Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 57

Th. Vy

12/06/2023

Khôi không ngủ được liền trốn lên sân thượng khu ký túc xá để suy nghĩ.

- Tao sẽ báo cáo với đội trưởng việc mày không ngủ mà trốn đi chơi.

- Nếu mày muốn trở thành gối ôm tối nay của tao thì cứ thử.

Dương lườm cậu nhưng rồi cũng chọn im lặng đi ngủ coi như chưa từng nghe chưa từng thấy việc cậu trốn đi. Khôi cứ vậy mà lén lút đi lên sân thượng nằm. Chỗ này trước đây chính anh là người đã chỉ cho cậu. Lần đầu tiên là sau khi anh công khai theo đuổi cậu, anh đã làm một buổi ăn khuya nho nhỏ ở trên này cho buổi hẹn hò đầu tiên. Sau đó chỗ này trở thành khu vườn bí mật của riêng hai người.

Khung cảnh bầu trời ở trên này rất đẹp, không giống như trong thành phố, có rất nhiều sao và trăng cũng sáng rõ. Đến cả một người không có mấy hứng thú với trăng sao như cậu cũng phải say đắm chứ nếu chị cậu nhìn thấy chắc sẽ thích lắm. Cậu vẫn thường hay nói với chị rằng bầu trời lúc nào cũng chỉ một màu đen đôi lúc có chút le lói ánh sáng của trăng và sao, vậy thì có gì khiến chị ngắm lâu đến vậy chứ. Nhưng đối diện với bầu trời sáng rực, một khung cảnh cây cối bao quanh và gió thổi nhè nhẹ, giúp cậu thư thái hơn nhiều như ở đây thì cậu muốn ngắm mãi. Nhưng thiếu chiếc gối ôm ba bảy độ bên cạnh cảm giác cô đơn tràn ngập.

Khôi cần phải sắp xếp lại xem bản thân nên làm gì, mọi chuyện đã thay đổi so với quá khứ trước đây, vậy hiện tại cậu nên làm gì để mọi chuyện trong tương lai không thay đổi chứ. Hình ảnh cậu và Huy hiện lên trên bầu trời, anh cười với cậu, ôm cậu thật chặt, hôn lên trán cậu và an ủi giúp cậu giải quyết vấn đề. Cậu không dám nghĩ đến tương lai không có anh bên cạnh. Nói thẳng là cậu rất sợ. Nhớ lại lời bố từng nói rằng chỉ cần kết quả không thay đổi, thì quá trình sẽ không mấy ảnh hưởng, vậy nếu anh không theo đuổi cậu thì cậu tự mình theo đuổi anh vậy.Cậu chắc chắn phải khiến anh mê cậu quên đường về như lần trước. Nghĩ đến được nằm trong vòng tay anh thật ấm áp khiến cậu nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Khôi bị ánh sáng le lói của bình minh làm cho tỉnh giấc. Giật mình phát hiện ra mình đã ngủ quên trên sân thượng và bất ngờ hơn là có chiếc chăn trên người. Nhìn quanh nhìn quẩn không biết ai đã đắp chăn cho mình vì người duy nhất biết cậu lên sân thượng là Dương. Nhưng nếu cậu ta có thể làm điều đó chắc chắn thế giới đã đảo ngược.

Khôi lén lút trở về phòng ngủ thấy anh vẫn đang ngủ rất ngon thì thầm chửi rủa tại sao anh có thể ngủ ngon trên giường mình còn cậu lại phải nằm trên đất trên sân thượng lạnh lẽo chứ. Quay qua thấy tên oan gia của mình đang ngủ tràn giường thì cậu càng suy nghĩ hơn, rốt cuộc là ai biết cậu ở trên đó còn lên đắp chăn cho cậu chứ.

Vừa định nằm ké một góc giường để sưởi ấm cơ thể lạnh ngắt của mình thì bỗng tiếng còi hiệu vang lên báo hiệu giờ tập trung sắp đến. Khôi còn đang thầm rên rỉ thì một cái chân đạp thẳng vào hông cậu khiến cậu ôm hôn mặt đất ngay lập tức. Mọi người đang lăn qua lăn lại cố gắng thức dậy nghe thấy tiếng động cũng giật mình tập trung hết ánh mắt về phía hai người. Khôi dùng sự tức giận hâm nóng cơ thể đứng vụt dậy trông thấy tên kia đang cười nghiêng ngả còn nằm vươn vai vô cùng hả hê thì cũng không hề nể nang gì mà đạp cậu ta văng xuống đất.

- KHÔI!

Dương trừng mắt gọi tên cậu, Khôi cũng không sợ mà nhìn cậu ta chằm chằm:

- SAO?

Mọi người được phen cười hả hê trên nối đau hông của hai nhân vật chính, hóng hớt bao xung quanh chờ một trận đấu nảy lửa. Ngay lúc hai người sắp lao vào chiến nhau một trận thì Huy đã sắp xếp giường xong xuôi đứng ngay giữa phòng như không có chuyện gì thông báo.

- Còn mười phút trước giờ tập hợp. Nếu ai muộn dù chỉ một phút thì mỗi mục tập luyện hôm nay đều phải tập gấp đôi.

Sau khi Huy chậm rãi đi ra khỏi phòng, mọi người hốt hoảng nhanh chóng sắp xếp giường chiếu và chuẩn bị để ra sân tập hợp. Khôi và Dương đều phải ngậm ngùi đi chuẩn bị. Ai mà chưa từng nghe qua việc tập huấn quân sự phiền phức cỡ nào, nếu mỗi mục huấn luyện đều gấp đôi thì chắc chắn đến thười gian ăn cơm cũng không có chứ đừng nói nghỉ ngơi.

Lịch trình tập huấn ngày đầu khá đơn giản. Bắt đầu buổi sáng bằng bài tập thể dục nhẹ nhàng rồi đến buổi sáng, tiếp theo là buổi học về lịch sử và lý thuyết quân sự có phần nhàm chán, sau giờ nghỉ ngơi ăn trưa là đến thời điểm bắt đầu bài tập súng. Đến buổi chiều là bài tập thể lực và tập võ. Ăn tối xong sẽ là giờ tập trung giao lưu sau đó mọi người sẽ được hoạt động riêng.

Khôi rất dễ nuôi, cũng không yếu nên không kêu la vụ ăn uống hay tập luyện như những người còn lại nhưng buổi học lịch sự và lý thuyết quân sự mới là phần khó với cậu. Vì buồn ngủ. Mỗi lần nghe mấy chủ đề chính trị dễ khiến cậu vừa cậu ngủ trong năm phút đầu tiên. Lần trước mỗi lần như vậy đều khiến cậu bị phạt vì vậy cậu đã phải làm đủ cách để bản thân không bị phạt. Đang chán nản nghĩ xem làm thế nào để tỉnh táo trải qua lớp lịch sử ngán ngẩm này thì bỗng nghe thông báo người dạy tiết lịch sử là Đội trưởng Hoàng Gia Huy. Nếu đã vậy cậu chắc chắn phải ngủ cho ngon bù lại giấc ngủ ngày hôm qua và để chọc tức anh mới vui chứ.

- Lịch sử là một phần cần thiết và bắt buộc mỗi người phải biết, vì vậy nếu ai ngủ trong giờ thì không được phép ăn trưa và phải chạy năm mươi vòng sân tập.

- Ui!!!!!!

Tiếng than vãn ngập tràn căn phòng vì hình phạt quá đáng sợ, vừa phải nhịn đói còn vừa phải chạy năm mươi vòng sân tập.

- Phải hoàn thành trong giờ ăn trưa và vẫn phải tham gia tập buổi chiều.

- HẢ????

Mọi ngươi hoang mang thầm nói xấu rằng anh đúng là con người ác quỷ, thảo nào chỉ vừa vào trường đã có thể trở thành đội trưởng của lớp huấn luyện. Khôi nghe thấy hình phạt thì có chút dao động không biết có nên chọc tức anh trong hoàn cảnh này không.

Nhìn thấy sân tập không quá rộng nhưng số lượng năm mươi vòng chắc chắn có thể khiến cậu không thể bước nổi vào buổi chiều thì rùng mình. Nhưng nghĩ đến đây có thể là trò quỷ của chị cậu bày cho anh doạ để cậu không được phép ngủ trong giờ, Khôi nheo mắt quyết tâm phải khiến anh cảm thấy áy náy mà chăm sóc cho mình.

Tiếng của Huy phát ra đều đều cũng là lúc mi mắt cậu sụp xuống chuẩn bị hoà làm một cùng mi dưới và chủ nhân của chúng không hề có ý định chia tách hai đứa nhỏ, lập tức đi vào giấc ngủ. Từ trên bục giảng nhìn xuống đã thấy có một cái đầu màu nâu gục xuống bàn, Huy liền chỉnh âm lượng lớn hơn, và cũng bật vài clip minh hoạ để khiến cho bài giảng bớt nhàm chán. Nhưng dù anh làm cách nào thì cái đầu kia cũng nhất quyết không chịu ngước lên nhìn công sức của anh lấy một lần.

Mọi người cảm thán Đội trưởng sử dụng âm lượng quá lớn khiến họ đau tai, nhưng ít ra như vậy khiến cho họ đỡ buồn ngủ đi rất nhiều. Ngược lại Khôi rất kiên quyết trước hành động của mình, dùng hai tay bịt tai rồi tiếp tục giấc ngủ của mình.

Và cuộc chiến cũng phải có đột phá nếu không những người ở giữa sẽ chảy máu tai mất. Và đột phá ở đây cũng chính là lúc Dương ra mặt. Chỉ cần Khôi mới gục đầu xuống cậu ta đã liên tục giơ tay muốn báo cáo nhưng Huy vô ý hay cố tình bỏ qua cánh tay của cậu ta. Nhưng Dương vẫn nhất quyết giơ tay khiến Huy phải gọi mình báo cáo.

- Đồng chí Dương, báo cáo.



- Báo cáo Đội trưởng, đồng chí Lê Minh Khôi đang ngủ trong giờ.

- Gọi cậu ta dậy.

Dương vô cùng hí hửng chạy đến bên cạnh đích thân phá vỡ giấc ngủ của Khôi. Cậu tức giận hỏi:

- SAO?

- Lê Minh Khôi?

- Có.

- Tại sao cậu đã vi phạm quy định của tôi?

- Tôi không thích lịch sử.

- Đó là lý do sao? Đứng xuống cuối lớp.

- Rõ.

Cậu vẫn thực thi mọi lời yêu cầu của anh nhưng đến lúc anh bắt đầu giảng bài, cậu vẫn cố ý ngủ và vẫn như dự đoán bị tên Dương cáo trạng. Nhưng không hề sợ hãi mà còn hiên ngang chịu trận. Huy vô cùng tức giận nhưng thấy cậu không chịu nghe lời đành phải phạt theo đúng lời đã nói khi bắt đầu lớp học. Anh vẫn bắt cậu phải đứng bên cạnh nhìn anh trong suốt quá trình giảng bài và mỗi lần cậu ngủ anh sẽ đến bên cạnh đánh thức cậu dậy.

Ngay khi lớp học kết thúc cậu liền ra sân chạy trong khi mọi người đến phòng ăn chuẩn bị ăn bữa trưa. Mọi người nhìn cậu mà đoán xem qua mấy vòng thì cậu sẽ ngất ra giữa sân tập. Người đoán mười, người đoán năm và có cả một số ít tin tưởng cậu có thể chạy đủ. Huy ngồi bên cạnh cửa sổ nhưng ánh mắt không đặt ở đĩa cơm trước mặt mà đặt ở trên người cậu bé đang chạy giữa trời nắng ngoài sân tập kia. Trong lòng anh có chút lo lắng nhưng không thể nói gì khác vì đây chính là quân đội, lời đã nói ra thì không thể thu lại.

Trời cũng không chiều lòng người mà bắt đầu đổ mưa. Thời tiết mùa này vô cùng khó chịu khi đang nắng có thể mưa ngay được. Khôi vừa chạy vừa thầm rên rỉ ông trời thật biết hành hạ người khác mà. Rõ ràng cậu chỉ cầu mong trời bớt nắng một chút chứ không cần dùng cơn mưa để hạ nhiệt giúp cậu như thế này. Không biết nên cảm ơn hay tức giận nữa. Nhiệt độ giảm đột ngột khiến cậu có chút run rẩy nhưng vẫn cố gắng duy trì tốc độ vì nếu chậm hơn cậu sẽ không xong kịp trong giờ ăn trưa mắt.

