Chương 58: Đêm nay em rất đẹp
Hồi Nam Tước
27/02/2023
Từ sau khi tiểu khu được giải phong tỏa, tình cảm của nhóm tình nguyện viên vẫn gắn bó rất sâu đậm, cho dù phong tỏa đã gỡ, mọi người vẫn thường xuyên lui tới liên hoan.
Sau khi biết Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh dọn về Hà Lam Cửu Thôn, Trương Nhã đã đặc biệt mời bọn họ tới ăn cơm, giám đốc Vương và La Trạm cũng có mặt.
“Tiểu tử kia thoạt nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, may là hôm đó a thúc ở lầu 3 phản ứng nhanh, bằng không bác cũng không dám nghĩ đến hậu quả...”
“Ngày hôm đó em đi chơi “Ai là kể giết người”, bằng không nhất định sẽ đánh chết tên khốn kia!”
“Thôi bỏ đi, còn đến lượt cậu đánh sao, lúc chị chạy tới nơi hắn đã bị người ta đè trên mặt đất.”
Ngày hôm đó Cố Chiếu bị tấn công, La Trạm và bạn học đi chơi game “Ai là kẻ giết người”, không có ở nhà, chỉ biết chuyện thông qua nhóm chat, lúc mở tiệc liên hoan, mọi người liên dựng lại toàn cảnh hôm đó cho cậu ta xem.
Lúc đó giám đốc Vương và Trương Nhã còn xen lời có thể kể lại dăm ba câu, nhưng sau khi cảnh sát còng tay Dương Thiên Long về đồn công an, chỉ có Cố Chiếu và Thẩm Quyêt Tinh đi theo, cũng chỉ có hai người bọn họ biết cụ thể sau đó đã xảy ra chuyện gì, La Trạm nghe được thì hăng say, liền hướng ánh mắt đến Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh, ý bảo bọn họ kể tiếp.
“Sau đó...” Cố Chiếu chần chờ, không biết nên nói như thế nào.
“Sau đó tôi đánh hắn ta” Thẩm Quyết Tinh bình tĩnh thuật lại chuyện phát sinh đêm đó, không dặm mắm thêm muối nửa chữ.
Giám đốc Vương kinh ngạc: “Ở đồn công an sao?”
“Đúng vậy” Thẩm Quyết Tinh gật đầu, bưng ly lên uống một ngụm rượu.
La Trạm trực tiếp giơ ngón cái: “Quả thật là anh của em, quá trâu bò!”
Trong mắt Thẩm Quyết Tinh hiện lên ý cười: “Trẻ con đừng học theo.”
“Cũng là đáng đời mà.” Triệu Nghị vừa đút con gái ăn cơm vừa nói, “Nếu là tôi thì tôi cũng không nhịn nổi. Hơn nữa nghe nói tên đó còn dính dáng đến ma túy đúng không? Chạm vào thứ kia không có ai đầu óc bình thường cả.”
Trương Nhã đầy đồng cảm: “Chị có một người bạn, vì đụng vào thứ đồ đó mà vợ con ly tán, sau đó cứ tìm mọi cách đòi tiền, chuyện gì cũng mang ra nói dối cho được. Người đó hỏi mượn bạn của chị 3000 tệ, nói là mình lỡ gây tai nạn xe cộ phải bồi thường cho người ta, có lần đầu mượn, cách hai tháng lại tới mượn, vẫn là gây tai nạn xe cộ...”
Chủ đề thay đổi tới lui, có lần biến thành chuyên mục về pháp luật, cũng may Trương Nhã lại kéo trở về, hỏi Thẩm Quyết Tinh có phải sau này sẽ ở đây luôn hay không.
Thẩm Quyết Tinh nhìn mắt Cố Chiếu, nói: “Tôi không yên tâm Cố Chiếu ở một mình, cô ấy không muốn ở nhà tôi, tôi đành phải dọn đến đây sống.”
Trương Nhã ngồi ở bên cạnh Cố Chiếu, nghe vậy nhịn không được hỏi: “Nếu như vậy sao hai em không kết hôn đi?”
Cố Chiếu sửng sốt, hình như ngày hôm qua đến Thẩm Quyết Tinh cũng muốn cô thử suy xét, hiện giờ bọn họ vẫn đang thử sống chung, kết hôn cũng chỉ nhiều thêm tờ giấy mà thôi, nhưng chung quy cô vẫn cảm thấy mình phải gánh vác trách nhiệm lớn lao, mà bản thân cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thay đổi thân phận.
“Đúng vậy, hai người đã yêu nhau lâu như vậy, sao vẫn chưa kết hôn?” La Trạm luôn cho rằng bọn họ yêu nhau từ hồi cấp ba, tính đến giờ chắc cũng phải bảy tám năm rồi, đối với loại yêu đương bền vững thế này, người trẻ tuổi có giải thích riêng của mình, “Muộn tắc sinh biến, anh chị phải nắm chặt mới được.”
Phải mất một lúc Cố Chiếu mới nhận ra tại sao La Trạm lại nói “lâu như vậy”, cũng khó giải thích, chỉ đành ngây ngô cười.
“Hết thảy đều nghe Cố Chiếu.” Thẩm Quyết Tinh gắp đồ ăn, tầm mắt không nhìn bất cứ ai, ngữ khí có vẻ thập phần tùy ý, “Cô ấy muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc ấy, muốn ngày mai kết hôn, ngay bây giờ tôi có thể cầu hôn.”
Cố Chiếu kinh ngạc quan sát vẻ mặt anh lần nữa, nhưng trước sau vẫn không phân biệt được anh là thật lòng hay chỉ là thuận theo tình hình mà nói.
“Wow, vậy chị thấy sao?” La Trạm tỉnh táo lại.
Cố Chiếu liên tục xua tay: “Không vội, không vội!”
Mọi người náo loạn một trận, chọc ghẹo cô đến mức hai má ửng đỏ, lại băt đầu nói lắp, lúc này mới nói sang chuyện khác.
Cố Chiếu dùng mu bàn tay cọ cọ gò má nóng bỏng, nhìn sang Thẩm Quyết Tinh nãy giờ vẫn yên tĩnh không lên tiếng.
Đối phương ngồi cách một cái bàn cũng đang nhìn cô, một bộ cười như không cười, phẳng phất như hoàn toàn không biết lời mình vừa nói đã gây ra phiền toái gì.
Còn dám cười!
Cố Chiếu trừng mắt liếc anh một cái, vốn định biểu thị mình bất mãn, nhưng bởi vì ánh mắt anh quá mềm mại, ngược lại cảm giác tức giận còn mang theo một hương vị xa lạ nào đó. Thẩm Quyết Tinh không những không sợ mà còn còn mỉm cười sâu hơn.
Ăn cơm xong, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh chào tạm biệt mọi người rồi đi thẳng về nhà.
Đèn trong hành lang khu chung cư cũ đều là đèn cảm biến âm thanh, chỉ cần không có âm thanh trong một lúc lâu, đèn sẽ tối đi. Cố Chiếu cắm chìa khóa vào khoá cửa, đèn trên đỉnh đầu mới vừa đi qua đều đã tắt hết.
Dù sao cũng sắp vào nhà, cô không để ý.
“Anh nói nghiêm túc.”
Ánh đèn trên cao lại bật sáng vì âm thanh đột ngột vang lên, động tác mở cửa của Cố Chiếu khựng lại, cô quay đầu nhìn Thẩm Quyết Tinh ở phía sau.
Thẩm Quyết Tinh đang nhìn cô chăm chú, bất kể là biểu cảm hay là giọng điệu, đều đúng như lời anh nói, không có nửa điểm đùa giỡn.
Trong chớp mắt Cố Chiếu liền hiểu ý anh—chỉ cần cô nguyện ý, Thẩm Quyết Tinh sẽ lập tức kết hôn với cô.
Thẩm Quyết Tinh là kiểu người bốc đồng như vậy sao? Anh... Anh không muốn sống thử với cô thêm một thời gian nữa sao? Cô đã cảm thấy mình có một bộ lọc rất dày với Thẩm Quyết Tinh, nhưng bây giờ sao lại thấy bộ lọc của Thẩm Quyết Tinh còn dày hơn cả mình vậy nhỉ? Hôn nhân đại sự, thận trọng một chút không phải tốt hơn sao?
