Chương 87: Chương 159+160
Công Tử Như Tuyết
06/06/2017
Anh muốn ăn sao, được, cô dùng tay lấy cho anh, xem xem anh có ói hết ra không.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn ngón tay cô đang đưa đến miệng mình, cắn một ngụm, nuối hết cá vào miệng.
Hơn nữa, không chỉ một miếng cá, mà cả ngón tay cô.
Bị anh ngậm ngón tay vào miệng, nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã nổi lên một tầng da gà.
Cô vội vàng rút tay về, còn chưa lui ra hết, đã bị bắt cổ tay lại, Lãnh Tiểu Dã vô cùng kinh ngạc.
Bên dưới Hoàng Phủ Diệu Dương đã hơi cong lên, anh đưa ngón trỏ của cô vào miệng ngậm, nhẹ nhàng mút sạch nước sốt trên đó.
Đầu lưỡi cùng môi của anh, mút lấy ngón tay cô, cảm giác khác lạ lập tức khiến cho cô mềm nhũn cả người.
Rõ ràng chỉ là một đầu ngón tay, nhưng cô lại cảm thấy anh đang mút cả trong lòng cô, cơ thể cô nổi lên một trận sóng nhỏ.
Lãnh Tiểu Dã dùng sức rụt ngón tay lại, nhưng lực đạo của cô không bằng anh, mút hết sốt trên ngón trỏ, anh tiếp tục đưa ngón cái vào miệng.
Cô dùng sức giằng co, không để anh kéo ngón tay cô vào, Hoàng Phru Diệu Dương liếc nhìn cô một cái, sau đó lại mút liếm đầu ngón tay cô.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, dùng hết lực, rút ngón tay ra khỏi miệng anh.
Con ngươi màu lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, anh mập mờ vươn đầu lưỡi, liếm sạch khóe miệng.
"Tôi rất thích, tiếp tục nào!"
Tiếp tục?
Nằm mơ!
Lãnh Tiểu Dã sẽ không cho anh thêm cơ hội nào 'quấy rối' cô nữa.
Đẩy tay anh ra, cô nhảy khỏi lòng anh, thuận tay rút một miếng giấy ăn, dùng sức lau ngón tay bị anh liếm qua.
"Tôi ăn no rồi, chúng ta đi chơi thôi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, đi đến cạnh cô, hài lòng nhìn đôi tai đỏ hồng của cô.
"Em muốn đi dâu?"
Lãnh Tiểu Dã cất bước về phía cầu thang, "Đi là biết ngay thôi."
Hoàng Phủ Diệu Dương đi sau, quản gia cùng bọn cận vệ vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi nhà hàng, đến trước cửa thang máy, Lãnh Tiểu Dã nhìn cái đuôi to tướng sau lưng anh, rồi nhíu mày.
"Xin hỏi, chỉ tôi và anh hẹn hò với nhau, hay có cả đám người phía sau nữa?"
Hoàng Phủ Diệu Dương theo cô đi vào thang máy, sau đó dựng tay lên, "Các ngươi ở lại,"
"Các ngươi ở lại." Lão quản gia nhấc chân muốn đi vào theo.
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn lão lại, "Ông cũng ở lại luôn."
Lão quản gia giật mình, bất đắc dĩ lùi về.
Cửa thang máy đóng lại, Lãnh Tiểu Dã nhấn nút vào lầu 6.
"Lầu 6?" Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghi ngờ, "Ở đó có gì chơi sao?"
"Dĩ nhiên." Lãnh Tiểu Dã dựa vào vách thang máy, "Chơi rất vui đó nha!"
Thang máy nhanh chóng dừng lại tại lầu 6, cửa thang máy tách ra, hai người bảo vệ áo đen đang đứng canh bên ngoài.
"Xin mời hai vị xuất trình thẻ phòng."
Lãnh Tiểu Dã quơ quơ thẻ phòng mình trước mặt hai người, bảo vệ lập tức cho bọn họ đi.
Lầu 7 trở xuống đều được dành cho khách phổ thông, cả phòng nghỉ và nơi giải trí, những vị khách từ những tầng khác có thể xuống đây chơi đùa, nhưng vì muốn cam đoan lợi ích cho khách VIP, nên những người tầng dưới không được phép đi lên lầu.
Lãnh Tiểu Dã tới đây, đương nhiên không phải muốn chơi đùa, mà chỉ muốn điều tra một chút.
Tầng sáu còn náo nhiệt hơn lầu trên, các vị khách tùy ý đi tới đi lui, bọn trẻ con la hét chói tai, những cặp tình nhân tình tứ ôm lấy nhau...
