Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Chương 5

Bồ Đào Bất Toan

14/05/2023

(22)

Mười phút sau, tôi ngồi trên xe Kiều Diệc Thần.

Như một người tàng hình, nhìn anh và Dương Lỵ ngồi phía trên thoải mái nói chuyện cười đùa.

Dường như bọn họ có rất nhiều đề tài để nói, xung quanh họ có người thân và bạn bè thân thiết, lúc thì nói một chút về sinh nhật của chú này, lúc lại nói chuyện bạn học kia sẽ kết hôn, tất cả là đề tài thuộc về riêng hai người.

Giờ phút này, trước và sau trong xe như được ngăn cách thành hai thế giới, không thể hòa hợp trộn lẫn vào nhau.

Lúc này, Dương Lỵ ngồi ghế phụ nhận ra tôi im lặng, có lỗi nghiêng đầu nhìn: “Xin lỗi nhé Tri Ý, suýt chút nữa quên mất còn cô ở đây.”

Tôi cố gắng thể hiện khuôn mặt tươi cười, để chính mình nhìn như rất bình thường: “Không sao, cô và anh Kiều có chuyện cần nói thì cứ nói trước đi.”

Dương Lỵ lại thở dài: “Thôi vậy, Diệc Thần không thích nói chuyện, cô cũng thấy rồi đấy, tôi nói mười câu anh ấy trả lời tôi được một câu, quá mệt mỏi, tôi với cô nói chuyện đi.”

Tính của Kiều Diệc Thần vốn vậy, ít nói.

Trước kia nếu không phải do tôi mặt dày chạy theo sau anh, anh cũng sẽ không đành chịu mà đồng ý làm bạn với tôi.

Nhớ đến chuyện cũ, tôi có hơi đau khổ di chuyển ánh mắt, bất thình lình đối diện với ánh mắt lạnh băng của Kiều Diệc Thần qua kính chiếu hậu.

Hoảng sợ trong giây lát, không dám để tầm mắt hoạt động lung tung nữa, cúi đầu xuống ngay lập tức.

(23)

Có thể nguyên nhân do tôi, bọn họ không đi ăn bữa tối dưới ánh nến lãng mạn nữa.

Mà tùy tiện tìm một quán lẩu ở ven đường.

Dương Lỵ gọi một phần nước lẩu uyên ương, sau đó bắt đầu nói câu được câu không về phong cách yêu thích của cô ấy.

Tôi cũng vội lấy bút giấy ra để ghi chép, cẩn thận ghi lại và nhớ những yêu cầu, những mong chờ của cô ấy đối với váy cưới.

Làm xong hết mọi chuyện, tôi rất thức thời không tiếp tục ở lại quấy rầy đến thế giới hai người họ.

Đứng dậy chào tạm biệt: “Tôi xin phép về trước, chị Lỵ anh Kiều, hai người tiếp tục ăn đi.”

Dương Lỵ: “Em chưa ăn gì hết, cứ thế mà đi sao?”

“Dạ, em không đói bụng nên muốn về trước, vừa lúc trong đầu nảy ra chút linh cảm, muốn nhanh chóng về nhà để phác thảo.”

Nghe mấy lời đó xong Dương Lỵ không tiếp tục giữ tôi lại, giục tôi mau chóng cho ra bản thảo thiết kế.

Tôi cười gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Ngay cả lúc đi, ánh mắt vẫn không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy.

Nhưng tôi cảm nhận được, ánh mắt mãnh liệt, từ đầu đến cuối như hình với bóng, đè ép lên tôi khiến tôi không thở nổi.

(24)

Tối hôm đó, tôi bắt tay vào bản vẽ thiết kế váy cưới.

Dương Lỵ và tôi có rất nhiều thứ yêu thích giống nhau, mấy mẫu váy cưới đó, ở trong đầu tôi không có dưới một trăm thành phẩm.

Thật ra bắt đầu thiết kế cũng không khó, nhưng tôi cầm bút trong tay, làm thế nào cũng không thể đặt bút bắt đầu vẽ được.

Chống đỡ đến đêm khuya, nhưng vẫn không thể vẽ.

Tôi cố gắng cảnh cáo bản thân, đây là công việc tôi phải làm.

Sau khi làm công tác tư tưởng, tôi hít sâu một hơi, vừa phác thảo được vài nét bút, di động để trên mặt bàn bỗng vang lên.

Là một dãy số lạ.

Tôi nghi ngờ nhận điện thoại, bất chợt tiếng ồn ào từ đầu điện thoại bên kia dội thẳng vào màng nhĩ, hình như đang ở quán bar.

Có người nói to: “Này, bạn trai cô uống rượu, cô có thể đến đây đưa anh ta đi không?”

Phản ứng đầu tiên tôi nghĩ người ta gọi nhầm số: “Xin chào, anh gọi nhầm số rồi, tôi không có bạn trai.”

Nói xong, tôi định tắt máy.

Người kia nóng nảy: “Đừng tắt vội, cô tên Thẩm Tri Ý đúng không?”

Tôi ngập ngừng: “Phải.”

“Thì đúng là cô đó, xin lỗi nhé, trong danh bạ anh ta chỉ lưu đúng một số này, tôi tưởng là bạn trai cô.”

“Cô gái à, xin cô thương xót đến đây đưa anh ta đi được không? Anh ta vẫn chưa trả tiền đâu, cái này thật sự tôi không tìm thấy số của những người khác.”

Đối phương quấy rầy năn nỉ ỉ ôi, là một nhân viên phục vụ, tỏ vẻ rất bất lực với những khách hàng say rượu không thể tính tiền.

Tôi thấy nó không đúng lắm nhưng lại sợ, nhỡ may thật sự là người bạn nào đấy uống say ở quán bar bị ném ra cửa cũng thấy áy náy, không yên tâm.

Nghĩ một lúc vẫn quyết định đến thử xem sao.

Dựa vào địa chỉ của anh nhân viên phục vụ, cô tìm được chỗ quán bar kia rất nhanh.

Khi tôi nhìn thấy Kiều Diệc Thần đang nằm úp sấp ở trên quầy bar, tôi ngạc nhiên không nói ra lời.

(25)

“Cô gái, làm phiền cô đã phải đến đây.”

Anh phục vụ giúp tôi đỡ Kiều Diệc Thần đi ra ngoài quán bar, sau đó còn nói với tôi những lời sâu xa: “Anh trai này xuất sắc thế này, cô gái như cô còn không thích à?”

“Nghe anh này, nhìn bộ dạng của anh trai này chính là người cực kỳ thâm tình, đừng để anh ta vì yêu mà mượn rượu giải sầu.”



Kiều Diệc Thần với thân hình cao một mét tám đang đặt toàn bộ trọng tâm lên người tôi, tôi cố gắng đỡ, cố hết sức để giải thích: “Chắc không phải anh ấy uống rượu say vì yêu….”

Dù sao, nhìn tình cảm giữa anh và Dương Lỵ có vẻ rất tốt.

Anh phục vụ nghe vậy nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy hàm ý: “Tin anh đây đi, anh đã ở trong quán bar nhiều năm, mấy khách đến uống rượu thuộc kiểu nào, anh biết rõ hết.”

“Anh bạn của cô đó, rõ ràng uống rượu say vì tình, xem ra là thuộc dạng yêu mà không có được.”

Trong lời nói đó, cảm giác như đang ám chỉ tôi, trong điện thoại của Kiều Diệc Thần chỉ lưu mỗi một mình tôi là thật.

Về tình huống này, tôi cũng rất mờ mịt, không hiểu.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nhìn anh phục vụ gật đầu ý cảm ơn.

Thứ không thiếu nhất trước cửa quán bar là xe taxi, tôi không biết rõ địa chỉ cụ thể nhà của anh, hoàn toàn không biết nên đưa anh đi đâu.

Thử đưa tay lắc lắc người, hy vọng có thể giúp anh tỉnh táo lại chút.

“Kiều Diệc Thần, anh dậy dậy? Có dậy được không?”

Nhưng lắc đến nửa ngày, mãi mà người đàn ông này không có phản ứng.

Tôi nghĩ hay gọi cho chị Lỵ, dù sao bọn họ là người yêu của nhau, giao Kiều Diệc Thần cho chị ấy là hợp lý nhất.

Nhưng đột nhiên phát hiện ra, tôi mới đi làm được ngày đầu tiên, còn chưa lưu lại cách liên lạc với chị Lỵ.

Còn trong điện thoại của Kiều Diệc Thần, quả nhiên như lời anh phục vụ đã nói, không ngờ chỉ có một người được lưu trong danh bạ liên hệ là tôi.

Còn mấy cái lịch sử cuộc gọi khác, tôi không biết là ai nên không dám gọi tùy tiện lung tung.

Trong lúc đang sốt ruột không biết phải làm sao, bỗng người đàn ông tôi đang đỡ trên người từ từ mở mắt, nhìn tôi mơ hồ, nói nhỏ.

“Thẩm….Tri Ý?”

(26)

Tôi từng thấy dáng vẻ Kiều Diệc Thần ăn cay đến biến sắc, dáng vẻ nín nhịn đến đỏ mặt cũng không dám chịu le lưỡi vì xấu.

Cũng từng nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, dáng vẻ anh xấu hổ vì bị bắt gặp trên mặt lén nở nụ cười tươi.

Nhưng chưa bao giờ thấy Kiều Diệc Thần sau khi say rượu.

Anh mở mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong đôi mắt xinh đẹp kia, không hề che dấu ánh sáng rực rỡ như ngôi sao, vô cùng thu hút người khác.

Yêu nghiệt.

Trong đầu tôi nghĩ đến hai chữ này.

Nhìn chính mình đang căng thẳng được phản chiếu từ đồng tử mắt anh, giọng điệu tôi khi nói bất giác hơi run: “Kiều, Kiều Diệc Thần, bây giờ anh đã tỉnh chưa?”

Tôi không biết tại sao mình lại run.

Có thể đó là bản năng căng thẳng khi đối mặt với người mình yêu thầm, hoặc là cảm xúc mãnh liệt thể hiện rõ trong đôi mắt anh khiến tôi run sợ.

Tim đập sắp vọt ra ngoài, như không thuộc về mình.

Tôi lo lắng: “……Anh….uống phải rượu không tốt sao?”

Nếu không, ánh mắt khi nhìn tôi chằm chằm thế kia sao lại khiến người ta sợ hãi đến vậy được.

Tôi thấy sợ trong vô thức, muốn lùi về sau.

Nhưng bỗng Kiều Diệc Thần kéo tôi tôi vào lòng, ôm rất chặt: “Đúng là em, Thẩm Tri Ý! Anh chờ em ba ngày, tại sao em không đến?”

Anh uống say không còn biết gì nữa, giọng điệu khi nói lên xuống thất thường, nghe còn thấy sự tủi thân và không cam lòng lúc trẻ.

“Thẩm Tri Ý, không phải chúng ta đã nói rõ rồi ư, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, sẽ chia sẻ bí mật cho nhau, tại sao em lại quên ước hẹn?”

“Em biết không, anh không biết số điện thoại nhà em, cũng không biết địa chỉ, như một thằng ngốc, vẫn chờ vẫn chờ……”

“Nhưng mà tại sao em không đến?”

“Hừ, đúng, em là kẻ lừa đảo, căn bản em không để tâm đến ước hẹn của chúng ta khi đó.”

Cái ôm chặt sít sao, ghì lấy khiến tôi suýt không thở nổi.

Tôi nghe Kiều Diệc Thần lên án, nước mắt không nghe theo sự khống chế tràn ra.

Quả nhiên sâu trong nội tâm anh hận tôi……

(27)

Kiều Diệc Thần uống say, thường sẽ nói chút mê sảng.

Nhưng cũng may, anh mở mắt, tôi dỗ anh như dỗ một đứa trẻ, ai ngờ anh lại có thể nghe hiểu được, nói ra địa chỉ nhà anh.

Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đưa anh về nhà.

Kiều Diệc Thần sống một mình, một mình ở trong một căn nhà đơn ở tầng bốn của một khu nhà lớn, cũng may trên đường về nhà coi như anh giữ được chút sự tỉnh táo, biết mình ở tòa nhà số mấy, ở tầng nào.

Chỉ là lúc ấn mật mã mở cửa, hình như anh đã quên, làm thế nào cũng không thể nói mật mã.

Tôi hơi sốt ruột: “Anh mau nghĩ lại đi, có thể nhớ được mật mã để mở cửa vào nhà không, nếu không đêm nay sẽ phải ngủ ngoài cửa mất.”

Nhưng dường như Kiều Diệc Thần uống say nghe không hiểu tôi đang nói gì, đột nhiên giơ tay xoa xoa hai bên thái dương, có vẻ đang rất khó chịu.

Tôi lo lắng không thôi, nghĩ một lúc, thử nhập mật mã là sinh nhật anh.

Sinh nhật anh, sai.

Ngày đầu tiên anh được nhận học bổng, sai.



Ngày đầu tiên anh tham gia liên hoan robot thiếu niên thế giới, sai.

……

Khóa cửa tự động khóa vì người nhập sai mã thường xuyên.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi thử tất cả những ngày đầu tiên của các sự kiện quan trọng có liên quan đến anh, thử tất cả mỗi số một lần, sai tất!

Nếu tiếp tục nhập tiếp chỉ sợ rằng khóa cửa tự động sẽ kêu.

Tôi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, quay đầu nhìn Kiều Diệc Thần, không biết có phải do anh say quá khó chịu không, tôi thấy ánh mắt anh ghim chặt vào tôi, đôi mắt đỏ ngầu.

Hơi thở gấp gáp, nặng nề, phả liên tục trên mặt tôi, vừa nóng vừa ngứa.

Tôi sợ anh đứng không vững, đỡ anh, muốn khóc đến nơi: “Kiều Diệc Thần, rốt cuộc anh có thể nhớ được mật mã vào nhà không, tôi mà thử đi thử lại tiếp thì chỉ sợ chúng ta sẽ được mời đi uống trà mất!”

Có thể do nghỉ ngơi đủ rồi, không ngờ người này nhớ được mật mã thật.

Sau đó mượn tay tôi để lấy lực chống đỡ, nâng cánh tay anh nhập số.

Ngón tay thon dài ấn trên bàn phím số khóa tự động, vang lên tiếng bíp bíp theo từng cái nhấn.

Tôi nhìn thấy mật mã nhà anh.

950915.

Đây là…sinh nhật tôi.

(28)

Tôi đỡ Kiều Diệc Thần vào nhà.

Trong đầu rất loạn, thật sự không ngờ Kiều Diệc Thần luôn dùng mật mã này.

Khi còn trẻ, có một thời điểm cực kỳ thịnh hành viết nhật ký, tôi cũng mua hai cuốn.

Còn có tâm tư mua hai quyển nhật ký đôi, một quyển lén tự mình cất giữ, quyển còn lại đưa cho Kiều Diệc Thần.

Nhưng anh rất không kiên nhẫn và không thích mấy cái mật mã đó, anh thấy mật mã quá rắc rối, lười nhớ.

Sau đó tôi đã đổi mã mở nhật ký thành sinh nhật của mình.

Còn chẳng biết xấu hổ nói với anh: “Nếu cậu thấy cài mật mã nó rất phiền thế thì về sau cứ lấy mật mã là cái này nhé, đây là sinh nhật mình đấy ~”

Sau nữa anh thật sự dùng đúng mật mã này để cài đặt cho tất cả nhưng thứ cần đến mã liên quan đến anh.

Có lẽ do thói quen, nhiều năm sau, mã khóa cửa nhà anh vẫn là dãy số sinh nhật tôi.

Tôi vỗ vỗ mặt mình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, đừng suy nghĩ linh tinh!

Kiều Diệc Thần hận tôi không hết, sao có thể luôn nhớ ngày sinh nhật tôi, nhất định do anh ngại phiền nên mới luôn dùng mật mã đó!

Sau khi thông, trong lòng bình thường trở lại.

Đỡ con ma men vào giường nằm xong, tôi suy nghĩ muốn chạy lấy người.

Nhưng người này chặn lại giữ chặt tay tôi, kéo về phía anh.

Giây tiếp theo, trời đất xoay chuyển, đợi đến khi kịp phản ứng lại, tôi đã bị Kiều Diệc Thần đè ở trên giường.

Mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở gần đến mức gần như hòa quyện vào nhau.

Nhất thời, tôi trở nên căng thẳng, lo lắng đẩy đẩy người Kiều Diệc Thần.

“Kiều Diệc Thần……anh….anh mau tránh ra…..”

Người đàn ông này làm như không nghe thấy, nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt còn có sự u ám sâu xa.

Tín hiệu ẩn giấu nguy hiểm.

Tôi chưa từng thấy dáng vẻ đầy dục vọng của Kiều Diệc Thần như lúc này, như có một ngọn lửa lớn, mượn đôi mắt của anh, cháy lan ra thiêu đốt nơi sâu nhất trong mắt tôi.

Anh cúi đầu, đôi môi đỏ từ từ gần sát tôi, hơi thở nặng nề.

Giờ khắc này, nếu tôi không nhận ra anh muốn làm gì thì tôi là một đồ ngốc!

Kiều Diệc Thần và chị Lỵ đã quen nhau từ khi học đại học, tháng sau đính hôn, nam nữ trưởng thành, không thể nào chỉ thể hiện yêu đương đơn giản lâu như vậy.

Có một số việc phải thuận theo tự nhiên.

Tôi biết việc này rất bình thường, nghĩ đến chuyện này, trong lòng ít nhiều vẫn thấy chua xót.

Vậy nên bây giờ anh thuần thục muốn hôn tôi là vì sau khi say rượu, nghĩ tôi thành chị Lỵ sao?

Trong nháy mắt, nước mắt tôi tràn mi, chảy xuống liên tục như cơn mưa.

“Đừng….Kiều Diệc Thần đừng…..”

Hành động đè ép tôi của người đàn ông dừng lại.

Trong mông lung, hình như tôi nghe thấy tiếng cảm thán.

Nụ hôn khiến tôi kháng cự dần lui xuống.

Kiều Diệc Thần đã ngủ nhưng trước khi ngủ còn ôm chặt tay tôi để tôi không thể đi được.

Tôi không biết phải làm sao, lại thấy rất ấm ức, co lại nằm trên giường anh yên lặng khóc.

Khóc khóc mãi, ngay cả lúc mình mơ mơ màng màng ngủ lúc nào cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook