Chương 72
Meili
18/07/2013
Tại căn hộ của Jimmy.
Alice kể lại mọi chuyện cho Jimmy.
- Không ngờ tên khốn này đã nắm được chỗ yếu của anh… Hừ, mất bao nhiêu công che đậy.
Alice mặt mày hằm hằm tức tối.
- Anh vẫn bình tĩnh vậy được à. Tiếp theo anh định thế nào đây?
Jimmy đưa cốc cà phê cho Alice, Alice lườm Jimmy một cái vì không thể chịu nổi thái độ bình thản như không của anh.
Jimmy đút tay túi quần, ra đứng bên cửa sổ, nhìn vô định.
- Đúng là có thể lường được trước, nhưng không thể lường được hết.
***
Mai Mai đang vùi đầu vào đống giấy tờ, nghe thấy tiếng bước chân đi vào, tưởng là người trợ lí, khó chịu nói:
- Vào sao không gõ cửa?
- ………..
Không nghe thấy tiếng trả lời, Mai Mai ngẩng đầu định mắng, nhưng vừa ngẩng lên thì tròn mắt:
- Anh… Có việc gì vậy?
Jimmy mỉm cười:
- Tôi có thể mời cô đi ăn không?
Mai Mai kinh ngạc, ấp úng không biết nói gì.
Dù cảm thấy rất lạ, và thực lòng, cô không muốn một mình ở bên Jimmy, bởi vì cô sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô sẽ lại nhớ về Nhất Bảo. Nhưng Mai Mai vẫn đồng ý đi cùng Jimmy.
Trên chiếc ô tô, mọi thứ như đang quay trở về bốn năm trước, khi Nhất Bảo còn đang ở bên cô. Nhất Bảo cũng ngồi ở vị trí cầm lái của Jimmy, còn Mai Mai ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Hai người họ đã luôn ngồi bên nhau như vậy, cười cười nói nói, Mai Mai luôn cười rạng rỡ khi ở bên Nhất Bảo, dường như khi ở bên anh cô không bao giờ hết chuyện và cũng không bao giờ hết niềm vui.
Còn bây giờ, người ngồi cạnh cô, ngoại trừ việc giống người con trai cô yêu một cách kì lạ thì tất cả đã thay đổi, không một lời nói, không một tiếng cười, và cả con người Mai Mai cũng đã thay đổi, một Mai Mai vô tư, hồn nhiên đã là chuyện của bốn năm về trước.
Mai Mai không biết Jimmy đang đưa mình đi đâu, cô cũng không muốn hỏi.
Jimmy đưa Mai Mai đến một nhà hàng, đồ ăn gọi đầy cả một cái bàn to.
- Còn ai nữa không? Nếu chỉ có hai chúng ta thì không cần gọi nhiều vậy đâu. – Mai Mai nói.
- Cứ ăn đi rồi tính.
Jimmy nói rồi tay không ngừng gắp đồ ăn vào bát cho Mai Mai.
- Thôi.. thôi.. nhiều quá rồi đấy. – Mai Mai gàn, rồi lấy đũa của mình gắp bớt ra.
Đôi mắt Jimmy đột nhiên co lại, trong đôi mắt sâu ấy dường như có quá nhiều tâm sự. Jimmy gật nhẹ đầu rồi đưa cốc bia trên bàn lên miệng.
Mai Mai cảm thấy Jimmy hôm nay hơi lạ, cô thấy hơi khó xử, và cũng không quên nhắc mình không được tưởng bở. Không biết làm gì, Mai Mai đành cặm cụi ngồi ăn.
Jimmy từ tốn đặt cốc bia đã uống cạn lên bàn, cốc thứ hai chuẩn bị được cầm lên.
- Anh cũng phải ăn đi chứ, đâu thể chỉ ngồi uống bia.
Mai Mai nhìn Jimmy nói, khi nhận được ánh mắt Jimmy nhìn cô, Mai Mai lại cúi đầu xuống cái bát của mình, ánh mắt của Jimmy nhìn cô làm cô luống cuống, đó như là cái nhìn ân cần quá mức đồng nghiệp, và nó làm cô nhớ đến Nhất Bảo.
