Chương 8
Bồ Đào Bất Toan
14/05/2023
(37)
Hóa ra trong lúc đó chị Lỵ động lòng.
“Trước khi hai nhà bàn chuyện đính hôn, Kiều Diệc Thần đến tìm chị và nói đã đến thời điểm để ‘Chia tay’, nhưng chị lại cầu xin anh ấy, từ từ lại…..dùng hết mọi biện pháp thủ đoạn mới khiến anh đồng ý, không phá hủy quan hệ để tiếp tục đính hôn.”
“Tri Ý, em biết mà, người như Kiều Diệc Thần, rất khó để người khác không yêu.”
“Sau khi qua lại với anh, chị phát hiện chị dần bị hấp dẫn bởi người này, thậm chí nghĩ dù sao người này tốt như vậy, chi bằng cứ ở như thế cả đời đi.”
“Chị cố ý đón ý nói đùa là thích anh, chị biết trong lòng anh ấy có một người, chị nghĩ dù sao đã qua nhiều năm nhưng không thấy người kia xuất hiện, có lẽ chị có thể thay thế được cô ấy trong lòng Kiều Diệc Thần.”
“Nhưng về sau, vào lúc em và anh ấy gặp nhau trong văn phòng chị, lúc đó chị biết, cô gái kia…là em, em đã xuất hiện.”
“Em không biết, ngày đó sau khi em rời đi, ở ngay trong quán lẩu anh ấy lại nhắc đến chuyện ‘Chia tay’, lúc đó thái độ anh ấy chắc chắn và kiên định hơn trước kia nhiều.”
“Chị từng thử buông tay nhưng chị phát hiện, chị không làm được, tâm tư vẫn muốn chiếm anh làm của riêng.”
“Nhưng một tuần trước, anh ấy hủy bỏ lễ đính hôn đang được chuẩn bị, bỏ qua chị, thông báo chuyện chia tay với ba mẹ hai bên.”
“Nhưng anh ấy vẫn để lại thể diện cho chị chưa từng nói chuyện giữa hai bọn chị là giả, anh chỉ nói với bọn họ là không yêu chị, một mình chịu những lời mắng dạy dỗ và áp lực từ hai nhà.”
Chị Lỵ nói chuyện đứt quãng, thỉnh thoảng uống rượu, rượu cay xe làm chị ấy sặc đỏ cả mắt.
Chị ấy thấy tôi nhìn mình với vẻ mặt chua xót, ý cười lạnh xuống: “Sao nào, em cảm thấy chị đáng thương?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Chị ấy có vẻ hứng thú: “Nói xem nào?”
Tôi nghĩ rồi nói: “Chị Lỵ, thực ra do sâu trong chị thấy không cam lòng, không tin vào sức quyến rũ của chính mình không giữ được một người đàn ông nên mới cố chấp muốn kết hôn với Kiều Diệc Thần.”
Nói đơn giản chính là chị Lỵ vẫn không thể quên được sự phản bội của bạn trai cũ, thậm chí là nảy sinh nghi ngờ, mà chị ấy muốn chứng minh mình bằng cách thức giữ lại Kiều Diệc Thần.
Bị tôi nói một câu nói trúng nội tâm, sắc mặt chị Lỵ bỗng chuyển tức giận, mắng tôi: “Con người này, thật đáng ghét, đi đi đi đi, chị không muốn nhìn thấy em!”
Tôi lo lắng: “Em đưa chị về nhé?”
Chị ấy lại nhìn tôi cười cười: “Đưa chị về? Tri Ý, em có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Thật tình tôi không hiểu được nụ cười của chị ấy: “Mười giờ tối, sao vậy ạ?”
“Ừm…”
Chị ấy nói với chất giọng già dặn, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ: “Lại nói cho em biết một việc, đêm nay Kiều Diệc Thần bay chuyến 11 giờ đến Châu Âu, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là anh ấy sẽ không trở về nữa.”
Khi chị ấy vừa dứt lời, tôi hoảng sợ: “Tại sao lại thế?”
Chị Lỵ bĩu mỗi: “Sao chăng gì, nhìn dáng vẻ đó chắc đau buồn vì tình, không muốn tiếp tục ở lại nơi đầy đau thương.”
Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Diệc Thần.
Trả lời tôi là tiếng thông báo đối phương đã tắt máy phát ra từ di động.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt tôi tái nhợt, đứng dậy theo bản năng.
Chị Lỵ giễu cợt trạng thái căng thẳng của tôi: “Sao vậy, là muốn đưa chị về nhà à? Vậy đi thôi.”
“Em…..”
Tôi vô cùng gấp gáp, siết chặt điện thoại trong tay.
Nhưng cũng may, chị Lỵ không tiếp tục đùa tôi nữa, thở dài: “Đi đi, đuổi theo đi, nghe nói sáu năm trước em đã khiến anh ấy thất vọng một lần rồi, lần này đừng để anh ấy mang theo nỗi đau rời đi.”
