Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Chương 36

Bồ Đào Bất Toan

07/05/2024

(36)

Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp Kiều Diệc Thần.

Có lẽ bởi vì tôi nên anh cũng không đến công ty để gặp chị Lỵ, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Tôi không biết tình cảm bọn họ đã tiến triển thế nào nhưng quan hệ giữa tôi và chị Lỵ lại ngày càng thân thiết hơn như hai người bạn.

Chị ấy thật sự thích tôi.

Hôm nay, thời hạn một tuần đã hết, tôi giao bản thảo thiết kế cho chị ấy như đã hứa.

Người luôn quan tâm đến cái đó lại coi như không thấy, không thèm liếc mắt lấy một cái, còn thay một bộ váy gợi cảm bó sát người, nhướn mày nhìn tôi: “Tri Ý, đi cùng chị đến quán bar.”

Tôi không từ chối.

Hình như tâm trạng chị ấy không tốt, uống rượu không ngớt, uống xong rồi đi ra sàn nhảy để mình phóng tùng.

Chị ấy mặc bộ váy nóng bỏng gợi cảm trên người, rất nhanh đã hấp dẫn khá nhiều sự chú ý của mấy người đàn ông khác, đều có ý dính sát vào người chị nhảy.

Tôi lo sợ chị bị hại, chen người vào sàn nhảy kéo chị ấy lại.

Lại đúng lúc đang là thời điểm chị Lỵ hưng phấn nhất: “Tri Ý, em kéo chị về chỗ làm gì, chị nhảy vẫn chưa đã đâu.”

“Chị Lỵ, chị say rồi, hay chúng ta về đi?”

Tôi lo lắng nhìn chị ấy, dù sao những hành động và phong cách tối nay của chị ấy không giống ngày thường chút nào.

Chị ấy chớp chớp mắt nhìn tôi, than nhẹ, cười: “Quả nhiên em rất ngoan, chị thực sự không học được cái kiểu khí chất ngoan ngoãn ngọt ngào này.”

Tôi không hiểu chị ấy đang nói gì.

Tôi khó hiểu nhìn chị, nhưng chị Lỵ không muốn nói thêm gì nữa, uống hết ly này đến ly khác, như đang uống nước lã.



Sợ chị ấy uống quá nhiều, tôi giơ tay cản lại: “Chị Lỵ, đừng uống nữa, em đưa chị về nhà nhé.”

“Tri Ý, hôm đó chị nhìn thấy em.”

Bỗng nhiên chị ấy mỉm cười nói với tôi một câu.

Tôi đang muốn hỏi ngày đó là ngày nào, chị ấy cong đôi môi đỏ mọng, chỉ vào người tôi cười: “Ở trong nhà của Diệc Thần, sáng hôm đó, em, ở trên giường anh ấy.”

Trong nháy mắt, mặt tôi trắng bệch như giấy, cứng đờ.

Như người thứ ba bị chính thất bắt gặp, xấu hổ và khó xử lúng túng giải thích, tôi nói năng lộn xộn: “Chị Lỵ, hôm đó, thật ra em…..”

Nhưng chị ấy lại cười bảo tôi đừng căng thẳng.

“Tri Ý, lúc còn là sinh viên chị từng trải qua một mối tình, khéo làm sao người đó là bạn cùng phòng của Kiều Diệc Thần, là một người đàn ông rất tàn nhẫn.”

Đột nhiên chí ấy nói về lịch sử tình trường của mình với tôi, điều khiến tôi thổn thức là trước khi chị và Kiều Diệc Thần quen nhau, không ngờ lại….. trải qua sự việc như vậy…

“Không giống kiểu dịu dàng nhã nhặn như Kiều Diệc Thần, người đàn ông đó, hừ, vô cùng tàn nhẫn, có thể dùng một câu khiến người đang sống tức chết.”

Giọng điệu của chị Lỵ khi nói như đang nghiến răng nghiến lợi, khi nhắc đến người bạn trai cũ này mang theo sự cáu gắt kiêu ngạo.

“Bọn chị yêu nhau ba tháng, haha, anh ta theo đuổi chị, cũng là anh ta đề nghị chia tay.”

“Mẹ nó, yêu đương cùng bà đây ba tháng, đột nhiên quay đầu nói với chị thích kiểu con gái ngoan ngoãn hơn?”

“Em nói xem, trong đầu hắn nghĩ gì?”

Lần đầu tiên tôi thấy chị Lỵ nói mấy lời thô tục nhưng có thể cảm nhận được đây mới là tính tình thật của chị ấy, cực kỳ thẳng thắn.

“Cho nên…chị mới muốn để mình biểu hiện như con gái ngoan ngoãn sao?

Tôi nhớ lại chị ấy sẽ thay một bộ váy ngọt ngào sau khi tan làm, tỉnh thoảng trong lúc nói chuyện điện thoại sẽ cố ý hạ giọng xuống nói nhỏ.

Không ngờ tất cả là ảnh hưởng sau khi bị bạn trai trước phản bội.



Tôi thổn thức không thôi.

Chị Lỵ lại nhìn tôi cười thần bí: “Cũng không phải.”

Tôi không hiểu.

Chị ấy vui vẻ một chút bỗng kề sát vào người tôi, muốn thì thầm nói điều gì đấy: “Tri Ý, chị nói với em một chút về Kiều Diệc Thần nhé.”

Không cho tôi từ chối, chị ấy đã bắt bầu nói một thôi một hồi, bắt đầu kể lại chuyện lúc Kiều Diệc Thần học đại học.

“Ngay ngày đầu tiên nhập học chị đã nhìn ra trong lòng Kiều Diệc Thần cất giấu một người.”

“Cậu ta không để ý những cô gái xinh đẹp xung quanh, mà lúc ấy chị mới vừa chia tay bị bố mẹ ở nhà bắt đi hẹn gặp một người môn đăng hộ đối thích hợp, phiền rất phiền nên cố ý đi tìm Kiều Diệc Thần.”

Giống như tìm được điểm mấu chốt bên trong, dĩ nhiên tôi đoán được mấy lời tiếp theo chị ấy định nói, cả người bắt đầu trở nên căng thẳng.

Chị ấy nhìn tôi cười: “Đúng như những gì em đang nghĩ, thực ra từ lúc bắt đầu giữa chị và Kiều Diệc Thần đều là giả. Gia cảnh hai nhà giống nhau, nếu như qua lại, chắc chắn nhà chị sẽ không phản đối.

“Quan trọng hơn là, chị cố ý muốn yêu đương với anh em tốt trước mặt bạn trai cũ của chị để trả thù việc anh ta đã phản bội!”

“Về phía Kiều Diệc Thần, ý muốn của cậu ta đơn giản hơn, lấy chị để chắn đào hoa, thuận tiện giúp một người bạn là chị đây, không hơn.”

Hóa ra sự thật đúng là như thế!

Lúc này, tôi cảm nhận rõ ràng trái tim đang yên lặng như được sống lại, đập thình thịch không dừng!

Cả người tôi run rẩy, không biết phải làm sao.

“Nhưng….nhưng không phải tháng sau hai người sắp đính hôn sao? Cái này cũng là giả?”

Chị Lỵ nghe vậy uống thêm ly rượu, cười thản nhiên, để lộ ra chút khổ sở: “Không, Tri Ý, chị thật lòng.”

Một câu như một đòn đánh cảnh cáo, đánh tôi bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook