Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!
Chương 77: Đoàn tình nguyện
Chất Độc Đáng Yêu
20/08/2023
Có cơm rồi, có cơm rồi!
Vật lộn cả ngày dài, mọi người thở phào ngồi xuống bàn ăn. Trên bàn có khá nhiều món, nhưng đa số là các món đơn giản. Thực phẩm họ mang tới tuy chất lượng , nhưng cơ sở vật chất thiếu thốn quá, không có bếp điện, không có bếp ga, nấu ăn bằng củi thật sự rất cực. Có thể nấu ra được từng này đã là tốt lắm rồi.
Trước bữa ăn, Tiêu Kính đứng dậy, trịnh trọng phát biểu:
- Mọi người hôm nay đã vất vả rồi. Nhưng đổi lại chúng ta đã hoàn thành mục tiêu, giúp đỡ những thôn dân khó khăn, đưa đến cho họ một mùa đông ấm áp hơn, hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ thực hiện được nhiều hoạt động ý nghĩa, đem tình thương của mọi người tới những nơi có điều kiện khó khăn.
Đáp lại là một tràng pháo tay nồng nhiệt.
- Ai ai cũng đói rồi, mau ăn cơm thôi.
Hà Tịch vất vả đặt bao gạo xuống nền đất. Cô nhìn xung quanh, căn nhà chẳng có mấy vật dụng, chỉ có chiếc một chiếc giường tre và tủ quần áo cũ kỹ, trông mà buồn thay. Xung còn phát ra tiếng mọt đục gỗ, căn nhà này đã không còn kiên cố nữa.
Hà Tịch lại nhìn về phía góc bếp, trong lòng buồn bã.
Người phụ nữ vừa vui sướng vừa biết ơn, tiếng phổ thông không thạo, nói ra có chút khó nghe:
- Cảm ơn cô gái. Tôi còn không biết phải mang mấy thứ này về bằng cách nào.
Ban nãy Hà Tịch xong việc, phát hiện trong sân còn mỗi hai mẹ con họ đang loay hoay nên đi đến hỏi thăm. Các hộ khác có đàn ông, bao nhiêu đồ nhận được đều dễ dàng mang về, hộ này chỉ có hai mẹ con, đứa con còn nhỏ tuổi không giúp được gì nhiều. Trời lại gần tối, Hà Tịch và Kiều Ninh thấy họ đáng thương nên giúp họ chuyển đồ về nhà. Không ngờ nhà của họ ở tận cuối thôn, đi rất lâu mới tới, Kiều Ninh gặp chút vấn đề cá nhân nên đã về trước, bỏ lại cô giữa đường.
Mùa đông lạnh giá, cô nhìn thấy trên giường chỉ có chiếc đệm mỏng, chăn cũng chỗ vá chỗ khâu, thực sự thiếu thốn.
Đứa trẻ đang phấn khích dán mắt vào mấy hộp kẹo trong thùng, chợt nghe cô hỏi:
- Tối em ngủ có bị lạnh không?
Nó do dự rồi gật đầu.
- Ngủ lạnh thế này rất dễ sinh bệnh.
Cô không suy nghĩ đã moi hết số tiền mình có ra đếm đi đếm lại, sau đó lén nhét vào túi của đứa nhỏ, miệng dặn dò:
- Lát nữa chị đi, đem số tiền này đưa cho mẹ em, nói mẹ em đi mua một chiếc chăn mới, đừng để tối ngủ bị lạnh. Còn số bánh kẹo kia mỗi ngày ăn một ít, không nên ăn nhiều. Quần áo mỗi ngày thay xong phải đem đi giặt, phơi khô hẵng mặc, đừng mặc đồ ẩm ướt. Giày đeo phải giữ gìn cho tốt, đừng làm bẩn. Có nhớ lời chị dặn không?
Đứa nhỏ rất biết điều, gật đầu nói:
- Em nhớ rồi ạ. Có điều hôm nay nhà em đã được rất nhiều quà rồi, cô giáo có dặn không được tự ý lấy tiền của người khác.
- Vậy cứ coi như là chị cho mẹ em vay, lần sau chị trở lại mẹ em trả cho chị là được.
