Chương 19: Viên C sủi
Khongngoc00
19/10/2020
Thụy Anh đang chải tóc, tối nay cô có một cái hẹn café. Thế nên đẹp là điều đương nhiên,
Cánh cửa đang mở hé mà lại gần như được đạp phá ra:
- Rầm!
Thụy Anh giật mình nhìn:,
Đặng Hải?
Sao anh ta lại đột nhiên tới đây?
Còn nữa, nét mặt kia là sao?
Đặng Hải không nói chẳng rằng, thân hình cao lớn 1m87 của cậu gần như che lấp đi toàn bộ ánh sáng chiều tà hắt lên qua khung cửa, hung dữ vô cùng.
Em ấy.., suýt chút nữa là mất đi toàn bộ ánh sáng của cuộc đời.
Từng ngụm khó thở ho tới nôn khan.. đau đớn..
Tất cả, là do người đàn bà kia đem lại!
Túm lấy chiếc cổ thon dài, chỉ một tay mà Đặng Hải đã muốn gần như nhấc cả người Thụy Anh lên, nghiến giọng:
- Nói? vì sao mày làm như thế?
- Mày có biết rằng suýt chút thì em ấy sẽ mù không?
- Nói!!!!!!
A… đau quá… đau tới mức trên đôi mắt xinh đẹp kia thực sự nhỏ nước mắt..
Thế nhưng.. nghẹt thở.. đến không thể nói nổi.
Thụy Anh quơ tay cào những đường xước rớm máu trên bàn tay đang bóp lấy cổ cô kia…
Nhưng, có gì mà ăn thua,
Đặng Hải không vì đau mà buông, là chỉ vì, quá cay đắng, quá thù ghét những giọt nước mắt kia.. mà ném người xuống đất…
- Bịch…
- Khụ… khụ…
Thụy Anh vừa bị ném xuống, vội vàng ho dốc….
Khụ.. khụ…
Đặng Hải, tên này điên sao?
Hay là…
Chuyện ấy…
Không thể nào!. Cô đã bịp kín như vậy, lại nhanh chóng rời đi,
Làm sao có thể lộ ra được kia chứ.
Đôi mắt xinh đẹp còn đang thoáng suy nghĩ. Đặng Hải đã chồm tới, một lần nữa tóm thẳng vào mái tóc dài xinh đẹp kia kéo cô đứng dậy.
- A…
- Buông ra.. anh làm gì thế?
Có lẽ bởi vì cảm thấy cả người cô đều quá ghê tởm, chỉ có thể miễn cưỡng mà kéo tóc đi.
- Đi theo tao!
- Mày phải quỳ xuống trước mặt em ấy!
Không còn nghi ngờ gì nữa, một giây này, Thụy Anh đều đã biết mình bị lộ. Mái tóc dài đang bị kéo đi đau đớn, cũng lại chẳng còn gì để mất…
Đã vậy…
Xoảng!
Chiếc chậu thủy tinh đựng hạc ngay tầm với, một đường nện lên đầu Đặng Hải, máu lập tức theo vệt rách cứa da đầu, chảy xuống một mảng đầy trán.
Vậy nhưng, đối với Đặng Hải mà nói, có cũng như không.
Đôi mắt còn nhuộm đỏ hơn tầng máu kia, tay vẫn không thả người, đã ra tới bìa cửa.
- Hiếp dâm!
- Bớ người ta có kẻ hiếp dâm!
Thụy Anh vừa kêu vừa giả vờ nhào tới giằng co, áp sát Đặng Hải, trút bỏ chiếc váy hờ hững trên người, vì là loại váy mặc nhà hai dây lên chỉ thoáng đã rơi xuống sàn, chiếc áo lót cũng được vạch ra nhăn nhúm, hai bên đầu v* lồ lộ ra ngoài, tay Đặng Hải còn đặt trên đó.
Đặng Hải chết sững..
- Thứ khốn nạn!
Cũng may, khi Đặng Hải vừa giơ nắm đấm nên muốn giã vào mặt Thụy Anh. Thằng Kiên với thằng Sang đến kịp.
Hai thằng thở hắt ra một hơi, chậm một chút nữa đúng là có thể có án mạng.
- -------
Đặng Hải đã được thằng bạn tốt lấy đại cái khăn dịt lên đầu.
Còn Thụy Anh thì thản nhiên mặc lại quần áo, ngồi trên ghế khinh bỉ nói:
- Anh hỏi tôi vì cái gì ư?
- Đặng Hải, anh ngu vừa vừa thôi. Anh nghĩ còn có thể vì cái gì?
- Thằng oắt con đó chẳng qua cũng chỉ như tôi thôi- đều là vì tiền.
- Tình yêu giữa hai thằng đàn ông?. Nếu anh không phải là con trai của tập đoàn Đặng Phú, nếu anh chỉ là một thằng hèn thì sao?
- Nếu anh thử mất đi đôi chân hay cánh tay hay con mắt xem? Anh nghĩ nó sẽ vì anh mà yêu đương hay ở bên anh à?
- Hay là vừa nghe tin anh tai nạn, liền lập tức vét sạch mà chổng mông mời thằng khác xơi?
Đặng Hải không kiên nhẫn nữa, vuốt giọt máu vừa đội qua lớp khăn tràn xuống má:
- Tôi cho cô một cơ hội quỳ xuống chân em ấy nhận lỗi, nhưng cô không nhận. Vậy được. Cô cứ chờ xem.
Thụy Anh cười cợt trả lời:
- Trong phòng đều có máy quay, nếu anh không muốn ngay ngày mai tin tức con trai thứ của tập đoàn Đặng Phú xông vào phòng hiếp dâm con gái nhà lành. Thì cứ thử xem.
Cả bọn rời khỏi,
Thằng Kiên và thằng Sang nhìn nhau, rợn một tầng gai ốc.
Đàn bà, một khi độc ác lên..
Kinh vãi…
Thôi, vẫn là đàn ông có vẻ thì tốt hơn.
=====
Đưa tao đến bệnh viện.
Ừ.
Hai thằng tưởng là chỉ khâu vết thương trên đầu kia thôi, tính đưa đến phòng khám gần đây,
- Đưa tao đến Việt Đức.
- Việt Đức?
- Ủa đó là bệnh viện toàn ca nặng, mày đau lắm hả?
- Tao có ông anh làm trong đó.
- Ờ.
Sau đó, Đặng Hải quay lại, đôi mắt dường như mất mát, cũng dường như lo sợ. Nói với hai thằng kia:
- Đến rồi chúng mày lập tức đi về phòng tao.
- Báo cho Duy Anh…em ấy..
==========
Gần 7h tối rồi.
Đặng Hải còn chưa về,
Duy Anh lo tới mức đã điện 2 lần mà người kia vẫn không nghe máy. Lại sợ làm phiền, thế nên chuẩn bị nhắn một cái tin hỏi xem Đặng Hải có ăn cơm không, lại nghe tiếng chạy hết hồn thục mạng đẩy cửa vào:
- Duy Anh!
- Duy Anh!
- …
- Anh Kiên, Anh Sang? Có chuyện gì vậy?
- Đặng Hải nó.. nó bị xe tông tiêu hai cái chân rồi!
- Sao cơ?
- Em.. mau… mau tới đó đi.
Duy Anh vội vã chạy xuống lầu, cũng thất thố bất lịch sự lần đầu tiên trong đời, đập tay lên cửa kính chiếc xe taxi gần đó nhất:
- Mở cửa! Mở cửa!
Chiếc xe lao đi,
Hồn cậu cũng muốn lao theo luôn một nửa…
Đặng Hải của cậu… cả bầu trời của cậu…
Anh… anh.. phải chờ em…
Nhất định, chờ em tới…
========
Hai thằng xong nhiệm vụ thì vừa khát vừa đói.
Nhìn một bàn cơm đẫy đà thì còn đéo gì bằng nữa.
Đương nhiên sẽ vồ lên ăn.
Nhưng mà khát vãi nồi.
Lại thấy ngay trên bàn phòng khách có vài viên C đựng trong túi bóng,
Thằng Kiên đang nóng muốn chết, liền quẳng 2 viên vào bình nước trên bàn,
Viên C lập tức tan ra, mùi thơm dễ chịu cực kỳ, đưa cả bình lên miệng mà tu ừng ực, tu được một nửa thì thằng Sang đi vệ sinh xong vào giằng lại:
- Bố uống với. Khát cháy cả cổ.
Một lát sau,
Ăn cơm mà uống quá trời nước vẫn không hết khát.
