Chương 68: Chương 120+121
Công Tử Như Tuyết
06/06/2017
Nghe được âm thanh quản gia đi tới, Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, "Có tra được cái gì không?"
Lão quản gia dừng bước cách đó không xa, "Trước mắt không có gì đặc biệt, bọn chúng dường như không tô chức đấu giá trong thời gian gần đây. Nhưng, tối mai, có một vũ hội mặt nạ tại tầng bảy, nghe nói tất cả cô gái độc thân đều được mời đến dự?"
Vũ hội mặt na?!
Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương có chút khác lạ.
Trong mắt không tự chủ hiện lên thân ảnh của Lãnh Tiểu Dã, khóe mắt lóe lên một tia sáng quái dị, giống như bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.
Bàn tay đặt trên lan can nắm chặt lại, cẩn thận nhìn khu giải trí tầng tám.
Tầm mắt chỉ nhìn thấy một cô gái đội nón cỏ lớn, ghé vào quầy uống nước, dường như đang chọn thực phẩm.
Có chút giống với thân hình Lãnh Tiểu Dã, nhưng màu sắc quần áo thì không dám khen tăng, còn mái tóc dài rồi tung trên vai.
Không chỉ đeo những chiếc vòng tay to lớn, trên cổ còn lấp lánh những món trang sức khác nhau.
Nhìn thế nào, cũng chỉ thấy một đống màu sắc hỗn độn.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức thu hôi tầm mắt.
Bây giờ nha đầu kia trốn anh còn không kịp, làm sao có thể xuất hiện trên chiếc thuyền này?
Chắc có lẽ vì anh quá nhớ cô, mới nhận lầm thành người khác như vậy.
Xoay người, anh nhíu mày ngôi xuống bàn.
"Không sử được sim điện thoại?"
Lão quản gia khoanh tay đứng bên cạnh người anh, "Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh. Bời vì bên trên chiếc sim đã bị hỏng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại tài liệu bên trong."
Hoàng Phủ Diệu Dương chán nản dùng ngón tay gõ vào mặt bàn một cái, "Vậy, sự kiện tập kích và vụ trực thăng thế nào rồi?"
Lão quản gia do dự nhìn anh một chút.
"Nói!"
Anh nhíu mày phun ra một chữ.
"Vân, bá tước tiên sinh." Lão quản gia thấp giọng mở miệng, "Tôi đã kiểm tra người phụ trách mua đồ, nhân viên bảo dưỡng cùng những người liên quan khác, nhưng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.
Con ngươi màu lam co lại, trở nên u ám, đồng tử cũng nhanh chóng co rút.
"Xem ra, công tước đại nhân không hy vọng tôi còn sống, phải không?"
Chiếc trực thăng đó được anh trai của nữ đại công tước - công tước Charles chế tạo ra.
Từ người phụ trách mua đồ đến những nhân viên bảo dưỡng... Tất cả ai có liên quan đến đều không phải, điều này cho thấy, ngay từ lúc trực thăng được sản xuất ra đã có vấn đề.
Chiếc máy bay chưa dùng tới một tuần liền xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ đó không phải chuyện ngẫu nhiên.
Lão quản gia cảm giác được anh tức giận, "Bá tước tiên sinh, kết luận hiện tại là..."
"Hừ!" Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lanh, "Thực ông cũng có thể hiểu được, hắn ta làm vậy là vì sao, đúng không?"
Lão quản gia khẽ thở dài, "Nhưng, chúng ta không có bằng chứ."
Máy bay đã bị hủy, nếu quả thật đối phương có động tay động chân tới, nhưng bởi bọn chúng đều là những nhân viên chuyên nghiệp, chắc chắc sẽ không hề lưu lại dấu vết khả nghi nào.
Đến lúc đó, chỉ cần đối phương nói đây chỉ là việc ngoài ý muốn, là có thể đùn đẩy trách nhiệm không còn một mảnh.
"Vậy đi tìm, đi tra tiếp xem!"
Hoàng Phủ Diệu Dương không thoải mái đứng lên, đi đến ban công.
Lão quản gia vội vàng đi cùng, hai cận vệ cũng nhanh chóng đi theo phía sau anh.
Cầm lấy tây trang áo khoác trong tay cận vệ, anh nhíu mày.
"Không được đi theo tôi!"
Nói xong, anh nhanh chóng rời đi.
Vài người cận vệ bất đắc dĩ nhìn lão quản gia.
Hai ngày nay, sau khi sự kiện tập kích xảy ra, ngay cả trên thuyền, bọn họ cũng không dám khinh thường, nhưng anh không lên tiếng, bọn họ cũng không dám chống lại.
"Cứ để... Ngài ấy yên tĩnh một chút."
Lão quản gia nhíu mày, thở dài một hơi.
Bất kể người nào phát hiện, người muốn hại chết mình lại là người thân của mình, chắc chắn tâm trạng của ai cũng đều không tốt.
Tất cả mọi người cho rằng Hoàng Phủ Diệu Dương không cần gia đình, không có tình người, nhưng chỉ có lão quản gia nhìn anh lớn lên mới hiểu được, thực ra... Không phải như vậy.
...
...
Ban công tầng tám.
Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cây kem bồi bàn đưa tới, tựa vào quầy bar nhìn bốn phía, nhưng vẫn không nhìn thấy Dạ Phong Dương đâu.
Liền thuận tay lấy một ít tiền lẻ trong túi, mua một cây kem rồi ra khỏi ban công
Cô đã dạo hết cả ban công, nhưng cũng không thấy Dạ Phong Dương liên lạc với cô.
Kiều đã nói, Dạ Phong Dương sẽ chủ động tới tìm cô, nhưng không nói rõ thân phận Dạ Phong Dương trên chiếc thuyền này cho cô biết.
Để Dạ Phong Dương có thể phát hiện ra cô, cô đành phải đi dạo một vòng, làm tăng cảm giác tồn tại.
Chậm rãi dạo một vòng trong tầng tám, quan sát địa hình một chút, Lãnh Tiểu Dã xoay ngươi lê bước đi.
Chân trái vẫn còn đâu, không thể cô gắng được nữa, một tay cô cầm kem, tay còn lại vịn vào lan can, đi từng bước chậm chạp.
Đi xuống lầu, tới tầng bảy, theo bản năng nhìn bốn phía một cái.
Chú ý tới bản chỉ dẫn trên tường, cô đi ra phía trước, cẩn thận liếc, đem bố cục tầng bảy nhớ rõ trong đầu, sau đó quyết định đi tìm đại sảnh.
Xoay người, đi theo hành lang gấp khúc về phía trước, một lát sau, cô đã đến đại sảnh tầng bảy.
Trong đại sảnh cũng không có nhiều người lắm.
Chỉ ít ỏi vài du khách ngồi sofa nói chuyện phiếm, Lãnh Tiểu Dã đi đến chính giữa, nhìn khắp bốn phía một vòng.
Một người phục vụ mặc sơ mi trắng lập tức đi đến, dùng tiếng Anh hỏi.
"Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
Choang.
Thang máy cách đó không xa, một âm thanh nhỏ vang lên, cửa thang máy mở ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương bước ra, nhìn lướt bảng chỉ dẫn một bên thang máy, rồi xoay người đi tới sòng bạc.
Sòng bạc ở đối diện sảnh, vừa khéo đi qua đại sảnh.
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã vịn mũ che nắng trên đầu, làm bộ đang ngắm nhìn trần nhà đại sảnh.
Hoàng Phủ Diệu Dương không chớp mắt bước đi, vừa khéo đi phía sau không xa Lãnh Tiểu Dã.
Nghe được giọng bồi bàn, anh theo bản năng hơi nghiêng mặt sang.
Liếc mắt một cái, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngũ sắc.
Một chiếc mũ thật to che khuôn mặt cô lại, anh nhìn đến thân hình cô.
Lập tức nhận ra, đây chính là 'gà Tây nhiều màu' trên ban công tầng tám khi nãy.
Chán ghét nhíu mày, anh thu hồi tầm mắt, nhanh chân đi tới sòng bạc.
Nghe được bồi bàn hỏi, Lãnh Tiểu Dã thu hồi tầm mắt đang quan sát đèn trang trí trên trần nhà, dùng tiếng Trung đáp, "Chẳng qua tôi cảm thấy, cái đèn chùm này rất đẹp."
Bồi bàn lịch sự cười, cũng thay bằng tiếng Trung, "Mặt trên đều được điêu khắc rồng vàng cả."
Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, "Cậu nói được tiếng Trung sao?"
Bồi bàn mỉm cười, "Chắc ngài lần đầu lên thuyền chúng tôi, du thuyền này của chúng tôi đa số là Hoa kiều, trên cơ bản, đều nói tiếng Trung."
"À, vậy cũng không sai." Lãnh Tiểu Dã nhìn mọi nơi một vòng, vẫn không phát hiện Dạ Phong Dương đâu, chú ý tới sòng bạc đối diện, nàng khẽ giơ khóe môi lên, "Tôi vốn còn đang lo lắng không thể hiểu được tiếng Anh, nói vậy, tôi phải đến sòng bạc một chút!"