Nó cảm thấy có gì đó không đúng lắm:
- Lần sau? Lần sau là bao giờ ạ?
Hà Tịch nghĩ một lúc rồi đáp:
- Chị không biết nữa, nhưng số tiền này em cứ đưa cho mẹ của em. Nếu chị không trở lại, vậy em trả chị bằng cách ngoan ngoãn nghe lời mẹ, học hành thật chăm chỉ, có được không?
Nó đảo mắt, suy nghĩ rồi mới chầm chậm gật đầu.
- Ngoan lắm. Chị phải đi rồi, em vào trong bếp với mẹ đi.
Căn nhà nhỏ nằm đơn sơ nằm một mình trên bãi đất trống, khói bếp vương vấn lượn lờ trên mái lá tre. Hà Tịch nhìn từ xa thấy cảnh vật có chút hưu quạnh. Trời sậm tối, các hộ dân khác đã đều đã lên đèn sáng trưng. Mỗi một căn nhà mà cô đi qua đều có tiếng nói cười rộn rã. Với thực phẩm mà họ mang tới, hi vọng thôn dân đêm nay sẽ nấu gì đó thật ngon để ăn, sẽ không bị đói rét.
Mùi thức ăn thoang thoảng bay qua khiến bụng cô có chút đói. Thế là cô bước đi nhanh hơn, chỉ mong là không bị muộn giờ cơm.
Lúc Kiều Ninh về trước có nói là sẽ báo lại với mọi người, để phần thức ăn cho Hà Tịch. Hà Tịch về tới nơi, đa số sinh viên đã ăn uống xong xuôi. Kiều Ninh thấy cô liền vẫy tay:
- Hà Tịch, về rồi à? Mau tới đây ăn cơm.
Cô đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Kiều Ninh. Kiều Ninh tự động đứng dậy nói sẽ đi lấy thức ăn. Lúc đi còn bình thường, lúc về sắc mặt hình như không được tốt lắm. Cô thấy vậy liền hỏi:
- Sao thế?
Kiều Ninh đăm chiêu:
- Tôi rõ ràng đã nói họ để một phần cho cậu, nhưng vào tìm thì không thấy đâu cả.
Thế là cả hai cùng tới nhà bếp, đúng thật là không còn chút thức ăn nào. Vừa lúc Lệ Quân đi đến, Kiều Ninh vội hỏi:
- Phần thức ăn tôi nói mọi người để cho Hà Tịch đâu rồi?
Lệ Quân nhíu mày, giọng điệu khó chịu:
- Phần nào?
Kiều Ninh hơi kích động:
- Cậu đừng có như vậy, tôi rõ ràng có nói với người trong bếp để lại một phần. Hà Tịch đi giúp người trong thôn nên về muộn, giờ một chút cơm cũng không có.
Lệ Quân có chút bực mình đáp:
- Tôi làm sao mà biết được, ai nói cậu ta về muộn làm gì. Hơn nữa thức ăn không nhiều, cậu ta phải tự biết đường mà về ăn chứ.
Kiều Ninh nổi đoá:
- Cậu ấy vất vả cả ngày mà, sao cậu lại có thể nói như vậy chứ?
Rồi cô quay sang nói với Hà Tịch:
- Lúc đó tôi tuy vội nhưng cũng đã cẩn thận nói lại với Châu Bích, không ngờ kết quả lại thành thế này...
Hà Tịch ôm bụng đói nghe bọn họ cãi nhau, nhưng cãi nữa thì có ích gì, đâu thể biến ra cơm ăn được. Cho dù là ai đó cố ý không phần cơm cho cô, giờ cũng chẳng còn sức so đo với người ta nữa.
- Trong bếp còn gì nấu được không?
Lệ Quân lạnh nhạt đáp:
- Không có. Thực phẩm mang tới đã nấu hết sạch rồi.
Kiều Ninh hỏi:
- Vậy sáng mai nấu đồ ăn sáng bằng gì?
- Sáng mai không nấu. Trên đường về sẽ tìm nơi giải quyết bữa sáng, Tiêu Kính có nói rồi.
Hà Tịch thật sự cảm thán vận số của mình quá "tốt". Cô chỉ là giúp đỡ người khác một chút mà thành ra cơm tối cũng không có để ăn rồi sao?
