Chương 12:
Duyên Huyền
29/11/2021
Nó vẫn nói chuyện với Hoàng Lân nhưng vẫn cố giấu chuyện nó là Như Huyền bạn cùng trường với cậu, hai người cứ nói chuyện bình thường cho đến một hôm, Như Huyền lên nhà của Minh Minh chơi.
“Như Huyền, cậu có tình cảm với bạn kia không”- Minh Minh hỏi.
“À ờ chắc là không”- Như Huyền có hơi khượng lại rồi ấp úng trả lời.
“Vậy tốt quá, tớ và Hoàng Lân yêu nhau rồi á”- Minh Minh vui vẻ nói.
Như Huyền gần như không tin mình đang nghe cái gì, nó vẫn chưa kịp nói với Minh Minh chuyện này thì đã nhận cái tin không muốn nhận nhất, nó nên làm gì đây. Lấy lại chút bình tĩnh nó liền nói.
“Vậy hả, cậy ấy nói cậu ấy thích cậu à”- Như Huyền vẫn muốn hỏi rõ lại chuyện này.
“Cậu ấy kêu, chúng ta thử làm người yêu đi, tại thấy tính hai đứa điều nhây vui như nhau”- Minh Minh kể lại lời của Hoàng Lân.
Ngồi thêm một lúc, Như Huyền gần như không thể nghe thêm những lời nói ngọt ngào từ hai người nên kiếm cớ ra về.
Về đến nhà nó đi thẳng vào phòng, lại lần nữa nó lại khóc, khóc một lúc nó liền ngủ thiết đi. Thức dậy, cô lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ tình cảm này của mình.
“Cậu với Minh Minh thành người yêu rồi sao”- Như Huyền lấy hết can đảm để hỏi.
“Ời, Minh kể rồi à, tớ ở xa, hi vọng cậu giúp tớ chăm sóc Minh Minh nhé”- Hoàng Lân.
“Cậu yêu Minh Minh là được, đừng làm cậu ấy buồn, có gì cần giúp thì nhắn tin cho tớ”- Như Huyền.
“Ok cảm ơn cậu trước nha” - Hoàng Lân.
Đọc tin nhắn này xong cô cũng không rep lại nữa, chuyện nó và cậu có lẽ chỉ mình nó ảo tưởng, có lẽ cậu quên nó rồi. Nó leo lên bàn học, lấy bài tập làm cho xong, cách bây giờ chỉ có học mới không có thời gian nghĩ đến chuyện gì nữa.
Ngày nào Minh Minh cũng kể cho Như Huyền nghe về chuyện hai người. Như Huyền cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện này, mỗi lần Khánh Huyền tới gần thì Như Huyền điều cố tình cắt ngang câu chuyện để Khánh Huyền không biết, nhưng lần này Như Huyền cố gắng cắt ngang nhưng không được, Khánh Huyền cuối cùng cũng biết chuyện.
“Cậu nói gì cơ, cậu kêu cậu bạn nam kia là chồng ư”- Khánh Huyền hỏi lại Minh Minh.
“Ừ đúng rồi nè, tụi tớ là người yêu rồi á”- Minh Minh chắc không biết vì sao Khánh Huyền lại ngạc nhiên như vậy nên vẫn cười nói trả lời lại.
Khánh Huyền không còn để ý đến Minh Minh mà lôi Như Huyền ra phía sau nhà vệ sinh.
“Chuyện này là sao, tại sao hai người đó lại yêu nhau, còn cậu thì sao, cậu ta không nhớ cậu, không nhớ gì về kỉ niệm của 4 đứa mình sao”- Khánh Huyền gần như không nén nổi cơn giận dữ của bản thân mà tra khảo.
“Tớ cũng không biết liệu Hoàng Lân này với Hoàng Lân chúng ta quen có phải là một không nữa, nhưng chừ hai người yêu nhau thì chúng ta cũng không nên nhắc lại chuyện cũ nữa, cứ coi như Hoàng Lân trước đây không tồn tại đi.”- Như Huyền không biết giải thích như thế nào, chỉ muốn nói cho Khánh Huyền hiểu, nó và Hoàng Lân thật ra đã kết thúc từ khi cậu ấy rời đi mà không liên lạc lại.
