Chương 41
Th. Vy
12/06/2023
Kết thúc tiệc tối cũng là lúc mọi người quyết định rời đi hay ở lại, Phong đã nghĩ sẽ chỉ một vài người ở lại thôi vì dù sao thì chuyện này chính anh cũng không chắc chắn an toàn được. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là mọi người đều quyết định ở lại dù sao cũng chỉ có hơn mười người mọi người sẽ sát cánh cùng nhau chiến đâu. Có người có gia đình có người không nhưng mục đích cuối cùng của họ đều là vì trả thù cho gia đình hoặc vì gia đình họ yêu.
- Cảm ơn mọi người đã chấp nhận ở lại. Bây giờ Phúc sẽ đưa cho mọi người những tài liệu chúng ta tìm ra được về Quân, trong đó có những hành vi hắn đã làm.
Phong nói và Phúc cũng đồng thời đưa cho mọi người những bằng chứng cho thấy những vụ đổ oan và kết tội, truy sát từ khi gần hai mươi năm nay đều do hắn thực hiện. Có thể những năm trước đó hắn chỉ thực hiện theo trách nhiệm và kẻ phía sau hắn vẫn chưa biết biết là ai nhưng thực tế họ không đủ quyền hạn và năng lực để điều tra sâu thêm nên đành đánh trực diện lại thôi. Những người trong hội sau khi xem xong tài liệu thì vô cùng tức giận:
- Tại sao không ai nói cho chúng tôi biết rằng đã tìm ra kẻ hại gia đình chúng tôi chứ. Nếu chúng tôi không ở lại chẳng phải không biết gì về kẻ đã khiến gia đình mình tan nát sao?
- Việc này nếu không tham gia thì không nên biết vì sẽ gây nguy hiểm cho mọi người. Như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người.
Mọi người cũng hiểu vấn đề này nên cũng thông cảm cho cách làm của Phong, khi mọi người không còn bức xúc thì anh mới bắt đầu triển khai kế hoạch.
- Kế hoạch lần này là đánh trực diện chứ không phải chỉ là phản ánh hay khiếu nại như những lần trước. Mọi người có ba ngày sắp xếp công việc và gia đình sau đó kế hoạch sẽ chính thức thực hiện. Như mọi người đã biết muốn gửi những bằng chứng này đến ông trùm là điều không thể do quá nhiều lớp tường lửa và trước khi chúng ta phá được hết chúng đã có thể định vị và tới giết hết cả hội. Do đó từ trước tới nay chúng ta chưa từng dùng đến cách này…. Nhưng lần này sẽ dùng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, như vậy đồng nghĩa với việc chọn con đường chết rồi, Phong đang tính liều gì vậy.
- Chính cậu đã nói chúng sẽ giết chúng ta trước khi có thể phá tường lửa, vậy thì chọn con đường đó khác gì ngõ cụt chứ. Chúng tôi ở đây đồng ý hy sinh tính mạng nhưng không đồng ý hy sinh vì một kế hoạch không có tương lai như vậy.
Một người bức xúc đứng lên nói muốn một câu trả lời rõ ràng hơn từ Phong.
- Đương nhiên lần này sẽ khác rồi. – Phúc bước tới vỗ vai người mới đứng lên nói và giải thích về kế hoạch. – Ở đây có hai người có khả năng phá tường lửa vì vậy một người sẽ ở tại đây chuyên tâm phá lớp đầu tiên. Khi hoàn thành cũng là lúc chúng trên đường tìm tới, thời điểm chúng tới đây thì người còn lại sẽ cùng ba người khác lúc này đang ở gần trụ sở tổ chức sẽ cùng người ở đây để phá bước thứ hai từ hai hướng. Như vậy vừa để lôi kéo chúng tới đây đánh một trận vừa tạo được một cơ hội để đưa thông tin nội bộ trụ sở. Ở bước thứ ba phải phá từ bên trong thì bên trong sẽ có người hỗ trợ ra cùng với việc chúng đã cử phần lớn tới chỗ này sẽ giúp cho bốn người ở gần trụ sở có cơ hội hơn. Sau khi thành công gửi bằng chứng tới trụ sở bốn người hãy tới gặp ông trùm là kết thúc chiến dịch. Mọi người thấy sao?
- Đồng ý kế hoạch khá khả thi, nhưng bốn người ở gần trụ sở cùng với một người bận phá tường lửa chỉ còn lại năm người cùng với bốn người chúng tôi thì cũng chỉ gần mười người. Nhiêu đó người mà muốn đấu lại đội truy sát của Quân thì chắc chắn không ổn. Tôi nghĩ nếu như vậy kế hoạch không thể thành công đâu. – Hải lo lắng khi nghe kế hoạch của cặp anh em sinh đôi.
- Kế hoạch dự phòng chính là bố tôi. Lần này ông trùm trở về cùng bố tôi, khi chúng qua cổng những hình ảnh ở đây sẽ tới máy ông. - Dừng một chút như hiểu được suy nghĩ của mọi người, Phong nhàn nhạt nói tiếp – Dù thế nào ông cũng rất thương chúng tôi.
Điều khiến mọi người lo lắng chắc chắn phải kể đến việc chú Quân từng là cánh tay phải bên cạnh chú Long, nếu gần hai mươi năm nay mọi hành động xấu xa đều do ông ta làm thì sao không nghi ngờ chú Long cho được chứ. Nghe tới đây mọi người đều im lặng vì Phong nói đúng, việc ông có liên quan tới những chuyện xấu kia hay không thì không ai chắc nhưng chuyện ông rất yêu thương hai cậu con trai của mình thì ai cũng thấy rõ.
- Hai ngày nữa em trai tôi sẽ trở về từ Mỹ, hãy tính nó vào kế hoạch lần này.
- Anh…
Nguyệt ngơ ngác kéo Hải lại, một mình anh tham gia đã khiến cô vô cùng áy náy, kéo cả em trai anh vào chuyện này không phải là cô đang hại chết cả hai người sao. Anh để tay lên tay cô vỗ vỗ ra hiệu không sao rồi lại nhìn Phong với ánh mắt kiên định.
- Được. – Phong gật đầu đồng ý. – Kế hoạch là như vậy, mọi người nghỉ ngơi và chuẩn bị tinh thần, ba ngày sau ngày ông trùm về chúng ta sẽ hành động.
Mọi người gật gù đồng tình và đứng dậy đi làm việc riêng thì cô cũng kéo Hải nhanh chóng về phòng.
- Anh à, đừng để Hùng tham gia lần này.
Anh bước tới day day giữa cặp lông mày đang sát lại nhau của cô cưới nói:
- Đừng cau mày. Em biết Hùng là lính đặc công mà, nó có thể tham gia.
Gạt tay anh xuống thở dài ngồi phịch xuống giường:
- Em biết nhưng đâu có nghĩa là nên để anh ấy tham gia lần hành động nguy hiểm này chứ.
- Thằng bé được bố em nuôi lớn rất tốt đến lúc để nó trả ơn rồi.
- Nhưng…
- Không nhưng, quyết vậy đi.
Thấy cô vẫn còn băn khoăn mãi, khuôn mặt khó xử tới mức đáng thương, anh liền kéo cô tựa vai mình vừa vuốt tóc cô vừa nói:
- Mặc dù anh và Hùng luôn ở xa nhau nhưng thằng bé cũng giống như Khôi, sẽ không chấp nhận để anh một mình làm việc nguy hiểm. Lần này sau khi nghe chuyện Khôi bị bắt cóc nó đã giải ngũ và trở về nước muốn cùng anh tham gia lần này. Vì vậy em không cần suy nghĩ, hãy chuẩn bị tinh thần gặp cậu em chồng này đi.
“Cậu em chồng” cụm từ này trực tiếp khiến cô ngại ngùng, đẩy anh ra chạy trốn:
- Chồng gì chứ? Ai vợ anh chứ?
Thấy cô bé đáng yêu rối rít trốn thoát mà anh bật cười thành tiếng.
Nguyệt ngồi một mình cạnh bể bơi nghịch nước tay không ngừng nghịch ngón tay, cô đang lo lắng, Khôi biết. Tiến tới ngồi cạnh cô, Nguyệt cũng chỉ nhìn cậu một cái rồi lại nhìn lên trời.
- Sắp bấm nát ngón tay rồi đấy.
Cô vẫn không nói gì mà tiếp tục bấm hai ngón tay mình, Khôi liền chọc:
- Sợ sao?
- Ừm. Sợ sai.
Cô lập tức thừa nhận rồi tựa vai Khôi khiến cậu giật mình. Cậu có thể đã an ủi cô rất nhiều lần nhưng lại chưa lần nào cô nói cho cậu biết cô đang lo lắng, cậu chỉ có thể bên cạnh nắm tay cô như lúc còn nhỏ. Lần đầu tiên nghe chị mình nói ra điều cô lo lắng khiến Khôi có chút không thích nghi được cố gắng nói một giọng vui vẻ nhất:
- Khi nào sai sẽ biết liền không cần sợ.
