Chương 81: Chương 146+147+148
Công Tử Như Tuyết
06/06/2017
Hoàng Phủ Diệu Dương uống một hớp rượu, "Tới lượt tôi."
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "Anh hỏi đi."
Thưởng thức vị rượu giữa môi miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đã ngầm có ý định, phải tìm mọi cách khiến cô từ chối trả lời, như vậy anh sẽ có cơ hội yêu cầu cô làm bất cứ cái gì lần nữa.
"Tôi hôm đó, rõ ràng em có thể chạy thoát, thế nhưng tại sao lại cứu tôi, là vì em thích tôi sao?"
"Anh đã hỏi câu này rồi."
"Không giống nhau, hơn nữa, em cũng chưa từng nói, không thể hỏi một câu nhiều lần."
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấu được ý nghĩ của anh, cô dương môi cười, "Chỉ vì tôi là người hiền lành, gặp một con chó con mèo bị thương trên đường đều tôi nhặt về, huống chi, anh là con người, nếu tôi thấy chết mà không cứu thì thật không đúng đạo lý."
Hừ, lại đào bẫy cô sao, lần này, cô sẽ không dễ dàng gì mắc mưu anh đâu.
"Bây giờ, anh nên trả lời câu hỏi của tôi rồi."
Hoàng Phủ Diệu Dương không tức giận, chậm rãi trả lời: "Là từ... Một con thuyền."
"Thuyền gì?" Cô lập tức truy hỏi.
Cô chắc chắn người này biết mọi thông tin, chỉ cần khiến anh chịu nói ra tất cả, việc phá án của cô nhất định sẽ trở nên thuận lợi.
Hoàng Phủ Diệu Dương dựng thẳng ngón tay, ý bảo đã đến lượt của anh, "Đưa tôi vào bệnh viện xong, em có thể lập tức rời đi, tại sao lại phải chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc em mới chịu đi?"
Anh chàng này tự kỷ sao?
Phải nghe cô nói cô không nỡ để anh chết, thích anh, vậy mới đúng ý anh sao?
Lãnh Tiểu Dã cầm món tráng miệng trên bàn, bỏ một miếng sôcôla vào miệng, "Đã làm người tốt rồi thì phải làm tới cùng, nếu tôi đã cứu anh, đương nhiên tôi cũng sẽ hy vọng công sức mình bỏ ra không uổng phí."
Nói xong, cô nhìn anh dương dương tự đắc, ý nói anh phải trả lời câu hỏi của cô rồi.
Thấy cô đặc biệt để ý chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nói một nửa, "Là một... Thuyền cược."
Cô càng muốn biết, anh càng không chịu nói, chỉ nói ra từng chút một, như vậy cô sẽ tiếp tục kéo dài trò chơi này.
Thuyền cược?
Nói vậy, thông tin của Dạ Phong Dương vào Kiều hoàn toàn ăn khớp với nhau.
"Anh ở chỗ nào trên chiếc thuyền đó? Chiếc thuyền kia giờ đã đến chỗ nào rồi? Lúc trên thuyền, anh còn gặp qua người nào không?"
Trong lòng vô cùng sốt ruột, khiến Lãnh Tiểu Dã không nhịn được hỏi một tràn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người vào cô, con ngươi màu lam híp lại, "Muốn biết nhiều câu hỏi vậy, phải trả một cái giá thật đắt, không bằng... Chúng ta đổi luật chơi một chút, nếu tôi trả lời những câu hỏi của em, em phải làm theo những điều tôi muốn."
Nằm mơ!
Biết tinh trùng anh chàng nào đó đã lên tới não, Lãnh Tiểu Dã lấy một miếng bánh ngọt đưa vào miệng, "Nếu anh không muốn chơi tiếp, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."
"Được rồi!" Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, "Chúng ta tiếp tục, ngày đó, em lấy hộ chiếu giá từ đâu ra mà có thể rời khỏi Jamaica vậy?"
Ngón tay Lãnh Tiểu Dã nắm chặt lại, câu hỏi này, vô cùng xảo quyệt!
Nếu cô nói thật, tức là cô đã bán đứng Dạ Phong Dương, cũng có thể sẽ khiến kế hoạch bị bại lộ.
Nếu cô từ chối, lỡ như anh lại đặt câu hỏi gian xảo như vậy..., kiểu gì cô cũng sẽ bị anh tiếp tục gài bẫy.
Làm sao bây giờ?