Huy đã không thể tiếp tục ngồi ở bàn ăn mà cầm ô đứng ở sân tập lo lắng cho cậu. Nhìn cậu đuối dần ánh mắt anh cũng càng lo lắng hơn.

- LÊ MINH KHÔI DỪNG LẠI.

Như không nghe thấy lời anh cậu tiếp tục hoàn thành hình phạt của mình. Số lượng người xem càng ngày càng đông, có người khích lệ, có người mong chờ cậu gục ngã. Khôi vẫn cố gắng chạy cho đến vòng cuối cùng rồi lê từng bước đến trước mặt anh báo cáo.

- Báo cáo. Hoàn thành.

- Nghỉ.

Chỉ nghe có vậy, cậu liền gục ngã vào vòng tay anh. Huy liền bế cậu vào phòng y tế không quên nhắc nhở Thanh dẹp loạn những phần tử còn lại đang hô hào thu kèo.

Cậu vì mất sức cộng thêm không ăn gì nên đã bị tụt đường huyết một chút. Có lẽ quan trọng nhất là đôi chân không còn cảm giác của cậu.

- Không sao rồi nhưng cần nghỉ ngơi. Anh ra hình phạt nặng quá. Không hổ danh đội trưởng ác ma.

- Lúc nãy trời mưa nữa nên truyền kháng sinh nữa, nếu không cậu ta sẽ bị cảm.

- Nói chuyện thì cục súc nhưng lại quan tâm. Nhưng cũng phải khen cậu nhóc này, lỳ thật đấy. Tôi nghe nói cậu ta không thèm xin tha dù chỉ một lời mà trực tiếp thực hiện hình phạt phải không?

- Ừm.

- Nhìn những cô gái ngoài kia xem đang xót xa cho hot boy mới nổi này lắm đấy.

Huy không đáp lại lời của y tá phụ trách chỉ lia mắt một đường về phía những cô gái đang đứng xót xa cho Khôi ở cửa kia. Ngay lập tức mọi người sợ hãi mà chạy trốn hết, ánh mắt anh lại tập trung vào người Khôi. Cậu đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ ngủ để có thể nghe rõ những lời hai người nói, cũng thầm mừng vì anh vẫn lo cho mình.

Khi nghe thấy còi báo chuẩn bị tập trung, Khôi giật mình bật dậy, Huy bên cạnh cũng lập tức đứng dậy đỡ lấy cậu.



- Nằm xuống, chiều nay cậu được phép nghỉ.

- Không cần. Tôi có thể tập luyện được.

- Đây là quân lệnh.

Huy trừng mắt nhìn Khôi, cậu không sợ hãi mà trừng mắt lại hỏi:

- Vậy trước đó không phải quân lệnh hay sao?

Anh im lặng nhìn cậu nhóc lì lợm trước mặt, quát:

- NGHỈ NGƠI!

Cậu không thèm nghe vẫn quyết đứng dậy nhưng chân cậu vẫn còn hơi đau do căng cơ nên đứng không vững liền ngã vào vòng tay anh. Khôi biết rõ một điều, anh không thể cãi lời cậu dù là trước khi yêu cậu. Đó là điều mà chính anh từng thú nhận rằng anh không thể cãi lời khi Khôi và Nguyệt dùng ánh mắt kiên quyết ấy. Lần này cũng vậy, anh đặt cậu xuống giường đặt bánh và sữa vào tay cậu nói rồi đi ra ngoài:

- Ăn xong thì ra tập hợp.

Khôi còn tưởng anh sẽ đi luôn chỉ có thể tủi thân gặm bánh mỳ và uống sữa. Không chỉ vậy miệng luôn chửi rủa tại sao anh lại không quan tâm mà bỏ cậu một mình mà đi như vậy chứ. Nếu lát nữa cậu lại ngã thì sao. “Đồ đáng ghét” – cụm từ ấy cứ quanh quẩn trong đầu khiến cậu tức giận.

Ăn xong, Khôi phải cố gắng chịu đựng cơn đau do căng cơ mà bước từng bước nặng nề ra nơi tập trung. Đang bước từng bước nặng nề thì có một cánh tay đỡ lấy tay cậu. Nhìn thấy anh Khôi bỗng cảm thấy như hai người vẫn đang yêu nhau buột miệng nói:

- Thì ra anh vẫn ở đây.

