Chương 66: Chương 116+117
Công Tử Như Tuyết
05/06/2017
Tiễn cô ra tới cửa, Kiều vẫy tay gọi một người cấp dưới đến, "Anh ta sẽ
đưa con về, nếu như không phát sinh tình huống gì đặc biết thì đừng nên
liên lạc với chú, chú sẽ chủ động liên lạc với con, phải nhớ luôn cẩn
thận.
"Tiểu Dã, đột nhiên chú cảm thấy hối hận."
Ôm Kiều một cái, Lãnh Tiểu Dã cười an ủi ông.
"Ngài yên tâm đi, không chết được đâu, đừng quên, con được tự tay cha con huấn luyện."
Kiều trịnh trọng gật đầu.
Người trợ lý đi lên phía trước, đem cây gậy đã được chuẩn bị đưa cho cô, "Lãnh tiểu thư, đi thôi."
"Được." Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cậy gậy, vẫy tay với Kiều, rồi đi theo trợ lý xuống lầu.
Trong bãi đậu xe, đã sớm có xe đợi cô.
Đó là một chiếc xe màu đen rất bình thường, rất nhanh đã lái ra khỏi tòa nhà, chạy trong nội thành mấy vòng.
Sau, dừng lại bên ngoài một ngõ nhỏ, một chiếc Cadillac được màu hồng vô cùng tao nhã được kéo ra.
Lúc ngồi vào trong ze, Lãnh Tiểu Dã liền âm thầm quyết định.
Chờ khi hoàn thành nhiệm vụ xong, nhất định phải bắt Kiều thề giữ bí mật cho cô, không thể để chuyện này cho đám anh chị em cô biết.
Nếu không, nhất định cô sẽ bị cười nhạo cả đời.
Chiếc Cadillac chạy rêu rao khắp nội thành, dừng lại trước một khu nhà cao cấp, Lãnh Tiểu Dã chưa kihp bước chân xuống, đã thấy một cô gái trên dưới ba mươi tuổi, dẫn theo một người con trai trẻ tuổi đi xuống, người con trai mặc tây trang chủ động mở cửa cho cô, còn cô gái lập tức vươn tay đỡ lấy cánh tay cô.
"Xin chào tiểu thư Hứa Tiểu Dã, tôi là trợ lý riêng của ngài Annie, còn người này là vệ sĩ kiêm trợ lý, Trần Tư Viễn."
"Annie, tên thô tục?" Lãnh Tiểu Dã cố ý liếc một cái, tư thế dốt nát kiêu ngạo, liếc nhìn vệ sĩ, "Còn anh ta, đây là nước Mĩ, sạo có thể dùng tên tiếng Trung, từ hôm nay trở đi, gọi anh là... Microphone!"
Khi còn sống Tống An Nhã luôn như vậy, trong giới du học sinh người Hoa, cô ta luôn thích giới thiệu bằng tên tiếng Anh, Lãnh Tiểu Dã cũng 'hòa nhập với cộng đồng', bắt chước thói giả vờ giàu có, hám của của cô ta.
Trần Tư Viễn bị cô gọi là Microphone, dường như cũng không thích, "Hứa tiểu thư, tên tiếng Anh của tôi là..."
Annie lập tức nhìn Trần Tư Viễn, "Hứa tiểu thư đã nói cậu là Microphone, thì cậu chính là Microphonge."
Trần Tư Viễn gật gật, không lên tiếng nữa.
Lãnh Tiểu Dã cũng không để ý, bước lên trên.
"Đã sắp xếp máy bay xong chưa?"
"Đã sắp xếp xong, chỗ ngồi khoang thứ nhất."
"Khoàng thứ nhất?" Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Cô nói tôi ngồi khoang hạng nhất, chẳng lẽ không có máy bay tư nhân sao?"
"Thực xin lỗi, tiểu thư... Do gấp quá, nên không đủ thời gian thuê một chiếc máy bay tư nhân." Annie xin lỗi, sau đó cười lấy lòng, "Thực ra khoang hang nhất nhất cũng rất tốt, ngồi vô cùng thoải mái. Ngài nên ăn chút gì đó, rồi chúng ta sẽ trực tiếp đến sân bay."
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đáp ứng, "Vậy cũng tốt."
Annie cũng thường thấy mấy con nhóc phá sản như thế này, nhưng cũng không biểu hiện ra vẻ mặt gì, Trần Tư Viễn lần đầu tiên làm chuyện như vậy, hơi bĩu mỗi.
"Vậy, xin hỏi tiểu thư, hôm ngài muốn ăn chút gì không?" Annie cung kính hỏi.
Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc suy nghĩ, "Cá nhân tôi muốn, bữa tối đem dầu ô liu đánh với trứng, sau đó thêm cà chua tươi cùng một tí nước ép cà chua, khuấy đều vào nhau, lại thêm một chút gạo được trồng ở Canada, nhất định sẽ vô cùng ngon miệng."
"Kia... Đó là món gì?" Annie không kịp phản ứng.
Phốc!
Vệ sĩ Trần Tư Viễn đứng đằng xa không khống chế được bật cười.
"Không phải là trứng xào cà chua với com tẻ sao?"
"A!" Annie hoàn toàn không nghĩ tới, cố nén không cười nhạo Lãnh Tiểu Dã, "Được, tôi lập tức sẽ chuẩn bị cho ngài."
Cố ý làm nhục Lãnh Tiểu Dã là không đúng, hơi nghiêng mặt, ánh mắt dừng trên người Lãnh Tư Viễn, vênh mặt hất hàm hỏi, "Trước kia, anh chưa từng làm vệ sĩ sao?"
"Tôi..."
"Dừng!" Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, "Trả lời câu hỏi của tôi, muốn nói phải thêm 'tiểu thư' vào, ngài chứ từng xem thời châu Âu trung cổ sao? Quý tộc nào cũng đều như vậy!"
Nói xong, cô giơ khóe môi lên, chính cô cũng bị mình chọc cười.
Khóe môi Trần Tư Viễn nảy lên, đương nhiên, đó là một nụ cười khinh bỉ.
Lãnh Tiểu Dã nhìn mặt anh ta.
Trần Tư Viễn lập tức nâng mặt lên, "Đúng vậy, thưa tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tôi làm vệ sĩ."
"Vậy trước kia anh làm gì?"
"Phải, tiểu thư. Tôi xuất thân từ quân lính, trước kia đã từng hoạt động trong đội trinh sát, sau lại xuất ngũ, rồi làm bảo vệ, vừa đến Mĩ một tháng trước."
Lãnh Tiểu Dã cảm thấy so với sự phán đoán của mình cũng không khác lắm, khí chất trên người anh ta rất giống bố, khí chất như vậy chỉ có thể là người từng luyện lập trong quân đội.
"Vậy anh nói được tiếng Anh phải không?" Lãnh Tiểu Dã lại hỏi.
"Giản... Phải, tiểu thư, nhưng câu đơn giản thì có thể."
Nhìn bộ dạng kỳ quái của Trần Tư Viễn, suýt nữa Lãnh Tiểu Dã đã cười lên.
Người vệ sĩ này, ngây ngô lại hài hước, so với Annie nịnh hót còn thú vị hơn.
"Tiểu thư, bữa tối của ngài đã chuẩn bị xong."
Lãnh Tiểu Dã đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ăn, quả nhiên trên bàn là một đĩa trứng xào cà chua, còn có một chén cơm, lại thêm một chút rau trộn.
Một đôi đũa đen đặt bên cạnh chiếc bát.
"Cô có từng thấy quý tộc nào dùng đũa ăn cơm không?" Lãnh Tiểu Dã mất hứng vẫy tay, "Lấy dao tới, còn nữa, nhớ lấy thêm cả nĩa nữa."
Annie không hiểu rõ, nhưng vẫn đành phải mang dao nĩa tới cho cô.
Lãnh Tiểu Dã lập tức cúi xuống ăn, sau đó giả vờ bày khăn ăn lên, tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, chuẩn bị ăn cơm.
"Tiểu thư, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao mới đúng." Trần Tư Viễn không nhịn được, nhắc nhở.
Lãnh Tiểu Dã đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết, mình đang cô ấy, lười biếng liếc anh ta một cái, "Tôi thuận tay trái, không được sao?"
Trần Tư Viễn nghẹn lời.
Lãnh Tiểu Dã bỏ dao nĩa xuống, cầm lấy một cái muỗng bên trái, tay phải bị thương vẫn chưa lành, thật sự không tiện dùng đũa, nên cô mới thử cách này.
Đương nhiên, thuận tiện trêu chọc tên vệ sĩ nhỏ này một chút.
Tiểu dạng nhi, dám cười nhạo Lãnh Tiểu Dã tôi đây, cho dù bây giờ chị đây giả vờ vô học, muốn chơi đùa cùng chị sao.
Anh cho mình là Hoàng Phủ Diệu Dương chắc?!
Nghĩ đến người kia, Lãnh Tiểu Dã nuốt mạnh trứng gà vào.
Từ sáng tới giờ, vì tiễn tên ôn thần kia, cô vẫn chưa được ăn một bữa cơm ngon đâu!
"Tiểu Dã, đột nhiên chú cảm thấy hối hận."
Ôm Kiều một cái, Lãnh Tiểu Dã cười an ủi ông.
"Ngài yên tâm đi, không chết được đâu, đừng quên, con được tự tay cha con huấn luyện."
Kiều trịnh trọng gật đầu.
Người trợ lý đi lên phía trước, đem cây gậy đã được chuẩn bị đưa cho cô, "Lãnh tiểu thư, đi thôi."
"Được." Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cậy gậy, vẫy tay với Kiều, rồi đi theo trợ lý xuống lầu.
Trong bãi đậu xe, đã sớm có xe đợi cô.
Đó là một chiếc xe màu đen rất bình thường, rất nhanh đã lái ra khỏi tòa nhà, chạy trong nội thành mấy vòng.
Sau, dừng lại bên ngoài một ngõ nhỏ, một chiếc Cadillac được màu hồng vô cùng tao nhã được kéo ra.
Lúc ngồi vào trong ze, Lãnh Tiểu Dã liền âm thầm quyết định.
Chờ khi hoàn thành nhiệm vụ xong, nhất định phải bắt Kiều thề giữ bí mật cho cô, không thể để chuyện này cho đám anh chị em cô biết.
Nếu không, nhất định cô sẽ bị cười nhạo cả đời.
Chiếc Cadillac chạy rêu rao khắp nội thành, dừng lại trước một khu nhà cao cấp, Lãnh Tiểu Dã chưa kihp bước chân xuống, đã thấy một cô gái trên dưới ba mươi tuổi, dẫn theo một người con trai trẻ tuổi đi xuống, người con trai mặc tây trang chủ động mở cửa cho cô, còn cô gái lập tức vươn tay đỡ lấy cánh tay cô.
"Xin chào tiểu thư Hứa Tiểu Dã, tôi là trợ lý riêng của ngài Annie, còn người này là vệ sĩ kiêm trợ lý, Trần Tư Viễn."
"Annie, tên thô tục?" Lãnh Tiểu Dã cố ý liếc một cái, tư thế dốt nát kiêu ngạo, liếc nhìn vệ sĩ, "Còn anh ta, đây là nước Mĩ, sạo có thể dùng tên tiếng Trung, từ hôm nay trở đi, gọi anh là... Microphone!"
Khi còn sống Tống An Nhã luôn như vậy, trong giới du học sinh người Hoa, cô ta luôn thích giới thiệu bằng tên tiếng Anh, Lãnh Tiểu Dã cũng 'hòa nhập với cộng đồng', bắt chước thói giả vờ giàu có, hám của của cô ta.
Trần Tư Viễn bị cô gọi là Microphone, dường như cũng không thích, "Hứa tiểu thư, tên tiếng Anh của tôi là..."
Annie lập tức nhìn Trần Tư Viễn, "Hứa tiểu thư đã nói cậu là Microphone, thì cậu chính là Microphonge."
Trần Tư Viễn gật gật, không lên tiếng nữa.
Lãnh Tiểu Dã cũng không để ý, bước lên trên.
"Đã sắp xếp máy bay xong chưa?"
"Đã sắp xếp xong, chỗ ngồi khoang thứ nhất."
"Khoàng thứ nhất?" Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Cô nói tôi ngồi khoang hạng nhất, chẳng lẽ không có máy bay tư nhân sao?"
"Thực xin lỗi, tiểu thư... Do gấp quá, nên không đủ thời gian thuê một chiếc máy bay tư nhân." Annie xin lỗi, sau đó cười lấy lòng, "Thực ra khoang hang nhất nhất cũng rất tốt, ngồi vô cùng thoải mái. Ngài nên ăn chút gì đó, rồi chúng ta sẽ trực tiếp đến sân bay."
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đáp ứng, "Vậy cũng tốt."
Annie cũng thường thấy mấy con nhóc phá sản như thế này, nhưng cũng không biểu hiện ra vẻ mặt gì, Trần Tư Viễn lần đầu tiên làm chuyện như vậy, hơi bĩu mỗi.
"Vậy, xin hỏi tiểu thư, hôm ngài muốn ăn chút gì không?" Annie cung kính hỏi.
Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc suy nghĩ, "Cá nhân tôi muốn, bữa tối đem dầu ô liu đánh với trứng, sau đó thêm cà chua tươi cùng một tí nước ép cà chua, khuấy đều vào nhau, lại thêm một chút gạo được trồng ở Canada, nhất định sẽ vô cùng ngon miệng."
"Kia... Đó là món gì?" Annie không kịp phản ứng.
Phốc!
Vệ sĩ Trần Tư Viễn đứng đằng xa không khống chế được bật cười.
"Không phải là trứng xào cà chua với com tẻ sao?"
"A!" Annie hoàn toàn không nghĩ tới, cố nén không cười nhạo Lãnh Tiểu Dã, "Được, tôi lập tức sẽ chuẩn bị cho ngài."
Cố ý làm nhục Lãnh Tiểu Dã là không đúng, hơi nghiêng mặt, ánh mắt dừng trên người Lãnh Tư Viễn, vênh mặt hất hàm hỏi, "Trước kia, anh chưa từng làm vệ sĩ sao?"
"Tôi..."
"Dừng!" Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, "Trả lời câu hỏi của tôi, muốn nói phải thêm 'tiểu thư' vào, ngài chứ từng xem thời châu Âu trung cổ sao? Quý tộc nào cũng đều như vậy!"
Nói xong, cô giơ khóe môi lên, chính cô cũng bị mình chọc cười.
Khóe môi Trần Tư Viễn nảy lên, đương nhiên, đó là một nụ cười khinh bỉ.
Lãnh Tiểu Dã nhìn mặt anh ta.
Trần Tư Viễn lập tức nâng mặt lên, "Đúng vậy, thưa tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tôi làm vệ sĩ."
"Vậy trước kia anh làm gì?"
"Phải, tiểu thư. Tôi xuất thân từ quân lính, trước kia đã từng hoạt động trong đội trinh sát, sau lại xuất ngũ, rồi làm bảo vệ, vừa đến Mĩ một tháng trước."
Lãnh Tiểu Dã cảm thấy so với sự phán đoán của mình cũng không khác lắm, khí chất trên người anh ta rất giống bố, khí chất như vậy chỉ có thể là người từng luyện lập trong quân đội.
"Vậy anh nói được tiếng Anh phải không?" Lãnh Tiểu Dã lại hỏi.
"Giản... Phải, tiểu thư, nhưng câu đơn giản thì có thể."
Nhìn bộ dạng kỳ quái của Trần Tư Viễn, suýt nữa Lãnh Tiểu Dã đã cười lên.
Người vệ sĩ này, ngây ngô lại hài hước, so với Annie nịnh hót còn thú vị hơn.
"Tiểu thư, bữa tối của ngài đã chuẩn bị xong."
Lãnh Tiểu Dã đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ăn, quả nhiên trên bàn là một đĩa trứng xào cà chua, còn có một chén cơm, lại thêm một chút rau trộn.
Một đôi đũa đen đặt bên cạnh chiếc bát.
"Cô có từng thấy quý tộc nào dùng đũa ăn cơm không?" Lãnh Tiểu Dã mất hứng vẫy tay, "Lấy dao tới, còn nữa, nhớ lấy thêm cả nĩa nữa."
Annie không hiểu rõ, nhưng vẫn đành phải mang dao nĩa tới cho cô.
Lãnh Tiểu Dã lập tức cúi xuống ăn, sau đó giả vờ bày khăn ăn lên, tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, chuẩn bị ăn cơm.
"Tiểu thư, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao mới đúng." Trần Tư Viễn không nhịn được, nhắc nhở.
Lãnh Tiểu Dã đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết, mình đang cô ấy, lười biếng liếc anh ta một cái, "Tôi thuận tay trái, không được sao?"
Trần Tư Viễn nghẹn lời.
Lãnh Tiểu Dã bỏ dao nĩa xuống, cầm lấy một cái muỗng bên trái, tay phải bị thương vẫn chưa lành, thật sự không tiện dùng đũa, nên cô mới thử cách này.
Đương nhiên, thuận tiện trêu chọc tên vệ sĩ nhỏ này một chút.
Tiểu dạng nhi, dám cười nhạo Lãnh Tiểu Dã tôi đây, cho dù bây giờ chị đây giả vờ vô học, muốn chơi đùa cùng chị sao.
Anh cho mình là Hoàng Phủ Diệu Dương chắc?!
Nghĩ đến người kia, Lãnh Tiểu Dã nuốt mạnh trứng gà vào.
Từ sáng tới giờ, vì tiễn tên ôn thần kia, cô vẫn chưa được ăn một bữa cơm ngon đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.