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương xuất hiện, bọn họ lập tức liếc mắt đưa tình.
Nam nhìn Lãnh Tiểu Dã, nữ ngắm Hoàng Phủ Diệu Dương, vài người còn dám cả gan huýt sáo với cô.
Trên lầu chỉ dành cho những du khách nổi tiếng, có tiền, nhưng ở đây hoàn toàn ngược lại, chỉ dành cho những vị khách đơn giản hơn.
Hoàng Phủ Diệu Dương không vui nhíu mày, anh không thích những nơi ồn ào thế này, hơn hết, những người đàn ông kia liên tục liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu dã.
Ánh mắt anh không khách khí lạnh lùng, bá đạo xẹt qua những tên kia, bọn đàn ông đều bị khí thế anh bức bách, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Lãnh Tiểu Dã đã tìm được khu giải trí, vội sải bước đi tới.
Đi vài bước, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đang phóng thích uy lực giống đực, cô bất đắc dĩ nói, "Anh không đi à?"
Anh chàng này, quả thực như vua sư tủ, đi tới đâu cũng vạch ra lãnh địa của mình.
Hoàng Phủ Diệu Dương theo cô vào khu giải trí, Lãnh Tiểu Dã lấy tiền mặt ra mua tiền trò chơi.
"Để tôi."
Anh không có thói quen để con gái mời thế này.
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, "Anh có tiền sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương lấy ra một tấm thẻ từ trong túi tiền, đưa đến tay thu ngân, "Cà cái này!"
"Ây..." Vẻ mặt thu ngân áy này, "Tiên sinh, thực xin lỗi, ngài là khách VIP, ở lầu 7 có thể quét thẻ, nhưng ở đây phải dùng tiền mặt."
Lãnh Tiểu Dã cười cười, đưa tiền mình ra, thu ngân vội vàng tiếp nhận, sau đó đưa cho cô một hộp tiền lớn.
"Này!" Lãnh Tiểu Dã vỗ vỗ tiền trò chơi trong tay, "Chúng ta AA (chia đôi) vậy, anh mời tôi ăn cơm rồi, bây giờ tôi mời anh chơi!"
Sau đó, cô bước tới đại sảnh.
Âm thanh các loại hòa lại vào một chỗ, giọng nói nam nữ, âm thanh trẻ em.
...
Lãnh Tiểu Dã vừa đi vừa chơi, trò nào cô cũng chơi hai lần, mặc kệ thắng hay thua, cô không cảm thấy quá hứng thú.
Đi đến máy gắp thú, cô nhìn lướt qua một cái, sau đó bước lùi trở về, nhìn con mèo trắng bên tron.
Đó chỉ là một thú bông rẻ tiền, rất bình thường, nhưng lại y hệt một con mèo Ba Tư bản thật, đôi mắt khác màu, vẻ mặt như đang giận dỗi.
Lúc nhìn con mèo kia, Lãnh Tiểu Dã không khỏi nghĩ đến Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Anh xem, con mèo kia có đáng yêu hay không?!"
Cô nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi lại nhìn chằm chằm con mèo kia hỏi.
Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, nghiêm túc trả lời, "Xấu quá."
"Tôi muốn nó!" Lãnh Tiểu Dã bỏ tập vào hộp lấy hai đồng xu ra, rồi bước tới cạnh chiếc máy, bỏ tiền vào, điều khiển móc con mèo kia.
Lần đầu tiên, thất bại, cô không cam lòng thử lại lần nữa.
Lần thứ hai, vẫn thất bại.
Cô lại không cam lòng thử lại vài lần nữa, lần nào cũng nhìn thấy con mèo kia sắp tới nơi, nhưng lại lập tức rơi xuống.
...
"Đáng chết!" Chơi bảy tám lần vẫn không thành công, Lãnh Tiểu Dã mất kiên nhẫn, tức giận đánh vào lòng chụp một cái, rồi quăng tiền xu vào chơi tiếp, "Tôi không tin tôi không làm được!"
Hoàng Phủ Diệu Dương không có chút hứng thú gì với món đồ chơi ngây thơ này, chỉ đứng một bên nhìn cô chơi, thấy cô liên tục thất bại, anh chủ động đi tới.
"Tôi giúp em."
"Sở trường của anh sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
"Tôi chưa từng chơi bao giờ."
Lãnh Tiểu Dã khinh thường, chưa chơi bao giơ lại muốn giúp cô.
Vừa chơi cô vừa nói chuyện với anh, kết quả, con mèo lại rơi giữa đống đồ chơi, càng không dễ gì gắp được.
Lãnh Tiểu Dã tức giận đá cái máy một cước, rồi lui lại, "Đều tại anh, giờ thì tốt rồi... Anh mau tới giúp tôi, tới giúp tôi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn ngón tay cô đang đưa đến miệng mình, cắn một ngụm, nuối hết cá vào miệng.
Hơn nữa, không chỉ một miếng cá, mà cả ngón tay cô.
Bị anh ngậm ngón tay vào miệng, nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã nổi lên một tầng da gà.
Cô vội vàng rút tay về, còn chưa lui ra hết, đã bị bắt cổ tay lại, Lãnh Tiểu Dã vô cùng kinh ngạc.
Bên dưới Hoàng Phủ Diệu Dương đã hơi cong lên, anh đưa ngón trỏ của cô vào miệng ngậm, nhẹ nhàng mút sạch nước sốt trên đó.
Đầu lưỡi cùng môi của anh, mút lấy ngón tay cô, cảm giác khác lạ lập tức khiến cho cô mềm nhũn cả người.
Rõ ràng chỉ là một đầu ngón tay, nhưng cô lại cảm thấy anh đang mút cả trong lòng cô, cơ thể cô nổi lên một trận sóng nhỏ.
Lãnh Tiểu Dã dùng sức rụt ngón tay lại, nhưng lực đạo của cô không bằng anh, mút hết sốt trên ngón trỏ, anh tiếp tục đưa ngón cái vào miệng.
Cô dùng sức giằng co, không để anh kéo ngón tay cô vào, Hoàng Phru Diệu Dương liếc nhìn cô một cái, sau đó lại mút liếm đầu ngón tay cô.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, dùng hết lực, rút ngón tay ra khỏi miệng anh.
Con ngươi màu lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, anh mập mờ vươn đầu lưỡi, liếm sạch khóe miệng.
"Tôi rất thích, tiếp tục nào!"
Tiếp tục?
Nằm mơ!
Lãnh Tiểu Dã sẽ không cho anh thêm cơ hội nào 'quấy rối' cô nữa.
Đẩy tay anh ra, cô nhảy khỏi lòng anh, thuận tay rút một miếng giấy ăn, dùng sức lau ngón tay bị anh liếm qua.
"Tôi ăn no rồi, chúng ta đi chơi thôi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, đi đến cạnh cô, hài lòng nhìn đôi tai đỏ hồng của cô.
"Em muốn đi dâu?"
Lãnh Tiểu Dã cất bước về phía cầu thang, "Đi là biết ngay thôi."
Hoàng Phủ Diệu Dương đi sau, quản gia cùng bọn cận vệ vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi nhà hàng, đến trước cửa thang máy, Lãnh Tiểu Dã nhìn cái đuôi to tướng sau lưng anh, rồi nhíu mày.
"Xin hỏi, chỉ tôi và anh hẹn hò với nhau, hay có cả đám người phía sau nữa?"
Hoàng Phủ Diệu Dương theo cô đi vào thang máy, sau đó dựng tay lên, "Các ngươi ở lại,"
"Các ngươi ở lại." Lão quản gia nhấc chân muốn đi vào theo.
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn lão lại, "Ông cũng ở lại luôn."
Lão quản gia giật mình, bất đắc dĩ lùi về.
Cửa thang máy đóng lại, Lãnh Tiểu Dã nhấn nút vào lầu 6.
"Lầu 6?" Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghi ngờ, "Ở đó có gì chơi sao?"
"Dĩ nhiên." Lãnh Tiểu Dã dựa vào vách thang máy, "Chơi rất vui đó nha!"
Thang máy nhanh chóng dừng lại tại lầu 6, cửa thang máy tách ra, hai người bảo vệ áo đen đang đứng canh bên ngoài.
"Xin mời hai vị xuất trình thẻ phòng."
Lãnh Tiểu Dã quơ quơ thẻ phòng mình trước mặt hai người, bảo vệ lập tức cho bọn họ đi.
Lầu 7 trở xuống đều được dành cho khách phổ thông, cả phòng nghỉ và nơi giải trí, những vị khách từ những tầng khác có thể xuống đây chơi đùa, nhưng vì muốn cam đoan lợi ích cho khách VIP, nên những người tầng dưới không được phép đi lên lầu.
Lãnh Tiểu Dã tới đây, đương nhiên không phải muốn chơi đùa, mà chỉ muốn điều tra một chút.
Tầng sáu còn náo nhiệt hơn lầu trên, các vị khách tùy ý đi tới đi lui, bọn trẻ con la hét chói tai, những cặp tình nhân tình tứ ôm lấy nhau...
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương xuất hiện, bọn họ lập tức liếc mắt đưa tình.
Nam nhìn Lãnh Tiểu Dã, nữ ngắm Hoàng Phủ Diệu Dương, vài người còn dám cả gan huýt sáo với cô.
Trên lầu chỉ dành cho những du khách nổi tiếng, có tiền, nhưng ở đây hoàn toàn ngược lại, chỉ dành cho những vị khách đơn giản hơn.
Hoàng Phủ Diệu Dương không vui nhíu mày, anh không thích những nơi ồn ào thế này, hơn hết, những người đàn ông kia liên tục liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu dã.
Ánh mắt anh không khách khí lạnh lùng, bá đạo xẹt qua những tên kia, bọn đàn ông đều bị khí thế anh bức bách, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Lãnh Tiểu Dã đã tìm được khu giải trí, vội sải bước đi tới.
Đi vài bước, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đang phóng thích uy lực giống đực, cô bất đắc dĩ nói, "Anh không đi à?"
Anh chàng này, quả thực như vua sư tủ, đi tới đâu cũng vạch ra lãnh địa của mình.
Hoàng Phủ Diệu Dương theo cô vào khu giải trí, Lãnh Tiểu Dã lấy tiền mặt ra mua tiền trò chơi.
"Để tôi."
Anh không có thói quen để con gái mời thế này.
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, "Anh có tiền sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương lấy ra một tấm thẻ từ trong túi tiền, đưa đến tay thu ngân, "Cà cái này!"
"Ây..." Vẻ mặt thu ngân áy này, "Tiên sinh, thực xin lỗi, ngài là khách VIP, ở lầu 7 có thể quét thẻ, nhưng ở đây phải dùng tiền mặt."
Lãnh Tiểu Dã cười cười, đưa tiền mình ra, thu ngân vội vàng tiếp nhận, sau đó đưa cho cô một hộp tiền lớn.
"Này!" Lãnh Tiểu Dã vỗ vỗ tiền trò chơi trong tay, "Chúng ta AA (chia đôi) vậy, anh mời tôi ăn cơm rồi, bây giờ tôi mời anh chơi!"
Sau đó, cô bước tới đại sảnh.
Âm thanh các loại hòa lại vào một chỗ, giọng nói nam nữ, âm thanh trẻ em.
...
Lãnh Tiểu Dã vừa đi vừa chơi, trò nào cô cũng chơi hai lần, mặc kệ thắng hay thua, cô không cảm thấy quá hứng thú.
Đi đến máy gắp thú, cô nhìn lướt qua một cái, sau đó bước lùi trở về, nhìn con mèo trắng bên tron.
Đó chỉ là một thú bông rẻ tiền, rất bình thường, nhưng lại y hệt một con mèo Ba Tư bản thật, đôi mắt khác màu, vẻ mặt như đang giận dỗi.
Lúc nhìn con mèo kia, Lãnh Tiểu Dã không khỏi nghĩ đến Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Anh xem, con mèo kia có đáng yêu hay không?!"
Cô nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi lại nhìn chằm chằm con mèo kia hỏi.
Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, nghiêm túc trả lời, "Xấu quá."
"Tôi muốn nó!" Lãnh Tiểu Dã bỏ tập vào hộp lấy hai đồng xu ra, rồi bước tới cạnh chiếc máy, bỏ tiền vào, điều khiển móc con mèo kia.
Lần đầu tiên, thất bại, cô không cam lòng thử lại lần nữa.
Lần thứ hai, vẫn thất bại.
Cô lại không cam lòng thử lại vài lần nữa, lần nào cũng nhìn thấy con mèo kia sắp tới nơi, nhưng lại lập tức rơi xuống.
...
"Đáng chết!" Chơi bảy tám lần vẫn không thành công, Lãnh Tiểu Dã mất kiên nhẫn, tức giận đánh vào lòng chụp một cái, rồi quăng tiền xu vào chơi tiếp, "Tôi không tin tôi không làm được!"
Hoàng Phủ Diệu Dương không có chút hứng thú gì với món đồ chơi ngây thơ này, chỉ đứng một bên nhìn cô chơi, thấy cô liên tục thất bại, anh chủ động đi tới.
"Tôi giúp em."
"Sở trường của anh sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
"Tôi chưa từng chơi bao giờ."
Lãnh Tiểu Dã khinh thường, chưa chơi bao giơ lại muốn giúp cô.
Vừa chơi cô vừa nói chuyện với anh, kết quả, con mèo lại rơi giữa đống đồ chơi, càng không dễ gì gắp được.
Lãnh Tiểu Dã tức giận đá cái máy một cước, rồi lui lại, "Đều tại anh, giờ thì tốt rồi... Anh mau tới giúp tôi, tới giúp tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.