Lão quản gia dừng bước cách đó không xa, "Trước mắt không có gì đặc biệt, bọn chúng dường như không tô chức đấu giá trong thời gian gần đây. Nhưng, tối mai, có một vũ hội mặt nạ tại tầng bảy, nghe nói tất cả cô gái độc thân đều được mời đến dự?"
Vũ hội mặt na?!
Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương có chút khác lạ.
Trong mắt không tự chủ hiện lên thân ảnh của Lãnh Tiểu Dã, khóe mắt lóe lên một tia sáng quái dị, giống như bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.
Bàn tay đặt trên lan can nắm chặt lại, cẩn thận nhìn khu giải trí tầng tám.
Tầm mắt chỉ nhìn thấy một cô gái đội nón cỏ lớn, ghé vào quầy uống nước, dường như đang chọn thực phẩm.
Có chút giống với thân hình Lãnh Tiểu Dã, nhưng màu sắc quần áo thì không dám khen tăng, còn mái tóc dài rồi tung trên vai.
Không chỉ đeo những chiếc vòng tay to lớn, trên cổ còn lấp lánh những món trang sức khác nhau.
Nhìn thế nào, cũng chỉ thấy một đống màu sắc hỗn độn.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức thu hôi tầm mắt.
Bây giờ nha đầu kia trốn anh còn không kịp, làm sao có thể xuất hiện trên chiếc thuyền này?
Chắc có lẽ vì anh quá nhớ cô, mới nhận lầm thành người khác như vậy.
Xoay người, anh nhíu mày ngôi xuống bàn.
"Không sử được sim điện thoại?"
Lão quản gia khoanh tay đứng bên cạnh người anh, "Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh. Bời vì bên trên chiếc sim đã bị hỏng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại tài liệu bên trong."
Hoàng Phủ Diệu Dương chán nản dùng ngón tay gõ vào mặt bàn một cái, "Vậy, sự kiện tập kích và vụ trực thăng thế nào rồi?"
Lão quản gia do dự nhìn anh một chút.
"Nói!"
Anh nhíu mày phun ra một chữ.
"Vân, bá tước tiên sinh." Lão quản gia thấp giọng mở miệng, "Tôi đã kiểm tra người phụ trách mua đồ, nhân viên bảo dưỡng cùng những người liên quan khác, nhưng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.
Con ngươi màu lam co lại, trở nên u ám, đồng tử cũng nhanh chóng co rút.
"Xem ra, công tước đại nhân không hy vọng tôi còn sống, phải không?"
Chiếc trực thăng đó được anh trai của nữ đại công tước - công tước Charles chế tạo ra.
Từ người phụ trách mua đồ đến những nhân viên bảo dưỡng... Tất cả ai có liên quan đến đều không phải, điều này cho thấy, ngay từ lúc trực thăng được sản xuất ra đã có vấn đề.
Chiếc máy bay chưa dùng tới một tuần liền xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ đó không phải chuyện ngẫu nhiên.
Lão quản gia cảm giác được anh tức giận, "Bá tước tiên sinh, kết luận hiện tại là..."
"Hừ!" Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lanh, "Thực ông cũng có thể hiểu được, hắn ta làm vậy là vì sao, đúng không?"
Lão quản gia khẽ thở dài, "Nhưng, chúng ta không có bằng chứ."
Máy bay đã bị hủy, nếu quả thật đối phương có động tay động chân tới, nhưng bởi bọn chúng đều là những nhân viên chuyên nghiệp, chắc chắc sẽ không hề lưu lại dấu vết khả nghi nào.
Đến lúc đó, chỉ cần đối phương nói đây chỉ là việc ngoài ý muốn, là có thể đùn đẩy trách nhiệm không còn một mảnh.
"Vậy đi tìm, đi tra tiếp xem!"
Hoàng Phủ Diệu Dương không thoải mái đứng lên, đi đến ban công.
Lão quản gia vội vàng đi cùng, hai cận vệ cũng nhanh chóng đi theo phía sau anh.
Cầm lấy tây trang áo khoác trong tay cận vệ, anh nhíu mày.
"Không được đi theo tôi!"
Nói xong, anh nhanh chóng rời đi.
Vài người cận vệ bất đắc dĩ nhìn lão quản gia.
Hai ngày nay, sau khi sự kiện tập kích xảy ra, ngay cả trên thuyền, bọn họ cũng không dám khinh thường, nhưng anh không lên tiếng, bọn họ cũng không dám chống lại.
