Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Quyển 3 - Chương 3: Nhiệm vụ khả thi

Nhược Nhược Vu

14/11/2013

3 ngày sau.

Trên chiếc Limo đen quen thuộc.

_ Anh Red, còn nhận ra Thi đẹp trai không nhỉ? - Thi cầm cái gương soi, lấy bút đen vẽ lên mép một nốt ruồi bự tổ chảng, tóc tai đánh rối bù xù, nhưng đã nhuộm lại màu đen thuần tuý, trên mặt, cậu cố tình đánh phấn sậm màu và vẽ những đốm tàn nhang cho gương mặt thanh tú trở nên thật xấu xí.

Chí Linh ngồi kế bên, ngán ngẩm nhìn cậu em đang ra sức hoá trang cho thật xấu mà bật cười. Nhưng chính cậu cũng đã hí hoáy phá hoại gương mặt tuấn mỹ của mình chẳng kém cạnh Hoàng Thi. Mái tóc bạch kim đã nhuộm đen trở lại, xoăn tít. Linh đen cặp kính to che hết nửa khuôn mặt và vẽ thêm những nốt mụn rỗ trông thật xấu xí. Giờ trông hai anh em nhà Chí Linh thật khó để hình dung, từ hai chàng trai dung mạo kiệt xuất giờ chẳng khác quỷ dạ xoa hiện hình.

Linh cười hô hố chọc Thi:

_ Cha sinh hai đứa con xinh trai như thế mà giờ lại làm mặt khủng khiếp thế này. Phụ Hoàng mà thấy chắc chết ngất thật quá!

Thi xua tay:

_ Uầy, hi sinh vì công việc. Đáng mà! - Rồi lại chấm cọ vẽ tiếp.

Nhím xù ngồi cạnh bên hai anh em mang gương mặt xấu hơn quỷ đó, thở dài:

_ Đủ rồi hai chú! Làm quá!

Nguyễn Chí Linh tức mình lấy cọ vẽ gõ đầu Minh cái cốc:

_ Hừ! Làm ơn báo oán hả? Hai đứa bọn tớ tự hạ thấp nhan sắc của mình là tại ai? Tớ biết, nhan sắc của tớ quá đẹp trai, dù làm xấu cách mấy vẫn thấy đẹp trai. Cậu sợ cạnh tranh không lại mới dèm pha chứ gì?

Hoàng Thi được dịp a dua theo:

_ Đúng rồi á! Anh ấy ganh tị với nhan sắc "chim sa cá lặn" của anh em nhà mình đó! Nếu không vì muốn cho anh là người nổi bật nhất võ đường để mong lọt vào mắt xanh của "nàng ấy" thì tụi mình đâu cần biến bản thân thành "cơm chiên, cá mặn" kiểu này đâu.

_ Ặc, ặc. - Minh ho sặc sụa. - Thôi được rồi thưa Mã Giám Sinh với Tú Bà, tôi biết cái thân tôi rồi ạ. Đừng có tự sướng nữa! Kinh quá!

Nhóc Thi bĩu môi, rủa lèm bèm:

_ Em mà là Tú Bà thì em đã bán anh qua Trung Quốc lấy tiền từ lâu rồi! Plè!

Chí Linh lấy phấn trắng đắp thêm lên khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của nhím xù. Nhím nhăn mặt, đẩy cái cọ ra, léo nhéo:

_ Đủ rồi! Đừng có đánh nữa! Mặt tớ sắp thành vampire rồi. Để cho tớ yên!

Linh gạt cọ xuống, vơ lấy cái Ipad đọc tài liệu cốt để cho Hiểu Minh nắm rõ đối tượng hơn:

_ Mục tiêu là Thái Thiên Vi, con gái của chủ tịch Thái Hoàng - ông chủ ngầm của Club Bar. Năm nay cô ta 17 tuổi, là một hot girl có tiếng ở Sài Gòn. Nổi tiếng sống phóng khoáng, yêu đương lăng nhăng, thác loạn. Nếu như chinh phục được y thì chúng ta sẽ có cơ hội tiếp cận lão "cáo già" Thái Hoàng. Vì vậy, nhiệm vụ cao cả, thiêng liêng này sẽ dành cho Black nhà ta. Cậu phải làm tốt nhiệm vụ này đấy! Hôm nay, Thiên Vi sẽ đến câu lạc bộ Taekwondo của thành phố để nhập môn, với thân phận là một võ sư đẳng tứ thì cậu phải làm mọi cách để nàng ấy chú ý đến cậu đấy. Nhưng mà thật ra là cậu thường cũng "chói loà" lắm rồi nên cứ tự tin y sẽ liêu xiêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. - Rồi Linh nhướn mày, nhìn ra ngoài cửa xe. Đối diện bên kia đường, trung tâm thể dục - thể thao thành phố hiện diện ngay trước mắt. Hôm nay, câu lạc bộ Taekwondo sẽ khai giảng lớp học mới.

Theo nhiệm vụ được giao, cả Linh, Thi và Minh sẽ thực thi kế hoạch tiếp cận cô thiên kim của một gã trùm buôn lậu sừng sỏ trong lớp vỏ một đại gia chân chính. Gã Thái Hoàng - theo thông tin điều tra chính là người đứng sau chi phối hoạt động của Club Bar - hộp đêm đã liệt vào danh sách khai trừ của các điều tra viên. Quán bar lớn nhất nhì thành phố đó đã thu nhận một lượng hàng cấm khủng là các chất kích thích, ma tuý tổng hợp để cung cấp cho khách làng chơi và phân phối cho hệ thống các tụ điểm ăn chơi khác. Đầu mối hàng cấm đó lại dính líu đến đường dây buôn bán ma tuý xuyên Á mà nhóm Q đang điều tra nên mục tiêu hiện tại đang nhằm vào gã Thái Hoàng là chính. Cách tốt nhất để tiếp cận gã sẽ là Thiên Vi - cô công chúa được gã hết mực yêu chiều. Sau lần bàn bạc, nhóm Q đã thống nhất người tiến hành nhiệm vụ sẽ là Hoàng Hiểu Minh - đội trưởng gương mẫu của đội.

Hiểu Minh bình thản, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Cậu chuẩn bị lại trong ba lô bộ võ phục trắng quen thuộc. Đã lâu rồi cậu không mặc nó, cảm giác có chút hoài niệm, vì mỗi lần mặc nó, tức là cậu đang luyện tập điên cuồng. Chiếc áo này có cả máu và mồ hôi của cậu thấm đẫm trong đó. Bao năm cậu lao vào võ thuật chỉ vì một mục đích duy nhất: tự tay giết chết kẻ đã khiến cuộc sống của cậu trở thành một sắc đen ngập tràn mùi máu tanh tưởi. Thật tàn bạo cho một tâm hồn chưa đầy 16 tuổi đầu.

Cậu vẫn im lặng như mọi khi. Tai lắng nghe thông tin từ cậu bạn, Minh phải miễn cưỡng tham gia trò tiếp cận quái quỷ này vì cái bọn a dua với cái danh phận đội trưởng của cậu, không thể nào chống đối được với cái lí luận khó đỡ của cái đám đó: “Đội trưởng thì phải làm gương!”.

Hoàng Thi và Linh chuẩn bị bước ra khỏi xe, họ sẽ đi theo hướng khác đến cổng trung tâm để không bị chú ý. Nhưng đột nhiên, Chí Linh nhíu mày, kéo tay Thi lại, lẩm bẩm:

_ Là cô ấy!

Thi nhìn tay hướng anh trai mình chỉ, hỏi:

_ Ai vậy anh?

Minh cũng nhìn ra, thở dài:

_ Thật xúi quẩy. Chúng ta đổi kế hoạch được không?

Linh hừ lạnh, gắt:

_ Nhảm. Vẫn thi hành. Tốt nhất là cậu hạn chế gây sự với cô ấy giùm tớ là tốt nhất.

_ Tớ chả thèm! - Minh nhún vai, rồi giành quyền ra khỏi xe trước với cái mũ lưỡi trai đen che khuất mặt. Cậu băng qua dòng xe cộ chen chúc để đến câu lạc bộ võ thuật.

Nguyễn Chí Linh lắc đầu, nhìn theo cậu bạn đáng ghét, đến khi tên bạn ấy mất dạng sau cánh cổng của trung tâm thể thao.

_ Cô bé đó là người quen của hai người hả? - Thi hỏi anh mình.

_ Không cần biết đâu nhóc. - Linh xoa đầu Thi, cậu cũng ra ngoài theo Minh.

Hình như cô bé ấy rất là phiền toái đối với cả Linh và Hiểu Minh. Chỉ có Thi là chẳng hiểu được gì. Cậu nhóc hớn hở trưng diện cái bộ mặt qua “điểm trang” rất kinh dị của mình ra ngoài, hù một cậu bé đang chơi gần đó phải khóc ré lên, bỏ chạy mất dạng.

_ Há há, kinh khủng tới mức con nít tưởng ông kẹ sao ta? - Hoàng Thi cười đắc ý, vác theo cái ba lô của mình băng qua đường. Bắt đầu nhiệm vụ.

***

Hôm nay tôi không có cảnh quay, lại vừa đúng ngày lịch tập ở câu lạc bộ, chân thì đã lành được 8, 9 phần. Thế nên, tôi quyết định trở lại CLB Taekwondo để luyện tập trở lại. Nghỉ tập hơn tháng nay, không biết ở võ đường có gì mới không nhỉ? Mà sợ là thầy sẽ lột da tôi vì bỏ tập lâu như vậy mất. Hi vọng cái cớ chân đau sẽ làm thầy xiêu lòng.

Tôi đến nơi khá sớm, hôm nay câu lạc bộ rất đông người, hình như là đang tuyển thêm môn sinh mới thì phải. Ya, vậy là tôi lại sắp có thêm tốp đàn em mới rồi. He he.

Khu gửi xe đông, xe máy lẫn xe đạp theo nhau chạy vào. Một số bạn cùng lớp võ vẫy chào tôi, tay bắt mặt mừng. Hôm nay không có nắng, khoảng sân mát rượi rộng lớn dành cho nhóm bạn chơi đá cầu đang vui chơi. Cạnh bên là sân tennis đang tập. Tôi gửi xe xong, đi vào võ đường. Lối kiến trúc hiện đại, rất rộng với sàn gỗ nâu sạch sẽ mở ra trước mắt. Nhiều đôi mắt to tròn nhìn tôi, họ mặc võ phục trắng tinh, cả đai đeo trên hông cũng trắng nốt – cấp bậc nhỏ nhất trong Taekwondo. Còn tôi, bộ võ phục đã hơi ngả vàng, đeo đai đỏ đen tam đẳng. Chính vì vậy mà khi bước và lớp, những ánh mắt bỡ ngỡ kia nhìn chằm vào tôi, mang theo vẻ ước ao và ngưỡng mộ vô cùng. Trong lớp tôi có khá đông học viên luyện tập, cách 3 tháng sẽ tuyển sinh một lần, tức là sau một lần thi lên cấp.

Tôi học võ từ bé xíu, cũng cho là có năng khiếu võ thuật chút ít. Giờ đây, hơn 10 năm luyện tập, tôi đã trở thành "sư tỉ" kì cựu trong lớp, từ một môn sinh bình thường trở thành trợ lý của huấn luyện viên. Đôi khi, tôi là người trực tiếp đứng ra giảng dạy cho môn sinh cấp dưới. Nhưng không phải vì vậy mà tôi bỏ tập luyện, tôi vẫn cùng nhóm cùng đẳng tập luyện quyền, cước và đấu giao hữu đều đặn. Cả tháng nay trốn biệt, dù đã xin phép thầy nhưng trong lòng vẫn canh cánh lo. Sợ thầy giận ghê!

Chưa tới giờ học, đám cấp dưới loi nhoi cầm gối tập cái thế đá. Số khác túm tụm lại tám chuyện hoặc cùng tập đi mấy bài quyền, đối luyện. Điểm chung của họ mỗi khi nhìn tôi thì đều nhoẻn môi, chào liền: "Sư tỉ!". Lớp võ y như một gia đình, ai nhập môn sớm thì người đó trở thành anh, chị lớn. Tôi đã thành "khỉ già" trong đám "nai tơ" này nên có nheo nhóc không biết bao nhiêu là "tiểu muội", "tiểu đệ". Tất nhiên tôi cũng có "sư huynh" và "sư tỉ" lớn đàng hoàng. Nhưng trên tất cả, "sư phụ" vẫn là nhất!

Tôi chỉnh lại cái đai trên hông, bộ võ phục đã hơi ngắn. Sau đó đi vòng vòng khắp phòng tập rộng cả trăm mét vuông hóng hớt. Phòng tập này không chỉ riêng của lớp Taekwondo. Buổi sáng còn có lớp Vovinam học, phía đằng trước mặt có cả võ đài cao của lớp Quyền Anh, lớp Karatedo học trái lịch của Taekwondo. Còn buổi đêm là của dân Wushu. Nói chung đây là nơi có rất nhiều môn võ cùng hội tụ.

Tôi đi dần ra hướng cửa lớp, ý chờ "sư phụ" tới để diện kiến. Mắt thì lo đảo khắp nơi tìm chuyện vui. Vô tình, một bóng người vút qua, mang theo thứ vật thể gì đó cứng ngắc, va vào vai tôi đau điếng. Va mạnh đến nỗi tôi và con người đó cùng té quỵ xuống sàn.

Tôi nhăn nhó, ôm vai rên rỉ, đau ê ẩm muốn chảy cả nước mắt:

_ Ui da! Đau quá đi! Đi ăn cướp sao mà đi nhanh vậy chứ? - Vừa rên, vừa rủa, tôi quay mặt nhìn kẻ vừa đụng trúng mình. Là con trai, tóc nâu nâu, mặc áo pull đen và quần kaki nâu, chân đi giày bata trắng. Hắn cũng bị ngã xuống sàn, tay ôm lấy vai trái của mình, nhăn nhó. Chiếc mũ lưỡi trai rơi cạnh bên, cùng cái ba lô đen. Trong khi tôi đã tự đứng dậy được thì con người kia vẫn ôm lấy vai trái, mặt cúi xuống như nén đau.

Gì chứ? Hắn đụng ngã tôi, tôi cũng đau đấy. Vậy mà giờ con người đó ngã bệt dưới sàn, không đứng dậy nổi. Con trai gì mà yếu nhớt!

Tôi bực mình, chống hông, gắt:

_ Làm tôi ngã thế mà còn không xin lỗi hả? Cậu định ngồi đó tới chiều luôn sao?

Hắn bấu chặt tay xuống sàn, sau đó vùng vằng đứng dậy, nhìn tôi hậm hực.

Nhưng mà...

Cái lúc cái gương mặt ấy khắc vào võng mạc tôi... Gương mặt thon, cằm nhọn với làn da trắng, nhưng trông hơi tái xanh. Chân mày kiếm, cũng nâu nâu cùng cái mũi cao, thẳng đẹp. Làn môi hồng nhẹ, trông rất mịn. Và... cả đôi mắt màu hổ phách kì lạ, đôi mắt buồn thật buồn, to và trong veo. Đôi mắt đó đang liếc tôi rõ ràng, rồi hắn cúi người, nhặt chiếc mũ chụp lên đầu, tay phải xốc ba lô lên. Định quay đi. Tuyệt nhiên không hé môi nửa câu.

Tôi sững sờ. Đứng lặng. Sao... gương mặt này trông quen quá! Cả con người đó toát lên nét thanh khiết, lạnh lùng như băng tuyết. Cái vẻ cao ngạo vẫn thế. Ánh nhìn đó khinh miệt tôi như một con kiến nhỏ bé, tầm thường. Rất quen! Tên này là... 620 ngàn của tôi! Tên đã đụng vào xe tôi hôm tổng kết năm học! Là tên thiếu gia hống hách, khó ưa đó! Không sai được! Là hắn! Chết thành tro tôi cũng nhận ra. (do đẹp trai quá mà!)

Tôi hất hàm, ghị cái ba lô của tên đáng ghét đó lại:

_ A! Cố nhân! Còn nhớ tôi chứ?

Hắn đứng khựng lại, nhìn lướt qua tôi một cái, rồi cho tay vào túi. Đi tiếp.

Tôi nghiến răng, chặn hắn lại:

_ Sao hả? Ôn thần, lần nào gặp cậu là tôi cũng gặp xui hết vậy? Làm tôi té không biết xin lỗi à?

Tên con trai tóc nâu đứng im, không phản kháng, mắt nhắm lại để xoè ra hàng mi cong cong. Hắn đang vờ không thấy tôi sao?

Tôi tức tối, xô vai hắn một cái:

_ Cậu đang giả điếc đấy à? Sao không xin lỗi tôi?

Vẫn im lặng. Trơ lì. Dửng dưng.

Tôi muốn sôi máu thật rồi. Hứ! Đồ nhà giàu chảnh choẹ mắc ghét! Hình như hắn là người thiếu giáo dục về cách xử sự thì phải?

Được lắm! Cái tên này! À há, sao hắn lại đến võ đường? Chẳng lẽ... hắn là môn sinh mới? Ha ha, đúng rồi! Vì tôi nhớ rõ mặt từng anh em trong lớp mà. Hắn chắc chắn là tới gia nhập nhóm đai trắng. Vậy suy ra, hắn sắp làm đàn em của tôi!

Tuyệt quá còn gì! Ha ha, hắn xui thật rồi, tự mò vào đường chết. Kha kha!

Tôi vuốt tóc, cố ưỡn ngực, nhón chân cho cao bằng hắn. Cười khoái trá:

_ Nè, ma mới hả?

Lần này, đôi mắt hổ phách mở ra, hừ lạnh rồi bỏ đi. Hắn lướt qua mặt tôi, mùi hương hoa rất nhẹ, dìu dịu lan dần trong mũi. Dáng cao khẳng của người thiếu niên đó mất hút sau cửa phòng thay đồ. Xuỳ, đi học võ mà bày đặt xịt nước hoa. Con trai gì mà xí xọn gớm!

Tôi nhìn theo, cười nửa miệng. Lần này có cơ hội trả thù rồi! He he! Tên đáng ghét! Lần này mi tiêu là cái chắc!

***

Thầy tới lớp rồi, thấy tôi về lớp, thầy rất mừng. Nhưng kèm theo là những bài tập khó khăn hơn dành cho tôi vì cái tội nghỉ quá lâu. Lớp được anh Hoà - "đại sư huynh" điều động tập hợp. Những tiếng hô hét chấn động cả lớp học, tràn đầy sinh khí. Vừa khởi động, tôi vừa đảo mắt tìm tên thiếu gia bên nhóm mới nhập môn kia. Không thấy đâu. Hắn trốn đâu rồi nhỉ?

Luyện xong bài căn bản cũng không thấy tên thối tha kia xuất hiện. Hay là hắn biết tôi học ở đây nên sợ quá trốn luôn rồi? Hèn nhát!

Khởi động xong, thầy cho cả lớp ngồi. Gần cả trăm con người mặt đồ trắng xếp hàng thẳng tắp, ngồi xếp bằng dưới sàn. Thầy tôi đứng phía trên, dáng lực lưỡng, mặt uy nghiêm (nhưng thật ra rất hiền và vui tính), bộ võ phục trắng muốt cùng cái đai cấp Lục đẳng huyền đai oai mãnh đi tới. Bộ đồ làm bằng vải thô mỗi lần cử động lại kêu lên sột soạt. Như mọi khi, mở đầu là thầy sẽ nói lời chào với môn sinh mới, sau đó thông báo nội dung sẽ học hôm nay. Nhóm nhất, nhị, tam đẳng xếp thành một nhóm, đeo đai đỏ đen nổi bật. Vừa nghe thầy phát biểu, tôi vừa vỗ tay, mắt vẫn dáo dác tìm kẻ xấu xa kia.

Tiếng thầy trầm trầm, vang vọng:

_ Hôm nay, võ đường Đệ Nhất chúng ta vinh dự đón chào một huấn luyện viên trẻ từ Anh trở về, sẽ hỗ trợ phụ trách huấn luyện cho các võ sinh. Hi vọng từ nay võ đường chúng ta, với sự xuất hiện của vị huấn luyện viên mới này sẽ ngày một phát triển và tìm ra nhiều tài năng mới cho làng Taekwondo thành phố. Nào, xin mời đón chào cậu Hoàng-Hiểu-Minh.

Tiếng vỗ tay lốp đốp vang lên. Tôi tò mò hóng cao cổ xem ông "thầy" mới đến.

Từ phía xa, cái dáng cao dong dỏng với bộ võ phục có hơi ngả màu, đai đen Tứ đẳng đang đi tới. Người đó đi khoan thai, tự tin đến gần chúng tôi. Càng lúc càng gần.

Tôi nghe xung quanh đã có tiếng xì xầm:

"WOW!"

"Đẹp trai ghê nha!"

"Ôi! Y như diễn viên vậy đó! Đẹp quá!"

Còn tôi, tay rụng rời, hết muốn vỗ, muốn rớt cả hàm ra. Mặt méo xẹo. Thì ra... cái... cái tên va vào tôi là huấn luyện viên mới sao? Có nằm mơ không?

Hắn bước tới gần thầy rồi cúi chào ông (do cấp bậc nhỏ hơn) sau đó quay xuống toàn lớp, đảo mắt quanh, đến khi nhìn thẳng về phía của tôi, rồi cất giọng:

_ Xin chào! Tôi là Hoàng Hiểu Minh, huấn luyện viên mới của lớp. - Tiếng có phần rít lại, đôi mắt đó rõ ràng là đang dành mấy câu phía sau cho riêng tôi. - Rất-vui-được-làm-quen.

Tôi rụt cổ, cúi đầu, che mặt. Thôi xong rồi, kì này mình mới là đứa chết chắc!

Thôi xong thật rồi! Tôi đã đắc tội với huấn luyện viên mới. Chắc từ nay không dám đến lớp võ nữa quá! Tại sao lại xui rủi thế này?

Một tràng pháo tay giòn rụm của đám võ sinh dành cho ông thầy mới. Riêng tôi cứ cúi gằm mặt, tay vỗ lép đép như pháo lép, mặt mày muốn tìm cho chui cho đỡ quê.

Ánh nhìn của cha huấn luyện viên mới cao ngạo, hất hàm, nhìn về phía nhóm đai trắng:

_ Tôi muốn phụ trách huấn luyện môn sinh mới. Như vậy để tiện quản lý hơn. Có được không thầy Quốc?

Thầy tôi cười niềm nở:

_ Tất nhiên. Cậu có thể tìm thêm trợ lý ở nhóm Đệ tam đẳng huyền đai.

Thầy ơi! Sao thầy cõng rắn cắn gà nhà thế kia? Đệ tam là dính tới em đó thầy! Hu hu, hi vọng là cái tên thiếu gia ác ôn đó đừng chỉ tới mình.

Hoàng Hiểu Minh (là tên thầy mới đáng ghét), hắn đảo qua nhóm đai đỏ đen đang ngồi một dọc ở bên trái hàng. Tiếng trầm trồ, xuýt xoa quanh tôi cứ vang lên khe khẽ. Tôi càng lúc càng cúi đầu thấp hơn. Cầu trời là hắn đừng có chỉ trúng tôi! Hức hức!

Tên huấn luyện viên ác ôn đó đi đến ngay hàng của tôi. Cánh tay khẳng chỉ về hướng:

_ Cậu...

Tôi liếc mắt nhìn, hắn chỉ anh Nghĩa Danh đang ngồi phía trước tôi. Hú hồn!

Nhưng không, cánh tay đó phẩy nhẹ, rồi húng hắng giọng:

_ Cô bé ngồi sau cậu - Phượng Mai!

Ôi trời! Cái bảng tên trên ngực áo bán đứng mình rồi! Chết thật! Hắn chọn tôi làm trợ lí. Kì này mình mẩy ê ẩm thật rồi đây!

Tôi đơ người, ngẩng mặt. Mấy đứa con gái cạnh tôi vịn vai của tôi lắc điên cuồng, ngưỡng mộ.

_ Hả? Tôi...

Hắn nhướn mày:

_ Sao? Có vấn đề gì ư?

Thầy tôi bật cười thành tiếng:

_ Ha ha, cậu Minh quả là có mắt chọn lựa. Học trò cưng của tôi đấy! Bình thường chỉ hay lôi nó đi đánh giải thành phố thôi. Đang chờ đủ 18 tuổi để phong đẳng Tứ đấy!

Tên con trai đó cười nhạt:

_ Vậy sao? Tôi muốn xem "học trò cưng" của thầy giỏi đến cỡ nào! À, được rồi! Tôi sẽ huấn luyện nhóm cấp 8 (đai trắng) lẫn cô bé Đệ Tam này. Phải-chăm-chỉ-luyện-tập-thì-mới-mong-sớm-lên-cấp-được.

Tự nhiên nghe hắn nói mà tôi lạnh hết cả sống lưng. Hình như câu nói đó có ngụ ý thì phải.

Thế là theo lời thầy, lớp chia thành từng cụm theo cấp học của mình để luyện tập. Tôi ão não theo đuôi tên huấn luyện viên mắc dịch ấy đưa nhóm cấp 8 để dạy vỡ lòng về Taekwondo.

Theo hệ thống đẳng cấp, Taekwondo tôi học chia làm 8 cấp. Nhập môn tức đai trắng, ở cấp 8, học 3 tháng sẽ thi lên cấp 7 - đai vàng. 3 tháng sau sẽ thi lên cấp 6, đai xanh, sẽ mang đai này suốt nửa năm đến khi thi cấp 4. Cấp 4 mang đai nâu cả năm mới lên cấp 1 - đai đỏ. Từ đai đỏ sẽ ôn luyện để thi đẳng, tức là sẽ mang đai đỏ đen. Người chưa đủ 18 tuổi thì cao nhất chỉ mang đẳng Tam, như tôi. Sau năm 18 tuổi thì mới có quyền lên đẳng Tứ, tức là đã trở thành huấn luyện viên. Tuy nhiên, một số trường hợp đặc biệt tôi vẫn nghe phong phanh là sẽ được đặt cách lên đẳng, nếu người đó cực kì xuất sắc. Thật ra, tên thầy ôn dịch trước mặt tôi nhìn rất trẻ, chắc chưa quá 20 tuổi, vậy có thể hắn được liệt vào hàng "cao thủ" rồi. Nhìn dáng vóc cao dỏng đó đúng là cơ địa rất tốt để luyện Taekwondo, cái chân đó mà tung chiêu cước chắc lợi hại lắm đây. Tôi nuốt khan, thầm đánh giá.

Lớp mới có gần 20 người, tuổi từ 8 - 19, vậy là có vài người lớn tuổi hơn tôi. Ở lớp mới có một chị tên Thiên Vi (trên bảng tên có), rất xinh, nãy giờ tôi cứ thấy chị ấy nhìn ông thầy mới trân trân, mắt sáng rỡ, chắc là kết "ổng" rồi. Trai đẹp thôi mà! Có gì lạ đâu!

Đội ngũ tập hợp xong, "thầy Minh" (cách gọi miễn cưỡng) tự nhiên đẩy tôi lên, hắng giọng:

_ Cô giảng đi!

_ Gì kì vậy? Cậu mới là thầy mà! Tự nhiên kêu tôi dạy là sao? - Tôi cãi.

_ Tôi muốn kiểm tra trình độ của cô.

Tôi nhếch mép, nói với riêng hắn:

_ 4 tuổi tôi bắt đầu học võ. 7 tuổi đã là đai đen. 12 tuổi lên đẳng Tam. Thế mà còn phải đánh giá lại năng lực à?

_ Cô đang khoe khoang đó à? - Hắn chỉnh lại cái đai màu đen thui trên hông, kề sát tai tôi, gằn. - Tôi-bảo-gì-thì-làm-vậy-đi. Cô đang làm trợ lí của tôi đấy. Cấm lôi thôi!

Ức chế thật chứ! Hắn sai bảo tôi còn bản thân nhỡn nhơ ngồi xếp bằng như xem kịch vậy. Nén cục tức xuống, tôi ráng vặn môi cười, niềm nở quay lại buổi giảng, cất lời:

_ Taekwondo là một môn võ bắt nguồn từ Hàn Quốc. Trong chữ "Taekwondo", trong tiếng Triều Tiên, Tae (태, hanja 跆 đài) có nghĩa là "đá bằng chân"; Kwon (권, hanja 拳, quyền) nghĩa là "đấm bằng tay"; và Do (도, hanja 道, đạo) có nghĩa là "con đường" hay "nghệ thuật." Vì vậy, Taekwondo có nghĩa là "cách thức hay nghệ thuật đấu võ bằng tay và chân." Học Taekwondo, nên nhớ, tất cả đều bắt đầu từ bên trái, từ khởi thế, quyền cước, căn bản, đối luyện luôn lấy bên trái làm chuẩn. Học võ không phải là học đánh nhau. Taekwondo dạy người ta sức bền bỉ và rèn luyện sức khoẻ, không được xem Taekwondo là vũ khí để hỗ trợ cho bạo lực. Người mới nhập môn sẽ mang đai trắng, tức cấp 8, cấp nhỏ nhất trong hệ thống xếp thứ bậc. Tuỳ vào ý chí luyện tập, mức độ thăng cấp nhanh hay chậm là do mỗi cá nhân định đoạt. Xin nhắc một lần nữa, ai đang có ý định học Taekwondo để đánh nhau, ức hiếp kẻ yếu thì xin mời bước ngay ra khỏi võ đường!

Không ai phía dưới phản ứng, họ lẳng lặng, chăm chú nghe, rồi gật gù. Nhưng phía sau tôi, tên "thầy" đáng ghét lại cất lời:

_ Từ xưa đến nay, ai nghe nói một người có võ đều nể sợ, dè chừng. Tức là bản thân võ thuật đã mang cho mọi người định kiến bạo lực, bá đạo. Vậy, nếu như học Taekwondo không phải là bạo lực, chứ học nó để làm gì?

Hắn chú mục nhìn tôi, nụ cười rất khẽ trên môi. Gừ, cái tên xấu xa này đang muốn chơi khăm tôi. Muốn thừa cơ hạ bệ tôi đây này. Đúng là bỉ ổi quá đi!

Răng hàm tôi nghiến lại, bàn tay bóp chặt. Vẫn bình tĩnh, cười tươi, nhìn thẳng vào hắn, đối đáp:

_ Học võ là để phòng thân, bảo vệ kẻ yếu, chống lại cái xấu. Học để rèn luyện tinh thần thêm sắt đá, can trường, nâng cao sức khoẻ, độ nhạy bén và tìm ra những năng lực còn ẩn giấu trong mỗi bản thân. Học Taekwondo nói riêng và tất cả các môn võ nói chung không chỉ tu luyện tay chân thêm khoẻ mạnh, nhanh nhạy mà còn tu luyện tâm hồn, học để tinh tường về "võ đạo". Học võ cũng phải có đạo đức. Người học võ phải biết trắng đen thị phi, biết yêu võ, tôn trọng tinh thần thượng võ. Người đi học võ am tường về võ đạo sẽ được tôn kính, kẻ mơ hồ, sa vào con đường bất chính, sỉ nhục cái đẹp của võ đạo chỉ là cặn bã của người học võ. Học mà chỉ thích khoe khoang đá đấm thì đó không phải là võ đạo, đó chỉ là những-kẻ-giang-hồ-tặc-tử, không có đạo đức võ thuật.

Tên con trai trước mặt đã đứng thẳng dậy, chắp tay sau lưng, hắn khẽ cười, nhướn mắt nhìn tôi:

[Cũng sắc sảo quá nhỉ?]

_ Tốt! - Hắn cười. - Xem ra cô cũng không phải là dạng "hữu danh vô thực" nhỉ?

Tôi mím môi, cười gằn:

_ Thưa "thầy", bài khảo sát của "thầy" hết chưa ạ? Đến lúc ta bắt đầu vào bài giảng chính được rồi chứ?

Vệt môi hồng kia kiêu hãnh cong nhẹ, hắn ưỡn ngực, đứng trước lớp:

_ Nãy giờ đã dành thời gian quan sát đủ. Tôi có một số ý kiến sau đây:

+ Thứ nhất, cách thắt đai của cậu Hoàng Thi đã bị sai, vui lòng kiểm tra lại. Nếu chưa biết thắt thì hãy nhờ "sư tỉ" Mai đây hướng dẫn.

Một anh chàng xấu xí có nốt ruồi rất to trên mép đã bị chỉ. Anh ấy tháo đai của mình ra, liếc nhìn huấn luyện viên rồi lúi húi thắt lại. Haiz, cái ông "thầy" này xét nét thấy sợ!

[Thằng nhóc Thi này, cố tình ngô nghê cũng vừa phải thôi chứ!]

Hắn nói tiếp:

+ Thứ hai, anh bạn tên Linh, vui lòng lần sau đến lớp hãy chuẩn bị kính áp tròng, nhỡ trong lúc tập luyện mà cái kính cận cậu đang mang bị vỡ cũng không hay lắm!

My God! Hắn quả là trùm soi mói! Đến cái kính của người ta mà cũng không tha! Mới nhận lớp đã muốn gây mích lòng rồi đây! Tôi thấy cậu Thi ngồi cạnh cái anh tên Linh cười khúc khích đắc ý. Chắc họ biết nhau.

Bàn tay ông thầy chỉ về cái chị xinh đẹp tên Thiên Vi:

_ Còn cô...



Chị gái xinh đẹp đó chớp chớp mắt, ngẩng mặt:

_ Tôi...

Hắn cười:

_ Phải! Cho cô 5 phút để cắt hết bộ móng đó.

Chị Vi nhíu mày, nhăn nhó:

_ Thầy ơi, em dưỡng suốt 3 tháng mới dài được như thế đó.

Tên thầy ôn dịch đó nhếch môi, bàn tay đó nắm chặt cổ tay tôi, giơ lên. Cái xiết cổ tay đột ngột làm tôi giật mình. Cảm giác kì lạ quá, rất quen thuộc. Bàn tay lạnh ngắt. Nhưng rất nhẹ nhàng. Trong một chuỗi ký ức vụt qua, tôi đã thoáng thấy dáng hình ai đó mơ hồ đã từng nắm cổ tay tôi như thế này. Cái quen thuộc này làm tôi sởn cả gai ốc.

_ Nhìn xem! - Hắn giơ tay tôi lên cao trước lớp. - Đã học võ, cho dù là con gái cũng không được để móng tay. Cô thấy trợ lí của tôi có để không? - Rồi bỏ tay tôi xuống, đi về phía chị Thiên Vi. – Đứng dậy coi!

Cái buông tay cũng rất nhẹ. Cũng quen như vậy. Và hương nước hoa của hắn làm tôi ngờ ngợ.... Là hương hồng bạch! Mùi hương này dường như tôi đã ngửi thấy ở đâu đó.

Chị Vi đứng dậy, nghe theo lời "thầy".

_ Cô thử vo tròn bàn tay thành nắm đấm đi.

Chị nắm tay lại. Hoàng Hiểu Minh xoè lòng bàn tay phải của mình ra trước mặt chị. Nhướn mày:

_ Đấm vào thử đi. Thật mạnh!

Chị ấy dùng sức, đấm bàn tay vào lòng bàn tay huấn luyện viên. Những móng tay dài bị lực ép cắm sâu vào da thịt khiến chị thốt lên:

_ Ui da! Đau quá!

"Thầy Minh" chắp tay, cười nhạt:

_ Đó là lí do phải để móng tay ngắn. Nhỡ mà bị gãy móng tay thì đừng ngồi đó khóc bù lu, bù loa lên. Xin nhắc mọi người cũng không nên mang phụ kiện rườm rà, không tiện cho việc luyện tập.

Sau màn chào lính mới sặc mùi móc câu, đào xới, bới móc đó thì cuối cùng cái tên tóc nâu đó cũng chịu vào bài giảng chính. Thú thật, dù hắn trông rất ngạo mạn, kiêu căng nhưng mỗi lời giảng của hắn đều rất sâu sắc, đôi khi cũng thật hóm hỉnh. Vẫn cái phong thái tự tin và truyền đạt tốt ấy, tôi thấy hắn cũng có khiếu sư phạm ghê nhỉ. Chỉ ghét nhất là đôi mắt hổ phách kia, nó hờ hững và vô tâm phát bực, mỗi lần nó quét qua tôi, mang theo ánh nhìn xét nét, giễu cợt. Hắn thích hành hạ tôi. Chính xác là vậy. Lúc dạy lớp đứng tấn, hắn bắt tôi đứng làm mẫu cả mười phút, mỏi chết đi được. Riêng hắn, chỉ cười khoái trá. Tôi chưa từng thấy trên gương mặt đó biểu cảm một nụ cười thật sự. Cách cười nhạt nhoà, cười đểu cáng, cười gằn, cười mỉa,... Chốt lại không phải là một con người tốt!

Nếu như việc dạy lớp mới sẽ rất suôn sẻ thì khi cho lớp tập tự do, hắn chuyển sáng giáo huấn tôi thì đúng là một cơn ác mộng!

Ác ôn! Chỉ việc ôm cái gối cứng giơ lên và ra lệnh cho tôi đá, hắn...hắn làm tôi ức muốn khóc! Hức!

_ Đá từ đòn căn bản nhất. Đá thẳng!

_ Ya!!!

Hắn hạ gối xuống, gắt lên:

_ Bộ sáng giờ cô chưa ăn gì à? Đá mạnh lên!

Hứ! Xấu xa! Đá vậy còn chê yếu! Có ngon thì qua vị trí tôi mà đá này, giỏi cái miệng hô hoán thôi! Mệt muốn đứt hơi luôn! Thầy ơi, cứu em với!!!!

Tôi co giò, dùng thêm lực:

_ Ya!!! Baraaaaaaaaaa!!!!

_ Đá tạt! – Hắn lệnh.

_ Ya!!!

Cái gối lại bị hạ xuống, âm thanh gắt gỏng khó ưa lại tiếp:

_ Bẻ cổ chân ngang qua. Giữ vững cổ chân. Xem hông của cô kìa, úp qua!

Oái, rõ ràng là tôi đã đá đúng kĩ thuật rồi mà. Tên đáng ghét đó cứ đay nghiến, xỉa xói tôi hoài. Tôi gồng mình chịu, vuốt mồ hôi, làm lại màn đá.

_ Ya!!! Baraaaa!!!!!

_ Lần nữa!

_ Barrraaaaa!!!!

Không gian ngập tiếng đấm đá ồn ào. Mồ hôi tôi loang trên trán, lăn xuống môi mặn chát. Mục tiêu duy nhất là cái gối đá. Hiệu lệnh vừa dứt là tôi giơ chân phát đòn.

_ Đá chẻ!

Tôi giơ chân lên cao, tập trung lực về chân. Đạp mạnh.

_ Hay da! Babaraaaaa!!!!

_ Tiếp. – Hắn nói.

“Thùm thụp”

_ Ya!!!!

_ Đòn số 4.

Tôi quay người, lấy chân trái làm trụ, dồn lực về gót chân phải, xoay người, đá về hướng gối.

Bất ngờ, tên huấn luyện viên trời đánh đó giựt cái gối đá ra, thụt người về sau. Tôi đang đá nửa chừng, mất đà, té nhũi.

_ Á!!! Chơi gì kì vậy?

Giọng tôi không nén được ấm ức, té phịch xuống sàn, thở dốc. Hoàng Hiểu Minh đứng thẳng người, hắng giọng:

_ Cô biết mình sai ở đâu không?

Cả người tiếp đất xuống cái sàn cứng ngắc, đau điếng. Tôi xoa cái mông đáng thương. Nhăn nhó.

_ Sai? Sai gì chứ? Tôi tiếp xúc đúng mục tiêu mà! Không phải “thầy” giựt gối ra à? – Tôi vẫn ngồi dưới sàn gỗ, gân cổ cãi lại.

Hiểu Minh ngồi xuống cạnh tôi, hất mặt:

_ Cái sai của cô chính là giữ trọng tâm không vững. Chỉ cần tôi di dời mục tiêu một chút là chân trái của cô chịu lực không nổi rồi. Trong giao đấu, nếu đối thủ chuyển vị trí thì lúc cô dùng đòn này cũng xảy ra tình trạng mất thăng bằng như thế rất dễ bị lộ ra sơ hở để đối phương phản công. Lúc đó, cô chắc rằng mình sẽ phản ứng kịp không? Động tác của cô màu mè, quá chú trọng vào kĩ thuật, dư thừa những động tác không cần thiết. Chính những động tác thừa ấy khiến đối phương dễ phát hiện ra cô sắp dùng đòn gì. Và chính nó cũng làm cho tốc độ của cô chậm đi. Phải không?

Tôi thở phì phò, tức tối đập tay xuống sàn, gầm gừ:

_ Đang hả hê lắm phải không? Vì tôi đã đắc tội từ trước với cậu nên giờ được cơ hội cậu sẽ dìm hàng tôi đến tận cùng địa phủ mà! Cậu tính vác tôi đi thi SeaGame hay sao mà xét kĩ vậy? Thì đúng là tôi đang lệ thuộc vào kĩ thuật chuẩn, nhưng đây là luyện tập chứ có phải đang thi đấu đâu. Như nãy giờ, rõ ràng là cậu luôn kiếm cớ để bắt nạt tôi, cho dù tôi không có làm sai. Làm vậy chắc vui lắm mà! Lí do gì chứ?

Đôi mắt hổ phách nhìn sâu vào đáy mắt tôi. Trong đôi mắt ấy nông trơ chứa cả khuôn mặt tôi in hình lại. Hắn cười – nụ cười thách thức, ngạo nghễ, ngồi xuống cạnh tôi:

_ Thì sao? Tôi cố ý đấy! Cô làm gì tôi? – Rồi tên trời thần đó đứng dậy. – Mau. Đứng lên! Tập tiếp thôi!

Tôi ghì người lại, ức chế muốn nổi xung thiên. Tại sao chứ? Hắn mượn việc công trả thù riêng. Vì hận chuyện cũ mà tên đó hành hạ tôi cho bỏ tức. Đồ thù dai, nhỏ mọn. Chỉ cao hơn tôi một đẳng thôi mà, cần lên lớp đến thế không? Cố tình làm bẽ mặt tôi mấy lần trước lớp giảng đã đành. Hành xác tôi làm mẫu cho môn sinh mới cũng không tính. Nhưng tất cả đều là do hắn đem lòng tư thù ra để rắp tâm chà đạp tôi như thế thì uất ức lắm. Tôi ghét hắn!

_ Không! – Lắc đầu, kiên quyết không nghe lời.

_ Đứng lên! – Hắn kẹp tay vào nách tôi, xách lên. – Không nhiều lời, mau lên!

Tôi đứng dậy, giựt tay hắn ra, rủa xối xả:

_ Đồ đáng ghét! Ỷ là huấn luyện viên là muốn ức hiếp tôi được à? Đồ nhỏ mọn, thù dai hơn cú già! Cậu hơn tôi chỉ ở cái màu đai chứ được cái gì? Giỏi thì đứng ở đây mà tập. Đừng có hễ chút là cất giọng dạy dỗ người khác. Tôi không phục!

Trái với biểu hiện đang kích động của tôi, con người đó vẫn thản nhiên như không có gì, môi mím nhẹ, giọng nói trong như nước suối tịnh nhã, vang lên êm êm, duy nhất cho tôi nghe.

_ Cô đang tức giận? Không phục? Cô nghĩ tôi chỉ có cái miệng để nói khoa trương thôi sao? Hừ, trình độ như cô mà đòi tôi thị phạm? Tức cười!

Xung quanh, võ sinh nhìn chúng tôi tò mò. Âm thanh luyện tập loãng dần. Những tiếng hô hoán lác đác. Đám đai trắng dừng tập, ngó chúng tôi với vẻ không hiểu gì. Cấp 7, cấp 6 cũng tạm dừng, đứng nhìn.

Con người ngạo mạn, kiêu căng, phách lối. Hừ, nghĩ mình hơn được ai? Hắn đang sỉ nhục tôi, một điều chưa bao giờ ai dám nói với tôi như thế. Tôi nắm chặt tay, mắt đằng đằng sát khí, mặt đỏ bừng, tôi tức đến nỗi chẳng biết bản thân của mình đang nói gì. Chỉ biết là sẽ có lúc đôi mắt kiêu ngạo kia phải hạ xuống nhìn tôi, cái cổ luôn ngẩng cao đó phải nhìn xuống, và cái miệng đã từng xỉ vả tôi phải có ngày thốt lên câu: “Xin lỗi!”. Đó là điều tôi muốn nhất vào lúc này.

_ Hoàng Hiểu Minh, chúng ta đấu một trận!

Dường như cả võ đường đang nín thở với lời thách đấu ngạo mạn của tôi. Một Đệ tam đẳng huyền đai đi thách đấu với một huấn luyện viên đẳng tứ. Xét về sức lực là một đứa con gái cao 1m65 đang thách một thằng con trai cao 1m85 đánh nhau. Quả là không cân sức!

Đôi mắt hổ phách có chút mở to, đảo quanh người tôi. Lại là cách nhìn xét nét.

_ Cô đã suy nghĩ kĩ chưa vậy? - Hoàng Hiểu Minh hỏi tôi, cùng nụ cười giễu cợt. - Cô nghĩ mình đủ tư cách giao đấu với tôi sao? Tôi không muốn đấu cùng môn sinh nhỏ đẳng hơn mình, mắc công lại mang danh là ăn hiếp kẻ yếu. - Giọng nói đó lướt qua tai tôi, ma mị.

Tôi thụt lùi, lấy lại khoảng cách với hắn, sửa lại cổ áo, nhấn giọng:

_ Tôi muốn đập tan bộ mặt kiêu căng của cậu. Nếu tôi thắng cậu thì cậu phải ngay lập tức xin lỗi những gì đã gây ra với tôi!

_ Ngược lại? Cô chả mất mát gì sao? Nếu cô thua thì ai cũng cảm thông vì cô vốn yếu thế hơn tôi mà!

Tôi cười nhạt, bặm môi. Liệu mình có nông nổi quá không?

_ Nếu tôi thua thì sẽ không bao giờ làm trái ý cậu nữa. Tuỳ cậu muốn làm gì thì làm!

Đột nhiên, tên con trai đó bật cười khanh khách, phẩy tay:

_ Được thôi! Chuẩn bị giáp đấu!

Xung quanh, cả các anh lớn cũng đang khuyên nhủ tôi đừng đấu. Nhưng bản tính nóng nảy đã phủ mờ mắt rồi, tôi chỉ muốn thắng tên huấn luyện viên chết bằm đó thôi!

Kiên quyết không đổi ý! Hoàng Hiểu Minh, mi chờ đấy!

***

Hai anh em ngồi bệt dưới sàn, lẩn trong bóng áo võ sinh trắng tinh, chăm chú quan sát mọi biểu hiện trong lớp võ.

Bàn tay do tức tối mà nện xuống nền gỗ cứng, Chí Linh nghiến răng, làu bàu:

_ Cái con nhím bất trị này, sắp gây hoạ nữa rồi!

Hoàng Thi đưa tay kiềm lại quả đầu tóc giả xù xù của mình, cất tiếng nói làm cái nốt ruồi to tướng chấm trên mép bay nhảy trông vô cùng buồn cười:

_ Wow! Hấp dẫn đây! Ma vương bất bại Demon giao đấu cùng cô bé xinh như búp bê ấy! Eo ơi, hi vọng là anh Black sẽ không làm bị thương con gái người ta!

Linh ôm ngực, thở dài, tháo cái kính to bản ra, xoa thái dương:

_ Kêu tiếp cận Thiên Vi chứ đâu kêu sáp gần Tiểu Bạch. Gừh! Nhím à, không được đụng vào cô ấy! Tớ giết cậu mất!

_ Nghe rồi nha! Thì ra anh quen cái chị xinh xinh đó! - Thi búng tay, mắt hướng về cô gái mặc võ phục đã xỉn màu cùng cái đai đỏ đen đang gân cổ tranh chấp với ông anh Hiểu Minh. - Hèn chi mà mỗi lần chị ý lướt qua là anh cúi mặt như sợ chủ nợ vậy! Thi về méc chị dâu!

Linh gắt:

_ Im đi ranh con! Mọi việc đang rối như thế mà còn lãi nhãi!

Thi dẩu môi, cười, thủ thỉ với anh:

_ Sau bao năm trời quen biết với anh Black thì cũng hiểu chút ít về khả năng đá đấm của anh ấy. Thi sẽ so sánh profile của anh Black và chị gái xinh đẹp đó nhé!

+ Đối tượng thách đấu: Hoàng Hiểu Minh

Nhận dạng: Mặc giáp xanh

Chiều cao: 1m85

Cân nặng: 65kg

Khả năng chiến thắng: 100%

Phẩm chất: Tinh anh

Thể lực: Cực mạnh

Phòng thủ: Nhanh nhạy

Sở trường: Tấn công cự li gần, tốc độ chớp nhoáng và đòn dứt điểm hiểm hóc

Thành tích: Bất bại

Nhược điểm: Khinh địch, lực chân trái và phải không đồng đều

=> Sơ qua đủ là biết thắng chắc cô bé kia rồi!

Hai nam nữ phía xa đang lườm lườm nhìn nhau, võ sinh đang tụ dần thành một vòng tròn để xem thách đấu, hai chành trai hoá trang xấu ma chê quỷ hờn cũng đi theo quan sát. Vừa đi, Linh vừa dí tay lên trán Thi:

_ Chú em thật thiển cận và chủ quan. Chưa biết về cô bé ấy thì đừng vội kết luận. Anh chú biết khá nhiều về cô ấy đấy!

_ Cô ấy thế nào?

Linh nhướn mắt:

+ Người thách đấu: Phượng Mai

Nhận dạng: Mặc giáp đỏ

Chiều cao: 1m65

Cân nặng: 48 kg

Khả năng chiến thắng: 70%

Phẩm chất: Nhiệt huyết

Thể lực: Tương đối

Phòng thủ: Cảnh giác cao

Sở trường: Tấn công nhanh gọn, dứt khoát, đòn hiểm, phán đoán khá chính xác

Thành tích: Knock out khá nhiều đối thủ

Nhược điểm: Động tác màu mè, hoa mỹ, thiếu tập trung.

=> Ăn điểm thì được, đấu dựa theo sức lực là thua chắc. Nhưng cũng không nên xem thường!

Nguyễn Hoàng Thi nhún vai, vẻ hờ hững rõ ràng trên khuôn mặt, cậu bĩu môi, nói:

_ Có bao giờ chúng ta thắng được Black chưa mà nghĩ chị gái này sẽ thắng? Hão huyền!

Linh nâng gọng kính, kề sát tai Thi:

_ Vấn đề là vai trái của Black đang bị thương, khó khăn đây! Nhỡ cô bé kia mà nhận ra điều này, tập trung tấn công vào yếu điểm chí mạng đó thì nhím xù tiêu chắc! - Đảo mắt về hướng đối diện, nơi có cô gái tóc nâu dẻ điệu đà xinh đẹp đang chăm chú dõi theo trận đấu. - Cậu xem, Thái Thiên Vi nhìn theo Black không rời mắt.

Chân mày xếch lên, nụ cười của Thi ma mãnh:

_ Cô ta vào tròng rồi! Chuẩn bị "thả lưới" tóm "con cá vàng" là vừa.

_ Khoan đã, đợi thêm ít lâu nữa xem sao!

Trong võ đường bát nháo, xì xầm một mưu đồ bí mật, hai chàng trai khe khẽ nói chuyện với nhau, trong thân mật đến nỗi người ta suýt nghĩ nhầm là gay. Nhưng họ chả màng. Vấn đề đang tập trung tại "cặp đôi hoàn cảnh" đang gây ra một trận đấu bất đắc dĩ cho lớp.

Không biết ai sẽ thắng.

***

Tôi chụp cái giáp nón màu đỏ lên đầu, chỉnh cho ngay ngắn, tay thắt chặt giáp tay và hạ ống tay áo xuống. Cả người bị nẹp trong lớp giáp đấu y như đòn bánh tét. Phía sau lưng, sư huynh Hữu Hoà xiết dây cột của giáp thật chặt làm tôi suýt nín thở. Anh nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng:

_ Giờ suy nghĩ lại thì còn kịp đó nhóc!

_ Sao phải nghĩ lại ạ? Anh biết tính em mà!

Anh thắt xong cái áo giáp hộ tôi, xong đi vòng lên trước mặt tôi, chỉnh cái mũ màu đỏ tôi đang đội trên đầu, cười:

_ Phải, anh là người dạy em vỡ lòng về Taekwondo, anh biết rõ từng thói quen, sở trường và cả sở đoản của em. Em thật nóng tính. Minh không thể xem thường đâu, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã cao hơn chúng ta một đẳng. Cậu ấy là một đối thủ khó nuốt đấy. Mà đó là con trai, em nghĩ đánh thắng nổi à? Hô đánh như là người ta đã biết trước kết cục rồi.

Tôi nuốt khan, mái tóc cột đuôi gà cộm dày trong chiếc mũ giáp nóng hầm hập, giọng dõng dạc:

_ Kệ. Em thua sẽ không nhụt chí. Vấn đề là phải thua tâm phục khẩu phục. Em ghét mấy người dám nói mà không dám chứng tỏ việc mình nói lắm!

Tôi nghe anh Hoà thở dài, nhìn tôi bất lực. Phía tay trái, tên "thầy" mắc ôn hất hàm nhìn tôi, thách thức.

Bấu tay thật chặt. Tôi hít một hơi, đã leo lên lưng cọp rồi, phải nhổ được râu cái con cọp hung hăng đó mới thoả ấm ức.

Thảm thi đấu là một đường biên vuông vắn 10m, đây cũng là nơi kiểm tra hay đấu giao hữu của nhiều lớp, có một đường chú ý gần biên bao bên trong "hình vuông 10m" ấy. Xung quanh, võ sinh ngồi tụ dần thành một vòng tròn. Thầy tôi bắc cái ghế tựa, ngồi gần đường biên, các sư huynh, sư tỉ cũng ngồi quanh thầy, tư cách như là giám khảo.

Thầy giao anh Hữu Hoà làm trọng tài, giữa sân đấu, anh đứng hiên ngang, cất giọng:

_ Chung, Hong! (Xanh, đỏ!)

Chúng tôi bước ra sân đấu. Tự nhiên thấy tim run bắn, tôi hít hơi sâu, bàn tay lạnh đi. Bước ra.



Đối diện, Hoàng Hiểu Minh bình thản và thoải mái như đang đi dạo chơi. Hừ, ta sẽ đập tan cái vẻ mặt phách lối này!

Anh Hòa đứng giữa chúng tôi, giơ hai cánh tay ra trước mặt, song song nhau, vuông góc với mặt đất rồi hắng giọng:

_ Cha-ryeot. (Nghiêm) - Kyeong-rye. (Chào).

Tôi khẽ lườm đối thủ, sau đó đứng nghiêm lại, gập hông, cúi người 30 độ. Hắn cũng chào tôi qua loa. Tưởng tượng y như phim Tàu lúc tân lang, tân nương đang bái đường. Suy nghĩ kì cục đó làm tôi ớn lạnh, chắc chắn là đầu tôi chẳng nghiêng đủ 45 độ để tôn trọng con người đáng ghét đó đâu. Ai bảo hắn cũng qua loa như thế.

_ Joon-bi. (chuẩn bị).

Bộ giáp xanh đối diện xoè hai bàn tay ngang bụng, nâng dần tới chấn thuỷ, vo thành nắm đấm rồi lại di chuyển hai nắm đấm tay song song trở về ngang bụng. Hắn chả hồi hộp hay gì á, rất tự tin, rất ngang tàng.

Tôi gần như nín thở, chờ nghe hiệu lệnh cuối cùng của anh Hoà. Mi mắt tên Minh khẽ nheo, ý cười cợt. Đáng ghét!

Tiếng hô mở màn thật sự:

_ SHI-JAK!!! (BẮT ĐẦU!!!)

Trận đấu bắt đầu, mọi âm thanh huyên náo ngoài sân nín bặt, chỉ còn nghe tiếng hô thủ thế, tiếng hét ra đòn của hai đối thủ.

Tôi tấn công trước, phang đòn đá vòng cầu quen thuộc, cố dùng tốc độ thật nhanh để ghi điểm trước. Âm thanh tiếng chân nện lên mặt sàn thùm thụp.

Thật đáng sợ, tên ấy nhanh hơn tôi, giật người ra, phản công chớp nhoáng.

_ Ashihhhh! - Tiếng hô của đối phương, kèm cú đá giò lái bất ngờ, nhanh như sao xẹt.

Cảm giác giáp đấu của mình vang lên chúa chát, kế đó là tràng vỗ tay tán dương của "khán giả".

Tôi quay mặt sang thầy, thầy tôi chỉ thở dài, lật bảng điểm 1-0.

Trọng tài vẫn duy trình hiệp đấu có vỏn vẹn hai phút.

Sao hắn nhanh đến thế? Đòn đá nhanh đến mức tôi chẳng nhìn ra hình thù. Tiếng chân hắn va vào giáp tôi, vang vọng, nhưng không hề mang chút cảm giác đau đớn. Hắn chỉ đánh lấy điểm trúng giáp. Chân hắn dài như thế, nếu như lúc phản đòn mà dùng đòn đá ngang trúng đầu thì sẽ có 2 điểm rồi.

Tôi nhấp nhứ, vẻ bối rối, dè chừng, tay luôn thủ nắm, nhưng nhát đòn hơn. Canh chừng mỗi lần hắn nhử chân chuẩn bị xuất đòn là tôi lại đổi chân cho nghịch hướng của hắn, hắn dồn tôi, tôi cứ thụt dần đến khi dừng ngay đường cảnh báo gần ra tới biên. Anh Hữu Hoà lập tức can hai đứa ra, lôi về giữa sân.

Thời gian giống như mới mọc thêm chân, gần hết hiệp. Tôi đánh bạo, phang đòn số 2. Chân chưa kịp chạm tới giáp đối phương thì...

"THÙM THỤP! Phập!"

- Asherrrr!!! - Giọng hét uy lực, dũng mãnh như chúa tể sơn lâm đang gầm. Lần này thì tôi cảm giác trước ngực căng tức, rồi cả người ngã bật ra đất, cú đá làm tôi như tắt thở tạm thời. Choáng váng.

Một tràn pháo tay nữa vang lên, rầm rộ, có tiếng tung hô nữa. Khi chân tôi vừa đánh lừa và xuất đòn số 2, Hoàng Hiểu Minh đã đoán trước được và quay người phản đòn số 4 ngay lập tức. Đòn đá dồn toàn lực khi xoay người như thế đã ăn điểm knock-down, tức là làm đối thủ choáng.

2-0

Tôi ngồi dậy, tai ù lên. Nghe được tiếng anh Hoà hô:

_ Keu-man. (kết thúc hiệp 1).

Hoàng Hiểu Minh dẫn tôi 2 điểm. Tôi đã khinh địch rồi!

Hiệp 2 mở ra sau 1 phút nghỉ. Tôi đội lại mũ giáp, có chút thấm mệt vì ăn cú đá vào ngực đầy uy lực. Lần này tự hứa với bản thân sẽ cẩn thận hơn và quyết gỡ điểm để không bị xử thua ê chề. Quyết tâm!

Hiệp 2 theo nhận định là tẻ nhạt. Tôi quá cẩn trọng, còn đối phương lại không tận dụng cơ hội ra đòn. Như hắn đang cố ý nhường tôi. Thật chảnh!

Kịch tính gần cuối hiệp, khi hắn kè tôi gần nhau, giữ đối phương trong thế kẹp, cánh tay móc giữ thân tôi nhầm ngăn tôi xuất đòn. Trong lúc đó, tên Hiểu Minh cất giọng thì thầm gần tôi.

_ Cô nghĩ sẽ thắng được tôi sao?

Môi tôi đang cắn chặt, ráng nhếch môi:

_ Có chứ. Mới thua có một hiệp thôi! Cóc sợ!

_ Cú hồi nãy chưa tởn à? Đau không? Thêm vài cú nữa là bao ambulance về nhà nhé!

Tôi hừ lạnh, dùng sức đẩy vai hắn, xô ra. Một cách bản năng, không tự chủ, chân tôi xuất đòn đá múc đơn giản như đầy lực nện xuống vai hắn.

_ Ya!

Đối phương bước lùi hai bước, nét mặt khẽ kinh sợ. Có vấn đề gì đó khi chân tôi chạm vào vai trái của hắn. Vì đánh vào vai không ghi điểm nên chỉ đả thương được đối thủ. Nhân lúc hắn chưa hết bàng hoàng, không kịp phản công, tôi dồn gần như trọn lực, bồi thêm một cú đá chẻ vào đầu người đối diện.

"HUỲNH HUỴCH! Phập! Rầm"

_ Baraaaa! - Tôi kiêu hãnh hét lên, tấn công được rồi!

Tiếng vỗ tay rợp trời, có mấy đứa kích động đứng dậy hú hét. Tôi vừa đá trúng mũ giáp đối thủ.

_ Keu-man! (kết thúc hiệp 2)

La la la, tỉ số 3-2, tôi đã thắng ở hiệp 2. Vui quá!

Tạt cả chai nước khoáng vào mặt, má tôi nóng bừng bừng như đốt lửa, tôi tu nước ừng ực, mồ hôi tuôn ướt nhem, ngã dài trên ghế tựa.

Anh Bình sư huynh, người anh cả ngang ngửa địa vị của anh Hoà đưa cho tôi cái khăn, rồi xoa cái chân vì căng hết lực ra đánh của tôi, săn sóc.

_ Giỏi lắm nhóc! Tưởng em tiêu chắc rồi chứ! - Anh khen.

Tôi hếch mũi:

_ Sao tiêu được! Đệ tử võ đường Đệ Nhất đây sao thua được con "đười ươi Anh Quốc" đó chứ!

Bình đại huynh phì cười, rồi xầm xì nhỏ với tôi:

_ Hồi lúc em tung cú Ap-chagi anh đâu thấy quá nặng đâu mà hình như anh thấy cậu ta rất đau thì phải. Em nên chú ý cái vai trái của cậu ấy.

Vai trái? Lúc gặp hắn trước giờ học tôi đã từng va trúng vai trái của hắn, tên Hiểu Minh đó đã té bệt xuống đất không gượng nổi. Và chỉ một đòn đá thẳng tầm thường trúng vai, hắn đã mất bình tĩnh? Vậy là...

Tôi thốt khe khẽ, như đào trúng mỏ vàng:

_ Nhược điểm của hắn chính là vai trái?

Bình ca ca gật đầu:

_ Có lẽ. Em cứ tập trung vào điểm đó. Một cú tấn công vô vai, bồi thêm mấy đòn hiểm. Thêm đòn bandal, tốt nhất là tận dụng đòn chẻ, đạp lên giáp nón như hồi nãy. Em ráng đánh knock-out càng tốt! Đừng quên phòng thủ cho chắc đó!

Tôi gật đầu. Cảm ơn ông anh tốt bụng.

Hoàng Hiểu Minh! Mi die thật rồi!

Những đôi mắt đăm đăm nhìn trong không gian, tập trung duy nhất về hai nhân vật đang giao đấu. Tiếng cổ vũ nồng nhiệt. Cơ thể hừng hực khí thế. Tiếng khai màn hiệp 3 vang như sấm dậy. Tim bồi hồi, căng tràn nhựa sống. Đôi mắt dán vào con mồi. Mãnh liệt tấn công.

Sẽ là thắng hay là thua đây?

- Shi-jak!

Như cơn lốc dữ tràn tới, bóng áo giáp nhào vào nhau hệt hổ đói, quần thảo, chống cự, tấn công. Hiệp 3 sẽ quyết định tất cả. Một là tôi thắng. Hai là hắn sẽ thắng. Quan trọng là giao kèo đã giao, nếu tôi thua thì sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời hắn. Chữ tín đặt hàng đầu. Vì thế, nếu không muốn phục tùng con người kia thì chỉ có một con đường duy nhất là phải chiến thắng!

Hai phút ngắn ngủi này sẽ định đoạt tất cả! Không được thua nhé!

Hoàng Hiểu Minh quả là rất tài giỏi. Thân thủ nhanh nhẹn, kĩ thuật dứt khoát, hiểm hóc, kiểm soát lực chân rất chặt. Hắn hoàn toàn chỉ là muốn ghi điểm, ngoài ra, với sức như thế nếu dùng hết lực thì sẽ knock out tôi dễ như trở bàn tay. Trình độ này ắt là đã qua khổ luyện rất nghiêm khắc, hoàn toàn xứng đáng với đẳng tứ mà hắn ta mang. Hiểu Minh thực sự không muốn đả thương tôi thật sao? Vậy nếu tôi dùng thủ đoạn để đánh thắng trận này liệu có quá hèn hạ không?

Vai trái - yếu điểm duy nhất trên người đối thủ. Nếu tôi tập trung đả kích điểm trọng yếu đó làm đối thủ hoang mang, không phòng thủ được thì trong những đòn quyết định sẽ có thể chiến thắng. Có nên không? Làm vậy có còn là tinh thần thể thao lành mạnh không? Đó còn là tinh thần Taekwondo chân chính chứ? Tôi thực sự bị bối rối.

"BỐP!"

- Ya! Arsherrrrr!!!

"HÚ HÚ HÚ! Hay quá!!!"

Mỗi chuỗi âm thanh liên hoàn đánh động lí trí tôi trở nên minh mẫn. Cú gỡ 3-3 của Hoàng Hiểu Minh làm tôi bừng tỉnh. Minh đã san bằng tỉ số, nếu giờ tôi cứ tiếp tục nấn ná thì theo cái đà này tên thối tha đó sẽ chiến thắng.

Không được! Tôi phải thắng! Không thể thua thế này được! Mình sẽ làm sao nếu thua đây?

Mồ hôi chảy từ trán xuống, cay xè mắt. Tôi thấy đối thủ cũng đã thấm mệt rồi, gương mặt đó cũng bóng nhẫy mồ hôi. Nhưng trong đôi mắt hổ phách là ánh nhìn vẫn thản nhiên và bình lặng như cũ. Hắn không nề nao núng trước tôi, hay là quá giỏi che giấu?

Sàn gỗ lụp bụp tiếng bước chân nhún nhảy, va đập. Mỗi lần tôi chuẩn bị ra đòn đánh là tên ấy lại lùi xuống một bước, che đi cái vai trái của mình. Đúng là như một đứa trẻ đã từng nghịch dại nếm thử trái ớt hiểm thì nhất quyết lần sau chẳng bao giờ nó muốn nếm lại quả ớt cay xè đó lần hai. Chính vậy, đã từng bị đánh vào nhược điểm, Hoàng Hiểu Minh trở nên nhạy cảm khi thấy tôi muốn đánh về phía bên trái của hắn. Rõ ràng là sợ đau mà!

Được thôi! Cũng biết sợ ấy nhỉ? Xin lỗi vì tôi phải lợi dụng điểm yếu của cậu rồi, Hoàng Hiểu Minh!

Thế là tôi nhún chân, quyết định tấn công trực diện vào vai đối phương. Chân sải đòn, áp đảo, tiếng hét uy lực.

_ Ya! Hey!!!

"BỐP!!!"

_ 4-3!

Ha ha! Chính xác rồi! Vươn đông, kích tây thành công. Vốn dùng một đòn giả số 1 hướng đến vai đối phương tấn công, Hiểu Minh vì tránh chân tôi đá vào vai trái nên ra sức che chắn cho cánh trái, để sơ hở lộ ra ở phần hông phải và bụng. Ngay lập tức, tôi dùng đòn số 4 thật nhanh, quay người đá thẳng vào bụng hắn, trả cú đá hắn đã tặng tôi hồi hiệp 1, vẫn là đòn số 4, vẫn là cách đánh lừa phòng thủ mà hắn đã dùng.

Tôi thấy anh Hữu Hoà khẽ gật đầu hài lòng, anh giơ tay tiếp tục trận đấu.

Hai chiếc áo giáp kè sát nhau, hắn khoá chặt chân tôi, khẽ làu bàu:

_ Con nhỏ kia! Cô hay lắm! Hừ!

Tôi cố sức thoát khỏi cánh tay kè chặt đó, cảm thấy như sắp chạm hẳn đến gương mặt kia. Bỏ qua bộ giáp che chắn này thì chẳng khác gì tôi và hắn đang ôm nhau. Bởi vậy tôi thấy cực kì nhạy cảm mỗi khi bị hắn kè sát như thế này, chỉ mau phá được thế kìm kẹp để thoát khỏi tư thế ám muội trên.

Tôi vừa loay hoay tháo cánh tay đang kè chặt mình lại, nhếch môi đắc ý:

_ Lấy đạo người trả cho người, có gì là sai nào?

Hơi thở kia trở nên hì hục, giọng tên huấn luyện viên trở nên đứt quãng vì thấm mệt:

_ Ngon thì xáp lá cà nè, chơi vậy hèn lắm cô em!

_ Hứ! Ai anh em với mi! - Rồi lén dậm mạnh vào bàn chân hắn để thoát thân.

Tên Hiểu Minh bị đạp trúng chân nên nhăn mặt, xô tôi ra khỏi người, tay chụp mũ giáp, rồi tiếp tục thủ thế chuẩn bị phản công.

Tôi lướt mặt chăm chăm trước mặt, không phải là nhìn hắn mà nhìn anh Bình đang ngồi ở hướng đối diện tôi. Anh giơ cổ tay lên, nơi có chiếc đồng hồ điện tử đen, báo sắp hết giờ. Ý bảo tôi mau đánh thúc để kéo xa khoảng cách điểm số.

Nếu giờ đánh nước rút, nếu thành công thì tôi sẽ thắng chắc, còn kẻ ấy chống cự và phản công được thì coi như tiêu đời. Nếu muốn bảo toàn kết quả 4-3 đến cuối giờ thì tức là tôi phải cắn răng né đòn của Hoàng Hiểu Minh, không cho hắn ghi điểm. Nhưng 4-3 rất dễ lật ngược tình thế, có khi hắn đánh gỡ điểm không chừng nên theo cách đánh vũ bão đến điểm chênh lệch nhiều hơn sẽ khả quan hơn.

Anh Hoà giơ ngón tay khe khẽ, ngầm kêu tôi cứ tấn công mạnh mẽ lên. Ở võ đường Đệ Nhất này, giờ ai cũng hi vọng tôi sẽ làm mở mày mở mặt cho lớp, nếu thua cũng chẳng có gì là hổ thẹn. Nếu tôi thắng "con đười ươi Anh Quốc" này thì sẽ nổi như cồn cho xem!

Nhịp tim như trống đập xung thiên trong ngực, cảm giác căng tựa dây đàn. Bụng tôi thắt lên, đau xốc hông ê ẩm. Máu nóng tràn trong huyết quản, rần rần chạy khắp cơ thể. Mồ hôi mặn thấm ướt lưng áo. Bộ võ phục sắp ướt nhẹp vì mồ hôi tuôn nhiều, đến nỗi chúng rớt trên mi tôi, long lanh như nước mắt. Giọng sắp khàn đi, tôi tập trung cực độ, mạnh mẽ tung đòn:

_ YA!!! HAYDA!!! Barrra!!!!

"BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP!"

Đòn đá vòng cầu leo không khoan nhượng vào ngực đối thủ. 7 đòn vòng cầu trên không trung liên tiếp như muốn rút cạn sinh lực của tôi, ý định cuối cùng sau khi kết thúc cú đá vòng cầu thứ 7 sẽ kết trận bằng đòn chẻ vào đầu hắn. Thời gian sẽ kịp chứ?

Có vẻ như Hoàng Hiểu Minh đã thấm đau rất nhiều, hoàn toàn không thể chống lại vì trong 7 đòn liên tục tôi tấn công đã có 3 đòn nhắm thẳng đến vai trái không tiếc thương.

Những tiếng ồ thảng thốt của võ sinh vang lên bên tai, chân tôi cũng nặng dần, đuối muốn đổ quỵ xuống sàn. Mặt tên Minh biến sắc dần, tái xanh, cánh tay trái buông lơi phòng thủ. Hắn cứ lùi dần theo hướng đá của tôi - những cú đá không tính điểm cốt chỉ để tung ra đòn chẻ vào đầu phút chót.

Giây phút quyết định... Cú đá thứ 7 chạm tới vai đối phương... Rất mạnh! Và... đòn dứt điểm cuối cùng cho hiệp 3...

Sân thi đấu như muốn nín thở. Những tiếng reo hò tắt bặt. Mọi cảnh tượng như một cảnh phim quay chậm. Âm thanh sống động hơn bao giờ hết.

Hoàng Hiểu Minh đứng yên như trời trồng trên sân đấu, bình thản như đón chờ đòn dứt điểm của tôi. Hắn mỉm cười - lần đầu tiên tôi thấy đó chính là một nụ cười thực sự của hắn. Nụ cười rất nhẹ, thoáng như hư vô.

"RẦM! BỐP!!!"

_ Ya!

_ Ashihhhhhh!!!

