Chương 5
Đinh Mặc
14/11/2013
“Ôn Tinh tiểu thư, bây giờ cô đã tin chúng tôi là cảnh sát chưa?” Người đàn ông biến thái trước mặt —— à, cũng chính là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông” – Lý Minh ngồi đối diện tôi, hai tay ôm ngực nhìn tôi.
“Tin rồi, tin rồi!” Đầu tôi sắp chạm đến mặt bàn mất rồi. Tôi dám thề, từ nhỏ đến lớn chưa từng xấu hổ như vậy!
Thì ra Lý Minh thật sự là cảnh sát, còn là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”, mà cảnh sát trẻ tuổi lúc trước là cấp dưới của anh —— Đổng Vĩ. Lúc trước tôi cứ nghĩ số lượng biến thái từ một tăng thành hai chứ. Mà hai người bọn họ gần như phải trói tôi lôi về sở bởi vì suốt đường tôi liều mạng đánh,cắn, dù bọn họ nói gì cũng không nghe! Đến khi tôi nhìn thấy tấm bảng viết năm chữ “Sở cảnh sát Thành Đông” mới chính thức choáng váng. Mà lúc này cánh tay Lý Minh đã có thêm vài miệng vết thương mới.
Đương nhiên Đổng Vĩ nói Lý Minh là đối tượng xem mắt của tôi chỉ là đùa thôi. Nhưng tôi rất xấu hổ! Lại dám coi cảnh sát đại nhân, công an đại ca là biến thái mà K một trận!
Chẳng qua tôi cảm thấy áy náy nhiều hơn! Bởi vì tôi nhất quyết nhận định anh là người xấu là do khuôn mặt khủng bố của anh. Vậy chắc hẳn anh thường xuyên vì vậy mà bị người ta hiểu lầm!
Vết thương đó nhất định là do xả thân cứu người mà tạo thành! Tôi áy náy ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt bình thản của anh.
Lúc này, Đổng Vĩ đứng bên lại trêu ghẹo nói: “Lão đại, là do mặt anh quá khủng bố nên Ôn Tinh tiểu thư mới hiểu lầm chúng ta!”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Sao anh ta có thể nói như vậy? Sao có thể trực tiếp lấy khuôn mặt Lý Minh để nói giỡn như vậy?
Tôi lập tức nhìn về phía Lý Minh, lại thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, hiển nhiên bình thường thường xuyên bị trêu đùa như vậy, mà anh cũng không quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Trong lòng lại càng thêm kính nể cùng thương hại anh, tôi không tự chủ được trừng mắt nhìn Đổng Vĩ một cái, rất chính nghĩa nói: “Là vừa rồi tôi quá căng thẳng! Thật ra khuôn mặt như vậy rất cá tính, rất đàn ông!” .
Lời này vừa nói ra, hai người đều trừng lớn mắt nhìn tôi. Nhất là Lý Minh, anh ta nhìn tôi chằm chằm, có lẽ anh cho rằng tôi đang châm chọc anh? Tôi thản nhiên nhìn thẳng lại anh. Sợ cái gì, từ trước đến nay tôi là người yêu hận rõ ràng thế nên mở to mắt nhìn lại anh! Đến khi sự cảnh giác cùng tức giận trên mặt anh chậm rãi biến mất, dần dần hiện lên ý cười ôn hòa. .
“Lão đại, Ôn tiểu thư. . .” Đổng Vĩ đứng bên đột nhiên nở nụ cười, “Hai người nhìn nhau như vậy giống như đang phóng điện!”
Tôi cảm thấy mặt mình lập tức nóng lên, vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không kìm chế được mà lén nhìn Lý Minh một cái. Mà anh cũng không tự nhiên ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: “Ôn tiểu thư, hôm nay Lý Minh xem mắt với cô là đối tượng chúng tôi nghi ngờ mượn danh nghĩa xem mắt để lừa gạt—— tên thật Lý Trường Tuấn!”
Tôi lại hóa đá —— không thể nào! Hôm nay ông trời muốn tôi xui xẻo đến mức nào nữa?
“Lúc trước lão đại tưởng rằng cô đồng lõa, cho nên mới ‘động thủ’ với cô. Bởi vì chúng tôi đã theo dõi hắn hơn nửa tháng, cô là người phụ nữ đầu tiên hắn tiếp xúc!” Đổng Vĩ đứng bên cạnh giải thích.