Huy sững người trong giây lát rồi nghiêm mặt nói:

- Không đi được thì nghỉ đi.

Giọng nói nghiêm túc này đánh thức Khôi, cậu có chút hụt hẫng nhưng vẫn cắn răng nói:

- Tôi sẽ tham gia tập huấn buổi chiều.

Huy không nói gì chỉ ở bên cạnh đỡ cậu đi từng bước nhưng ánh mắt anh vô cùng phức tạp.

Đến sân tập mọi người đang khởi động để chuẩn bị luyện thể lực. Và bài thể lực hôm nay chính là chạy bền. Khôi thầm than vãn đây là trời hành hay là mình hành không biết nữa.

Những học viên nữ nhìn thấy Khôi đi ra thì kêu lên xót xa. Phó đội trưởng theo ánh mắt mọi người nhìn về phía hai người đang cùng đi ra thì nhìn Huy như hỏi Huy chỉ gật đầu một cái rồi để Khôi trở về chỗ tập kết của mình.

- Vì đồng chí Khôi đã luyện thể lực từ trước rồi nên giờ mọi người chạy còn Khôi có thể đi bộ nhẹ nhàng để giãn cơ hoặc nghỉ ngơi.

Lý do này hết sức hợp lý và thuyết phục khiến mọi người im lặng bắt đầu quá trình tập luyện thể lực của mình. Khôi thầm mừng rỡ quyết định đi lại để giảm căng cơ. Mỗi bước chân đều là từng cơn đau nhói từ chân truyền đến đại não, Khôi chỉ có thể cắn chặt răng chịu đau mà không than thở một câu nào. Huy lo lắng dõi theo từng bước chân cảu cậu, mỗi khi cậu suýt gục ngã anh đều muốn chạy đến bên cạnh để đỡ nhưng lại kìm lại mà đứng từ xa quan sát.

Khi tập võ, Khôi luôn làm chậm hơn mọi người cũng luôn làm ít hơn mọi người, nhưng cậu vẫn im lặng cố gắng hết mình để hoàn thành hết bài tập. Ngoài Dương, một kẻ vô cực trẻ con và ghét Khôi vì cô gái hắn thích bị Khôi hút hồn ngay từ buổi đầu tiên là Trịnh Quốc Thiên (thông tin do bạn bè bên cạnh kể lại). Khi được phép tập luyện cùng nhau hắn đã đưa ra một ý kiến vô cùng bất lợi cho Khôi:

- Báo cáo! Hôm qua đội chúng ta có một cuộc hẹn đấu võ giữa Khôi và Dương. Mọi người đều đang chờ xem kết quả ạ.

Hắn biết rõ Khôi không thể chiến đấu lúc này, ngay cả đi lại và đánh quyền còn khó khăn thì sao có thể đấu lại Dương chứ. Khôi nghiến răng thầm nghĩ muốn cắn đứt đầu tên đáng ghét kia dám đẩy cậu vào chỗ khó xử. Nếu cậu không chấp nhận chiến đấu thì không được nhưng chiến đấu thì đồng nghĩa với việc thua rồi không biết có thể giữ mạng không nữa vì tên Dương kia chắc chắn không bỏ qua cho cậu. Nhưng bất ngờ là Dương lại tự nguyện huỷ cuộc chiến:

- Tôi không muốn chiến đấu với một người tàn tật. Nếu mọi người thực sự muốn xem cuộc chiến thì hãy đợi đến khi Khôi đủ khoẻ mạnh để chiến đấu.

Lời nói của Dương khiến mọi người đặc biệt là các cô gái vỗ tay không ngớt, nhưng lại khiến tên Thiên nghiến răng tức giận. Khôi vô cùng ngạc nhiên và cũng rất biết ơn khi Dương có thể hiểu cho tình trạng hiện tại của cậu:

- Hẹn một ngày không xa chúng ta có thể có một trận đấu chính thức.

Khôi giơ tay muốn bắt tay hữu nghị với Dương, cậu ta cũng không hề từ chối. Cái bắt tay này khiến Khôi phải nhìn Dương với một cái nhìn hoàn toàn khác và chắc chắn phải có một buổi nói chuyện rõ ràng với cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Biển, Em Là Trăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook