Chương 42: Tử Yên bị hại
Tử Yên
22/07/2022
Đông Quân nghe tin này liền choáng váng đầu óc. Lúc nãy anh còn nửa tỉnh nửa mê, bây giờ thì đã hoàn tỉnh táo. Anh bình tĩnh suy xét, cho dù Tử Yên giận anh đến mấy cũng sẽ không làm ra mấy chuyện như tự tử đó. Có khả năng cô vì buồn bã nên đi dạo biển cho khuây khỏa, sau đó bị người ta bắt đi.
- Không đâu, có thể cô ấy bị ai đó bắt đi! Bội Sam, em mau đi lấy cho anh ít thuốc giã rượu, Lập Thành mau đi báo với quản lý khu vực là có người mất tích.
- Bọn em biết rồi! Nhưng có cần báo cho cô chú Hạ không anh?
- Không cần, đừng làm họ lo lắng. Nhất định anh sẽ đưa cô ấy bình an trở về!
Bội Sam và Lập Thành nhanh chóng làm theo lời Đông Quân bảo.
Bội Sam và Lập Thành cứ rối loạn cả lên, nhưng Đông Quân lại giữ được sự bình tĩnh. Anh mở định vị lên để tìm xem cô đang ở chỗ nào. Cũng may là hôm đó tặng cô sợi dây chuyền, anh đã cài thiết bị định vị lên đó. Anh cũng sợ cô hậu đậu hay quên điện thoại, nhờ vậy mà giờ mới có thể biết được tung tích cô.
- Được rồi, đã xác định được Yên Yên ở đâu rồi, mau đi thôi!
Anh cùng Bội Sam, Lập Thành và vài người quản lý khu vực lập tức lần theo định vị. Anh là muốn xem ai cả gan dám bắt cóc Yên Yên của anh. Anh thề không để người đó yên ổn.
***
Bên này, Tử Yên lờ mờ tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Cô xoa xoa lên đầu mình, rồi từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.
“Nơi này là đâu?” Cô tự hỏi. Cô chỉ nhớ lúc sáng cô đang ngồi bên bờ biển, đột nhiên nghe đầu mình rất đau, sau đó cô ngất đi không còn biết gì nữa. Sao bây giờ cô lại ở chỗ này. Tay chân cô còn bị trói lại không thể cử động được.
Đột nhiên có hai tên cao to tiến đến gần chỗ cô nhìn xem cô đã tỉnh chưa. Cô hốt hoảng vội co rúm người lại một góc.
- Hừ tỉnh rồi à người đẹp! Chờ chút em sẽ được vui vẻ! ha ha…
Nói xong, bọn họ ra ngoài thông báo cho ai đó.
Cô sợ hãi vùng vẫy nhưng vô ích, bọn họ trói cô rất chặt, lại thêm bị dán băng keo lên miệng, cô chẳng thể la hét cầu cứu.
Lát sau hai tên cao to đó trở lại cùng với một người con gái. Tử Yên đương nhiên nhận ra đó chính là Bạc Linh. Sao cô ta lại ở đây? Sao cô ta lại bắt cóc cô thế này?
Tử Yên biết Bạc Linh rất ghét cô, chắc chắn cô ta sẽ không để cô được yên ổn. Nhưng bây giờ cô ta đang ở thế chủ động, còn cô bị trói nhốt ở đây, có thể làm gì đây?
- Sao, gặp lại tao mày có vui không? – Bạc Linh lên tiếng làm Tử Yên càng thêm lo sợ.
Tử Yên dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Bạc Linh, cô cứ ú ớ trong miệng không nói được. Bạc Linh hùng hổ đi về phía cô, gỡ miếng băng keo ra, còn mạnh bạo bóp miệng cô.
- Mày muốn nói gì? Nói đi, tao cho mày nói đó!
- Cậu… cậu… sao cậu lại bắt tôi… mau thả tôi ra, mau thả ra! Đông Quân đang đi tìm tôi, anh ấy sẽ không tha cho cậu đâu! – Tử Yên hét lớn.
“Chát” một tiếng, Bạc Linh vung tay đánh Tử Yên không thương tiếc. Cô ta nhìn Tử Yên cười lớn.