Rất, rất, rất dọa người! Tôi chỉ cảm thấy trên mặt như có lửa thiêu, đối tượng tôi vừa xem mắt lại là kẻ lừa đảo! Ôi trời! Điệu bộ giả vờ giả vịt của tôi ở trong quán cà phê nhất định đã bị Lý Minh thấy hết! Nghĩ đến đây, tôi lén nhìn trộm anh một cái, lại phát hiện Lý Minh cùng Đổng Vĩ đang trao đổi ánh mắt, dường như đang có điều do dự, đang tính toán gì đó.
Tôi quyết tâm xoay chuyển hình tượng háo sắc của mình ở trong lòng bọn họ, vội hỏi: “Vậy các anh mang tôi về đồn làm gì?”
Lý Minh nghĩ nghĩ, nhìn tôi, gằn từng chữ một: “Chúng tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi thu thập chứng cớ, bắt hắn về kết án!”
“Lý Trường Tuấn đã lừa gạt gần trăm vạn của ba người phụ nữ thành phần tri thức ở những nơi khác, nhưng do không có chứng cớ, mà những cô gái bị lừa cũng không tình nguyện ra tòa làm chứng, chúng tôi không có cách nào bắt hắn!” Đổng Vĩ đứng bên giải thích nói: “Tin rằng cô là con mồi sắp tới của hắn, nếu cô hỗ trợ, lần này nhất định chúng tôi có thể nắm chắc quyền chủ động!” .
Tôi mở lớn ánh mắt nhìn hai người bọn họ, không phải chứ! Để cho tôi làm nội ứng? Bọn họ thật đúng là ảo tưởng. . . .
“Nhưng công việc kiểu này không phải rất nguy hiểm sao? Hơn nữa còn phải chuyên nghiệp. . .” Tôi nói thật, tôi dường như không phải loại phụ nữ khôn khéo
“Ôn Tinh tiểu thư, nếu lo lắng không an toàn, có thể không làm. Nhưng chúng tôi hy vọng cô đừng gặp lại hắn.” Biểu tình trên mặt Lý Minh bỗng nhiên trở nên thoải mái, nhẹ nhàng nói.
Tôi đang định biện bạch không phải do tôi nhát gan thì Đổng Vĩ lại nở nụ cười: “Ôn Tinh tiểu thư đâu phải người nhát gan! Tôi cảm thấy cô là người rất dũng mãnh!” Nói xong anh nhìn tôi cười hì hì, “Huống chi, Lý Trường Tuấn vẫn dùng tên giả Lý Minh, khiến đội trưởng chúng tôi——Lý Minh thật sự vô cùng tức giận! Ôn tiểu thư, xin cô giúp đội trưởng của chúng tôi tẩy sạch nỗi oan khuất này đi!”
“Đổng Vĩ! Tôn trọng lựa chọn của Ôn tiểu thư!” Lý Minh bỗng nhiên quát, lạnh lùng nhìn Đổng Vĩ liếc mắt. Đổng Vĩ lè lưỡi, không dám nói nữa. Ngay cả tôi cũng hoảng sợ. Lý Minh như vậy rất có khí thế, hàng lông mày dày nhíu chặt, ánh mắt như điện nhìn Đổng Vĩ. Tin rằng Đổng Vĩ bây giờ nhất định đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng —— bởi vì người đứng xem như tôi còn đang phát run nữa là. . . .
Nhưng vì sao, trong lòng tôi lại có chút nóng lòng muốn thử? Tuy rằng tôi vẫn luôn tuân kỷ thủ pháp, nhưng cũng không giống người thích lo chuyện bao đồng? Vì sao nơi nào đó trong lòng tôi, dường như có cảm giác rất mềm mại?
“Tôi đồng ý!” Máu nhanh chóng chảy xuôi, lại khiến cho tôi bắt đầu nảy sinh dục vọng nào đó —— thôi thúc mạo hiểm. Mà sâu trong linh hồn, lại cảm thấy ấm áp. Tôi ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Lý Minh, ánh mắt vui vẻ của Đổng Vĩ kinh hỉ.
Không biết sao, càng nhìn lại càng thấy vết sẹo đỏ thẫm dữ tợn trên mặt Lý Minh thuận mắt, càng cảm thấy cá tính.
“Tin rồi, tin rồi!” Đầu tôi sắp chạm đến mặt bàn mất rồi. Tôi dám thề, từ nhỏ đến lớn chưa từng xấu hổ như vậy!
Thì ra Lý Minh thật sự là cảnh sát, còn là đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”, mà cảnh sát trẻ tuổi lúc trước là cấp dưới của anh —— Đổng Vĩ. Lúc trước tôi cứ nghĩ số lượng biến thái từ một tăng thành hai chứ. Mà hai người bọn họ gần như phải trói tôi lôi về sở bởi vì suốt đường tôi liều mạng đánh,cắn, dù bọn họ nói gì cũng không nghe! Đến khi tôi nhìn thấy tấm bảng viết năm chữ “Sở cảnh sát Thành Đông” mới chính thức choáng váng. Mà lúc này cánh tay Lý Minh đã có thêm vài miệng vết thương mới.
Đương nhiên Đổng Vĩ nói Lý Minh là đối tượng xem mắt của tôi chỉ là đùa thôi. Nhưng tôi rất xấu hổ! Lại dám coi cảnh sát đại nhân, công an đại ca là biến thái mà K một trận!
Chẳng qua tôi cảm thấy áy náy nhiều hơn! Bởi vì tôi nhất quyết nhận định anh là người xấu là do khuôn mặt khủng bố của anh. Vậy chắc hẳn anh thường xuyên vì vậy mà bị người ta hiểu lầm!
Vết thương đó nhất định là do xả thân cứu người mà tạo thành! Tôi áy náy ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt bình thản của anh.
Lúc này, Đổng Vĩ đứng bên lại trêu ghẹo nói: “Lão đại, là do mặt anh quá khủng bố nên Ôn Tinh tiểu thư mới hiểu lầm chúng ta!”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Sao anh ta có thể nói như vậy? Sao có thể trực tiếp lấy khuôn mặt Lý Minh để nói giỡn như vậy?
Tôi lập tức nhìn về phía Lý Minh, lại thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, hiển nhiên bình thường thường xuyên bị trêu đùa như vậy, mà anh cũng không quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Trong lòng lại càng thêm kính nể cùng thương hại anh, tôi không tự chủ được trừng mắt nhìn Đổng Vĩ một cái, rất chính nghĩa nói: “Là vừa rồi tôi quá căng thẳng! Thật ra khuôn mặt như vậy rất cá tính, rất đàn ông!” .
Lời này vừa nói ra, hai người đều trừng lớn mắt nhìn tôi. Nhất là Lý Minh, anh ta nhìn tôi chằm chằm, có lẽ anh cho rằng tôi đang châm chọc anh? Tôi thản nhiên nhìn thẳng lại anh. Sợ cái gì, từ trước đến nay tôi là người yêu hận rõ ràng thế nên mở to mắt nhìn lại anh! Đến khi sự cảnh giác cùng tức giận trên mặt anh chậm rãi biến mất, dần dần hiện lên ý cười ôn hòa. .
“Lão đại, Ôn tiểu thư. . .” Đổng Vĩ đứng bên đột nhiên nở nụ cười, “Hai người nhìn nhau như vậy giống như đang phóng điện!”
Tôi cảm thấy mặt mình lập tức nóng lên, vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không kìm chế được mà lén nhìn Lý Minh một cái. Mà anh cũng không tự nhiên ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: “Ôn tiểu thư, hôm nay Lý Minh xem mắt với cô là đối tượng chúng tôi nghi ngờ mượn danh nghĩa xem mắt để lừa gạt—— tên thật Lý Trường Tuấn!”
Tôi lại hóa đá —— không thể nào! Hôm nay ông trời muốn tôi xui xẻo đến mức nào nữa?
“Lúc trước lão đại tưởng rằng cô đồng lõa, cho nên mới ‘động thủ’ với cô. Bởi vì chúng tôi đã theo dõi hắn hơn nửa tháng, cô là người phụ nữ đầu tiên hắn tiếp xúc!” Đổng Vĩ đứng bên cạnh giải thích.
