Anh Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Em Yêu
Chương 7:
blackrosewinwin
14/08/2021
Tiểu Niên theo anh ra xe, ngồi vào ghế phụ tự thắt dây an toàn cho mình xong. Chỉ ngón tay phía trước.
“Anh chở em đến trạm xe đêm là được”
Khiếu Đình vẫn phớt lờ câu nói của Tiểu Niên, tay đánh vô lăng.
“Em ở trọ chỗ nào?”
“Phòng trọ e ở rất xa, anh lại đi từ sân bay về mệt mỏi như vậy. E tự về được mà”
“Em không nói địa chỉ là muốn tôi chạy khắp thành phố đúng không?”
Biết không thể thay đổi được quyết định của anh, cậu bèn đọc địa chỉ của mình.
Từ đây đến nơi cậu ở phải mất 20 phút. Khiếu Đình vừa lái xe vừa nói chuyện với Tiểu Niên.
“Người bạn A Phát mà em nói là dân ở đây sao?”
“Dạ cậu ấy sống ở thành phố này từ nhỏ. Anh biết không? Em thấy mình đã thấp rồi mà cậu ấy còn thấp hơn e”
Khiếu Đình mắt vẫn nhìn về phía trước.
“Em cao bao nhiêu?”
“Gần 1m7”
Anh gật gù.
“Vậy cũng hơi thấp”
Tiểu Niên từ lúc nãy tới giờ miệng thì nói chuyện, nhưng mắt chỉ chăm chăm nhìn vào sườn nghiêng gương mặt của Khiếu Đình. Bởi vì anh đang rất chuyên chú lái xe, nên cậu không sợ anh biết mình nhìn lén.
Khiếu Đình làm sao không biết Tiểu Niên nhìn mình suốt từ nãy đến giờ. Cũng không ngượng ngùng mà còn có cảm giác khoái chí. Lần đầu tiên anh thật tình muốn cảm ơn gương mặt của mình.
“Anh cao bao nhiêu?”
“1m88”
“Wow! Cao hơn em quá chừng”
“Là do em thấp”
Tiểu Niên phồng má, vẻ không phục hiện ra trên mặt.
“Làm gì có ai lại cao đến khủng khiếp như anh. Ở trường em cao hơn cả khối người”
Dừng xe chờ đèn đỏ, anh nhìn sang cái má đang phồng lên của Tiểu Niên.
“Uh, em như vậy là vừa rồi. Rất hợp”
“Hợp cái gì?”
Khiếu Đình cũng không trả lời câu hỏi của cậu.
Rất hợp với tôi.
Đó chính là suy nghĩ trong lòng anh lúc này.
Tiểu Niên chỉ vào tòa nhà cũ kĩ gần đó.
“Đến rồi”
Mở cửa xuống xe Khiếu Đình nhìn tòa nhà mười tầng tăm tối. Đèn đường mờ mờ chỉ rọi vào gần đến cổng của tòa nhà.
Khiếu Đình đưa ba lo cho Tiểu Niên.
Cậu cầm lấy vẫy tay chào anh.
“Tạm biệt”
Nhưng anh vẫn chưa có ý định về ngay mà đi theo Tiểu Niên.
“Em ở lầu mấy?”
“Lầu năm”
“Không có thang máy à”
“Không có, tòa nhà này chúng em đều đi thang bộ”
Tiểu Niên không nghĩ ngợi gì mà cười sáng lạn trả lời từng câu hỏi của Khiếu Đình.
“Anh về đi”
“Tôi đưa em lên”
Tiểu Niên một tay cầm balo tay kia xua lia lịa.
“Không cần đâu, em tự đi được”
Nhưng Khiếu Đình nào có nghe bỏ Tiểu Niên đứng đó, mình tự bước đi trước. Tiểu Niên chỉ đành lẽo đẽo đi theo.
“Không có bảo vệ sao?”
“Không có, nơi này giá thuê rất rẻ. Nên chẳng có dịch vụ đó”
“Uh”
Cầu thang được chiếu sáng bằng ngọn đèn vàng trên trần. Nhưng do quá lâu năm nên đèn rất mờ, có khi còn nghe được tiếng xẹt xẹt chập điện.
Khiếu Đình nhíu mày đi chầm chậm bước từng bước dài lên cầu thang.
Đêm khuya vắng lặng cả tòa nhà chỉ còn nghe tiếng bước chân của hai người.
Im lặng đi một lúc đã đến tầng năm. Tiểu Niên chỉ cho anh xem phòng cậu nằm một mình ở cuối hành lang.
“Đó chính là phòng em”
“Uh”
“Em vào phòng đây”
“Hôm nay về gấp tôi quên mua sữa cho em. Sáng mai tôi sẽ mang qua quán café cho e được không?”
“Không cần đâu, em tự mua được”
Nào có đạo lý người ta tặng quà cho mình, dẫn mình đi ăn. Lại phải định kỳ mua sữa cho mình uống. Tiểu Niên cũng biết cậu và anh cũng chỉ là một người bạn đơn thuần.
“Tôi đã mua ở nhà rồi”
“Hả?”
Tiểu Niên ngơ ngác khi nghe Khiếu Đình nói như vậy. Cặp mắt chỉ dám nhìn xuống đất từ lúc lên cầu thang đến giờ, lúc này vì bất ngờ mà ngước nhìn lên.
“Cái này”
Lời nói đến bên môi đã thấy bắt gặp ánh mắt thâm trầm đầy cưng chìu của anh nhìn mình. Như bị đứng hình mà đôi mắt cậu cứ nhìn vào đó.
Khiếu Đình không hiểu sao Tiểu Niên lại trốn tránh mình từ lúc lên cầu thang đến giờ. Nên không muốn về mà chăm chú nhìn cậu một lúc. Nhằm để Tiểu Niên chú ý đến mình. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt to tròn đang thất thần nhìn mình như vậy. Khiếu Đình từ trong đôi mắt đó không tự giác lại dời đến cánh môi hồng hào của Tiểu Niên.
Cánh môi này có phải đang chờ anh hay không.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại chỉ nghĩ đến đó đã cúi đầu hôn cậu.
Anh ngậm lấy cánh môi của Tiểu Niên. Dịu dàng mút lấy, lúc đầu Tiểu Niên vì bất ngờ cả người cứng như khúc gỗ, mắt mở to nhìn hàng lông mi dày của Khiếu Đình.
Nhưng một lúc sau đã nhắm mắt lại. Trúc trắc hưởng ứng nụ hôn của anh.
Vì đây là nụ hôn đầu tiên của Tiểu Niên nên cậu chẳng biết làm sao. Giống như toàn thân đang bồng bềnh giữa đám mây. Cả người dần dần mềm nhũn chỉ biết tựa vào ngực anh.
Khiếu Đình chuyên chú hôn Tiểu Niên cảm giác người trong ngực đã hoàn toàn thích ứng mới đưa lưỡi mình vào khoan miệng của cậu. Quấn quýt trêu chọc, làm cho Tiểu Niên muốn trốn cũng không được. Càng hôn Tiểu Niên máu nóng càng dâng lên trong người Khiếu Đình. Tay anh không còn an phận mà ôm lấy vòng eo của Tiểu Niên vuốt ve. Miệng không ngừng khuấy đảo trong miệng Tiểu Niên.
Không biết từ khi nào hai tay Tiểu Niên đã ôm lấy cổ Khiếu Đình chân cậu nhón lên thật cao để hòa vào nụ hôn của anh. Hai người cứ hôn nhau như thế một lúc thật lâu, tưởng chừng như Khiếu Đình không thể dừng lại bỗng trong không gian im lặng một tiếng mèo kêu rất to vọng đến, thành công phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào này.
Tiểu Niên giật mình đẩy Khiếu Đình ra. Mặt đỏ tới mang tai lượm chiếc balo đã bị cậu quăng trên đất lúc nãy lên vội vã móc chùm chìa khóa từ trong balo. Vì lúng túng mà mất một lúc mới mở được cửa, rồi hấp tấp chạy vòng trong. Vẫn không quên thả lại cho anh một câu.
“Ngủ ngon”
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Khiếu Đình cũng không biết nói gì, chỉ cười cười với cánh cửa rồi đi xuống lầu. Vốn ý định ban đầu chỉ là muốn đến quán café đưa quà cho Niên Niên rồi về. Nhưng khi thấy cậu vui mừng như vậy, lại muốn nhìn cậu thêm một lúc. Vì thế mới muốn chở cậu đi ăn.
Chỉ đơn giản ăn một bữa thôi. Không hiểu sao lại xảy ra chuyện này. Xưa đến nay đàn ông theo đuổi anh cũng khá nhiều. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ quen một người con trai, chứ đừng nói chuyện hôn môi thân mật.
Anh không kỳ thị Gay, nhưng cảm thấy mình chả có hứng thú gì với đàn ông. Vậy mà hôm nay chỉ nhìn vào đôi môi của Tiểu Niên anh đã không kềm được. Thậm chí lúc hôn cậu cơ thể anh còn nảy sinh phản ứng. Vừa lái xe Khiếu Đình vừa không ngừng suy nghĩ đến một màn tối nay.
Tiểu Niên đóng cửa rồi nhưng vẫn im lặng đứng sau đó chờ tiếng bước chân của Khiếu Đình xa dần, mới thở ra một hơi mà ngồi bệch xuống sàn nhà. Cũng chẳng thèm mở đèn mà dùng hai tay vỗ mạnh vào gương mặt đỏ như gấc của mình.
Anh ấy hôn mình.
Tay sờ lên cánh môi.
Có phải đại biểu rằng anh ấy cũng thích mình hay không?
Đêm hôm đó Tiểu Niên bị chính suy nghĩ của mình làm cho ngủ không được.
Mà tại nhà của Khiếu Đình lúc này. Anh cũng đã bị suy nghĩ mình dọa sợ.
Tại sao mình lại hôn em ấy, không lẽ mình thích em ấy.
Không đâu, mình chỉ là thương cảm với hoàn cảnh của Niên Niên mà thôi.
Lại tiếp tục trở mình.
Nhưng mà lúc nhìn vào đôi môi đó, cảm xác trong lòng mình lại sôi trào mãnh liệt như vậy. Mình không chỉ muốn hôn mà còn muốn “làm” em ấy.
Khiếu Đình giật mình.
Vài năm trước Khiếu Đình cũng đã trãi qua mối tình với một người con gái. Nhưng chỉ được một năm đã chia tay. Lý do người đó chia tay anh vì cảm thấy anh quá thờ ơ với mình. Khiếu Đình còn nhớ rõ lời cô nói lúc ấy.
“Quen nhau một năm mà anh hôn tôi được mấy lần, tôi có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà lần nào cũng toàn là do tôi chủ động”
Do đó sau khi chia tay anh cũng chẳng quen ai. Nhưng có một lần theo Lưu Chương bạn thân của anh đến quán bar mà cậu ta quen. Cùng với một cô gái “sạch sẽ” mà Lưu Chương tìm cho, đó là lần đầu tiên của anh. Ăn bánh trả tiền.
Cô gái có thân hình rất bốc lửa đó cũng là lần đầu của cô ta. Nhưng Khiếu Đình cũng không cảm thấy giống như trong tưởng tượng, đêm đó anh chỉ làm đúng một lần. Chẳng cảm thấy có gì kích thích. Sau này mỗi lần không chịu được lại tự mình xử lý. Đến bây giờ cũng vậy, anh cứ nghĩ do mình lãnh cảm. Nhưng một màn hôm nay khiến anh phải suy nghĩ lại.
Cảm giác mềm mại của đôi môi Niên Niên đến giờ còn khiến cho anh thất thần. Trong đầu bỗng dưng xuất hiện hình ảnh Niên Niên với đôi mắt mơ màng, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay mình. Lại làm cho cái đó của anh có phản ứng rồi. Đành phải tự mình xử lý thôi.
Không lẽ mình nhịn lâu quá nên mới trở nên thèm thuồng như vậy. Khiếu Đình nhìn xuống cái kia của mình vẫn còn chưa chịu nằm xuống bèn quyết định mai sẽ đi vào quán bar một chuyến. Tìm một em sạch sẽ để giải quyết nhu cầu.
Sáng ra đúng giờ Khiếu Đình vẫn đến quán café. Tiểu Niên có nói tuần này cậu ấy đi ca sáng. Ngồi vào chỗ cũ đã thấy Tiểu Niên đưa lưng về phía mình cặm cụi lau bàn. Vừa tính gọi cậu, đã được một nhân viên phục vụ khác bưng đến cho anh một ly café. Khiếu Đình thấy cậu chăm chỉ làm việc như vậy cũng không tiện quấy rầy. Nhưng suốt buổi sáng hôm đó Khiếu Đình mới phát hiện ra cậu chàng đang tránh nè mình.
Gì đây! Chỉ là hôn một cái lại sợ thành như thế.
Tiểu Niên không sợ Khiếu Đình như anh nghĩ. Chỉ là tối hôm qua vừa hôn xong, sáng nay lại gặp. Da mặt cậu lại mỏng như thế chẳng biết phải dùng biểu tình gì để nói chuyện với anh.
Thành ra lại làm Khiếu Đình tưởng Tiểu Niên muốn tránh né mình.
Khiếu Đình cũng chỉ ngồi một lúc lại đi về công ty. Đi công tác một tuần biết bao nhiêu việc còn chưa giải quyết nên không có thời gian mà nán lại.
Tiểu Niên thở phào nhìn theo bóng lưng cao lớn của Khiếu Đình.
“Sao vậy? hôm qua còn đi chơi với nhau mà”
Đang thất thần lại nghe tiếng nói gần bên tai khiến cho Tiểu Niên giật mình.
“Dạ?”
Mẫn Châu cười cười vạch trần cậu.
“Hôm qua đã làm gì mà sáng nay lại ngượng ngùng như vậy? Không dám nhìn người ta luôn”
Người nói vô tình lại làm người nghe chột dạ.
“Dạ..em không có làm gì?”
Mãn Châu cười nắc nẻ khi thấy bộ dáng bị vạch trần của Tiểu Niên.
“Chị có nói gì em đâu, người yêu ấy mà ôm hôn là chuyện thường”
Không ngờ chủ quán lại nói rõ ràng không kiêng dè như thế. Mặt Tiểu Niên lúc này chẳng khác gì con tôm luộc. Lí nhí trong miệng.
“Anh ấy không phải người yêu của em”
“Từ từ rồi sẽ thành thôi”
Mẫn Châu vỗ vai Tiểu Niên động viên.
“Anh chở em đến trạm xe đêm là được”
Khiếu Đình vẫn phớt lờ câu nói của Tiểu Niên, tay đánh vô lăng.
“Em ở trọ chỗ nào?”
“Phòng trọ e ở rất xa, anh lại đi từ sân bay về mệt mỏi như vậy. E tự về được mà”
“Em không nói địa chỉ là muốn tôi chạy khắp thành phố đúng không?”
Biết không thể thay đổi được quyết định của anh, cậu bèn đọc địa chỉ của mình.
Từ đây đến nơi cậu ở phải mất 20 phút. Khiếu Đình vừa lái xe vừa nói chuyện với Tiểu Niên.
“Người bạn A Phát mà em nói là dân ở đây sao?”
“Dạ cậu ấy sống ở thành phố này từ nhỏ. Anh biết không? Em thấy mình đã thấp rồi mà cậu ấy còn thấp hơn e”
Khiếu Đình mắt vẫn nhìn về phía trước.
“Em cao bao nhiêu?”
“Gần 1m7”
Anh gật gù.
“Vậy cũng hơi thấp”
Tiểu Niên từ lúc nãy tới giờ miệng thì nói chuyện, nhưng mắt chỉ chăm chăm nhìn vào sườn nghiêng gương mặt của Khiếu Đình. Bởi vì anh đang rất chuyên chú lái xe, nên cậu không sợ anh biết mình nhìn lén.
Khiếu Đình làm sao không biết Tiểu Niên nhìn mình suốt từ nãy đến giờ. Cũng không ngượng ngùng mà còn có cảm giác khoái chí. Lần đầu tiên anh thật tình muốn cảm ơn gương mặt của mình.
“Anh cao bao nhiêu?”
“1m88”
“Wow! Cao hơn em quá chừng”
“Là do em thấp”
Tiểu Niên phồng má, vẻ không phục hiện ra trên mặt.
“Làm gì có ai lại cao đến khủng khiếp như anh. Ở trường em cao hơn cả khối người”
Dừng xe chờ đèn đỏ, anh nhìn sang cái má đang phồng lên của Tiểu Niên.
“Uh, em như vậy là vừa rồi. Rất hợp”
“Hợp cái gì?”
Khiếu Đình cũng không trả lời câu hỏi của cậu.
Rất hợp với tôi.
Đó chính là suy nghĩ trong lòng anh lúc này.
Tiểu Niên chỉ vào tòa nhà cũ kĩ gần đó.
“Đến rồi”
Mở cửa xuống xe Khiếu Đình nhìn tòa nhà mười tầng tăm tối. Đèn đường mờ mờ chỉ rọi vào gần đến cổng của tòa nhà.
Khiếu Đình đưa ba lo cho Tiểu Niên.
Cậu cầm lấy vẫy tay chào anh.
“Tạm biệt”
Nhưng anh vẫn chưa có ý định về ngay mà đi theo Tiểu Niên.
“Em ở lầu mấy?”
“Lầu năm”
“Không có thang máy à”
“Không có, tòa nhà này chúng em đều đi thang bộ”
Tiểu Niên không nghĩ ngợi gì mà cười sáng lạn trả lời từng câu hỏi của Khiếu Đình.
“Anh về đi”
“Tôi đưa em lên”
Tiểu Niên một tay cầm balo tay kia xua lia lịa.
“Không cần đâu, em tự đi được”
Nhưng Khiếu Đình nào có nghe bỏ Tiểu Niên đứng đó, mình tự bước đi trước. Tiểu Niên chỉ đành lẽo đẽo đi theo.
“Không có bảo vệ sao?”
“Không có, nơi này giá thuê rất rẻ. Nên chẳng có dịch vụ đó”
“Uh”
Cầu thang được chiếu sáng bằng ngọn đèn vàng trên trần. Nhưng do quá lâu năm nên đèn rất mờ, có khi còn nghe được tiếng xẹt xẹt chập điện.
Khiếu Đình nhíu mày đi chầm chậm bước từng bước dài lên cầu thang.
Đêm khuya vắng lặng cả tòa nhà chỉ còn nghe tiếng bước chân của hai người.
Im lặng đi một lúc đã đến tầng năm. Tiểu Niên chỉ cho anh xem phòng cậu nằm một mình ở cuối hành lang.
“Đó chính là phòng em”
“Uh”
“Em vào phòng đây”
“Hôm nay về gấp tôi quên mua sữa cho em. Sáng mai tôi sẽ mang qua quán café cho e được không?”
“Không cần đâu, em tự mua được”
Nào có đạo lý người ta tặng quà cho mình, dẫn mình đi ăn. Lại phải định kỳ mua sữa cho mình uống. Tiểu Niên cũng biết cậu và anh cũng chỉ là một người bạn đơn thuần.
“Tôi đã mua ở nhà rồi”
“Hả?”
Tiểu Niên ngơ ngác khi nghe Khiếu Đình nói như vậy. Cặp mắt chỉ dám nhìn xuống đất từ lúc lên cầu thang đến giờ, lúc này vì bất ngờ mà ngước nhìn lên.
“Cái này”
Lời nói đến bên môi đã thấy bắt gặp ánh mắt thâm trầm đầy cưng chìu của anh nhìn mình. Như bị đứng hình mà đôi mắt cậu cứ nhìn vào đó.
Khiếu Đình không hiểu sao Tiểu Niên lại trốn tránh mình từ lúc lên cầu thang đến giờ. Nên không muốn về mà chăm chú nhìn cậu một lúc. Nhằm để Tiểu Niên chú ý đến mình. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt to tròn đang thất thần nhìn mình như vậy. Khiếu Đình từ trong đôi mắt đó không tự giác lại dời đến cánh môi hồng hào của Tiểu Niên.
Cánh môi này có phải đang chờ anh hay không.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại chỉ nghĩ đến đó đã cúi đầu hôn cậu.
Anh ngậm lấy cánh môi của Tiểu Niên. Dịu dàng mút lấy, lúc đầu Tiểu Niên vì bất ngờ cả người cứng như khúc gỗ, mắt mở to nhìn hàng lông mi dày của Khiếu Đình.
Nhưng một lúc sau đã nhắm mắt lại. Trúc trắc hưởng ứng nụ hôn của anh.
Vì đây là nụ hôn đầu tiên của Tiểu Niên nên cậu chẳng biết làm sao. Giống như toàn thân đang bồng bềnh giữa đám mây. Cả người dần dần mềm nhũn chỉ biết tựa vào ngực anh.
Khiếu Đình chuyên chú hôn Tiểu Niên cảm giác người trong ngực đã hoàn toàn thích ứng mới đưa lưỡi mình vào khoan miệng của cậu. Quấn quýt trêu chọc, làm cho Tiểu Niên muốn trốn cũng không được. Càng hôn Tiểu Niên máu nóng càng dâng lên trong người Khiếu Đình. Tay anh không còn an phận mà ôm lấy vòng eo của Tiểu Niên vuốt ve. Miệng không ngừng khuấy đảo trong miệng Tiểu Niên.
Không biết từ khi nào hai tay Tiểu Niên đã ôm lấy cổ Khiếu Đình chân cậu nhón lên thật cao để hòa vào nụ hôn của anh. Hai người cứ hôn nhau như thế một lúc thật lâu, tưởng chừng như Khiếu Đình không thể dừng lại bỗng trong không gian im lặng một tiếng mèo kêu rất to vọng đến, thành công phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào này.
Tiểu Niên giật mình đẩy Khiếu Đình ra. Mặt đỏ tới mang tai lượm chiếc balo đã bị cậu quăng trên đất lúc nãy lên vội vã móc chùm chìa khóa từ trong balo. Vì lúng túng mà mất một lúc mới mở được cửa, rồi hấp tấp chạy vòng trong. Vẫn không quên thả lại cho anh một câu.
“Ngủ ngon”
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Khiếu Đình cũng không biết nói gì, chỉ cười cười với cánh cửa rồi đi xuống lầu. Vốn ý định ban đầu chỉ là muốn đến quán café đưa quà cho Niên Niên rồi về. Nhưng khi thấy cậu vui mừng như vậy, lại muốn nhìn cậu thêm một lúc. Vì thế mới muốn chở cậu đi ăn.
Chỉ đơn giản ăn một bữa thôi. Không hiểu sao lại xảy ra chuyện này. Xưa đến nay đàn ông theo đuổi anh cũng khá nhiều. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ quen một người con trai, chứ đừng nói chuyện hôn môi thân mật.
Anh không kỳ thị Gay, nhưng cảm thấy mình chả có hứng thú gì với đàn ông. Vậy mà hôm nay chỉ nhìn vào đôi môi của Tiểu Niên anh đã không kềm được. Thậm chí lúc hôn cậu cơ thể anh còn nảy sinh phản ứng. Vừa lái xe Khiếu Đình vừa không ngừng suy nghĩ đến một màn tối nay.
Tiểu Niên đóng cửa rồi nhưng vẫn im lặng đứng sau đó chờ tiếng bước chân của Khiếu Đình xa dần, mới thở ra một hơi mà ngồi bệch xuống sàn nhà. Cũng chẳng thèm mở đèn mà dùng hai tay vỗ mạnh vào gương mặt đỏ như gấc của mình.
Anh ấy hôn mình.
Tay sờ lên cánh môi.
Có phải đại biểu rằng anh ấy cũng thích mình hay không?
Đêm hôm đó Tiểu Niên bị chính suy nghĩ của mình làm cho ngủ không được.
Mà tại nhà của Khiếu Đình lúc này. Anh cũng đã bị suy nghĩ mình dọa sợ.
Tại sao mình lại hôn em ấy, không lẽ mình thích em ấy.
Không đâu, mình chỉ là thương cảm với hoàn cảnh của Niên Niên mà thôi.
Lại tiếp tục trở mình.
Nhưng mà lúc nhìn vào đôi môi đó, cảm xác trong lòng mình lại sôi trào mãnh liệt như vậy. Mình không chỉ muốn hôn mà còn muốn “làm” em ấy.
Khiếu Đình giật mình.
Vài năm trước Khiếu Đình cũng đã trãi qua mối tình với một người con gái. Nhưng chỉ được một năm đã chia tay. Lý do người đó chia tay anh vì cảm thấy anh quá thờ ơ với mình. Khiếu Đình còn nhớ rõ lời cô nói lúc ấy.
“Quen nhau một năm mà anh hôn tôi được mấy lần, tôi có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà lần nào cũng toàn là do tôi chủ động”
Do đó sau khi chia tay anh cũng chẳng quen ai. Nhưng có một lần theo Lưu Chương bạn thân của anh đến quán bar mà cậu ta quen. Cùng với một cô gái “sạch sẽ” mà Lưu Chương tìm cho, đó là lần đầu tiên của anh. Ăn bánh trả tiền.
Cô gái có thân hình rất bốc lửa đó cũng là lần đầu của cô ta. Nhưng Khiếu Đình cũng không cảm thấy giống như trong tưởng tượng, đêm đó anh chỉ làm đúng một lần. Chẳng cảm thấy có gì kích thích. Sau này mỗi lần không chịu được lại tự mình xử lý. Đến bây giờ cũng vậy, anh cứ nghĩ do mình lãnh cảm. Nhưng một màn hôm nay khiến anh phải suy nghĩ lại.
Cảm giác mềm mại của đôi môi Niên Niên đến giờ còn khiến cho anh thất thần. Trong đầu bỗng dưng xuất hiện hình ảnh Niên Niên với đôi mắt mơ màng, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay mình. Lại làm cho cái đó của anh có phản ứng rồi. Đành phải tự mình xử lý thôi.
Không lẽ mình nhịn lâu quá nên mới trở nên thèm thuồng như vậy. Khiếu Đình nhìn xuống cái kia của mình vẫn còn chưa chịu nằm xuống bèn quyết định mai sẽ đi vào quán bar một chuyến. Tìm một em sạch sẽ để giải quyết nhu cầu.
Sáng ra đúng giờ Khiếu Đình vẫn đến quán café. Tiểu Niên có nói tuần này cậu ấy đi ca sáng. Ngồi vào chỗ cũ đã thấy Tiểu Niên đưa lưng về phía mình cặm cụi lau bàn. Vừa tính gọi cậu, đã được một nhân viên phục vụ khác bưng đến cho anh một ly café. Khiếu Đình thấy cậu chăm chỉ làm việc như vậy cũng không tiện quấy rầy. Nhưng suốt buổi sáng hôm đó Khiếu Đình mới phát hiện ra cậu chàng đang tránh nè mình.
Gì đây! Chỉ là hôn một cái lại sợ thành như thế.
Tiểu Niên không sợ Khiếu Đình như anh nghĩ. Chỉ là tối hôm qua vừa hôn xong, sáng nay lại gặp. Da mặt cậu lại mỏng như thế chẳng biết phải dùng biểu tình gì để nói chuyện với anh.
Thành ra lại làm Khiếu Đình tưởng Tiểu Niên muốn tránh né mình.
Khiếu Đình cũng chỉ ngồi một lúc lại đi về công ty. Đi công tác một tuần biết bao nhiêu việc còn chưa giải quyết nên không có thời gian mà nán lại.
Tiểu Niên thở phào nhìn theo bóng lưng cao lớn của Khiếu Đình.
“Sao vậy? hôm qua còn đi chơi với nhau mà”
Đang thất thần lại nghe tiếng nói gần bên tai khiến cho Tiểu Niên giật mình.
“Dạ?”
Mẫn Châu cười cười vạch trần cậu.
“Hôm qua đã làm gì mà sáng nay lại ngượng ngùng như vậy? Không dám nhìn người ta luôn”
Người nói vô tình lại làm người nghe chột dạ.
“Dạ..em không có làm gì?”
Mãn Châu cười nắc nẻ khi thấy bộ dáng bị vạch trần của Tiểu Niên.
“Chị có nói gì em đâu, người yêu ấy mà ôm hôn là chuyện thường”
Không ngờ chủ quán lại nói rõ ràng không kiêng dè như thế. Mặt Tiểu Niên lúc này chẳng khác gì con tôm luộc. Lí nhí trong miệng.
“Anh ấy không phải người yêu của em”
“Từ từ rồi sẽ thành thôi”
Mẫn Châu vỗ vai Tiểu Niên động viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.