Chương 79: Chương 142+143
Công Tử Như Tuyết
06/06/2017
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô chừng mười giây, rồi thả tay cô ra.
Lãnh Tiểu Dã cất bước trở về phòng.
Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay phải lên phía lão quản gia.
"Phong tỏa tất cả lối ra vào của lầu 9."
Cô đã nhiều lần trốn thoát khỏi anh, khiến giờ đây anh không còn cách nào để tin tưởng cô.
Lão quản gia nhẹ nhàng gật đầu, dẫn bọn cận vệ đi ra khỏi phòng.
Một lát sau, lúc trở lại ban công, cô chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào ban công, phía sau là biển đêm mênh mông bát ngát, người đàn ông kia rất bá đạo, nhưng lại vô cùng cô đơn.
Bọn cận vệ cùng lão quản gia đều đi mất.
Thấy cô đã trở lại, đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên một tia sáng.
Lãnh Tiểu Dã cười cười với anh, nhấc chân, đi đến lan can ngắm cảnh biển trước mặt.
"Sao anh lại lên chiếc thuyền này?"
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, cùng cô ngắm biển, "Chuyện này, tôi không thể trả lời em được."
Anh không thích nói dối, cũng chẳng thèm nói dối làm gì, nhưng lại không muốn cho cô biết, anh liền nhanh chóng từ chối trả lời.
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, rồi nhìn bờ vai anh, "Vết thương của anh... Thế nào rồi?"
"Đã tốt hơn rồi."
"Tiểu Tuyết đâu?"
"Đang ở nhà tôi."
"Nhà anh?"
"Phủ bá tước Đặc Lôi Toa." Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, "Thân phận của tôi, tôi nghĩ em chắc cũng đã biết, vậy... Em có thể nói chuyện của em cho tôi nghe được không?"
"Tôi?" Lãnh Tiểu Dã nháy mắt, "Chuyện của tôi, không phải anh đã điều tra nhiều lần rồi sao?"
"Tôi muốn biết nhiều hơn về em." Giọng nói anh vô cùng bá đạo, "Không đúng, phải nói là tất cả."
"Bá tước tiên sinh." Lãnh Tiểu Dã không hề né tránh ánh mắt anh, "Nếu anh muốn biết mọi thứ về tôi, anh sẽ phải dùng mọi thứ của anh để đánh đổi, như vậy mới có thể công bằng cho cả hai chúng ta."
Công bằng?!
Trong thế giới của anh, chưa từng có người nào từng nói với anh hai chữ 'công bằng'.
Thế giới của anh, không hề có bất kỳ sự lựa chọn nào.
Lãnh Tiểu Dã lại mở miệng, "Không bằng, chúng ta trao đổi một chút, anh có thể tùy tiện hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào, nếu tôi trả lời lại, anh phải đáp lại câu hỏi của tôi, anh thấy thế nào?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nghĩ nghĩ, "Nếu như tôi không muốn trả lời câu hỏi đó, tôi có quyền từ chối."
"Một lần từ chối, anh sẽ mất đi một cơ hội." Lãnh Tiểu Dã nói.
"Lúc trả lời, không ai được phép nói dối." Anh nói ra điều kiện của mình.
Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Vậy, chúng ta bắt đầu."
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức hỏi vấn đề anh mà quan tâm nhất, "Lần đầu tiên của em chính là đêm đó, đúng không?"
Lãnh Tiểu Dã mím môi, "Đúng vậy."
Anh hài lòng nở một nụ cười, "Bây giờ, đến lượt em hỏi tôi."
"Anh thực sự là người mua tôi về sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, "Đúng vậy."
"Tôi muốn có một vài hình phạt cho người nói dối." Lãnh Tiểu Dã xoay người anh lại, sau đó đem bàn tay mình đặt lên ngực anh, "Nếu anh nói dối, tôi sẽ cảm nhận được nhịp tim của anh."
Bộ dạng của cô hoàn toàn như một đứa trẻ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cười rộ lên, cảm thấy trò chơi này rất thú vị.
"Bây giờ, nhìn vào mắt tôi, trả lời lại lần nữa, tôi được anh mua về?"
"Đúng vậy, tôi mua em với giá một triệu."
"Ở đây sao?" Lãnh Tiểu Dã theo bản năng tiếp tục hỏi.
Anh không hề mắc bẫy cô, "Không, lần này phải đến lượt tôi chứ."
"Được." Cô thu hồi bàn tay lại, Anh hỏi đi."
Cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào lan can, ánh mắt màu lam sâu xa nhìn cô, "Tiểu Dã, em thích tôi, đúng không?"
Lãnh Tiểu Dã lắng nghe câu hỏi của anh.
