Chương 64
Meili
15/04/2014
Thoát khỏi
không khí ngột ngạt đầy khói bụi của thành phố, không gian
khoáng đạt, trong lành của vùng biển thật khiến người ta thấy
vô vùng thư thái.
Mai Mai một mình dạo bước bên bờ biển, từng tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, đôi chân Mai Mai ngập trong nước biển mát lạnh, đá những bọt nước lăn tăn, cảm nhận từng cơn gió thổi tới, Mai Mai chợt nghĩ ‘Bố nói đúng, đi du lịch thấy tâm tư thoải mái hơn nhiều… Đã bao lâu mình không đi du lịch rồi nhỉ?’
Hôm nay là buổi tối cuối cùng Mai Mai ở lại Đà Nẵng. Suốt một tuần nay, ngoài những lúc phải giải quyết công việc, thì Mai Mai nghỉ ngơi và đi dạo, không thấy có gì khác thường. Không lẽ lần này do mình suy nghĩ quá nhiều? Bố đơn thuần chỉ muốn mình đi công tác và tranh thủ nghỉ mát?!
Đang vẩn vơ suy nghĩ, thì có một đứa bé nô đùa gần đó, không cẩn thận bị ngã ngay trước mặt Mai Mai. Mai Mai cúi xuống đỡ cậu bé dậy, quần áo cậu bé đã ướt sũng nước.
- Cháu có sao không?
- Bẩn tay rồi.
Cậu nhóc giơ hai bàn tay bị dính đầy cát nhăn nhó.
Mai Mai cười:
-Không sao, không sao. Cháu cho tay xuống đây, sóng xô tới là sẽ cuốn hết cát đi ngay.
Thằng bé làm theo. Rồi thích thú đứng đấy nghịch luôn.
- Thôi đừng nghịch nữa. Cháu đi cùng ai, mau quay về đi kẻo bố mẹ đi tìm.
Cậu bé thôi nghịch sóng, nhìn Mai Mai. Cậu bé cứ nhìn Mai Mai như vậy, nhất thời Mai Mai cũng không biết phải làm gì.
- Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi? Còn không nghe lời là lần sau mẹ không cho đi nữa đâu nghe chưa?
Mẹ cậu bé đến, môi bặm lại quở trách. Cậu bé không để ý lời mẹ nói, hồn nhiên đáp:
- Mẹ ơi, vừa nãy con bị ngã, là cô xinh xinh này đỡ con dậy, còn rửa tay cho con nữa.
Mẹ cậu bé nhìn Mai Mai:
- Ôi, cám ơn cô nhé.
- Uhm.. không có gì, chị nên để ý cháu nhỏ nhiều hơn.
- Cô ơi, cô xinh hơn cả cô diễn viên trên ti vi mà bố cháu thích đấy!
- Cái thằng bé này. Thôi, cám ơn cô, mẹ con tôi đi trước nhé.
Mai Mai vẫy tay chào cậu bé. Lần đầu tiên, cô thấy trẻ con thật đáng yêu, hay là tại cô chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ.
- Mai Mai.
Cô gái cũng đang đi dạo trên bờ biển, đứng đối diện với Mai Mai gọi lớn.
- Không ngờ lại gặp cô ở đây. Cùng đi dạo nhé!
Không chờ Mai Mai trả lời, Thùy Linh đã chạy lại kéo Mai Mai đi.
- Có phải cô còn giận tôi vụ lần trước không?
Đúng là ấn tượng của Mai Mai về Thùy Linh không tốt đẹp gì, nhưng lần cô ta làm loạn trước cổng công ty, Mai Mai từ đầu đã không để bụng rồi.
- Không.
- Uhm… Dạo này cô có gặp Hải Nam không?
Cô ta lại bắt đầu nghi ngờ về mối quan hệ của mình với Hải Nam đây mà.
- Cũng phải hai tuần rồi không gặp.
Hai người bước đi ngang nhau, Mai Mai không nhìn được gương mặt của Thùy Linh nhưng qua giọng nói thấy cô ta không hề có ý muốn gây sự gì hết.
