Quyển 2 - Chương 2: Đại ca cùng chí hướng
Nhược Nhược Vu
14/11/2013
Chàng trai lạ mặt dạt đám người tò mò qua một bên, bước tới. Trong ánh
đèn màu mờ ảo, khí chất cậu toát lên một nét vừa lãnh đạm,
vừa ngang tàn. Trong đôi mắt đen láy ánh lên một vẻ dạn dày,
già dặn.
Người đầu tiên nhận ra cậu, Hiểu Minh cười nhạt.
_ Deuce? Em đấy à?
Nguyễn Chí Linh đăm chiêu nhìn hồi lâu, sau cũng kết luận ra chàng trai lạ mặt kia lại chính là em trai của mình.
_ Hơ hơ, trùng hợp nhỉ? - Linh nói. - Cái đám lâu la này là của cậu à?
Lũ Tám Trọc chưa hiểu mô tê gì, sớn xác kéo bầy đàn chạy tới mừng "đại ca", mặt nghênh đắc thắng.
Hoàng Thi bước tới, gương mặt lạnh nhạt khác thường, nheo mắt nhìn hai chàng trai trước mặt, nhạt giọng:
_ Có chuyện gì?
Lão Tám mừng hớn hở, lao vào Thi, vờ xu nịnh, mắt liếc xoáy hai chàng trai đối diện.
_ Đại ca, anh tới rồi! Đây, cái thằng này là Demon, đứa đã đánh đàn em của chúng ta đó. Nó xất láo vô cùng. Anh Deuce phải trừng trị nó để rửa hận cho bọn em!
_ Đúng đó! Đúng đó anh hai! - Đám đàn em hùa theo, vồn vã.
Hoàng Hiểu Minh bĩa môi, cho tay vào túi, lắc đầu nhìn Linh.
_ Deuce hôm nay ăn gan trời nhỉ? Red à, cậu em của cậu hôm nay chẳng đáng yêu chút nào!
Chí Linh nhếch môi, tư lự:
_ Oài, hình như cái chuyện này đâu liên quan đến tớ? Hai người mâu thuẫn mà, tự giải quyết đi, tớ vô can. - Rồi cậu ngã xuống sô pha, ngồi bắt chân, khoanh tay xem chuyện. Vốn hồi nãy có ý định giúp bạn, nhưng giờ bên là bạn thân, bên là em ruột, theo phe này thì bất nghĩa với phe kia. Ở giữa cả hai cho lành.
_ Cái đám ruồi này là đàn em của em à? Sao dạo này em nhận đàn em xuống cấp quá vậy? - Minh bước tới gần Thi, nói.
_ Haizz, bọn ruồi này tự nguyện theo đó chứ. Đúng là mất mặt. Anh xử gọn đám này sao? Oa, anh Black giỏi quá!
_ Ê này, hai đứa nhà ngươi có định quậy một màn ra ngô ra khoai không? Tớ nóng lòng rồi nhé! Nói gì thì nhanh đi, Red muốn coi đánh nhau! - Linh nôn nao mà đứng dậy í ới. Hậu quả của sự vô duyên phải biết đó là nhận được hai cái lườm cháy da.
_ Rảnh quá! Cậu quên tụi mình đến đây làm gì à? - Minh nhắc.
_ À! Cùng chung chí hướng, vì Q? - Thi rù rì.
_ Haiz, vậy là không được đánh nhau hả? Chán vậy? - Linh xịu mặt.
Thi lia qua thảm cảnh bọn đàn em bị đánh te tua, cất tiếng hỏi Tám Trọc:
_ Có thằng nào chết, tàn phế hay trở thành người thực vật không?
_ Dạ rất may là thằng nặng nhất chỉ bị trẹo quai hàm, gãy tám cái xương sườn, nứt xương chậu, chấn thương sọ não thôi ạ! - Gã Tám khúm núm thưa.
_ Tốt. - Rồi cậu ta quay sang Minh. - Cảm ơn anh đã không ra tay quá nặng.
Thi xoay qua bọn đàn em rồi dõng dạc:
_ Chuyện Demon đánh tụi bây kể từ nay xem như hiểu lầm. Không ai được quyền đòi trả thù nữa! Nếu tiếp tục đánh thì băng mình chỉ thảm hơn thôi. Demon mới dùng 1/10 sức của mình mà tụi bây đã ra nông nỗi này, anh ta mà mạnh tay chút nữa là cả đám xong đời rồi.
_ Nhưng mà… tụi em… - Cả đám bất mãn nhao nhao lên.
Tám thưa:
_ Làm vậy sao được anh? Phải trả thù cho đàn em chứ? Thằng chó đó là cái thá gì mà mình phải nhúng nhường? Hay là anh hai lại sợ? Em đề cao anh quá rồi!
Thi hừ lạnh, đôi mắt tối sầm lại. Một thao tác cực kì nhanh, cậu vật gã Tám đập đầu vào bàn kính thuỷ tinh, vỏ chai Heneken bị cậu đập bể ngang, mảnh vỡ kê sát vào cổ Tám Trọc:
_ Mắt chó tụi bây! Có biết đây là ai không? Đại ca của anh mày đấy! Khốn nạn! Láo à?
Mặt Tám tái mét, thở phì phò, run cấy.
Lũ đàn em co ro lại, im bặt.
Hoàng Thi bình tĩnh lại, nghiến răng:
_ Nếu còn nghe đứa nào hó hé chuyện trả thù anh Demon thì đừng trách tao!
Tám loạn loạn gật đầu:
_ Dạ dạ! Em biết rồi ạ! Mắt em đúng là mù rồi! Em có lỗi!
_ Dạ… dạ… - Cả băng của tên Tám xịu mặt, vậy là cơ hội trả thù đã tan thành mây khói.
Thi giới thiệu thêm cho hai anh của mình biết Bảy Sẹo - một đứa giang hồ già dặn trên đất Sài Thành.
Vốn Thi là một thiếu niên có tư chất nhanh nhạy, thông thạo võ thuật nên vào hai năm trước, cậu được sếp giao nhiệm vụ làm "tay trong" ở Việt Nam. Những năm tháng giấu cha chuyện cậu bỏ học ở Mĩ để về Việt Nam làm "côn đồ" bị cậu giấu nhẹm. Không còn ai nhận ra cậu hoàng tử Thi cao ngạo ngày nào. Hoàng Thi tập sống như một đứa du côn, thứ cậu từng căm ghét nhất. Nhưng do Q, cậu cắn răng chịu đựng tất cả. Rồi học những câu văng tục, học hành động lỗ mãng. Tập hút thuốc, uống rượu. Tập tành sa đoạ đi. Với cậu, vì Q, cậu sẵn sàng hi sinh. Sau khi trải qua những năm tháng khổ cực, thì Thi cũng đã có tiếng tăm với "thế giới ngầm" ở Việt Nam với cái tên Deuce - Quỷ Vương khát máu. Những vụ phanh trần lớn nhỏ, bảo kê, đâm thuê chém mướn hay hàng loạt tội lỗi khác được người thiếu niên này hoá thân xuất sắc. Dù cậu còn rất trẻ, chỉ mới 15 tuổi, thế nhưng nói về mức độ già đời, có lẽ cậu hơn Minh và Linh rất nhiều. Hai anh lớn chỉ quen ở đội, rất ít khi có cơ hội cọ xát với thực tế. Cũng may, từ ngày Q mở chiến dịch truy quét tội phạm ma tuý thì các anh của cậu đã tập tành đến bar. Giờ cũng nên nói là hai người họ "cáo" chẳng thua kém cậu là bao.
Ngay hiện tại, ba người này không thể gây thêm rắc rối vì họ có cùng một mục đích với nhau - khảo sát tình hình thực tế. Lý do để bảo đảm cho kế hoạch Asean hoàn toàn thuận lợi, phải cắt đứt hoàn toàn dây mơ rễ má của đầu mối buôn bán ma tuý khét tiếng xuyên Á. Cũng thế mà Thi mới phải về Việt Nam trước hai năm để thăm dò đường đi nước bước trước.
Bọn đàn em cùng ba anh lớn cùng nhau uống rượu vui vẻ, hai tên Bảy và Tám thay phiên nhau bóp vai cho các anh đại của mình.
Ánh mắt ba anh lớn nháy với nhau, như phân công công việc. Lúc này, họ phải thay đổi cả cách xưng hô lẫn tính cách để nhập vai cho trọn. Không hiểu sao công việc "nhức mắt" nhất lại bị Thi và Linh đùn đẩy hết qua Minh. Nhím xù nhăn mặt than thầm, không dám chối. Hai tên ranh kia lại uy hiếp cậu: "Đội trưởng thì phải làm gương chớ!". Thế là hết chối nổi.
Đến lúc thời cơ chín mùi thì Linh bắt đầu nói nhỏ vào tai Bảy Sẹo:
_ Chuyện tao giao mày thế nào rồi? Tìm được chỗ chưa? Chỗ cũ của tao bị “cớm” hốt rồi, tao chỉ còn vài tép sống vớt vát vài hôm, không lẹ lên tao chết đó! - Linh giả vờ ngáp dài một cái mệt mỏi .
_ Dạ, em tìm được rồi. Mối ruột, tại bar này luôn. Em là cò dẫn mà! Bây giờ đại ca cần liền không, em đi lấy luôn? - Tên Bảy xầm xì bí mật với Linh.
Bị Linh và Thi cùng lúc huých vào hông một cái đau điếng, Minh mới cắn răng giở giọng đểu cáng:
_ Nè Bảy, ở đây sao chán quá vậy? Sao không gọi vài em xinh tươi đến đây hầu rượu? Ngồi với người đẹp mới vui chứ!
_ Dạ, nếu anh thích thì em sẽ gọi vài nàng hot nhất tới chơi với mấy anh. Còn nếu anh thích mát mẻ thì em sẽ bảo thằng Quý còi dẫn anh lên tầng hai “nóng” bỏng mắt đấy! - Tên Bảy cười đắc ý.
Minh cười cợt. Vừa nghiến răng nghiến lợi liếc hai đứa cạnh mình.
_ Vừa nói muốn mát mẻ thì lên đấy mà xoay qua thì mà lại quảng cáo là nóng bỏng. Ý gì đây? Mấy em trên đó “mát mẻ” thật không?
_ Muốn biết thì anh cứ lên! - Bảy Sẹo nháy mắt ra hiệu cho tên Quý dẫn đường cho Minh.
_ OK. Tao đi trước nha! - Minh cười đểu một cái rồi theo chân Quý còi lên cầu thang dẫn lên tầng hai. Ai mà biết nhím đang mở tính hiệu "Help me! Help me!" với hai anh em Linh. Đáp lại cái gương mặt khổ tâm đó, hai đứa vô tình chỉ ngậm ngùi lắc đầu: "Chúc cậu toàn thây!". Hiểu Minh lê bước đi xa dần và mất hút trong ánh đèn màu.
Tên Bảy nhóm người đợi ý Linh.
_ Đại ca, em đi tìm “thần dược” nha!
Chí Linh gật đầu, phẩy phẩy tay cho Bảy đi, cậu lại ngáp dài một cái rồi đưa tay gãi đầu gãi cổ. Bộ điệu vô cùng giống… khiến cả Thi cũng cố gắng nhịn cười hỏi nhỏ:
_ Nghiện thật hả? Méc ba à!
_ Cậu mày muốn ăn đập ngay tại đây không?
_ Ông diễn giống thật! Có kinh nghiệm! - Thi cười khúc khích.
_ Chứ sao! Anh cậu mà! Đừng nghĩ anh về sau mà lơ ngơ. Kinh nghiệm từng làm ở Braxin hai năm nè cưng. Cậu còn phải học hỏi nhiều.
_ Sư phụ! - Thi phục tên anh trời ơi của mình. Đi sau cậu, thế mà anh rành rọt mấy chuyện "đen tối" cực nhanh. Đúng là tiền bối có khác. Nói cho đúng ra thì Chí Linh còn lăn xả vào công việc hơn cả cậu. Hay đúng là tính anh nó vốn trác táng như thế?
Tên Bảy Sẹo đứng dậy ra khỏi chỗ, bọn đàn em tản đi bớt. Ông ta men theo lối có dòng người đang nhảy nhót cuồng nhiệt ở giữa sàn và cũng mất dần trong tiếng nhạc dance âm lượng cực lớn. Sự phấn khích của những người trong bar không hề giảm mà cả không gian như còn nóng hơn khi DJ chuyển nhạc.
_ Chán rồi, nè Tám, ở đây có “kẹo” không? - Thi nâng li Whisky lên hỏi Tám Trọc.
_ Có chứ, anh không nói sớm, lúc nãy em bảo thằng Bảy lấy dùm luôn cho, trong người em thì không có thứ đó rồi. - Tám Trọc tu chai bia nói.
_ Thôi, mày dẫn đàn em đi “tịnh dưỡng” đi. Cầm tiền lo cho tụi nó. Tao muốn ở đây chơi tới khuya! - Thi xoay khớp cổ rồi móc bóp đưa cho Tám Trọc một số tiền, đuổi khéo.
_ Dạ, em cảm ơn đại ca. Chào anh Deuce, anh Dragon em đi, đi thôi tụi bây! - Tám Trọc phẩy tay cho cả bọn rút đi.
_ Ngồi đây chơi đi, tao đi “trút bầu tâm sự” cái đã. - Linh cũng nhóm dậy bước đến khu vực rest room.
Thi ngồi một mình nhấm nháp li rượu trên tay ngồi trên băng ghế trống. Ở góc bàn gần quầy rượu, một nhóm thanh niên đang nhảy nhót mất tự chủ. Họ cười cười khóc khóc như điên dại. Thi khẽ nhếch môi cười hài lòng:
_ Hay thật đấy!
Toilet nam Club Bar.
Toilet nam Club Bar.
Linh bước vào trong, khác hẳn âm thanh bát nháo bên ngoài, đèn màu chớp nhá. Bên trong đây, tiếng nhạc nhỏ hơn nhiều, ánh đèn huỳnh quang sáng trắng. Đây là một toilet rất đỗi bình thường: màu sắc chủ đạo là trắng trang nhã từ gạch men, sơn tường đến bồn rửa tay cũng trắng nốt.
... Hàng sỏi đen trải dài theo góc tường. Ở hai góc tường có hai chậu cây xanh tươi tốt. Bồn rửa tay phá cách hình một cái bát khổng lồ, tấm gương cực đại âm tường nhẵn bóng không một chút bụi. Linh nhìn vào hai căn phòng đóng kín. Có người.
Cậu cười nhạt rồi tiến vào căn phòng ở giữa hai căn phòng đó, khéo léo đóng cửa thật nhẹ, tấm cửa gỗ đóng lại im ỉm. Linh vào trong, đậy nắp bồn cầu lại, tay nhấn nhấn vào cái nắp thử độ bền rồi đặt một chân lên nắp, rồi chân thứ hai cũng bước hẳn lên. Tường ngăn cách của nhà vệ sinh này cao khoảng 2m2, từ mặt đất lên khoảng 1m2 được lát gạch men trắng, phía trên quét sơn trắng.
Với chiều cao của Linh cộng thêm sức hỗ trợ của cái bồn cầu, tay cậu lần lần men bờ tường đứng thẳng dậy, tay bấu chặt tường, giờ cậu đã thấy được quang cảnh bên trong hai phòng bên cạnh.
Quả thật là một tư thế hơi bị khiếm nhã nhưng bất đắc dĩ cậu đành làm vậy. Linh nhìn qua căn phòng bên phải, trong đó có ba người, một người ngồi trên nắp bồn cầu, hai người còn lại dựa vào tường và cánh cửa gỗ, đôi mắt mơ màng, tay chân quờ quạng, đầu quay quay như đang được bay lên.
Linh có thể thấy rõ những cơn khói trắng chết chóc bay lên từ chỗ họ. Cậu rút iphone của mình ra, cài đặt chế độ rung rồi chỉnh sang chế độ camera đã tắt đèn trợ sáng, canh khung hình thật chuẩn và nhấn “Ok”.
Tiếng click nhỏ xíu bị âm nhạc bên ngoài nhấn chìm. Cậu lại xoay qua căn phòng bên trái. Mím nhẹ môi, Linh thấy người trong đó đang đứng tựa tường, chân đạp lên nắp bồn cầu, tay cầm một điếu thuốc, làn khói nhàn nhạt bay lên, đôi mắt người đó nhắm nghiền lâng lâng.
Vẫn như hành động vừa rồi, đã có thứ mình cần, Linh hài lòng bước xuống. Cậu không vội vàng gì, tay lướt lướt trên nền cảm ứng truyền hình ảnh vừa chụp qua hai số máy bằng bluetooth kèm theo dòng comment: “Đẹp không?”.
Thích thú đợi báo cáo đã gửi, chờ khoảng hai phút sau, chiếc điện thoại rung nhẹ cùng lúc nhận được hai tin nhắn có cùng một nội dung: “Good”. Linh nhếch môi cười tự tin rồi cho di động vào túi. Cậu gạt nước rồi mở cửa bước ra bồn rửa tay bên ngoài mở vòi, động tác vô cùng bình thản như không có gì, lặng lẽ rời khỏi…
***
Sàn nhảy Club Bar.
Thi vẫn điềm nhiên nhấm nháp ly rượu như một quý ông lịch lãm, khó gần để lại bao ánh mắt thèm thuồng của bọn phụ nữ trong bar. Cậu đã quan sát rất kĩ từng hành động một của những người ở đây, cậu cần nó cho bản báo cáo tình hình thực tế phải gửi về cho Q. Bỗng chuông điện thoại của cậu rung lên, báo hiệu có tin nhắn:
[Tìm được hắn chưa?]
“Rồi.”
[Ở đâu?]
“Club Bar, nhớ giữ lời hứa đó!”
[Ok, đến ngay!]
Trong vài dòng tin ngắn gọn cậu đã trao đổi thông tin với một người – một cô gái đẹp để bán đứng một người.
Linh bước ra, hiện trường vẫn thế nhưng khách trong bar có vẻ đông hơn, đã đến giờ cao điểm hoạt động của bar. Bảy Sẹo cũng luồn lách trong dòng người trở lại bàn:
_ Đại ca, đây ạ! - Tên đó dúi vào tay Linh một túi nhỏ có những tép bột màu trắng, Linh gật đầu vừa ý rồi đưa cho Bảy Sẹo một xấp tiền:
_ Bồi dưỡng thêm cho anh em, tao kết bar này rồi, lần sau muốn gặp anh cứ việc đến đây!
_ Dạ, em cảm ơn anh. Thôi giờ em phải qua Đêm Trắng gấp vì bên đó đang có ẩu đả, cần viện binh. Em xin phép chào anh Dragon, anh Deuce em đi. Hai anh nhớ chuyển lời chào của em tới anh Demon. Chắc ảnh mê ở trên đó luôn không muốn xuống rồi! - Bảy Sẹo cúi đầu chào rồi cùng đàn em rút đi, ánh mắt tinh quái khi nhắc tới Hiểu Minh…
Chí Linh ngồi xuống bên cạnh Thi, rót rượu vào ly, mắt đảo quanh. Không như Thi, ánh mắt chàng đang tìm nàng nào bốc lửa nhất (háo sắc), rồi lia sang các nữ Diva đang nhảy múa cuồng say trên sân khấu với với bộ vải mỏng te, ngắn cũn cỡn.
Các cô gái đó thật đáo để, cái gì ba mẹ bảo giấu vào là đem khoe hết cho bàn dân thiên hạ nhòm ngó, sờ mó. Thế giới này là vậy đấy. Hoàng Thi nhìn hoài cũng chán nên quay lại nói chuyện với ông anh:
_ Anh Demon lên tầng hai làm gì lâu vậy? Nghe bọn Tám nói chẳng lẽ ông ta ở chỗ nhảy “thoát y vũ” hay là “oẳn tù tì cởi áo” đây?
Linh thở dài trả lời:
_ Cầu mong cho nó toàn thây trở về với cha mẹ ông bà! Haizz!
Vừa dứt lời thì chàng Minh nhà ta từ trên lầu bước xuống hai tay choàng eo hai nàng ăn mặc như đi tắm biển, trang điểm đậm khá xinh bước về sô pha. Thi mỉm cười giễu cợt:
_ Anh ấy mai mốt chết chắc linh lắm á!
Linh mỉm cười - nụ cười lừa tình quen thuộc nhìn hai cô gái. Đối với nơi đây, không để làm mình trở nên thanh bạch được. Thế giới sa đoạ này u ám lắm. Cậu phải xưng "mày-tao" với người xung quanh. Nói mấy câu nhạy cảm đến cứng lưỡi. Ban đầu rất khó. Nhưng giờ có lẽ đã tốt hơn. Còn Hiểu Minh, có thể nói là đứa "khó dạy" nhất. Ăn nói lúc nào cũng rất ngoan. Dụ dỗ nó nói được vài từ sốc sốc tí thì lại bị ông "anh rể hụt" Alex cốc đầu vì tội dạy hư con nít. Mà chịu thôi, ở đây là bar, nếu nhím không biết giữ an toàn cho nhóm thì cả nhóm sẽ nhanh chóng bị phát hiện là gián điệp. Cầu mong cho nó hợp tác tốt với anh em cậu.
Minh ngồi xuống ghế giữa Thi và Linh, xoa thái dương mệt mỏi, nhưng lại đẹp quyến rũ:
_ Hai anh em bây có đem thuốc nhỏ mắt cho tao không? Mắt tao muốn nổi mụt lẹo rồi nè! Đúng là nóng đến bỏng mắt! - Ái chà chà, hình như Minh chịu làm playboy rồi đây.
