Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!
Chương 4
songnhi_09
25/10/2013
Anh lành lạnh nói:
-Kami, cô.. à…. Em có tự đi về nhà được k? Tôi đưa em về nhà nhé?
< 60%>
Kami Sagagura khẽ nhíu mày, rồi khẽ đáp:
-Thôi, không cần đâu.. ạ.. á…
Thấy cái nhìn e dè đề phòng từ Kami, anh vội giải thích mà không rõ vì sao lại vậy:
-Tôi không phải người xấu…
Kami khẽ cúi mặt xuống một cách tự nhiên:
-Dạ, vậy thì….
Ren lành lạnh chiếu cái nhìn về phía cô gái, thầm nghĩ: “ Ít ra trên đời này còn có những cô gái có lòng tự trọng!!!”
Đường về nhà Kami khá dài mà chính cô đã chọn con đg này ……..
-……..
-Anh ơi, chắc anh cũng nghĩ em là loại con gái hồ ly như bọn chúng nói? – Kami rụt rè lên tiếng và thút thít.
- Không. – Ren đáp.
- Vậy tại sao anh không thèm nói chuyện gì với em? – Kami hỏi.
Ren ngạc nhiên nhìn cô gái, anh thực sự không thích nói và việc im lặng là một thói quen của anh rồi, anh đáp:
-Xin lỗi. Im lặng, ko tốt hơn sao?
Kami lặng lẽ cười buồn:
-À……… Dạ.
Ren lắc đầu, anh buộc phải tìm cái gì đó để nói- vì có lẽ tất cả hành động của cô gái này khiến anh thấy có lỗi:
-Vì sao cô bị bọn chúng đánh?
< 70%>
Kami nghiêng nghiêng đầu, rồi mới nhận ra “bọn chúng” mà anh ám chỉ là ai, cô đưa đôi mắt đượm buồn nói:
-Trong trường ai cũng đồn đại em là người quyến rũ đàn ông, ai cũng nghĩ em như thế, em… em thực sự không có…..
Ren buột miệng:
-Em có quen với Yuna Sawashi không?
Kami sửng sốt hồi lâu, cô do dự rồi đáp:
-Có ạh!
Ren im lặng không nói gì khiến Kami đâm lo, liền ra sức giải thích:
-Em…. Nhưng em không giống như Yuna… em…
Ren lạnh lùng tựa như anh với Yuna chưa hề gặp nhau:
-Yuna làm sao?
Kami chột dạ khi nghe lời nói có phần lãnh đạm quá sức của anh, cô cúi đầu không đáp, tóc mai ùa ra trước khuôn mặt cô, che khuất đi tất cả….
Cô cắn môi, rủa: “Chết tiệt! Tên này được cấu tạo bằng đá à? Đáng lẽ phải là 70% rồi chứ? Tại sao lại biến thành 0% chứ???
Ren không để ý đến sắc mặt xấu hẳn của cô gái lát sau anh nhìn lại thì thoáng thấy khuôn sắc cô trắng bệch….
-Không sao chứ?
Kami bấm móng tay vào lòng bàn tay cho thật đau khi nghe câu xã giao ấy, vả lại, cô cũng cần đau để tỉnh táo suy nghĩ…..
Lát sau, Ren mới quay lại:
-Nhà em còn xa không?
Kami đã quyết định sẽ tạm để ngày mai tiếp tục nên đáp:
-Dạ, đến đây là được rồi!
- Vậy tôi đi!
Ren lập tức quay ng lại, bỏ đi thẳng.
Kami giận dữ, nhưng rồi cười tự nói:
-Yuna đúng! Bọn đàn ông giống nhau! Nhưng tên này chỉ có một điểm là “khó xơi” hơn những tên khác thôi!!!
…………..
Yuna ngồi cùng mẹ ăn cơm….
Cô cho từng miệng cơm chậm rãi, không có chút niệm ý nào vè mùi vị món ăn, đơn giản vì cô đang suy nghĩ về mẫu người có thể thu hút Ren….
-Không ngon à, con? – Bà Sami vén tóc mai cô rồi dịu dàng hỏi.
-Không ạh! Con ăn đủ rồi. Con lên phòng.
Cô bước nhanh lên phòng.
Cởi áo khoác, cô đau đớn nhìn vào vết sẹo gần như chiếm cả bàn tay trái cô….
Cô đau, nhưng đau trong tim….
Cô biết, cùng với vết sẹo ấy, cô đã trở thành một kẻ máu lạnh…..
Cô chẳng yêu ai được…. Cảm giác tất cả những người đàn ông chỉ là món đồ chơi, quan trọng là cũ hay mới thôi……
Đột nhiên, cô nhận được tin nhắn từ Kami:
“Ban hien ah, loi cau that chi ly, anh ta thu vi, nhung anh ta
cung la mot ke sat da den co chap, minh & cau se choi mot
van that tron nhe!
1000 NY. “
Yuna cười.
Kami vẫn vậy, nuôi hy vọng quen được 1000 người trước khi kết hôn, cô lăc đầu, miệng cười nhưng nước mắt lại khẽ khàng chảy ra.
Yuna nhắn lại:
“ Kami, mk thay anh ta dang get nhieu hon la thu vi.
Anh ta qua co chap.
Nhung mk van se chieu cau. OK?
P/S: Nhung nhat thiet, k de 1 thang dan ong vo van
lam hong moi quan he cua chung ta. Hi.”
“OK
1000 NY”
……………….
Ngoài cửa nhà Ren có tiếng chuông reo….
Một cô gái xinh đẹp ưỡn ẹ.o bước vào….
Bà của Ren giận dữ nhìn nhưng rồi thấy bóng cháu trai thì lại bất giác im lặng.
-Takimô, cô đến đây làm gì?
-Ngta nhớ anh mà lại!
-Đi đi!
-……
Cô gái phụng phịu hồi lâu vẫn chần chừ ko đi.
Đột nhiên, Ren nhìn thấy nụ cười hài lòng của bà, anh lập tức vào thay quần áo và bước ra nói:
-Chúng ta đi!
Bà Haimul thét lên:
-Ren!! Ren Takatsuki!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh không quay lại nhưng rồi nghe tiếng “phịch” lớn sau lưng……
-Kami, cô.. à…. Em có tự đi về nhà được k? Tôi đưa em về nhà nhé?
< 60%>
Kami Sagagura khẽ nhíu mày, rồi khẽ đáp:
-Thôi, không cần đâu.. ạ.. á…
Thấy cái nhìn e dè đề phòng từ Kami, anh vội giải thích mà không rõ vì sao lại vậy:
-Tôi không phải người xấu…
Kami khẽ cúi mặt xuống một cách tự nhiên:
-Dạ, vậy thì….
Ren lành lạnh chiếu cái nhìn về phía cô gái, thầm nghĩ: “ Ít ra trên đời này còn có những cô gái có lòng tự trọng!!!”
Đường về nhà Kami khá dài mà chính cô đã chọn con đg này ……..
-……..
-Anh ơi, chắc anh cũng nghĩ em là loại con gái hồ ly như bọn chúng nói? – Kami rụt rè lên tiếng và thút thít.
- Không. – Ren đáp.
- Vậy tại sao anh không thèm nói chuyện gì với em? – Kami hỏi.
Ren ngạc nhiên nhìn cô gái, anh thực sự không thích nói và việc im lặng là một thói quen của anh rồi, anh đáp:
-Xin lỗi. Im lặng, ko tốt hơn sao?
Kami lặng lẽ cười buồn:
-À……… Dạ.
Ren lắc đầu, anh buộc phải tìm cái gì đó để nói- vì có lẽ tất cả hành động của cô gái này khiến anh thấy có lỗi:
-Vì sao cô bị bọn chúng đánh?
< 70%>
Kami nghiêng nghiêng đầu, rồi mới nhận ra “bọn chúng” mà anh ám chỉ là ai, cô đưa đôi mắt đượm buồn nói:
-Trong trường ai cũng đồn đại em là người quyến rũ đàn ông, ai cũng nghĩ em như thế, em… em thực sự không có…..
Ren buột miệng:
-Em có quen với Yuna Sawashi không?
Kami sửng sốt hồi lâu, cô do dự rồi đáp:
-Có ạh!
Ren im lặng không nói gì khiến Kami đâm lo, liền ra sức giải thích:
-Em…. Nhưng em không giống như Yuna… em…
Ren lạnh lùng tựa như anh với Yuna chưa hề gặp nhau:
-Yuna làm sao?
Kami chột dạ khi nghe lời nói có phần lãnh đạm quá sức của anh, cô cúi đầu không đáp, tóc mai ùa ra trước khuôn mặt cô, che khuất đi tất cả….
Cô cắn môi, rủa: “Chết tiệt! Tên này được cấu tạo bằng đá à? Đáng lẽ phải là 70% rồi chứ? Tại sao lại biến thành 0% chứ???
Ren không để ý đến sắc mặt xấu hẳn của cô gái lát sau anh nhìn lại thì thoáng thấy khuôn sắc cô trắng bệch….
-Không sao chứ?
Kami bấm móng tay vào lòng bàn tay cho thật đau khi nghe câu xã giao ấy, vả lại, cô cũng cần đau để tỉnh táo suy nghĩ…..
Lát sau, Ren mới quay lại:
-Nhà em còn xa không?
Kami đã quyết định sẽ tạm để ngày mai tiếp tục nên đáp:
-Dạ, đến đây là được rồi!
- Vậy tôi đi!
Ren lập tức quay ng lại, bỏ đi thẳng.
Kami giận dữ, nhưng rồi cười tự nói:
-Yuna đúng! Bọn đàn ông giống nhau! Nhưng tên này chỉ có một điểm là “khó xơi” hơn những tên khác thôi!!!
…………..
Yuna ngồi cùng mẹ ăn cơm….
Cô cho từng miệng cơm chậm rãi, không có chút niệm ý nào vè mùi vị món ăn, đơn giản vì cô đang suy nghĩ về mẫu người có thể thu hút Ren….
-Không ngon à, con? – Bà Sami vén tóc mai cô rồi dịu dàng hỏi.
-Không ạh! Con ăn đủ rồi. Con lên phòng.
Cô bước nhanh lên phòng.
Cởi áo khoác, cô đau đớn nhìn vào vết sẹo gần như chiếm cả bàn tay trái cô….
Cô đau, nhưng đau trong tim….
Cô biết, cùng với vết sẹo ấy, cô đã trở thành một kẻ máu lạnh…..
Cô chẳng yêu ai được…. Cảm giác tất cả những người đàn ông chỉ là món đồ chơi, quan trọng là cũ hay mới thôi……
Đột nhiên, cô nhận được tin nhắn từ Kami:
“Ban hien ah, loi cau that chi ly, anh ta thu vi, nhung anh ta
cung la mot ke sat da den co chap, minh & cau se choi mot
van that tron nhe!
1000 NY. “
Yuna cười.
Kami vẫn vậy, nuôi hy vọng quen được 1000 người trước khi kết hôn, cô lăc đầu, miệng cười nhưng nước mắt lại khẽ khàng chảy ra.
Yuna nhắn lại:
“ Kami, mk thay anh ta dang get nhieu hon la thu vi.
Anh ta qua co chap.
Nhung mk van se chieu cau. OK?
P/S: Nhung nhat thiet, k de 1 thang dan ong vo van
lam hong moi quan he cua chung ta. Hi.”
“OK
1000 NY”
……………….
Ngoài cửa nhà Ren có tiếng chuông reo….
Một cô gái xinh đẹp ưỡn ẹ.o bước vào….
Bà của Ren giận dữ nhìn nhưng rồi thấy bóng cháu trai thì lại bất giác im lặng.
-Takimô, cô đến đây làm gì?
-Ngta nhớ anh mà lại!
-Đi đi!
-……
Cô gái phụng phịu hồi lâu vẫn chần chừ ko đi.
Đột nhiên, Ren nhìn thấy nụ cười hài lòng của bà, anh lập tức vào thay quần áo và bước ra nói:
-Chúng ta đi!
Bà Haimul thét lên:
-Ren!! Ren Takatsuki!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh không quay lại nhưng rồi nghe tiếng “phịch” lớn sau lưng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.