- Tôi và anh ý chia tay rồi.
Mai Mai nghe mà thấy hơi kì lạ, nếu hai người họ chia tay thật thì đáng lẽ Thùy Linh phải trút giận lên cô mới phải, dù gì cô ta cũng từng nghi ngờ cô là kẻ thứ ba.
- Cô đúng là rất giỏi đóng kịch. – Thùy Linh nói – Rõ ràng trong lòng đang rất vui mà ngoài mặt cứ làm như không quan tâm.
Mai Mai cười nhạt, ‘ Vừa mới nghĩ về cô ta tốt hơn một chút nào ngờ vẫn chứng nào tật đấy.’
- Cô cho rằng tôi đang đóng kịch? Chuyện của hai người tại sao tôi lại phải vui?
Thùy Linh dừng lại nhìn Mai Mai:
- Không phải cô và Hải Nam… Anh ấy nói rằng anh ấy không thể thiếu cô.
Mai Mai cười khẩy.
- Vậy cô có thể thiếu anh ta sao?
Thùy Linh lắc đầu:
- …Nhưng nếu cố gắng níu kéo một người không yêu mình thì cũng chẳng có kết quả.
Cô gái này cũng là người rất có lý trí. – Mai Mai nghĩ.
- Còn cô? – Thùy Linh hỏi – Cô có tình cảm với Hải Nam?
Mai Mai quay người bước tiếp:
- Với tôi anh ta đơn thuần chỉ là một đối tác.
- Vậy mà anh ấy lại rất thích cô… Cô có người yêu rồi phải không?
Mai Mai không đáp nhưng sắc mặt đã có chút thay đổi.
- Cô đã từng yêu chưa? – Thùy Linh lại hỏi.
Mình đã từng yêu chưa? Cô lại nghĩ đến quãng thời gian bên Nhất Bảo, nghĩ đến tình cảm Nhất Bảo dành cho cô, và tình cảm của cô giờ đây dành cho anh.
- Tôi không biết… như vậy có được gọi là tình yêu không?!
Mai Mai một mình dạo bước bên bờ biển, từng tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, đôi chân Mai Mai ngập trong nước biển mát lạnh, đá những bọt nước lăn tăn, cảm nhận từng cơn gió thổi tới, Mai Mai chợt nghĩ ‘Bố nói đúng, đi du lịch thấy tâm tư thoải mái hơn nhiều… Đã bao lâu mình không đi du lịch rồi nhỉ?’
Hôm nay là buổi tối cuối cùng Mai Mai ở lại Đà Nẵng. Suốt một tuần nay, ngoài những lúc phải giải quyết công việc, thì Mai Mai nghỉ ngơi và đi dạo, không thấy có gì khác thường. Không lẽ lần này do mình suy nghĩ quá nhiều? Bố đơn thuần chỉ muốn mình đi công tác và tranh thủ nghỉ mát?!
Đang vẩn vơ suy nghĩ, thì có một đứa bé nô đùa gần đó, không cẩn thận bị ngã ngay trước mặt Mai Mai. Mai Mai cúi xuống đỡ cậu bé dậy, quần áo cậu bé đã ướt sũng nước.
- Cháu có sao không?
- Bẩn tay rồi.
Cậu nhóc giơ hai bàn tay bị dính đầy cát nhăn nhó.
Mai Mai cười:
-Không sao, không sao. Cháu cho tay xuống đây, sóng xô tới là sẽ cuốn hết cát đi ngay.
Thằng bé làm theo. Rồi thích thú đứng đấy nghịch luôn.
- Thôi đừng nghịch nữa. Cháu đi cùng ai, mau quay về đi kẻo bố mẹ đi tìm.
Cậu bé thôi nghịch sóng, nhìn Mai Mai. Cậu bé cứ nhìn Mai Mai như vậy, nhất thời Mai Mai cũng không biết phải làm gì.
- Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi? Còn không nghe lời là lần sau mẹ không cho đi nữa đâu nghe chưa?
Mẹ cậu bé đến, môi bặm lại quở trách. Cậu bé không để ý lời mẹ nói, hồn nhiên đáp:
- Mẹ ơi, vừa nãy con bị ngã, là cô xinh xinh này đỡ con dậy, còn rửa tay cho con nữa.
Mẹ cậu bé nhìn Mai Mai:
- Ôi, cám ơn cô nhé.
- Uhm.. không có gì, chị nên để ý cháu nhỏ nhiều hơn.
- Cô ơi, cô xinh hơn cả cô diễn viên trên ti vi mà bố cháu thích đấy!
- Cái thằng bé này. Thôi, cám ơn cô, mẹ con tôi đi trước nhé.
Mai Mai vẫy tay chào cậu bé. Lần đầu tiên, cô thấy trẻ con thật đáng yêu, hay là tại cô chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ.
- Mai Mai.
Cô gái cũng đang đi dạo trên bờ biển, đứng đối diện với Mai Mai gọi lớn.
- Không ngờ lại gặp cô ở đây. Cùng đi dạo nhé!
Không chờ Mai Mai trả lời, Thùy Linh đã chạy lại kéo Mai Mai đi.
- Có phải cô còn giận tôi vụ lần trước không?
Đúng là ấn tượng của Mai Mai về Thùy Linh không tốt đẹp gì, nhưng lần cô ta làm loạn trước cổng công ty, Mai Mai từ đầu đã không để bụng rồi.
- Không.
- Uhm… Dạo này cô có gặp Hải Nam không?
Cô ta lại bắt đầu nghi ngờ về mối quan hệ của mình với Hải Nam đây mà.
- Cũng phải hai tuần rồi không gặp.
Hai người bước đi ngang nhau, Mai Mai không nhìn được gương mặt của Thùy Linh nhưng qua giọng nói thấy cô ta không hề có ý muốn gây sự gì hết.
- Tôi và anh ý chia tay rồi.
Mai Mai nghe mà thấy hơi kì lạ, nếu hai người họ chia tay thật thì đáng lẽ Thùy Linh phải trút giận lên cô mới phải, dù gì cô ta cũng từng nghi ngờ cô là kẻ thứ ba.
- Cô đúng là rất giỏi đóng kịch. – Thùy Linh nói – Rõ ràng trong lòng đang rất vui mà ngoài mặt cứ làm như không quan tâm.
Mai Mai cười nhạt, ‘ Vừa mới nghĩ về cô ta tốt hơn một chút nào ngờ vẫn chứng nào tật đấy.’
- Cô cho rằng tôi đang đóng kịch? Chuyện của hai người tại sao tôi lại phải vui?
Thùy Linh dừng lại nhìn Mai Mai:
- Không phải cô và Hải Nam… Anh ấy nói rằng anh ấy không thể thiếu cô.
Mai Mai cười khẩy.
- Vậy cô có thể thiếu anh ta sao?
Thùy Linh lắc đầu:
- …Nhưng nếu cố gắng níu kéo một người không yêu mình thì cũng chẳng có kết quả.
Cô gái này cũng là người rất có lý trí. – Mai Mai nghĩ.
- Còn cô? – Thùy Linh hỏi – Cô có tình cảm với Hải Nam?
Mai Mai quay người bước tiếp:
- Với tôi anh ta đơn thuần chỉ là một đối tác.
- Vậy mà anh ấy lại rất thích cô… Cô có người yêu rồi phải không?
Mai Mai không đáp nhưng sắc mặt đã có chút thay đổi.
- Cô đã từng yêu chưa? – Thùy Linh lại hỏi.
Mình đã từng yêu chưa? Cô lại nghĩ đến quãng thời gian bên Nhất Bảo, nghĩ đến tình cảm Nhất Bảo dành cho cô, và tình cảm của cô giờ đây dành cho anh.
- Tôi không biết… như vậy có được gọi là tình yêu không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.