Linh cười thầm. Nhím làm tốt lắm. Như thế mới là đội trưởng chứ. Được nước, Linh đẩy theo:
_ Tội nghiệp mày thật, mày đi rồi mà vớt hai em làm quà cho tụi tao sao?
_ Haizzzz… Tao đâu keo kiệt với bạn bè bao giờ! Hàng VIP hot nhất hiện nay đấy! Tặng mày xài chơi! Có điều hai em này đã qua tay tao rồi! Hehehehe! - Minh cười đểu.
_ Hứ! Cóc cần! Tưởng tốt đẹp gì ai dè… Hàng mày xài rồi! Không chơi! - Linh giả vờ dỗi.
_ Làm gì giận thế anh bạn? Chẳng lẽ không biết tính tao à? (Gừ! Thằng ranh! Mau mau nhận "hàng" để tớ giải phóng coi! Tớ ngứa mắt lắm rồi đấy!) - Minh vừa nói vừa ngầm truyền thông điệp với Chí Linh.
Mái tóc bạch nhướn mắt:
_ Cũng may là mày chứ mà là thằng nào khác chắc hai nhỏ này tan xác rồi! Hì hì ! Cảm ơn nhé! Hai em này xinh quá! (Nhím à, đừng cau mày nữa. Camera ở đối diện chúng ta đấy! Nhập tâm chút đi!).
Linh biết Minh nói vậy chứ Minh đời nào mà làm thế. Cậu bạn này vốn là "cừu non", giả vờ làm "sói" chứ thật chả biết mô tê gì. Thấy mấy nhỏ này là chạy không kịp đấy chứ nói gì là chơi. Nếu không có lệnh phải khảo sát thực tế thì dù cho kim cương nhím cũng không thèm lếch xác đến đây, dù rõ là tên nhóc này thấy tiền là mắt sáng rỡ.
Hai cô gái bắt đầu ngồi xuống ngã ngớn với Linh và Minh. Đúng với Linh - một bad boy chính hiệu, chàng vui vẻ đón nhận "món quà". Thế nhưng, cô gái còn lại chỉ dám nép bên Minh, không dám sáp đến Thi.
_ Sao "em" không đến hầu rượu cho cậu ấy? - Hoàng Hiểu Minh gồng mình chịu, muốn đẩy ả ra khỏi người.
_ Anh Demon đùa hoài. Ai lại không biết đó là anh Deuce - hoàng tử băng giá lạnh lùng chứ. Ảnh ghét phụ nữ lắm. Em đến cạnh có đường là chết! Hay là ảnh thuộc "hệ" đó?
Linh nghe, cười hớn hở:
_ Ờ, chắc vậy đó em!
Hoàng Thi phùng má, bặm trợn:
_ Mấy người rù rì gì đó?
Cô gái sợ quá, nép vào người Minh. Còn Linh bụm miệng cười. Ai không rõ là Thi rất ghét bị động chạm kiểu đó. Biểu nó đi đánh nhau, đi quậy phá còn được. Đừng kêu Thi đi chung với phụ nữ, Thi đánh chết đấy! Người ta chưa đủ tuổi thành niên đâu!
Hoàng Hiểu Minh cũng phì cười, trêu:
_ Cậu có thằng em “ngoan” thật đấy! Xem ra thằng này khó bị gái bắt cóc lắm đây! (Thi à? Em đem con bỏ chợ! Bắt anh gánh thế hả?).
Thi bĩu môi:
_ Xì. I don't care. (Đáng đời anh! Tự nhiên vác hai mụ đó xuống làm gì? Tự xử đi! Tránh xa em ra!).
_ Tội nghiệp! Nó bị vậy lâu rồi! Chứng sợ gái nặng lắm! - Linh hùa theo chọc tức Thi.
_ Khám gì chưa?
_ Bẩm sinh rồi! Khó trị! - Linh cười nói tiếp, vẻ mặt thương xót giả tạo.
_ Có bị yếu đâu không?
_ C… - Linh chuẩn bị chọc tiếp thì…
_ Mấy người nói đủ chưa? Thấy người ta không nói là làm tới hả? - Thi tím mặt.
_ Bé con ngoan thật đấy! - Minh vừa nói vừa ngắt mũi Thi nói giọng yêu. - (Chọc em cho bỏ ghét! Tự dưng bắt tụi anh ôm show. Ha Red!).
_ Anh…!
_ Làm gì thì cũng lòi mặt trẻ con ra thôi! Bé con ạ! Công nhận bé ngoan thiệt! Có sức đề kháng với phụ nữ cao quá! - Linh cũng đắc ý trêu giọng tỏ vẻ đàn anh. Để có ngày hôm nay cậu đã vứt bỏ tất cả. Vứt bỏ cái đầu óc ngây thơ, trong sáng của tuổi 16. Vứt bỏ cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời để theo đuổi công việc vì Q. Hay vì trái tim cậu đã đau lắm vì một người nên phải hành hạ nó như vậy cậu mới có thể nguôi ngoai đi nỗi đau? Hay làm vậy cậu càng đau hơn? Đôi khi cậu thèm trở lại như Minh, như Thi, chưa từng yêu, chưa từng đau, chưa từng hận như vậy.
Cậu nhấm một ngụm rượu xóa đi cái chua xót trong lòng. Trái tim khẽ nhói đau.
_ Nếu anh ấy không thích em thì để anh vậy! - Minh dang tay đón lấy cô gái. - (Thi chết tiệt! Em chờ đấy!).
Thi tách ra ngồi một góc tự kỉ, hậm hực nhìn hai ông anh trời đánh.
[Có cần diễn thật như vậy không?]
Vẻ bỡn cợt của Linh và Minh thật chuyện nghiệp. Cái gì Thi cũng rành, ngoại trừ phải giả thành Dong Juan như thế. Cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Cậu rất ghét đám phụ nữ ở trong bar với mùi nước hoa nồng nặc, son phấn loè loẹt. Đối với Thi, cậu dễ bị "say" hơn cả với một cô nữ sinh tóc xoả dài duyên dáng trong bộ đồ đồng phục. Tại sao phải điểm trang bằng son phấn thì mới là đẹp?
Mặc kệ hai ông anh phô diễn tài năng sát gái của mình, Hoàng Thi bỏ đi uống rượu một mình, chốc chốc lại nhìn đồng hồ như chờ đợi gì đó.
_ Em có “kẹo” không? - Minh cắn nhẹ vành tai cô gái rồi thì thầm.
_ Có chứ! Giá cả phải chăng! - Cô gái nheo mắt cười, Minh nhếch nhẹ môi, lấy trong bóp một tờ đô nhét vào kẽ giữa chiếc áo hở ngực của cô gái. Cô gái nở nụ cười mê hoặc ôm cổ Minh tặng cho chàng một nụ hôn thật bỏng.
Minh mím nhẹ môi rồi lấy những viên thuốc đó ra, đưa cho cô gái một viên và phân phát cho những người còn lại. Âm nhạc nổ lên. Cả năm người lần lượt cho những viên thuốc trắng vào miệng cả năm bắt đầu có những biểu hiện kì lạ, đứng dậy nhảy múa
Thi lắc lắc đầu chao đảo theo tiếng nhạc, lựa chọn lúc không ai để ý cậu bẩy nhẹ ngón tay cho viên thuốc trong tay văng đi theo đường parabol, rơi vào một góc khuất. Trong những ánh mắt láo liêng, họ biết rằng luôn có những kẻ đứng phía sau giám sát hoạt động. Nguy hiểm sẽ đến nếu những gián điệp lơ là. Đặc biệt là Hoàng Thi, cậu đã có quá nhiều trải nghiệm đáng nhớ. Chính vậy mà càng buộc cậu không được mắc phải sai phạm ngay lúc này. Phải giúp hai anh trơn tru lọt vào ánh mắt quan sát của bọn quản lí bar. Với máu mặt của cậu, nếu anh Minh và Linh thuận lợi gia nhập vào băng tức là Q đã thành công trong việc gài thêm hai gián điệp cho lần về lần này. Từ nay cậu sẽ như hổ thêm cánh.
Chí Linh lợi dụng lúc giơ tay lên cao thì quẳng luôn viên thuốc vào xó nào đó cũng chẳng biết. Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu lại vờ vô tình đảo qua hệ thống camera quan sát và những tên vệ sĩ bảo vệ ở các góc. Ngọn đèn ở cửa sẽ sáng nếu có đội tuần tra
Còn Minh thì dùng “Ảo ảnh đoạt hồn” bóp nhẹ tay viên thuốc thành tro bụi, chỉ hai cô gái là đã uống thuốc thật, khóc rồi cười, cười rồi khóc, nhảy múa loạn xạ như mấy mụ điên. Linh đã được học những kĩ năng cần thiết từ chuyến công tác ở Braxin, những hình ảnh về những thanh niên say thuốc đã được cậu bắt chước hệt vậy. Giống đến cậu bạn thân cũng phải kề tai cậu nói nhỏ:
_ Red đang phê thuốc hay bị động kinh vậy?
_ Kệ tớ! Ha ha ha! - Linh tuôn một tràn cười man rợ. Đúng y như tâm lí của người đã mất tự chủ do tác dụng của estasy.
Thi cũng không chịu được, dù có giả đi nữa nhưng cũng không ngờ anh Linh diễn tài thế, nhóc kề tai anh Minh nói:
_ Sáng giờ anh đi chung với ông ấy có chở ổng đi chích ngừa chưa?
_ Hả? Hahahahahaha! - Linh nghe lại cười điên dại hơn.
_ Mất mặt quá đi! - Thi và Minh đồng thanh.
_ Bây giờ hai người muốn mất mặt hay mất mạng? - Linh nhắc.
_ Cố thôi! - Hai người đáp ỉu xìu rồi lại nhảy tiếp.
Cả ba đang biết có những ánh mắt luôn luôn chiếu theo họ, họ phải làm thật tốt nếu không muốn chết. Không một vũ trường nào lại không kinh doanh chất kích thích. Tuy nhiên, họ luôn tuân thủ những yêu cầu chuẩn mực thoả thuận ngầm với nhau. Lượng chất kích thích không được vượt hàm lượng chỉ định. Cảnh sát không thể can thiệp hết nổi việc kinh doanh tinh vi của họ. Tất nhiên vẫn có những cuộc kiểm tra xử phạt nặng, nhưng làm sao dẹp hết tệ nạn này được trong khi đôi mắt của những kẻ kinh doanh đã mờ đục vì lợi nhuận của những viên thuốc "thiên đường"? Ý định của Q không phải là yêu cầu nhóm của Thi bắt quả tang hành vi trái phép của Club Bar mà ngấm ngầm tìm ra kẻ đứng ra phân phối phía sau - người có liên hệ trực tiếp đến đầu mối cung cấp chất kích thích mà nhóm cậu đang theo dõi.