Hai tiếng hét cùng vang lên, kéo theo âm thanh va chạm kinh hoàng. Tôi đã xuất đòn đá chẻ rất mạnh. Mục tiêu giành 3 điểm khi tấn công vào đầu. Nhưng...

Khi chân tôi sắp chạm vào đầu đối phương thì đã nhận một lực mạnh gấp bội phản công vào đầu. Chân tôi chệch hướng, không thể đánh vào đầu hắn mà mất thăng bằng, đạp thẳng vào bả vai trái của đối phương. Đòn đá rất mạnh.

_ Keu-man!

Tiếng kết thúc trận đấu vỡ vụn trong không gian như những mảnh vỡ đứt đoạn găm vào thính giác.

Hoàng Hiểu Minh quỵ ngã xuống sàn, hắn dùng tay và gối để chống chếch cơ thể mình gượng dậy. Gương mặt ấy không còn tái xanh mà trở nên đỏ rần. Tôi như thấy rõ những mạch máu xanh li ti đang nổi hằn trên thái dương của kẻ mặc giáp xanh.

Như không có một tiếng thở nào thoát ra, đám võ sinh giương mắt nhìn nhau rồi hướng mắt tới thầy - giám khảo của trận đấu. Tôi chống tay xuống gối, thở hắt, mồ hôi tuôn nhầy nhụa, nhỏ xuống sàn gỗ lạnh ngắt. Choáng quá! Y như vừa có một cơn lốc ùa qua. Trong mắt tôi vẫn khắc hằn hình ảnh bộ giáp xanh và gương mặt đang mỉm cười của hắn. Nụ cười tử thần, cái cười bình thản đến đáng sợ. Nụ cười của kẻ chiến thắng. Đột nhiên như thấy ánh cười thanh thoát đó trở nên lạnh lẽo buốt xương.

Tôi cố ngoảnh đầu, thấy cổ mình ê buốt, đầu tê rần sắp mất cảm giác. Đôi mắt đỏ ngầu quay qua thầy, thẫn thờ rồi cười nhạt như chấp nhận kết quả:

_ Em thua rồi!

Thầy cũng cười nhẹ, nụ cười có vẻ hài lòng. Tôi đã chiến đấu hết mình. Thua nhưng kẻ còn đứng vững trên sân đấu là tôi.

_ 6-4. Xanh thắng! - Anh Hoà nói, rồi đưa tay hướng về phía Hoàng Hiểu Minh.

Tôi đưa mắt nhìn giáp nón của mình văng ra khỏi thảm đấu, nằm trơ trọi trên nền gỗ nâu. Nó đã văng khỏi đầu tôi khi bị một lực đá khủng khiếp tác động vào. Khoảnh khắc đòn chẻ của tôi sắp giáng xuống đầu Hiểu Minh, trong tích tắc chưa mất đến một giây đó, đòn móc gót đã tấn công bất ngờ vào đầu tôi như liều mạng. Vì hắn biết sẽ không thoát kịp một đòn chẻ uy phong sắp giáng vào mình. Tốc độ của chân tôi vốn rất nhanh, tôi tự tin về điều đó. Nhưng không ngờ, tốc độ của kẻ đó còn nhanh đến như hư ảo, giống như một cơn lốc vô hình quét nhanh qua tôi. Tàn bạo. Cú đá móc gót đầy liều lĩnh, hắn đá vào đầu tôi. Biết làm vậy sẽ làm tôi choáng lắm. Nhưng theo quán tính, chân tôi vẫn không thể dừng lại, đòn chẻ mạnh bạo đáp xuống bả vai đã đau lả của hắn. Hiểu Minh làm vậy như thí một cánh tay của mình, chấp nhận hi sinh phần vai yếu điểm để phản công. Hắn quá đáng sợ! Vì chiến thắng mà chẳng thương tiếc mình.

Anh Hữu Hoà chìa tay đỡ Minh đứng dậy. Anh giơ tay hắn lên cao, biểu thị cho người chiến thắng.

Những tiếng vỗ tay không ngớt tràn ngập lớp học. Mọi người đã thấy một màn đầu mãn nhãn. Hai giáp xanh đỏ lê bước đối diện nhau, cúi chào theo thông lệ.

Màn đấu cũng đã kết thúc buổi học. Mười phút đấu với nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng cảm giác hiện giờ vẫn là cái choáng váng đến ong cả tai.

Võ sinh tản ra, ồn ào cười nói. Chỉ còn tôi và hắn đứng đối diện nhau trên sàn đấu này.

_ Cậu là một kẻ liều mạng! - Tôi lắc đầu, thấy giọng mình vẫn có đứt quãng vì mệt.

Hắn cười rất nhạt, như rất mệt mỏi:

_ Vừa lòng cô rồi chứ?

_ Sao phải bất chấp như thế?

Hoàng Hiểu Minh tháo giáp nón xuống, mái tóc nâu ướt đẫm, rịn mồ hôi xuống thái dương. Nụ cười tự mãn của hắn thật yếu ớt:

_ Tôn nghiêm cuối cùng dành cho tôi! Tôi-không-muốn-thua-một-đứa-con-gái!

_ Ừ, thì cậu thắng rồi đó. Ít ra là làm cho tôi có cái để nể. An lòng gọi thành tâm: Huấn luyện viên! - Tôi cười, có chút trêu đùa rồi chìa tay ra bắt.

_ Phiền đủ rồi! - Hiểu Minh đã đứng thẳng dậy, con người đó cũng chìa tay ra bắt đáp lễ. Kề sát tai tôi. - Đừng quên giao kèo nhé! Ha ha! - Giọng cười giễu cợt, khoái chí đó lướt qua tôi. Xa dần. Hắn đã đi về phía phòng thay đồ. Bỏ lại tôi với cái nhìn ngơ ngẩn phía sau.

Những xúc giác trên bàn tay vừa tiếp xúc với tay của kẻ chiến thắng đang đánh động tôi chú ý đến. Cái cảm giác nhớt nháp, rìn rịn, ươn ướt trong lòng bàn tay. Có mùi ngái tanh tràn đến mũi. Tôi giơ tay lên, lật coi lòng bàn tay của mình. Đập vào võng mạc là hình ảnh kinh hãi. Sắc cam đỏ còn nóng ấm quyện vào từng kẻ ngón tay, tràn trề trên da thịt mình....

Là Máu!!!

***

Âm thanh tựa lưng vào cửa nặng nề, Hoàng Hiểu Minh chuệch choạng tựa cơ thể mình sau tấm cửa gỗ, dãy phòng thay đồ còn vắng người, có lẽ cậu là người bước vào đây duy nhất lúc này. Bên ngoài lớp võ ắt còn nghe giáo viên dặn dò vài điều, cậu nghe những tiếng vâng dạ đều ran của đám võ sinh.

Đưa tay vuốt mồ hôi, gương mặt cậu trở nên trắng bệch như trang giấy, mồ hôi đầm đìa. Cả người đau đến mức muốn rụng rời. Chiếc áo võ phục trắng với bả vai phải nhơ nhuốc máu tươi, thấm đỏ màu vải trắng, lăn dần từ cánh tay thẳng đến từng kẻ ngón tay. Vết thương do bị viên đạn găm vào không lâu ắt là đã bung chỉ, rách toạc da trở lại. Vốn nó đã bị nhiễm trùng và khó lành, giờ lại phải tiếp nhận sự đả thương từ cô gái nhỏ khiến vết thương sưng tấy nghiêm trọng, không ngừng tuôn máu.

Minh nghiến chặt răng, cố nén đau để lê bước đến tủ quần áo một cách nặng nhọc, từng bước đi, máu nhỏ thành dòng nhỏ lăn trên nền đất. Cậu nhíu mày, khẽ làu bàu tức tối.

Có tiếng cửa cọ kẹt mở, Minh quay phắt người, cố rướn người thẳng dậy. Đối diện trước mặt, cô gái tóc nâu, uốn xoăn và đôi mắt vuốt chì đen nhẹ. Là Thái Thiên Vi - đối tượng khiến cậu trở thành huấn luyện viên Taekwondo bất đắc dĩ thế này. Ngẫm lại cũng thật buồn cười. Tại sao cậu có thể nghe lời Linh và Thi để diễn trò lố này được chứ? Thật ngu xuẩn!

Cô gái e dè trong bộ võ phục trắng tinh, vẻ bạo dạn, quyến rũ thường ngày tự dưng tiêu biến trước chàng trai lãnh đạm.

Mất vài giây để Hiểu Minh quan sát đối tượng, rồi lại mau chóng trở lại nét lạnh lùng mọi khi, bỏ đi ngang qua cô.

_ Khoan đã! - Tiếng nữ giới sau lưng vang nhẹ, Minh khựng chân, có phần kinh ngạc.

Thiên Vi bước gần đến bên cậu, nén vẻ ngợp thở trước dung mạo xuất phàm của huấn luyện viên. Cô đánh bạo, nói:

_ Tay anh... bị thương rồi! - Cô đánh liều đưa bàn tay mình nâng nhẹ cánh tay trái tuôn đầy máu của người thiếu niên lên. Từ trong tay, dè dặt chiếc khăn tay chạm lên làn da ướt đẫm máu. Tất cả gói gọn trong một cử chỉ dịu dàng và tỉ mẩn nhất.

Minh đứng yên tại chỗ, không phản ứng, phó mặc cho cô gái kia tuỳ ý lau sạch những vệt máu tươi đang tuôn trên tay mình. Có ai để ý trong đôi mắt nâu đỏ chợt sắc lẹm ánh nhìn tinh quái.

Bàn tay nhẹ nhàng nâng cánh tay người thiếu niên tóc nâu hạ xuống. Trong mọi thao tác, cô dường như nín thở theo, nghe tim mình bỗng nhiên đập lên tưng bừng, bầu má nóng ran. Một cảm xúc khó hiểu dành cho cô gái thích chinh phục, đến khi cảm nhận được sự trống vắng lướt tới lúc người con trai đã rời xa…

Cảm giác ngỡ ngàng. Có chút se se trong tim.

Nhưng, đôi mắt nâu đỏ chợt dừng lại, không quay đầu. Từ cánh môi anh đào thốt lên rất nhẹ, vẫn đủ cho người phía sau nghe thấy và vui sướng vô ngần.

Tiếng nói vang trong không gian tĩnh lặng, chút khàn trầm, mỏi mệt, nhưng đầy ôn nhu:

_ Cảm ơn!

Thiên Vi đứng ngẩn nhìn, khẽ sờ nhẹ lên ngực. Quả tim đập rất nhanh, như đang nhảy múa. Cô véo vào má mình, tự hỏi thầm: "Mình có đang nằm mơ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook