Chương 16
Anne
03/12/2024
Tô Tĩnh Tuyền đến công ty với bộ mặt bí xị vào ngày hôm sau. Cô nhìn thấy anh đang ở cuối hành lang nhưng cô vẫn còn giận chuyện hôm qua vậy nên Tĩnh Tuyền không thèm nhìn mặt Thương Triết Viễn mà đi vào văn phòng luôn.
“ Này, sao thế?” Anh chạy vào trong hỏi
“Không sao.” Tô Tĩnh Tuyền đáp cụt lủn, không thèm ngẩng đầu nhìn Thương Triết Viễn, ngón tay gõ lách cách trên bàn phím như muốn băm nát cái máy tính trước mặt.
“Thật sự không sao?” Thương Triết Viễn nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt đầy sự dò xét.
“Hôm qua còn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại giận dỗi với anh là sao?”
Tô Tĩnh Tuyền ngừng gõ, ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự bực bội.
“Anh tự mà hỏi mình đi, xem hôm qua anh làm cái gì.” Cô nói, giọng điệu rõ ràng không vui.
Thương Triết Viễn nhướng mày, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Anh làm gì? Hôm qua anh tốt bụng đưa em đi ăn, còn cho em về sớm nghỉ ngơi. Chẳng lẽ cũng sai?” Anh khoanh tay, dựa lưng ra sau ghế, trông có vẻ rất thản nhiên.
“Đúng, tốt bụng đến mức tự bịa ra chuyện ba tôi gọi anh. Ba tôi nói điện thoại ông ấy hư từ hôm trước rồi!” Cô gằn giọng, mắt nhìn anh như muốn xuyên thủng vẻ mặt bình thản kia.
Nghe vậy, Thương Triết Viễn im lặng vài giây, sau đó môi anh nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
“À… chuyện đó.” Anh gật gù, như thể vừa nhớ ra.
“Ừ thì, anh thừa nhận là bịa.”
“Thừa nhận?!” Tô Tĩnh Tuyền đứng bật dậy, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
“Anh biết chuyện đó làm tôi khó xử thế nào không? Anh nghĩ đùa giỡn với tôi như vậy là vui lắm à?”
“Không phải đùa giỡn.” Thương Triết Viễn trở nên nghiêm túc hơn, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô.
“Anh chỉ không muốn em tiếp tục ngược đãi bản thân như vậy. Nếu phải dùng một cái cớ để kéo em ra khỏi văn phòng, anh cũng làm. Và… anh không hối hận.”
Tô Tĩnh Tuyền sững người. Cô không biết phải phản ứng ra sao trước sự thẳng thắn của anh. Một phần trong cô vẫn giận vì bị lừa, nhưng một phần khác lại không thể phủ nhận rằng, tối hôm qua, cô thực sự cảm thấy được quan tâm.
“ Này, làm chung phòng với Trình Huy bất tiện nhỉ? Anh cho em phòng riêng nha”
“ Khỏi! Không cần người ta bàn tán đó”
“ Nhưng mà mỗi ngày muốn gặp em thì phải nhìn mặt Trình Huy, anh ngán”
Tô Tĩnh Tuyền đặt xấp giấy đang cầm trên tay xuống, đưa mặt lại gần nhìn anh. Cô chồng cằm nghiêm túc nhìn Thương Triết Viễn.
“ Anh gặp tôi làm gì?”
“ Kiểm tra công việc.” Thương Triết Viễn cười nửa miệng
“ Anh đang làm phiền tôi hoàn thành công việc”
“ Vậy em làm đi, anh cũng đi làm” Thương Triết Viễn đứng lên đi ra bên ngoài.
Lâm Tĩnh thấy giám đốc đi ra thì cúi đầu
“ Giám đốc, bây giờ chúng ta đến phòng họp luôn chứ nhỉ?”
“ Khỏi, lứa thực tập sinh mới có năm người phải không?”
“ Dạ”
“ Chuẩn bị cho tôi năm văn phòng, mỗi người một cái”
Lâm Tĩnh ngớ người, lúng túng hỏi lại:
“Giám đốc, năm văn phòng? Nhưng trước giờ thực tập sinh đều làm chung một phòng mà… Có cần thiết phải tốn nhiều không gian vậy không ạ?”
Thương Triết Viễn khẽ nhướn mày, giọng điệu điềm nhiên
“Đúng, trước giờ là thế. Nhưng bây giờ tôi muốn mỗi người một phòng. Làm việc cá nhân hiệu quả hơn, đúng không?”
“Dạ… vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Lâm Tĩnh cúi đầu, không dám hỏi thêm.
Thương Triết Viễn chỉ gật đầu nhẹ rồi quay người bước đi, ánh mắt có chút ý cười đầy ẩn ý.
Nếu Tô Tĩnh Tuyền sợ người ta nói ra nói vào thì anh chuẩn bị văn phòng cho tất cả các thực tập sinh là được. Cô có phòng riêng, người ta cũng không phân bì mà anh cũng được gặp cô thường xuyên.
Thương Triết Viễn tự hào cảm thán
“ Mình thông minh thật!”
Vài tiếng sau, khi danh sách phân bổ văn phòng được gửi đến tay các thực tập sinh, tin tức này nhanh chóng lan truyền trong công ty.
Một thực tập sinh tò mò nói với người bên cạnh:
“Công ty mình rộng thật đấy, đến cả thực tập sinh cũng có văn phòng riêng!”
“Đúng rồi, chưa từng thấy nơi nào hào phóng thế này. Nghe bảo là quyết định mới của giám đốc.”
Trong khi đó, Tô Tĩnh Tuyền nhận được thông báo chuyển đến phòng làm việc riêng, cô ngay lập tức hiểu rõ “thủ phạm” đứng sau việc này là ai.
Cô nhìn Ôn Thư Nhiên và Trịnh Thiệu Nghiêm với vẻ mặt ngại ngùng.
“ Hì, em…em thu dọn tài liệu rồi đi nhé…”
“ Đi đi không tiễn” Ôn Thư Nhiên nói với giọng châm chọc
Tô Tĩnh Tuyền gượng gạo cười, cúi đầu cầm lấy xấp tài liệu trên bàn. Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, cố gắng lờ đi ánh mắt tò mò xen lẫn trêu chọc của Ôn Thư Nhiên và Trịnh Thiệu Nghiêm.
“Em thật may mắn nha, mới vào chưa được bao lâu đã có phòng riêng. Chắc giám đốc thương em lắm.” Trịnh Thiệu Nghiêm nhếch môi, giọng nói đầy ẩn ý.
“Thương cái gì mà thương, giám đốc chỉ quan tâm hiệu suất công việc thôi, đừng suy diễn linh tinh.”
Cô bước nhanh đến phòng làm việc của Thương Triết Viễn, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào.
“Thương Triết Viễn, anh đang giở trò gì vậy?” Cô nhìn anh, ánh mắt pha chút bực dọc.
Thương Triết Viễn ngẩng đầu lên, như đã chờ sẵn phản ứng này. Anh nhướn mày, tỏ vẻ vô tội
“Giở trò gì? Anh chỉ đang làm điều tốt thôi. Ai cũng có phòng riêng, không phải em sợ bị bàn tán sao?”
“Đừng giả vờ! Rõ ràng anh làm chuyện này chỉ vì tôi! Cả công ty đang bàn tán kìa…tôi ngại mà cái mặt không biết giấu đi đâu anh có biết không vậy?” Cô khoanh tay, ánh mắt không chấp nhận lời bào chữa nào.
“Vậy thì sao?” Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô, cúi người thấp xuống để ánh mắt hai người giao nhau.
“Nếu anh nói đúng là vì em, thì sao?”
Tô Tĩnh Tuyền khựng lại, không biết phải trả lời thế nào. Sự tự tin và thẳng thắn của anh khiến cô nhất thời mất đi sự bình tĩnh.
“Anh… Anh không thấy phiền phức à?” Cô cố gắng nói để lảng tránh cảm giác bối rối.
Thương Triết Viễn bật cười, nụ cười của anh vừa ấm áp vừa có chút trêu chọc
“Với em, thì không. Dù có phiền mấy, anh cũng sẵn lòng.”
Câu trả lời của anh khiến Tô Tĩnh Tuyền không nói thêm được gì. Cô chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không hiểu do tức giận hay vì lý do nào khác.
“Anh thật là…!” Cô quay người, định rời đi, nhưng Thương Triết Viễn bất ngờ nói thêm
“Tĩnh Tuyền, em đừng lúc nào cũng từ chối sự quan tâm của người khác”
Cô dừng bước quay lại nhìn anh, Thương Triết Viễn chỉ mĩm cười nhìn cô.
“ Lát anh đưa em đi ăn trưa nhé. Không được từ chối, đây là nhiệm vụ của sếp”
“ Nếu tôi nói không thì sao?”
“ Trừ lương”
Tô Tĩnh Tuyền bặm môi cô chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong lòng. Gì chứ tháng này cô cần tiền thật…đành chấp nhận đi ăn vậy. Sống tự lập có một tháng mà khó khăn ghê!!!
...----------------...
“ Này, sao thế?” Anh chạy vào trong hỏi
“Không sao.” Tô Tĩnh Tuyền đáp cụt lủn, không thèm ngẩng đầu nhìn Thương Triết Viễn, ngón tay gõ lách cách trên bàn phím như muốn băm nát cái máy tính trước mặt.
“Thật sự không sao?” Thương Triết Viễn nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt đầy sự dò xét.
“Hôm qua còn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại giận dỗi với anh là sao?”
Tô Tĩnh Tuyền ngừng gõ, ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự bực bội.
“Anh tự mà hỏi mình đi, xem hôm qua anh làm cái gì.” Cô nói, giọng điệu rõ ràng không vui.
Thương Triết Viễn nhướng mày, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Anh làm gì? Hôm qua anh tốt bụng đưa em đi ăn, còn cho em về sớm nghỉ ngơi. Chẳng lẽ cũng sai?” Anh khoanh tay, dựa lưng ra sau ghế, trông có vẻ rất thản nhiên.
“Đúng, tốt bụng đến mức tự bịa ra chuyện ba tôi gọi anh. Ba tôi nói điện thoại ông ấy hư từ hôm trước rồi!” Cô gằn giọng, mắt nhìn anh như muốn xuyên thủng vẻ mặt bình thản kia.
Nghe vậy, Thương Triết Viễn im lặng vài giây, sau đó môi anh nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
“À… chuyện đó.” Anh gật gù, như thể vừa nhớ ra.
“Ừ thì, anh thừa nhận là bịa.”
“Thừa nhận?!” Tô Tĩnh Tuyền đứng bật dậy, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
“Anh biết chuyện đó làm tôi khó xử thế nào không? Anh nghĩ đùa giỡn với tôi như vậy là vui lắm à?”
“Không phải đùa giỡn.” Thương Triết Viễn trở nên nghiêm túc hơn, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô.
“Anh chỉ không muốn em tiếp tục ngược đãi bản thân như vậy. Nếu phải dùng một cái cớ để kéo em ra khỏi văn phòng, anh cũng làm. Và… anh không hối hận.”
Tô Tĩnh Tuyền sững người. Cô không biết phải phản ứng ra sao trước sự thẳng thắn của anh. Một phần trong cô vẫn giận vì bị lừa, nhưng một phần khác lại không thể phủ nhận rằng, tối hôm qua, cô thực sự cảm thấy được quan tâm.
“ Này, làm chung phòng với Trình Huy bất tiện nhỉ? Anh cho em phòng riêng nha”
“ Khỏi! Không cần người ta bàn tán đó”
“ Nhưng mà mỗi ngày muốn gặp em thì phải nhìn mặt Trình Huy, anh ngán”
Tô Tĩnh Tuyền đặt xấp giấy đang cầm trên tay xuống, đưa mặt lại gần nhìn anh. Cô chồng cằm nghiêm túc nhìn Thương Triết Viễn.
“ Anh gặp tôi làm gì?”
“ Kiểm tra công việc.” Thương Triết Viễn cười nửa miệng
“ Anh đang làm phiền tôi hoàn thành công việc”
“ Vậy em làm đi, anh cũng đi làm” Thương Triết Viễn đứng lên đi ra bên ngoài.
Lâm Tĩnh thấy giám đốc đi ra thì cúi đầu
“ Giám đốc, bây giờ chúng ta đến phòng họp luôn chứ nhỉ?”
“ Khỏi, lứa thực tập sinh mới có năm người phải không?”
“ Dạ”
“ Chuẩn bị cho tôi năm văn phòng, mỗi người một cái”
Lâm Tĩnh ngớ người, lúng túng hỏi lại:
“Giám đốc, năm văn phòng? Nhưng trước giờ thực tập sinh đều làm chung một phòng mà… Có cần thiết phải tốn nhiều không gian vậy không ạ?”
Thương Triết Viễn khẽ nhướn mày, giọng điệu điềm nhiên
“Đúng, trước giờ là thế. Nhưng bây giờ tôi muốn mỗi người một phòng. Làm việc cá nhân hiệu quả hơn, đúng không?”
“Dạ… vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Lâm Tĩnh cúi đầu, không dám hỏi thêm.
Thương Triết Viễn chỉ gật đầu nhẹ rồi quay người bước đi, ánh mắt có chút ý cười đầy ẩn ý.
Nếu Tô Tĩnh Tuyền sợ người ta nói ra nói vào thì anh chuẩn bị văn phòng cho tất cả các thực tập sinh là được. Cô có phòng riêng, người ta cũng không phân bì mà anh cũng được gặp cô thường xuyên.
Thương Triết Viễn tự hào cảm thán
“ Mình thông minh thật!”
Vài tiếng sau, khi danh sách phân bổ văn phòng được gửi đến tay các thực tập sinh, tin tức này nhanh chóng lan truyền trong công ty.
Một thực tập sinh tò mò nói với người bên cạnh:
“Công ty mình rộng thật đấy, đến cả thực tập sinh cũng có văn phòng riêng!”
“Đúng rồi, chưa từng thấy nơi nào hào phóng thế này. Nghe bảo là quyết định mới của giám đốc.”
Trong khi đó, Tô Tĩnh Tuyền nhận được thông báo chuyển đến phòng làm việc riêng, cô ngay lập tức hiểu rõ “thủ phạm” đứng sau việc này là ai.
Cô nhìn Ôn Thư Nhiên và Trịnh Thiệu Nghiêm với vẻ mặt ngại ngùng.
“ Hì, em…em thu dọn tài liệu rồi đi nhé…”
“ Đi đi không tiễn” Ôn Thư Nhiên nói với giọng châm chọc
Tô Tĩnh Tuyền gượng gạo cười, cúi đầu cầm lấy xấp tài liệu trên bàn. Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, cố gắng lờ đi ánh mắt tò mò xen lẫn trêu chọc của Ôn Thư Nhiên và Trịnh Thiệu Nghiêm.
“Em thật may mắn nha, mới vào chưa được bao lâu đã có phòng riêng. Chắc giám đốc thương em lắm.” Trịnh Thiệu Nghiêm nhếch môi, giọng nói đầy ẩn ý.
“Thương cái gì mà thương, giám đốc chỉ quan tâm hiệu suất công việc thôi, đừng suy diễn linh tinh.”
Cô bước nhanh đến phòng làm việc của Thương Triết Viễn, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào.
“Thương Triết Viễn, anh đang giở trò gì vậy?” Cô nhìn anh, ánh mắt pha chút bực dọc.
Thương Triết Viễn ngẩng đầu lên, như đã chờ sẵn phản ứng này. Anh nhướn mày, tỏ vẻ vô tội
“Giở trò gì? Anh chỉ đang làm điều tốt thôi. Ai cũng có phòng riêng, không phải em sợ bị bàn tán sao?”
“Đừng giả vờ! Rõ ràng anh làm chuyện này chỉ vì tôi! Cả công ty đang bàn tán kìa…tôi ngại mà cái mặt không biết giấu đi đâu anh có biết không vậy?” Cô khoanh tay, ánh mắt không chấp nhận lời bào chữa nào.
“Vậy thì sao?” Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô, cúi người thấp xuống để ánh mắt hai người giao nhau.
“Nếu anh nói đúng là vì em, thì sao?”
Tô Tĩnh Tuyền khựng lại, không biết phải trả lời thế nào. Sự tự tin và thẳng thắn của anh khiến cô nhất thời mất đi sự bình tĩnh.
“Anh… Anh không thấy phiền phức à?” Cô cố gắng nói để lảng tránh cảm giác bối rối.
Thương Triết Viễn bật cười, nụ cười của anh vừa ấm áp vừa có chút trêu chọc
“Với em, thì không. Dù có phiền mấy, anh cũng sẵn lòng.”
Câu trả lời của anh khiến Tô Tĩnh Tuyền không nói thêm được gì. Cô chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không hiểu do tức giận hay vì lý do nào khác.
“Anh thật là…!” Cô quay người, định rời đi, nhưng Thương Triết Viễn bất ngờ nói thêm
“Tĩnh Tuyền, em đừng lúc nào cũng từ chối sự quan tâm của người khác”
Cô dừng bước quay lại nhìn anh, Thương Triết Viễn chỉ mĩm cười nhìn cô.
“ Lát anh đưa em đi ăn trưa nhé. Không được từ chối, đây là nhiệm vụ của sếp”
“ Nếu tôi nói không thì sao?”
“ Trừ lương”
Tô Tĩnh Tuyền bặm môi cô chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong lòng. Gì chứ tháng này cô cần tiền thật…đành chấp nhận đi ăn vậy. Sống tự lập có một tháng mà khó khăn ghê!!!
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.