Thằng Kiên quay sang nhìn thằng Sang mặt cũng đã đỏ ửng như mình, lại hơi hoa mắt sao đó cứ lắc lắc đầu:
- Ê, mày có thấy Duy Anh nấu ăn mặn quá không? Sao tao càng uống nước càng khát vậy?
- Ờ, thế đéo nào mà nóng thế. Mày ra chỉnh điều hòa đi.
- Ditme 20 độ rồi đấy, bố chỉnh 2 lần rồi
- Thế sao tao nóng thế nhỉ?
- Ngứa nữa… mà.. thức ăn hôm nay nhìn ngon mà? Có món đéo nào lạ đâu…
Hai thằng gãi gãi cổ, gãi gãi ngực, một lát mới giật mình nhìn nhau:
- Chết mẹ rồi!
- Viên C…
- Nhảy ra xem nào…
Hai thằng vội vàng chạy lại cái túi trên bàn, lúc này nghĩ lại mới thấy vị không giống C sủi lắm.. còn.. còn cái này…
Chết con mẹ nó rồi!
Thằng chó đó!
Thuốc kích dục mà nó để ngay trên bàn thế này..
Không có lẽ nó định lừa Duy Anh, mà hai thằng mình lại uống nhầm sao?
Thằng Sang run tay chỉ vào bình nước đã cạn:
- Mày… mày thả mấy viên…
- Hai viên!
- Ditme! chết thật rồi!
Thế rồi sau đó, thực sự ngứa tới mức không làm không được,
Không hôn cũng không xong,
Vấn đề là, thằng nào cũng muốn đâm. Nhưng vị trí thì chỉ nên có một, không phải sao?
Kết quả thì…
Trong phòng tắm, hơi thở vô cùng hỗn loạn mà tràn lên nhau,
Hai thằng không mảnh vải che thân, chen chúc trong chiếc bồn tắm nhỏ. Tay người này đặt lên dương v*t người kia, tuốt cho nhau, nhưng không có những lời ân ái thường có, lại toàn là tiếng chửi bới lạ thường.
- Thằng chó nào ra trước, thằng đó nằm dưới!
- Mày ấn của bố thế à?
- Phê quá, đấy, vuốt chỗ đấy.
- Đau... a…
Kết quả, thì tự đoán đi.
Cánh cửa đang mở hé mà lại gần như được đạp phá ra:
- Rầm!
Thụy Anh giật mình nhìn:,
Đặng Hải?
Sao anh ta lại đột nhiên tới đây?
Còn nữa, nét mặt kia là sao?
Đặng Hải không nói chẳng rằng, thân hình cao lớn 1m87 của cậu gần như che lấp đi toàn bộ ánh sáng chiều tà hắt lên qua khung cửa, hung dữ vô cùng.
Em ấy.., suýt chút nữa là mất đi toàn bộ ánh sáng của cuộc đời.
Từng ngụm khó thở ho tới nôn khan.. đau đớn..
Tất cả, là do người đàn bà kia đem lại!
Túm lấy chiếc cổ thon dài, chỉ một tay mà Đặng Hải đã muốn gần như nhấc cả người Thụy Anh lên, nghiến giọng:
- Nói? vì sao mày làm như thế?
- Mày có biết rằng suýt chút thì em ấy sẽ mù không?
- Nói!!!!!!
A… đau quá… đau tới mức trên đôi mắt xinh đẹp kia thực sự nhỏ nước mắt..
Thế nhưng.. nghẹt thở.. đến không thể nói nổi.
Thụy Anh quơ tay cào những đường xước rớm máu trên bàn tay đang bóp lấy cổ cô kia…
Nhưng, có gì mà ăn thua,
Đặng Hải không vì đau mà buông, là chỉ vì, quá cay đắng, quá thù ghét những giọt nước mắt kia.. mà ném người xuống đất…
- Bịch…
- Khụ… khụ…
Thụy Anh vừa bị ném xuống, vội vàng ho dốc….
Khụ.. khụ…
Đặng Hải, tên này điên sao?
Hay là…
Chuyện ấy…
Không thể nào!. Cô đã bịp kín như vậy, lại nhanh chóng rời đi,
Làm sao có thể lộ ra được kia chứ.
Đôi mắt xinh đẹp còn đang thoáng suy nghĩ. Đặng Hải đã chồm tới, một lần nữa tóm thẳng vào mái tóc dài xinh đẹp kia kéo cô đứng dậy.
- A…
- Buông ra.. anh làm gì thế?
Có lẽ bởi vì cảm thấy cả người cô đều quá ghê tởm, chỉ có thể miễn cưỡng mà kéo tóc đi.
- Đi theo tao!
- Mày phải quỳ xuống trước mặt em ấy!
Không còn nghi ngờ gì nữa, một giây này, Thụy Anh đều đã biết mình bị lộ. Mái tóc dài đang bị kéo đi đau đớn, cũng lại chẳng còn gì để mất…
Đã vậy…
Xoảng!
Chiếc chậu thủy tinh đựng hạc ngay tầm với, một đường nện lên đầu Đặng Hải, máu lập tức theo vệt rách cứa da đầu, chảy xuống một mảng đầy trán.
Vậy nhưng, đối với Đặng Hải mà nói, có cũng như không.
Đôi mắt còn nhuộm đỏ hơn tầng máu kia, tay vẫn không thả người, đã ra tới bìa cửa.
- Hiếp dâm!
- Bớ người ta có kẻ hiếp dâm!
Thụy Anh vừa kêu vừa giả vờ nhào tới giằng co, áp sát Đặng Hải, trút bỏ chiếc váy hờ hững trên người, vì là loại váy mặc nhà hai dây lên chỉ thoáng đã rơi xuống sàn, chiếc áo lót cũng được vạch ra nhăn nhúm, hai bên đầu v* lồ lộ ra ngoài, tay Đặng Hải còn đặt trên đó.
Đặng Hải chết sững..
- Thứ khốn nạn!
Cũng may, khi Đặng Hải vừa giơ nắm đấm nên muốn giã vào mặt Thụy Anh. Thằng Kiên với thằng Sang đến kịp.
Hai thằng thở hắt ra một hơi, chậm một chút nữa đúng là có thể có án mạng.
- -------
Đặng Hải đã được thằng bạn tốt lấy đại cái khăn dịt lên đầu.
Còn Thụy Anh thì thản nhiên mặc lại quần áo, ngồi trên ghế khinh bỉ nói:
- Anh hỏi tôi vì cái gì ư?
- Đặng Hải, anh ngu vừa vừa thôi. Anh nghĩ còn có thể vì cái gì?
- Thằng oắt con đó chẳng qua cũng chỉ như tôi thôi- đều là vì tiền.
- Tình yêu giữa hai thằng đàn ông?. Nếu anh không phải là con trai của tập đoàn Đặng Phú, nếu anh chỉ là một thằng hèn thì sao?
- Nếu anh thử mất đi đôi chân hay cánh tay hay con mắt xem? Anh nghĩ nó sẽ vì anh mà yêu đương hay ở bên anh à?
- Hay là vừa nghe tin anh tai nạn, liền lập tức vét sạch mà chổng mông mời thằng khác xơi?
Đặng Hải không kiên nhẫn nữa, vuốt giọt máu vừa đội qua lớp khăn tràn xuống má:
- Tôi cho cô một cơ hội quỳ xuống chân em ấy nhận lỗi, nhưng cô không nhận. Vậy được. Cô cứ chờ xem.
Thụy Anh cười cợt trả lời:
- Trong phòng đều có máy quay, nếu anh không muốn ngay ngày mai tin tức con trai thứ của tập đoàn Đặng Phú xông vào phòng hiếp dâm con gái nhà lành. Thì cứ thử xem.
Cả bọn rời khỏi,
Thằng Kiên và thằng Sang nhìn nhau, rợn một tầng gai ốc.
Đàn bà, một khi độc ác lên..
Kinh vãi…
Thôi, vẫn là đàn ông có vẻ thì tốt hơn.
=====
Đưa tao đến bệnh viện.
Ừ.
Hai thằng tưởng là chỉ khâu vết thương trên đầu kia thôi, tính đưa đến phòng khám gần đây,
- Đưa tao đến Việt Đức.
- Việt Đức?
- Ủa đó là bệnh viện toàn ca nặng, mày đau lắm hả?
- Tao có ông anh làm trong đó.
- Ờ.
Sau đó, Đặng Hải quay lại, đôi mắt dường như mất mát, cũng dường như lo sợ. Nói với hai thằng kia:
- Đến rồi chúng mày lập tức đi về phòng tao.
- Báo cho Duy Anh…em ấy..
==========
Gần 7h tối rồi.
Đặng Hải còn chưa về,
Duy Anh lo tới mức đã điện 2 lần mà người kia vẫn không nghe máy. Lại sợ làm phiền, thế nên chuẩn bị nhắn một cái tin hỏi xem Đặng Hải có ăn cơm không, lại nghe tiếng chạy hết hồn thục mạng đẩy cửa vào:
- Duy Anh!
- Duy Anh!
- …
- Anh Kiên, Anh Sang? Có chuyện gì vậy?
- Đặng Hải nó.. nó bị xe tông tiêu hai cái chân rồi!
- Sao cơ?
- Em.. mau… mau tới đó đi.
Duy Anh vội vã chạy xuống lầu, cũng thất thố bất lịch sự lần đầu tiên trong đời, đập tay lên cửa kính chiếc xe taxi gần đó nhất:
- Mở cửa! Mở cửa!
Chiếc xe lao đi,
Hồn cậu cũng muốn lao theo luôn một nửa…
Đặng Hải của cậu… cả bầu trời của cậu…
Anh… anh.. phải chờ em…
Nhất định, chờ em tới…
========
Hai thằng xong nhiệm vụ thì vừa khát vừa đói.
Nhìn một bàn cơm đẫy đà thì còn đéo gì bằng nữa.
Đương nhiên sẽ vồ lên ăn.
Nhưng mà khát vãi nồi.
Lại thấy ngay trên bàn phòng khách có vài viên C đựng trong túi bóng,
Thằng Kiên đang nóng muốn chết, liền quẳng 2 viên vào bình nước trên bàn,
Viên C lập tức tan ra, mùi thơm dễ chịu cực kỳ, đưa cả bình lên miệng mà tu ừng ực, tu được một nửa thì thằng Sang đi vệ sinh xong vào giằng lại:
- Bố uống với. Khát cháy cả cổ.
Một lát sau,
Ăn cơm mà uống quá trời nước vẫn không hết khát.
Thằng Kiên quay sang nhìn thằng Sang mặt cũng đã đỏ ửng như mình, lại hơi hoa mắt sao đó cứ lắc lắc đầu:
- Ê, mày có thấy Duy Anh nấu ăn mặn quá không? Sao tao càng uống nước càng khát vậy?
- Ờ, thế đéo nào mà nóng thế. Mày ra chỉnh điều hòa đi.
- Ditme 20 độ rồi đấy, bố chỉnh 2 lần rồi
- Thế sao tao nóng thế nhỉ?
- Ngứa nữa… mà.. thức ăn hôm nay nhìn ngon mà? Có món đéo nào lạ đâu…
Hai thằng gãi gãi cổ, gãi gãi ngực, một lát mới giật mình nhìn nhau:
- Chết mẹ rồi!
- Viên C…
- Nhảy ra xem nào…
Hai thằng vội vàng chạy lại cái túi trên bàn, lúc này nghĩ lại mới thấy vị không giống C sủi lắm.. còn.. còn cái này…
Chết con mẹ nó rồi!
Thằng chó đó!
Thuốc kích dục mà nó để ngay trên bàn thế này..
Không có lẽ nó định lừa Duy Anh, mà hai thằng mình lại uống nhầm sao?
Thằng Sang run tay chỉ vào bình nước đã cạn:
- Mày… mày thả mấy viên…
- Hai viên!
- Ditme! chết thật rồi!
Thế rồi sau đó, thực sự ngứa tới mức không làm không được,
Không hôn cũng không xong,
Vấn đề là, thằng nào cũng muốn đâm. Nhưng vị trí thì chỉ nên có một, không phải sao?
Kết quả thì…
Trong phòng tắm, hơi thở vô cùng hỗn loạn mà tràn lên nhau,
Hai thằng không mảnh vải che thân, chen chúc trong chiếc bồn tắm nhỏ. Tay người này đặt lên dương v*t người kia, tuốt cho nhau, nhưng không có những lời ân ái thường có, lại toàn là tiếng chửi bới lạ thường.
- Thằng chó nào ra trước, thằng đó nằm dưới!
- Mày ấn của bố thế à?
- Phê quá, đấy, vuốt chỗ đấy.
- Đau... a…
Kết quả, thì tự đoán đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.