Kết thúc buổi nhảy, hai cô gái kia bị đám đàn em lôi đi vào sau sàn nhảy, còn lại ba chàng dừng lại thở mệt. Nằm la liệt trên ghế. Nguyễn Hoàng Thi lại đưa tay nhìn đồng hồ: 8 giờ 30 phút tối. Cậu chép miệng, cười bí ẩn:
_ Đến rồi.
Khi màn đêm buông xuống. Bóng đêm đã nuốt chửng lấy ánh dương yếu ớt. Ánh sáng nhạt nhoà. Thế giới giờ là của bóng đêm sa đoạ.
Bỏ qua sự nhộn nhịp của thành phố là những cuộc vui thâu đêm...
Những vụ phanh trần...
Những luồng khói trắng chết người...
Và nơi đó...
Tiếng nhạc chúa chát.
Đèn màu chói loà.
Nơi của thác loạn, tội ác và những của tình trắng đen - vũ trường.
***
Club Bar.
Một trong những bar lớn nhất của thành phố, vị trí đắc địa, lượng khách đông đảo, cơ sở vật chất hiện đại, DJ nổi tiếng, Club Bar nghiễm nhiên trở thành một nơi vui chơi sầm uất nhất của giới trẻ về đêm.
Tiếng nhạc dance sôi động hoà cùng tiếng đĩa bị DJ ra sức chà xước tạo thành một âm thanh hào hứng. Cảnh quang ngập trong thứ ánh sáng huyền ảo. Mùi rượu ngập nồng khướu giác. Trên trần nhà, quả châu lấp lánh như mặt trời thu nhỏ toả ra thứ ánh sáng mê hoặc. Nhóm thanh niên đang điên cuồng rong ruổi theo tiếng nhạc. Thế giới của họ - loạn lạc và điên đảo. Cuộc sống bị nén dồn căng tức bởi thứ âm thanh cuồng loạn này.
Nơi đây, tình yêu là một thứ phù phiếm. Họ có thể vội vàng trao cho nhau thể xác, rồi lại tỉnh rụi gặp lại nhau trong nụ cười của những kẻ xa lạ. Họ chìm đắm trong men rượu. Thứ chất cồn vừa cay, kèm theo chút đắng nồng se sắc bóp thấu tâm can. Rượu khơi dậy những xúc cảm đã cố kiềm nén, che giấu đi. Rượu phơi bày bộ mặt thật nhất của con người. Rượu khiến ta say say, lâng lâng, bềnh bồng như mây trời, ta bỏ mặc ưu phiền và tạm gác mình trong hơi men phút chốc. Những thanh niên mượn âm nhạc và ngôn ngữ hình thể để bộc lộ rõ ràng nhất tính cách nguyên thuỷ bị kiềm hã.m bấy lâu.
Ở một góc bar, có một nhóm người đang ngã dài la liệt trên những sô pha. Họ buồn chán nhấm nháp những chai bia, trong số họ có người băng bó tay chân, mặt thâm tím như vừa qua một cuộc ẩu đả mạnh bạo. Mặc kệ tiếng nhạc sàn sôi động, họ rũ rượi, chán chườn.
_ Haizz... Chờ anh trong mỏi mòn... Và đợi anh trong mỏi mòn... Đại ca ơi, anh đâu rồi? - Gã đàn ông đầu đàn trọc tóc, xăm mình vằn vện đang than ngắn thở dài.
Gã Tám Trọc có bọn đàn em bị đánh tơi tả bọn một thanh niên non choẹt. Quả là một sự sỉ nhục với hắn.
Dòm liếc lại đám em út bất tài, lão Tám chỉ muốn băm vằm tên oắt đã hại cả đám nát thây ra thành trăm mảnh. Tiếc là giờ đây hắn cũng có khá khẩm gì đâu. Nhìn thân thể hắn cũng bầm dập, ê ẩm vì bị nện mấy cú trời giáng của tên nhóc ấy. Giờ, lão Tám chỉ còn cách chờ đợi đại ca - một anh trẻ tuổi có máu mặt đã thu nhận mình. Xét về tuổi tác hay tài năng của anh lớn của lão và tên Demon gì đó đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
_ Anh Tám, chừng nào đại ca tới? Chúng ta đợi cả tuần rồi đó. - Một đứa trong nhóm thều thào hỏi.
Tám Trọc im lặng, không nói. Chính gã cũng có biết được đâu.
Bọn đàn em vật vưỡn, than thở vô cùng bi thảm.
Khi đó, đột nhiên bar lại mở cửa đón khách. Xuất hiện lần này là hai thanh niên trẻ tuổi.
Hai chàng trai bước vào bar, toát lên khí chất đạo mạo và phong lưu.
Chàng trai thứ nhất khoác một chiếc áo khoác da không tay màu đỏ neon sành điệu. Quần Jean rách gối màu trắng, áo phông mặc trong cùng màu và đôi bốt đỏ. Trông cậu rất có gu thời trang. Đặc biệt là mái tóc màu bạch kim chói loà. Khuyên tai đinh tán gắn trên tai phá cách.
Chàng trai thứ hai có tóc nâu. Khoác Jacket đinh tán hầm hố. Chiếc quần bò thời thượng màu da bò cùng chiếc áo thun ôm sát người bên trong. Trong cậu rất lôi cuốn.
Điểm chung duy nhất của họ chỉ là đôi cánh quỷ trên má phải. Trong ánh đèn màu, hai chàng trai tuy không thấy rõ mặt nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ không thể che giấu.
Họ bước vào bar, đi trong những ánh mắt hiếu kì của bao người. Lạ thay, tên Tám vừa thấy chàng trai tóc bạch đã vội chạy tới, mừng rỡ.
_ Đại ca! - Tám Trọc hớn hở chạy tới cạnh thanh niên tóc bạch. - Tìm được anh rồi! Sao cả tuần nay anh không đến Sunny Hot vậy? Bọn em tìm anh quá trời luôn!
Chí Linh ngẩng đầu, bất ngờ:
_ Huh? Who are you?
_ Đại ca, anh nói gì vậy? Em, Tám Trọc nè, anh nhìn không ra sao?
_ Tám Trọc? Là ai? Tôi có quen ư?
Lão Tám nhíu mày, cảm giác là giống mà. Đại ca của hắn cũng cao khoảng thế này, da trắng trẻo, cằm nhọn nhọn, mày kiếm sắc sảo và đôi môi mọng đỏ. Hắn thường lén nghĩ nếu anh lớn là phụ nữ thì sẽ hấp dẫn biết nhường nào.
Nhưng đại ca của hắn có mái tóc màu vàng kim thời thượng, nét mặt có phần non nớt hơn và không có cánh quỷ trên má. Hắn ê mặt, hình như đúng là hắn nhìn nhầm.
_ À, xin lỗi anh bạn. Tôi nhầm người! - Gã Tám vỗ vai Linh xin lỗi.
Phía sau hắn chợt vang lên tiếng chua ngoa:
_ Hừm, đại ca của mình mà cũng nhìn nhầm, thằng nào bất hạnh lắm mới thu nhận mày làm đệ tử đấy, Tám Trọc ạ!
Gã Tám nghiến răng. Tên nào cả gan đến thế? Dám đụng đến hắn? Nó không biết hắn là bảo kê ở đây à?
Lão Tám quay đầu lại nhìn đứa to gan lớn mật đã đá đểu lão, đôi mắt gã chả mang chút thiện chí nào.
_ Thằng nào vừa nói? - Hắn gằn.
Người thanh niên đứng phía sau, đi cùng với Chí Linh ngạo nghễ cất tiếng:
_ Mày không nhớ tao à? Hay bị đánh đến mất trí rồi?
Lão Tám Trọc căng mắt ra nhìn, nghiến răng ken két. Thì ra đó là Demon, đứa đã đánh cả bọn của hắn tơi tả ở Sunny Hot Bar hôm nào.
_ Chó chết, mày tự nộp mạng đến tạ lỗi với anh mày đó ư? - Tám nhếch môi.
Hoàng Hiểu Minh bình thản, cho tay vào túi.
_ Ha ha, số là hôm nay anh mày đang ngứa tay, ngứa chân muốn tìm đứa nào giải phóng tay chân một chút. Ái chà, sao? Hôm nay muốn tiếp đãi anh mày tiếp không? Có bao nhiêu người cứ kéo ra mà đón. Anh mày chấp tất!
Hậm hực, căm tức bao nhiêu ngày nay bùng phát. Hắn đã ôm ấp ý định phải trả thù Demon. Nhưng sức lực yếu kém nên đành chờ anh lớn trợ giúp. Giờ đây, không riêng Tám sôi máu mà đám em út cũng sừng sỏ tiến đến vây lấy Minh.
Chí Linh huých vai Minh, hỏi khẽ:
_ Này nhím, lại gây hoạ à?
Minh cười nhạt:
_ Lũ ruồi nhặng thôi. Nép qua, không liên quan tới cậu!
Linh thủ thỉ:
_ Điên à? Giờ này còn muốn đánh nhau. Cậu đang bị thương đấy!
Tám Trọc cùng đàn em xán tới gần, bao xung quanh hai chàng trai trẻ. Nhóm người đông tụ lại một góc bar. Âm nhạc vẫn náo động, dồn dập. Tám đã quá tức tối nên chẳng thiết nghĩ tới việc đợi anh hai đến nữa. Cả bọn của hắn cũng muốn xé tan xác tên xấc láo kia ngay, dù biết là bản thân có phần thua kém về sức lực. Tám nhướn mắt, nói với Linh:
_ Này cậu bạn, lánh sang chỗ khác đi. Bọn này muốn giải quyết việc riêng một chút. Tôi không thích dính dán tới người vô tội.
Linh nấn ná, muốn can ngăn. Cậu lo cho sức khoẻ của nhím. Hiểu Minh đang bị trúng đạn, vết thương cần thời gian để hồi phục. Nếu vận động mạnh thì vết thương tiếp tục bị động mà khó lành lại, thậm chí còn mang theo những di chứng khó lường. Thấy Tám xua mình đi, cậu nói:
_ Xin lỗi, dù biết đây không phải là chuyện của mình nhưng Demon là bạn của tôi. Tôi phải giúp cậu ấy!
Minh cản:
_ Red à, không cần vậy đâu. Đối với bọn cóc ghẻ này mà đến hai chúng ta cùng đánh thì có quá sỉ nhục không?
_ Mày! - Một tên đầu xanh trong bọn ứa gan, nhào lên trước xách cổ áo Minh, nắm tay giơ trên không trung.
Mọi cảnh vật lặng yên trong phút chốc, rồi khựng lại hoàn toàn khi tiếng hô uy nghiêm này vang lên:
_ Dừng lại!
Từ cửa bar, một nhóm người bước vào. Dẫn đầu là cậu thiếu niên có mái tóc màu vàng kim, đeo khuyên thập tự và mặc bộ vest đen lịch lãm. Sau cậu là những bảo kê tai to mặt bự khét tiếng của giới ăn chơi Sài Gòn. Những gã ma cô bắp tay cuồn cuộn, hình xăm chi chít cùng bước tới.
