Chương 19: Người mà em gái ngưỡng mộ
PhThao_CHH
05/01/2017
- Em đến sớm hơn anh nghĩ đấy.
- Đến tận cùng anh muốn làm gì hả?
Ngay từ lúc gặp mặt Hứa An Di đã bộc lộ rõ sự chán ghét cùng với căm hận người trước mặt, anh ta là gì mà có thể tùy tâm tùy ý muốn làm khổ chị cô chứ? Sự ra đi của em gái Quách Chính Hạo chẳng ai mong muốn cả, đương nhiên, Hứa An Nhiên đã rất khổ sở trước cái chết của bạn thân rồi. Như vậy còn chưa đủ hay sao mà Quách Chính Hạo còn muốn trả thù?
- Bình tĩnh đi, chẳng phải anh và em lâu rồi không gặp lại sao? Việc gì em phải nổi nóng thế?
- QUÁCH CHÍNH HẠO!
Hứa An Di cực kì mất kiên nhẫn với thái độ của Quách Chính Hạo. anh ta cứ tỏ ra mình không làm gì sai cả. Rốt cuộc nói thế nào thì anh ta mới chịu buông bỏ quá khứ đây? Trái với vẻ nôn nóng của Hứa An Di thì Quách Chính Hạo rất ung dung, anh thổi hơi vào ly sữa nóng, sau đó đặt xuống trước mặt cô.
- Không nóng lắm đâu, em uống đi.
Thú thật mà nói thì trước đây khi tiếp cận Hứa An Di được một thời gian Quách Chính Hạo đã trở nên do dự vì kế hoạch trả thù của mình. Đối với anh Hứa An Nhiên đã gây ra những tội lỗi không thể nào bỏ qua được, cô đã khắc sâu vào tâm trí anh một vết thương tinh thần chí mạng khiến Quách Chính Hạo ngày đêm nhớ về cái chết của em gái và mẹ. Nhưng, với Hứa An Di thì khác, cô luôn xem Hứa An Nhiên như một thần linh, cô sùng bái, kính trọng và yêu quý chị mình. Bởi trong mắt cô Hứa An Nhiên có thể chịu đựng được nhiều thứ, càng có thể trở thành một con người hoàn hảo ai ai cũng ngưỡng mộ. Trong khi đó Hứa An Di chỉ là một con bé yếu đuối, không thể vượt qua cơn đau của bệnh tật, chỉ có thể sống nương tựa vào người khác.
Chính vì tình cảm của Hứa An Di dành cho chị gái rất lớn, rất sâu sắc làm Quách Chính Hạo đắn đo, hoãn lại kế hoạch trả thù. Nhưng ngay vào buổi trưa anh và Hứa An Nhiên ăn cùng nhau ở căn tin, tại thời điểm đó anh đã quyết tâm gạt Hứa An Di sang một bên, nhất định phải khiến Hứa An Nhiên trả giá.
Anh đã thăm dò Hứa An Nhiên vài câu, cụ thể như:
- "Ngoài cô bé tên Diệp Nhã Vân ra thì em còn thân thiết với bạn nữ nào khác không?"
- "Tôi không." - Hứa An Nhiên đó đã không do dự mà trả lời như thế, rõ ràng cô sớm đã quên mất cô bạn tên "Quách Chính Diệp" năm nào rồi.
- "Đã bao giờ em hối hận vì việc nào đó hay là cảm thấy có lỗi với ai chưa?"
- "Không có." - Lần này Hứa An Nhiên có chút do dự, anh nhìn thấy được điều đó qua đôi mắt cô. Thậm chí Quách Chính Hạo đã hi vọng cô trả lời "Có" hoặc ít nhất là gật đầu một cái, và anh sẽ không gặng hỏi cô hối hận vì chuyện gì hay thấy có lỗi với ai. Nhưng không, Hứa An Nhiên đã trả lời dứt khoát hai chữ "Không có" mà không hề có chút cắn rứt lương tâm nào, cô không hề cảm thấy tội lỗi vì những gì mình đã gây ra.
Thề rằng ngay khi đó Quách Chính Hạo đã muốn bóp chết Hứa An Nhiên ngay, cô là đứa con gái tồi tệ nhất anh từng gặp, ngay cả một chút cảm giác ăn năn cô cũng không hề có.
- Anh đừng giả vờ đối xử tốt với tôi làm gì.
Câu nói hằn học của Hứa An Di đã lôi Quách Chính Hạo đang chìm trong hồi tưởng trở về hiện tại. Anh gượng gạo, cười với cô, lời nói cũng rất chân thành.
- An Di, thật ra em cũng biết anh có thể giấu em chuyện anh kết thù với Hứa An Nhiên mà. Nhưng anh đã không làm vậy, chứng tỏ anh thật lòng muốn em hiểu rõ về con người của anh...
- Con người anh thật khiến tôi kinh tởm!
Hứa An Di thật sự không thể nghe mấy lời giả dối đó nữa, cô lên tiếng, cắt ngang câu nói của Quách Chính Hạo bằng một lời nhận xét vô tình nhất. Quách Chính Hạo cứng đờ người, đôi mắt âm u như cuồng phong bão tố sắp kéo về, hai bàn tay nắm chặt lại khiến lòng bàn tay hơi nhói lên. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy nét nhợt nhạt trên gương mặt Hứa An Di anh lại không nỡ quát mắng.
Có một sự thật mà cả Hứa An Di cũng không biết, đó là Quách Chính Hạo thích cô. Đây là lần đầu tiên anh thích một người, mặc dù kẻ Thượng Hải người Bắc Kinh không thể gặp nhau thường xuyên nhưng anh luôn gọi điện thoại hỏi thăm Hứa An Di.
Việc hai người gặp gỡ là hoàn toàn tình cờ, Quách Chính Hạo không hề có ý muốn để người khác nhúng tay vào chuyện riêng giữa anh và Hứa An Nhiên, càng không muốn lôi cả người vô tội như Hứa An Di vào chuyện này. Hơn ai hết anh biết nỗi đau mất mát người thân đau đớn như thế nào, dường như sự khổ sở đấy đang dần dần gặm mất linh hồn anh, đến khi mở mắt ra, chôn sâu sự đau thương cùng cực đó vào tận góc khuất trái tim thì anh đã quyết định phải bắt Hứa An Nhiên nợ máu phải trả bằng máu. Thà rằng để người thân Hứa An Nhiên một ngày nào đó phát hiện ra cái chết của con gái mình còn đỡ hơn để họ biết trước tương lai Hứa An Nhiên sẽ không thể sống mà vẫn không làm được gì, đó gọi là lực bất tòng tâm.
Bởi vì một khi Quách Chính Hạo đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được!
Hứa An Di và Quách Chính Hạo vô tình gặp nhau ở một quán cà phê, lúc đó không biết cô có chuyện gì gấp gáp mà đi nhanh đến nỗi không phát hiện một người cao lớn như anh ở trước mặt. Đến khi Hứa An Di nhận ra thì ly cà phê đã hắt cả lên áo Quách Chính Hạo, một mảng áo trước ngực anh thấm đẫm màu nâu sẫm của cà phê, ướt nhẹp dính vào cơ thể, trông vô cùng nhớp nháp.
- "Xin lỗi, em xin lỗi. Do em bất cẩn quá, nhất định em sẽ đền áo mới cho anh."
Không hiểu sao một người không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác như Quách Chính Hạo lúc đó lại không nỡ lớn tiếng với Hứa An Di, anh chỉ gạt tay của cô ra khi cô đưa tiền cho mình, lắc đầu từ chối. Nhưng Hứa An Di lại hiểu nhầm ý của anh, ngập ngừng đáp.
- "À... em biết như vậy có hơi bất lịch sự. Đáng lẽ ra em phải đi mua áo cho anh, nhưng xin lỗi, hiện giờ em có việc gấp."
- "Anh không có ý muốn em đền áo gì cả. Chỉ mong lần sau em cẩn thận hơn thôi."
Rõ ràng Quách Chính Hạo thấy ánh mắt Hứa An Di có vẻ không tin lắm, cô ngẩn người nhìn anh, mất một lúc mới có phản ứng, gập người chín mươi độ xin lỗi và cám ơn lần nữa, sau đó gấp gáp đi ra khỏi quán cà phê.
Sau khi Quách Chính Hạo thay áo xong xuôi thì cầm ly cà phê ấm nóng ra khỏi cửa hàng. Sở dĩ anh có áo mới để thay là vì nhờ một cô nhân viên chạy đi mua giúp, trong lúc đó thì anh ở quán cà phê chờ đợi. Ngay lúc định bắt taxi thì ánh mắt của Quách Chính Hạo chợt dừng lại ở quán bánh ngọt bên kia đường. Cụ thể là bàn ngay cạnh cửa sổ có hai người đang ngồi, một là cô bé vừa đụng trúng anh khi nãy, hai là người đã gián tiếp giết chết em gái anh! Có đánh chết Quách Chính Hạo cũng không bao giờ quên khuôn mặt trắng trẻo, khả ái nhưng đầy giả tạo, xấu xa của Hứa An Nhiên. Anh càng không ngờ cô bé yếu ớt, lễ phép kia lại quen biết với Hứa An Nhiên.
Trước một bàn đầy bánh ngọt cô bé cười rất tươi với Hứa An Nhiên, thỉnh thoảng cười rúc rích khi kể về chuyện nào đó. Cả gương mặt cô bé bừng sáng tựa nắng mai, nụ cười rạng rỡ treo mãi trên môi. Có thể nhìn ra Hứa An Nhiên và cô bé có quan hệ rất tốt.
Sau ngày hôm ấy Quách Chính Hạo đã nhờ người điều tra cô bé. Nhờ tập thông tin sơ bộ đó anh mới biết được Hứa An Nhiên còn có em gái tên Hứa An Di, rõ ràng cô bé đó không nổi bật được như chị mình.
Học hành không giỏi giang, nhanh nhạy, vóc dáng không chuẩn, cũng không quyến rũ như chị gái, nhưng gương mặt cô bé có nét đáng yêu trẻ con nào đó khiến người khác muốn cưng nựng, chiều chuộng. Được một điểm Hứa An Di hoàn toàn hơn chị mình, đó là cô rất có năng khiếu chơi dương cầm, ngược lại thì Hứa An Nhiên không hề thích đụng tay chạm chân vào nhạc cụ.
Sau khi đọc xong tập thông tin Quách Chính Hạo không nén được nụ cười mỉa mai, nổi trội thì đã sao, mất tình người như Hứa An Nhiên không xứng đáng để được người khác ngưỡng mộ!
Thề rằng mặc dù đã xem thông tin của Hứa An Di nhưng Quách Chính Hạo không hề có suy nghĩ sẽ lợi dụng cô trong kế hoạch trả thù Hứa An Nhiên. Có một điều kì lạ là trong thời gian nghỉ hè ở Bắc Kinh anh và cô đã vô tình gặp nhau hơi nhiều. Đầu tiên là siêu thị, lần đó anh đi mua thức ăn trong tuần, tiện thể về nhà ngoại luôn. Cô cũng đi một mình, nhưng là lựa bánh kẹo. Điều đó không có gì lạ lắm vì Hứa An Di là con gái cưng của nhà họ Hứa, thức ăn ngon mỗi bữa cô cần gì phải lo lắng chứ. Vì gói kẹo vị dâu Hứa An Di thích ở chỗ cao quá nên cô nhón chân khều tay mãi vẫn không lấy được. Quách Chính Hạo chần chừ một lúc, dù sao đó cũng là em gái Hứa An Nhiên, anh không thể có liên hệ gì với nhà họ Hứa.
Rõ ràng đã tự nhủ như vậy, nhưng khi thấy Hứa An Di bỏ cuộc, giương mắt thất vọng nhìn gói kẹo dần xa tầm tay Quách Chính Hạo lại không kìm lòng được bước đến giúp đỡ cô. Anh đứng sau lưng Hứa An Di, với chiều cao áp đảo, giúp cô lấy gói kẹo hấp dẫn đó xuống. Quách Chính Hạo cứ nghĩ Hứa An Di sẽ giống những cô gái hay ngượng ngùng đỏ mặt khác, nhìn thấy anh ở khoảng cách gần nhất định sẽ bối rối. Nhưng cô hoàn toàn khác, thấy gói kẹo hai mắt sáng như sao đêm, giật lấy từ tay anh, cám ơn rối rít. Quách Chính Hạo thầm lắc đầu, đúng là vẫn còn trẻ con lắm!
Có lẽ Hứa An Di không nhận ra anh, vì cô cám ơn xong liền cầm giỏ đầy ắp thức ăn vặt sang gian hàng khác ngay.
Lần thứ hai Quách Chính Hạo gặp Hứa An Di là lúc cô bị bạn bè chơi đểu đẩy xuống hồ bơi. Không hiểu sao lúc đó anh cảm thấy tim mình như nhảy vọt lên cổ họng, đôi chân cũng không nghe lời vội chạy đến thành hồ bơi, không do dự nhảy "Ùm" xuống nước. Hứa An Di không biết bơi! Đó là kết luận Quách Chính Hạo rút ra sau khi cứu cô lên bờ. Cơ thể Hứa An Di rất yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt, Quách Chính Hạo vỗ má liên tục cô cũng không mở mắt. Cuối cùng anh đành tiến hành hô hấp nhân tạo, phải đến lần thứ ba môi chạm môi Hứa An Di mới mơ màng tỉnh lại.