- Ha ha ha mày vẫn còn hi vọng Lục Đông Quân đến cứu mày à? Mày nằm mơ đi, chỗ này không có ai biết đến đâu. Mà… hình như bọn mày đang cãi nhau đúng không? Mày nghĩ là Lục Đông Quân sẽ đi tìm mày à? Ha ha…
- Anh ấy… anh ấy nhất định đến cứu tôi!
Tử Yên yếu ớt nói, quả thật cô không có chút tự tin rằng anh sẽ đến đây cứu cô. Liệu anh có biết cô bị người ta bắt đi không? Hay anh chỉ nghĩ cô vì hờn giận mà tìm một chỗ nào đó một mình để giải khuây? Hôm qua cô làm lớn chuyện như vậy… liệu anh có còn quan tâm đến cô không? Có lo lắng khi không thấy cô mà đi tìm không? Nhưng anh tìm cô bằng cách nào đây? Cô cũng không mang theo điện thoại bên người…
- Cho dù anh ta có đến được đây đi nữa thì e là cũng không kịp cứu mày! Vì ngày hôm nay tao nhất định cho mày nếm mùi địa ngục… để xem khi mày tàn tạ như cánh hoa rụng thì anh ta sẽ đau đớn thế nào ha ha… Tao cho mày biết, tao rất hận hai đứa mày, hại đời tao ra thế này… Tao nhất định bắt chúng mày trả giá… - Bạc Linh hung ác nhìn Tử Yên nói.
Cô ta thật sự căm hận. Chính vì Hạ Tử Yên và Lục Đông Quân mà cô ta mới ra thế này. Bị nhà trường đuổi học, bị ba và mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, lang thang vô định, không có tương lai. Để có tiền mà sống, cô ta phải bán thân mình, cặp kè với mấy tên nhà giàu hám gái để được cung phụng.
Cô ta vừa quen được một lão già tầm tuổi ba mình, đầu hói, bụng phệ, vẻ mặt rất gian tà. Nhưng vì để có tiền, cô ta cắn răng mà chiều chuộng lão. Hơn nữa cái lão già Đàm Quý này cũng có chút danh tiếng. Mấy hôm nay, cô ta được lão dắt đến đây chơi, vô tình gặp được nhóm Đông Quân. Cô ta cho người theo dõi mới biết được Đông Quân và Tử Yên cãi vã, thừa cơ hội Tử Yên chỉ có một mình nên liền bắt cô đem về đây.
Cô ta không hề biết thân thế thật sự của Lục Đông Quân, lại nghĩ có tên già đó chống lưng thì không cần phải sợ ai cả.
Tử Yên nghe mấy lời Bạc Linh nói mà toàn thân như tê dại. Cô sợ, thật sự sợ ngày hôm nay cô sẽ không thể thoát khỏi đây, sợ sẽ không thể về bên Đông Quân được nữa…
Cô không còn muốn nói thêm lời nào với Bạc Linh nữa, chỉ biết nhìn cô ta với đôi mắt đầy oán giận.
Bạc Linh không quan tâm đến sự đau khổ của Tử Yên, thậm chí Tử Yên càng đau khổ, cô ta càng hứng thú.
Có tiếng người đang tới, cô ta ngước nhìn là lão già đang bao nuôi cô ta. Cô ta lập tức lấy lại dáng vẻ con mèo nhỏ, chạy đến nép vào lòng ông ta mà vuốt ve.
- Cưng à, anh xem con bé đó vừa rồi còn trừng mắt mắng chửi em nữa! – Bạc Linh vờ sụt sùi tố giác Tử Yên.
- Vậy sao, con bé này đúng là to gan, dám làm cục cưng của anh không vui. Em muốn anh xử nó thế nào đây? – Lão ta ra vẻ dỗ dành người đẹp trong lòng.
- Em muốn làm nó thân bại danh liệt. Anh thích nó không, em không ngại để anh tình một đêm với nó đâu! – Bạc Linh vừa vuốt vuốt ngực lão ta vừa nói với vẻ mặt thâm hiểm.
Lão ta cười phá lên. Nói thừa, lão ta đương nhiên muốn nếm mùi vị gái còn non như Tử Yên rồi. Lão ta nựng lên mặt người tình một cái, còn không quên khen cô ta có chủ ý hay.
- Đúng là hiểu chuyện. Em như vậy anh mới thích hiểu chưa!
- Em đương nhiên hiểu chuyện ha ha…
Cả hai vừa nói vừa cười phá lên, còn Tử Yên bên này nước mắt thi nhau mà rơi đầm đìa, gương mặt cô càng lúc càng trắng bệch.
Lão già đó từng bước tiến đến gần Tử Yên, nhìn ngắm cô một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt dâm đãng và biến thái.
- Không tệ! Mùi vị chắc là tuyệt lắm đây ha ha!
Lão ta vừa nói vừa kéo Tử Yên lên chiếc giường đặt gần đó. Tử Yên run rẩy, cứ vô thức mà lùi lại co vào một góc tường.
Lão ta cởi nhanh quần áo của mình, chỉ còn mỗi chiếc quần đùi. Sau đó, lão rất nhanh bắt hai chân Tử Yên mà kéo lại. Lão còn hào phóng cởi trói hai chân hai tay cho Tử Yên. Lão muốn cô tự do mà vùng vẫy, như vậy càng kích thích lão hơn.
- Ha ha ngoan nào, lát nữa anh đây sẽ cho cưng thoải mái!
- Buông… buông tôi ra… đồ đê tiện… mau… mau buông ra… - Tử Yên la hét trong vô vọng.
Bạc Linh nhìn một màn trước mắt ánh mắt vô cùng độc ác. Cô ta ung dung lấy điện thoại ra quay lại tất cả. Cô ta muốn làm cho Tử Yên không ngóc đầu lên nổi.
Lão già dê đó hung hăng đè lên người Tử Yên, một tay lão trói hai tay cô trên đỉnh đầu, một tay lão lại mạnh bạo xé roẹt một cái, chiếc áo sơ mi của cô lập tức bung cúc, để lộ cảnh xuân trắng mịn lấp ló trong chiếc áo lót màu hồng.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, lão ta càng thêm thèm thuồng, bàn tay lão định đưa tay lên sờ soạng trên người Tử Yên nhưng cô vẫn ngoan cố cựa quậy, nhất quyết không để lão động tay vào nơi đó. Cô lại nhớ ra Đông Quân từng dạy cô chiêu phòng thân, cô lập tức vung chân lên đá thật mạnh vào chỗ hiểm của lão.
Lão ta la lên á một tiếng rồi ôm người đau đớn mà lăn sang chỗ khác. Tử Yên nhanh chóng bò dậy rồi chạy khỏi giường. Nhưng Bạc Linh nào buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cô ta lập tức nắm tóc cô kéo ngược lại, lôi về phía giường.
Cô ta còn thuận thế đè người Tử Yên xuống cho lão già kia dễ bề hành động. Lão già đó vừa đau vừa điên tiết, càng quyết tâm không tha cho cô. Lão ta có sự giúp sức của Bạc Linh, hung hăng cởi khóa kéo chiếc quần short của cô ra rồi nhanh tay tuột chiếc quần ra khỏi người cô, vứt sang một bên. Chiếc quần lót bé xinh vừa vặn che đi vùng cấm địa làm hắn ta nuốt nước miếng một cái, đưa tay vuốt ve cặp đùi của cô. Cả người của cô run lên vì ghê tởm.
Tử Yên bị hai người kiềm hãm không thể phản kháng. Cô chỉ biết nhắm mắt buông xuôi, trong lòng gọi tên Lục Đông Quân. Nếu hôm nay anh có thể đến cứu cô, cô sẽ không màng đến những chuyện anh lừa gạt cô mà vui vẻ ở bên anh. Còn nếu hôm nay, số kiếp an bài, cô phải mất thân tại đây, cô sẽ rời khỏi anh không do dự. Cô không muốn mang thân xác không còn trinh nguyên ở bên cạnh một người đàn ông tốt như anh. Với địa vị, với gia thế của anh, anh xứng đáng tìm được những người con gái khác tốt hơn cô.
Ngay lúc lão già kia định cởi bỏ chiếc quần lót của Tử Yên để xâm hại cô, thì “rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, hai tên cao to lúc nãy cũng bị đánh cho tơi tả nằm la liệt trên đất.
Đông Quân mang sát khí như muốn giết người hùng hổ tiến đến kéo lão già khốn kiếp đó ra, đạp cho lão nằm bò xuống đất.
- Tất cả đứng bên ngoài cho tôi! – Đông Quân vừa đánh vừa hét lên, anh không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ của Tử Yên lúc này.
Mấy người quản lý nhìn sự phẫn nộ của Đông Quân mà sợ hãi theo, liền dừng chân trước cửa.
Bạc Linh nhìn những gì diễn ra trước mặt toàn thân run rẩy, cứ như bị chôn chân một chỗ không thể nhúc nhích.
Bội Sam thấy Tử Yên đang co rúm trên giường, nhanh chóng đến ôm lấy cô vào lòng mà trấn an.
Đông Quân quay sang bóp cổ Bạc Linh trừng phạt đến nỗi cô ta sắp không chịu nổi, ra sức giãy giụa. Nhưng nghe tiếng nói yếu ớt của Tử Yên, anh bừng tỉnh lại, lúc này cô mới là quan trọng nhất.
Anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra phủ lên người cô rồi nhanh chóng bế cô lên. Tử Yên lúc này như thoát khỏi địa ngục, thật may anh đã đến kịp lúc rồi! Cô vòng tay siết chặt cổ anh như sợ lỡ buông tay cô sẽ không thể gặp anh nữa.
- Khoan vội báo cảnh sát, giữ bọn họ lại cho tôi! Chuyện vẫn chưa giải quyết xong! - Đông Quân đau lòng nhìn gương mặt non nớt sợ hãi đến thất thần của Tử Yên, quay đầu nói với Lập Thành rồi bế Tử Yên đi một mạch về khách sạn.
Bội Sam cũng vội chạy theo.
Lập Thành hiểu ý của Đông Quân, anh ra hiệu bảo mấy người quản lý khu vực cùng mình giam đám người xấu xa này lại.
Mấy người bọn họ không dám làm theo sợ xảy ra phiền phức. Lập Thành liền lấy danh của Lục thiếu gia nhà họ Lục ra nói, bọn họ lập tức nghe theo.
- Không đâu, có thể cô ấy bị ai đó bắt đi! Bội Sam, em mau đi lấy cho anh ít thuốc giã rượu, Lập Thành mau đi báo với quản lý khu vực là có người mất tích.
- Bọn em biết rồi! Nhưng có cần báo cho cô chú Hạ không anh?
- Không cần, đừng làm họ lo lắng. Nhất định anh sẽ đưa cô ấy bình an trở về!
Bội Sam và Lập Thành nhanh chóng làm theo lời Đông Quân bảo.
Bội Sam và Lập Thành cứ rối loạn cả lên, nhưng Đông Quân lại giữ được sự bình tĩnh. Anh mở định vị lên để tìm xem cô đang ở chỗ nào. Cũng may là hôm đó tặng cô sợi dây chuyền, anh đã cài thiết bị định vị lên đó. Anh cũng sợ cô hậu đậu hay quên điện thoại, nhờ vậy mà giờ mới có thể biết được tung tích cô.
- Được rồi, đã xác định được Yên Yên ở đâu rồi, mau đi thôi!
Anh cùng Bội Sam, Lập Thành và vài người quản lý khu vực lập tức lần theo định vị. Anh là muốn xem ai cả gan dám bắt cóc Yên Yên của anh. Anh thề không để người đó yên ổn.
***
Bên này, Tử Yên lờ mờ tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Cô xoa xoa lên đầu mình, rồi từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.
“Nơi này là đâu?” Cô tự hỏi. Cô chỉ nhớ lúc sáng cô đang ngồi bên bờ biển, đột nhiên nghe đầu mình rất đau, sau đó cô ngất đi không còn biết gì nữa. Sao bây giờ cô lại ở chỗ này. Tay chân cô còn bị trói lại không thể cử động được.