Giữa lúc cô giả vờ ăn bánh ngọt, một tiếng động kỳ lạ bỗng truyền tới.
'Oành', dường như một người nào đó đã động vào cánh cửa.
Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, cùng nhau đứng lên, buông ly rượu cùng miếng bánh ngọt xuống, đi đến cạnh cánh cửa.
"Đứng sau lưng tôi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay bảo vệ người phía sau, mở cánh cửa phòng ra.
Cánh cửa vừa mở, một chiếc bóng đen lập tức bay tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhăn mày, tiến lên một bước, bắt lấy cổ áo người kia, thuận thế vung lên, vứt hắn ngã trên mặt đất.
Cận vệ ngẩng đầu lên thấy là anh, liền lập tức chống tay đứng dậy, bảo vệ anh.
"Bá tước tiên sinh, ngài mau mau đi vào trong một chút!"
Trên hành lang, ba bốn người nằm la liệt trái phải, toàn bộ đều là cận vệ áo đen của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Giữa hanh lang, ba bóng người đang đánh nhau.
Trong đó, hai thân ảnh cao lớn chính là cận vệ áo trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, còn lại là một người đàn ông Hoa kiều.
Mặc dù hai đánh một, nhưng người đàn ông kia vẫn không biểu hiện gì.
Nhưng, có vẻ tình hình không được ổn lắm.
Một người cận vệ từ căn phòng đối diện lạo tới, càm theo cây súng trong tây.
Ném cho đồng nghiệp một cây, hắn giơ lên, nhắm khẩu súng vào người Hoa kiều kia.
"Dừng tay!"
Lãnh Tiểu Dã vôi vàng hô lên.
Một câu nói, khiến ba người lập tức dừng tay.
Người đàn ông Hoa kiều tóc đen quay đầu lại, nhìn Lãnh Tiểu Dã sau lứng Hoàng Phủ Diệu Dương, ánh mắt sáng bừng lên, "Tiểu thư."
Mới một ngày không gặp, bên cạnh cô lại xuất hiện một người đàn ông khác sao?!
Tầm mắt dừng trên vẻ ngoài tuấn tú của người Hoa kiều kia, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, "Em quen sao?"
"Câu ta là vệ sĩ của tôi, Trần Tư Viễn."
Lãnh Tiểu Dã đi lên, nhìn vài cận vệ được đồng nghiệp đỡ dậy, trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức.
Không ngờ, tên nhóc này lại có thể đánh được như vậy.
Một mình đến lầu 9, lại có thể đánh lại cận vệ trước cửa của Hoàng Phủ Diệu Dương, không tệ!
Đương nhiên, tuy khen ngợi, nhưng ánh mắt Lãnh Tiểu Dã nhìn Trần Tư Viễn đằng xa có chút không vui.
"Mau xin lỗi bá tước tiên sinh đi!"
Người này quá lỗ mãng rồi, chẳng lẽ không biết, lầu 9 là nơi không nên tới.
Cô đã biết những người cận vệ này của Hoàng Phủ Diệu Dương bụng dạ vô cùng nham hiểm.
Lần này, coi như Trần Tư Viễn gặp may, trong tay những người cận vệ này không hề có súng, nếu không, Trần Tư Viễn đã sớm đi chầu ông bà rồi.
Trần Tư Viễn đi lên, chỉ vì muốn cứu người, mà lại bị bắt xin lỗi thế này, anh ta không phục tí nào.
Nhưng vẫn vươn tay chỉnh sửa quần áo, khẽ khom người trước Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Bá tước tiên sinh, thực xin lỗi."
Mặc dù là xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại không có được bao nhiều áy náy.
Tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương đảo qua Trần Tư Viễn, rồi lại rơi lên bọn cận vệ nằm trên mặt đất của mình.
Cảm nhận được sự tức giận trong mắt anh, vài người cận vệ rũ mặt, câm như hến, không dám nói một chữ.
Vài người cạnh mình không thể đánh lại một người, lần này khiến bá tước tiên sinh có thể tức giận đến như vậy, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn.
"Được rồi, mọi người đều là người một nhà, bá tước tiên sinh chắc sẽ không để bụng đâu." Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay, sau đó quay mặt lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Đúng không... A Dương?"
Từ Diệu Dương, đến A Dương!
Giọng nói của cô lại có chút thân mật.
Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng thích thú với hai chữ 'A Dương' này, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút, "Chúng ta tiếp tục chứ?"