Hết cách, cô trở về phòng, lót dạ bằng một chút đồ ăn vặt mà Kiều Ninh mang tới. May thay dạ dày cô nhỏ, không đến nỗi chịu không nổi. Nhưng vẫn là bị đói, còn phải nhịn đến sáng mai, cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Cô vừa nằm trên giường vừa tự nhủ từ nay sẽ quý trọng thức ăn, không tùy tiện bỏ bữa nữa.
Kiều Ninh nằm bên cạnh, ôm lấy cô than thở:
- Là tôi không tốt, xin lỗi nhé. Nếu tôi cẩn thận thì đã không đến nông nỗi này...
- Cậu có lỗi gì đâu chứ. Chỉ là một bữa ăn thôi mà, có bánh quy của cậu tôi hiện tại không thấy đói nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo. Qua khe cửa, ánh sáng nhàn nhạt len lói chiếu vào trong phòng.
- Ngoài kia có chuyện gì thế?
Kiều Ninh nhớ ra:
- Là thôn dân mang củi đến đốt lửa trại, còn ca hát nhảy múa nữa. Tiêu Kính rất thích náo nhiệt, nên chiều nay nghe bác trưởng thôn nói chuyện liền đồng ý ngay.
- Để cảm ơn chúng ta?
- Chắc là vậy.
Một số sinh viên vì buổi chiều mệt mỏi mà không muốn rời phòng, ngủ mặc kệ sự đời. Nhưng phần nhiều đều tò mò muốn xem nếp sống sinh hoạt của người dân ở đây thế nào, hiếm có dịp vui nên rất có hứng thú.
Hà Tịch nằm nghe tiếng bọn họ hát hò, không cần tận mắt thấy cũng biết được bên ngoài náo nhiệt thế nào. Chỉ là họ hát tiếng dân tộc, cô nghe không hiểu. Đôi lúc còn có tiếng hò hét của các bạn sinh viên khác.
Hà Tịch liên tục lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được. Không biết là vì quá ồn hay là...vì cái bụng đang kêu ùng ục của mình...
Trong lúc suy nghĩ bâng quơ, điện thoại lại có tin nhắn.
Vật lộn cả ngày dài, mọi người thở phào ngồi xuống bàn ăn. Trên bàn có khá nhiều món, nhưng đa số là các món đơn giản. Thực phẩm họ mang tới tuy chất lượng , nhưng cơ sở vật chất thiếu thốn quá, không có bếp điện, không có bếp ga, nấu ăn bằng củi thật sự rất cực. Có thể nấu ra được từng này đã là tốt lắm rồi.
Trước bữa ăn, Tiêu Kính đứng dậy, trịnh trọng phát biểu:
- Mọi người hôm nay đã vất vả rồi. Nhưng đổi lại chúng ta đã hoàn thành mục tiêu, giúp đỡ những thôn dân khó khăn, đưa đến cho họ một mùa đông ấm áp hơn, hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ thực hiện được nhiều hoạt động ý nghĩa, đem tình thương của mọi người tới những nơi có điều kiện khó khăn.
Đáp lại là một tràng pháo tay nồng nhiệt.
- Ai ai cũng đói rồi, mau ăn cơm thôi.
Hà Tịch vất vả đặt bao gạo xuống nền đất. Cô nhìn xung quanh, căn nhà chẳng có mấy vật dụng, chỉ có chiếc một chiếc giường tre và tủ quần áo cũ kỹ, trông mà buồn thay. Xung còn phát ra tiếng mọt đục gỗ, căn nhà này đã không còn kiên cố nữa.
Hà Tịch lại nhìn về phía góc bếp, trong lòng buồn bã.
Người phụ nữ vừa vui sướng vừa biết ơn, tiếng phổ thông không thạo, nói ra có chút khó nghe:
- Cảm ơn cô gái. Tôi còn không biết phải mang mấy thứ này về bằng cách nào.