"Cứ để... Ngài ấy yên tĩnh một chút."
Lão quản gia nhíu mày, thở dài một hơi.
Bất kể người nào phát hiện, người muốn hại chết mình lại là người thân của mình, chắc chắn tâm trạng của ai cũng đều không tốt.
Tất cả mọi người cho rằng Hoàng Phủ Diệu Dương không cần gia đình, không có tình người, nhưng chỉ có lão quản gia nhìn anh lớn lên mới hiểu được, thực ra... Không phải như vậy.
...
...
Ban công tầng tám.
Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cây kem bồi bàn đưa tới, tựa vào quầy bar nhìn bốn phía, nhưng vẫn không nhìn thấy Dạ Phong Dương đâu.
Liền thuận tay lấy một ít tiền lẻ trong túi, mua một cây kem rồi ra khỏi ban công
Cô đã dạo hết cả ban công, nhưng cũng không thấy Dạ Phong Dương liên lạc với cô.
Kiều đã nói, Dạ Phong Dương sẽ chủ động tới tìm cô, nhưng không nói rõ thân phận Dạ Phong Dương trên chiếc thuyền này cho cô biết.
Để Dạ Phong Dương có thể phát hiện ra cô, cô đành phải đi dạo một vòng, làm tăng cảm giác tồn tại.
Chậm rãi dạo một vòng trong tầng tám, quan sát địa hình một chút, Lãnh Tiểu Dã xoay ngươi lê bước đi.
Chân trái vẫn còn đâu, không thể cô gắng được nữa, một tay cô cầm kem, tay còn lại vịn vào lan can, đi từng bước chậm chạp.
Đi xuống lầu, tới tầng bảy, theo bản năng nhìn bốn phía một cái.
Chú ý tới bản chỉ dẫn trên tường, cô đi ra phía trước, cẩn thận liếc, đem bố cục tầng bảy nhớ rõ trong đầu, sau đó quyết định đi tìm đại sảnh.
Xoay người, đi theo hành lang gấp khúc về phía trước, một lát sau, cô đã đến đại sảnh tầng bảy.
Trong đại sảnh cũng không có nhiều người lắm.
Chỉ ít ỏi vài du khách ngồi sofa nói chuyện phiếm, Lãnh Tiểu Dã đi đến chính giữa, nhìn khắp bốn phía một vòng.
Một người phục vụ mặc sơ mi trắng lập tức đi đến, dùng tiếng Anh hỏi.
"Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
Choang.
Thang máy cách đó không xa, một âm thanh nhỏ vang lên, cửa thang máy mở ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương bước ra, nhìn lướt bảng chỉ dẫn một bên thang máy, rồi xoay người đi tới sòng bạc.
Sòng bạc ở đối diện sảnh, vừa khéo đi qua đại sảnh.
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã vịn mũ che nắng trên đầu, làm bộ đang ngắm nhìn trần nhà đại sảnh.
Hoàng Phủ Diệu Dương không chớp mắt bước đi, vừa khéo đi phía sau không xa Lãnh Tiểu Dã.
Nghe được giọng bồi bàn, anh theo bản năng hơi nghiêng mặt sang.
Liếc mắt một cái, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngũ sắc.
Một chiếc mũ thật to che khuôn mặt cô lại, anh nhìn đến thân hình cô.
Lập tức nhận ra, đây chính là 'gà Tây nhiều màu' trên ban công tầng tám khi nãy.
Chán ghét nhíu mày, anh thu hồi tầm mắt, nhanh chân đi tới sòng bạc.
Nghe được bồi bàn hỏi, Lãnh Tiểu Dã thu hồi tầm mắt đang quan sát đèn trang trí trên trần nhà, dùng tiếng Trung đáp, "Chẳng qua tôi cảm thấy, cái đèn chùm này rất đẹp."
Bồi bàn lịch sự cười, cũng thay bằng tiếng Trung, "Mặt trên đều được điêu khắc rồng vàng cả."
Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, "Cậu nói được tiếng Trung sao?"
Bồi bàn mỉm cười, "Chắc ngài lần đầu lên thuyền chúng tôi, du thuyền này của chúng tôi đa số là Hoa kiều, trên cơ bản, đều nói tiếng Trung."
"À, vậy cũng không sai." Lãnh Tiểu Dã nhìn mọi nơi một vòng, vẫn không phát hiện Dạ Phong Dương đâu, chú ý tới sòng bạc đối diện, nàng khẽ giơ khóe môi lên, "Tôi vốn còn đang lo lắng không thể hiểu được tiếng Anh, nói vậy, tôi phải đến sòng bạc một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.