Mắt tôi ửng đỏ, quay đầu muốn chạy đi.
Nhưng nghĩ đến gì đó, lo lắng nhìn chị Lỵ đang ở lại uống rượu.
“Chị Lỵ, chị…..”
Thấy tôi do dự, chị Lỵ xùy một tiếng bật cười, phất tay: “Yên tâm đi, lái xe nhà chị sẽ đến đón chị nhanh thôi, Thẩm Tri Ý, chị đã không ích kỷ giao Kiều Diệc Thần cho em, cho nên em có thể đuổi theo được không, tất cả dựa vào sự may mắn của em.”
Tôi không còn do dự gì nữa, chạy vọt ra ngoài.
Bắt một chiếc taxi, mặc dù biết rõ Kiều Diệc Thần đã tắt điện thoại, tôi vẫn giữ hy vọng liên tục gọi điện thoại cho anh.
“Nhận điện thoại đi, anh mở máy nhận điện thoại đi……”
Lái xe taxi thấy tôi như vậy còn tưởng tôi bị làm sao, suốt đường đi cũng đã lái xe nhanh hơn để đưa tôi đến sân bay.
Nhưng mà, tôi vẫn đến muộn.
(38)
Lúc đến sân bay đã mười một giờ.
Lúc này trong sảnh sân bay truyền đến tiếng thông báo lặp đi lặp lại chuyến bay đã cất cánh.
Từng tiếng lạnh như băng và vang dội.
Như một mũi tên băng cắm vào lòng tôi, bắt đầu đau nhức.
Vành mắt tôi đỏ rực, như được tháo mở chốt khóa nước, ngã ngồi trên mặt đất, nghẹn ngào khóc.
Màn hình điện thoại còn sáng, là những tin nhắn tôi gửi.
Tôi không thể gọi được, chỉ cầu mong trước khi Kiều Diệc Thần rời đi sẽ mở lại điện thoại, có lẽ……anh sẽ nhìn thấy.
Nhưng không như tôi mong muốn, cuối cùng tôi vẫn để anh thất vọng rời đi.
Kiều Diệc Thần tốt đến thế lại bởi vì tôi, lựa chọn xa xứ.
Giờ phút này, tôi hận chính mình!
Hai tay tôi ôm đầu gối, không thể nhịn được nữa, tiếng khóc khàn tuyệt vọng.
Hành khách đi ngang qua cho rằng tôi là người không thể chịu được cảnh chia xa, không dừng lại nhiều.
Nhưng có một tràng tiếng bước chân dừng lại phía sau tôi, không rời đi.
“Thẩm Tri Ý, tiếng em khóc quá khó nghe.”
Tiếng nói khàn chậm rãi vang lên, cả người tôi cứng đờ, mơ hồ nghĩ mình đang ảo tưởng nghe thấy tiếng, không nhúc nhích.
Người đằng sau nhắc tôi: “Quay đầu lại.”
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông đáng lẽ phải ở trên chuyến bay đến Châu Âu, giờ phút này mỉm cười đứng sau tôi.
Hô hấp như ngừng thở.
Tôi vội vàng lau khô nước mắt, sợ mình sinh ảo giác.
Anh nhướng mày, cười: “Lúc em khóc vẫn vậy, giống con mèo nhem nhuốc.”
Tôi không chịu được sự thay đổi bất ngờ đến ngạc nhiên, không thể tin được vọt đến trước mặt anh.
“Kiều Diệc Thần, Kiều Diệc Thần!”
Toi gọi anh rất to, tiếng nấc thút thít vì vừa khóc to xen kẽ trong lúc gọi, nhìn tôi giống như thiếu oxi sắp ngừng thở đến nơi.
Kiều Diệc Thần thở dài bất lực, lắc đầu, giơ tay đỡ kéo đầu tôi lại áp sát vào ngực anh, tôi nghe được tiếng tim đập rõ ràng của anh.
“Thẩm Tri Ý, như thế này có thể xác định mọi thứ là thật đúng không?”
Hóa ra anh luôn nhớ tất cả thói quen trước kia của tôi.
Cuối cùng tôi không kìm nén được tình cảm ở trong lòng, vươn hai tay dùng sức ôm chặt anh.
Cả người Kiều Diệc Thần cứng đờ, ngay sau đó, dùng lực ôm tôi càng mạnh hơn.
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau có chút khó chịu nhưng luyến tiếc không buông tay.
Xung quanh người đến người đi, nhưng chỉ còn lại thế giới của hai chúng tôi, giờ phút này như được ấn nút tạm dừng, mọi cảm nhận của các giác quan chỉ có đối phương.
“Thẩm Tri Ý, rất vui vì lần này em đến rồi.”
Trong giọng nói Kiều Diệc Thần ẩn chứa chút nghẹn ngào.
Tôi nói năng lộn xộn: “Xin lỗi….là em không tốt, để anh thất vọng hết lần này đến lần khác….”
Anh cắt ngang lời tôi nói: “Anh không muốn nghe em xin lỗi.”
Giây phút này, tôi biết rõ anh muốn nghe điều gì.
Mắt đỏ, mặt cũng đỏ.
Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó, kiễng mũi chân, làm chuyện đã muốn làm từ lâu!
Khi môi mình dán nhẹ trên môi anh, tôi nói: “Kiều Diệc Thần, em yêu anh.”
Vừa định lùi lại, bỗng bàn tay người này chặn giữ chặt gáy tôi lại, dùng sức để nụ hôn này sâu hơn.
“Ưm….”
Không biết qua bao lâu, khi mà tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông, lúc này Kiều Diệc Thần mới có lòng từ bi, tha cho đôi môi tôi.
Dục vọng chưa hết hẳn, đuôi mắt anh phiếm đỏ, cực kỳ câu dẫn người.
Kiều Diệc Thần chống trán mình vào trán tôi, hỏi: “Lần này, vẫn là lời nói đùa?”
Tôi bị anh hôn đến rối loạn, nghe rõ sự uy hiếp hung dữ trong giọng nói của anh, chỉ biết lắc đầu: “Không phải, vẫn luôn không phải lời nói đùa.”
Chuyện tôi yêu anh, từ đầu đến cuối, luôn là thật.
Cũng cảm ơn, cảm ơn anh Kiều Diệc Thần đã luôn nguyện ý đứng tại chỗ chờ tôi.
(39) Ngoại truyện nhỏ
Khi tôi nắm tay Kiều Diệc Thần xuất hiện trước mặt mẹ tôi lần nữa, bà ấy bị dọa nhảy dựng lên.
“Hai đứa….”
“Dì ạ, con là bạn trai của Tri Ý, Kiều Diệc Thần.” Một lần nữa xác định thân phận, Kiều Diệc Thần tự giới thiệu với mẹ tôi, cười hiền lành nhã nhặn.
Một lần trước là giả; lần này đây là thật.
Tôi nhìn vào mắt anh, hạnh phúc cười.
Ánh mắt mẹ tôi luôn chuyển qua chuyển lại giữa tôi và anh, hơi mơ hồ.
Mặc dù mẹ luôn hy vọng tôi nhanh chóng tìm được một người tốt để lập gia đình, trước đó Kiều Diệc Thần cũng là con rể tốt mà mẹ rất hài lòng và chọn lựa. Nhưng sau lần gây chuyện lớn ở công ty anh, tôi khóc một trận to, cuối cùng bà ấy sợ tôi đau lòng.
Mẹ nhăn mặt nhíu mày kéo tôi sang một bên: “Tri Ý, con đã nghĩ kỹ chưa? Lần trước con bị cậu ta làm tổn thương sâu còn dám tiếp tục?”
Tôi nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Kiều Diệc Thần ngoan ngoãn đứng đằng kia chờ, mỉm cười: “Mẹ từ đầu người bị tổn thương không phải là con, mà là anh ấy.”
Biểu cảm của mẹ tôi, quả thực hết nói nổi.
Nhưng mẹ không nói gì nữa, dù sao trong lòng mẹ luôn hy vọng tôi hạnh phúc.
Sau đó bắt đầu khách khí tiếp đón Kiều Diệc Thần.
Mẹ bắt đầu đưa ra các câu hỏi về hoàn cảnh gia đình đối phương, từ nhỏ đến lớn thế nào.
Sau khi nghe được chuyện tôi và Kiều Diệc Thần học cùng lớp từ nhỏ đến trung học phổ thông, ánh mắt mẹ như hiểu ra tất cả mọi chuyện.
“À, hóa ra là cậu…..tôi nên biết sớm là cậu mới phải.”
Kiều Diệc Thần khó hiểu.
Mẹ tôi thở dài: “Đứa nhỏ Tri Ý này, trước đây rất nghịch ngợm không thích đi học đâu nhưng ngày nào đó không biết tại sao tự nhiên thông suốt, bắt đầu cố gắng học hành, nói là phải thi được trường mình muốn.”
“Cấp hai, cấp ba, mỗi lần thi lên cấp, con bé đều vô cùng cố gắng học để có thể chen chân vào thứ hạng cao trong các bảng xếp hạng.”
“Về sau, tôi và ba con bé phát hiện ra bí mật của nó, trong lớp từ khi còn nhỏ đến năm học cấp ba, đều có một tên bạn học nam không thay đổi.”
“Sau nữa, dưới sự truy hỏi đến cùng của tôi và ba nó thì con bé này mới nói ra sự thật, nói là nhìn bạn nam này rất đẹp, muốn làm bạn học với cậu ấy.”
“Con gái con lứa không biết xấu hổ gì hết nhưng mà chúng tôi nghĩ con bé chỉ đơn thuần thích bạn học đẹp và được học cùng lớp với người đó.”
“Không nghĩ tới…..lại bướng bỉnh thế, che giấu tâm tư rất sâu.”
Thời gian trôi qua đã lâu, bà không nhớ được tên đối phương, chỉ nhớ những việc đó.
Hiển nhiên Kiều Diệc Thần không biết, nhướn mày nhìn tôi.
Bị đào gốc rễ, tôi 囧: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Mẹ tôi cười cười, không thèm nhắc lại.
Bà đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, bỗng Kiều Diệc Thần nắm tay tôi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Tôi ngạc nhiên, không hiểu ý anh.
Anh tự trách: “Tri Ý, anh không biết hóa ra ở nơi anh không nhìn thấy, em luôn cố gắng chạy theo bước chân anh.”
Nói đến thật ra cũng xấu hổ, người này chỉ biết chúng tôi là bạn học trung học.
Trước kia, tôi chưa từng nhắc đến chuyện này, với một là thấy nó không cần thiết, hai là…..do lòng tự trọng đáng ghét tác oai tác quái.
Tôi cười tỏ vẻ không sao: “Tất cả đã là quá khứ rồi, hơn nữa, bởi vì em chạy theo bước chân anh mà con đường học hành đã thi được vào những trường tốt nhất đó….”
Nhắc lại chuyện này, hai chúng tôi không hẹn cùng nhớ tới sự việc thi đại học kia.
Anh muốn nói lại thôi, xong không hỏi thêm gì nữa, như đang dành hết sự kiên nhẫn cho tôi, tôn trọng bí mật của tôi.
Đúng vậy, liên quan đến chuyện tôi thất hẹn vào sáu năm trước, tôi vẫn chưa nói cho anh.
Sau khi ăn cơm tối, tôi lại bắt Kiều Diệc Thần dẫn tôi đi đến trường chúng tôi từng học.
Có lẽ biết tôi muốn nói gì đó, anh luôn im lặng đi bên cạnh người tôi, nắm tay tôi rất chặt.
Tôi cười, chỉ vào vị trí hiện tại chúng tôi đang đứng: “Kiều Diệc Thần, vào đêm ngày thứ năm sau kỳ thi đại học kết thúc, em đứng ở chỗ này.”
Anh sững người như ngừng thở: “Cho nên em đã đến, sau đó nhìn thấy anh…..lên xe rời đi, đúng không? Nhưng tại sao…..tại sao em không gọi anh lại?”
Rất nhanh anh cũng nhớ lại mọi chuyện đêm hôm đó, lại có chút không hiểu thậm chí là nghĩ nếu ngày hôm đó tôi gọi anh lại, thì chúng tôi sẽ không bỏ lỡ, không gặp lại nhau đến sáu năm.
Tất cả mọi thứ sẽ khác.
Tôi cười khổ: “Kiều Diệc Thần, không phải em cố ý thất hẹn, hôm ấy vào ngày thi đại học, ba em xảy ra tai nạn xe, em hoang mang lo sợ chạy đến bệnh viện. Lúc đó trong đầu em hoàn toàn quên mất ước hẹn của chúng ta, chỉ còn lại tình trạng bị thương của ba.”
“Nhưng đến ngày thứ năm ba vào nằm viện, đã mất.”
“Ngày hôm đó trời mưa rất to, em rất đau buồn, điên cuồng chạy từ bệnh viện đến đây, bất giác chạy đến cửa trường học lúc nào không biết, đến khi nhìn thấy anh…em mới nhớ đến ước hẹn của chúng ta.”
“Kiều Diệc Thần, em thừa nhận lúc đó em rất yếu đuối, em tận mắt nhìn thấy anh lên chiếc xe sang đắt, chính tai nghe thấy anh nói ghét em.”
“Em thật sự rất sợ hãi, càng không biết làm sao để đối mặt chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ngồi trên xe, hoàn toàn đi xa……”
“Đừng nói nữa.”
Kiều Diệc Thần ôm tôi, không muốn để tôi nói thêm nữa.
Hai tay anh hơi run rẩy, như không nghĩ tới sự việc lần đó hai người cùng trải qua, tôi đã phải vượt qua trong sự tuyệt vọng bi thương.
“Xin lỗi Tri Ý, lúc ấy anh…..do anh nói không suy nghĩ, anh nghĩ em luôn trêu đùa anh.” Anh xin lỗi tôi, giọng điệu đầy hối lỗi.
Tôi: “Ừm, em biết.”
Đêm tối, chúng tôi ôm nhau rất lâu, cả hai đang dùng sự ấm áp nóng rực của trái tim để xoa dịu quá khứ đau xót và tiếc nuối đã qua.
Sáu năm sau, tại địa điểm cũ, cuối cùng ước hẹn bị chậm trễ của chúng tôi được vẽ nốt một chấm tròn trọn vẹn.