- "Cám ơn anh!" - Câu đầu tiên Hứa An Di nói ra là như vậy, đã ho sù sụ còn cố gắng nhoẻn miệng cười.
Như có một sợi dây thít chặt tâm tư Quách Chính Hạo, giọng nói yếu ớt cùng bộ dạng khó nhọc hít thở của Hứa An Di khiến anh đau lòng. Quách Chính Hạo ôm thật chặt Hứa An Di, luôn miệng nói không sao là được, không sao là tốt rồi.
Cho đến giờ Quách Chính Hạo luôn cảm thấy thật may mắn khi nhớ lại chuyện đó, nếu hôm ấy anh không về ngôi trường Quách Chính Diệp từng học thì liệu có ai tốt bụng cứu Hứa An Di hay không? Anh đã tự hỏi như vậy ngàn vạn lần, vì Quách Chính Hạo nhìn thấy rõ ràng bạn bè vây quanh hồ bơi rất đông nhưng không hề có một ai quan tâm đến Hứa An Di đang chật vật dưới nước, có kẻ cười mỉa mai, cũng có người nhắm mắt thầm cầu nguyện gì đó. Thật nực cười, thay vì làm những chuyện vô ích như vậy tại sao không nhảy xuống cứu Hứa An Di? Rõ ràng đó là một mạng người, nếu như Hứa An Di không vượt qua được... chẳng phải ngôi trường đó sẽ xảy ra án mạng sao?
Kể từ sau lần Quách Chính Hạo cứu Hứa An Di đối với cô mà nói đã mang ơn anh sâu nặng. Chính vì thế mối quan hệ của cô và anh dần trở nên thân thiết hơn, họ hay đi chung với nhau, tâm sự với nhau. Cho đến một ngày, khi sắp kết thúc kì nghỉ hè, Quách Chính Hạo chợt nhận ra mình đã làm một chuyện điên rồ nhất thế gian. Tại sao anh có thể thân thiết với Hứa An Di đến vậy? Trong khi cô chính là em gái của Hứa An Nhiên, người mà anh hận thù nhất trần đời!
Quách Chính Hạo đã tự nhủ mình nên lặng lẽ rời khỏi Bắc Kinh, sau này vĩnh viễn không có quan hệ gì với Hứa An Di nữa. Nhưng khi cái tên của cô nhấp nháy trên màn hình di động lại khiến anh phải suy nghĩ lại, anh chần chừ không nghe máy. Cuối cùng khi Quách Chính Hạo vừa cầm điện thoại lên thì màn hình tắt lịm. Anh định gọi lại nhưng ngay sau đó Hứa An Di đã gọi đến lần nữa, lần này Quách Chính Hạo bắt máy ngay, như thể chỉ sợ chậm một giây cô sẽ không chờ được mà ngắt máy.
- "Anh nghe đây!"
Giọng của Hứa An Di truyền qua sóng điện thoại êm tai mà xoa dịu lòng người, nhỏ nhẹ và yếu đuối, hệt như con người cô. Hứa An Di kể cô vừa học được một bài nhạc mới, đã thu âm và gửi qua weibo cho anh. Từ trước đến nay Quách Chính Hạo chưa bao giờ hoài nghi về khả năng chơi đàn dương cầm của Hứa An Di, khi đó anh đã hứa nhất định sẽ nghe hết đoạn ghi âm đó. Trước khi ngắt máy Hứa An Di còn bị Quách Chính Hạo chọc cười một trận no nê, cuối cùng cô còn dặn đi dặn lại :"Nhất định nghe xong phải khen em thì em mới có động lực học bài mới gửi cho anh nghe đấy!" .
Quách Chính Hạo đăng nhập vào weibo, trước khi bật đoạn ghi âm lên còn cố tình vặn volume thật lớn. Ngay từ khi tiếng đàn vang lên Quách Chính Hạo rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mình đang hỗn loạn. Kì thực chỉ là tiếng đàn dương cầm thôi, tại sao lại khiến tim anh thổn thức? Dường như Quách Chính Hạo có thể thấy được hình ảnh Hứa An Di ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng mà thuần thục lướt đi trên từng phím nhạc, cô khẽ nhắm mắt, hòa mình vào thế giới với những nốt nhạc của riêng mình, yên tĩnh nhưng lại khiến người ta xót xa.
Quách Chính Hạo gấp gáp tắt đoạn ghi âm đó, anh vò đầu bứt tai, rốt cuộc cũng hiểu ra anh không thể nào đoạn tuyệt quan hệ mà tỏ ra không quen biết với Hứa An Di được.