Cô cười bất lực:
- Nếu sai không biết có kịp sợ không nữa?
- Vậy thì càng không phải sợ vì dù sao nó cũng đến.
- Biết không? Quyết định này giống chị với nước.
- Hử?
- Dù rất thích nước nhưng lại sợ cảm giác tiếp xúc khi nhảy xuống nước. Lần này dù rất muốn tham gia nhưng lại sợ cảm giác mọi chuyện tồi tệ sắp tới.
- Bơi trong nước được thì bơi qua khó khăn được.
- ĐÚNG. Em giúp chị đi. – Cô liền bật dậy.
- Hả? Giúp gì?
- Giúp chị vượt qua nỗi sợ. Chị sẽ nhảy xuống nước, chỉ cần vượt qua nỗi sợ sẽ không sợ những gì sắp tới nữa.
Không đợi Khôi đồng ý cô liền chạy thẳng tới cầu nhảy cách mặt nước mười mét cạnh hồ bơi. Mặc kệ Khôi can ngăn cô xoay người ngã vào mặt hồ bơi khiến cậu nhóc trên bờ ngơ ngác chờ đợi. Chỉ sau ba giây tiếp nước, cô cảm thấy ngạt thở không thể tìm được cách điều chỉnh hơi thở trong nước khiến cô vùng vẫy sợ hãi. Ngay khi cô cảm thấy sợ hãi tột cùng thì Khôi lao xuống kéo cô lên. Ngay khi lên bờ, vừa ổn định được hơi thở cô nói:
- Thử lại lần nữa.
Rồi lại bỏ Khôi ngơ ngác mà chạy tới cầu nhảy. Tiếng động của hai chị em đã khiến mọi người chạy ra xem xét, muốn khuyên nhủ nhưng bị Khôi gạt đi. Mọi người dường như không hiểu tại sao cô lại làm điều ngu ngốc này nhưng Khôi hiểu. Chị gái cậu đang coi việc vượt qua nỗi sợ nước như điều đó có thể chứng minh cô có thể quyết định đúng đắn và mọi người an toàn sau trận quyết chiến sắp tới. Dù Khôi biết việc Nguyệt làm là vô ích nhưng nếu cậu không để cô làm thì có lẽ cô sẽ tiếp tục lo sợ, đứng ngồi không yên. Khôi lắc đầu nhìn chị gái mình cô luôn tự ôm hết mọi đau khổ như vậy. Khi Nguyệt lần nữa ngã xuống hồ, vẫn ngay sau đó cô đã vùng vẫy vì ngột thở. Hải muốn nhảy xuống nhưng bị Huy chặn lại, sau khi xác nhận cô không thể điều chỉnh hơi thở một lần nữa Khôi lại nhảy xuống nước cứu cô lên.
- Lần này gần được rồi. Sắp vượt qua được rồi.
- Dừng lại được rồi.
Khôi lên tiếng ngăn cản nhưng cô như bị nhập lẩm bẩm “phải đối mặt, sẽ vượt qua được” rồi lại một lần nữa ngã xuống nước từ cầu nhảy. Mọi người xôn xao muốn ngăn cô lại và nhảy xuống cứu nhưng bất kỳ ai cũng đều bị Khôi lườm cho phải lùi bước, Khôi một lần nữa cứu chị gái mình lên sau một hồi cô vật vã dưới nước. Lần này Khôi dứt khoát kéo cô lại:
- Dừng lại đi.
- Chị sắp làm được rồi. – Cô muốn thoát khỏi cánh tay của Khôi.
- DỪNG.
- Vài lần nữa là được.
- CHỊ KHÔNG LÀM ĐƯỢC. – Khôi quát lên
- PHẢI ĐƯỢC. – Cô hét lên rồi lại lầm bầm đẩy Khôi ra muốn đi. – Chị sẽ vượt qua được.
- KHÔNG ĐƯỢC.
- KHÔNG THỂ SỢ NỮA. – Cô gần như phát điên.
Khôi lắc cơ thể cô xót xa mà hét lên:
- Chị sợ được. CHỊ NGHE RÕ KHÔNG? CHỊ CÓ THỂ SỢ, em sẽ bên chị như lúc nãy luôn cứu chị lên. Em cũng có thể bảo vệ chị, chị không một mình chị biết không?
Cậu đau đớn ôm cô vẫn đau thương nhìn cậu:
- Trên thế giới này dù mọi người đều làm điều xấu với chị thì vẫn có em ở bên chị. Em luôn là người thương chị vô điều kiện. Chị cứ sợ rồi em sẽ cùng chị vượt qua. Chị biết không hả?
Cậu chua xót vuốt những sợi tóc rối trên khuôn mặt Nguyệt, lần nữa lập lại:
- Dù mọi chuyện có tệ đến đâu, mọi người xung quanh có độc ác tới đâu chị cũng không cần mạnh mẽ một mình đối diện vì luôn có em bên chị.
Ánh mắt cô đã không còn dại như trước, mỉm cười nhìn Khôi rồi ôm chặt cậu:
- Ừm. Cùng nhau vượt qua.
Tay cậu nắm chắc đến nỗi khiến vai cô đỏ lên sau lớp áo mỏng dính nước, lo lắng hỏi cô:
- Đau không?
Cô lắc đầu mỉm cười nói không ra hơi nhưng từ khẩu hình miệng cậu biết cô nói “Cảm ơn”. Khi hai chị em đang tình cảm bên này thì Hải thắc mắc hỏi:
- Không phải Nguyệt biết bơi sao?
- Biết nhưng Nguyệt sẽ sợ tới mức không thở được khi nhảy xuống nước đột ngột hoặc bị hắt nước sẽ giật mình. Lúc Nguyệt mười tuổi từng bị ngạt nước tới mức phải nhập viện nên sau đó bố con bé đã cho con bé đi học bơi. Nhưng dù biết bơi thì chỉ khi Nguyệt chủ động tiếp cận nước một cách từ từ mới có thể không sợ. – Phong giải thích. Đây là chuyện mà chỉ những người quen Nguyệt từ nhỏ mới biết vì lớn lên Nguyệt luôn hạn chế tới những nơi có mực nước sâu.
Lúc này mọi người hiểu ra cũng đưa khăn ra đón hai chị em Nguyệt. Hải bọc cô trong khăn tắm lớn, Nguyệt nhìn qua Khôi gật đầu ý trở về phòng rồi xin lỗi đã làm phiền buổi tối của mọi người.
- Đừng khiến mọi người sợ như vậy nữa. – Hải nói sau khi trở về phòng, tay tỉ mỉ lau từng giọt nước trên tóc cô.
Cô cúi đầu gật gật mà không nhìn anh.
- Em không một mình.
Đây là lần thứ hai anh nói điều này với cô. Cô luôn có một cảm giác không tự tin mà nghĩ rằng cô không có gì để mọi người bên cạnh hay hi sinh vì mình dù đó là người thân của cô. Điều đó khiến cho cô luôn luôn ôm hết nỗi buồn và sự đau khổ một mình. Những điều này anh luôn biết vì vậy luôn cố gắng bên cạnh chăm sóc cho cô nhưng có vẻ trở ngại tâm lý của cô lớn tới nỗi chỉ những điều đó thôi là không đủ. Vuốt ve mái tóc ướt của cô:
- Em xinh xắn, đáng yêu, tốt bụng luôn giúp đỡ người khác, lễ phép với người lớn, bao dung với người nhỏ, tài giỏi và mạnh mẽ. Dù không phải anh hay Khôi thì bất kỳ ai cũng mong muốn được bên cạnh em. Không được suy nghĩ nhiều. Biết chưa?
Cô nhìn anh gật đầu tự hỏi:
- Sao anh lại hiểu rõ em tới vậy?
- Anh là thiên sứ bố gửi tới bên cạnh em.
Cô cười sặc sụa vì câu nói và vì vẻ mặt đang giả vờ đáng yêu của anh. Hải mỉm cười đẩy cô vào phòng tắm, đã muộn rồi nên tắm rửa còn nghỉ ngơi.
Chị gái tình cảm sau cơn khủng hoảng thì em trai cũng không thể cô đơn.
Huy dùng khăn xoa đầu cho Khôi và khen ngợi:
- Bé cưng của anh nay trưởng thành ghê.
Khôi đanh đá huých Huy một cái nhưng rồi không thèm cãi nhau với anh.
- Anh có thể lo cho em, em biết chứ.
- Sao vậy? Tự nhiên nói vậy.
- Em nói với chị em rằng dù thế nào em cũng là người duy nhất yêu thương con bé vô điều kiện thì cũng có thể nhớ rằng trên thế gian này anh chỉ còn mình em là người anh yêu là người thân duy nhất. Vì vậy mình em, anh lo được.
Mặc kệ cơ thể đang đẫm nước của Khôi, Huy ôm chặt cậu bé vào lòng.
- Nếu thế giới có sụp đổ thì em cũng không phải sợ anh sẽ bảo vệ em và cả gia đình em nữa.
Cậu mỉm cười ôm chặt cơ thể ấm áp trước ngực thì thầm vào tai anh:
- Nếu thế giới sụp đổ, hãy bên cạnh nhau nhé.
- Cảm ơn mọi người đã chấp nhận ở lại. Bây giờ Phúc sẽ đưa cho mọi người những tài liệu chúng ta tìm ra được về Quân, trong đó có những hành vi hắn đã làm.
Phong nói và Phúc cũng đồng thời đưa cho mọi người những bằng chứng cho thấy những vụ đổ oan và kết tội, truy sát từ khi gần hai mươi năm nay đều do hắn thực hiện. Có thể những năm trước đó hắn chỉ thực hiện theo trách nhiệm và kẻ phía sau hắn vẫn chưa biết biết là ai nhưng thực tế họ không đủ quyền hạn và năng lực để điều tra sâu thêm nên đành đánh trực diện lại thôi. Những người trong hội sau khi xem xong tài liệu thì vô cùng tức giận:
- Tại sao không ai nói cho chúng tôi biết rằng đã tìm ra kẻ hại gia đình chúng tôi chứ. Nếu chúng tôi không ở lại chẳng phải không biết gì về kẻ đã khiến gia đình mình tan nát sao?
- Việc này nếu không tham gia thì không nên biết vì sẽ gây nguy hiểm cho mọi người. Như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người.
Mọi người cũng hiểu vấn đề này nên cũng thông cảm cho cách làm của Phong, khi mọi người không còn bức xúc thì anh mới bắt đầu triển khai kế hoạch.
- Kế hoạch lần này là đánh trực diện chứ không phải chỉ là phản ánh hay khiếu nại như những lần trước. Mọi người có ba ngày sắp xếp công việc và gia đình sau đó kế hoạch sẽ chính thức thực hiện. Như mọi người đã biết muốn gửi những bằng chứng này đến ông trùm là điều không thể do quá nhiều lớp tường lửa và trước khi chúng ta phá được hết chúng đã có thể định vị và tới giết hết cả hội. Do đó từ trước tới nay chúng ta chưa từng dùng đến cách này…. Nhưng lần này sẽ dùng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, như vậy đồng nghĩa với việc chọn con đường chết rồi, Phong đang tính liều gì vậy.
- Chính cậu đã nói chúng sẽ giết chúng ta trước khi có thể phá tường lửa, vậy thì chọn con đường đó khác gì ngõ cụt chứ. Chúng tôi ở đây đồng ý hy sinh tính mạng nhưng không đồng ý hy sinh vì một kế hoạch không có tương lai như vậy.
Một người bức xúc đứng lên nói muốn một câu trả lời rõ ràng hơn từ Phong.
- Đương nhiên lần này sẽ khác rồi. – Phúc bước tới vỗ vai người mới đứng lên nói và giải thích về kế hoạch. – Ở đây có hai người có khả năng phá tường lửa vì vậy một người sẽ ở tại đây chuyên tâm phá lớp đầu tiên. Khi hoàn thành cũng là lúc chúng trên đường tìm tới, thời điểm chúng tới đây thì người còn lại sẽ cùng ba người khác lúc này đang ở gần trụ sở tổ chức sẽ cùng người ở đây để phá bước thứ hai từ hai hướng. Như vậy vừa để lôi kéo chúng tới đây đánh một trận vừa tạo được một cơ hội để đưa thông tin nội bộ trụ sở. Ở bước thứ ba phải phá từ bên trong thì bên trong sẽ có người hỗ trợ ra cùng với việc chúng đã cử phần lớn tới chỗ này sẽ giúp cho bốn người ở gần trụ sở có cơ hội hơn. Sau khi thành công gửi bằng chứng tới trụ sở bốn người hãy tới gặp ông trùm là kết thúc chiến dịch. Mọi người thấy sao?
- Đồng ý kế hoạch khá khả thi, nhưng bốn người ở gần trụ sở cùng với một người bận phá tường lửa chỉ còn lại năm người cùng với bốn người chúng tôi thì cũng chỉ gần mười người. Nhiêu đó người mà muốn đấu lại đội truy sát của Quân thì chắc chắn không ổn. Tôi nghĩ nếu như vậy kế hoạch không thể thành công đâu. – Hải lo lắng khi nghe kế hoạch của cặp anh em sinh đôi.
- Kế hoạch dự phòng chính là bố tôi. Lần này ông trùm trở về cùng bố tôi, khi chúng qua cổng những hình ảnh ở đây sẽ tới máy ông. - Dừng một chút như hiểu được suy nghĩ của mọi người, Phong nhàn nhạt nói tiếp – Dù thế nào ông cũng rất thương chúng tôi.
Điều khiến mọi người lo lắng chắc chắn phải kể đến việc chú Quân từng là cánh tay phải bên cạnh chú Long, nếu gần hai mươi năm nay mọi hành động xấu xa đều do ông ta làm thì sao không nghi ngờ chú Long cho được chứ. Nghe tới đây mọi người đều im lặng vì Phong nói đúng, việc ông có liên quan tới những chuyện xấu kia hay không thì không ai chắc nhưng chuyện ông rất yêu thương hai cậu con trai của mình thì ai cũng thấy rõ.
- Hai ngày nữa em trai tôi sẽ trở về từ Mỹ, hãy tính nó vào kế hoạch lần này.
- Anh…
Nguyệt ngơ ngác kéo Hải lại, một mình anh tham gia đã khiến cô vô cùng áy náy, kéo cả em trai anh vào chuyện này không phải là cô đang hại chết cả hai người sao. Anh để tay lên tay cô vỗ vỗ ra hiệu không sao rồi lại nhìn Phong với ánh mắt kiên định.
- Được. – Phong gật đầu đồng ý. – Kế hoạch là như vậy, mọi người nghỉ ngơi và chuẩn bị tinh thần, ba ngày sau ngày ông trùm về chúng ta sẽ hành động.
Mọi người gật gù đồng tình và đứng dậy đi làm việc riêng thì cô cũng kéo Hải nhanh chóng về phòng.
- Anh à, đừng để Hùng tham gia lần này.
Anh bước tới day day giữa cặp lông mày đang sát lại nhau của cô cưới nói:
- Đừng cau mày. Em biết Hùng là lính đặc công mà, nó có thể tham gia.
Gạt tay anh xuống thở dài ngồi phịch xuống giường:
- Em biết nhưng đâu có nghĩa là nên để anh ấy tham gia lần hành động nguy hiểm này chứ.
- Thằng bé được bố em nuôi lớn rất tốt đến lúc để nó trả ơn rồi.
- Nhưng…
- Không nhưng, quyết vậy đi.
Thấy cô vẫn còn băn khoăn mãi, khuôn mặt khó xử tới mức đáng thương, anh liền kéo cô tựa vai mình vừa vuốt tóc cô vừa nói:
- Mặc dù anh và Hùng luôn ở xa nhau nhưng thằng bé cũng giống như Khôi, sẽ không chấp nhận để anh một mình làm việc nguy hiểm. Lần này sau khi nghe chuyện Khôi bị bắt cóc nó đã giải ngũ và trở về nước muốn cùng anh tham gia lần này. Vì vậy em không cần suy nghĩ, hãy chuẩn bị tinh thần gặp cậu em chồng này đi.
“Cậu em chồng” cụm từ này trực tiếp khiến cô ngại ngùng, đẩy anh ra chạy trốn:
- Chồng gì chứ? Ai vợ anh chứ?
Thấy cô bé đáng yêu rối rít trốn thoát mà anh bật cười thành tiếng.
Nguyệt ngồi một mình cạnh bể bơi nghịch nước tay không ngừng nghịch ngón tay, cô đang lo lắng, Khôi biết. Tiến tới ngồi cạnh cô, Nguyệt cũng chỉ nhìn cậu một cái rồi lại nhìn lên trời.
- Sắp bấm nát ngón tay rồi đấy.
Cô vẫn không nói gì mà tiếp tục bấm hai ngón tay mình, Khôi liền chọc:
- Sợ sao?
- Ừm. Sợ sai.
Cô lập tức thừa nhận rồi tựa vai Khôi khiến cậu giật mình. Cậu có thể đã an ủi cô rất nhiều lần nhưng lại chưa lần nào cô nói cho cậu biết cô đang lo lắng, cậu chỉ có thể bên cạnh nắm tay cô như lúc còn nhỏ. Lần đầu tiên nghe chị mình nói ra điều cô lo lắng khiến Khôi có chút không thích nghi được cố gắng nói một giọng vui vẻ nhất:
- Khi nào sai sẽ biết liền không cần sợ.
Cô cười bất lực:
- Nếu sai không biết có kịp sợ không nữa?
- Vậy thì càng không phải sợ vì dù sao nó cũng đến.
- Biết không? Quyết định này giống chị với nước.
- Hử?
- Dù rất thích nước nhưng lại sợ cảm giác tiếp xúc khi nhảy xuống nước. Lần này dù rất muốn tham gia nhưng lại sợ cảm giác mọi chuyện tồi tệ sắp tới.
- Bơi trong nước được thì bơi qua khó khăn được.
- ĐÚNG. Em giúp chị đi. – Cô liền bật dậy.
- Hả? Giúp gì?
- Giúp chị vượt qua nỗi sợ. Chị sẽ nhảy xuống nước, chỉ cần vượt qua nỗi sợ sẽ không sợ những gì sắp tới nữa.
Không đợi Khôi đồng ý cô liền chạy thẳng tới cầu nhảy cách mặt nước mười mét cạnh hồ bơi. Mặc kệ Khôi can ngăn cô xoay người ngã vào mặt hồ bơi khiến cậu nhóc trên bờ ngơ ngác chờ đợi. Chỉ sau ba giây tiếp nước, cô cảm thấy ngạt thở không thể tìm được cách điều chỉnh hơi thở trong nước khiến cô vùng vẫy sợ hãi. Ngay khi cô cảm thấy sợ hãi tột cùng thì Khôi lao xuống kéo cô lên. Ngay khi lên bờ, vừa ổn định được hơi thở cô nói:
- Thử lại lần nữa.
Rồi lại bỏ Khôi ngơ ngác mà chạy tới cầu nhảy. Tiếng động của hai chị em đã khiến mọi người chạy ra xem xét, muốn khuyên nhủ nhưng bị Khôi gạt đi. Mọi người dường như không hiểu tại sao cô lại làm điều ngu ngốc này nhưng Khôi hiểu. Chị gái cậu đang coi việc vượt qua nỗi sợ nước như điều đó có thể chứng minh cô có thể quyết định đúng đắn và mọi người an toàn sau trận quyết chiến sắp tới. Dù Khôi biết việc Nguyệt làm là vô ích nhưng nếu cậu không để cô làm thì có lẽ cô sẽ tiếp tục lo sợ, đứng ngồi không yên. Khôi lắc đầu nhìn chị gái mình cô luôn tự ôm hết mọi đau khổ như vậy. Khi Nguyệt lần nữa ngã xuống hồ, vẫn ngay sau đó cô đã vùng vẫy vì ngột thở. Hải muốn nhảy xuống nhưng bị Huy chặn lại, sau khi xác nhận cô không thể điều chỉnh hơi thở một lần nữa Khôi lại nhảy xuống nước cứu cô lên.
- Lần này gần được rồi. Sắp vượt qua được rồi.
- Dừng lại được rồi.
Khôi lên tiếng ngăn cản nhưng cô như bị nhập lẩm bẩm “phải đối mặt, sẽ vượt qua được” rồi lại một lần nữa ngã xuống nước từ cầu nhảy. Mọi người xôn xao muốn ngăn cô lại và nhảy xuống cứu nhưng bất kỳ ai cũng đều bị Khôi lườm cho phải lùi bước, Khôi một lần nữa cứu chị gái mình lên sau một hồi cô vật vã dưới nước. Lần này Khôi dứt khoát kéo cô lại:
- Dừng lại đi.
- Chị sắp làm được rồi. – Cô muốn thoát khỏi cánh tay của Khôi.
- DỪNG.
- Vài lần nữa là được.
- CHỊ KHÔNG LÀM ĐƯỢC. – Khôi quát lên
- PHẢI ĐƯỢC. – Cô hét lên rồi lại lầm bầm đẩy Khôi ra muốn đi. – Chị sẽ vượt qua được.
- KHÔNG ĐƯỢC.
- KHÔNG THỂ SỢ NỮA. – Cô gần như phát điên.
Khôi lắc cơ thể cô xót xa mà hét lên:
- Chị sợ được. CHỊ NGHE RÕ KHÔNG? CHỊ CÓ THỂ SỢ, em sẽ bên chị như lúc nãy luôn cứu chị lên. Em cũng có thể bảo vệ chị, chị không một mình chị biết không?
Cậu đau đớn ôm cô vẫn đau thương nhìn cậu:
- Trên thế giới này dù mọi người đều làm điều xấu với chị thì vẫn có em ở bên chị. Em luôn là người thương chị vô điều kiện. Chị cứ sợ rồi em sẽ cùng chị vượt qua. Chị biết không hả?
Cậu chua xót vuốt những sợi tóc rối trên khuôn mặt Nguyệt, lần nữa lập lại:
- Dù mọi chuyện có tệ đến đâu, mọi người xung quanh có độc ác tới đâu chị cũng không cần mạnh mẽ một mình đối diện vì luôn có em bên chị.
Ánh mắt cô đã không còn dại như trước, mỉm cười nhìn Khôi rồi ôm chặt cậu:
- Ừm. Cùng nhau vượt qua.
Tay cậu nắm chắc đến nỗi khiến vai cô đỏ lên sau lớp áo mỏng dính nước, lo lắng hỏi cô:
- Đau không?
Cô lắc đầu mỉm cười nói không ra hơi nhưng từ khẩu hình miệng cậu biết cô nói “Cảm ơn”. Khi hai chị em đang tình cảm bên này thì Hải thắc mắc hỏi:
- Không phải Nguyệt biết bơi sao?
- Biết nhưng Nguyệt sẽ sợ tới mức không thở được khi nhảy xuống nước đột ngột hoặc bị hắt nước sẽ giật mình. Lúc Nguyệt mười tuổi từng bị ngạt nước tới mức phải nhập viện nên sau đó bố con bé đã cho con bé đi học bơi. Nhưng dù biết bơi thì chỉ khi Nguyệt chủ động tiếp cận nước một cách từ từ mới có thể không sợ. – Phong giải thích. Đây là chuyện mà chỉ những người quen Nguyệt từ nhỏ mới biết vì lớn lên Nguyệt luôn hạn chế tới những nơi có mực nước sâu.
Lúc này mọi người hiểu ra cũng đưa khăn ra đón hai chị em Nguyệt. Hải bọc cô trong khăn tắm lớn, Nguyệt nhìn qua Khôi gật đầu ý trở về phòng rồi xin lỗi đã làm phiền buổi tối của mọi người.
- Đừng khiến mọi người sợ như vậy nữa. – Hải nói sau khi trở về phòng, tay tỉ mỉ lau từng giọt nước trên tóc cô.
Cô cúi đầu gật gật mà không nhìn anh.
- Em không một mình.
Đây là lần thứ hai anh nói điều này với cô. Cô luôn có một cảm giác không tự tin mà nghĩ rằng cô không có gì để mọi người bên cạnh hay hi sinh vì mình dù đó là người thân của cô. Điều đó khiến cho cô luôn luôn ôm hết nỗi buồn và sự đau khổ một mình. Những điều này anh luôn biết vì vậy luôn cố gắng bên cạnh chăm sóc cho cô nhưng có vẻ trở ngại tâm lý của cô lớn tới nỗi chỉ những điều đó thôi là không đủ. Vuốt ve mái tóc ướt của cô:
- Em xinh xắn, đáng yêu, tốt bụng luôn giúp đỡ người khác, lễ phép với người lớn, bao dung với người nhỏ, tài giỏi và mạnh mẽ. Dù không phải anh hay Khôi thì bất kỳ ai cũng mong muốn được bên cạnh em. Không được suy nghĩ nhiều. Biết chưa?
Cô nhìn anh gật đầu tự hỏi:
- Sao anh lại hiểu rõ em tới vậy?
- Anh là thiên sứ bố gửi tới bên cạnh em.
Cô cười sặc sụa vì câu nói và vì vẻ mặt đang giả vờ đáng yêu của anh. Hải mỉm cười đẩy cô vào phòng tắm, đã muộn rồi nên tắm rửa còn nghỉ ngơi.
Chị gái tình cảm sau cơn khủng hoảng thì em trai cũng không thể cô đơn.
Huy dùng khăn xoa đầu cho Khôi và khen ngợi:
- Bé cưng của anh nay trưởng thành ghê.
Khôi đanh đá huých Huy một cái nhưng rồi không thèm cãi nhau với anh.
- Anh có thể lo cho em, em biết chứ.
- Sao vậy? Tự nhiên nói vậy.
- Em nói với chị em rằng dù thế nào em cũng là người duy nhất yêu thương con bé vô điều kiện thì cũng có thể nhớ rằng trên thế gian này anh chỉ còn mình em là người anh yêu là người thân duy nhất. Vì vậy mình em, anh lo được.
Mặc kệ cơ thể đang đẫm nước của Khôi, Huy ôm chặt cậu bé vào lòng.
- Nếu thế giới có sụp đổ thì em cũng không phải sợ anh sẽ bảo vệ em và cả gia đình em nữa.
Cậu mỉm cười ôm chặt cơ thể ấm áp trước ngực thì thầm vào tai anh:
- Nếu thế giới sụp đổ, hãy bên cạnh nhau nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.