Hóa ra trong lúc đó chị Lỵ động lòng.
“Trước khi hai nhà bàn chuyện đính hôn, Kiều Diệc Thần đến tìm chị và nói đã đến thời điểm để ‘Chia tay’, nhưng chị lại cầu xin anh ấy, từ từ lại…..dùng hết mọi biện pháp thủ đoạn mới khiến anh đồng ý, không phá hủy quan hệ để tiếp tục đính hôn.”
“Tri Ý, em biết mà, người như Kiều Diệc Thần, rất khó để người khác không yêu.”
“Sau khi qua lại với anh, chị phát hiện chị dần bị hấp dẫn bởi người này, thậm chí nghĩ dù sao người này tốt như vậy, chi bằng cứ ở như thế cả đời đi.”
“Chị cố ý đón ý nói đùa là thích anh, chị biết trong lòng anh ấy có một người, chị nghĩ dù sao đã qua nhiều năm nhưng không thấy người kia xuất hiện, có lẽ chị có thể thay thế được cô ấy trong lòng Kiều Diệc Thần.”
“Nhưng về sau, vào lúc em và anh ấy gặp nhau trong văn phòng chị, lúc đó chị biết, cô gái kia…là em, em đã xuất hiện.”
“Em không biết, ngày đó sau khi em rời đi, ở ngay trong quán lẩu anh ấy lại nhắc đến chuyện ‘Chia tay’, lúc đó thái độ anh ấy chắc chắn và kiên định hơn trước kia nhiều.”
“Chị từng thử buông tay nhưng chị phát hiện, chị không làm được, tâm tư vẫn muốn chiếm anh làm của riêng.”
“Nhưng một tuần trước, anh ấy hủy bỏ lễ đính hôn đang được chuẩn bị, bỏ qua chị, thông báo chuyện chia tay với ba mẹ hai bên.”
“Nhưng anh ấy vẫn để lại thể diện cho chị chưa từng nói chuyện giữa hai bọn chị là giả, anh chỉ nói với bọn họ là không yêu chị, một mình chịu những lời mắng dạy dỗ và áp lực từ hai nhà.”
Chị Lỵ nói chuyện đứt quãng, thỉnh thoảng uống rượu, rượu cay xe làm chị ấy sặc đỏ cả mắt.
Chị ấy thấy tôi nhìn mình với vẻ mặt chua xót, ý cười lạnh xuống: “Sao nào, em cảm thấy chị đáng thương?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Chị ấy có vẻ hứng thú: “Nói xem nào?”
Tôi nghĩ rồi nói: “Chị Lỵ, thực ra do sâu trong chị thấy không cam lòng, không tin vào sức quyến rũ của chính mình không giữ được một người đàn ông nên mới cố chấp muốn kết hôn với Kiều Diệc Thần.”
Nói đơn giản chính là chị Lỵ vẫn không thể quên được sự phản bội của bạn trai cũ, thậm chí là nảy sinh nghi ngờ, mà chị ấy muốn chứng minh mình bằng cách thức giữ lại Kiều Diệc Thần.
Bị tôi nói một câu nói trúng nội tâm, sắc mặt chị Lỵ bỗng chuyển tức giận, mắng tôi: “Con người này, thật đáng ghét, đi đi đi đi, chị không muốn nhìn thấy em!”
Tôi lo lắng: “Em đưa chị về nhé?”
Chị ấy lại nhìn tôi cười cười: “Đưa chị về? Tri Ý, em có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Thật tình tôi không hiểu được nụ cười của chị ấy: “Mười giờ tối, sao vậy ạ?”
“Ừm…”
Chị ấy nói với chất giọng già dặn, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ: “Lại nói cho em biết một việc, đêm nay Kiều Diệc Thần bay chuyến 11 giờ đến Châu Âu, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là anh ấy sẽ không trở về nữa.”
Khi chị ấy vừa dứt lời, tôi hoảng sợ: “Tại sao lại thế?”
Chị Lỵ bĩu mỗi: “Sao chăng gì, nhìn dáng vẻ đó chắc đau buồn vì tình, không muốn tiếp tục ở lại nơi đầy đau thương.”
Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Diệc Thần.
Trả lời tôi là tiếng thông báo đối phương đã tắt máy phát ra từ di động.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt tôi tái nhợt, đứng dậy theo bản năng.
Chị Lỵ giễu cợt trạng thái căng thẳng của tôi: “Sao vậy, là muốn đưa chị về nhà à? Vậy đi thôi.”
“Em…..”
Tôi vô cùng gấp gáp, siết chặt điện thoại trong tay.
Nhưng cũng may, chị Lỵ không tiếp tục đùa tôi nữa, thở dài: “Đi đi, đuổi theo đi, nghe nói sáu năm trước em đã khiến anh ấy thất vọng một lần rồi, lần này đừng để anh ấy mang theo nỗi đau rời đi.”
Mắt tôi ửng đỏ, quay đầu muốn chạy đi.
Nhưng nghĩ đến gì đó, lo lắng nhìn chị Lỵ đang ở lại uống rượu.
“Chị Lỵ, chị…..”
Thấy tôi do dự, chị Lỵ xùy một tiếng bật cười, phất tay: “Yên tâm đi, lái xe nhà chị sẽ đến đón chị nhanh thôi, Thẩm Tri Ý, chị đã không ích kỷ giao Kiều Diệc Thần cho em, cho nên em có thể đuổi theo được không, tất cả dựa vào sự may mắn của em.”
Tôi không còn do dự gì nữa, chạy vọt ra ngoài.
Bắt một chiếc taxi, mặc dù biết rõ Kiều Diệc Thần đã tắt điện thoại, tôi vẫn giữ hy vọng liên tục gọi điện thoại cho anh.
“Nhận điện thoại đi, anh mở máy nhận điện thoại đi……”
Lái xe taxi thấy tôi như vậy còn tưởng tôi bị làm sao, suốt đường đi cũng đã lái xe nhanh hơn để đưa tôi đến sân bay.
Nhưng mà, tôi vẫn đến muộn.
(38)
Lúc đến sân bay đã mười một giờ.
Lúc này trong sảnh sân bay truyền đến tiếng thông báo lặp đi lặp lại chuyến bay đã cất cánh.
Từng tiếng lạnh như băng và vang dội.
Như một mũi tên băng cắm vào lòng tôi, bắt đầu đau nhức.
Vành mắt tôi đỏ rực, như được tháo mở chốt khóa nước, ngã ngồi trên mặt đất, nghẹn ngào khóc.
Màn hình điện thoại còn sáng, là những tin nhắn tôi gửi.
Tôi không thể gọi được, chỉ cầu mong trước khi Kiều Diệc Thần rời đi sẽ mở lại điện thoại, có lẽ……anh sẽ nhìn thấy.
Nhưng không như tôi mong muốn, cuối cùng tôi vẫn để anh thất vọng rời đi.
Kiều Diệc Thần tốt đến thế lại bởi vì tôi, lựa chọn xa xứ.
Giờ phút này, tôi hận chính mình!
Hai tay tôi ôm đầu gối, không thể nhịn được nữa, tiếng khóc khàn tuyệt vọng.
Hành khách đi ngang qua cho rằng tôi là người không thể chịu được cảnh chia xa, không dừng lại nhiều.
Nhưng có một tràng tiếng bước chân dừng lại phía sau tôi, không rời đi.
“Thẩm Tri Ý, tiếng em khóc quá khó nghe.”
Tiếng nói khàn chậm rãi vang lên, cả người tôi cứng đờ, mơ hồ nghĩ mình đang ảo tưởng nghe thấy tiếng, không nhúc nhích.
Người đằng sau nhắc tôi: “Quay đầu lại.”
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông đáng lẽ phải ở trên chuyến bay đến Châu Âu, giờ phút này mỉm cười đứng sau tôi.
Hô hấp như ngừng thở.
Tôi vội vàng lau khô nước mắt, sợ mình sinh ảo giác.
Anh nhướng mày, cười: “Lúc em khóc vẫn vậy, giống con mèo nhem nhuốc.”
Tôi không chịu được sự thay đổi bất ngờ đến ngạc nhiên, không thể tin được vọt đến trước mặt anh.
“Kiều Diệc Thần, Kiều Diệc Thần!”
Toi gọi anh rất to, tiếng nấc thút thít vì vừa khóc to xen kẽ trong lúc gọi, nhìn tôi giống như thiếu oxi sắp ngừng thở đến nơi.
Kiều Diệc Thần thở dài bất lực, lắc đầu, giơ tay đỡ kéo đầu tôi lại áp sát vào ngực anh, tôi nghe được tiếng tim đập rõ ràng của anh.
“Thẩm Tri Ý, như thế này có thể xác định mọi thứ là thật đúng không?”
Hóa ra anh luôn nhớ tất cả thói quen trước kia của tôi.
Cuối cùng tôi không kìm nén được tình cảm ở trong lòng, vươn hai tay dùng sức ôm chặt anh.
Cả người Kiều Diệc Thần cứng đờ, ngay sau đó, dùng lực ôm tôi càng mạnh hơn.
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau có chút khó chịu nhưng luyến tiếc không buông tay.
Xung quanh người đến người đi, nhưng chỉ còn lại thế giới của hai chúng tôi, giờ phút này như được ấn nút tạm dừng, mọi cảm nhận của các giác quan chỉ có đối phương.
“Thẩm Tri Ý, rất vui vì lần này em đến rồi.”
Trong giọng nói Kiều Diệc Thần ẩn chứa chút nghẹn ngào.