Ban nãy Hà Tịch xong việc, phát hiện trong sân còn mỗi hai mẹ con họ đang loay hoay nên đi đến hỏi thăm. Các hộ khác có đàn ông, bao nhiêu đồ nhận được đều dễ dàng mang về, hộ này chỉ có hai mẹ con, đứa con còn nhỏ tuổi không giúp được gì nhiều. Trời lại gần tối, Hà Tịch và Kiều Ninh thấy họ đáng thương nên giúp họ chuyển đồ về nhà. Không ngờ nhà của họ ở tận cuối thôn, đi rất lâu mới tới, Kiều Ninh gặp chút vấn đề cá nhân nên đã về trước, bỏ lại cô giữa đường.
Mùa đông lạnh giá, cô nhìn thấy trên giường chỉ có chiếc đệm mỏng, chăn cũng chỗ vá chỗ khâu, thực sự thiếu thốn.
Đứa trẻ đang phấn khích dán mắt vào mấy hộp kẹo trong thùng, chợt nghe cô hỏi:
- Tối em ngủ có bị lạnh không?
Nó do dự rồi gật đầu.
- Ngủ lạnh thế này rất dễ sinh bệnh.
Cô không suy nghĩ đã moi hết số tiền mình có ra đếm đi đếm lại, sau đó lén nhét vào túi của đứa nhỏ, miệng dặn dò:
- Lát nữa chị đi, đem số tiền này đưa cho mẹ em, nói mẹ em đi mua một chiếc chăn mới, đừng để tối ngủ bị lạnh. Còn số bánh kẹo kia mỗi ngày ăn một ít, không nên ăn nhiều. Quần áo mỗi ngày thay xong phải đem đi giặt, phơi khô hẵng mặc, đừng mặc đồ ẩm ướt. Giày đeo phải giữ gìn cho tốt, đừng làm bẩn. Có nhớ lời chị dặn không?
Đứa nhỏ rất biết điều, gật đầu nói:
- Em nhớ rồi ạ. Có điều hôm nay nhà em đã được rất nhiều quà rồi, cô giáo có dặn không được tự ý lấy tiền của người khác.
- Vậy cứ coi như là chị cho mẹ em vay, lần sau chị trở lại mẹ em trả cho chị là được.
Nó cảm thấy có gì đó không đúng lắm:
- Lần sau? Lần sau là bao giờ ạ?
Hà Tịch nghĩ một lúc rồi đáp:
- Chị không biết nữa, nhưng số tiền này em cứ đưa cho mẹ của em. Nếu chị không trở lại, vậy em trả chị bằng cách ngoan ngoãn nghe lời mẹ, học hành thật chăm chỉ, có được không?
Nó đảo mắt, suy nghĩ rồi mới chầm chậm gật đầu.
- Ngoan lắm. Chị phải đi rồi, em vào trong bếp với mẹ đi.
Căn nhà nhỏ nằm đơn sơ nằm một mình trên bãi đất trống, khói bếp vương vấn lượn lờ trên mái lá tre. Hà Tịch nhìn từ xa thấy cảnh vật có chút hưu quạnh. Trời sậm tối, các hộ dân khác đã đều đã lên đèn sáng trưng. Mỗi một căn nhà mà cô đi qua đều có tiếng nói cười rộn rã. Với thực phẩm mà họ mang tới, hi vọng thôn dân đêm nay sẽ nấu gì đó thật ngon để ăn, sẽ không bị đói rét.
Mùi thức ăn thoang thoảng bay qua khiến bụng cô có chút đói. Thế là cô bước đi nhanh hơn, chỉ mong là không bị muộn giờ cơm.
Lúc Kiều Ninh về trước có nói là sẽ báo lại với mọi người, để phần thức ăn cho Hà Tịch. Hà Tịch về tới nơi, đa số sinh viên đã ăn uống xong xuôi. Kiều Ninh thấy cô liền vẫy tay:
- Hà Tịch, về rồi à? Mau tới đây ăn cơm.
Cô đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Kiều Ninh. Kiều Ninh tự động đứng dậy nói sẽ đi lấy thức ăn. Lúc đi còn bình thường, lúc về sắc mặt hình như không được tốt lắm. Cô thấy vậy liền hỏi:
- Sao thế?
Kiều Ninh đăm chiêu:
- Tôi rõ ràng đã nói họ để một phần cho cậu, nhưng vào tìm thì không thấy đâu cả.
Thế là cả hai cùng tới nhà bếp, đúng thật là không còn chút thức ăn nào. Vừa lúc Lệ Quân đi đến, Kiều Ninh vội hỏi:
- Phần thức ăn tôi nói mọi người để cho Hà Tịch đâu rồi?
Lệ Quân nhíu mày, giọng điệu khó chịu:
- Phần nào?
Kiều Ninh hơi kích động:
- Cậu đừng có như vậy, tôi rõ ràng có nói với người trong bếp để lại một phần. Hà Tịch đi giúp người trong thôn nên về muộn, giờ một chút cơm cũng không có.
Lệ Quân có chút bực mình đáp:
- Tôi làm sao mà biết được, ai nói cậu ta về muộn làm gì. Hơn nữa thức ăn không nhiều, cậu ta phải tự biết đường mà về ăn chứ.
Kiều Ninh nổi đoá:
- Cậu ấy vất vả cả ngày mà, sao cậu lại có thể nói như vậy chứ?
Rồi cô quay sang nói với Hà Tịch:
- Lúc đó tôi tuy vội nhưng cũng đã cẩn thận nói lại với Châu Bích, không ngờ kết quả lại thành thế này...
Hà Tịch ôm bụng đói nghe bọn họ cãi nhau, nhưng cãi nữa thì có ích gì, đâu thể biến ra cơm ăn được. Cho dù là ai đó cố ý không phần cơm cho cô, giờ cũng chẳng còn sức so đo với người ta nữa.
- Trong bếp còn gì nấu được không?
Lệ Quân lạnh nhạt đáp:
- Không có. Thực phẩm mang tới đã nấu hết sạch rồi.
Kiều Ninh hỏi:
- Vậy sáng mai nấu đồ ăn sáng bằng gì?
- Sáng mai không nấu. Trên đường về sẽ tìm nơi giải quyết bữa sáng, Tiêu Kính có nói rồi.
Hà Tịch thật sự cảm thán vận số của mình quá "tốt". Cô chỉ là giúp đỡ người khác một chút mà thành ra cơm tối cũng không có để ăn rồi sao?
Hết cách, cô trở về phòng, lót dạ bằng một chút đồ ăn vặt mà Kiều Ninh mang tới. May thay dạ dày cô nhỏ, không đến nỗi chịu không nổi. Nhưng vẫn là bị đói, còn phải nhịn đến sáng mai, cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Cô vừa nằm trên giường vừa tự nhủ từ nay sẽ quý trọng thức ăn, không tùy tiện bỏ bữa nữa.
Kiều Ninh nằm bên cạnh, ôm lấy cô than thở:
- Là tôi không tốt, xin lỗi nhé. Nếu tôi cẩn thận thì đã không đến nông nỗi này...
- Cậu có lỗi gì đâu chứ. Chỉ là một bữa ăn thôi mà, có bánh quy của cậu tôi hiện tại không thấy đói nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo. Qua khe cửa, ánh sáng nhàn nhạt len lói chiếu vào trong phòng.
- Ngoài kia có chuyện gì thế?
Kiều Ninh nhớ ra:
- Là thôn dân mang củi đến đốt lửa trại, còn ca hát nhảy múa nữa. Tiêu Kính rất thích náo nhiệt, nên chiều nay nghe bác trưởng thôn nói chuyện liền đồng ý ngay.
- Để cảm ơn chúng ta?
- Chắc là vậy.
Một số sinh viên vì buổi chiều mệt mỏi mà không muốn rời phòng, ngủ mặc kệ sự đời. Nhưng phần nhiều đều tò mò muốn xem nếp sống sinh hoạt của người dân ở đây thế nào, hiếm có dịp vui nên rất có hứng thú.
Hà Tịch nằm nghe tiếng bọn họ hát hò, không cần tận mắt thấy cũng biết được bên ngoài náo nhiệt thế nào. Chỉ là họ hát tiếng dân tộc, cô nghe không hiểu. Đôi lúc còn có tiếng hò hét của các bạn sinh viên khác.
Hà Tịch liên tục lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được. Không biết là vì quá ồn hay là...vì cái bụng đang kêu ùng ục của mình...
Trong lúc suy nghĩ bâng quơ, điện thoại lại có tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.