Cố Chiếu hơi hé miệng, muốn để đối phương bình tĩnh lại một chút, bỗng nhiên mấy giây sau ngọn đèn thiếu kiên nhẫn vô dụng trên đỉnh đầu lại tối sầm đi.
Trong bóng đêm, Cố Chiếu xoay người sờ soạng chìa khóa, có chút hoảng loạn mà mở cửa.
“Vào, vào đi.”Cô hắng giọng một cái, trong một giây ngắn ngủi liền quyết định bỏ qua không đáp lại lời anh.
Mà Thẩm Quyết Tinh lại giống như có thể nghe được tiếng lòng của cô, ngoại trừ câu “Anh nói nghiêm túc” cũng không nói thêm gì khác. Cố Chiếu không đề cập tới, anh cũng không vội.
Đảo mắt cái đã đến trung thu, hôm ăn liên hoan Trương Nhã được biết trung thu hôm nay Cố Chiếu phải tham dự tiệc gia đình ở Thẩm gia, liền xung phong làm nhà tạo mẫu cho Cố Chiếu.
Cô ấy giúp Cố Chiếu mua một chiếc váy hai đây màu đỏ bằng nhung trên mạng, lại sợ buổi tối sẽ lạnh nên khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng dài màu đen cùng chất liệu ở ngoài.
Làn da Cố Chiếu vốn trắng nõn, mặc váy đỏ vào càng tôn cả người sáng rực lên.
Trương Nhã lấy bản lĩnh ngày thường thắt bím tóc cho con gái mình, phối hợp với kẹp tóc, tạo cho Cố Chiếu một kiểu tóc dịu dàng mà khí chất. Phần tóc mái ban đầu đã đài ra, rủ xuống hai bên gò má thành kiểu mái dài, Trương Nhã chỉ cần uốn xoăn nhẹ đã tạo thêm nét cổ điển cho Cố Chiếu.
Vết bớt đỏ trên trán sau khi điều trị bằng quang động lực đã cho hiệu quả rất tốt, chỉ cần dùng phấn nên là có thể che phủ hoàn toàn. Các bước trang điểm khác của Trương Nhã cũng rất độc đáo, không chỉ kẻ mắt, đánh phấn mắt mà ngay cả lông mi và phấn bắt sáng cũng điều chỉnh hết lại cho Cố Chiếu. Cuối cùng khi chọn son môi, cô ấy còn lấy từ đáy hộp mình ra mấy thỏi son khác nhau, kỹ càng chọn một thỏi thoa lên môi Cố Chiếu.
Váy đỏ xứng môi đỏ, Trương Nhã khẽ nâng mặt Cố Chiếu lên, thoa cho cô một ít son lì màu đỏ gạch.
Sau khi trang điểm xong, Cô Chiếu còn tưởng cuối cùng mình cũng có thể đứng lên, ai ngờ vừa đứng dậy đã bị Trương Nhã xịt nước hoa từ trên xuống dưới.
Cố Chiếu không cẩn thận bị phun lên mặt một ít, mùi hương nồng đậm lập tức khiến cô hắt xì thật lớn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!? Trương Nhã dùng tay phẩy phẩy, giúp cô phủi những hạt nước hoa li tỉ vẫn còn chưa rơi xuống.
Cố Chiếu vốn cảm thấy mùi nước hoa quá nồng, thấy mình chẳng khác nào cái máy phun tỉnh dầu di động, nhưng khi mặc áo khoác vào, đi ra đường lớn chờ Thẩm Quyết Tinh, nước hoa chậm rãi phát huy, mùi hương gai mũi lúc trước qua đi, hương thơm nhẹ dịu đột nhiên xuất hiện, hương hoa tươi mát và mềm mại, mang theo chút mùi trà chát nhẹ. Theo như lời của Trương Nhã, mùi hương rất thịnh trong mùa này.
Chiếc áo khoác do cử động chạy tới lui mà tụt xuống dưới, để lộ ra đầu vai trắng như tuyết, một trận gió thu thổi qua, tóc mái tán loạn. Cô cúi đầu vén tóc mái ra sau tai, xung quanh đầu ngập tràn hương hoa.