Nếu nói không thích, anh nhất định sẽ hỏi lại, nếu không thích vì sao còn muốn dùng bữa với anh.
Nếu cô nói thích, anh chàng này sẽ đắc ý tới nỗi cả chiếc đuôi cũng sẽ vểnh lên trời.
Nghĩ một hổi, hồ ly nhỏ Lãnh Tiểu Dã cong khóe mắt lên, "Tôi từ chối trả lời câu hỏi này."
Hoàng Phủ Diệu Dương không ngờ cô lại từ chối như vậy, anh lập tức hỏi câu hỏi thứ hai, "Vậy, em thích cơ thể tôi sao?"
Chết tiệt, lại bị anh gài bẫy.
Lãnh Tiểu Dã ý thức được mình bị mắc mưu, liền phản bác lại, "Câu hỏi này đã bị lặp lại, nên tôi không chấp nhận."
Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi lên, nở một nụ cười tà ác, "Cả hai câu hỏi này đều khác nhau hoàn toàn, câu thứ nhất, tôi chỉ hỏi em có thích con người của tôi không, câu thứ hai, tôi hỏi em có thích thân thể của tôi không... Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc em có thích..."
"Tôi từ chối trả lời!
Có trời mới biết, nếu cứ để anh nói tiếp, không biết sẽ nói cái gì, Lãnh Tiểu Dã lập tức lên tiếng chặt đứt câu nói của anh.
Anh cười, nụ cười còn rực rỡ hơn vầng trăng trên bầu trời kia, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo cùng đắc ý.
"Tiểu Dã, dựa theo quy tắc, từ chối hai lần, em sẽ phải đồng ý một yêu cầu của đối phương."
Biết được bản thân mình đã bị sập bẫy, Lãnh Tiểu Dã chỉ có thể âm thầm cắn răng, "Tôi sẽ trả lời câu hỏi."
"Rất tiếc, đã quá trễ rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, giúp cô vén mái tóc ra phía sau tai, "Thua là thua."
Lãnh Tiểu Dã đã bình tĩnh lại.
Trò chơi chưa kết thúc, anh chỉ tạm thời thắng cô thôi, chưa chắc anh sẽ chiến thắng tới lúc cuối.
"Anh nói đi, muốn tôi làm gì?"
Lời nói vừa ra, cô bắt đầu âm thầm suy nghĩ.
Nếu anh chàng này muốn cô gả cho anh, cô sẽ đồng ý trước, rồi đợi đến khi hai người hòa nhau, cô lại yêu cầu anh bác bỏ ý định này.
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại trên mặt cô, "Tôi muốn em hôn lưỡi đúng chuẩn với tôi, còn nữa, em phải là người chủ động."
Tất nhiên, anh rất muốn nói, cô hãy gả cho anh, nhưng anh vô cùng hiểu Lãnh Tiểu dã.
Nếu anh đưa ra yêu cầu đó, chắc chắn cô sẽ khiến anh không trả lời được câu hỏi tiếp theo, sẽ bác bỏ yêu cầu của anh.
Nên anh đành tìm cách khác, chỉ cần một nụ hôn, hơn nữa, cô phải lập tức thực hiện.
Khốn kiếp, không biết anh có lòng hảo tâm không nữa, phải hôn đúng chuẩn sao?
Lãnh Tiểu Dã tức giận liếc anh một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương cười tít mắt, ung dung đợi cô hôn.
Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, cô vô cùng giận dữ.
Tầm mắt đảo qua chiếc bàn ăn cách đó không, nhất thời cô nghĩ ra một 'ý tưởng'.
"Được!" Lãnh Tiểu Dã bắt chước theo nụ cười của anh, "Không là chỉ một nụ hôn thôi sao, đợi chút, tôi đi toilet súc miệng."
Xoay người, cô đi vào phòng ngủ, lúc đi ngang qua chiếc bàn, bàn tay cô bắt lấy một món thức ăn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nhìn bóng lưng cô, không biết nha đầu này lại muốn làm gì?
Về đến phòng, Lãnh Tiểu Dã nhìn rau thơm trong tay, khóe môi cô liền giơ lên.
Vừa nãy khi ăn cơm, Hoàng Phủ Diệu Dương đều lựa rau ra khỏi thức ăn, chứng tỏ anh không hề thích mùi vị này.
Cô sẽ cho anh một 'nụ hôn rau thơm' thật nồng nhiệt, xem anh sẽ như thế nào.
Lãnh Tiểu Dã nâng tay, cau mày do dự.
Thực ra, cô cũng không thích mùi này, mỗi lần ăn cô đều phải lựa ra, nhưng bây giờ lại ăn như vậy, thật sự chẳng khác gì cực hình.
Lãnh Tiểu Dã cất bước trở về phòng.
Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay phải lên phía lão quản gia.
"Phong tỏa tất cả lối ra vào của lầu 9."
Cô đã nhiều lần trốn thoát khỏi anh, khiến giờ đây anh không còn cách nào để tin tưởng cô.
Lão quản gia nhẹ nhàng gật đầu, dẫn bọn cận vệ đi ra khỏi phòng.
Một lát sau, lúc trở lại ban công, cô chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào ban công, phía sau là biển đêm mênh mông bát ngát, người đàn ông kia rất bá đạo, nhưng lại vô cùng cô đơn.
Bọn cận vệ cùng lão quản gia đều đi mất.
Thấy cô đã trở lại, đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên một tia sáng.
Lãnh Tiểu Dã cười cười với anh, nhấc chân, đi đến lan can ngắm cảnh biển trước mặt.
"Sao anh lại lên chiếc thuyền này?"
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, cùng cô ngắm biển, "Chuyện này, tôi không thể trả lời em được."
Anh không thích nói dối, cũng chẳng thèm nói dối làm gì, nhưng lại không muốn cho cô biết, anh liền nhanh chóng từ chối trả lời.
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, rồi nhìn bờ vai anh, "Vết thương của anh... Thế nào rồi?"
"Đã tốt hơn rồi."
"Tiểu Tuyết đâu?"
"Đang ở nhà tôi."
"Nhà anh?"
"Phủ bá tước Đặc Lôi Toa." Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, "Thân phận của tôi, tôi nghĩ em chắc cũng đã biết, vậy... Em có thể nói chuyện của em cho tôi nghe được không?"
"Tôi?" Lãnh Tiểu Dã nháy mắt, "Chuyện của tôi, không phải anh đã điều tra nhiều lần rồi sao?"
"Tôi muốn biết nhiều hơn về em." Giọng nói anh vô cùng bá đạo, "Không đúng, phải nói là tất cả."
"Bá tước tiên sinh." Lãnh Tiểu Dã không hề né tránh ánh mắt anh, "Nếu anh muốn biết mọi thứ về tôi, anh sẽ phải dùng mọi thứ của anh để đánh đổi, như vậy mới có thể công bằng cho cả hai chúng ta."
Công bằng?!
Trong thế giới của anh, chưa từng có người nào từng nói với anh hai chữ 'công bằng'.
Thế giới của anh, không hề có bất kỳ sự lựa chọn nào.
Lãnh Tiểu Dã lại mở miệng, "Không bằng, chúng ta trao đổi một chút, anh có thể tùy tiện hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào, nếu tôi trả lời lại, anh phải đáp lại câu hỏi của tôi, anh thấy thế nào?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nghĩ nghĩ, "Nếu như tôi không muốn trả lời câu hỏi đó, tôi có quyền từ chối."
"Một lần từ chối, anh sẽ mất đi một cơ hội." Lãnh Tiểu Dã nói.
"Lúc trả lời, không ai được phép nói dối." Anh nói ra điều kiện của mình.
Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Vậy, chúng ta bắt đầu."
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức hỏi vấn đề anh mà quan tâm nhất, "Lần đầu tiên của em chính là đêm đó, đúng không?"
Lãnh Tiểu Dã mím môi, "Đúng vậy."
Anh hài lòng nở một nụ cười, "Bây giờ, đến lượt em hỏi tôi."
"Anh thực sự là người mua tôi về sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, "Đúng vậy."
"Tôi muốn có một vài hình phạt cho người nói dối." Lãnh Tiểu Dã xoay người anh lại, sau đó đem bàn tay mình đặt lên ngực anh, "Nếu anh nói dối, tôi sẽ cảm nhận được nhịp tim của anh."
Bộ dạng của cô hoàn toàn như một đứa trẻ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cười rộ lên, cảm thấy trò chơi này rất thú vị.
"Bây giờ, nhìn vào mắt tôi, trả lời lại lần nữa, tôi được anh mua về?"
"Đúng vậy, tôi mua em với giá một triệu."
"Ở đây sao?" Lãnh Tiểu Dã theo bản năng tiếp tục hỏi.
Anh không hề mắc bẫy cô, "Không, lần này phải đến lượt tôi chứ."
"Được." Cô thu hồi bàn tay lại, Anh hỏi đi."
Cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào lan can, ánh mắt màu lam sâu xa nhìn cô, "Tiểu Dã, em thích tôi, đúng không?"
Lãnh Tiểu Dã lắng nghe câu hỏi của anh.
Nếu nói không thích, anh nhất định sẽ hỏi lại, nếu không thích vì sao còn muốn dùng bữa với anh.
Nếu cô nói thích, anh chàng này sẽ đắc ý tới nỗi cả chiếc đuôi cũng sẽ vểnh lên trời.
Nghĩ một hổi, hồ ly nhỏ Lãnh Tiểu Dã cong khóe mắt lên, "Tôi từ chối trả lời câu hỏi này."
Hoàng Phủ Diệu Dương không ngờ cô lại từ chối như vậy, anh lập tức hỏi câu hỏi thứ hai, "Vậy, em thích cơ thể tôi sao?"
Chết tiệt, lại bị anh gài bẫy.
Lãnh Tiểu Dã ý thức được mình bị mắc mưu, liền phản bác lại, "Câu hỏi này đã bị lặp lại, nên tôi không chấp nhận."
Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi lên, nở một nụ cười tà ác, "Cả hai câu hỏi này đều khác nhau hoàn toàn, câu thứ nhất, tôi chỉ hỏi em có thích con người của tôi không, câu thứ hai, tôi hỏi em có thích thân thể của tôi không... Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc em có thích..."
"Tôi từ chối trả lời!
Có trời mới biết, nếu cứ để anh nói tiếp, không biết sẽ nói cái gì, Lãnh Tiểu Dã lập tức lên tiếng chặt đứt câu nói của anh.
Anh cười, nụ cười còn rực rỡ hơn vầng trăng trên bầu trời kia, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo cùng đắc ý.
"Tiểu Dã, dựa theo quy tắc, từ chối hai lần, em sẽ phải đồng ý một yêu cầu của đối phương."
Biết được bản thân mình đã bị sập bẫy, Lãnh Tiểu Dã chỉ có thể âm thầm cắn răng, "Tôi sẽ trả lời câu hỏi."
"Rất tiếc, đã quá trễ rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, giúp cô vén mái tóc ra phía sau tai, "Thua là thua."
Lãnh Tiểu Dã đã bình tĩnh lại.
Trò chơi chưa kết thúc, anh chỉ tạm thời thắng cô thôi, chưa chắc anh sẽ chiến thắng tới lúc cuối.
"Anh nói đi, muốn tôi làm gì?"
Lời nói vừa ra, cô bắt đầu âm thầm suy nghĩ.
Nếu anh chàng này muốn cô gả cho anh, cô sẽ đồng ý trước, rồi đợi đến khi hai người hòa nhau, cô lại yêu cầu anh bác bỏ ý định này.
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại trên mặt cô, "Tôi muốn em hôn lưỡi đúng chuẩn với tôi, còn nữa, em phải là người chủ động."
Tất nhiên, anh rất muốn nói, cô hãy gả cho anh, nhưng anh vô cùng hiểu Lãnh Tiểu dã.
Nếu anh đưa ra yêu cầu đó, chắc chắn cô sẽ khiến anh không trả lời được câu hỏi tiếp theo, sẽ bác bỏ yêu cầu của anh.
Nên anh đành tìm cách khác, chỉ cần một nụ hôn, hơn nữa, cô phải lập tức thực hiện.
Khốn kiếp, không biết anh có lòng hảo tâm không nữa, phải hôn đúng chuẩn sao?
Lãnh Tiểu Dã tức giận liếc anh một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương cười tít mắt, ung dung đợi cô hôn.
Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, cô vô cùng giận dữ.
Tầm mắt đảo qua chiếc bàn ăn cách đó không, nhất thời cô nghĩ ra một 'ý tưởng'.
"Được!" Lãnh Tiểu Dã bắt chước theo nụ cười của anh, "Không là chỉ một nụ hôn thôi sao, đợi chút, tôi đi toilet súc miệng."
Xoay người, cô đi vào phòng ngủ, lúc đi ngang qua chiếc bàn, bàn tay cô bắt lấy một món thức ăn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nhìn bóng lưng cô, không biết nha đầu này lại muốn làm gì?
Về đến phòng, Lãnh Tiểu Dã nhìn rau thơm trong tay, khóe môi cô liền giơ lên.
Vừa nãy khi ăn cơm, Hoàng Phủ Diệu Dương đều lựa rau ra khỏi thức ăn, chứng tỏ anh không hề thích mùi vị này.
Cô sẽ cho anh một 'nụ hôn rau thơm' thật nồng nhiệt, xem anh sẽ như thế nào.
Lãnh Tiểu Dã nâng tay, cau mày do dự.
Thực ra, cô cũng không thích mùi này, mỗi lần ăn cô đều phải lựa ra, nhưng bây giờ lại ăn như vậy, thật sự chẳng khác gì cực hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.