Chương 208: Anh Nhớ Em 2
Công Tử Như Tuyết
01/09/2017
Âm thanh thì thầm
Nỉ non
Nghe thanh âm có chút báo oán của tiểu nha đầu từ đầu bên kia điện thoại, khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhếch.
Còn tưởng rằng, chỉ có anh mới nhớ cô, thì ra, cô cũng giống như anh.
"Chỗ em hiện giờ chắc đang là rạng sáng?"
"Ừ, hơn ba giờ, còn chỗ của anh?"
"Chỗ của anh mới chỉ 12h trưa thôi."
Nước A lệch 4h đồng hồ so với thượng hải chỗ của anh hiện tại là ban ngày.
Đối với việc chênh lệch múi giờ, từ trước đến giờ Lãnh Tiểu Dã vốn cũng không quá quan tâm.
Nhưng bây giờ, nghe thanh âm của anh cách mấy mươi ngàn km truyền đến, cô đột nhiên cảm thấy xúc động lạ thường.
Anh đang ở dưới ánh nắng mặt trời, còn cô, lại đang ở trong bóng đêm lành lạnh, thế giới này thật đúng là rất kỳ diệu!
"Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn trên máy bay rồi, còn em, có ăn uống đầy đủ không đấy?"
"Đương nhiên là có, em cho anh biết, em và ba mẹ cùng với Thẩm Ninh ăn toàn món đặc sản không nhé, nhất là món Cua ấy, làm siêu ngon luôn. Lần sau đợi anh đến đây, em dẫn anh đến đó ăn…. Còn có món xà lách thập cẩm, hình như là một loại rau dại, ăn cũng rất ngon..."
Cô ở bên này điện thoại nói, hắn ở đầu kia điện thoại nghe.
Một người nói không biết mệt mỏi, một người lại nghe vô cùng chăm chú.
Mãi cho đến khi xe của Hoàng Phủ Diệu Dương lái vào trang viên, lúc dừng lại ở cuối bậc thang mà hai người vẫn chưa ‘nấu cháo’ điện thoại xong.
Nói hồi lâu, Lãnh Tiểu Dã lại nhớ đến chuyện chính cần nói, "Đúng rồi, ba em nói muốn đánh anh một trận…”
"Đánh anh? Vì sao? !" Hoàng Phủ Diệu Dương bước lên bậc thang, đi vào phòng khách, một tay giữ chặt di động, tay kia giơ cao để lão quản gia giúp anh cởi âu phục áo khoác.
"Bởi vì..." Lãnh Tiểu Dã mới nói hai chữ, điện thoại lại bị mất tín hiệu lần nữa, nhưng cô vẫn còn chưa hay biết, vẫn nói không ngừng, "Bởi vì chuyện của hai chúng ta bị ba em phát hiện rồi, ba em rất tức giận, hậu quả đương nhiên rất nghiêm trọng."
Cô cố ý trêu anh, kết quả, lại không nghe thấy bên kia đáp lại.
"Hoàng Phủ Diệu Dương? !"
Cô nghi ngờ nhìn nhìn di động, thì ra lại đã mất tín hiệu lần nữa.
Kỳ quái? !
Cô vội vàng lại đem số điện thoại gọi qua, kết quả nhấn thế nào cũng không gọi đi được.
"Sao lại thế này nhỉ? !" Lãnh Tiểu Dã đang nghiên cứu di động của mình, chợt nghe tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, khóa cửa khẽ xoay, Thẩm Ninh mắt nhập nhèm đứng ở ngoài cửa.
"Tiểu Ninh? !" Nhìn Thẩm Ninh đang mặc áo ngủ đứng ở trước cửa phòng cô, Lãnh Tiểu Dã ngơ ngác ngẩng mặt lên, "Cậu… Cậu làm sao vậy? ! Khuya rồi sao không chịu đi ngủ?”
"Cậu nghĩ tớ không muốn ngủ sao? !" Thẩm Ninh híp mắt đi tới, đưa điện thoại di động về hướng cô, "Hai người bệnh thần kinh các cậu ít nhất cũng phải để tớ ngủ chứ!"
Đang ngủ thật ngon, bị một cú điện thoại từ bên kia đại dương làm tỉnh giấc.
Kết quả đối phương lại nói, muốn tìm Lãnh Tiểu Dã.
Thẩm Ninh dù bình tĩnh mấy cũng choáng váng.
Lãnh Tiểu Dã đưa tay tiếp nhận điện thoại của cô, thấy dãy số trên màn hình là số điện thoại của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Cô vội vàng đưa điện thoại di động đưa đến bên tai, " A lô?"
"Vừa rồi đột nhiên mất tín hiệu, anh gọi lại cho em mấy lần vẫn không được, không có việc gì chứ?"
"Không có, có thể là di động xảy ra vấn đề." Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Ninh đang đứng bên cạnh giường, "Chờ một chút..."
Đưa tay che ống nghe, cô áy náy nhìn Thẩm Ninh cười nịnh nọt
"Tiểu Ninh, chị Ninh, Ninh đại tiểu thư... Xin lỗi, xin lỗi nha, bây giờ ngài hãy quay về giường, trùm chăn lại và ngủ thật ngon! Ngày mai, ngài bảo tiểu nhân làm gì, tiểu nhân sẽ phục vụ ngài ngay lập tức, giặt tất thúi của ngài cũng ok luôn, hì hì..."
Thẩm Ninh liếc cô một cái, xoay người lại đi ngủ.
"Điện thoại của em không gọi được." Thanh âm của Hoàng Phủ Diệu Dương vang lên lần nữa, "Vừa rồi em nói ba em muốn đánh anh, tại sao thế?”
Nỉ non
Nghe thanh âm có chút báo oán của tiểu nha đầu từ đầu bên kia điện thoại, khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhếch.
Còn tưởng rằng, chỉ có anh mới nhớ cô, thì ra, cô cũng giống như anh.
"Chỗ em hiện giờ chắc đang là rạng sáng?"
"Ừ, hơn ba giờ, còn chỗ của anh?"
"Chỗ của anh mới chỉ 12h trưa thôi."
Nước A lệch 4h đồng hồ so với thượng hải chỗ của anh hiện tại là ban ngày.
Đối với việc chênh lệch múi giờ, từ trước đến giờ Lãnh Tiểu Dã vốn cũng không quá quan tâm.
Nhưng bây giờ, nghe thanh âm của anh cách mấy mươi ngàn km truyền đến, cô đột nhiên cảm thấy xúc động lạ thường.
Anh đang ở dưới ánh nắng mặt trời, còn cô, lại đang ở trong bóng đêm lành lạnh, thế giới này thật đúng là rất kỳ diệu!
"Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn trên máy bay rồi, còn em, có ăn uống đầy đủ không đấy?"
"Đương nhiên là có, em cho anh biết, em và ba mẹ cùng với Thẩm Ninh ăn toàn món đặc sản không nhé, nhất là món Cua ấy, làm siêu ngon luôn. Lần sau đợi anh đến đây, em dẫn anh đến đó ăn…. Còn có món xà lách thập cẩm, hình như là một loại rau dại, ăn cũng rất ngon..."
Cô ở bên này điện thoại nói, hắn ở đầu kia điện thoại nghe.
Một người nói không biết mệt mỏi, một người lại nghe vô cùng chăm chú.
Mãi cho đến khi xe của Hoàng Phủ Diệu Dương lái vào trang viên, lúc dừng lại ở cuối bậc thang mà hai người vẫn chưa ‘nấu cháo’ điện thoại xong.
Nói hồi lâu, Lãnh Tiểu Dã lại nhớ đến chuyện chính cần nói, "Đúng rồi, ba em nói muốn đánh anh một trận…”
"Đánh anh? Vì sao? !" Hoàng Phủ Diệu Dương bước lên bậc thang, đi vào phòng khách, một tay giữ chặt di động, tay kia giơ cao để lão quản gia giúp anh cởi âu phục áo khoác.
"Bởi vì..." Lãnh Tiểu Dã mới nói hai chữ, điện thoại lại bị mất tín hiệu lần nữa, nhưng cô vẫn còn chưa hay biết, vẫn nói không ngừng, "Bởi vì chuyện của hai chúng ta bị ba em phát hiện rồi, ba em rất tức giận, hậu quả đương nhiên rất nghiêm trọng."
Cô cố ý trêu anh, kết quả, lại không nghe thấy bên kia đáp lại.
"Hoàng Phủ Diệu Dương? !"
Cô nghi ngờ nhìn nhìn di động, thì ra lại đã mất tín hiệu lần nữa.
Kỳ quái? !
Cô vội vàng lại đem số điện thoại gọi qua, kết quả nhấn thế nào cũng không gọi đi được.
"Sao lại thế này nhỉ? !" Lãnh Tiểu Dã đang nghiên cứu di động của mình, chợt nghe tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, khóa cửa khẽ xoay, Thẩm Ninh mắt nhập nhèm đứng ở ngoài cửa.
"Tiểu Ninh? !" Nhìn Thẩm Ninh đang mặc áo ngủ đứng ở trước cửa phòng cô, Lãnh Tiểu Dã ngơ ngác ngẩng mặt lên, "Cậu… Cậu làm sao vậy? ! Khuya rồi sao không chịu đi ngủ?”
"Cậu nghĩ tớ không muốn ngủ sao? !" Thẩm Ninh híp mắt đi tới, đưa điện thoại di động về hướng cô, "Hai người bệnh thần kinh các cậu ít nhất cũng phải để tớ ngủ chứ!"
Đang ngủ thật ngon, bị một cú điện thoại từ bên kia đại dương làm tỉnh giấc.
Kết quả đối phương lại nói, muốn tìm Lãnh Tiểu Dã.
Thẩm Ninh dù bình tĩnh mấy cũng choáng váng.
Lãnh Tiểu Dã đưa tay tiếp nhận điện thoại của cô, thấy dãy số trên màn hình là số điện thoại của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Cô vội vàng đưa điện thoại di động đưa đến bên tai, " A lô?"
"Vừa rồi đột nhiên mất tín hiệu, anh gọi lại cho em mấy lần vẫn không được, không có việc gì chứ?"
"Không có, có thể là di động xảy ra vấn đề." Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Ninh đang đứng bên cạnh giường, "Chờ một chút..."
Đưa tay che ống nghe, cô áy náy nhìn Thẩm Ninh cười nịnh nọt
"Tiểu Ninh, chị Ninh, Ninh đại tiểu thư... Xin lỗi, xin lỗi nha, bây giờ ngài hãy quay về giường, trùm chăn lại và ngủ thật ngon! Ngày mai, ngài bảo tiểu nhân làm gì, tiểu nhân sẽ phục vụ ngài ngay lập tức, giặt tất thúi của ngài cũng ok luôn, hì hì..."
Thẩm Ninh liếc cô một cái, xoay người lại đi ngủ.
"Điện thoại của em không gọi được." Thanh âm của Hoàng Phủ Diệu Dương vang lên lần nữa, "Vừa rồi em nói ba em muốn đánh anh, tại sao thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.