Đột nhiên có hai tên cao to tiến đến gần chỗ cô nhìn xem cô đã tỉnh chưa. Cô hốt hoảng vội co rúm người lại một góc.
- Hừ tỉnh rồi à người đẹp! Chờ chút em sẽ được vui vẻ! ha ha…
Nói xong, bọn họ ra ngoài thông báo cho ai đó.
Cô sợ hãi vùng vẫy nhưng vô ích, bọn họ trói cô rất chặt, lại thêm bị dán băng keo lên miệng, cô chẳng thể la hét cầu cứu.
Lát sau hai tên cao to đó trở lại cùng với một người con gái. Tử Yên đương nhiên nhận ra đó chính là Bạc Linh. Sao cô ta lại ở đây? Sao cô ta lại bắt cóc cô thế này?
Tử Yên biết Bạc Linh rất ghét cô, chắc chắn cô ta sẽ không để cô được yên ổn. Nhưng bây giờ cô ta đang ở thế chủ động, còn cô bị trói nhốt ở đây, có thể làm gì đây?
- Sao, gặp lại tao mày có vui không? – Bạc Linh lên tiếng làm Tử Yên càng thêm lo sợ.
Tử Yên dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Bạc Linh, cô cứ ú ớ trong miệng không nói được. Bạc Linh hùng hổ đi về phía cô, gỡ miếng băng keo ra, còn mạnh bạo bóp miệng cô.
- Mày muốn nói gì? Nói đi, tao cho mày nói đó!
- Cậu… cậu… sao cậu lại bắt tôi… mau thả tôi ra, mau thả ra! Đông Quân đang đi tìm tôi, anh ấy sẽ không tha cho cậu đâu! – Tử Yên hét lớn.
“Chát” một tiếng, Bạc Linh vung tay đánh Tử Yên không thương tiếc. Cô ta nhìn Tử Yên cười lớn.
- Ha ha ha mày vẫn còn hi vọng Lục Đông Quân đến cứu mày à? Mày nằm mơ đi, chỗ này không có ai biết đến đâu. Mà… hình như bọn mày đang cãi nhau đúng không? Mày nghĩ là Lục Đông Quân sẽ đi tìm mày à? Ha ha…
- Anh ấy… anh ấy nhất định đến cứu tôi!
Tử Yên yếu ớt nói, quả thật cô không có chút tự tin rằng anh sẽ đến đây cứu cô. Liệu anh có biết cô bị người ta bắt đi không? Hay anh chỉ nghĩ cô vì hờn giận mà tìm một chỗ nào đó một mình để giải khuây? Hôm qua cô làm lớn chuyện như vậy… liệu anh có còn quan tâm đến cô không? Có lo lắng khi không thấy cô mà đi tìm không? Nhưng anh tìm cô bằng cách nào đây? Cô cũng không mang theo điện thoại bên người…
- Cho dù anh ta có đến được đây đi nữa thì e là cũng không kịp cứu mày! Vì ngày hôm nay tao nhất định cho mày nếm mùi địa ngục… để xem khi mày tàn tạ như cánh hoa rụng thì anh ta sẽ đau đớn thế nào ha ha… Tao cho mày biết, tao rất hận hai đứa mày, hại đời tao ra thế này… Tao nhất định bắt chúng mày trả giá… - Bạc Linh hung ác nhìn Tử Yên nói.
Cô ta thật sự căm hận. Chính vì Hạ Tử Yên và Lục Đông Quân mà cô ta mới ra thế này. Bị nhà trường đuổi học, bị ba và mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, lang thang vô định, không có tương lai. Để có tiền mà sống, cô ta phải bán thân mình, cặp kè với mấy tên nhà giàu hám gái để được cung phụng.
Cô ta vừa quen được một lão già tầm tuổi ba mình, đầu hói, bụng phệ, vẻ mặt rất gian tà. Nhưng vì để có tiền, cô ta cắn răng mà chiều chuộng lão. Hơn nữa cái lão già Đàm Quý này cũng có chút danh tiếng. Mấy hôm nay, cô ta được lão dắt đến đây chơi, vô tình gặp được nhóm Đông Quân. Cô ta cho người theo dõi mới biết được Đông Quân và Tử Yên cãi vã, thừa cơ hội Tử Yên chỉ có một mình nên liền bắt cô đem về đây.
Cô ta không hề biết thân thế thật sự của Lục Đông Quân, lại nghĩ có tên già đó chống lưng thì không cần phải sợ ai cả.
Tử Yên nghe mấy lời Bạc Linh nói mà toàn thân như tê dại. Cô sợ, thật sự sợ ngày hôm nay cô sẽ không thể thoát khỏi đây, sợ sẽ không thể về bên Đông Quân được nữa…
Cô không còn muốn nói thêm lời nào với Bạc Linh nữa, chỉ biết nhìn cô ta với đôi mắt đầy oán giận.
Bạc Linh không quan tâm đến sự đau khổ của Tử Yên, thậm chí Tử Yên càng đau khổ, cô ta càng hứng thú.
Có tiếng người đang tới, cô ta ngước nhìn là lão già đang bao nuôi cô ta. Cô ta lập tức lấy lại dáng vẻ con mèo nhỏ, chạy đến nép vào lòng ông ta mà vuốt ve.
- Cưng à, anh xem con bé đó vừa rồi còn trừng mắt mắng chửi em nữa! – Bạc Linh vờ sụt sùi tố giác Tử Yên.
- Vậy sao, con bé này đúng là to gan, dám làm cục cưng của anh không vui. Em muốn anh xử nó thế nào đây? – Lão ta ra vẻ dỗ dành người đẹp trong lòng.
- Em muốn làm nó thân bại danh liệt. Anh thích nó không, em không ngại để anh tình một đêm với nó đâu! – Bạc Linh vừa vuốt vuốt ngực lão ta vừa nói với vẻ mặt thâm hiểm.
Lão ta cười phá lên. Nói thừa, lão ta đương nhiên muốn nếm mùi vị gái còn non như Tử Yên rồi. Lão ta nựng lên mặt người tình một cái, còn không quên khen cô ta có chủ ý hay.
- Đúng là hiểu chuyện. Em như vậy anh mới thích hiểu chưa!
- Em đương nhiên hiểu chuyện ha ha…
Cả hai vừa nói vừa cười phá lên, còn Tử Yên bên này nước mắt thi nhau mà rơi đầm đìa, gương mặt cô càng lúc càng trắng bệch.
Lão già đó từng bước tiến đến gần Tử Yên, nhìn ngắm cô một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt dâm đãng và biến thái.
- Không tệ! Mùi vị chắc là tuyệt lắm đây ha ha!
Lão ta vừa nói vừa kéo Tử Yên lên chiếc giường đặt gần đó. Tử Yên run rẩy, cứ vô thức mà lùi lại co vào một góc tường.
Lão ta cởi nhanh quần áo của mình, chỉ còn mỗi chiếc quần đùi. Sau đó, lão rất nhanh bắt hai chân Tử Yên mà kéo lại. Lão còn hào phóng cởi trói hai chân hai tay cho Tử Yên. Lão muốn cô tự do mà vùng vẫy, như vậy càng kích thích lão hơn.
- Ha ha ngoan nào, lát nữa anh đây sẽ cho cưng thoải mái!
- Buông… buông tôi ra… đồ đê tiện… mau… mau buông ra… - Tử Yên la hét trong vô vọng.
Bạc Linh nhìn một màn trước mắt ánh mắt vô cùng độc ác. Cô ta ung dung lấy điện thoại ra quay lại tất cả. Cô ta muốn làm cho Tử Yên không ngóc đầu lên nổi.
Lão già dê đó hung hăng đè lên người Tử Yên, một tay lão trói hai tay cô trên đỉnh đầu, một tay lão lại mạnh bạo xé roẹt một cái, chiếc áo sơ mi của cô lập tức bung cúc, để lộ cảnh xuân trắng mịn lấp ló trong chiếc áo lót màu hồng.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, lão ta càng thêm thèm thuồng, bàn tay lão định đưa tay lên sờ soạng trên người Tử Yên nhưng cô vẫn ngoan cố cựa quậy, nhất quyết không để lão động tay vào nơi đó. Cô lại nhớ ra Đông Quân từng dạy cô chiêu phòng thân, cô lập tức vung chân lên đá thật mạnh vào chỗ hiểm của lão.