Những cây bạch quả hai bên đường đã chuyển sang màu vàng kim, là cảnh sắc có một không hai ở con phố này, mà Cố Chiếu mặc váy đỏ, xõa tóc đài, dù có đeo khẩu trang thì trong mắt người khác cô cũng vẫn là người đẹp nhất giữa khung cảnh này.
Một người đàn ông trung niên đi xe đạp khi nhìn thấy cô từ xa đã giảm tốc độ, chờ đạp xe đến trước mặt cô càng là trắng trợn táo bạo liên tục đánh giá toàn thân.
Nếu đổi là lúc khác có lẽ Cố Chiếu đã sớm cảm nhận được ánh nhìn chăm chú bất lịch sự của đối phương, nhưng cô sớm trông thấy xe của Thẩm Quyết Tinh từ xa, sự chú ý đổ dồn hết vào chiếc xe đang đến gần, cũng hoàn toàn làm lơ người đàn ông trung niên kia.
Nhưng Thẩm Quyết Tinh không làm lơ được.
Lái xe vào tấp lề đường, thấy người đàn ông trung niên vẫn liên tục quay đầu lại nhìn Cố Chiếu, anh trầm mặt bẩm còi xe hai lần, tiếng bíp dài chói tai vang vọng cả con phố khiến người đàn ông trung niên sợ hãi nghiêng tay lái suýt té ngã.
Cố Chiếu ngồi vào ghế phụ, vốn đang thấy Thẩm Quyết Tinh vui vẻ, ai ngờ anh vừa bấm còi vừa đen mặt, cô liên có chút thấp thỏm.
“Sao vậy?” Cô nhìn người đàn ông trung niên phía trước đã cút đi thật nhanh, bèn suy đoán hỏi, “Người đó Chạy xe sai luật giao thông sao?”
Thẩm Quyết Tinh cau mày hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, lại bắt gặp biểu cảm vô tội của cô, thật sự không nói nổi hành vi đáng khinh của tên kia. Nói ra anh cảm thấy sẽ làm ô uế lỗ tai Cố Chiếu.
“.. Không có gì.” Cuối cùng, anh thở đài nói.
Yến tiệc gia đình của Thẩm gia được tổ chức tại một nhà hàng lâu đời nổi tiếng ở trung tâm thành phố, cách bài trí mang đậm phong cách Trung Hoa Dân Quốc rất phù hợp với trang phục của Cố Chiếu.
Hai người băng qua đại sảnh, thu hút ánh mắt rất nhiều người. Dù đang mang khẩu trang nhưng vóc dáng của Thẩm Quyết Tinh thật sự vượt trội, vai rộng eo thon, đầu nhỏ chân đài, khí chất soái ca khó cưỡng lại được. Mà đi bên cạnh anh, Cố Chiếu càng thêm tinh tế nhỏ xinh, một bộ váy đỏ tựa như một đóa hoa trà đỏ nở rộ, ưu nhã kiều diễm, gãi đúng chỗ ngứa. Đi tới đâu cũng để lại hương thơm vương vân.
“Không cần lo lắng” Thẩm Quyết Tinh nắm lấy tay Cố Chiếu, cảm giác lòng bàn tay cô rịnh ra một lớp mồ hôi mỏng, anh nhẹ giọng trấn an, “Bọn họ sẽ thích em.”
Cố Chiếu mỉm cười với anh, không nói chuyện, bởi vì cô cảm thấy mình mà cất giọng lên sẽ phát run.
Người phục vụ dẫn đường đưa bọn họ tới trước một cánh cửa hai cánh thật lớn: “Chính là nơi này.” Dứt lời đôi tay ấn vào cửa lớn, chậm rãi đẩy cánh cửa vào trong.
Cố Chiếu nhìn cánh cửa từng chút một mở ra, bất giác nuốt nước miếng, nếu không phải có nhiệt độ cơ thể của Thẩm Quyết Tinh bao bọc, bàn tay cô nhất định đã lạnh cóng.
Trước khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, Thẩm Quyết Tinh bỗng nhiên cúi người xuống.
“Quên nói, đêm nay em rất đẹp.” Anh thì thầm bên tai Cố Chiếu.
Sau khi biết Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh dọn về Hà Lam Cửu Thôn, Trương Nhã đã đặc biệt mời bọn họ tới ăn cơm, giám đốc Vương và La Trạm cũng có mặt.
“Tiểu tử kia thoạt nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, may là hôm đó a thúc ở lầu 3 phản ứng nhanh, bằng không bác cũng không dám nghĩ đến hậu quả...”
“Ngày hôm đó em đi chơi “Ai là kể giết người”, bằng không nhất định sẽ đánh chết tên khốn kia!”
“Thôi bỏ đi, còn đến lượt cậu đánh sao, lúc chị chạy tới nơi hắn đã bị người ta đè trên mặt đất.”
Ngày hôm đó Cố Chiếu bị tấn công, La Trạm và bạn học đi chơi game “Ai là kẻ giết người”, không có ở nhà, chỉ biết chuyện thông qua nhóm chat, lúc mở tiệc liên hoan, mọi người liên dựng lại toàn cảnh hôm đó cho cậu ta xem.
Lúc đó giám đốc Vương và Trương Nhã còn xen lời có thể kể lại dăm ba câu, nhưng sau khi cảnh sát còng tay Dương Thiên Long về đồn công an, chỉ có Cố Chiếu và Thẩm Quyêt Tinh đi theo, cũng chỉ có hai người bọn họ biết cụ thể sau đó đã xảy ra chuyện gì, La Trạm nghe được thì hăng say, liền hướng ánh mắt đến Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh, ý bảo bọn họ kể tiếp.
“Sau đó...” Cố Chiếu chần chờ, không biết nên nói như thế nào.
“Sau đó tôi đánh hắn ta” Thẩm Quyết Tinh bình tĩnh thuật lại chuyện phát sinh đêm đó, không dặm mắm thêm muối nửa chữ.
Giám đốc Vương kinh ngạc: “Ở đồn công an sao?”
“Đúng vậy” Thẩm Quyết Tinh gật đầu, bưng ly lên uống một ngụm rượu.
La Trạm trực tiếp giơ ngón cái: “Quả thật là anh của em, quá trâu bò!”
Trong mắt Thẩm Quyết Tinh hiện lên ý cười: “Trẻ con đừng học theo.”
“Cũng là đáng đời mà.” Triệu Nghị vừa đút con gái ăn cơm vừa nói, “Nếu là tôi thì tôi cũng không nhịn nổi. Hơn nữa nghe nói tên đó còn dính dáng đến ma túy đúng không? Chạm vào thứ kia không có ai đầu óc bình thường cả.”
Trương Nhã đầy đồng cảm: “Chị có một người bạn, vì đụng vào thứ đồ đó mà vợ con ly tán, sau đó cứ tìm mọi cách đòi tiền, chuyện gì cũng mang ra nói dối cho được. Người đó hỏi mượn bạn của chị 3000 tệ, nói là mình lỡ gây tai nạn xe cộ phải bồi thường cho người ta, có lần đầu mượn, cách hai tháng lại tới mượn, vẫn là gây tai nạn xe cộ...”
Chủ đề thay đổi tới lui, có lần biến thành chuyên mục về pháp luật, cũng may Trương Nhã lại kéo trở về, hỏi Thẩm Quyết Tinh có phải sau này sẽ ở đây luôn hay không.
Thẩm Quyết Tinh nhìn mắt Cố Chiếu, nói: “Tôi không yên tâm Cố Chiếu ở một mình, cô ấy không muốn ở nhà tôi, tôi đành phải dọn đến đây sống.”
Trương Nhã ngồi ở bên cạnh Cố Chiếu, nghe vậy nhịn không được hỏi: “Nếu như vậy sao hai em không kết hôn đi?”
Cố Chiếu sửng sốt, hình như ngày hôm qua đến Thẩm Quyết Tinh cũng muốn cô thử suy xét, hiện giờ bọn họ vẫn đang thử sống chung, kết hôn cũng chỉ nhiều thêm tờ giấy mà thôi, nhưng chung quy cô vẫn cảm thấy mình phải gánh vác trách nhiệm lớn lao, mà bản thân cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thay đổi thân phận.
“Đúng vậy, hai người đã yêu nhau lâu như vậy, sao vẫn chưa kết hôn?” La Trạm luôn cho rằng bọn họ yêu nhau từ hồi cấp ba, tính đến giờ chắc cũng phải bảy tám năm rồi, đối với loại yêu đương bền vững thế này, người trẻ tuổi có giải thích riêng của mình, “Muộn tắc sinh biến, anh chị phải nắm chặt mới được.”
Phải mất một lúc Cố Chiếu mới nhận ra tại sao La Trạm lại nói “lâu như vậy”, cũng khó giải thích, chỉ đành ngây ngô cười.
“Hết thảy đều nghe Cố Chiếu.” Thẩm Quyết Tinh gắp đồ ăn, tầm mắt không nhìn bất cứ ai, ngữ khí có vẻ thập phần tùy ý, “Cô ấy muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc ấy, muốn ngày mai kết hôn, ngay bây giờ tôi có thể cầu hôn.”
Cố Chiếu kinh ngạc quan sát vẻ mặt anh lần nữa, nhưng trước sau vẫn không phân biệt được anh là thật lòng hay chỉ là thuận theo tình hình mà nói.
“Wow, vậy chị thấy sao?” La Trạm tỉnh táo lại.
Cố Chiếu liên tục xua tay: “Không vội, không vội!”
Mọi người náo loạn một trận, chọc ghẹo cô đến mức hai má ửng đỏ, lại băt đầu nói lắp, lúc này mới nói sang chuyện khác.
Cố Chiếu dùng mu bàn tay cọ cọ gò má nóng bỏng, nhìn sang Thẩm Quyết Tinh nãy giờ vẫn yên tĩnh không lên tiếng.
Đối phương ngồi cách một cái bàn cũng đang nhìn cô, một bộ cười như không cười, phẳng phất như hoàn toàn không biết lời mình vừa nói đã gây ra phiền toái gì.
Còn dám cười!
Cố Chiếu trừng mắt liếc anh một cái, vốn định biểu thị mình bất mãn, nhưng bởi vì ánh mắt anh quá mềm mại, ngược lại cảm giác tức giận còn mang theo một hương vị xa lạ nào đó. Thẩm Quyết Tinh không những không sợ mà còn còn mỉm cười sâu hơn.
Ăn cơm xong, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh chào tạm biệt mọi người rồi đi thẳng về nhà.
Đèn trong hành lang khu chung cư cũ đều là đèn cảm biến âm thanh, chỉ cần không có âm thanh trong một lúc lâu, đèn sẽ tối đi. Cố Chiếu cắm chìa khóa vào khoá cửa, đèn trên đỉnh đầu mới vừa đi qua đều đã tắt hết.
Dù sao cũng sắp vào nhà, cô không để ý.
“Anh nói nghiêm túc.”
Ánh đèn trên cao lại bật sáng vì âm thanh đột ngột vang lên, động tác mở cửa của Cố Chiếu khựng lại, cô quay đầu nhìn Thẩm Quyết Tinh ở phía sau.
Thẩm Quyết Tinh đang nhìn cô chăm chú, bất kể là biểu cảm hay là giọng điệu, đều đúng như lời anh nói, không có nửa điểm đùa giỡn.
Trong chớp mắt Cố Chiếu liền hiểu ý anh—chỉ cần cô nguyện ý, Thẩm Quyết Tinh sẽ lập tức kết hôn với cô.
Thẩm Quyết Tinh là kiểu người bốc đồng như vậy sao? Anh... Anh không muốn sống thử với cô thêm một thời gian nữa sao? Cô đã cảm thấy mình có một bộ lọc rất dày với Thẩm Quyết Tinh, nhưng bây giờ sao lại thấy bộ lọc của Thẩm Quyết Tinh còn dày hơn cả mình vậy nhỉ? Hôn nhân đại sự, thận trọng một chút không phải tốt hơn sao?
Cố Chiếu hơi hé miệng, muốn để đối phương bình tĩnh lại một chút, bỗng nhiên mấy giây sau ngọn đèn thiếu kiên nhẫn vô dụng trên đỉnh đầu lại tối sầm đi.
Trong bóng đêm, Cố Chiếu xoay người sờ soạng chìa khóa, có chút hoảng loạn mà mở cửa.
“Vào, vào đi.”Cô hắng giọng một cái, trong một giây ngắn ngủi liền quyết định bỏ qua không đáp lại lời anh.
Mà Thẩm Quyết Tinh lại giống như có thể nghe được tiếng lòng của cô, ngoại trừ câu “Anh nói nghiêm túc” cũng không nói thêm gì khác. Cố Chiếu không đề cập tới, anh cũng không vội.
Đảo mắt cái đã đến trung thu, hôm ăn liên hoan Trương Nhã được biết trung thu hôm nay Cố Chiếu phải tham dự tiệc gia đình ở Thẩm gia, liền xung phong làm nhà tạo mẫu cho Cố Chiếu.
Cô ấy giúp Cố Chiếu mua một chiếc váy hai đây màu đỏ bằng nhung trên mạng, lại sợ buổi tối sẽ lạnh nên khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng dài màu đen cùng chất liệu ở ngoài.
Làn da Cố Chiếu vốn trắng nõn, mặc váy đỏ vào càng tôn cả người sáng rực lên.
Trương Nhã lấy bản lĩnh ngày thường thắt bím tóc cho con gái mình, phối hợp với kẹp tóc, tạo cho Cố Chiếu một kiểu tóc dịu dàng mà khí chất. Phần tóc mái ban đầu đã đài ra, rủ xuống hai bên gò má thành kiểu mái dài, Trương Nhã chỉ cần uốn xoăn nhẹ đã tạo thêm nét cổ điển cho Cố Chiếu.
Vết bớt đỏ trên trán sau khi điều trị bằng quang động lực đã cho hiệu quả rất tốt, chỉ cần dùng phấn nên là có thể che phủ hoàn toàn. Các bước trang điểm khác của Trương Nhã cũng rất độc đáo, không chỉ kẻ mắt, đánh phấn mắt mà ngay cả lông mi và phấn bắt sáng cũng điều chỉnh hết lại cho Cố Chiếu. Cuối cùng khi chọn son môi, cô ấy còn lấy từ đáy hộp mình ra mấy thỏi son khác nhau, kỹ càng chọn một thỏi thoa lên môi Cố Chiếu.
Váy đỏ xứng môi đỏ, Trương Nhã khẽ nâng mặt Cố Chiếu lên, thoa cho cô một ít son lì màu đỏ gạch.
Sau khi trang điểm xong, Cô Chiếu còn tưởng cuối cùng mình cũng có thể đứng lên, ai ngờ vừa đứng dậy đã bị Trương Nhã xịt nước hoa từ trên xuống dưới.
Cố Chiếu không cẩn thận bị phun lên mặt một ít, mùi hương nồng đậm lập tức khiến cô hắt xì thật lớn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!? Trương Nhã dùng tay phẩy phẩy, giúp cô phủi những hạt nước hoa li tỉ vẫn còn chưa rơi xuống.
Cố Chiếu vốn cảm thấy mùi nước hoa quá nồng, thấy mình chẳng khác nào cái máy phun tỉnh dầu di động, nhưng khi mặc áo khoác vào, đi ra đường lớn chờ Thẩm Quyết Tinh, nước hoa chậm rãi phát huy, mùi hương gai mũi lúc trước qua đi, hương thơm nhẹ dịu đột nhiên xuất hiện, hương hoa tươi mát và mềm mại, mang theo chút mùi trà chát nhẹ. Theo như lời của Trương Nhã, mùi hương rất thịnh trong mùa này.
Chiếc áo khoác do cử động chạy tới lui mà tụt xuống dưới, để lộ ra đầu vai trắng như tuyết, một trận gió thu thổi qua, tóc mái tán loạn. Cô cúi đầu vén tóc mái ra sau tai, xung quanh đầu ngập tràn hương hoa.
Những cây bạch quả hai bên đường đã chuyển sang màu vàng kim, là cảnh sắc có một không hai ở con phố này, mà Cố Chiếu mặc váy đỏ, xõa tóc đài, dù có đeo khẩu trang thì trong mắt người khác cô cũng vẫn là người đẹp nhất giữa khung cảnh này.
Một người đàn ông trung niên đi xe đạp khi nhìn thấy cô từ xa đã giảm tốc độ, chờ đạp xe đến trước mặt cô càng là trắng trợn táo bạo liên tục đánh giá toàn thân.
Nếu đổi là lúc khác có lẽ Cố Chiếu đã sớm cảm nhận được ánh nhìn chăm chú bất lịch sự của đối phương, nhưng cô sớm trông thấy xe của Thẩm Quyết Tinh từ xa, sự chú ý đổ dồn hết vào chiếc xe đang đến gần, cũng hoàn toàn làm lơ người đàn ông trung niên kia.
Nhưng Thẩm Quyết Tinh không làm lơ được.
Lái xe vào tấp lề đường, thấy người đàn ông trung niên vẫn liên tục quay đầu lại nhìn Cố Chiếu, anh trầm mặt bẩm còi xe hai lần, tiếng bíp dài chói tai vang vọng cả con phố khiến người đàn ông trung niên sợ hãi nghiêng tay lái suýt té ngã.
Cố Chiếu ngồi vào ghế phụ, vốn đang thấy Thẩm Quyết Tinh vui vẻ, ai ngờ anh vừa bấm còi vừa đen mặt, cô liên có chút thấp thỏm.
“Sao vậy?” Cô nhìn người đàn ông trung niên phía trước đã cút đi thật nhanh, bèn suy đoán hỏi, “Người đó Chạy xe sai luật giao thông sao?”
Thẩm Quyết Tinh cau mày hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, lại bắt gặp biểu cảm vô tội của cô, thật sự không nói nổi hành vi đáng khinh của tên kia. Nói ra anh cảm thấy sẽ làm ô uế lỗ tai Cố Chiếu.
“.. Không có gì.” Cuối cùng, anh thở đài nói.
Yến tiệc gia đình của Thẩm gia được tổ chức tại một nhà hàng lâu đời nổi tiếng ở trung tâm thành phố, cách bài trí mang đậm phong cách Trung Hoa Dân Quốc rất phù hợp với trang phục của Cố Chiếu.
Hai người băng qua đại sảnh, thu hút ánh mắt rất nhiều người. Dù đang mang khẩu trang nhưng vóc dáng của Thẩm Quyết Tinh thật sự vượt trội, vai rộng eo thon, đầu nhỏ chân đài, khí chất soái ca khó cưỡng lại được. Mà đi bên cạnh anh, Cố Chiếu càng thêm tinh tế nhỏ xinh, một bộ váy đỏ tựa như một đóa hoa trà đỏ nở rộ, ưu nhã kiều diễm, gãi đúng chỗ ngứa. Đi tới đâu cũng để lại hương thơm vương vân.
“Không cần lo lắng” Thẩm Quyết Tinh nắm lấy tay Cố Chiếu, cảm giác lòng bàn tay cô rịnh ra một lớp mồ hôi mỏng, anh nhẹ giọng trấn an, “Bọn họ sẽ thích em.”
Cố Chiếu mỉm cười với anh, không nói chuyện, bởi vì cô cảm thấy mình mà cất giọng lên sẽ phát run.
Người phục vụ dẫn đường đưa bọn họ tới trước một cánh cửa hai cánh thật lớn: “Chính là nơi này.” Dứt lời đôi tay ấn vào cửa lớn, chậm rãi đẩy cánh cửa vào trong.
Cố Chiếu nhìn cánh cửa từng chút một mở ra, bất giác nuốt nước miếng, nếu không phải có nhiệt độ cơ thể của Thẩm Quyết Tinh bao bọc, bàn tay cô nhất định đã lạnh cóng.
Trước khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, Thẩm Quyết Tinh bỗng nhiên cúi người xuống.
“Quên nói, đêm nay em rất đẹp.” Anh thì thầm bên tai Cố Chiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.