Trong khoảnh khắc đó, Tám Trọc nhìn ra, mắt sáng rỡ, cả đám đàn em của nháo nhào:
_ Đại ca! Đại ca!
Người đầu tiên nhận ra cậu, Hiểu Minh cười nhạt.
_ Deuce? Em đấy à?
Nguyễn Chí Linh đăm chiêu nhìn hồi lâu, sau cũng kết luận ra chàng trai lạ mặt kia lại chính là em trai của mình.
_ Hơ hơ, trùng hợp nhỉ? - Linh nói. - Cái đám lâu la này là của cậu à?
Lũ Tám Trọc chưa hiểu mô tê gì, sớn xác kéo bầy đàn chạy tới mừng "đại ca", mặt nghênh đắc thắng.
Hoàng Thi bước tới, gương mặt lạnh nhạt khác thường, nheo mắt nhìn hai chàng trai trước mặt, nhạt giọng:
_ Có chuyện gì?
Lão Tám mừng hớn hở, lao vào Thi, vờ xu nịnh, mắt liếc xoáy hai chàng trai đối diện.
_ Đại ca, anh tới rồi! Đây, cái thằng này là Demon, đứa đã đánh đàn em của chúng ta đó. Nó xất láo vô cùng. Anh Deuce phải trừng trị nó để rửa hận cho bọn em!
_ Đúng đó! Đúng đó anh hai! - Đám đàn em hùa theo, vồn vã.
Hoàng Hiểu Minh bĩa môi, cho tay vào túi, lắc đầu nhìn Linh.
_ Deuce hôm nay ăn gan trời nhỉ? Red à, cậu em của cậu hôm nay chẳng đáng yêu chút nào!
Chí Linh nhếch môi, tư lự:
_ Oài, hình như cái chuyện này đâu liên quan đến tớ? Hai người mâu thuẫn mà, tự giải quyết đi, tớ vô can. - Rồi cậu ngã xuống sô pha, ngồi bắt chân, khoanh tay xem chuyện. Vốn hồi nãy có ý định giúp bạn, nhưng giờ bên là bạn thân, bên là em ruột, theo phe này thì bất nghĩa với phe kia. Ở giữa cả hai cho lành.
_ Cái đám ruồi này là đàn em của em à? Sao dạo này em nhận đàn em xuống cấp quá vậy? - Minh bước tới gần Thi, nói.
_ Haizz, bọn ruồi này tự nguyện theo đó chứ. Đúng là mất mặt. Anh xử gọn đám này sao? Oa, anh Black giỏi quá!
_ Ê này, hai đứa nhà ngươi có định quậy một màn ra ngô ra khoai không? Tớ nóng lòng rồi nhé! Nói gì thì nhanh đi, Red muốn coi đánh nhau! - Linh nôn nao mà đứng dậy í ới. Hậu quả của sự vô duyên phải biết đó là nhận được hai cái lườm cháy da.
_ Rảnh quá! Cậu quên tụi mình đến đây làm gì à? - Minh nhắc.
_ À! Cùng chung chí hướng, vì Q? - Thi rù rì.
_ Haiz, vậy là không được đánh nhau hả? Chán vậy? - Linh xịu mặt.
Thi lia qua thảm cảnh bọn đàn em bị đánh te tua, cất tiếng hỏi Tám Trọc:
_ Có thằng nào chết, tàn phế hay trở thành người thực vật không?
_ Dạ rất may là thằng nặng nhất chỉ bị trẹo quai hàm, gãy tám cái xương sườn, nứt xương chậu, chấn thương sọ não thôi ạ! - Gã Tám khúm núm thưa.
_ Tốt. - Rồi cậu ta quay sang Minh. - Cảm ơn anh đã không ra tay quá nặng.
Thi xoay qua bọn đàn em rồi dõng dạc:
_ Chuyện Demon đánh tụi bây kể từ nay xem như hiểu lầm. Không ai được quyền đòi trả thù nữa! Nếu tiếp tục đánh thì băng mình chỉ thảm hơn thôi. Demon mới dùng 1/10 sức của mình mà tụi bây đã ra nông nỗi này, anh ta mà mạnh tay chút nữa là cả đám xong đời rồi.
_ Nhưng mà… tụi em… - Cả đám bất mãn nhao nhao lên.
Tám thưa:
_ Làm vậy sao được anh? Phải trả thù cho đàn em chứ? Thằng chó đó là cái thá gì mà mình phải nhúng nhường? Hay là anh hai lại sợ? Em đề cao anh quá rồi!
Thi hừ lạnh, đôi mắt tối sầm lại. Một thao tác cực kì nhanh, cậu vật gã Tám đập đầu vào bàn kính thuỷ tinh, vỏ chai Heneken bị cậu đập bể ngang, mảnh vỡ kê sát vào cổ Tám Trọc:
_ Mắt chó tụi bây! Có biết đây là ai không? Đại ca của anh mày đấy! Khốn nạn! Láo à?
Mặt Tám tái mét, thở phì phò, run cấy.
Lũ đàn em co ro lại, im bặt.
Hoàng Thi bình tĩnh lại, nghiến răng:
_ Nếu còn nghe đứa nào hó hé chuyện trả thù anh Demon thì đừng trách tao!
Tám loạn loạn gật đầu:
_ Dạ dạ! Em biết rồi ạ! Mắt em đúng là mù rồi! Em có lỗi!
_ Dạ… dạ… - Cả băng của tên Tám xịu mặt, vậy là cơ hội trả thù đã tan thành mây khói.
Thi giới thiệu thêm cho hai anh của mình biết Bảy Sẹo - một đứa giang hồ già dặn trên đất Sài Thành.
Vốn Thi là một thiếu niên có tư chất nhanh nhạy, thông thạo võ thuật nên vào hai năm trước, cậu được sếp giao nhiệm vụ làm "tay trong" ở Việt Nam. Những năm tháng giấu cha chuyện cậu bỏ học ở Mĩ để về Việt Nam làm "côn đồ" bị cậu giấu nhẹm. Không còn ai nhận ra cậu hoàng tử Thi cao ngạo ngày nào. Hoàng Thi tập sống như một đứa du côn, thứ cậu từng căm ghét nhất. Nhưng do Q, cậu cắn răng chịu đựng tất cả. Rồi học những câu văng tục, học hành động lỗ mãng. Tập hút thuốc, uống rượu. Tập tành sa đoạ đi. Với cậu, vì Q, cậu sẵn sàng hi sinh. Sau khi trải qua những năm tháng khổ cực, thì Thi cũng đã có tiếng tăm với "thế giới ngầm" ở Việt Nam với cái tên Deuce - Quỷ Vương khát máu. Những vụ phanh trần lớn nhỏ, bảo kê, đâm thuê chém mướn hay hàng loạt tội lỗi khác được người thiếu niên này hoá thân xuất sắc. Dù cậu còn rất trẻ, chỉ mới 15 tuổi, thế nhưng nói về mức độ già đời, có lẽ cậu hơn Minh và Linh rất nhiều. Hai anh lớn chỉ quen ở đội, rất ít khi có cơ hội cọ xát với thực tế. Cũng may, từ ngày Q mở chiến dịch truy quét tội phạm ma tuý thì các anh của cậu đã tập tành đến bar. Giờ cũng nên nói là hai người họ "cáo" chẳng thua kém cậu là bao.
Ngay hiện tại, ba người này không thể gây thêm rắc rối vì họ có cùng một mục đích với nhau - khảo sát tình hình thực tế. Lý do để bảo đảm cho kế hoạch Asean hoàn toàn thuận lợi, phải cắt đứt hoàn toàn dây mơ rễ má của đầu mối buôn bán ma tuý khét tiếng xuyên Á. Cũng thế mà Thi mới phải về Việt Nam trước hai năm để thăm dò đường đi nước bước trước.
Bọn đàn em cùng ba anh lớn cùng nhau uống rượu vui vẻ, hai tên Bảy và Tám thay phiên nhau bóp vai cho các anh đại của mình.
Ánh mắt ba anh lớn nháy với nhau, như phân công công việc. Lúc này, họ phải thay đổi cả cách xưng hô lẫn tính cách để nhập vai cho trọn. Không hiểu sao công việc "nhức mắt" nhất lại bị Thi và Linh đùn đẩy hết qua Minh. Nhím xù nhăn mặt than thầm, không dám chối. Hai tên ranh kia lại uy hiếp cậu: "Đội trưởng thì phải làm gương chớ!". Thế là hết chối nổi.
Đến lúc thời cơ chín mùi thì Linh bắt đầu nói nhỏ vào tai Bảy Sẹo:
_ Chuyện tao giao mày thế nào rồi? Tìm được chỗ chưa? Chỗ cũ của tao bị “cớm” hốt rồi, tao chỉ còn vài tép sống vớt vát vài hôm, không lẹ lên tao chết đó! - Linh giả vờ ngáp dài một cái mệt mỏi .
_ Dạ, em tìm được rồi. Mối ruột, tại bar này luôn. Em là cò dẫn mà! Bây giờ đại ca cần liền không, em đi lấy luôn? - Tên Bảy xầm xì bí mật với Linh.
Bị Linh và Thi cùng lúc huých vào hông một cái đau điếng, Minh mới cắn răng giở giọng đểu cáng:
_ Nè Bảy, ở đây sao chán quá vậy? Sao không gọi vài em xinh tươi đến đây hầu rượu? Ngồi với người đẹp mới vui chứ!
_ Dạ, nếu anh thích thì em sẽ gọi vài nàng hot nhất tới chơi với mấy anh. Còn nếu anh thích mát mẻ thì em sẽ bảo thằng Quý còi dẫn anh lên tầng hai “nóng” bỏng mắt đấy! - Tên Bảy cười đắc ý.
Minh cười cợt. Vừa nghiến răng nghiến lợi liếc hai đứa cạnh mình.
_ Vừa nói muốn mát mẻ thì lên đấy mà xoay qua thì mà lại quảng cáo là nóng bỏng. Ý gì đây? Mấy em trên đó “mát mẻ” thật không?
_ Muốn biết thì anh cứ lên! - Bảy Sẹo nháy mắt ra hiệu cho tên Quý dẫn đường cho Minh.
_ OK. Tao đi trước nha! - Minh cười đểu một cái rồi theo chân Quý còi lên cầu thang dẫn lên tầng hai. Ai mà biết nhím đang mở tính hiệu "Help me! Help me!" với hai anh em Linh. Đáp lại cái gương mặt khổ tâm đó, hai đứa vô tình chỉ ngậm ngùi lắc đầu: "Chúc cậu toàn thây!". Hiểu Minh lê bước đi xa dần và mất hút trong ánh đèn màu.
Tên Bảy nhóm người đợi ý Linh.
_ Đại ca, em đi tìm “thần dược” nha!
Chí Linh gật đầu, phẩy phẩy tay cho Bảy đi, cậu lại ngáp dài một cái rồi đưa tay gãi đầu gãi cổ. Bộ điệu vô cùng giống… khiến cả Thi cũng cố gắng nhịn cười hỏi nhỏ:
_ Nghiện thật hả? Méc ba à!
_ Cậu mày muốn ăn đập ngay tại đây không?
_ Ông diễn giống thật! Có kinh nghiệm! - Thi cười khúc khích.
_ Chứ sao! Anh cậu mà! Đừng nghĩ anh về sau mà lơ ngơ. Kinh nghiệm từng làm ở Braxin hai năm nè cưng. Cậu còn phải học hỏi nhiều.
_ Sư phụ! - Thi phục tên anh trời ơi của mình. Đi sau cậu, thế mà anh rành rọt mấy chuyện "đen tối" cực nhanh. Đúng là tiền bối có khác. Nói cho đúng ra thì Chí Linh còn lăn xả vào công việc hơn cả cậu. Hay đúng là tính anh nó vốn trác táng như thế?
Tên Bảy Sẹo đứng dậy ra khỏi chỗ, bọn đàn em tản đi bớt. Ông ta men theo lối có dòng người đang nhảy nhót cuồng nhiệt ở giữa sàn và cũng mất dần trong tiếng nhạc dance âm lượng cực lớn. Sự phấn khích của những người trong bar không hề giảm mà cả không gian như còn nóng hơn khi DJ chuyển nhạc.
_ Chán rồi, nè Tám, ở đây có “kẹo” không? - Thi nâng li Whisky lên hỏi Tám Trọc.
_ Có chứ, anh không nói sớm, lúc nãy em bảo thằng Bảy lấy dùm luôn cho, trong người em thì không có thứ đó rồi. - Tám Trọc tu chai bia nói.
_ Thôi, mày dẫn đàn em đi “tịnh dưỡng” đi. Cầm tiền lo cho tụi nó. Tao muốn ở đây chơi tới khuya! - Thi xoay khớp cổ rồi móc bóp đưa cho Tám Trọc một số tiền, đuổi khéo.
_ Dạ, em cảm ơn đại ca. Chào anh Deuce, anh Dragon em đi, đi thôi tụi bây! - Tám Trọc phẩy tay cho cả bọn rút đi.
_ Ngồi đây chơi đi, tao đi “trút bầu tâm sự” cái đã. - Linh cũng nhóm dậy bước đến khu vực rest room.
Thi ngồi một mình nhấm nháp li rượu trên tay ngồi trên băng ghế trống. Ở góc bàn gần quầy rượu, một nhóm thanh niên đang nhảy nhót mất tự chủ. Họ cười cười khóc khóc như điên dại. Thi khẽ nhếch môi cười hài lòng:
_ Hay thật đấy!
Toilet nam Club Bar.
Toilet nam Club Bar.
Linh bước vào trong, khác hẳn âm thanh bát nháo bên ngoài, đèn màu chớp nhá. Bên trong đây, tiếng nhạc nhỏ hơn nhiều, ánh đèn huỳnh quang sáng trắng. Đây là một toilet rất đỗi bình thường: màu sắc chủ đạo là trắng trang nhã từ gạch men, sơn tường đến bồn rửa tay cũng trắng nốt.
... Hàng sỏi đen trải dài theo góc tường. Ở hai góc tường có hai chậu cây xanh tươi tốt. Bồn rửa tay phá cách hình một cái bát khổng lồ, tấm gương cực đại âm tường nhẵn bóng không một chút bụi. Linh nhìn vào hai căn phòng đóng kín. Có người.
Cậu cười nhạt rồi tiến vào căn phòng ở giữa hai căn phòng đó, khéo léo đóng cửa thật nhẹ, tấm cửa gỗ đóng lại im ỉm. Linh vào trong, đậy nắp bồn cầu lại, tay nhấn nhấn vào cái nắp thử độ bền rồi đặt một chân lên nắp, rồi chân thứ hai cũng bước hẳn lên. Tường ngăn cách của nhà vệ sinh này cao khoảng 2m2, từ mặt đất lên khoảng 1m2 được lát gạch men trắng, phía trên quét sơn trắng.
Với chiều cao của Linh cộng thêm sức hỗ trợ của cái bồn cầu, tay cậu lần lần men bờ tường đứng thẳng dậy, tay bấu chặt tường, giờ cậu đã thấy được quang cảnh bên trong hai phòng bên cạnh.
Quả thật là một tư thế hơi bị khiếm nhã nhưng bất đắc dĩ cậu đành làm vậy. Linh nhìn qua căn phòng bên phải, trong đó có ba người, một người ngồi trên nắp bồn cầu, hai người còn lại dựa vào tường và cánh cửa gỗ, đôi mắt mơ màng, tay chân quờ quạng, đầu quay quay như đang được bay lên.
Linh có thể thấy rõ những cơn khói trắng chết chóc bay lên từ chỗ họ. Cậu rút iphone của mình ra, cài đặt chế độ rung rồi chỉnh sang chế độ camera đã tắt đèn trợ sáng, canh khung hình thật chuẩn và nhấn “Ok”.
Tiếng click nhỏ xíu bị âm nhạc bên ngoài nhấn chìm. Cậu lại xoay qua căn phòng bên trái. Mím nhẹ môi, Linh thấy người trong đó đang đứng tựa tường, chân đạp lên nắp bồn cầu, tay cầm một điếu thuốc, làn khói nhàn nhạt bay lên, đôi mắt người đó nhắm nghiền lâng lâng.
Vẫn như hành động vừa rồi, đã có thứ mình cần, Linh hài lòng bước xuống. Cậu không vội vàng gì, tay lướt lướt trên nền cảm ứng truyền hình ảnh vừa chụp qua hai số máy bằng bluetooth kèm theo dòng comment: “Đẹp không?”.
Thích thú đợi báo cáo đã gửi, chờ khoảng hai phút sau, chiếc điện thoại rung nhẹ cùng lúc nhận được hai tin nhắn có cùng một nội dung: “Good”. Linh nhếch môi cười tự tin rồi cho di động vào túi. Cậu gạt nước rồi mở cửa bước ra bồn rửa tay bên ngoài mở vòi, động tác vô cùng bình thản như không có gì, lặng lẽ rời khỏi…
***
Sàn nhảy Club Bar.
Thi vẫn điềm nhiên nhấm nháp ly rượu như một quý ông lịch lãm, khó gần để lại bao ánh mắt thèm thuồng của bọn phụ nữ trong bar. Cậu đã quan sát rất kĩ từng hành động một của những người ở đây, cậu cần nó cho bản báo cáo tình hình thực tế phải gửi về cho Q. Bỗng chuông điện thoại của cậu rung lên, báo hiệu có tin nhắn:
[Tìm được hắn chưa?]
“Rồi.”
[Ở đâu?]
“Club Bar, nhớ giữ lời hứa đó!”
[Ok, đến ngay!]
Trong vài dòng tin ngắn gọn cậu đã trao đổi thông tin với một người – một cô gái đẹp để bán đứng một người.
Linh bước ra, hiện trường vẫn thế nhưng khách trong bar có vẻ đông hơn, đã đến giờ cao điểm hoạt động của bar. Bảy Sẹo cũng luồn lách trong dòng người trở lại bàn:
_ Đại ca, đây ạ! - Tên đó dúi vào tay Linh một túi nhỏ có những tép bột màu trắng, Linh gật đầu vừa ý rồi đưa cho Bảy Sẹo một xấp tiền:
_ Bồi dưỡng thêm cho anh em, tao kết bar này rồi, lần sau muốn gặp anh cứ việc đến đây!
_ Dạ, em cảm ơn anh. Thôi giờ em phải qua Đêm Trắng gấp vì bên đó đang có ẩu đả, cần viện binh. Em xin phép chào anh Dragon, anh Deuce em đi. Hai anh nhớ chuyển lời chào của em tới anh Demon. Chắc ảnh mê ở trên đó luôn không muốn xuống rồi! - Bảy Sẹo cúi đầu chào rồi cùng đàn em rút đi, ánh mắt tinh quái khi nhắc tới Hiểu Minh…
Chí Linh ngồi xuống bên cạnh Thi, rót rượu vào ly, mắt đảo quanh. Không như Thi, ánh mắt chàng đang tìm nàng nào bốc lửa nhất (háo sắc), rồi lia sang các nữ Diva đang nhảy múa cuồng say trên sân khấu với với bộ vải mỏng te, ngắn cũn cỡn.
Các cô gái đó thật đáo để, cái gì ba mẹ bảo giấu vào là đem khoe hết cho bàn dân thiên hạ nhòm ngó, sờ mó. Thế giới này là vậy đấy. Hoàng Thi nhìn hoài cũng chán nên quay lại nói chuyện với ông anh:
_ Anh Demon lên tầng hai làm gì lâu vậy? Nghe bọn Tám nói chẳng lẽ ông ta ở chỗ nhảy “thoát y vũ” hay là “oẳn tù tì cởi áo” đây?
Linh thở dài trả lời:
_ Cầu mong cho nó toàn thây trở về với cha mẹ ông bà! Haizz!
Vừa dứt lời thì chàng Minh nhà ta từ trên lầu bước xuống hai tay choàng eo hai nàng ăn mặc như đi tắm biển, trang điểm đậm khá xinh bước về sô pha. Thi mỉm cười giễu cợt:
_ Anh ấy mai mốt chết chắc linh lắm á!
Linh mỉm cười - nụ cười lừa tình quen thuộc nhìn hai cô gái. Đối với nơi đây, không để làm mình trở nên thanh bạch được. Thế giới sa đoạ này u ám lắm. Cậu phải xưng "mày-tao" với người xung quanh. Nói mấy câu nhạy cảm đến cứng lưỡi. Ban đầu rất khó. Nhưng giờ có lẽ đã tốt hơn. Còn Hiểu Minh, có thể nói là đứa "khó dạy" nhất. Ăn nói lúc nào cũng rất ngoan. Dụ dỗ nó nói được vài từ sốc sốc tí thì lại bị ông "anh rể hụt" Alex cốc đầu vì tội dạy hư con nít. Mà chịu thôi, ở đây là bar, nếu nhím không biết giữ an toàn cho nhóm thì cả nhóm sẽ nhanh chóng bị phát hiện là gián điệp. Cầu mong cho nó hợp tác tốt với anh em cậu.
Minh ngồi xuống ghế giữa Thi và Linh, xoa thái dương mệt mỏi, nhưng lại đẹp quyến rũ:
_ Hai anh em bây có đem thuốc nhỏ mắt cho tao không? Mắt tao muốn nổi mụt lẹo rồi nè! Đúng là nóng đến bỏng mắt! - Ái chà chà, hình như Minh chịu làm playboy rồi đây.
Linh cười thầm. Nhím làm tốt lắm. Như thế mới là đội trưởng chứ. Được nước, Linh đẩy theo:
_ Tội nghiệp mày thật, mày đi rồi mà vớt hai em làm quà cho tụi tao sao?
_ Haizzzz… Tao đâu keo kiệt với bạn bè bao giờ! Hàng VIP hot nhất hiện nay đấy! Tặng mày xài chơi! Có điều hai em này đã qua tay tao rồi! Hehehehe! - Minh cười đểu.
_ Hứ! Cóc cần! Tưởng tốt đẹp gì ai dè… Hàng mày xài rồi! Không chơi! - Linh giả vờ dỗi.
_ Làm gì giận thế anh bạn? Chẳng lẽ không biết tính tao à? (Gừ! Thằng ranh! Mau mau nhận "hàng" để tớ giải phóng coi! Tớ ngứa mắt lắm rồi đấy!) - Minh vừa nói vừa ngầm truyền thông điệp với Chí Linh.
Mái tóc bạch nhướn mắt:
_ Cũng may là mày chứ mà là thằng nào khác chắc hai nhỏ này tan xác rồi! Hì hì ! Cảm ơn nhé! Hai em này xinh quá! (Nhím à, đừng cau mày nữa. Camera ở đối diện chúng ta đấy! Nhập tâm chút đi!).
Linh biết Minh nói vậy chứ Minh đời nào mà làm thế. Cậu bạn này vốn là "cừu non", giả vờ làm "sói" chứ thật chả biết mô tê gì. Thấy mấy nhỏ này là chạy không kịp đấy chứ nói gì là chơi. Nếu không có lệnh phải khảo sát thực tế thì dù cho kim cương nhím cũng không thèm lếch xác đến đây, dù rõ là tên nhóc này thấy tiền là mắt sáng rỡ.
Hai cô gái bắt đầu ngồi xuống ngã ngớn với Linh và Minh. Đúng với Linh - một bad boy chính hiệu, chàng vui vẻ đón nhận "món quà". Thế nhưng, cô gái còn lại chỉ dám nép bên Minh, không dám sáp đến Thi.
_ Sao "em" không đến hầu rượu cho cậu ấy? - Hoàng Hiểu Minh gồng mình chịu, muốn đẩy ả ra khỏi người.
_ Anh Demon đùa hoài. Ai lại không biết đó là anh Deuce - hoàng tử băng giá lạnh lùng chứ. Ảnh ghét phụ nữ lắm. Em đến cạnh có đường là chết! Hay là ảnh thuộc "hệ" đó?
Linh nghe, cười hớn hở:
_ Ờ, chắc vậy đó em!
Hoàng Thi phùng má, bặm trợn:
_ Mấy người rù rì gì đó?
Cô gái sợ quá, nép vào người Minh. Còn Linh bụm miệng cười. Ai không rõ là Thi rất ghét bị động chạm kiểu đó. Biểu nó đi đánh nhau, đi quậy phá còn được. Đừng kêu Thi đi chung với phụ nữ, Thi đánh chết đấy! Người ta chưa đủ tuổi thành niên đâu!
Hoàng Hiểu Minh cũng phì cười, trêu:
_ Cậu có thằng em “ngoan” thật đấy! Xem ra thằng này khó bị gái bắt cóc lắm đây! (Thi à? Em đem con bỏ chợ! Bắt anh gánh thế hả?).
Thi bĩu môi:
_ Xì. I don't care. (Đáng đời anh! Tự nhiên vác hai mụ đó xuống làm gì? Tự xử đi! Tránh xa em ra!).
_ Tội nghiệp! Nó bị vậy lâu rồi! Chứng sợ gái nặng lắm! - Linh hùa theo chọc tức Thi.
_ Khám gì chưa?
_ Bẩm sinh rồi! Khó trị! - Linh cười nói tiếp, vẻ mặt thương xót giả tạo.
_ Có bị yếu đâu không?
_ C… - Linh chuẩn bị chọc tiếp thì…
_ Mấy người nói đủ chưa? Thấy người ta không nói là làm tới hả? - Thi tím mặt.
_ Bé con ngoan thật đấy! - Minh vừa nói vừa ngắt mũi Thi nói giọng yêu. - (Chọc em cho bỏ ghét! Tự dưng bắt tụi anh ôm show. Ha Red!).
_ Anh…!
_ Làm gì thì cũng lòi mặt trẻ con ra thôi! Bé con ạ! Công nhận bé ngoan thiệt! Có sức đề kháng với phụ nữ cao quá! - Linh cũng đắc ý trêu giọng tỏ vẻ đàn anh. Để có ngày hôm nay cậu đã vứt bỏ tất cả. Vứt bỏ cái đầu óc ngây thơ, trong sáng của tuổi 16. Vứt bỏ cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời để theo đuổi công việc vì Q. Hay vì trái tim cậu đã đau lắm vì một người nên phải hành hạ nó như vậy cậu mới có thể nguôi ngoai đi nỗi đau? Hay làm vậy cậu càng đau hơn? Đôi khi cậu thèm trở lại như Minh, như Thi, chưa từng yêu, chưa từng đau, chưa từng hận như vậy.
Cậu nhấm một ngụm rượu xóa đi cái chua xót trong lòng. Trái tim khẽ nhói đau.
_ Nếu anh ấy không thích em thì để anh vậy! - Minh dang tay đón lấy cô gái. - (Thi chết tiệt! Em chờ đấy!).
Thi tách ra ngồi một góc tự kỉ, hậm hực nhìn hai ông anh trời đánh.
[Có cần diễn thật như vậy không?]
Vẻ bỡn cợt của Linh và Minh thật chuyện nghiệp. Cái gì Thi cũng rành, ngoại trừ phải giả thành Dong Juan như thế. Cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Cậu rất ghét đám phụ nữ ở trong bar với mùi nước hoa nồng nặc, son phấn loè loẹt. Đối với Thi, cậu dễ bị "say" hơn cả với một cô nữ sinh tóc xoả dài duyên dáng trong bộ đồ đồng phục. Tại sao phải điểm trang bằng son phấn thì mới là đẹp?
Mặc kệ hai ông anh phô diễn tài năng sát gái của mình, Hoàng Thi bỏ đi uống rượu một mình, chốc chốc lại nhìn đồng hồ như chờ đợi gì đó.
_ Em có “kẹo” không? - Minh cắn nhẹ vành tai cô gái rồi thì thầm.
_ Có chứ! Giá cả phải chăng! - Cô gái nheo mắt cười, Minh nhếch nhẹ môi, lấy trong bóp một tờ đô nhét vào kẽ giữa chiếc áo hở ngực của cô gái. Cô gái nở nụ cười mê hoặc ôm cổ Minh tặng cho chàng một nụ hôn thật bỏng.
Minh mím nhẹ môi rồi lấy những viên thuốc đó ra, đưa cho cô gái một viên và phân phát cho những người còn lại. Âm nhạc nổ lên. Cả năm người lần lượt cho những viên thuốc trắng vào miệng cả năm bắt đầu có những biểu hiện kì lạ, đứng dậy nhảy múa
Thi lắc lắc đầu chao đảo theo tiếng nhạc, lựa chọn lúc không ai để ý cậu bẩy nhẹ ngón tay cho viên thuốc trong tay văng đi theo đường parabol, rơi vào một góc khuất. Trong những ánh mắt láo liêng, họ biết rằng luôn có những kẻ đứng phía sau giám sát hoạt động. Nguy hiểm sẽ đến nếu những gián điệp lơ là. Đặc biệt là Hoàng Thi, cậu đã có quá nhiều trải nghiệm đáng nhớ. Chính vậy mà càng buộc cậu không được mắc phải sai phạm ngay lúc này. Phải giúp hai anh trơn tru lọt vào ánh mắt quan sát của bọn quản lí bar. Với máu mặt của cậu, nếu anh Minh và Linh thuận lợi gia nhập vào băng tức là Q đã thành công trong việc gài thêm hai gián điệp cho lần về lần này. Từ nay cậu sẽ như hổ thêm cánh.
Chí Linh lợi dụng lúc giơ tay lên cao thì quẳng luôn viên thuốc vào xó nào đó cũng chẳng biết. Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu lại vờ vô tình đảo qua hệ thống camera quan sát và những tên vệ sĩ bảo vệ ở các góc. Ngọn đèn ở cửa sẽ sáng nếu có đội tuần tra
Còn Minh thì dùng “Ảo ảnh đoạt hồn” bóp nhẹ tay viên thuốc thành tro bụi, chỉ hai cô gái là đã uống thuốc thật, khóc rồi cười, cười rồi khóc, nhảy múa loạn xạ như mấy mụ điên. Linh đã được học những kĩ năng cần thiết từ chuyến công tác ở Braxin, những hình ảnh về những thanh niên say thuốc đã được cậu bắt chước hệt vậy. Giống đến cậu bạn thân cũng phải kề tai cậu nói nhỏ:
_ Red đang phê thuốc hay bị động kinh vậy?
_ Kệ tớ! Ha ha ha! - Linh tuôn một tràn cười man rợ. Đúng y như tâm lí của người đã mất tự chủ do tác dụng của estasy.
Thi cũng không chịu được, dù có giả đi nữa nhưng cũng không ngờ anh Linh diễn tài thế, nhóc kề tai anh Minh nói:
_ Sáng giờ anh đi chung với ông ấy có chở ổng đi chích ngừa chưa?
_ Hả? Hahahahahaha! - Linh nghe lại cười điên dại hơn.
_ Mất mặt quá đi! - Thi và Minh đồng thanh.
_ Bây giờ hai người muốn mất mặt hay mất mạng? - Linh nhắc.
_ Cố thôi! - Hai người đáp ỉu xìu rồi lại nhảy tiếp.
Cả ba đang biết có những ánh mắt luôn luôn chiếu theo họ, họ phải làm thật tốt nếu không muốn chết. Không một vũ trường nào lại không kinh doanh chất kích thích. Tuy nhiên, họ luôn tuân thủ những yêu cầu chuẩn mực thoả thuận ngầm với nhau. Lượng chất kích thích không được vượt hàm lượng chỉ định. Cảnh sát không thể can thiệp hết nổi việc kinh doanh tinh vi của họ. Tất nhiên vẫn có những cuộc kiểm tra xử phạt nặng, nhưng làm sao dẹp hết tệ nạn này được trong khi đôi mắt của những kẻ kinh doanh đã mờ đục vì lợi nhuận của những viên thuốc "thiên đường"? Ý định của Q không phải là yêu cầu nhóm của Thi bắt quả tang hành vi trái phép của Club Bar mà ngấm ngầm tìm ra kẻ đứng ra phân phối phía sau - người có liên hệ trực tiếp đến đầu mối cung cấp chất kích thích mà nhóm cậu đang theo dõi.
Kết thúc buổi nhảy, hai cô gái kia bị đám đàn em lôi đi vào sau sàn nhảy, còn lại ba chàng dừng lại thở mệt. Nằm la liệt trên ghế. Nguyễn Hoàng Thi lại đưa tay nhìn đồng hồ: 8 giờ 30 phút tối. Cậu chép miệng, cười bí ẩn:
_ Đến rồi.
