho bõ cái công bị chê!
Chút né tránh kia của Duy Anh, chỉ càng làm cái mầm ngứa trong lòng Đặng Hải thêm trổ rễ mà thôi,
Đôi môi vừa vặn áp tới, lại vụng về mà đảo đầu lưỡi vào trong. Không có vị son môi, chỉ có vị của người bé nhỏ trong lòng, ngọt càng thêm ngọt.
Đặng Hải tham lam mà mút, tới nỗi hai cánh hoa đào đã đỏ mọng, người bên dưới thân đã thở dốc, mới bỏ ra khỏi.
Cậu em nhỏ chẳng ngoan ngoãn gì mà lập tức chào cờ, chọc lên phía đùi non của Duy Anh.
Duy Anh không hiểu cái tình huống gì, lại không phải người giỏi chống đối.. thế nên tất cả những gì có thể làm được là khẽ đẩy người trên thân ra, chạy khỏi phòng…. Trốn đi.
Cảm giác vừa giống như bị bạn bè bắt nạt, lại vừa không phải.. vì thực là có chút chờ mong trong ấy. Thế nên với một người nhu thuận như cậu, chạy trốn cứ như một loại phản xạ vậy…
Cậu không mang theo điện thoại, cũng chẳng cầm theo tiền..
Đến khi nhận ra rõ ràng từng cơn gió lạnh, cũng chỉ có thể ngồi nép bên dưới một tán cây nhỏ viền chung cư.
Cậu không rõ cảm giác của mình., vừa sợ, lại vừa thích,
Bởi vì, cậu là đàn ông, người kia.. cũng là đàn ông.
Vậy.. hôn nhau có nghĩa lý gì?
Cậu không biết nữa, mấy cái này vượt qua tầm phân tích của cậu rồi… nên… cứ run rẩy ngồi đó.
Cho đến khi tiếng chân chạy mạnh mẽ bước về phía này, đôi tay rắn chắc như vội vàng quơ lấy cả thân hình cậu vào lòng, mới an tâm thở:
- Ôi trời, hại chết tôi đi tìm. Cậu có biết xung quanh đây tối này lắm nghiện lắm không!
Còn chưa kịp cảm động, Đặng Hải đã thở hắt ra một hơi:
- Cũng may nhìn cậu gầy như que củi, nhìn cũng giống nghiện phết.
- ???!!!!!!!!!!
===========
Từ đó thì, không khí giữa hai người thực sự có vấn đề.
Gượng gạo vô cùng,
Duy Anh không hiểu cảm giác tim lạc nhịp khi bên cạnh người ấy, là gì, thế nên cứ ngại ngần mà trốn tránh, thời gian cậu ở trên thư viện ngày một dày lên. Sáng sớm cũng làm đồ ăn rồi mau chóng rời khỏi. Sống chung thế nhưng chẳng mấy lần chạm mặt nhiều nữa, vì khi về nhà cậu lại chui vào phòng, tận lực tránh bước ra phòng khách.
Còn Đặng Hải, cũng chẳng thể hiểu nổi, vì sao mình lại cứ sai sai mỗi khi nghĩ về việc mình đi hôn một thằng con trai. Cái hôn ở quán café đó cứ coi như là không tính đi, thế thì vì cái lý do gì mà tối hôm đó lại hôn nữa?. Lúc ấy rõ ràng Duy Anh không có giả trang, lại cũng chẳng ai ép, chỉ có tự mình bổ lên.
Vì đôi mắt hơi ướt đó?
Hay vì mấy lọn tóc lòa xòa trước trán?
Hay vì đôi môi nhỏ hay mím mím lại?
Hay tại cậu ta da trắng eo thon giống hệt con gái?
Thế thì rút cuộc cậu đây là vì cái gì kia chứ???
Lại càng không thể đem cái vấn đề quá con mẹ nó nan giải này đi hỏi hai thằng đầu trâu mặt ngựa kia được.
Chỉ sợ nếu chúng nó biết “ em gái mưa Duy Anh “ thực chất là một thằng con trai cũng có JJ lủng liểng như chúng nó, không có lẽ nó cười cho thối mặt.
Vậy nên khi chúng nó đòi tới nhà chơi hoặc ăn ké ngủ ké một hai hôm, đều bị cự tuyệt ngay khi vừa há răng.
Vậy nhưng mà,
Đi học cũng hơi nhớ nhớ,
Ăn cơm cũng hơi nhớ nhớ,
Đi tắm cũng hơi nhớ nhớ,
Và tồi tệ nhất là khi chơi game cũng hơi nhớ nhớ, khiến liên tiếp 3 ải đi giết quái thú đều không qua được,
Thằng Sang tức tới hộc máu đập phát một nguyên quyển sách dày lên đầu Đặng Hải:
- Kéo hồn về đây cho bố!
Thằng Kiên mồm cũng sắp phun lửa:
- Gru, Gru.!
Nhìn hai thằng nó nộ khí xung thiên tới đỉnh đầu thế mà Đặng Hải lại hỏi phọt ra một câu:
- Ê, hai đứa mày nghĩ thèm hôn là biểu hiện gì?
- !!!!!
Hai thằng nọ nhìn nhau choáng váng. Lao tới nào đấm nào đá:
- Giết nó!
Đặng Hải hôm nay mặc kệ để cho hai thằng bạn nháo loạn một hồi chán thì thôi, cơ mà đánh nó, nó lại nằm im cho đánh thì có gì mà thú vị, cuối cùng thì thằng Kiên cũng bĩu môi mà phán:
- Mày có thâm niên tán gái hai năm 4 cô mà còn phải hỏi?
Đặng Hải đưa tay lên chiếc cằm lún phún râu, gãi gãi:
- Mấy đứa trước, đầu tao toàn nghĩ đến làm thế nào để chịch, chịch tư thế nào là ngon nhất. Chứ lại đéo nghĩ đến hôn. Tự dưng dạo này thấy thèm thèm.
Thằng Sang giật nảy người:
- Ý, mà có phải là bé bên sư phạm hôm nọ không?
- Ủa vậy chứ không phải là mày thuê tới thật hả?
- ….
Đặng Hải xua xua tay lảng tránh:
- Đi uống bia đê. Hôm nay tao bao!
- Ố kê!
- Biết ngay cái thứ như mày mà cua được gái đẹp cỡ đó, thôi dẹp mẹ đi cho nhanh.
Hai thằng kia hôm nay quá là sung sướng, vừa được đánh người lại vừa được ăn uống xả láng, tội cái vẹo gì mà không say!
Bia rót ra trong mùa đông lạnh giá bên lề đường Hà Nội, cứ thế mà vơi dần vơi dần.
Cũng.. bốn tháng rồi ấy nhỉ.
Mái tóc cháy nắng đã được cắt gọn lại, để lộ ra những lọn chân tóc đen mượt.
Trong chút chuếnh choáng của men bia, Đặng Hải như thấy được cả thân hình kia như một chiếc bánh mềm nhỏ đứng dưới vòi sen, cũng thấy được đôi môi khẽ mím vươn tới.. hôn lên.
Gọi là yêu, tức là thổ lộ tới bốn lần, bốn lần đường hoàng mà “ có bạn gái “, cầm tay không biết bao nhiêu cô, mảnh dẻ có, đầy đặn có..
Nhưng lại không ai có đôi mắt ngập sương như thế, cũng không ai có những ngón tay vừa thon dài, nhưng lại điểm thêm một vài vết chai thô nhỏ…
Và, cũng chưa bao giờ lại nghĩ rằng, chỉ là hôn thôi mà đôi môi không muốn rời đi.
Duy Anh..
Duy Anh…
Nếu em là con gái, anh lập tức tán chết em,, một ngày giã nhau vài chục hiệp.
Thế cơ mà.. đời trớ trêu thay.
Anh cũng có JJ đây này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.