Lí do rất đơn giản, Quách Chính Hạo thích Hứa An Di, sự thật luôn là vậy!
- Đến tận cùng anh muốn làm gì hả?
Ngay từ lúc gặp mặt Hứa An Di đã bộc lộ rõ sự chán ghét cùng với căm hận người trước mặt, anh ta là gì mà có thể tùy tâm tùy ý muốn làm khổ chị cô chứ? Sự ra đi của em gái Quách Chính Hạo chẳng ai mong muốn cả, đương nhiên, Hứa An Nhiên đã rất khổ sở trước cái chết của bạn thân rồi. Như vậy còn chưa đủ hay sao mà Quách Chính Hạo còn muốn trả thù?
- Bình tĩnh đi, chẳng phải anh và em lâu rồi không gặp lại sao? Việc gì em phải nổi nóng thế?
- QUÁCH CHÍNH HẠO!
Hứa An Di cực kì mất kiên nhẫn với thái độ của Quách Chính Hạo. anh ta cứ tỏ ra mình không làm gì sai cả. Rốt cuộc nói thế nào thì anh ta mới chịu buông bỏ quá khứ đây? Trái với vẻ nôn nóng của Hứa An Di thì Quách Chính Hạo rất ung dung, anh thổi hơi vào ly sữa nóng, sau đó đặt xuống trước mặt cô.
- Không nóng lắm đâu, em uống đi.
Thú thật mà nói thì trước đây khi tiếp cận Hứa An Di được một thời gian Quách Chính Hạo đã trở nên do dự vì kế hoạch trả thù của mình. Đối với anh Hứa An Nhiên đã gây ra những tội lỗi không thể nào bỏ qua được, cô đã khắc sâu vào tâm trí anh một vết thương tinh thần chí mạng khiến Quách Chính Hạo ngày đêm nhớ về cái chết của em gái và mẹ. Nhưng, với Hứa An Di thì khác, cô luôn xem Hứa An Nhiên như một thần linh, cô sùng bái, kính trọng và yêu quý chị mình. Bởi trong mắt cô Hứa An Nhiên có thể chịu đựng được nhiều thứ, càng có thể trở thành một con người hoàn hảo ai ai cũng ngưỡng mộ. Trong khi đó Hứa An Di chỉ là một con bé yếu đuối, không thể vượt qua cơn đau của bệnh tật, chỉ có thể sống nương tựa vào người khác.
Chính vì tình cảm của Hứa An Di dành cho chị gái rất lớn, rất sâu sắc làm Quách Chính Hạo đắn đo, hoãn lại kế hoạch trả thù. Nhưng ngay vào buổi trưa anh và Hứa An Nhiên ăn cùng nhau ở căn tin, tại thời điểm đó anh đã quyết tâm gạt Hứa An Di sang một bên, nhất định phải khiến Hứa An Nhiên trả giá.
Anh đã thăm dò Hứa An Nhiên vài câu, cụ thể như:
- "Ngoài cô bé tên Diệp Nhã Vân ra thì em còn thân thiết với bạn nữ nào khác không?"
- "Tôi không." - Hứa An Nhiên đó đã không do dự mà trả lời như thế, rõ ràng cô sớm đã quên mất cô bạn tên "Quách Chính Diệp" năm nào rồi.
- "Đã bao giờ em hối hận vì việc nào đó hay là cảm thấy có lỗi với ai chưa?"
- "Không có." - Lần này Hứa An Nhiên có chút do dự, anh nhìn thấy được điều đó qua đôi mắt cô. Thậm chí Quách Chính Hạo đã hi vọng cô trả lời "Có" hoặc ít nhất là gật đầu một cái, và anh sẽ không gặng hỏi cô hối hận vì chuyện gì hay thấy có lỗi với ai. Nhưng không, Hứa An Nhiên đã trả lời dứt khoát hai chữ "Không có" mà không hề có chút cắn rứt lương tâm nào, cô không hề cảm thấy tội lỗi vì những gì mình đã gây ra.
Thề rằng ngay khi đó Quách Chính Hạo đã muốn bóp chết Hứa An Nhiên ngay, cô là đứa con gái tồi tệ nhất anh từng gặp, ngay cả một chút cảm giác ăn năn cô cũng không hề có.
- Anh đừng giả vờ đối xử tốt với tôi làm gì.
Câu nói hằn học của Hứa An Di đã lôi Quách Chính Hạo đang chìm trong hồi tưởng trở về hiện tại. Anh gượng gạo, cười với cô, lời nói cũng rất chân thành.
- An Di, thật ra em cũng biết anh có thể giấu em chuyện anh kết thù với Hứa An Nhiên mà. Nhưng anh đã không làm vậy, chứng tỏ anh thật lòng muốn em hiểu rõ về con người của anh...
- Con người anh thật khiến tôi kinh tởm!
Hứa An Di thật sự không thể nghe mấy lời giả dối đó nữa, cô lên tiếng, cắt ngang câu nói của Quách Chính Hạo bằng một lời nhận xét vô tình nhất. Quách Chính Hạo cứng đờ người, đôi mắt âm u như cuồng phong bão tố sắp kéo về, hai bàn tay nắm chặt lại khiến lòng bàn tay hơi nhói lên. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy nét nhợt nhạt trên gương mặt Hứa An Di anh lại không nỡ quát mắng.
Có một sự thật mà cả Hứa An Di cũng không biết, đó là Quách Chính Hạo thích cô. Đây là lần đầu tiên anh thích một người, mặc dù kẻ Thượng Hải người Bắc Kinh không thể gặp nhau thường xuyên nhưng anh luôn gọi điện thoại hỏi thăm Hứa An Di.
Việc hai người gặp gỡ là hoàn toàn tình cờ, Quách Chính Hạo không hề có ý muốn để người khác nhúng tay vào chuyện riêng giữa anh và Hứa An Nhiên, càng không muốn lôi cả người vô tội như Hứa An Di vào chuyện này. Hơn ai hết anh biết nỗi đau mất mát người thân đau đớn như thế nào, dường như sự khổ sở đấy đang dần dần gặm mất linh hồn anh, đến khi mở mắt ra, chôn sâu sự đau thương cùng cực đó vào tận góc khuất trái tim thì anh đã quyết định phải bắt Hứa An Nhiên nợ máu phải trả bằng máu. Thà rằng để người thân Hứa An Nhiên một ngày nào đó phát hiện ra cái chết của con gái mình còn đỡ hơn để họ biết trước tương lai Hứa An Nhiên sẽ không thể sống mà vẫn không làm được gì, đó gọi là lực bất tòng tâm.
Bởi vì một khi Quách Chính Hạo đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được!
Hứa An Di và Quách Chính Hạo vô tình gặp nhau ở một quán cà phê, lúc đó không biết cô có chuyện gì gấp gáp mà đi nhanh đến nỗi không phát hiện một người cao lớn như anh ở trước mặt. Đến khi Hứa An Di nhận ra thì ly cà phê đã hắt cả lên áo Quách Chính Hạo, một mảng áo trước ngực anh thấm đẫm màu nâu sẫm của cà phê, ướt nhẹp dính vào cơ thể, trông vô cùng nhớp nháp.
- "Xin lỗi, em xin lỗi. Do em bất cẩn quá, nhất định em sẽ đền áo mới cho anh."
Không hiểu sao một người không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác như Quách Chính Hạo lúc đó lại không nỡ lớn tiếng với Hứa An Di, anh chỉ gạt tay của cô ra khi cô đưa tiền cho mình, lắc đầu từ chối. Nhưng Hứa An Di lại hiểu nhầm ý của anh, ngập ngừng đáp.
- "À... em biết như vậy có hơi bất lịch sự. Đáng lẽ ra em phải đi mua áo cho anh, nhưng xin lỗi, hiện giờ em có việc gấp."
- "Anh không có ý muốn em đền áo gì cả. Chỉ mong lần sau em cẩn thận hơn thôi."
Rõ ràng Quách Chính Hạo thấy ánh mắt Hứa An Di có vẻ không tin lắm, cô ngẩn người nhìn anh, mất một lúc mới có phản ứng, gập người chín mươi độ xin lỗi và cám ơn lần nữa, sau đó gấp gáp đi ra khỏi quán cà phê.
Sau khi Quách Chính Hạo thay áo xong xuôi thì cầm ly cà phê ấm nóng ra khỏi cửa hàng. Sở dĩ anh có áo mới để thay là vì nhờ một cô nhân viên chạy đi mua giúp, trong lúc đó thì anh ở quán cà phê chờ đợi. Ngay lúc định bắt taxi thì ánh mắt của Quách Chính Hạo chợt dừng lại ở quán bánh ngọt bên kia đường. Cụ thể là bàn ngay cạnh cửa sổ có hai người đang ngồi, một là cô bé vừa đụng trúng anh khi nãy, hai là người đã gián tiếp giết chết em gái anh! Có đánh chết Quách Chính Hạo cũng không bao giờ quên khuôn mặt trắng trẻo, khả ái nhưng đầy giả tạo, xấu xa của Hứa An Nhiên. Anh càng không ngờ cô bé yếu ớt, lễ phép kia lại quen biết với Hứa An Nhiên.
Trước một bàn đầy bánh ngọt cô bé cười rất tươi với Hứa An Nhiên, thỉnh thoảng cười rúc rích khi kể về chuyện nào đó. Cả gương mặt cô bé bừng sáng tựa nắng mai, nụ cười rạng rỡ treo mãi trên môi. Có thể nhìn ra Hứa An Nhiên và cô bé có quan hệ rất tốt.
Sau ngày hôm ấy Quách Chính Hạo đã nhờ người điều tra cô bé. Nhờ tập thông tin sơ bộ đó anh mới biết được Hứa An Nhiên còn có em gái tên Hứa An Di, rõ ràng cô bé đó không nổi bật được như chị mình.
Học hành không giỏi giang, nhanh nhạy, vóc dáng không chuẩn, cũng không quyến rũ như chị gái, nhưng gương mặt cô bé có nét đáng yêu trẻ con nào đó khiến người khác muốn cưng nựng, chiều chuộng. Được một điểm Hứa An Di hoàn toàn hơn chị mình, đó là cô rất có năng khiếu chơi dương cầm, ngược lại thì Hứa An Nhiên không hề thích đụng tay chạm chân vào nhạc cụ.
Sau khi đọc xong tập thông tin Quách Chính Hạo không nén được nụ cười mỉa mai, nổi trội thì đã sao, mất tình người như Hứa An Nhiên không xứng đáng để được người khác ngưỡng mộ!
Thề rằng mặc dù đã xem thông tin của Hứa An Di nhưng Quách Chính Hạo không hề có suy nghĩ sẽ lợi dụng cô trong kế hoạch trả thù Hứa An Nhiên. Có một điều kì lạ là trong thời gian nghỉ hè ở Bắc Kinh anh và cô đã vô tình gặp nhau hơi nhiều. Đầu tiên là siêu thị, lần đó anh đi mua thức ăn trong tuần, tiện thể về nhà ngoại luôn. Cô cũng đi một mình, nhưng là lựa bánh kẹo. Điều đó không có gì lạ lắm vì Hứa An Di là con gái cưng của nhà họ Hứa, thức ăn ngon mỗi bữa cô cần gì phải lo lắng chứ. Vì gói kẹo vị dâu Hứa An Di thích ở chỗ cao quá nên cô nhón chân khều tay mãi vẫn không lấy được. Quách Chính Hạo chần chừ một lúc, dù sao đó cũng là em gái Hứa An Nhiên, anh không thể có liên hệ gì với nhà họ Hứa.
Rõ ràng đã tự nhủ như vậy, nhưng khi thấy Hứa An Di bỏ cuộc, giương mắt thất vọng nhìn gói kẹo dần xa tầm tay Quách Chính Hạo lại không kìm lòng được bước đến giúp đỡ cô. Anh đứng sau lưng Hứa An Di, với chiều cao áp đảo, giúp cô lấy gói kẹo hấp dẫn đó xuống. Quách Chính Hạo cứ nghĩ Hứa An Di sẽ giống những cô gái hay ngượng ngùng đỏ mặt khác, nhìn thấy anh ở khoảng cách gần nhất định sẽ bối rối. Nhưng cô hoàn toàn khác, thấy gói kẹo hai mắt sáng như sao đêm, giật lấy từ tay anh, cám ơn rối rít. Quách Chính Hạo thầm lắc đầu, đúng là vẫn còn trẻ con lắm!
Có lẽ Hứa An Di không nhận ra anh, vì cô cám ơn xong liền cầm giỏ đầy ắp thức ăn vặt sang gian hàng khác ngay.
Lần thứ hai Quách Chính Hạo gặp Hứa An Di là lúc cô bị bạn bè chơi đểu đẩy xuống hồ bơi. Không hiểu sao lúc đó anh cảm thấy tim mình như nhảy vọt lên cổ họng, đôi chân cũng không nghe lời vội chạy đến thành hồ bơi, không do dự nhảy "Ùm" xuống nước. Hứa An Di không biết bơi! Đó là kết luận Quách Chính Hạo rút ra sau khi cứu cô lên bờ. Cơ thể Hứa An Di rất yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt, Quách Chính Hạo vỗ má liên tục cô cũng không mở mắt. Cuối cùng anh đành tiến hành hô hấp nhân tạo, phải đến lần thứ ba môi chạm môi Hứa An Di mới mơ màng tỉnh lại.
- "Cám ơn anh!" - Câu đầu tiên Hứa An Di nói ra là như vậy, đã ho sù sụ còn cố gắng nhoẻn miệng cười.
Như có một sợi dây thít chặt tâm tư Quách Chính Hạo, giọng nói yếu ớt cùng bộ dạng khó nhọc hít thở của Hứa An Di khiến anh đau lòng. Quách Chính Hạo ôm thật chặt Hứa An Di, luôn miệng nói không sao là được, không sao là tốt rồi.
Cho đến giờ Quách Chính Hạo luôn cảm thấy thật may mắn khi nhớ lại chuyện đó, nếu hôm ấy anh không về ngôi trường Quách Chính Diệp từng học thì liệu có ai tốt bụng cứu Hứa An Di hay không? Anh đã tự hỏi như vậy ngàn vạn lần, vì Quách Chính Hạo nhìn thấy rõ ràng bạn bè vây quanh hồ bơi rất đông nhưng không hề có một ai quan tâm đến Hứa An Di đang chật vật dưới nước, có kẻ cười mỉa mai, cũng có người nhắm mắt thầm cầu nguyện gì đó. Thật nực cười, thay vì làm những chuyện vô ích như vậy tại sao không nhảy xuống cứu Hứa An Di? Rõ ràng đó là một mạng người, nếu như Hứa An Di không vượt qua được... chẳng phải ngôi trường đó sẽ xảy ra án mạng sao?
Kể từ sau lần Quách Chính Hạo cứu Hứa An Di đối với cô mà nói đã mang ơn anh sâu nặng. Chính vì thế mối quan hệ của cô và anh dần trở nên thân thiết hơn, họ hay đi chung với nhau, tâm sự với nhau. Cho đến một ngày, khi sắp kết thúc kì nghỉ hè, Quách Chính Hạo chợt nhận ra mình đã làm một chuyện điên rồ nhất thế gian. Tại sao anh có thể thân thiết với Hứa An Di đến vậy? Trong khi cô chính là em gái của Hứa An Nhiên, người mà anh hận thù nhất trần đời!
Quách Chính Hạo đã tự nhủ mình nên lặng lẽ rời khỏi Bắc Kinh, sau này vĩnh viễn không có quan hệ gì với Hứa An Di nữa. Nhưng khi cái tên của cô nhấp nháy trên màn hình di động lại khiến anh phải suy nghĩ lại, anh chần chừ không nghe máy. Cuối cùng khi Quách Chính Hạo vừa cầm điện thoại lên thì màn hình tắt lịm. Anh định gọi lại nhưng ngay sau đó Hứa An Di đã gọi đến lần nữa, lần này Quách Chính Hạo bắt máy ngay, như thể chỉ sợ chậm một giây cô sẽ không chờ được mà ngắt máy.
- "Anh nghe đây!"
Giọng của Hứa An Di truyền qua sóng điện thoại êm tai mà xoa dịu lòng người, nhỏ nhẹ và yếu đuối, hệt như con người cô. Hứa An Di kể cô vừa học được một bài nhạc mới, đã thu âm và gửi qua weibo cho anh. Từ trước đến nay Quách Chính Hạo chưa bao giờ hoài nghi về khả năng chơi đàn dương cầm của Hứa An Di, khi đó anh đã hứa nhất định sẽ nghe hết đoạn ghi âm đó. Trước khi ngắt máy Hứa An Di còn bị Quách Chính Hạo chọc cười một trận no nê, cuối cùng cô còn dặn đi dặn lại :"Nhất định nghe xong phải khen em thì em mới có động lực học bài mới gửi cho anh nghe đấy!" .
Quách Chính Hạo đăng nhập vào weibo, trước khi bật đoạn ghi âm lên còn cố tình vặn volume thật lớn. Ngay từ khi tiếng đàn vang lên Quách Chính Hạo rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mình đang hỗn loạn. Kì thực chỉ là tiếng đàn dương cầm thôi, tại sao lại khiến tim anh thổn thức? Dường như Quách Chính Hạo có thể thấy được hình ảnh Hứa An Di ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng mà thuần thục lướt đi trên từng phím nhạc, cô khẽ nhắm mắt, hòa mình vào thế giới với những nốt nhạc của riêng mình, yên tĩnh nhưng lại khiến người ta xót xa.
Quách Chính Hạo gấp gáp tắt đoạn ghi âm đó, anh vò đầu bứt tai, rốt cuộc cũng hiểu ra anh không thể nào đoạn tuyệt quan hệ mà tỏ ra không quen biết với Hứa An Di được.
Lí do rất đơn giản, Quách Chính Hạo thích Hứa An Di, sự thật luôn là vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.