Tôi nói năng lộn xộn: “Xin lỗi….là em không tốt, để anh thất vọng hết lần này đến lần khác….”
Anh cắt ngang lời tôi nói: “Anh không muốn nghe em xin lỗi.”
Giây phút này, tôi biết rõ anh muốn nghe điều gì.
Mắt đỏ, mặt cũng đỏ.
Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó, kiễng mũi chân, làm chuyện đã muốn làm từ lâu!
Khi môi mình dán nhẹ trên môi anh, tôi nói: “Kiều Diệc Thần, em yêu anh.”
Vừa định lùi lại, bỗng bàn tay người này chặn giữ chặt gáy tôi lại, dùng sức để nụ hôn này sâu hơn.
“Ưm….”
Không biết qua bao lâu, khi mà tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông, lúc này Kiều Diệc Thần mới có lòng từ bi, tha cho đôi môi tôi.
Dục vọng chưa hết hẳn, đuôi mắt anh phiếm đỏ, cực kỳ câu dẫn người.
Kiều Diệc Thần chống trán mình vào trán tôi, hỏi: “Lần này, vẫn là lời nói đùa?”
Tôi bị anh hôn đến rối loạn, nghe rõ sự uy hiếp hung dữ trong giọng nói của anh, chỉ biết lắc đầu: “Không phải, vẫn luôn không phải lời nói đùa.”
Chuyện tôi yêu anh, từ đầu đến cuối, luôn là thật.
Cũng cảm ơn, cảm ơn anh Kiều Diệc Thần đã luôn nguyện ý đứng tại chỗ chờ tôi.
(39) Ngoại truyện nhỏ
Khi tôi nắm tay Kiều Diệc Thần xuất hiện trước mặt mẹ tôi lần nữa, bà ấy bị dọa nhảy dựng lên.
“Hai đứa….”
“Dì ạ, con là bạn trai của Tri Ý, Kiều Diệc Thần.” Một lần nữa xác định thân phận, Kiều Diệc Thần tự giới thiệu với mẹ tôi, cười hiền lành nhã nhặn.
Một lần trước là giả; lần này đây là thật.
Tôi nhìn vào mắt anh, hạnh phúc cười.
Ánh mắt mẹ tôi luôn chuyển qua chuyển lại giữa tôi và anh, hơi mơ hồ.
Mặc dù mẹ luôn hy vọng tôi nhanh chóng tìm được một người tốt để lập gia đình, trước đó Kiều Diệc Thần cũng là con rể tốt mà mẹ rất hài lòng và chọn lựa. Nhưng sau lần gây chuyện lớn ở công ty anh, tôi khóc một trận to, cuối cùng bà ấy sợ tôi đau lòng.
Mẹ nhăn mặt nhíu mày kéo tôi sang một bên: “Tri Ý, con đã nghĩ kỹ chưa? Lần trước con bị cậu ta làm tổn thương sâu còn dám tiếp tục?”
Tôi nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Kiều Diệc Thần ngoan ngoãn đứng đằng kia chờ, mỉm cười: “Mẹ từ đầu người bị tổn thương không phải là con, mà là anh ấy.”
Biểu cảm của mẹ tôi, quả thực hết nói nổi.
Nhưng mẹ không nói gì nữa, dù sao trong lòng mẹ luôn hy vọng tôi hạnh phúc.
Sau đó bắt đầu khách khí tiếp đón Kiều Diệc Thần.
Mẹ bắt đầu đưa ra các câu hỏi về hoàn cảnh gia đình đối phương, từ nhỏ đến lớn thế nào.
Sau khi nghe được chuyện tôi và Kiều Diệc Thần học cùng lớp từ nhỏ đến trung học phổ thông, ánh mắt mẹ như hiểu ra tất cả mọi chuyện.
“À, hóa ra là cậu…..tôi nên biết sớm là cậu mới phải.”
Kiều Diệc Thần khó hiểu.
Mẹ tôi thở dài: “Đứa nhỏ Tri Ý này, trước đây rất nghịch ngợm không thích đi học đâu nhưng ngày nào đó không biết tại sao tự nhiên thông suốt, bắt đầu cố gắng học hành, nói là phải thi được trường mình muốn.”
“Cấp hai, cấp ba, mỗi lần thi lên cấp, con bé đều vô cùng cố gắng học để có thể chen chân vào thứ hạng cao trong các bảng xếp hạng.”
“Về sau, tôi và ba con bé phát hiện ra bí mật của nó, trong lớp từ khi còn nhỏ đến năm học cấp ba, đều có một tên bạn học nam không thay đổi.”
“Sau nữa, dưới sự truy hỏi đến cùng của tôi và ba nó thì con bé này mới nói ra sự thật, nói là nhìn bạn nam này rất đẹp, muốn làm bạn học với cậu ấy.”
“Con gái con lứa không biết xấu hổ gì hết nhưng mà chúng tôi nghĩ con bé chỉ đơn thuần thích bạn học đẹp và được học cùng lớp với người đó.”
