Chương 70: Hàn Triết biết yêu
Tử Yên
22/07/2022
Sau ngày lễ kỉ niệm thành lập thường, toàn thể sinh viên bước vào kì nghỉ quốc khánh kéo dài năm ngày.
Nhân cơ hội này, Đông Quân cùng Tử Yên và ba mẹ Hạ về quê ngoại của Tử Yên chơi. Từ lúc đăng ký kết hôn đến giờ, cả hai vẫn chưa về thông báo chính thức cho ông bà ngoại và cậu mợ.
Nhưng buổi tối trước ngày về quê, đương nhiên bọn Trần Hải không thể buông tha cho Đông Quân và Tử Yên, nhất định bắt hai người phải mở tiệc đãi khách.
Đông Quân đã đặt sẵn một phòng riêng ở một nhà hàng sang trọng thuộc sở hữu của anh. Phải nói, anh không chỉ điều hành Lục thị, còn đầu tư vào chuỗi khách sạn, nhà hàng, nguồn lợi đem về là không nhỏ.
Biết đây là nhà hàng của Đông Quân, bọn Trần Hải không hề khách khí, còn bảo phải ăn chơi cho ông chủ lỗ vốn luôn. Đông Quân chỉ cười, đơn giản nói.
- Nếu các cậu có thể thì cứ việc làm. Chỉ e là với sức của các cậu muốn làm tôi đây lỗ vốn khó hơn lên trời.
Trần Hải, Hàn Triết đen mặt.
- Chị dâu, quản chồng chị lại, bảo anh ấy bớt kiêu ngạo!
Tử Yên cười hề hà, cô liếc Đông Quân, cái người này quả đúng là không biết khiêm nhường chút nào.
Cả nhóm ngồi được một lúc thì Bội Sam và Hà Vũ đến. Đến trễ là do Bội Sam phải mất thời gian làm công tác tư tưởng để thuyết phục Hà Vũ tham gia. Cô nàng lạnh lùng vốn không thích mấy kiểu tiệc tùng gặp mặt này, huống chi cũng có nhiều người Hà Vũ không quen.
- Đến rồi à? – Tử Yên vui vẻ hỏi.
- Cái người này ấy mà, hại em tốn rất nhiều công sức mới kéo được đến đây đó!
Bội Sam ngồi xuống ghế than thở. Xong lại nói tiếp.
- À giới thiệu một chút nhé! Đây là Mạc Hà Vũ, bạn của mình và Tử Yên ở trường đại học, còn đây là mấy người bạn cấp ba!
Bội Sam chỉ vào từng người giới thiệu cho Hà Vũ biết. Đáp lại với sự hồ hởi nhiệt tình, Hà Vũ chỉ khẽ cười một cái, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Tử Yên thấy mọi người có vẻ căng thẳng, liền lên tiếng giải thích rằng tính cách của Hà Vũ xưa nay là vậy, có hơi lạnh lùng, khó gần, nhưng một khi đã chơi thân rồi thì sẽ phát hiện cô ấy rất dễ thương và thật lòng với bạn bè.
Mọi người ai nấy cười, ý bảo không sao, trước lạ sau quen. Chỉ có Hàn Triết là thái độ hơi lạ. Từ lúc Hà Vũ bước vào, Hàn Triết cứ như ngẩn ra. Anh chàng có ấn tượng vô cùng mạnh với Hà Vũ, là con gái nhưng lại toát ra thần thái kiêu ngạo hút người.
Người buồn nhất hôm nay là Bội Sam, vì không có Lập Thành bên cạnh. Đã lâu rồi, anh không có thời gian về thăm cô. Mấy dịp tụ họp này lại làm Bội Sam thấy cô đơn và tủi thân.
Tử Yên như hiểu được tâm tư của Bội Sam, liên tục vỗ vai an ủi, còn tìm nhiều đề tài nói để Bội Sam bị phân tâm, quên đi nỗi buồn.
- Nào, nào, chúng ta cạn ly mừng anh Đông Quân và chị dâu thành vợ thành chồng! – Trần Hải hào hứng.
- 1… 2… 3 cụng ly! – Mọi người cũng nhiệt tình hưởng ứng.
Trịnh Huy Dũng nhìn Đông Quân ngưỡng mộ nói.
- Anh Đông Quân vậy mà ra tay nhanh thật. Chị dâu vừa mới đủ tuổi đã bị anh trói chặt rồi!
- Cưới vợ phải cưới liền tay. Anh nói cho mấy cậu nghe, chị dâu cậu lớn lên xinh đẹp, anh không còn cách nào khác phải công khai chủ quyền. – Đông Quân lắc lắc ly rượu trên tay ra vẻ kinh nghiệm.
Cả đám nghe mấy lời này, ồ lên một cái. Tử Yên ngồi một bên xấu hổ, gương mặt không uống rượu mà cứ ửng đỏ lên hết. Cô khẽ đánh anh một cái, ý bảo anh đừng có ngồi đó nói nhăng nói cuội.
Chung Tiểu Nhi ngồi bên cạnh trêu chọc Tử Yên.
- Là ai nói mình và A Dũng tiến triển quá nhanh đây. Rốt cuộc cậu lại lấy chồng trước nhất!
- Còn không phải do A Dũng nhà cậu chưa đủ tuổi sao. Cậu ta mà đủ hai mươi hai, e là cậu cũng lấy chồng sớm mà thôi, không phải sao? – Tử Yên nào chịu thua, trêu ngược lại Tiểu Nhi.
Tiểu Nhi cười bẽn lẽn, quả đúng như vậy á. Huy Dũng đã nói chỉ cần đợi sang năm vừa tốt nghiệp vừa đủ tuổi sẽ lập tức kết hôn, song hỉ lâm môn luôn.
- Còn Lập Thành nhà cậu thì sao đây Bội Sam? – Tiểu Nhi quay sang hỏi Bội Sam.
Bội Sam nghe bạn bè bàn tính chuyện cưới hỏi, có chút mất tự nhiên. Lập Thành chưa bao giờ nói với cô về dự định này. Cô cũng còn chưa biết chuyện cả hai sẽ đến đâu nữa. Yêu xa quả thật quá mệt mỏi, cũng không biết cô còn chịu được đến lúc nào. Đứng trước câu hỏi của Tiểu Nhi, Bội Sam chỉ cười trừ.
- Vẫn là đợi anh ấy về đây đã!
Tử Yên thấy Bội Sam không được vui, liền lên tiếng phá giải bầu không khí.
- Ôi dào, các cậu vẫn nên từ từ, không cần gấp. Đến lúc thích hợp thì mọi chuyện ắt thành thôi! Còn Hà Vũ thì sao, cậu đã có để ý đến ai chưa? Thấy Trần Hải và Hàn Triết thế nào đây ha ha?
- Mình yêu cuộc sống độc thân hiện tại, muốn làm gì thì làm. Các cậu có người yêu, có chồng rồi có thoải mái như mình không cơ chứ! – Hà Vũ không mặn không nhạt đáp.
- Thôi nào, đừng có ngại, nói đi một trong hai người đó, cậu thấy ai được đây! – Bội Sam cũng lấy lại tinh thần, vui vẻ hỏi.
Hà Vũ không đáp, chỉ lắc đầu một cái, ý bảo cô không có hứng thú. Đúng lúc cô ngước lên, lại đụng phải ánh mắt của Hàn Triết đang nhìn mình. Hàn Triết bên này nhìn chằm chằm con gái người ta lại bị phát hiện, vô cùng bối rối, giả vờ nhìn đông ngó tây. Hà Vũ bị bộ dạng làm chuyện xấu bị phát hiện của Hàn Triết chọc cười, khóe môi khẽ cong lên.
Tụ tập đến hơn chín giờ, Đông Quân lên tiếng giải tán, vì sáng mai anh và Tử Yên còn phải về nhà ngoại.
Vì Đông Quân có uống chút rượu nên Tử Yên không cho anh lái xe mà phải gọi tài xế đến lái.
Về đến nhà, Tử Yên còn đích thân đi nấu nước giải rượu cho Đông Quân vì lo anh sẽ đau đầu.
Đông Quân uống ít, hiện tại còn vô cùng tỉnh táo. Nhìn dáng vẻ tất bật của Tử Yên, anh bật cười. Cô vợ nhỏ của anh có phải lo lắng thái quá rồi không.
Dù thấy không cần thiết nhưng vợ đã chăm sóc cho thì anh làm sao từ chối được, ngoan ngoãn uống một hơi hết chén nước thuốc kia.
Tắm rửa xong xuôi, Đông Quân trở ra thì nhìn thấy Tử Yên đang nằm ở trên giường, ra vẻ vô cùng khiêu gợi, dường như muốn câu dẫn anh.
- Chồng à, chân em mỏi quá, anh bóp cho em đi!
Tử Yên dùng giọng điệu nũng nịu để nói với Đông Quân. Cô là đang muốn trêu chọc anh. Cô muốn xem bộ dạng dở khóc dở cười của anh khi muốn cô mà không được sẽ thế nào.
Khóe môi kéo cong lên, anh chậc lưỡi. Con thỏ nhỏ này dần dà bị hắc hóa rồi, rõ ràng biết hôm nay đến tháng, anh không thể làm gì cô được, vậy mà còn dám bày ra bộ dạng kia.
Anh không nói gì, khẽ ngồi lên giường, kéo chân của cô đặt lên đùi mình rồi thật thà xoa bóp.
Nhưng mà cái cô vợ nhỏ Tử Yên này đâu có chịu thôi, bàn tay nhỏ cứ vuốt ve lên xuống cơ thể của anh, còn dám đút tay vào bên trong áo choàng ngủ mà mò mẫm.
- Chồng, sao anh lại đẹp trai như vậy chứ?
Bị trêu chọc, cả người anh như nóng lên, người anh em bên dưới cũng đã có phản ứng. Anh quyết định phải cho con thỏ nhỏ này biết thế nào là hậu quả khi trêu ngươi sói xám.
Anh xoay người đè cô xuống giường, áp chế thân mình ở trên cô. Yết hầu anh trượt lên xuống.
- Hôm nay gan của em lớn quá nhỉ? Muốn trêu anh? – Anh vừa nói vừa nở nụ cười tà mị nhìn cô.
- Nào có, em chỉ là thấy tối nay chồng em đặc biệt mê người thôi. Ai dà có phải anh muốn em không? Nhưng mà… thật tiếc, anh cũng biết em đang tới tháng mà!
Tử Yên bình tĩnh mỉm cười, giọng điệu ra vẻ rất muốn nhưng mà cũng đành bất lực.
- Chúng ta đi ngủ thôi! – Cô vừa nói, vừa nhích người thoát ra.
- Định đi đâu? Châm lửa rồi bỏ trốn à? – Anh vừa nói vừa giữ chặt cô lại.
- Em… em muốn đi ngủ! Sáng mai chúng ta còn phải về quê.
Tử Yên đột nhiên thấy sợ trước dáng vẻ gian manh của anh. Đúng là cô trêu ngươi anh trước, vốn nghĩ là cô giữ thế chủ động, ai dè giờ phút này, sao cô có cảm giác mình đang đùa với lửa.
- Không gấp, chúng ta còn có chuyện cần làm! – Anh bình thản nói, trong mắt đã dấy lên tia dục vọng.
- Nhưng mà… anh biết là… là em không thể mà! Em sai rồi, không nên trêu anh, mình đi ngủ nhé! – Cô có chút hoảng hốt.
- Đừng lo, anh sẽ chỉ cho em nên làm thế nào!
Anh nở nụ cười lưu manh nhìn cô. Rồi nhanh chóng cởi phăng quần áo trên người mình. Đến khi người anh em của anh to lớn hiện ra, cô mới giật mình lo lắng, anh là định làm gì đây chứ.
Đột nhiên, anh nắm tay cô đặt lên vật nóng hổi của mình, chuyển động lên xuống. Còn mình thì tranh thủ chiếm tiện nghi những chỗ có thể chiếm của cô.
- Em có thể dùng tay giúp anh! – Anh nói, không hề có ý buông tha cho cô.
Kết quả là bàn tay đáng thương của cô bị anh dày vò không thương tiếc. Cô đúng là ngu ngốc mới đi trêu chọc con sói như anh. Hu hu lần sau cô sẽ không dám nữa đâu! Ngàn vạn lần không nên chọc vào người đàn ông tên Lục Đông Quân này!
Hôm sau, Đông Quân và Tử Yên về nhà đón ba mẹ Hạ để cùng xuất phát về nhà ngoại. Đây coi như lần ra mắt chính thức của cháu rể Lục Đông Quân.
Cả nhà họ Dương vui vẻ chào mừng cháu rể tài sắc vẹn toàn này, còn ép rượu Đông Quân không ít. Ai ngờ anh vô cùng bình thản nói là Tử Yên không thích anh uống nhiều. Cho nên, anh xin phép được uống nước thay rượu. Cả nhà như đứng hình một lúc, sau đó ông ngoại Dương không nhịn được cười nói.
- Ha ha không nghĩ ra cháu rể lại có số kiếp thê nô!
Đông Quân và Tử Yên ở lại nhà ngoại ba ngày, sau đó về nhà trước. Chiều ngày hôm sau, sẽ xuống đón ba mẹ Hạ về.
Trên đường về, Tử Yên ngồi nghịch điện thoại. Bỗng dưng cô cứ thế mà cười ha hả, lại còn vui vẻ nhắn nhắn cái gì đó.
Đông Quân ngồi một bên thấy vợ mình cứ nhìn màn hình điện thoại mà cười, đột nhiên lại tỏa ra mùi giấm chua.
- Em không để ý đến chồng mình mà lo nhắn tin với ai vậy, còn cười vui như thế! – Anh không vui nói.
Tử Yên nhìn bộ dạng ghen tuông của chồng thì liếc anh một cái.
- Chồng à, anh bớt ăn giấm lại đi. Em đây là đang tư vấn tình cảm cho đàn em của anh đấy! Có người muốn nhờ em làm bà mai nữa rồi!
- Ai?
- Ha ha Hàn Triết biết yêu rồi. hôm đi họp mặt gặp Hà Vũ, cậu ta bị hớp hồn rồi, bây giờ xin em liên lạc của cô ấy, còn hỏi em nên làm thế nào để cưa cẩm con gái người ta! – Tử Yên vừa nói vừa tủm tỉm cười.
Đông Quân nghĩ đến sự kết hợp giữa Hàn Triết và Hà Vũ đột nhiên cũng không nhịn được cười. Một chàng trai có vẻ ngoài mỏng manh như công tử bột, một cô gái có cá tính mạnh mẽ. Nghĩ thôi đã thấy hài hước.
Nhân cơ hội này, Đông Quân cùng Tử Yên và ba mẹ Hạ về quê ngoại của Tử Yên chơi. Từ lúc đăng ký kết hôn đến giờ, cả hai vẫn chưa về thông báo chính thức cho ông bà ngoại và cậu mợ.
Nhưng buổi tối trước ngày về quê, đương nhiên bọn Trần Hải không thể buông tha cho Đông Quân và Tử Yên, nhất định bắt hai người phải mở tiệc đãi khách.
Đông Quân đã đặt sẵn một phòng riêng ở một nhà hàng sang trọng thuộc sở hữu của anh. Phải nói, anh không chỉ điều hành Lục thị, còn đầu tư vào chuỗi khách sạn, nhà hàng, nguồn lợi đem về là không nhỏ.
Biết đây là nhà hàng của Đông Quân, bọn Trần Hải không hề khách khí, còn bảo phải ăn chơi cho ông chủ lỗ vốn luôn. Đông Quân chỉ cười, đơn giản nói.
- Nếu các cậu có thể thì cứ việc làm. Chỉ e là với sức của các cậu muốn làm tôi đây lỗ vốn khó hơn lên trời.
Trần Hải, Hàn Triết đen mặt.
- Chị dâu, quản chồng chị lại, bảo anh ấy bớt kiêu ngạo!
Tử Yên cười hề hà, cô liếc Đông Quân, cái người này quả đúng là không biết khiêm nhường chút nào.
Cả nhóm ngồi được một lúc thì Bội Sam và Hà Vũ đến. Đến trễ là do Bội Sam phải mất thời gian làm công tác tư tưởng để thuyết phục Hà Vũ tham gia. Cô nàng lạnh lùng vốn không thích mấy kiểu tiệc tùng gặp mặt này, huống chi cũng có nhiều người Hà Vũ không quen.
- Đến rồi à? – Tử Yên vui vẻ hỏi.
- Cái người này ấy mà, hại em tốn rất nhiều công sức mới kéo được đến đây đó!
Bội Sam ngồi xuống ghế than thở. Xong lại nói tiếp.
- À giới thiệu một chút nhé! Đây là Mạc Hà Vũ, bạn của mình và Tử Yên ở trường đại học, còn đây là mấy người bạn cấp ba!
Bội Sam chỉ vào từng người giới thiệu cho Hà Vũ biết. Đáp lại với sự hồ hởi nhiệt tình, Hà Vũ chỉ khẽ cười một cái, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Tử Yên thấy mọi người có vẻ căng thẳng, liền lên tiếng giải thích rằng tính cách của Hà Vũ xưa nay là vậy, có hơi lạnh lùng, khó gần, nhưng một khi đã chơi thân rồi thì sẽ phát hiện cô ấy rất dễ thương và thật lòng với bạn bè.
Mọi người ai nấy cười, ý bảo không sao, trước lạ sau quen. Chỉ có Hàn Triết là thái độ hơi lạ. Từ lúc Hà Vũ bước vào, Hàn Triết cứ như ngẩn ra. Anh chàng có ấn tượng vô cùng mạnh với Hà Vũ, là con gái nhưng lại toát ra thần thái kiêu ngạo hút người.
Người buồn nhất hôm nay là Bội Sam, vì không có Lập Thành bên cạnh. Đã lâu rồi, anh không có thời gian về thăm cô. Mấy dịp tụ họp này lại làm Bội Sam thấy cô đơn và tủi thân.
Tử Yên như hiểu được tâm tư của Bội Sam, liên tục vỗ vai an ủi, còn tìm nhiều đề tài nói để Bội Sam bị phân tâm, quên đi nỗi buồn.
- Nào, nào, chúng ta cạn ly mừng anh Đông Quân và chị dâu thành vợ thành chồng! – Trần Hải hào hứng.
- 1… 2… 3 cụng ly! – Mọi người cũng nhiệt tình hưởng ứng.
Trịnh Huy Dũng nhìn Đông Quân ngưỡng mộ nói.
- Anh Đông Quân vậy mà ra tay nhanh thật. Chị dâu vừa mới đủ tuổi đã bị anh trói chặt rồi!
- Cưới vợ phải cưới liền tay. Anh nói cho mấy cậu nghe, chị dâu cậu lớn lên xinh đẹp, anh không còn cách nào khác phải công khai chủ quyền. – Đông Quân lắc lắc ly rượu trên tay ra vẻ kinh nghiệm.
Cả đám nghe mấy lời này, ồ lên một cái. Tử Yên ngồi một bên xấu hổ, gương mặt không uống rượu mà cứ ửng đỏ lên hết. Cô khẽ đánh anh một cái, ý bảo anh đừng có ngồi đó nói nhăng nói cuội.
Chung Tiểu Nhi ngồi bên cạnh trêu chọc Tử Yên.
- Là ai nói mình và A Dũng tiến triển quá nhanh đây. Rốt cuộc cậu lại lấy chồng trước nhất!
- Còn không phải do A Dũng nhà cậu chưa đủ tuổi sao. Cậu ta mà đủ hai mươi hai, e là cậu cũng lấy chồng sớm mà thôi, không phải sao? – Tử Yên nào chịu thua, trêu ngược lại Tiểu Nhi.
Tiểu Nhi cười bẽn lẽn, quả đúng như vậy á. Huy Dũng đã nói chỉ cần đợi sang năm vừa tốt nghiệp vừa đủ tuổi sẽ lập tức kết hôn, song hỉ lâm môn luôn.
- Còn Lập Thành nhà cậu thì sao đây Bội Sam? – Tiểu Nhi quay sang hỏi Bội Sam.
Bội Sam nghe bạn bè bàn tính chuyện cưới hỏi, có chút mất tự nhiên. Lập Thành chưa bao giờ nói với cô về dự định này. Cô cũng còn chưa biết chuyện cả hai sẽ đến đâu nữa. Yêu xa quả thật quá mệt mỏi, cũng không biết cô còn chịu được đến lúc nào. Đứng trước câu hỏi của Tiểu Nhi, Bội Sam chỉ cười trừ.
- Vẫn là đợi anh ấy về đây đã!
Tử Yên thấy Bội Sam không được vui, liền lên tiếng phá giải bầu không khí.
- Ôi dào, các cậu vẫn nên từ từ, không cần gấp. Đến lúc thích hợp thì mọi chuyện ắt thành thôi! Còn Hà Vũ thì sao, cậu đã có để ý đến ai chưa? Thấy Trần Hải và Hàn Triết thế nào đây ha ha?
- Mình yêu cuộc sống độc thân hiện tại, muốn làm gì thì làm. Các cậu có người yêu, có chồng rồi có thoải mái như mình không cơ chứ! – Hà Vũ không mặn không nhạt đáp.
- Thôi nào, đừng có ngại, nói đi một trong hai người đó, cậu thấy ai được đây! – Bội Sam cũng lấy lại tinh thần, vui vẻ hỏi.
Hà Vũ không đáp, chỉ lắc đầu một cái, ý bảo cô không có hứng thú. Đúng lúc cô ngước lên, lại đụng phải ánh mắt của Hàn Triết đang nhìn mình. Hàn Triết bên này nhìn chằm chằm con gái người ta lại bị phát hiện, vô cùng bối rối, giả vờ nhìn đông ngó tây. Hà Vũ bị bộ dạng làm chuyện xấu bị phát hiện của Hàn Triết chọc cười, khóe môi khẽ cong lên.
Tụ tập đến hơn chín giờ, Đông Quân lên tiếng giải tán, vì sáng mai anh và Tử Yên còn phải về nhà ngoại.
Vì Đông Quân có uống chút rượu nên Tử Yên không cho anh lái xe mà phải gọi tài xế đến lái.
Về đến nhà, Tử Yên còn đích thân đi nấu nước giải rượu cho Đông Quân vì lo anh sẽ đau đầu.
Đông Quân uống ít, hiện tại còn vô cùng tỉnh táo. Nhìn dáng vẻ tất bật của Tử Yên, anh bật cười. Cô vợ nhỏ của anh có phải lo lắng thái quá rồi không.
Dù thấy không cần thiết nhưng vợ đã chăm sóc cho thì anh làm sao từ chối được, ngoan ngoãn uống một hơi hết chén nước thuốc kia.
Tắm rửa xong xuôi, Đông Quân trở ra thì nhìn thấy Tử Yên đang nằm ở trên giường, ra vẻ vô cùng khiêu gợi, dường như muốn câu dẫn anh.
- Chồng à, chân em mỏi quá, anh bóp cho em đi!
Tử Yên dùng giọng điệu nũng nịu để nói với Đông Quân. Cô là đang muốn trêu chọc anh. Cô muốn xem bộ dạng dở khóc dở cười của anh khi muốn cô mà không được sẽ thế nào.
Khóe môi kéo cong lên, anh chậc lưỡi. Con thỏ nhỏ này dần dà bị hắc hóa rồi, rõ ràng biết hôm nay đến tháng, anh không thể làm gì cô được, vậy mà còn dám bày ra bộ dạng kia.
Anh không nói gì, khẽ ngồi lên giường, kéo chân của cô đặt lên đùi mình rồi thật thà xoa bóp.
Nhưng mà cái cô vợ nhỏ Tử Yên này đâu có chịu thôi, bàn tay nhỏ cứ vuốt ve lên xuống cơ thể của anh, còn dám đút tay vào bên trong áo choàng ngủ mà mò mẫm.
- Chồng, sao anh lại đẹp trai như vậy chứ?
Bị trêu chọc, cả người anh như nóng lên, người anh em bên dưới cũng đã có phản ứng. Anh quyết định phải cho con thỏ nhỏ này biết thế nào là hậu quả khi trêu ngươi sói xám.
Anh xoay người đè cô xuống giường, áp chế thân mình ở trên cô. Yết hầu anh trượt lên xuống.
- Hôm nay gan của em lớn quá nhỉ? Muốn trêu anh? – Anh vừa nói vừa nở nụ cười tà mị nhìn cô.
- Nào có, em chỉ là thấy tối nay chồng em đặc biệt mê người thôi. Ai dà có phải anh muốn em không? Nhưng mà… thật tiếc, anh cũng biết em đang tới tháng mà!
Tử Yên bình tĩnh mỉm cười, giọng điệu ra vẻ rất muốn nhưng mà cũng đành bất lực.
- Chúng ta đi ngủ thôi! – Cô vừa nói, vừa nhích người thoát ra.
- Định đi đâu? Châm lửa rồi bỏ trốn à? – Anh vừa nói vừa giữ chặt cô lại.
- Em… em muốn đi ngủ! Sáng mai chúng ta còn phải về quê.
Tử Yên đột nhiên thấy sợ trước dáng vẻ gian manh của anh. Đúng là cô trêu ngươi anh trước, vốn nghĩ là cô giữ thế chủ động, ai dè giờ phút này, sao cô có cảm giác mình đang đùa với lửa.
- Không gấp, chúng ta còn có chuyện cần làm! – Anh bình thản nói, trong mắt đã dấy lên tia dục vọng.
- Nhưng mà… anh biết là… là em không thể mà! Em sai rồi, không nên trêu anh, mình đi ngủ nhé! – Cô có chút hoảng hốt.
- Đừng lo, anh sẽ chỉ cho em nên làm thế nào!
Anh nở nụ cười lưu manh nhìn cô. Rồi nhanh chóng cởi phăng quần áo trên người mình. Đến khi người anh em của anh to lớn hiện ra, cô mới giật mình lo lắng, anh là định làm gì đây chứ.
Đột nhiên, anh nắm tay cô đặt lên vật nóng hổi của mình, chuyển động lên xuống. Còn mình thì tranh thủ chiếm tiện nghi những chỗ có thể chiếm của cô.
- Em có thể dùng tay giúp anh! – Anh nói, không hề có ý buông tha cho cô.
Kết quả là bàn tay đáng thương của cô bị anh dày vò không thương tiếc. Cô đúng là ngu ngốc mới đi trêu chọc con sói như anh. Hu hu lần sau cô sẽ không dám nữa đâu! Ngàn vạn lần không nên chọc vào người đàn ông tên Lục Đông Quân này!
Hôm sau, Đông Quân và Tử Yên về nhà đón ba mẹ Hạ để cùng xuất phát về nhà ngoại. Đây coi như lần ra mắt chính thức của cháu rể Lục Đông Quân.
Cả nhà họ Dương vui vẻ chào mừng cháu rể tài sắc vẹn toàn này, còn ép rượu Đông Quân không ít. Ai ngờ anh vô cùng bình thản nói là Tử Yên không thích anh uống nhiều. Cho nên, anh xin phép được uống nước thay rượu. Cả nhà như đứng hình một lúc, sau đó ông ngoại Dương không nhịn được cười nói.
- Ha ha không nghĩ ra cháu rể lại có số kiếp thê nô!
Đông Quân và Tử Yên ở lại nhà ngoại ba ngày, sau đó về nhà trước. Chiều ngày hôm sau, sẽ xuống đón ba mẹ Hạ về.
Trên đường về, Tử Yên ngồi nghịch điện thoại. Bỗng dưng cô cứ thế mà cười ha hả, lại còn vui vẻ nhắn nhắn cái gì đó.
Đông Quân ngồi một bên thấy vợ mình cứ nhìn màn hình điện thoại mà cười, đột nhiên lại tỏa ra mùi giấm chua.
- Em không để ý đến chồng mình mà lo nhắn tin với ai vậy, còn cười vui như thế! – Anh không vui nói.
Tử Yên nhìn bộ dạng ghen tuông của chồng thì liếc anh một cái.
- Chồng à, anh bớt ăn giấm lại đi. Em đây là đang tư vấn tình cảm cho đàn em của anh đấy! Có người muốn nhờ em làm bà mai nữa rồi!
- Ai?
- Ha ha Hàn Triết biết yêu rồi. hôm đi họp mặt gặp Hà Vũ, cậu ta bị hớp hồn rồi, bây giờ xin em liên lạc của cô ấy, còn hỏi em nên làm thế nào để cưa cẩm con gái người ta! – Tử Yên vừa nói vừa tủm tỉm cười.
Đông Quân nghĩ đến sự kết hợp giữa Hàn Triết và Hà Vũ đột nhiên cũng không nhịn được cười. Một chàng trai có vẻ ngoài mỏng manh như công tử bột, một cô gái có cá tính mạnh mẽ. Nghĩ thôi đã thấy hài hước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.