Lãnh Tiểu Dã thoáng nhìn chiếc đồng hồ, "Muộn quá rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục vậy."
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "Anh hỏi đi."
Thưởng thức vị rượu giữa môi miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đã ngầm có ý định, phải tìm mọi cách khiến cô từ chối trả lời, như vậy anh sẽ có cơ hội yêu cầu cô làm bất cứ cái gì lần nữa.
"Tôi hôm đó, rõ ràng em có thể chạy thoát, thế nhưng tại sao lại cứu tôi, là vì em thích tôi sao?"
"Anh đã hỏi câu này rồi."
"Không giống nhau, hơn nữa, em cũng chưa từng nói, không thể hỏi một câu nhiều lần."
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấu được ý nghĩ của anh, cô dương môi cười, "Chỉ vì tôi là người hiền lành, gặp một con chó con mèo bị thương trên đường đều tôi nhặt về, huống chi, anh là con người, nếu tôi thấy chết mà không cứu thì thật không đúng đạo lý."
Hừ, lại đào bẫy cô sao, lần này, cô sẽ không dễ dàng gì mắc mưu anh đâu.
"Bây giờ, anh nên trả lời câu hỏi của tôi rồi."
Hoàng Phủ Diệu Dương không tức giận, chậm rãi trả lời: "Là từ... Một con thuyền."
"Thuyền gì?" Cô lập tức truy hỏi.
Cô chắc chắn người này biết mọi thông tin, chỉ cần khiến anh chịu nói ra tất cả, việc phá án của cô nhất định sẽ trở nên thuận lợi.
Hoàng Phủ Diệu Dương dựng thẳng ngón tay, ý bảo đã đến lượt của anh, "Đưa tôi vào bệnh viện xong, em có thể lập tức rời đi, tại sao lại phải chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc em mới chịu đi?"
Anh chàng này tự kỷ sao?
Phải nghe cô nói cô không nỡ để anh chết, thích anh, vậy mới đúng ý anh sao?
Lãnh Tiểu Dã cầm món tráng miệng trên bàn, bỏ một miếng sôcôla vào miệng, "Đã làm người tốt rồi thì phải làm tới cùng, nếu tôi đã cứu anh, đương nhiên tôi cũng sẽ hy vọng công sức mình bỏ ra không uổng phí."
Nói xong, cô nhìn anh dương dương tự đắc, ý nói anh phải trả lời câu hỏi của cô rồi.
Thấy cô đặc biệt để ý chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nói một nửa, "Là một... Thuyền cược."
Cô càng muốn biết, anh càng không chịu nói, chỉ nói ra từng chút một, như vậy cô sẽ tiếp tục kéo dài trò chơi này.
Thuyền cược?
Nói vậy, thông tin của Dạ Phong Dương vào Kiều hoàn toàn ăn khớp với nhau.
"Anh ở chỗ nào trên chiếc thuyền đó? Chiếc thuyền kia giờ đã đến chỗ nào rồi? Lúc trên thuyền, anh còn gặp qua người nào không?"
Trong lòng vô cùng sốt ruột, khiến Lãnh Tiểu Dã không nhịn được hỏi một tràn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người vào cô, con ngươi màu lam híp lại, "Muốn biết nhiều câu hỏi vậy, phải trả một cái giá thật đắt, không bằng... Chúng ta đổi luật chơi một chút, nếu tôi trả lời những câu hỏi của em, em phải làm theo những điều tôi muốn."
Nằm mơ!
Biết tinh trùng anh chàng nào đó đã lên tới não, Lãnh Tiểu Dã lấy một miếng bánh ngọt đưa vào miệng, "Nếu anh không muốn chơi tiếp, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."
"Được rồi!" Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, "Chúng ta tiếp tục, ngày đó, em lấy hộ chiếu giá từ đâu ra mà có thể rời khỏi Jamaica vậy?"
Ngón tay Lãnh Tiểu Dã nắm chặt lại, câu hỏi này, vô cùng xảo quyệt!
Nếu cô nói thật, tức là cô đã bán đứng Dạ Phong Dương, cũng có thể sẽ khiến kế hoạch bị bại lộ.
Nếu cô từ chối, lỡ như anh lại đặt câu hỏi gian xảo như vậy..., kiểu gì cô cũng sẽ bị anh tiếp tục gài bẫy.
Làm sao bây giờ?
Giữa lúc cô giả vờ ăn bánh ngọt, một tiếng động kỳ lạ bỗng truyền tới.
'Oành', dường như một người nào đó đã động vào cánh cửa.
Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, cùng nhau đứng lên, buông ly rượu cùng miếng bánh ngọt xuống, đi đến cạnh cánh cửa.
"Đứng sau lưng tôi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay bảo vệ người phía sau, mở cánh cửa phòng ra.
Cánh cửa vừa mở, một chiếc bóng đen lập tức bay tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhăn mày, tiến lên một bước, bắt lấy cổ áo người kia, thuận thế vung lên, vứt hắn ngã trên mặt đất.
Cận vệ ngẩng đầu lên thấy là anh, liền lập tức chống tay đứng dậy, bảo vệ anh.
"Bá tước tiên sinh, ngài mau mau đi vào trong một chút!"
Trên hành lang, ba bốn người nằm la liệt trái phải, toàn bộ đều là cận vệ áo đen của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Giữa hanh lang, ba bóng người đang đánh nhau.
Trong đó, hai thân ảnh cao lớn chính là cận vệ áo trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, còn lại là một người đàn ông Hoa kiều.
Mặc dù hai đánh một, nhưng người đàn ông kia vẫn không biểu hiện gì.
Nhưng, có vẻ tình hình không được ổn lắm.
Một người cận vệ từ căn phòng đối diện lạo tới, càm theo cây súng trong tây.
Ném cho đồng nghiệp một cây, hắn giơ lên, nhắm khẩu súng vào người Hoa kiều kia.
"Dừng tay!"
Lãnh Tiểu Dã vôi vàng hô lên.
Một câu nói, khiến ba người lập tức dừng tay.
Người đàn ông Hoa kiều tóc đen quay đầu lại, nhìn Lãnh Tiểu Dã sau lứng Hoàng Phủ Diệu Dương, ánh mắt sáng bừng lên, "Tiểu thư."
Mới một ngày không gặp, bên cạnh cô lại xuất hiện một người đàn ông khác sao?!
Tầm mắt dừng trên vẻ ngoài tuấn tú của người Hoa kiều kia, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, "Em quen sao?"
"Câu ta là vệ sĩ của tôi, Trần Tư Viễn."
Lãnh Tiểu Dã đi lên, nhìn vài cận vệ được đồng nghiệp đỡ dậy, trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức.
Không ngờ, tên nhóc này lại có thể đánh được như vậy.
Một mình đến lầu 9, lại có thể đánh lại cận vệ trước cửa của Hoàng Phủ Diệu Dương, không tệ!
Đương nhiên, tuy khen ngợi, nhưng ánh mắt Lãnh Tiểu Dã nhìn Trần Tư Viễn đằng xa có chút không vui.
"Mau xin lỗi bá tước tiên sinh đi!"
Người này quá lỗ mãng rồi, chẳng lẽ không biết, lầu 9 là nơi không nên tới.
Cô đã biết những người cận vệ này của Hoàng Phủ Diệu Dương bụng dạ vô cùng nham hiểm.
Lần này, coi như Trần Tư Viễn gặp may, trong tay những người cận vệ này không hề có súng, nếu không, Trần Tư Viễn đã sớm đi chầu ông bà rồi.
Trần Tư Viễn đi lên, chỉ vì muốn cứu người, mà lại bị bắt xin lỗi thế này, anh ta không phục tí nào.
Nhưng vẫn vươn tay chỉnh sửa quần áo, khẽ khom người trước Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Bá tước tiên sinh, thực xin lỗi."
Mặc dù là xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại không có được bao nhiều áy náy.
Tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương đảo qua Trần Tư Viễn, rồi lại rơi lên bọn cận vệ nằm trên mặt đất của mình.
Cảm nhận được sự tức giận trong mắt anh, vài người cận vệ rũ mặt, câm như hến, không dám nói một chữ.
Vài người cạnh mình không thể đánh lại một người, lần này khiến bá tước tiên sinh có thể tức giận đến như vậy, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn.
"Được rồi, mọi người đều là người một nhà, bá tước tiên sinh chắc sẽ không để bụng đâu." Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay, sau đó quay mặt lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Đúng không... A Dương?"
Từ Diệu Dương, đến A Dương!
Giọng nói của cô lại có chút thân mật.
Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng thích thú với hai chữ 'A Dương' này, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút, "Chúng ta tiếp tục chứ?"
Lãnh Tiểu Dã thoáng nhìn chiếc đồng hồ, "Muộn quá rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.