Lão ta la lên á một tiếng rồi ôm người đau đớn mà lăn sang chỗ khác. Tử Yên nhanh chóng bò dậy rồi chạy khỏi giường. Nhưng Bạc Linh nào buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cô ta lập tức nắm tóc cô kéo ngược lại, lôi về phía giường.
Cô ta còn thuận thế đè người Tử Yên xuống cho lão già kia dễ bề hành động. Lão già đó vừa đau vừa điên tiết, càng quyết tâm không tha cho cô. Lão ta có sự giúp sức của Bạc Linh, hung hăng cởi khóa kéo chiếc quần short của cô ra rồi nhanh tay tuột chiếc quần ra khỏi người cô, vứt sang một bên. Chiếc quần lót bé xinh vừa vặn che đi vùng cấm địa làm hắn ta nuốt nước miếng một cái, đưa tay vuốt ve cặp đùi của cô. Cả người của cô run lên vì ghê tởm.
Tử Yên bị hai người kiềm hãm không thể phản kháng. Cô chỉ biết nhắm mắt buông xuôi, trong lòng gọi tên Lục Đông Quân. Nếu hôm nay anh có thể đến cứu cô, cô sẽ không màng đến những chuyện anh lừa gạt cô mà vui vẻ ở bên anh. Còn nếu hôm nay, số kiếp an bài, cô phải mất thân tại đây, cô sẽ rời khỏi anh không do dự. Cô không muốn mang thân xác không còn trinh nguyên ở bên cạnh một người đàn ông tốt như anh. Với địa vị, với gia thế của anh, anh xứng đáng tìm được những người con gái khác tốt hơn cô.
Ngay lúc lão già kia định cởi bỏ chiếc quần lót của Tử Yên để xâm hại cô, thì “rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, hai tên cao to lúc nãy cũng bị đánh cho tơi tả nằm la liệt trên đất.
Đông Quân mang sát khí như muốn giết người hùng hổ tiến đến kéo lão già khốn kiếp đó ra, đạp cho lão nằm bò xuống đất.
- Tất cả đứng bên ngoài cho tôi! – Đông Quân vừa đánh vừa hét lên, anh không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ của Tử Yên lúc này.
Mấy người quản lý nhìn sự phẫn nộ của Đông Quân mà sợ hãi theo, liền dừng chân trước cửa.
Bạc Linh nhìn những gì diễn ra trước mặt toàn thân run rẩy, cứ như bị chôn chân một chỗ không thể nhúc nhích.
Bội Sam thấy Tử Yên đang co rúm trên giường, nhanh chóng đến ôm lấy cô vào lòng mà trấn an.
Đông Quân quay sang bóp cổ Bạc Linh trừng phạt đến nỗi cô ta sắp không chịu nổi, ra sức giãy giụa. Nhưng nghe tiếng nói yếu ớt của Tử Yên, anh bừng tỉnh lại, lúc này cô mới là quan trọng nhất.
Anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra phủ lên người cô rồi nhanh chóng bế cô lên. Tử Yên lúc này như thoát khỏi địa ngục, thật may anh đã đến kịp lúc rồi! Cô vòng tay siết chặt cổ anh như sợ lỡ buông tay cô sẽ không thể gặp anh nữa.
- Khoan vội báo cảnh sát, giữ bọn họ lại cho tôi! Chuyện vẫn chưa giải quyết xong! - Đông Quân đau lòng nhìn gương mặt non nớt sợ hãi đến thất thần của Tử Yên, quay đầu nói với Lập Thành rồi bế Tử Yên đi một mạch về khách sạn.
Bội Sam cũng vội chạy theo.
Lập Thành hiểu ý của Đông Quân, anh ra hiệu bảo mấy người quản lý khu vực cùng mình giam đám người xấu xa này lại.
Mấy người bọn họ không dám làm theo sợ xảy ra phiền phức. Lập Thành liền lấy danh của Lục thiếu gia nhà họ Lục ra nói, bọn họ lập tức nghe theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.