“Như Huyền, cậu có tình cảm với bạn kia không”- Minh Minh hỏi.
“À ờ chắc là không”- Như Huyền có hơi khượng lại rồi ấp úng trả lời.
“Vậy tốt quá, tớ và Hoàng Lân yêu nhau rồi á”- Minh Minh vui vẻ nói.
Như Huyền gần như không tin mình đang nghe cái gì, nó vẫn chưa kịp nói với Minh Minh chuyện này thì đã nhận cái tin không muốn nhận nhất, nó nên làm gì đây. Lấy lại chút bình tĩnh nó liền nói.
“Vậy hả, cậy ấy nói cậu ấy thích cậu à”- Như Huyền vẫn muốn hỏi rõ lại chuyện này.
“Cậu ấy kêu, chúng ta thử làm người yêu đi, tại thấy tính hai đứa điều nhây vui như nhau”- Minh Minh kể lại lời của Hoàng Lân.
Ngồi thêm một lúc, Như Huyền gần như không thể nghe thêm những lời nói ngọt ngào từ hai người nên kiếm cớ ra về.
Về đến nhà nó đi thẳng vào phòng, lại lần nữa nó lại khóc, khóc một lúc nó liền ngủ thiết đi. Thức dậy, cô lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ tình cảm này của mình.
“Cậu với Minh Minh thành người yêu rồi sao”- Như Huyền lấy hết can đảm để hỏi.
“Ời, Minh kể rồi à, tớ ở xa, hi vọng cậu giúp tớ chăm sóc Minh Minh nhé”- Hoàng Lân.
“Cậu yêu Minh Minh là được, đừng làm cậu ấy buồn, có gì cần giúp thì nhắn tin cho tớ”- Như Huyền.
“Ok cảm ơn cậu trước nha” - Hoàng Lân.
Đọc tin nhắn này xong cô cũng không rep lại nữa, chuyện nó và cậu có lẽ chỉ mình nó ảo tưởng, có lẽ cậu quên nó rồi. Nó leo lên bàn học, lấy bài tập làm cho xong, cách bây giờ chỉ có học mới không có thời gian nghĩ đến chuyện gì nữa.
Ngày nào Minh Minh cũng kể cho Như Huyền nghe về chuyện hai người. Như Huyền cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện này, mỗi lần Khánh Huyền tới gần thì Như Huyền điều cố tình cắt ngang câu chuyện để Khánh Huyền không biết, nhưng lần này Như Huyền cố gắng cắt ngang nhưng không được, Khánh Huyền cuối cùng cũng biết chuyện.
“Cậu nói gì cơ, cậu kêu cậu bạn nam kia là chồng ư”- Khánh Huyền hỏi lại Minh Minh.
“Ừ đúng rồi nè, tụi tớ là người yêu rồi á”- Minh Minh chắc không biết vì sao Khánh Huyền lại ngạc nhiên như vậy nên vẫn cười nói trả lời lại.
Khánh Huyền không còn để ý đến Minh Minh mà lôi Như Huyền ra phía sau nhà vệ sinh.
“Chuyện này là sao, tại sao hai người đó lại yêu nhau, còn cậu thì sao, cậu ta không nhớ cậu, không nhớ gì về kỉ niệm của 4 đứa mình sao”- Khánh Huyền gần như không nén nổi cơn giận dữ của bản thân mà tra khảo.
“Tớ cũng không biết liệu Hoàng Lân này với Hoàng Lân chúng ta quen có phải là một không nữa, nhưng chừ hai người yêu nhau thì chúng ta cũng không nên nhắc lại chuyện cũ nữa, cứ coi như Hoàng Lân trước đây không tồn tại đi.”- Như Huyền không biết giải thích như thế nào, chỉ muốn nói cho Khánh Huyền hiểu, nó và Hoàng Lân thật ra đã kết thúc từ khi cậu ấy rời đi mà không liên lạc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.