“Không nghĩ tới…..lại bướng bỉnh thế, che giấu tâm tư rất sâu.”
Thời gian trôi qua đã lâu, bà không nhớ được tên đối phương, chỉ nhớ những việc đó.
Hiển nhiên Kiều Diệc Thần không biết, nhướn mày nhìn tôi.
Bị đào gốc rễ, tôi 囧: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Mẹ tôi cười cười, không thèm nhắc lại.
Bà đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, bỗng Kiều Diệc Thần nắm tay tôi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Tôi ngạc nhiên, không hiểu ý anh.
Anh tự trách: “Tri Ý, anh không biết hóa ra ở nơi anh không nhìn thấy, em luôn cố gắng chạy theo bước chân anh.”
Nói đến thật ra cũng xấu hổ, người này chỉ biết chúng tôi là bạn học trung học.
Trước kia, tôi chưa từng nhắc đến chuyện này, với một là thấy nó không cần thiết, hai là…..do lòng tự trọng đáng ghét tác oai tác quái.
Tôi cười tỏ vẻ không sao: “Tất cả đã là quá khứ rồi, hơn nữa, bởi vì em chạy theo bước chân anh mà con đường học hành đã thi được vào những trường tốt nhất đó….”
Nhắc lại chuyện này, hai chúng tôi không hẹn cùng nhớ tới sự việc thi đại học kia.
Anh muốn nói lại thôi, xong không hỏi thêm gì nữa, như đang dành hết sự kiên nhẫn cho tôi, tôn trọng bí mật của tôi.
Đúng vậy, liên quan đến chuyện tôi thất hẹn vào sáu năm trước, tôi vẫn chưa nói cho anh.
Sau khi ăn cơm tối, tôi lại bắt Kiều Diệc Thần dẫn tôi đi đến trường chúng tôi từng học.
Có lẽ biết tôi muốn nói gì đó, anh luôn im lặng đi bên cạnh người tôi, nắm tay tôi rất chặt.
Tôi cười, chỉ vào vị trí hiện tại chúng tôi đang đứng: “Kiều Diệc Thần, vào đêm ngày thứ năm sau kỳ thi đại học kết thúc, em đứng ở chỗ này.”
Anh sững người như ngừng thở: “Cho nên em đã đến, sau đó nhìn thấy anh…..lên xe rời đi, đúng không? Nhưng tại sao…..tại sao em không gọi anh lại?”
Rất nhanh anh cũng nhớ lại mọi chuyện đêm hôm đó, lại có chút không hiểu thậm chí là nghĩ nếu ngày hôm đó tôi gọi anh lại, thì chúng tôi sẽ không bỏ lỡ, không gặp lại nhau đến sáu năm.
Tất cả mọi thứ sẽ khác.
Tôi cười khổ: “Kiều Diệc Thần, không phải em cố ý thất hẹn, hôm ấy vào ngày thi đại học, ba em xảy ra tai nạn xe, em hoang mang lo sợ chạy đến bệnh viện. Lúc đó trong đầu em hoàn toàn quên mất ước hẹn của chúng ta, chỉ còn lại tình trạng bị thương của ba.”
“Nhưng đến ngày thứ năm ba vào nằm viện, đã mất.”
“Ngày hôm đó trời mưa rất to, em rất đau buồn, điên cuồng chạy từ bệnh viện đến đây, bất giác chạy đến cửa trường học lúc nào không biết, đến khi nhìn thấy anh…em mới nhớ đến ước hẹn của chúng ta.”
“Kiều Diệc Thần, em thừa nhận lúc đó em rất yếu đuối, em tận mắt nhìn thấy anh lên chiếc xe sang đắt, chính tai nghe thấy anh nói ghét em.”
“Em thật sự rất sợ hãi, càng không biết làm sao để đối mặt chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ngồi trên xe, hoàn toàn đi xa……”
“Đừng nói nữa.”
Kiều Diệc Thần ôm tôi, không muốn để tôi nói thêm nữa.
Hai tay anh hơi run rẩy, như không nghĩ tới sự việc lần đó hai người cùng trải qua, tôi đã phải vượt qua trong sự tuyệt vọng bi thương.
“Xin lỗi Tri Ý, lúc ấy anh…..do anh nói không suy nghĩ, anh nghĩ em luôn trêu đùa anh.” Anh xin lỗi tôi, giọng điệu đầy hối lỗi.
Tôi: “Ừm, em biết.”
Đêm tối, chúng tôi ôm nhau rất lâu, cả hai đang dùng sự ấm áp nóng rực của trái tim để xoa dịu quá khứ đau xót và tiếc nuối đã qua.
Sáu năm sau, tại địa điểm cũ, cuối cùng ước hẹn bị chậm trễ của chúng tôi được vẽ nốt một chấm tròn trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.