Rất, rất, rất dọa người! Tôi chỉ cảm thấy trên mặt như có lửa thiêu, đối tượng tôi vừa xem mắt lại là kẻ lừa đảo! Ôi trời! Điệu bộ giả vờ giả vịt của tôi ở trong quán cà phê nhất định đã bị Lý Minh thấy hết! Nghĩ đến đây, tôi lén nhìn trộm anh một cái, lại phát hiện Lý Minh cùng Đổng Vĩ đang trao đổi ánh mắt, dường như đang có điều do dự, đang tính toán gì đó.
Tôi quyết tâm xoay chuyển hình tượng háo sắc của mình ở trong lòng bọn họ, vội hỏi: “Vậy các anh mang tôi về đồn làm gì?”
Lý Minh nghĩ nghĩ, nhìn tôi, gằn từng chữ một: “Chúng tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi thu thập chứng cớ, bắt hắn về kết án!”
“Lý Trường Tuấn đã lừa gạt gần trăm vạn của ba người phụ nữ thành phần tri thức ở những nơi khác, nhưng do không có chứng cớ, mà những cô gái bị lừa cũng không tình nguyện ra tòa làm chứng, chúng tôi không có cách nào bắt hắn!” Đổng Vĩ đứng bên giải thích nói: “Tin rằng cô là con mồi sắp tới của hắn, nếu cô hỗ trợ, lần này nhất định chúng tôi có thể nắm chắc quyền chủ động!” .
Tôi mở lớn ánh mắt nhìn hai người bọn họ, không phải chứ! Để cho tôi làm nội ứng? Bọn họ thật đúng là ảo tưởng. . . .
“Nhưng công việc kiểu này không phải rất nguy hiểm sao? Hơn nữa còn phải chuyên nghiệp. . .” Tôi nói thật, tôi dường như không phải loại phụ nữ khôn khéo
“Ôn Tinh tiểu thư, nếu lo lắng không an toàn, có thể không làm. Nhưng chúng tôi hy vọng cô đừng gặp lại hắn.” Biểu tình trên mặt Lý Minh bỗng nhiên trở nên thoải mái, nhẹ nhàng nói.
Tôi đang định biện bạch không phải do tôi nhát gan thì Đổng Vĩ lại nở nụ cười: “Ôn Tinh tiểu thư đâu phải người nhát gan! Tôi cảm thấy cô là người rất dũng mãnh!” Nói xong anh nhìn tôi cười hì hì, “Huống chi, Lý Trường Tuấn vẫn dùng tên giả Lý Minh, khiến đội trưởng chúng tôi——Lý Minh thật sự vô cùng tức giận! Ôn tiểu thư, xin cô giúp đội trưởng của chúng tôi tẩy sạch nỗi oan khuất này đi!”
“Đổng Vĩ! Tôn trọng lựa chọn của Ôn tiểu thư!” Lý Minh bỗng nhiên quát, lạnh lùng nhìn Đổng Vĩ liếc mắt. Đổng Vĩ lè lưỡi, không dám nói nữa. Ngay cả tôi cũng hoảng sợ. Lý Minh như vậy rất có khí thế, hàng lông mày dày nhíu chặt, ánh mắt như điện nhìn Đổng Vĩ. Tin rằng Đổng Vĩ bây giờ nhất định đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng —— bởi vì người đứng xem như tôi còn đang phát run nữa là. . . .
Nhưng vì sao, trong lòng tôi lại có chút nóng lòng muốn thử? Tuy rằng tôi vẫn luôn tuân kỷ thủ pháp, nhưng cũng không giống người thích lo chuyện bao đồng? Vì sao nơi nào đó trong lòng tôi, dường như có cảm giác rất mềm mại?
“Tôi đồng ý!” Máu nhanh chóng chảy xuôi, lại khiến cho tôi bắt đầu nảy sinh dục vọng nào đó —— thôi thúc mạo hiểm. Mà sâu trong linh hồn, lại cảm thấy ấm áp. Tôi ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Lý Minh, ánh mắt vui vẻ của Đổng Vĩ kinh hỉ.
Không biết sao, càng nhìn lại càng thấy vết sẹo đỏ thẫm dữ tợn trên mặt Lý Minh thuận mắt, càng cảm thấy cá tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.