Nhìn cốc bia đầy trong tay Jimmy, Mai Mai giằng lấy, đưa lên miệng. Mai Mai uống liền không nghỉ, cô không để ý thấy gương mặt của Jimmy khi ấy đau khổ đến mức nào.
Mai Mai đặt cốc bia đã giải quyết sạch sẽ xuống bàn, cô bất giác cười với Jimmy, nhưng cùng lúc đó, đôi mắt cô đỏ lên và nhòe nước.
Mai Mai gượng cười thật tươi:
- Tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Cánh cửa phòng vệ sinh đóng lại thì nước mắt của Mai Mai cũng tuôn ra như mưa…
Khi có thể bình tĩnh trở lại, Mai Mai quay trở lại bàn ăn, nhưng Jimmy không còn ở đó. Đang ngơ ngác thì người phục vụ đến nói với Mai Mai rằng người đi cùng cô đang chờ cô ở trên tầng thượng. Vì Jimmy và Mai Mai ăn trong một nhà hàng ở trung tâm thương mại, mà trung tâm thương mại này cao tới 30 tầng. Mai Mai đi thang máy lên tầng thượng, trên này hoàn toàn không có một bóng người. Cô đi ra phía sân thượng, ở đầu sân bên kia, Jimmy đang đứng quay lưng về phía cô. Đã tự dằn lòng bao nhiêu lần rồi, nhưng làm sao có thể quên được khi bóng dáng của họ cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt.
Nhất Bảo, có phải anh đang muốn gửi gắm điều gì cho em không? Nếu không tại sao lại đối xử với em như vậy?
Jimmy quay lại, hai người từ từ tiến lại gần nhau. Trên nóc của tòa nhà cao tầng, gió thổi sẽ mạnh hơn khi ở những chỗ dưới, và trong lòng của cả hai người lúc này cũng đang có không biết bao nhiêu đợt gió đang thổi.
Khi Mai Mai còn cách Jimmy một sải tay, anh bất chợt đưa tay đặt lên vai Mai Mai rồi kéo cô lại sát vào mình. Mai Mai bị bất ngờ, cô giãy dụa để thoát ra, nhưng Jimmy lại siết chặt hơn vòng tay của mình, anh nói như van nài:
- Đừng động đậy.
Giọng nói trầm nhỏ vang lên bên tai Mai Mai, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Nhất Bảo.
Ở trong vòng tay anh, Mai Mai thấy ấm áp vô cùng, hơi ấm mà cô đã mong chờ, hơi ấm làm tan chảy những băng giá trong trái tim cô.
Mai Mai cũng dần dần vòng tay mình ôm lấy tấm lưng to lớn của Jimmy… cô đã quên mất người này không phải Nhất Bảo.
- Em đồng ý làm bạn gái của anh nhé! – Giọng nói trầm ấm lại vang lên.
Tất cả những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi vừa rồi vụt qua như một giấc mơ giữa ban ngày. Mai Mai mở đôi mắt như tỉnh khỏi giấc mộng.
- Không thể… - Cô yếu ớt trả lời.
Tách mình ra khỏi vòng tay của Jimmy. Cô nhìn Jimmy đau khổ.
- Anh cũng biết anh rất giống người con trai mà tôi yêu. Nếu như tôi nhận lời thì chỉ vì anh rất giống anh ấy, chứ không phải vì tôi yêu con người của anh.
- Vậy em hãy cứ coi anh như người con trai đó đi…
- Làm sao có thể như thế được chứ – Mai Mai cắt ngang - … làm như vậy, tôi sẽ thấy rất có lỗi …với cả hai người… Anh có hiểu không?!
Jimmy lại ôm Mai Mai vào lòng:
- Hãy cho anh một cơ hội, Mai Mai.
Mai Mai trong lòng rất muốn khóc nhưng cô chẳng thể khóc nổi nữa. Im lặng một hồi, Mai Mai nói như không còn chút hơi nào:
- …Xin lỗi.
Alice kể lại mọi chuyện cho Jimmy.
- Không ngờ tên khốn này đã nắm được chỗ yếu của anh… Hừ, mất bao nhiêu công che đậy.
Alice mặt mày hằm hằm tức tối.
- Anh vẫn bình tĩnh vậy được à. Tiếp theo anh định thế nào đây?
Jimmy đưa cốc cà phê cho Alice, Alice lườm Jimmy một cái vì không thể chịu nổi thái độ bình thản như không của anh.
Jimmy đút tay túi quần, ra đứng bên cửa sổ, nhìn vô định.
- Đúng là có thể lường được trước, nhưng không thể lường được hết.
***
Mai Mai đang vùi đầu vào đống giấy tờ, nghe thấy tiếng bước chân đi vào, tưởng là người trợ lí, khó chịu nói:
- Vào sao không gõ cửa?
- ………..
Không nghe thấy tiếng trả lời, Mai Mai ngẩng đầu định mắng, nhưng vừa ngẩng lên thì tròn mắt:
- Anh… Có việc gì vậy?
Jimmy mỉm cười:
- Tôi có thể mời cô đi ăn không?
Mai Mai kinh ngạc, ấp úng không biết nói gì.
Dù cảm thấy rất lạ, và thực lòng, cô không muốn một mình ở bên Jimmy, bởi vì cô sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô sẽ lại nhớ về Nhất Bảo. Nhưng Mai Mai vẫn đồng ý đi cùng Jimmy.
Trên chiếc ô tô, mọi thứ như đang quay trở về bốn năm trước, khi Nhất Bảo còn đang ở bên cô. Nhất Bảo cũng ngồi ở vị trí cầm lái của Jimmy, còn Mai Mai ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Hai người họ đã luôn ngồi bên nhau như vậy, cười cười nói nói, Mai Mai luôn cười rạng rỡ khi ở bên Nhất Bảo, dường như khi ở bên anh cô không bao giờ hết chuyện và cũng không bao giờ hết niềm vui.
Còn bây giờ, người ngồi cạnh cô, ngoại trừ việc giống người con trai cô yêu một cách kì lạ thì tất cả đã thay đổi, không một lời nói, không một tiếng cười, và cả con người Mai Mai cũng đã thay đổi, một Mai Mai vô tư, hồn nhiên đã là chuyện của bốn năm về trước.
Mai Mai không biết Jimmy đang đưa mình đi đâu, cô cũng không muốn hỏi.
Jimmy đưa Mai Mai đến một nhà hàng, đồ ăn gọi đầy cả một cái bàn to.
- Còn ai nữa không? Nếu chỉ có hai chúng ta thì không cần gọi nhiều vậy đâu. – Mai Mai nói.
- Cứ ăn đi rồi tính.
Jimmy nói rồi tay không ngừng gắp đồ ăn vào bát cho Mai Mai.
- Thôi.. thôi.. nhiều quá rồi đấy. – Mai Mai gàn, rồi lấy đũa của mình gắp bớt ra.
Đôi mắt Jimmy đột nhiên co lại, trong đôi mắt sâu ấy dường như có quá nhiều tâm sự. Jimmy gật nhẹ đầu rồi đưa cốc bia trên bàn lên miệng.
Mai Mai cảm thấy Jimmy hôm nay hơi lạ, cô thấy hơi khó xử, và cũng không quên nhắc mình không được tưởng bở. Không biết làm gì, Mai Mai đành cặm cụi ngồi ăn.
Jimmy từ tốn đặt cốc bia đã uống cạn lên bàn, cốc thứ hai chuẩn bị được cầm lên.
- Anh cũng phải ăn đi chứ, đâu thể chỉ ngồi uống bia.
Mai Mai nhìn Jimmy nói, khi nhận được ánh mắt Jimmy nhìn cô, Mai Mai lại cúi đầu xuống cái bát của mình, ánh mắt của Jimmy nhìn cô làm cô luống cuống, đó như là cái nhìn ân cần quá mức đồng nghiệp, và nó làm cô nhớ đến Nhất Bảo.
Nhìn cốc bia đầy trong tay Jimmy, Mai Mai giằng lấy, đưa lên miệng. Mai Mai uống liền không nghỉ, cô không để ý thấy gương mặt của Jimmy khi ấy đau khổ đến mức nào.
Mai Mai đặt cốc bia đã giải quyết sạch sẽ xuống bàn, cô bất giác cười với Jimmy, nhưng cùng lúc đó, đôi mắt cô đỏ lên và nhòe nước.
Mai Mai gượng cười thật tươi:
- Tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Cánh cửa phòng vệ sinh đóng lại thì nước mắt của Mai Mai cũng tuôn ra như mưa…
Khi có thể bình tĩnh trở lại, Mai Mai quay trở lại bàn ăn, nhưng Jimmy không còn ở đó. Đang ngơ ngác thì người phục vụ đến nói với Mai Mai rằng người đi cùng cô đang chờ cô ở trên tầng thượng. Vì Jimmy và Mai Mai ăn trong một nhà hàng ở trung tâm thương mại, mà trung tâm thương mại này cao tới 30 tầng. Mai Mai đi thang máy lên tầng thượng, trên này hoàn toàn không có một bóng người. Cô đi ra phía sân thượng, ở đầu sân bên kia, Jimmy đang đứng quay lưng về phía cô. Đã tự dằn lòng bao nhiêu lần rồi, nhưng làm sao có thể quên được khi bóng dáng của họ cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt.
Nhất Bảo, có phải anh đang muốn gửi gắm điều gì cho em không? Nếu không tại sao lại đối xử với em như vậy?
Jimmy quay lại, hai người từ từ tiến lại gần nhau. Trên nóc của tòa nhà cao tầng, gió thổi sẽ mạnh hơn khi ở những chỗ dưới, và trong lòng của cả hai người lúc này cũng đang có không biết bao nhiêu đợt gió đang thổi.
Khi Mai Mai còn cách Jimmy một sải tay, anh bất chợt đưa tay đặt lên vai Mai Mai rồi kéo cô lại sát vào mình. Mai Mai bị bất ngờ, cô giãy dụa để thoát ra, nhưng Jimmy lại siết chặt hơn vòng tay của mình, anh nói như van nài:
- Đừng động đậy.
Giọng nói trầm nhỏ vang lên bên tai Mai Mai, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Nhất Bảo.
Ở trong vòng tay anh, Mai Mai thấy ấm áp vô cùng, hơi ấm mà cô đã mong chờ, hơi ấm làm tan chảy những băng giá trong trái tim cô.
Mai Mai cũng dần dần vòng tay mình ôm lấy tấm lưng to lớn của Jimmy… cô đã quên mất người này không phải Nhất Bảo.
- Em đồng ý làm bạn gái của anh nhé! – Giọng nói trầm ấm lại vang lên.
Tất cả những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi vừa rồi vụt qua như một giấc mơ giữa ban ngày. Mai Mai mở đôi mắt như tỉnh khỏi giấc mộng.
- Không thể… - Cô yếu ớt trả lời.
Tách mình ra khỏi vòng tay của Jimmy. Cô nhìn Jimmy đau khổ.
- Anh cũng biết anh rất giống người con trai mà tôi yêu. Nếu như tôi nhận lời thì chỉ vì anh rất giống anh ấy, chứ không phải vì tôi yêu con người của anh.
- Vậy em hãy cứ coi anh như người con trai đó đi…
- Làm sao có thể như thế được chứ – Mai Mai cắt ngang - … làm như vậy, tôi sẽ thấy rất có lỗi …với cả hai người… Anh có hiểu không?!
Jimmy lại ôm Mai Mai vào lòng:
- Hãy cho anh một cơ hội, Mai Mai.
Mai Mai trong lòng rất muốn khóc nhưng cô chẳng thể khóc nổi nữa. Im lặng một hồi, Mai Mai nói như không còn chút hơi nào:
- …Xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.