Khi màn đêm buông xuống. Bóng đêm đã nuốt chửng lấy ánh dương yếu ớt. Ánh sáng nhạt nhoà. Thế giới giờ là của bóng đêm sa đoạ.
Bỏ qua sự nhộn nhịp của thành phố là những cuộc vui thâu đêm...
Những vụ phanh trần...
Những luồng khói trắng chết người...
Và nơi đó...
Tiếng nhạc chúa chát.
Đèn màu chói loà.
Nơi của thác loạn, tội ác và những của tình trắng đen - vũ trường.
***
Club Bar.
Một trong những bar lớn nhất của thành phố, vị trí đắc địa, lượng khách đông đảo, cơ sở vật chất hiện đại, DJ nổi tiếng, Club Bar nghiễm nhiên trở thành một nơi vui chơi sầm uất nhất của giới trẻ về đêm.
Tiếng nhạc dance sôi động hoà cùng tiếng đĩa bị DJ ra sức chà xước tạo thành một âm thanh hào hứng. Cảnh quang ngập trong thứ ánh sáng huyền ảo. Mùi rượu ngập nồng khướu giác. Trên trần nhà, quả châu lấp lánh như mặt trời thu nhỏ toả ra thứ ánh sáng mê hoặc. Nhóm thanh niên đang điên cuồng rong ruổi theo tiếng nhạc. Thế giới của họ - loạn lạc và điên đảo. Cuộc sống bị nén dồn căng tức bởi thứ âm thanh cuồng loạn này.
Nơi đây, tình yêu là một thứ phù phiếm. Họ có thể vội vàng trao cho nhau thể xác, rồi lại tỉnh rụi gặp lại nhau trong nụ cười của những kẻ xa lạ. Họ chìm đắm trong men rượu. Thứ chất cồn vừa cay, kèm theo chút đắng nồng se sắc bóp thấu tâm can. Rượu khơi dậy những xúc cảm đã cố kiềm nén, che giấu đi. Rượu phơi bày bộ mặt thật nhất của con người. Rượu khiến ta say say, lâng lâng, bềnh bồng như mây trời, ta bỏ mặc ưu phiền và tạm gác mình trong hơi men phút chốc. Những thanh niên mượn âm nhạc và ngôn ngữ hình thể để bộc lộ rõ ràng nhất tính cách nguyên thuỷ bị kiềm hã.m bấy lâu.
Ở một góc bar, có một nhóm người đang ngã dài la liệt trên những sô pha. Họ buồn chán nhấm nháp những chai bia, trong số họ có người băng bó tay chân, mặt thâm tím như vừa qua một cuộc ẩu đả mạnh bạo. Mặc kệ tiếng nhạc sàn sôi động, họ rũ rượi, chán chườn.
_ Haizz... Chờ anh trong mỏi mòn... Và đợi anh trong mỏi mòn... Đại ca ơi, anh đâu rồi? - Gã đàn ông đầu đàn trọc tóc, xăm mình vằn vện đang than ngắn thở dài.
Gã Tám Trọc có bọn đàn em bị đánh tơi tả bọn một thanh niên non choẹt. Quả là một sự sỉ nhục với hắn.
Dòm liếc lại đám em út bất tài, lão Tám chỉ muốn băm vằm tên oắt đã hại cả đám nát thây ra thành trăm mảnh. Tiếc là giờ đây hắn cũng có khá khẩm gì đâu. Nhìn thân thể hắn cũng bầm dập, ê ẩm vì bị nện mấy cú trời giáng của tên nhóc ấy. Giờ, lão Tám chỉ còn cách chờ đợi đại ca - một anh trẻ tuổi có máu mặt đã thu nhận mình. Xét về tuổi tác hay tài năng của anh lớn của lão và tên Demon gì đó đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
_ Anh Tám, chừng nào đại ca tới? Chúng ta đợi cả tuần rồi đó. - Một đứa trong nhóm thều thào hỏi.
Tám Trọc im lặng, không nói. Chính gã cũng có biết được đâu.
Bọn đàn em vật vưỡn, than thở vô cùng bi thảm.
Khi đó, đột nhiên bar lại mở cửa đón khách. Xuất hiện lần này là hai thanh niên trẻ tuổi.
Hai chàng trai bước vào bar, toát lên khí chất đạo mạo và phong lưu.
Chàng trai thứ nhất khoác một chiếc áo khoác da không tay màu đỏ neon sành điệu. Quần Jean rách gối màu trắng, áo phông mặc trong cùng màu và đôi bốt đỏ. Trông cậu rất có gu thời trang. Đặc biệt là mái tóc màu bạch kim chói loà. Khuyên tai đinh tán gắn trên tai phá cách.
Chàng trai thứ hai có tóc nâu. Khoác Jacket đinh tán hầm hố. Chiếc quần bò thời thượng màu da bò cùng chiếc áo thun ôm sát người bên trong. Trong cậu rất lôi cuốn.
Điểm chung duy nhất của họ chỉ là đôi cánh quỷ trên má phải. Trong ánh đèn màu, hai chàng trai tuy không thấy rõ mặt nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ không thể che giấu.
Họ bước vào bar, đi trong những ánh mắt hiếu kì của bao người. Lạ thay, tên Tám vừa thấy chàng trai tóc bạch đã vội chạy tới, mừng rỡ.
_ Đại ca! - Tám Trọc hớn hở chạy tới cạnh thanh niên tóc bạch. - Tìm được anh rồi! Sao cả tuần nay anh không đến Sunny Hot vậy? Bọn em tìm anh quá trời luôn!
Chí Linh ngẩng đầu, bất ngờ:
_ Huh? Who are you?
_ Đại ca, anh nói gì vậy? Em, Tám Trọc nè, anh nhìn không ra sao?
_ Tám Trọc? Là ai? Tôi có quen ư?
Lão Tám nhíu mày, cảm giác là giống mà. Đại ca của hắn cũng cao khoảng thế này, da trắng trẻo, cằm nhọn nhọn, mày kiếm sắc sảo và đôi môi mọng đỏ. Hắn thường lén nghĩ nếu anh lớn là phụ nữ thì sẽ hấp dẫn biết nhường nào.
Nhưng đại ca của hắn có mái tóc màu vàng kim thời thượng, nét mặt có phần non nớt hơn và không có cánh quỷ trên má. Hắn ê mặt, hình như đúng là hắn nhìn nhầm.
_ À, xin lỗi anh bạn. Tôi nhầm người! - Gã Tám vỗ vai Linh xin lỗi.
Phía sau hắn chợt vang lên tiếng chua ngoa:
_ Hừm, đại ca của mình mà cũng nhìn nhầm, thằng nào bất hạnh lắm mới thu nhận mày làm đệ tử đấy, Tám Trọc ạ!
Gã Tám nghiến răng. Tên nào cả gan đến thế? Dám đụng đến hắn? Nó không biết hắn là bảo kê ở đây à?
Lão Tám quay đầu lại nhìn đứa to gan lớn mật đã đá đểu lão, đôi mắt gã chả mang chút thiện chí nào.
_ Thằng nào vừa nói? - Hắn gằn.
Người thanh niên đứng phía sau, đi cùng với Chí Linh ngạo nghễ cất tiếng:
_ Mày không nhớ tao à? Hay bị đánh đến mất trí rồi?
Lão Tám Trọc căng mắt ra nhìn, nghiến răng ken két. Thì ra đó là Demon, đứa đã đánh cả bọn của hắn tơi tả ở Sunny Hot Bar hôm nào.
_ Chó chết, mày tự nộp mạng đến tạ lỗi với anh mày đó ư? - Tám nhếch môi.
Hoàng Hiểu Minh bình thản, cho tay vào túi.
_ Ha ha, số là hôm nay anh mày đang ngứa tay, ngứa chân muốn tìm đứa nào giải phóng tay chân một chút. Ái chà, sao? Hôm nay muốn tiếp đãi anh mày tiếp không? Có bao nhiêu người cứ kéo ra mà đón. Anh mày chấp tất!
Hậm hực, căm tức bao nhiêu ngày nay bùng phát. Hắn đã ôm ấp ý định phải trả thù Demon. Nhưng sức lực yếu kém nên đành chờ anh lớn trợ giúp. Giờ đây, không riêng Tám sôi máu mà đám em út cũng sừng sỏ tiến đến vây lấy Minh.
Chí Linh huých vai Minh, hỏi khẽ:
_ Này nhím, lại gây hoạ à?
Minh cười nhạt:
_ Lũ ruồi nhặng thôi. Nép qua, không liên quan tới cậu!
Linh thủ thỉ:
_ Điên à? Giờ này còn muốn đánh nhau. Cậu đang bị thương đấy!
Tám Trọc cùng đàn em xán tới gần, bao xung quanh hai chàng trai trẻ. Nhóm người đông tụ lại một góc bar. Âm nhạc vẫn náo động, dồn dập. Tám đã quá tức tối nên chẳng thiết nghĩ tới việc đợi anh hai đến nữa. Cả bọn của hắn cũng muốn xé tan xác tên xấc láo kia ngay, dù biết là bản thân có phần thua kém về sức lực. Tám nhướn mắt, nói với Linh:
_ Này cậu bạn, lánh sang chỗ khác đi. Bọn này muốn giải quyết việc riêng một chút. Tôi không thích dính dán tới người vô tội.
Linh nấn ná, muốn can ngăn. Cậu lo cho sức khoẻ của nhím. Hiểu Minh đang bị trúng đạn, vết thương cần thời gian để hồi phục. Nếu vận động mạnh thì vết thương tiếp tục bị động mà khó lành lại, thậm chí còn mang theo những di chứng khó lường. Thấy Tám xua mình đi, cậu nói:
_ Xin lỗi, dù biết đây không phải là chuyện của mình nhưng Demon là bạn của tôi. Tôi phải giúp cậu ấy!
Minh cản:
_ Red à, không cần vậy đâu. Đối với bọn cóc ghẻ này mà đến hai chúng ta cùng đánh thì có quá sỉ nhục không?
_ Mày! - Một tên đầu xanh trong bọn ứa gan, nhào lên trước xách cổ áo Minh, nắm tay giơ trên không trung.
Mọi cảnh vật lặng yên trong phút chốc, rồi khựng lại hoàn toàn khi tiếng hô uy nghiêm này vang lên:
_ Dừng lại!
Từ cửa bar, một nhóm người bước vào. Dẫn đầu là cậu thiếu niên có mái tóc màu vàng kim, đeo khuyên thập tự và mặc bộ vest đen lịch lãm. Sau cậu là những bảo kê tai to mặt bự khét tiếng của giới ăn chơi Sài Gòn. Những gã ma cô bắp tay cuồn cuộn, hình xăm chi chít cùng bước tới.
Trong khoảnh khắc đó, Tám Trọc nhìn ra, mắt sáng rỡ, cả đám đàn em của nháo nhào:
_ Đại ca! Đại ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.