Chương 22
Magnolia__
28/06/2016
Sau khi nó giận bỏ đi về phòng của mình. Hắn đứng đó cười thật to, cứ như muốn cho nó nghe thấy. Nó bực bội bởi hành động thiếu suy nghĩ của
mình, nên giờ trở thành trò cười cho anh ta. Nó về phòng đóng cửa một
cái *RẦM* rõ to, nó bực bội vùi đầu vào trong chăn mà la hét trong âm
thầm (tg: tội chưa kìa, la cũng phải kiềm chế nữa chứ, hắc hắc/ Nó:
*lườm*/ tg: ta đây không biết gì nha *cười*/ Nó: Vậy chứ nãy giờ ai ghi
*bẻ tay*/ tg: thôi ta đi đây, hề hề *chạy* ) Sau khi hét cho đã đời, nó
rốt cuộc cũng lấy đồ ngủ bước vào trong nhà tắm.
Còn về hắn, sau khi cười hả hê cũng chẳng thay đồ ngủ vì thói quen ngủ của hắn là khỏa thân. Hắn nằm trên giường chơi game một hồi, lúc hắn chuẩn bị đi ngủ thì đúng lúc ngoài cửa kêu lên hai tiếng *cốc cốc* rất nhẹ nhàng, anh tưởng đó là bác quản gia, nên đích thân hắn đi ra mở cửa. Vừa mở cửa anh nhìn thấy nó đang trong tình trạng tóc vẫn còn bọt xà phòng, quần áo xốc xếch, khăn lại che trước ngực. Hắn cứ ngỡ là bác quản gia ai dè nó, bởi vì nó KHÔNG BAO GIỜ gõ cửa nhẹ nhàng như vậy cả. Anh đứng khoanh tay chắn ngay trước cửa không cho nó vào, miệng nhết lên một nụ cười tự đắc.
Còn về nó vì sao lại trong tình trạng như vậy mà chạy qua phòng hắn, là bởi vì khi đang tắm, tự nhiên phòng nó bị cắt nước, nó đã gọi bác quản gia lên để hỏi lí do. Khi bác quản gia kiểm tra lại đường nước thì tất cả điều ổn cả, trừ phòng nó ra là bị kẹt mà thôi, ngôi nhà to như thế, nó có thể qua các phòng khác mà tắm, nhưng chỉ một điều là nó sợ ma. Dù nó có chém giết nhiều đi chăng nữa, nhưng thi thể vẫn còn nguyên vẹn chỉ khi trao cho bé cọp thì nó hoàn toàn không biết thi thể đó còn nguyên vẹn hay không. Nó đã thử nhiều cách nhưng điều thất bại trên con đường khắc phục tình trạng sợ ma của nó. Nên nguyên căn nhà này thì chỉ có phòng của bác quản gia và anh ta là có người ở, nhưng nó lại sợ làm phiền bác ấy, tối rồi người già vẫn nên nghỉ ngơi, nên chỉ còn mình phòng anh, nhớ lại chuyện lúc nãy khiến nó càng thêm bối rối. Nó đã đứng trước cửa phòng hắn rất lâu rốt cuộc mới dám gõ cửa, nó cứ nghĩ anh ta đã mặc đồ rồi. Nhưng khi anh ta đứng ra mở cửa thì nó lại càng thêm bối rối hơn, nó cúi gầm sát mặt có điều muốn đụng đất mà anh ta vẫn đứng đó không tránh ra cho nó đi vào phòng, nó nghĩ chắc bây giờ anh ta đang thể hiện nụ cười đắt thắng của mình. Nó nghĩ “Quái lạ, nãy giờ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thay đồ ngủ sao, còn nữa, cho mình đứng ở đây đến bao giờ đây, lạnh muốn chết ấy” nó bắt đầu run lên vì lạnh. Hắn cũng nhận ra được điều đó nên mới mở lời nói.
– Sao lại chạy đến đây tiếp vậy cô em. Ta biết cô em sẽ chạy qua đây nữa nên mới không thay đồ đây. À anh đây cũng có một cái tật là ngủ không mặc đồ đâu, nếu có ngủ ở lại đây thì không sao, anh đây sẽ cho cô em ngắm thỏa thích.
Nó nghĩ “Cái gì mà cô em, cái gì mà ngủ ở đây để ngắm gì gì chứ, đúng là tên biến thái mà, ngay cả sở thích khi ngủ cũng biến thái nữa. Ta nhịn, ta nhịn, rồi ngươi hãy đợi đấy”
– Tại phòng tôi nước bị kẹt nên mới qua đây xin tắm nhờ phòng anh, tôi không thể nhờ bác quản gia được, giờ cũng đã khuya rồi nên cho bác ấy nghỉ ngơi.
– Cũng biết lo quá ha. À quên, căn nhà to như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều phòng, cô thì không dám là phiền bác quản gia, còn những phòng khác thì sao, ai ở vậy, theo tôi biết những người phục vụ ở đây họ điều đã về cả rồi mà. Vậy vì lí do gì, tại sao cô lại chạy đến đây, cô nói tôi nghe xem.
Nó nghĩ “Cái tên chết tiệt này, sao hôm nay nói lắm thế không biết chứ, có biết ngoài đây lạnh lắm không hả”
– Anh có thể cho tôi vào được không, ngoài đây lạnh lắm.
– Không được, nếu cô không nói lí do thì tôi sẽ không cho cô vào, lỡ cô làm gì tôi thì sao. Nói!!! Vì sao?!!
– Phải nói sao !!
– Đúng.
– Không nói được không ??
– KHÔNG ĐƯỢC !!
– Ắc xì !!! Tôi…ẮC XÌ…tôi sợ ma !!!
– Ừm cô vào đi, tắm nhanh lên rồi tôi còn ngủ.
Nó nghĩ “Anh ta không cười sao, ơ, đáng lẽ phải cười chứ, sao kì vậy ta”
– Vô hay không vô !!!
– À vô chứ, cám ơn anh.
Hắn nghĩ “Đúng là vẫn như xưa, tật sợ ma không bỏ”
Nó chạy vội vào nhà tắm, bởi vì lạnh nó liền vặn nước ấm vào bồn rồi bước vào trong đó. Nước ấm khiến cho cơ thể nó thoải mái hơn, khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên hư ảo hơn, nó bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ.
Anh ở bên ngoài không nghe thấy tiếng xối nước nghĩ nó đang tắm bồn,nên anh nằm trên giường chơi game thêm một chút nữa.
Đã một tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy nó bước ra. Bên trong phòng tắm vẫn im lặng như thường. Anh bước lại gần cửa, đưa tai vào nghe động tĩnh nhưng trong đó không hề có tiếng động gì, ngay cả tiếng của nó không hề phát ra trong đó, cứ như nguyên căn phòng trước đây không hề có người vậy. Anh vội gõ cửa.
– Ê tắm xong chưa vậy, tôi còn ngủ nữa, bộ cô định chiếm phòng tắm thành của riêng luôn sao.
Bên trong không hề phát ra tiếng động gì. Anh bắt đầu lo lắng, ở trong nhà tắm lâu thế mà chưa ra, có phải xảy ra chuyện rồi sao.
– Ê, cô không ra là tôi bước vào á. Tôi không khách sáo đâu á.
Vẫn không nghe tiếng trả lời, anh bắt đầu lo lắng, lòng bắt đầu nóng như lửa đốt.
– Tôi vào đó.
(Còn tiếp)
Còn về hắn, sau khi cười hả hê cũng chẳng thay đồ ngủ vì thói quen ngủ của hắn là khỏa thân. Hắn nằm trên giường chơi game một hồi, lúc hắn chuẩn bị đi ngủ thì đúng lúc ngoài cửa kêu lên hai tiếng *cốc cốc* rất nhẹ nhàng, anh tưởng đó là bác quản gia, nên đích thân hắn đi ra mở cửa. Vừa mở cửa anh nhìn thấy nó đang trong tình trạng tóc vẫn còn bọt xà phòng, quần áo xốc xếch, khăn lại che trước ngực. Hắn cứ ngỡ là bác quản gia ai dè nó, bởi vì nó KHÔNG BAO GIỜ gõ cửa nhẹ nhàng như vậy cả. Anh đứng khoanh tay chắn ngay trước cửa không cho nó vào, miệng nhết lên một nụ cười tự đắc.
Còn về nó vì sao lại trong tình trạng như vậy mà chạy qua phòng hắn, là bởi vì khi đang tắm, tự nhiên phòng nó bị cắt nước, nó đã gọi bác quản gia lên để hỏi lí do. Khi bác quản gia kiểm tra lại đường nước thì tất cả điều ổn cả, trừ phòng nó ra là bị kẹt mà thôi, ngôi nhà to như thế, nó có thể qua các phòng khác mà tắm, nhưng chỉ một điều là nó sợ ma. Dù nó có chém giết nhiều đi chăng nữa, nhưng thi thể vẫn còn nguyên vẹn chỉ khi trao cho bé cọp thì nó hoàn toàn không biết thi thể đó còn nguyên vẹn hay không. Nó đã thử nhiều cách nhưng điều thất bại trên con đường khắc phục tình trạng sợ ma của nó. Nên nguyên căn nhà này thì chỉ có phòng của bác quản gia và anh ta là có người ở, nhưng nó lại sợ làm phiền bác ấy, tối rồi người già vẫn nên nghỉ ngơi, nên chỉ còn mình phòng anh, nhớ lại chuyện lúc nãy khiến nó càng thêm bối rối. Nó đã đứng trước cửa phòng hắn rất lâu rốt cuộc mới dám gõ cửa, nó cứ nghĩ anh ta đã mặc đồ rồi. Nhưng khi anh ta đứng ra mở cửa thì nó lại càng thêm bối rối hơn, nó cúi gầm sát mặt có điều muốn đụng đất mà anh ta vẫn đứng đó không tránh ra cho nó đi vào phòng, nó nghĩ chắc bây giờ anh ta đang thể hiện nụ cười đắt thắng của mình. Nó nghĩ “Quái lạ, nãy giờ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thay đồ ngủ sao, còn nữa, cho mình đứng ở đây đến bao giờ đây, lạnh muốn chết ấy” nó bắt đầu run lên vì lạnh. Hắn cũng nhận ra được điều đó nên mới mở lời nói.
– Sao lại chạy đến đây tiếp vậy cô em. Ta biết cô em sẽ chạy qua đây nữa nên mới không thay đồ đây. À anh đây cũng có một cái tật là ngủ không mặc đồ đâu, nếu có ngủ ở lại đây thì không sao, anh đây sẽ cho cô em ngắm thỏa thích.
Nó nghĩ “Cái gì mà cô em, cái gì mà ngủ ở đây để ngắm gì gì chứ, đúng là tên biến thái mà, ngay cả sở thích khi ngủ cũng biến thái nữa. Ta nhịn, ta nhịn, rồi ngươi hãy đợi đấy”
– Tại phòng tôi nước bị kẹt nên mới qua đây xin tắm nhờ phòng anh, tôi không thể nhờ bác quản gia được, giờ cũng đã khuya rồi nên cho bác ấy nghỉ ngơi.
– Cũng biết lo quá ha. À quên, căn nhà to như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều phòng, cô thì không dám là phiền bác quản gia, còn những phòng khác thì sao, ai ở vậy, theo tôi biết những người phục vụ ở đây họ điều đã về cả rồi mà. Vậy vì lí do gì, tại sao cô lại chạy đến đây, cô nói tôi nghe xem.
Nó nghĩ “Cái tên chết tiệt này, sao hôm nay nói lắm thế không biết chứ, có biết ngoài đây lạnh lắm không hả”
– Anh có thể cho tôi vào được không, ngoài đây lạnh lắm.
– Không được, nếu cô không nói lí do thì tôi sẽ không cho cô vào, lỡ cô làm gì tôi thì sao. Nói!!! Vì sao?!!
– Phải nói sao !!
– Đúng.
– Không nói được không ??
– KHÔNG ĐƯỢC !!
– Ắc xì !!! Tôi…ẮC XÌ…tôi sợ ma !!!
– Ừm cô vào đi, tắm nhanh lên rồi tôi còn ngủ.
Nó nghĩ “Anh ta không cười sao, ơ, đáng lẽ phải cười chứ, sao kì vậy ta”
– Vô hay không vô !!!
– À vô chứ, cám ơn anh.
Hắn nghĩ “Đúng là vẫn như xưa, tật sợ ma không bỏ”
Nó chạy vội vào nhà tắm, bởi vì lạnh nó liền vặn nước ấm vào bồn rồi bước vào trong đó. Nước ấm khiến cho cơ thể nó thoải mái hơn, khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên hư ảo hơn, nó bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ.
Anh ở bên ngoài không nghe thấy tiếng xối nước nghĩ nó đang tắm bồn,nên anh nằm trên giường chơi game thêm một chút nữa.
Đã một tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy nó bước ra. Bên trong phòng tắm vẫn im lặng như thường. Anh bước lại gần cửa, đưa tai vào nghe động tĩnh nhưng trong đó không hề có tiếng động gì, ngay cả tiếng của nó không hề phát ra trong đó, cứ như nguyên căn phòng trước đây không hề có người vậy. Anh vội gõ cửa.
– Ê tắm xong chưa vậy, tôi còn ngủ nữa, bộ cô định chiếm phòng tắm thành của riêng luôn sao.
Bên trong không hề phát ra tiếng động gì. Anh bắt đầu lo lắng, ở trong nhà tắm lâu thế mà chưa ra, có phải xảy ra chuyện rồi sao.
– Ê, cô không ra là tôi bước vào á. Tôi không khách sáo đâu á.
Vẫn không nghe tiếng trả lời, anh bắt đầu lo lắng, lòng bắt đầu nóng như lửa đốt.
– Tôi vào đó.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.